
CÓ NHỮNG ĐIỀU QUAN TRỌNG MÀ BA MẸ KHÔNG NÊN BỎ LỠ
Trong một thị trấn nhỏ nằm lọt thỏm giữa những ngọn đồi xanh mướt, nơi dòng sông uốn lượn như một dải lụa bạc, gia đình anh Minh, chị Lan và cô con gái Thảo sống trong một ngôi nhà mái ngói đỏ ấm cúng. Thị trấn ấy, với những con đường lát đá quanh co và tiếng chuông nhà thờ vang lên mỗi sáng, mang một vẻ bình yên mà ai từng ghé qua cũng muốn lưu luyến mãi. Nhưng điều làm nên sự đặc biệt của nơi này không chỉ là khung cảnh thơ mộng, mà còn là những câu chuyện đời thường, giản dị nhưng chứa đựng những bài học sâu sắc về tình yêu và sự gắn kết gia đình.
Thảo, cô bé 10 tuổi với mái tóc buộc cao và đôi mắt sáng như ánh nắng phản chiếu trên mặt sông, là trung tâm của gia đình nhỏ ấy. Cô bé có thói quen nói những câu tưởng chừng đơn giản, nhưng lại như những cánh cửa nhỏ hé mở, mời gọi ba mẹ bước vào thế giới nội tâm non nớt nhưng đầy cảm xúc của mình. Những câu nói ấy không chỉ là lời chia sẻ, mà còn là lời khẩn cầu thầm lặng: “Ba mẹ ơi, hãy ở đây với con, hãy lắng nghe con.”
Một buổi chiều thứ Tư, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng những tán cây ngoài sân, Thảo ngồi trên ghế sofa, đôi tay nhỏ bé mân mê góc áo đồng phục. Cô bé ngước nhìn anh Minh, người đang lướt điện thoại với ánh mắt tập trung, và nói với giọng háo hức xen chút hồi hộp: “Ngày mai con diễn văn nghệ ở trường… ba mẹ có tới xem con không?”
Anh Minh, đang mải kiểm tra email công việc, đáp mà không ngẩng lên: “Ừ, để ba xem lịch đã, con nhé. Mai ba có cuộc họp quan trọng, nhưng ba sẽ cố.” Chị Lan, từ trong bếp, nơi mùi thơm của món cá kho đang lan tỏa, thêm vào: “Nếu mẹ xong việc sớm thì mẹ sẽ qua, Thảo nhé. Con cứ tập trung luyện tập cho tốt.”
Thảo gật đầu, nụ cười trên môi khẽ tắt. Cô bé lặng lẽ đứng dậy, bước lên phòng mình, ôm lấy chú gấu bông cũ kỹ mà ba tặng từ hồi cô lên năm. Trong lòng Thảo, buổi văn nghệ không chỉ là một tiết mục múa cùng các bạn, mà là một dịp đặc biệt, nơi cô hy vọng sẽ nhìn thấy ba mẹ trong đám đông, mỉm cười và vỗ tay vì mình. Với Thảo, đó không chỉ là một buổi biểu diễn, mà là một phép thử vô hình: “Ba mẹ có thực sự quan tâm đến con không?”
Câu chuyện của Thảo không phải là điều gì xa lạ. Trong nhịp sống hối hả của thế giới hiện đại, khi công việc, trách nhiệm và những lo toan thường chiếm trọn thời gian, những khoảnh khắc nhỏ bé như thế dễ bị bỏ qua. Nhưng với một đứa trẻ, những khoảnh khắc ấy lại là những viên gạch xây dựng nên cảm giác an toàn, sự tự tin, và niềm tin vào tình yêu thương của gia đình. Qua lăng kính Công giáo, những giây phút này mang ý nghĩa thiêng liêng hơn cả: đó là cách ba mẹ phản ánh tình yêu của Thiên Chúa, Đấng luôn hiện diện, luôn lắng nghe từng lời cầu nguyện nhỏ bé nhất, dù là từ một trái tim trẻ thơ.
Anh Minh, một kỹ sư xây dựng, thường xuyên bận rộn với những dự án lớn. Anh yêu thương Thảo, nhưng trong đầu anh, tình yêu ấy thể hiện qua việc làm việc chăm chỉ để đảm bảo con có một cuộc sống đầy đủ. Chị Lan, một nhân viên kế toán, cũng không kém phần tất bật. Ngoài công việc ở công ty, chị còn đảm nhận hầu hết việc nhà và chăm sóc Thảo. Cả hai đều nghĩ rằng mình đang làm tròn vai trò của cha mẹ, nhưng họ chưa nhận ra rằng, với Thảo, những điều cô bé cần không chỉ là cơm no áo ấm, mà còn là sự hiện diện, là ánh mắt chú ý và những phút giây ba mẹ thực sự lắng nghe.
Tối hôm đó, Thảo nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Trong đầu cô bé, những hình ảnh về buổi văn nghệ hiện lên rõ nét: sân khấu được trang trí bằng những dải ruy băng màu sắc, tiếng nhạc rộn ràng, và các bạn cùng lớp đang tập luyện những bước múa. Nhưng điều cô tưởng tượng nhiều nhất là khoảnh khắc nhìn xuống khán đài, nơi ba mẹ sẽ ngồi, mỉm cười và vẫy tay với cô. Thảo thì thầm với chú gấu bông: “Mình sẽ cố gắng múa thật đẹp, để ba mẹ tự hào.”
Trong khi đó, ở phòng khách, anh Minh và chị Lan đang thảo luận về công việc. Anh Minh thở dài: “Anh không biết mai có kịp qua trường Thảo không. Cuộc họp với đối tác quan trọng lắm, không đi không được.” Chị Lan gật đầu, nhưng trong lòng chị cũng băn khoăn: “Em cũng muốn đi, nhưng mai là hạn chót nộp báo cáo. Chắc để dịp khác bù cho con.”
Cả hai không biết rằng, ngay lúc ấy, Thảo đang nằm trong phòng, ôm hy vọng nhỏ bé rằng ba mẹ sẽ xuất hiện trong khoảnh khắc quan trọng của mình. Với Thảo, đó không chỉ là một buổi văn nghệ, mà là một cơ hội để cảm nhận rằng mình được yêu thương, được ưu tiên. Trong trái tim non nớt của cô bé, sự hiện diện của ba mẹ không chỉ là một món quà, mà là cả thế giới.
Sáng hôm sau, Thảo thức dậy sớm, tự chuẩn bị đồng phục và kiểm tra lại đôi giày múa. Cô bé đứng trước gương, tập lại những bước nhảy, miệng lẩm nhẩm lời bài hát. Chị Lan, bận rộn chuẩn bị bữa sáng, chỉ kịp dặn: “Con ăn sáng xong rồi đi học nhé. Chúc con biểu diễn tốt!” Anh Minh, đã rời nhà từ sớm để kịp cuộc họp, nhắn tin cho Thảo: “Ba bận sáng nay, nhưng con cố lên nhé! Tối về kể ba nghe.”
Thảo đọc tin nhắn, lòng khẽ chùng xuống. Cô bé không nói gì, chỉ lặng lẽ xách cặp đến trường. Trên đường đi, Thảo nhìn những gia đình khác: một cậu bạn được mẹ dắt tay, một cô bé khác đang cười vui khi ba chở đi học. Thảo tự nhủ: “Chắc ba mẹ bận thật. Nhưng biết đâu tối nay mình kể, ba mẹ sẽ vui.”
Buổi văn nghệ diễn ra vào giữa trưa, trong hội trường lớn của trường. Sân khấu rực rỡ với những tấm rèm đỏ và ánh đèn lung linh. Thảo, trong bộ váy múa màu xanh, đứng sau cánh gà, tim đập thình thịch. Cô bé nhón chân, cố nhìn ra khán đài, hy vọng bắt gặp bóng dáng quen thuộc của ba mẹ. Nhưng giữa biển người, cô chỉ thấy các phụ huynh khác, những người đang chăm chú dõi theo con mình.
Khi đến lượt lớp Thảo biểu diễn, cô bé bước ra sân khấu, cố gắng mỉm cười thật tươi. Những bước múa của Thảo uyển chuyển, nhưng ánh mắt cô không ngừng lướt qua khán đài, tìm kiếm một dấu hiệu quen thuộc. Tiếng nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, nhưng trong lòng Thảo, niềm vui không trọn vẹn. Cô bé cúi chào, rồi lặng lẽ trở lại hậu trường, ôm lấy bạn thân và thì thầm: “Tao nghĩ ba mẹ tao không đến được.”
Sau buổi văn nghệ, Thảo trở về nhà, vẫn mặc bộ váy múa nhưng gương mặt không còn rạng rỡ như sáng nay. Chị Lan, vừa đi làm về, thấy con ngồi thẫn thờ trên sofa, liền hỏi: “Buổi văn nghệ thế nào, con? Vui không?” Thảo chỉ gật đầu, nói khẽ: “Cũng vui, mẹ ạ. Nhưng đông lắm, con không thấy ba mẹ.”
Chị Lan thoáng giật mình, nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng. Chị ngồi xuống cạnh Thảo, muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ ôm con vào lòng. Anh Minh, về nhà muộn hơn, thấy hai mẹ con ngồi đó, cũng cảm nhận được sự khác lạ. Anh hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Thảo ngẩng lên, ánh mắt thoáng buồn: “Con chỉ mong ba mẹ đến xem con múa. Con tập lâu lắm.” Lời nói của Thảo như một mũi tên nhỏ, xuyên qua trái tim anh Minh và chị Lan. Họ nhận ra rằng, trong sự bận rộn của mình, họ đã vô tình bỏ qua một cánh cửa mà Thảo đã mở ra, một cơ hội để cho con thấy rằng cô bé là ưu tiên của họ.
Tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ của Thảo, cô bé viết vào cuốn sổ tay của mình: “Hôm nay con múa, nhưng ba mẹ không đến. Con buồn một chút, nhưng chắc ba mẹ bận. Con sẽ kể cho ba mẹ nghe, biết đâu mai ba mẹ sẽ vui.”
Câu chuyện của Thảo, dù chỉ là một lát cắt nhỏ trong cuộc sống, lại là lời nhắc nhở sâu sắc về tầm quan trọng của sự hiện diện. Trong ánh mắt của một đứa trẻ, ba mẹ không chỉ là người nuôi dưỡng, mà còn là hình ảnh của Thiên Chúa – Đấng luôn ở bên, luôn lắng nghe, và luôn yêu thương. Và khi ba mẹ bỏ lỡ những khoảnh khắc như thế, họ không chỉ bỏ lỡ một sự kiện, mà còn bỏ lỡ cơ hội để xây dựng niềm tin và sự an toàn trong tâm hồn con trẻ.
Những ngày sau buổi văn nghệ, không khí trong ngôi nhà mái ngói đỏ của gia đình Thảo dường như trầm hơn. Thảo vẫn đi học, vẫn cười nói với bạn bè, nhưng trong những khoảnh khắc lặng lẽ, cô bé thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con sông lấp lánh và viết vào cuốn sổ tay nhỏ của mình. Dòng chữ nguệch ngoạc ghi: “Hôm nay cô giáo cho con 6 điểm môn Toán… con thấy hơi buồn. Con muốn kể cho ba, nhưng ba đang bận gọi điện.” Những câu chữ ấy, dù đơn sơ, lại là tiếng lòng của một đứa trẻ đang khao khát được lắng nghe, được chia sẻ.
Chị Lan, một buổi chiều khi ánh nắng vàng nhạt len qua khung cửa, tình cờ bước vào phòng Thảo. Thấy con ngồi thẫn thờ với cuốn sổ trên tay, chị khựng lại. Thảo không phải là đứa trẻ hay than vãn, nên sự im lặng của cô bé khiến chị cảm nhận được điều gì đó bất thường. Chị nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh con, đặt tay lên vai Thảo và hỏi: “Con đang nghĩ gì thế? Mẹ thấy con hơi buồn.”
Thảo ngập ngừng, ánh mắt lướt qua cuốn sổ rồi nhìn mẹ. Cô bé mím môi, như đang cân nhắc xem có nên mở lòng hay không. Cuối cùng, với giọng nhỏ nhẹ, Thảo kể: “Hôm nay con bị 6 điểm môn Toán, mẹ ạ. Con cố gắng lắm, nhưng con làm sai mấy bài. Con muốn kể cho ba, nhưng ba đang nói chuyện điện thoại, nên con không dám làm phiền.”
Lời nói của Thảo như một làn gió nhẹ, nhưng lại khiến trái tim chị Lan chùng xuống. Chị nhận ra rằng, trong sự bận rộn của mình, chị và anh Minh đã vô tình bỏ qua những tín hiệu nhỏ mà Thảo gửi đến. Chị ôm Thảo vào lòng, giọng ấm áp: “Mẹ biết con đã cố gắng. Con thấy phần nào khó nhất? Mẹ và con cùng xem lại nhé? Mẹ tin con sẽ làm tốt hơn lần sau.”
Khoảnh khắc ấy, dù giản dị, lại là một bước ngoặt trong lòng Thảo. Cô bé cảm nhận được rằng mẹ không chỉ quan tâm đến điểm số, mà còn quan tâm đến những cảm xúc sâu kín của mình. Nụ cười rạng rỡ trở lại trên gương mặt Thảo, và cô bé hào hứng lấy sách vở ra, cùng mẹ xem lại bài kiểm tra. Những câu hỏi của chị Lan – “Con cảm thấy thế nào khi làm bài này?”, “Phần nào làm con lo lắng nhất?” – không chỉ giúp Thảo hiểu bài sâu hơn, mà còn khiến cô bé cảm thấy mình được trân trọng, được yêu thương.
Qua hành động ấy, chị Lan đã vô tình sống theo lời dạy của Chúa Giêsu: “Hãy để trẻ nhỏ đến với Ta, đừng ngăn cấm chúng” (Mátthêu 19:14). Với trẻ em, sự hiện diện của ba mẹ không chỉ là sự có mặt về thể chất, mà còn là sự kết nối về tâm hồn. Khi Thảo cảm thấy mẹ thực sự lắng nghe, cô bé như được tiếp thêm sức mạnh để đối diện với những khó khăn nhỏ bé của mình.
Trong thị trấn nhỏ ấy, nhà thờ là nơi gắn kết cộng đồng, và cha Phêrô, vị linh mục hiền từ, thường chia sẻ những bài giảng sâu sắc về gia đình. Trong một buổi lễ Chủ nhật, khi ánh nắng xuyên qua những ô kính màu của nhà thờ, cha Phêrô đứng trước giáo dân, giọng trầm ấm: “Làm cha mẹ không chỉ là nuôi dưỡng con cái bằng cơm áo, mà còn là nuôi dưỡng tâm hồn chúng bằng tình yêu và sự hiện diện. Khi các con cảm thấy được lắng nghe, được yêu thương, chúng sẽ học cách tin tưởng vào Thiên Chúa, Đấng luôn ở bên chúng ta, dù trong những giây phút vui vẻ hay khó khăn.”
Lời của cha Phêrô như chạm đến trái tim chị Lan, người đang ngồi ở hàng ghế đầu cùng Thảo. Chị nhớ lại khoảnh khắc Thảo kể về bài kiểm tra, và nhận ra rằng, nếu chị không dừng lại để lắng nghe, có lẽ cô bé sẽ giữ nỗi buồn ấy trong lòng, và khoảng cách giữa mẹ con sẽ dần rộng ra. Chị nắm tay Thảo, khẽ siết nhẹ, như một lời hứa thầm lặng rằng chị sẽ cố gắng hơn.
Cùng lúc đó, anh Minh, dù không có mặt trong buổi lễ vì phải làm thêm giờ, cũng bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong gia đình. Một tối, khi về nhà muộn, anh thấy Thảo đang ngồi ở bàn học, cặm cụi làm bài tập. Anh bước đến, ngồi xuống cạnh con và hỏi: “Hôm nay ở trường có gì vui không, con?” Thảo ngước lên, ánh mắt sáng rực: “Hôm nay bạn Nam ngồi cạnh con kể con nghe về con chó ở nhà bạn ấy. Nó nghịch lắm, ba ơi! Ba có thích chó không?”
Anh Minh mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày, anh đặt điện thoại xuống và thực sự lắng nghe con. Anh hỏi thêm: “Nam là bạn như thế nào? Con thích chơi với bạn ấy không?” Thảo hào hứng kể, từ chuyện Nam viết chữ đẹp đến việc cậu ấy hay giúp cô làm bài tập nhóm. Những câu chuyện nhỏ bé ấy, dù không quan trọng với người lớn, lại là cả một thế giới đối với Thảo. Và với anh Minh, đó là cơ hội để anh bước vào thế giới ấy, để hiểu con gái mình hơn.
Tối hôm đó, khi Thảo đã đi ngủ, anh Minh và chị Lan ngồi lại với nhau ở phòng khách. Chị Lan chia sẻ về bài giảng của cha Phêrô, về tầm quan trọng của việc lắng nghe con. Anh Minh thở dài: “Anh cứ nghĩ đi làm, kiếm tiền là đủ để lo cho Thảo. Nhưng hôm nay nghe con kể về bạn Nam, anh mới thấy con mình có cả một thế giới mà mình chưa biết.”
Chị Lan gật đầu, giọng trầm: “Em cũng vậy. Có những lúc em bận đến mức quên hỏi Thảo hôm nay con thế nào. Nhưng em nhận ra, chỉ cần mình dừng lại một chút, lắng nghe con, là đã cho con cảm giác an toàn rồi.”
Cuộc trò chuyện ấy đánh dấu một sự thay đổi trong cách anh Minh và chị Lan làm cha mẹ. Họ bắt đầu chú ý hơn đến những “cánh cửa” mà Thảo mở ra – những câu nói, những ánh mắt, những khoảnh khắc cô bé muốn chia sẻ. Họ học cách đặt công việc sang một bên, dù chỉ vài phút, để thực sự hiện diện bên con.
Một buổi chiều khác, khi Thảo chạy về nhà với nụ cười rạng rỡ, cô bé reo lên: “Mẹ ơi, hôm nay con được cô khen vì bài văn! Con viết về con sông ngoài nhà mình, cô nói con viết hay lắm!” Chị Lan, đang rửa rau, lập tức lau tay, ngồi xuống cạnh Thảo và hỏi: “Thật hả? Con viết gì về con sông? Đọc cho mẹ nghe đi!” Thảo hào hứng lấy bài văn ra, đọc từng câu, và chị Lan chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu khích lệ.
Khoảnh khắc ấy, trong căn bếp nhỏ, không chỉ là một buổi chiều bình thường. Đó là một sợi dây vô hình được thắt chặt giữa mẹ và con, một minh chứng rằng tình yêu không cần những điều lớn lao, mà chỉ cần sự chân thành và sự hiện diện. Với Thảo, việc mẹ dừng lại để nghe cô bé đọc bài văn không chỉ là niềm vui, mà còn là một lời khẳng định: “Con quan trọng với mẹ.”
Trong ánh mắt của Thảo, chị Lan và anh Minh dần trở thành hình ảnh của Thiên Chúa – Đấng luôn lắng nghe, luôn yêu thương, và luôn ở bên. Và qua những khoảnh khắc nhỏ bé ấy, Thảo học được rằng, dù cuộc sống có khó khăn, cô bé luôn có một nơi an toàn để trở về: gia đình.
Sáng sớm, khi ánh bình minh vừa ló dạng, ông Tâm đã thức dậy. Tiếng gà gáy từ xa vọng lại, hòa lẫn với tiếng chim sẻ ríu rít trên cành bàng trước nhà. Ông đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn mái tóc bạc và những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. Đôi mắt ông, dù đã mờ đi theo năm tháng, vẫn ánh lên một tia quyết tâm. Mình không còn trẻ nữa, ông thầm nghĩ, nhưng mình vẫn có thể sống tốt, sống ý nghĩa. Sau buổi nói chuyện với cha Tịnh và những suy ngẫm bên hồ Hóc Khế, ông Tâm quyết định bắt đầu hành trình chăm sóc chính mình – không chỉ về thể chất, mà còn về tinh thần và đức tin. Đó là điểm tựa đầu tiên, và ông biết rằng nếu không xây dựng nền tảng này, mọi điểm tựa khác đều sẽ lung lay.
Ông bước ra sân, hít một hơi dài không khí trong lành. Hồ Hóc Khế cách nhà chỉ vài bước chân, và ông quyết định sẽ bắt đầu ngày mới bằng một buổi đi bộ. Ông mặc chiếc áo thun cũ, đội mũ lưỡi trai, và mang đôi giày thể thao mà Nam – con trai ông – tặng nhân dịp sinh nhật năm ngoái. Đôi giày vẫn còn mới, bởi ông ít khi dùng, nhưng giờ đây, nó sẽ trở thành người bạn đồng hành trên hành trình mới.
Con đường quanh hồ Hóc Khế yên bình, chỉ có vài người già tập thể dục và những chú chó chạy nhảy bên bờ cỏ. Ông Tâm bước chậm rãi, cảm nhận từng nhịp chân chạm đất, từng hơi thở đều đặn. Ông nhớ lời cha Tịnh trong buổi trò chuyện hôm trước: “Thân thể chúng ta là đền thờ của Chúa Thánh Thần. Chăm sóc bản thân không chỉ là trách nhiệm với chính mình, mà còn là cách chúng ta tôn vinh Thiên Chúa.” Lời ấy như một ngọn lửa nhỏ, nhen nhóm trong ông một ý chí mạnh mẽ. Ông không muốn trở thành một ông già yếu ớt, phải dựa vào người khác. Ông muốn tự mình đứng vững, dù phía trước là những ngày tháng đầy bất định.
Trong lúc đi bộ, ông Tâm lặng lẽ cầu nguyện. Ông không đọc kinh to như ở nhà thờ, mà chỉ thì thầm trong lòng những lời đơn sơ: “Lạy Chúa, xin ban cho con sức khỏe và sự bình an, để con có thể sống những ngày tháng này theo ý Ngài.” Ông nhớ đến đoạn Thánh Vịnh mà mẹ ông thường đọc khi ông còn nhỏ: “Chúa là ánh sáng và là Đấng cứu độ tôi, tôi còn sợ chi ai?” (Tv 27:1). Đức tin Công giáo đã là kim chỉ nam của ông suốt sáu mươi năm, và giờ đây, nó trở thành nguồn sức mạnh để ông đối diện với tuổi già.
Sau ba vòng quanh hồ, ông Tâm dừng lại bên băng ghế gỗ, thở hổn hển. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ông cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, như thể những lo âu trong lòng đã tan biến phần nào. Ông nhìn mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng, nghĩ về những năm tháng đã qua. Ông từng là một người đàn ông khỏe mạnh, có thể làm việc từ sáng sớm đến khuya, từ phụ hồ đến chạy xe ôm. Nhưng thời gian đã lấy đi sức lực ấy, để lại những cơn đau lưng, nhức khớp, và những ngày mệt mỏi không rõ nguyên nhân. Ông biết rằng nếu không thay đổi ngay bây giờ, ông sẽ sớm trở thành gánh nặng cho bà Hạnh và các con.
Ông lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ghi chú, và viết: Kế hoạch chăm sóc bản thân. Dưới đó, ông liệt kê những việc cần làm: đi bộ mỗi ngày, ăn uống lành mạnh, kiểm tra sức khỏe định kỳ, đọc Kinh Thánh, tham gia tĩnh tâm ở giáo xứ, và quan trọng nhất – bỏ thuốc lá. Thói quen hút thuốc đã theo ông hơn ba mươi năm, từ những ngày còn trẻ, khi ông nghĩ rằng điếu thuốc là cách để xua tan mệt mỏi. Nhưng giờ đây, ông hiểu rằng nó đang âm thầm hủy hoại sức khỏe của mình. Ông nhìn điếu thuốc cuối cùng trong bao, rồi quyết định ném nó xuống hồ. Đã đến lúc thay đổi, ông tự nhủ.
Trở về nhà, ông Tâm thấy bà Hạnh đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Mùi cháo đậu xanh thơm lừng lan tỏa, khiến ông cảm thấy đói bụng. Bà Hạnh ngước lên, mỉm cười: “Ông đi bộ về rồi à? Nhìn khỏe khoắn hơn hôm qua đấy.”
Ông Tâm cười, ngồi xuống bàn. “Tôi quyết định rồi, bà ạ. Từ nay tôi sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn. Không chỉ vì mình, mà còn vì bà, vì gia đình. Tôi không muốn sau này phải nằm một chỗ, để bà và các con lo lắng.”
Bà Hạnh đặt bát cháo trước mặt ông, ánh mắt dịu dàng. “Ông nói thế là tôi mừng rồi. Chúng ta không còn trẻ, nhưng nếu biết giữ gìn, mình vẫn sống vui khỏe được. Tôi sẽ nấu những món tốt cho sức khỏe, ông chịu khó ăn rau xanh với cá, đừng đòi chiên xào hoài nhé.”
Ông Tâm gật đầu, cảm nhận một sự ấm áp lan tỏa. Bà Hạnh luôn như vậy – giản dị, chu đáo, và luôn nghĩ cho ông. Ông biết rằng hành trình chăm sóc bản thân không chỉ là trách nhiệm cá nhân, mà còn là cách ông thể hiện tình yêu với người bạn đời. Ông nhấp một thìa cháo, vị ngọt thanh của đậu xanh khiến ông mỉm cười. Mọi thứ bắt đầu từ những điều nhỏ bé, ông nghĩ.
Sau bữa sáng, ông Tâm lấy cuốn Kinh Thánh cũ từ kệ sách. Cuốn sách đã sờn gáy, nhiều trang giấy ngả vàng, nhưng mỗi câu chữ trong đó đều là nguồn an ủi cho ông. Ông mở Phúc Âm theo thánh Luca, đọc đoạn về người quản gia trung tín: “Ai trung tín trong việc nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn” (Lc 16:10). Ông suy ngẫm: chăm sóc bản thân, dù là việc nhỏ như đi bộ hay bỏ thuốc, cũng là cách ông sống trung tín với món quà sự sống mà Thiên Chúa đã ban.
Buổi chiều, ông Tâm đến phòng khám gần nhà để kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ, một người đàn ông trung niên với nụ cười thân thiện, kiểm tra huyết áp, tim mạch, và hỏi ông về các triệu chứng gần đây. Khi biết ông có thói quen hút thuốc và thường xuyên đau lưng, bác sĩ khuyên: “Ông Tâm, ở tuổi này, sức khỏe là tài sản quý giá nhất. Ông nên bỏ thuốc ngay, tập thể dục đều đặn, và ăn uống khoa học. Đau lưng có thể do thoái hóa cột sống, tôi sẽ kê đơn thuốc và hướng dẫn vài bài tập. Nhưng quan trọng nhất là ông phải giữ tinh thần lạc quan. Tâm trạng ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể đấy.”
Ông Tâm gật đầu, ghi nhớ từng lời. Ông mua thuốc theo đơn, rồi ghé chợ mua thêm rau xanh, cá tươi, và một ít trái cây. Trên đường về, ông cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông chủ động quan tâm đến sức khỏe của mình, không phải vì bị ép buộc, mà vì ông thực sự muốn sống tốt hơn.
Tối hôm đó, ông Tâm tham gia buổi tĩnh tâm ở giáo xứ Thánh Tâm. Cha Tịnh tổ chức buổi cầu nguyện với chủ đề “Sống trọn vẹn trong ánh sáng Chúa”. Giáo dân ngồi thành vòng tròn trong phòng sinh hoạt, ánh nến lung linh chiếu sáng bức tượng Đức Mẹ Maria. Cha Tịnh chia sẻ: “Mỗi người chúng ta đều được Chúa tạo dựng với một mục đích. Dù ở tuổi nào, chúng ta cũng có thể sống để làm rạng danh Ngài. Chăm sóc thân thể, nuôi dưỡng tâm hồn, và củng cố đức tin – đó là cách chúng ta đáp lại tình yêu của Chúa.”
Sau phần chia sẻ, cha Tịnh mời mọi người suy ngẫm về cuộc đời mình. Ông Tâm nhắm mắt, để lòng mình chìm vào sự tĩnh lặng. Ông nghĩ về những sai lầm trong quá khứ – những lần ông nóng giận với bà Hạnh, những lần ông bỏ bê sức khỏe, những lúc ông để lo toan cuộc sống lấn át đức tin. Nhưng ông cũng cảm nhận được lòng thương xót của Chúa, như một dòng suối mát lành, rửa sạch những muộn phiền trong tâm hồn ông.
Khi buổi tĩnh tâm kết thúc, ông Tâm cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Ông trò chuyện với chị Mai, một giáo dân lớn tuổi trong giáo xứ, người từng vượt qua căn bệnh hiểm nghèo nhờ đức tin và ý chí. Chị Mai nói: “Anh Tâm, em học được rằng cuộc sống là món quà quý giá. Mỗi ngày mình còn thở là một cơ hội để sống tốt hơn. Anh cứ tin vào Chúa và tin vào chính mình, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Lời chị Mai khiến ông Tâm mỉm cười. Ông nhận ra rằng hành trình chăm sóc bản thân không chỉ là việc cá nhân, mà còn là cách ông kết nối với cộng đồng, với những người cùng chia sẻ đức tin và hy vọng.
Những ngày tiếp theo, ông Tâm kiên trì với kế hoạch của mình. Ông đi bộ mỗi sáng, ăn uống lành mạnh hơn, và dần bỏ thói quen hút thuốc. Mỗi tối, ông dành thời gian đọc Kinh Thánh và cầu nguyện cùng bà Hạnh. Ông cũng tham gia các hoạt động ở giáo xứ, từ giúp sửa ghế trong nhà thờ đến hỗ trợ nhóm bác ái phân phát thực phẩm cho người nghèo. Những việc nhỏ ấy khiến ông cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Một buổi sáng, sau khi đi bộ về, ông Tâm đứng trước gương, nhìn mình lần nữa. Ông nhận ra rằng mình đã thay đổi – không chỉ ở vẻ ngoài, với làn da hồng hào hơn và cơ thể nhẹ nhàng hơn, mà còn ở tâm hồn. Ông cảm thấy bình an, như thể đã tìm lại được chính mình sau bao năm bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc sống.
Ông ngồi xuống bàn, mở cuốn sổ ghi chú, và viết thêm một dòng: Cảm tạ Chúa vì đã cho con cơ hội để bắt đầu lại. Ông biết rằng hành trình này chỉ mới bắt đầu, nhưng với điểm tựa là chính bản thân – một cơ thể khỏe mạnh, một tâm hồn bình an, và một đức tin kiên vững – ông đã sẵn sàng đối diện với những năm tháng phía trước.
Trong thị trấn nhỏ ven sông, nơi tiếng chuông nhà thờ vang vọng mỗi sáng, không phải gia đình nào cũng may mắn được quây quần bên nhau mỗi ngày. Cuộc sống, với những đòi hỏi khắc nghiệt, đôi khi kéo con người ra xa nhau, không chỉ về mặt địa lý mà còn về mặt cảm xúc. Nhưng trong ánh sáng của đức tin Công giáo, khoảng cách ấy không bao giờ là rào cản cho tình yêu thương, nếu trái tim biết tìm cách chạm đến nhau.
Chú Tuấn, một người bạn thân của anh Minh, là một ví dụ sống động. Chú làm việc ở một thành phố lớn cách thị trấn hàng trăm cây số, nơi những tòa nhà cao tầng và nhịp sống hối hả dường như nuốt chửng thời gian. Công việc của chú, một kỹ sư cầu đường, đòi hỏi sự di chuyển liên tục, khiến chú chỉ có thể về thăm nhà vài lần mỗi năm. Nhưng trong trái tim chú, cô con gái 8 tuổi, bé Hương, luôn là ngọn lửa sưởi ấm những ngày xa nhà.
Hương là một cô bé lanh lợi, với mái tóc tết hai bên và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Mỗi tối thứ Bảy, Hương đều chờ bên chiếc điện thoại cũ kỹ của mẹ, háo hức nghe giọng ba qua những cuộc gọi video. “Ba ơi, hôm nay con được cô khen vì vẽ đẹp!” Hương reo lên, giơ bức tranh vẽ một ngôi nhà bên sông cho ba xem. “Mai con thi chạy ở trường, ba nhớ cầu nguyện cho con nhé!” Cô bé nói thêm, ánh mắt lấp lánh hy vọng.
Dù không thể có mặt trong những sự kiện quan trọng của Hương, chú Tuấn luôn tìm cách để con cảm nhận được sự hiện diện của mình. Chú gửi những lá thư tay, trong đó kể về công việc, về những con đường chú đang xây, và đặc biệt là những lời động viên dành cho Hương. “Ba tự hào về con, cô gái nhỏ của ba,” chú viết trong một lá thư, kèm theo một bức vẽ ngộ nghĩnh của chính chú. Trước mỗi buổi thi hay biểu diễn của Hương, chú luôn nhắn tin: “Ba biết con sẽ làm tốt! Ba đang cầu nguyện cho con đây.” Những lời nhắn ấy, dù chỉ là vài dòng chữ trên màn hình, lại như một cái ôm vô hình, giúp Hương cảm nhận rằng ba luôn ở bên, dù cách xa.
Một lần, khi Hương chuẩn bị cho buổi biểu diễn Giáng Sinh ở nhà thờ, chú Tuấn không thể về được vì một dự án khẩn cấp. Hương, dù hơi buồn, vẫn luyện tập chăm chỉ, vì cô bé biết ba sẽ xem video mà mẹ ghi lại. Đêm trước buổi biểu diễn, chú Tuấn gọi video, kể cho Hương nghe về lần đầu tiên chú tham gia một vở kịch ở nhà thờ khi còn nhỏ. “Hồi đó ba run lắm, nhưng ba nghĩ đến ông bà nội đang ngồi dưới khán đài, nên ba cố hết sức,” chú nói, giọng trầm ấm. “Con cũng vậy nhé, cứ nghĩ rằng ba đang ở đó, vỗ tay cho con.”
Hương gật đầu, nụ cười rạng rỡ. “Con sẽ cố, ba ơi! Con muốn ba thấy con hát hay nhất!” Đêm biểu diễn, Hương đứng trên sân khấu, trong bộ váy trắng như một thiên thần nhỏ, hát bài “Hang Bê-lem” với tất cả trái tim. Khi ánh đèn sân khấu tắt đi, Hương nhìn xuống khán đài, nơi mẹ đang giơ điện thoại quay lại. Cô bé thì thầm với chính mình: “Ba đang xem con, con biết mà.”
Sau buổi biểu diễn, mẹ Hương gửi video cho chú Tuấn. Dù đang ở một công trường xa xôi, chú ngồi trong lán trại, xem đi xem lại video, nước mắt lặng lẽ rơi. Chú nhắn cho Hương: “Con hát tuyệt lắm, thiên thần của ba. Ba hứa sẽ về sớm để ôm con thật chặt.” Hương, đọc tin nhắn ấy, ôm mẹ và nói: “Con biết ba luôn ở bên con, dù ba ở xa.”
Câu chuyện của chú Tuấn và Hương lan truyền trong thị trấn, trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều gia đình. Trong một buổi chia sẻ tại nhà thờ, chú Tuấn được mời lên để kể về hành trình làm cha từ xa. Đứng trước cộng đoàn, chú nói với giọng nghẹn ngào: “Tôi từng nghĩ khoảng cách là điều khó khăn nhất khi làm cha. Nhưng rồi tôi học được rằng, chỉ cần mình cho con thấy mình luôn nghĩ về chúng, luôn cầu nguyện cho chúng, thì khoảng cách ấy không còn là vấn đề. Tôi cầu nguyện mỗi ngày để Chúa giúp tôi trở thành người cha tốt, dù tôi không thể ở bên Hương mỗi ngày.”
Lời của chú Tuấn chạm đến trái tim nhiều người, trong đó có anh Minh và chị Lan. Họ bắt đầu suy nghĩ về cách mình kết nối với Thảo, ngay cả trong những ngày bận rộn. Một tối, khi Thảo kể về một người bạn mới ở lớp, chị Lan dừng việc gấp quần áo để hỏi: “Con kể mẹ nghe, bạn ấy là người như thế nào?” Thảo hào hứng chia sẻ, và chị Lan nhận ra rằng, những khoảnh khắc như thế đang xây dựng một sợi dây vô hình, gắn kết mẹ con chặt hơn bao giờ hết.
Cha Phêrô, trong một bài giảng, từng nói: “Tình yêu của Thiên Chúa không bị giới hạn bởi không gian hay thời gian. Và tình yêu của cha mẹ cũng vậy. Khi các con cảm nhận được rằng cha mẹ luôn ở đó, dù ở xa hay gần, các con sẽ lớn lên với một trái tim mạnh mẽ, biết yêu thương và tin tưởng.” Lời ấy như một ngọn đèn soi sáng cho chú Tuấn, anh Minh, chị Lan, và nhiều gia đình khác trong thị trấn.
Hương, dù còn nhỏ, đã học được từ ba rằng tình yêu không cần phải hoàn hảo, mà chỉ cần chân thành. Mỗi lá thư, mỗi tin nhắn, mỗi lời cầu nguyện của chú Tuấn là một viên gạch xây dựng nên cảm giác an toàn trong lòng cô bé. Và qua đó, Hương cũng học cách yêu thương chính mình, yêu thương gia đình, và tin tưởng vào Thiên Chúa, Đấng luôn hiện diện trong mọi khoảnh khắc của cuộc đời.
Trong thị trấn nhỏ ấy, câu chuyện của Hương và chú Tuấn như một lời nhắc nhở rằng, dù cuộc sống có đưa ta đến đâu, tình yêu thương, khi được thể hiện bằng trái tim, sẽ luôn tìm được đường đến với những người ta yêu quý. Và với những đứa trẻ như Hương, sự hiện diện của ba mẹ, dù qua một lá thư hay một cuộc gọi, là cả một thế giới ấm áp, nơi chúng có thể an tâm lớn lên.
Thời gian trôi qua, thị trấn ven sông vẫn giữ nét bình yên với những con đường lát đá và tiếng chuông nhà thờ vang vọng mỗi sáng. Nhưng trong ngôi nhà mái ngói đỏ của gia đình Thảo, một sự thay đổi âm thầm đang diễn ra. Sau buổi văn nghệ mà anh Minh và chị Lan không thể tham dự, Thảo trở nên ít nói hơn, ánh mắt đôi lúc thoáng buồn. Nhận ra điều đó, anh Minh và chị Lan quyết định dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe và kết nối với con, không chỉ để bù đắp cho những khoảnh khắc đã bỏ lỡ, mà còn để xây dựng một tương lai nơi Thảo lớn lên với trái tim tràn đầy yêu thương và niềm tin.
Một buổi tối, khi ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, anh Minh ngồi cùng Thảo trên băng ghế ngoài sân. Anh lấy điện thoại ra, mở video buổi văn nghệ mà cô giáo đã quay, và nói: “Ba muốn xem lại phần biểu diễn của con. Con kể ba nghe, lúc đứng trên sân khấu con cảm thấy thế nào?” Thảo, ban đầu rụt rè, dần cởi mở hơn. Cô bé kể về cảm giác hồi hộp khi ánh đèn sân khấu chiếu vào, về những bước múa mà cô đã luyện tập bao ngày, và cả nỗi buồn khi không thấy ba mẹ trong đám đông.
Anh Minh lắng nghe, không ngắt lời, chỉ gật đầu và mỉm cười. Khi Thảo kể xong, anh nói: “Ba xin lỗi vì hôm đó ba không đến được. Ba hứa sẽ cố gắng hơn, vì ba muốn con biết con quan trọng với ba thế nào.” Lời xin lỗi chân thành ấy, dù giản dị, lại như một làn gió ấm áp thổi vào trái tim Thảo. Cô bé ôm lấy ba, thì thầm: “Con biết ba bận, nhưng con vui vì ba ở đây bây giờ.”
Khoảnh khắc ấy không chỉ là sự hàn gắn, mà còn là một viên gạch xây dựng niềm tin trong lòng Thảo. Cô bé bắt đầu cảm nhận rằng, dù ba mẹ có lúc bận rộn, họ vẫn yêu thương và ưu tiên cô. Qua lăng kính Công giáo, hành động của anh Minh phản ánh tình yêu của Thiên Chúa – Đấng luôn sẵn sàng tha thứ, luôn sẵn sàng trở lại bên con cái khi họ cần. Như trong Tin Mừng Luca (15:20), người cha trong dụ ngôn “Đứa con hoang đàng” đã chạy ra ôm lấy con trai khi cậu trở về, anh Minh cũng đang học cách chạy đến với Thảo, không phải bằng sự hoàn hảo, mà bằng sự chân thành.
Chị Lan, từ sau buổi trò chuyện về bài kiểm tra môn Toán, cũng thay đổi cách tiếp cận với con. Một ngày, khi Thảo hào hứng kể về bạn Nam, cậu bé viết chữ đẹp và hay giúp cô làm bài tập nhóm, chị Lan dừng việc gấp quần áo để ngồi xuống cạnh con. “Nam là bạn như thế nào? Con thích chơi với bạn ấy không?” chị hỏi, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. Thảo cười rạng rỡ, kể rằng Nam rất vui tính và hay kể chuyện về con chó ở nhà cậu ấy. Chị Lan gật đầu, khuyến khích Thảo chia sẻ thêm, và trong lòng chị, một niềm vui nhỏ bé nảy nở: chị đang bước vào thế giới của con, từng chút một.
Những khoảnh khắc như thế, dù nhỏ bé, lại là những hạt giống gieo vào tâm hồn Thảo. Cô bé bắt đầu cởi mở hơn, không còn giữ những nỗi buồn trong lòng. Một buổi chiều, khi cả gia đình cùng tham gia hoạt động làm bánh từ thiện ở nhà thờ, Thảo hào hứng nhào bột, vừa làm vừa kể cho ba mẹ nghe về những người bạn trong lớp. Anh Minh và chị Lan, dù bận rộn với công việc, đã sắp xếp thời gian để cùng con tham gia. Nhìn Thảo cười rạng rỡ giữa những đứa trẻ khác, họ nhận ra rằng, những giây phút này không chỉ làm con vui, mà còn giúp cả gia đình gắn kết hơn.
Cha Phêrô, trong một bài giảng Chủ nhật, từng nói: “Trẻ em là món quà quý giá mà Thiên Chúa ban tặng. Khi chúng ta dành thời gian để lắng nghe, để yêu thương, chúng ta đang giúp các con lớn lên với một trái tim biết yêu thương và tin tưởng. Đó là cách chúng ta sống theo lời Chúa: ‘Hãy yêu thương nhau như Ta đã yêu thương các con’ (Gioan 15:12).” Lời của cha như một ngọn đèn soi sáng cho anh Minh và chị Lan, giúp họ hiểu rằng, làm cha mẹ không chỉ là cung cấp vật chất, mà còn là nuôi dưỡng tâm hồn con bằng sự hiện diện và tình yêu.
Một sự kiện đặc biệt đánh dấu bước ngoặt trong hành trình của gia đình là ngày hội thể thao ở trường Thảo. Lần này, anh Minh quyết định gác lại công việc để đến cổ vũ con. Khi Thảo bước ra sân, trong bộ đồng phục thể thao, cô bé nhìn lên khán đài và thấy ba đang vẫy tay, bên cạnh là mẹ với nụ cười rạng rỡ. Tim Thảo đập rộn ràng, không chỉ vì cuộc thi chạy sắp bắt đầu, mà vì lần đầu tiên, cô bé cảm nhận được rằng ba mẹ thực sự ở đó, vì mình.
Dù Thảo không giành giải nhất, cô bé vẫn chạy về phía ba mẹ, ôm chầm lấy họ và nói: “Con vui lắm, vì ba mẹ đến xem con!” Anh Minh xoa đầu con, cười: “Ba mẹ tự hào về con, không phải vì con chạy nhanh, mà vì con đã cố hết sức.” Chị Lan thêm vào: “Lần sau con thi gì, mẹ cũng sẽ cố đến nhé. Con nhớ kể mẹ nghe sớm nha!” Thảo gật đầu, nụ cười sáng như ánh nắng.
Từ đó, anh Minh và chị Lan bắt đầu chú ý hơn đến những “cánh cửa” mà Thảo mở ra. Họ dành thời gian tham gia các hoạt động ở nhà thờ, như vẽ tranh cho ngày lễ Giáng Sinh hay làm thiệp tặng các bệnh nhi trong bệnh viện. Những hoạt động ấy không chỉ giúp Thảo học về lòng biết ơn và sự chia sẻ, mà còn dạy cô bé về niềm tin vào Thiên Chúa – Đấng luôn hiện diện trong những điều nhỏ bé nhất.
Một tối, khi cả gia đình quây quần bên bàn ăn, Thảo bất ngờ nói: “Con cảm ơn ba mẹ vì hay nghe con kể chuyện. Con thấy vui lắm, như là ba mẹ luôn ở bên con.” Lời nói ấy khiến anh Minh và chị Lan lặng người. Họ nhận ra rằng, những thay đổi nhỏ bé của mình – một cái ôm, một câu hỏi, một khoảnh khắc lắng nghe – đã trở thành cả thế giới trong lòng Thảo.
Qua thời gian, Thảo lớn lên với một trái tim rộng mở, biết yêu thương và tin tưởng. Cô bé học được rằng, dù cuộc sống có khó khăn, cô luôn có một nơi an toàn để trở về: gia đình và niềm tin vào Thiên Chúa. Và trong hành trình ấy, anh Minh và chị Lan cũng học được rằng, làm cha mẹ không cần phải hoàn hảo, mà chỉ cần chân thành, kiên nhẫn, và luôn sẵn sàng bước vào thế giới của con.
Một buổi sáng thứ Bảy, ông Tâm ngồi bên bàn ăn, trước mặt là cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ và một xấp hóa đơn từ tháng trước. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên những con số được ghi cẩn thận bằng mực xanh trong sổ. Ông nhấp một ngụm trà, mắt đượm vẻ trầm tư. Ở tuổi gần sáu mươi, ông hiểu rằng tiền bạc, dù không phải là tất cả, lại là một điểm tựa quan trọng để ông và bà Hạnh sống tự lập, không trở thành gánh nặng cho con cái. Trong danh sách ba điểm tựa mà ông đã viết ra – chính bản thân, người bạn đời, và tiền bạc – đây là điểm tựa cuối cùng, nhưng không kém phần thiết yếu.
Ông Tâm không phải người tham lam. Cả đời ông sống giản dị, chỉ mong đủ ăn đủ mặc và nuôi các con khôn lớn. Nhưng thực tế phũ phàng của tuổi già đã khiến ông phải nhìn nhận lại. Ông từng chứng kiến những người bạn đồng trang lứa rơi vào cảnh túng thiếu, phải trông cậy vào con cái hoặc sống cô đơn trong những căn phòng trọ chật chội. Ông không muốn mình và bà Hạnh phải chịu cảnh ấy. Ông muốn, dù chỉ là những năm tháng cuối đời, cả hai có thể sống với phẩm giá, tự do, và niềm vui.
“Bà ơi, ra đây tôi bàn chút chuyện,” ông Tâm gọi, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.
Bà Hạnh bước ra từ bếp, tay lau vội vào tạp dề. “Chuyện gì mà ông nghiêm trọng thế? Lại tính mua gì à?”
“Không mua gì hết,” ông Tâm cười, chỉ vào cuốn sổ tiết kiệm. “Tôi đang nghĩ về chuyện tiền bạc. Chúng ta không còn trẻ, không thể cứ sống qua ngày được. Tôi muốn tính toán lại, xem mình có thể làm gì để sau này không phải lo.”
Bà Hạnh ngồi xuống, nhìn cuốn sổ. “Ông nói cũng đúng. Nhưng mình đâu có nhiều tiền. Tiết kiệm được bao nhiêu là đã dồn hết cho Nam với Lan học hành, cưới xin. Giờ còn lại chút ít, ông tính sao?”
Ông Tâm gật đầu, ánh mắt trầm ngâm. “Tôi biết. Nhưng chính vì thế, chúng ta phải khôn ngoan hơn. Tôi không muốn sau này phải xin xỏ con cái, hay để chúng cãi nhau vì chuyện tiền bạc của mình. Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng nó giúp mình sống độc lập, bà ạ.”
Bà Hạnh im lặng, suy ngẫm. Bà hiểu ý ông Tâm. Dù cả hai luôn sống tiết kiệm, bà cũng từng thấy những gia đình tan vỡ vì tranh cãi tiền bạc, những người già phải sống trong tủi nhục vì phụ thuộc vào con cái. Bà gật đầu: “Ông nói đúng. Vậy ông tính thế nào?”
Ông Tâm mở cuốn sổ, chỉ vào con số cuối cùng. “Đây là số tiền chúng ta tiết kiệm được sau bao năm. Không nhiều, nhưng nếu biết cách, nó sẽ là điểm tựa cho chúng ta. Tôi muốn chia nó làm ba phần: một phần để chăm sóc sức khỏe, một phần để sống hàng ngày, và một phần để đầu tư nhỏ, may ra có thêm thu nhập.”
Bà Hạnh ngạc nhiên. “Đầu tư? Ông định làm gì? Mình già rồi, mạo hiểm không ổn đâu.”
“Không mạo hiểm đâu,” ông Tâm trấn an. “Tôi đã hỏi anh Hùng ở giáo xứ, người làm kinh doanh nhỏ. Anh ấy bảo có vài cách an toàn, như gửi tiết kiệm lãi suất cao hoặc mua trái phiếu. Tôi cũng muốn tìm hiểu thêm, nhưng trước hết, chúng ta cần quản lý tốt những gì mình có.”
Sáng hôm sau, ông Tâm đến gặp anh Hùng, người bạn thân từ thời trung học, giờ là chủ một tiệm tạp hóa nhỏ ở chợ gần nhà thờ Thánh Tâm. Anh Hùng không giàu có, nhưng nổi tiếng trong giáo xứ vì sự khôn ngoan trong quản lý tài chính. Dưới bóng cây bàng trước tiệm, hai người ngồi uống trà, trò chuyện về tuổi già và tiền bạc.
“Anh Tâm, tôi nói thật,” anh Hùng bắt đầu, “tiền bạc ở tuổi mình không phải để hưởng thụ, mà để bảo vệ phẩm giá. Tôi từng thấy nhiều người, vì không chuẩn bị, cuối đời phải sống nhờ con cái. Không phải con cái bất hiếu, mà vì chúng cũng có gánh nặng riêng. Anh muốn sống tự lập, thì phải tính toán từ bây giờ.”
Ông Tâm gật đầu, kể lại ý định chia tiền tiết kiệm thành ba phần. Anh Hùng lắng nghe, rồi gợi ý: “Ý anh hay đấy. Nhưng tôi khuyên anh nên thêm một phần nữa: để làm việc thiện. Anh là người Công giáo, anh biết mà – tiền bạc là công cụ Chúa ban, dùng nó để giúp người khác cũng là cách tích lũy phước đức.”
Lời anh Hùng khiến ông Tâm suy ngẫm. Ông nhớ đến lời cha Tịnh trong một bài giảng: “Tiền bạc không phải là tất cả, nhưng nó là công cụ Chúa ban để chúng ta sống xứng đáng. Hãy sử dụng nó với lòng biết ơn và trách nhiệm.” Ông quyết định sẽ dành một phần nhỏ thu nhập để đóng góp cho giáo xứ hoặc giúp những người nghèo khó, như cách ông và bà Hạnh từng làm khi còn trẻ.
Anh Hùng còn hướng dẫn ông Tâm cách quản lý tài chính cơ bản: lập ngân sách hàng tháng, cắt giảm chi tiêu không cần thiết, và tìm hiểu các kênh đầu tư an toàn. “Anh có thể gửi tiền vào ngân hàng với kỳ hạn dài, lãi suất cao hơn. Hoặc nếu muốn, tôi giới thiệu anh gặp một người bạn làm tư vấn tài chính, họ sẽ giúp anh chọn cách phù hợp,” anh Hùng nói.
Trên đường về, ông Tâm cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Ông không kỳ vọng trở nên giàu có, nhưng những lời anh Hùng đã giúp ông thấy rõ hơn về vai trò của tiền bạc trong việc đảm bảo sự độc lập. Ông dừng lại bên hồ Hóc Khế, nhìn mặt nước lấp lánh, và thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hướng dẫn con sử dụng những gì Ngài ban một cách khôn ngoan, để con và bà Hạnh có thể sống trọn vẹn những ngày tháng này.”
Những ngày tiếp theo, ông Tâm và bà Hạnh cùng ngồi lại để lập kế hoạch tài chính. Họ liệt kê các khoản chi tiêu hàng tháng: tiền điện, nước, thực phẩm, thuốc men, và một khoản nhỏ để đi lễ hoặc làm việc thiện. Ông Tâm ngạc nhiên khi phát hiện rằng, chỉ cần cắt giảm một vài khoản không cần thiết – như mua cà phê ngoài quán hay những món đồ không dùng đến – họ đã tiết kiệm được một khoản đáng kể.
Ông cũng đến ngân hàng để tìm hiểu về các gói tiết kiệm. Nhân viên ngân hàng, một cô gái trẻ với nụ cười thân thiện, giải thích về các kỳ hạn và lãi suất. Ông Tâm chọn một gói tiết kiệm ba năm với lãi suất cao, đồng thời mở một tài khoản riêng để tích lũy tiền cho việc chăm sóc sức khỏe. “Sau này, nếu một trong hai chúng tôi ốm đau, khoản này sẽ giúp chúng tôi không phải xin con cái,” ông nói với bà Hạnh khi về nhà.
Bà Hạnh đồng ý, nhưng bà cũng nhắc ông: “Tiền quan trọng, nhưng đừng để nó làm mình lo lắng quá. Chúng ta có Chúa, có nhau, thế là đủ. Chỉ cần mình sống tiết kiệm và biết ơn, mọi thứ sẽ ổn.”
Lời bà Hạnh khiến ông Tâm mỉm cười. Ông nhận ra rằng, trong ánh mắt đức tin Công giáo, tiền bạc không phải là mục đích, mà là phương tiện để sống theo ý Chúa. Ông nhớ đến dụ ngôn về người quản gia bất trung trong Phúc Âm theo thánh Luca: “Hãy dùng tiền của bất chính mà tạo lấy bạn bè, để khi tiền bạc hết, họ sẽ đón rước anh em vào nơi vĩnh cửu” (Lc 16:9). Ông hiểu rằng, sử dụng tiền bạc một cách khôn ngoan không chỉ giúp ông và bà Hạnh sống tự lập, mà còn là cách ông thể hiện lòng biết ơn và trách nhiệm với những gì Chúa ban.
Một buổi chiều, ông Tâm và bà Hạnh tham gia buổi bác ái của giáo xứ, mang gạo và thực phẩm đến cho một gia đình nghèo ở ngoại ô. Người mẹ trong gia đình, chị Hoa, là một góa phụ nuôi ba đứa con nhỏ. Khi nhận quà, chị Hoa rưng rưng nước mắt: “Cảm ơn ông bà, cảm ơn giáo xứ. Nếu không có sự giúp đỡ này, tôi không biết xoay sở thế nào.”
Trên đường về, ông Tâm nắm tay bà Hạnh, nói: “Bà thấy không, chút tiền mình đóng góp cũng có thể làm thay đổi cuộc sống của người khác. Tôi nghĩ, ngoài việc tiết kiệm cho mình, chúng ta nên tiếp tục làm những việc như thế này.”
Bà Hạnh gật đầu, ánh mắt lấp lánh. “Ông nói đúng. Giúp người khác cũng là giúp chính mình. Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi làm những việc này.”
Từ đó, ông Tâm và bà Hạnh quyết định dành một phần nhỏ thu nhập hàng tháng để làm việc thiện. Họ đóng góp cho quỹ bác ái của giáo xứ, mua sách vở cho học sinh nghèo, và thỉnh thoảng tặng thực phẩm cho những người khó khăn. Những việc nhỏ ấy không chỉ mang lại niềm vui cho người nhận, mà còn giúp ông Tâm cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn.
Nhưng hành trình quản lý tiền bạc không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Một lần, ông Tâm nhận được cuộc gọi từ Nam, con trai ông, đang sống ở Sài Gòn. Nam nói rằng công ty của cậu gặp khó khăn, và cậu cần vay một khoản tiền để trang trải. Ông Tâm do dự. Ông biết Nam là đứa con hiếu thảo, nhưng ông cũng lo rằng nếu cho vay, khoản tiết kiệm của ông và bà Hạnh sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi bàn với bà Hạnh, ông Tâm gọi lại cho Nam. “Con ạ, bố mẹ luôn muốn giúp con. Nhưng con cũng biết, bố mẹ không còn nhiều tiền, và số này là để chuẩn bị cho tuổi già. Bố sẽ giúp con một phần, nhưng con phải tự xoay sở thêm. Bố tin con làm được.”
Nam im lặng một lúc, rồi nói: “Con hiểu, bố. Con sẽ cố gắng. Cảm ơn bố mẹ.”
Cuộc gọi ấy khiến ông Tâm trăn trở. Ông không muốn từ chối con, nhưng ông cũng nhận ra rằng, nếu không giữ vững điểm tựa tài chính, ông và bà Hạnh có thể rơi vào cảnh khó khăn. Ông nhớ đến lời anh Hùng: “Tiền bạc ở tuổi mình là để bảo vệ phẩm giá.” Ông quyết định rằng, từ nay, ông sẽ hỗ trợ con cái khi cần, nhưng không để điều đó làm lung lay kế hoạch của mình.
Một buổi Chúa Nhật, trong Thánh lễ, cha Tịnh giảng về dụ ngôn người phú hộ và Lazarô (Lc 16:19-31). Cha nhấn mạnh rằng tiền bạc chỉ có giá trị khi được sử dụng để phục vụ tha nhân và làm rạng danh Chúa. “Đừng để tiền bạc làm chủ các con,” cha nói. “Hãy làm chủ tiền bạc, và dùng nó để xây dựng một cuộc sống ý nghĩa.”
Lời cha Tịnh củng cố quyết tâm của ông Tâm. Ông nhận ra rằng, điểm tựa tiền bạc không chỉ là việc tích lũy, mà còn là việc sử dụng nó một cách khôn ngoan và nhân ái. Với khoản tiết kiệm nhỏ, ông và bà Hạnh có thể sống tự lập, chăm sóc sức khỏe, và đóng góp cho cộng đồng. Đó là cách ông sống trọn vẹn món quà sự sống mà Chúa đã ban.
Khi Thánh lễ kết thúc, ông Tâm nắm tay bà Hạnh, bước ra sân nhà thờ. Dưới bóng cây bàng, ông nói: “Bà ạ, tôi nghĩ chúng ta đang đi đúng hướng. Với sức khỏe, với bà, và với chút tiền tiết kiệm, tôi tin chúng ta sẽ sống tốt những năm tháng còn lại.”
Bà Hạnh mỉm cười, siết nhẹ tay ông. “Có ông, có Chúa, tôi chẳng lo gì. Cứ sống thế này, mình sẽ chẳng hối tiếc đâu.”
Ông Tâm gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng. Ông biết rằng hành trình cuối đời còn nhiều thử thách, nhưng với ba điểm tựa – chính bản thân, người bạn đời, và tiền bạc – ông đã sẵn sàng bước đi, dưới ánh sáng dẫn dắt của Thiên Chúa.
Thị trấn ven sông, với những con đường lát đá và dòng sông lấp lánh dưới ánh trăng, vẫn giữ nét yên bình như một bức tranh vẽ bằng niềm tin và tình yêu. Trong ngôi nhà mái ngói đỏ, gia đình Thảo tiếp tục hành trình của mình, không phải để trở thành một gia đình hoàn hảo, mà để trở thành một gia đình biết yêu thương, biết sửa sai, và biết trân trọng những khoảnh khắc bên nhau. Qua lăng kính Công giáo, hành trình ấy phản ánh lời dạy của Chúa Giêsu: “Hãy yêu thương nhau như Ta đã yêu thương các con” (Gioan 15:12) – một tình yêu không đòi hỏi sự hoàn hảo, mà cần sự chân thành và kiên nhẫn.
Sau ngày hội thể thao, nơi anh Minh và chị Lan xuất hiện trên khán đài để cổ vũ Thảo, cô bé như được tiếp thêm sức mạnh. Nụ cười của Thảo rạng rỡ hơn, và cô bé bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về những niềm vui, nỗi buồn nhỏ bé trong cuộc sống. Nhưng anh Minh và chị Lan hiểu rằng, để duy trì sợi dây gắn kết với con, họ cần tiếp tục nỗ lực, ngay cả trong những ngày bận rộn nhất.
Một buổi chiều, khi Thảo trở về nhà với gương mặt tiu nghỉu, chị Lan nhận ra ngay điều gì đó không ổn. Thảo ngồi xuống sofa, ôm chú gấu bông và nói khẽ: “Hôm nay con cãi nhau với bạn Nam, mẹ ạ. Bạn ấy nói con làm bài tập nhóm chậm, nhưng con đã cố hết sức rồi.” Chị Lan, đang chuẩn bị bữa tối, lập tức tắt bếp, ngồi xuống cạnh con và hỏi: “Con cảm thấy thế nào khi bạn ấy nói vậy? Kể mẹ nghe đi.”
Thảo ngập ngừng, rồi kể rằng cô bé cảm thấy buồn và hơi tức giận, nhưng cũng tự hỏi liệu mình có thực sự làm chậm cả nhóm không. Chị Lan không vội phán xét hay đưa ra giải pháp. Thay vào đó, chị nắm tay Thảo, nói: “Mẹ hiểu con buồn. Có khi Nam cũng không cố ý làm con tổn thương. Con nghĩ nếu con nói chuyện với bạn ấy, mọi chuyện sẽ thế nào?” Thảo suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Con sẽ thử nói với Nam. Con không muốn giận bạn ấy mãi.”
Cuộc trò chuyện ấy, dù ngắn ngủi, lại là một bài học quý giá cho Thảo. Cô bé học được rằng cảm xúc của mình quan trọng, và mẹ luôn sẵn sàng lắng nghe. Qua đó, chị Lan cũng dạy Thảo về sự tha thứ, một giá trị cốt lõi trong đức tin Công giáo. Như trong Kinh Lạy Cha, “Xin tha thứ cho chúng con như chúng con cũng tha thứ cho những người có lỗi với chúng con,” chị Lan đang giúp Thảo sống theo lời Chúa, ngay từ những điều nhỏ bé trong cuộc sống.
Anh Minh, dù vẫn bận rộn với công việc, cũng học cách hiện diện đúng lúc. Một tối, khi Thảo hào hứng kể về buổi học vẽ ở nhà thờ, nơi cô bé vẽ một bức tranh về gia đình mình, anh Minh đặt điện thoại xuống và hỏi: “Con vẽ ba mẹ thế nào? Cho ba xem với!” Thảo chạy lên phòng, mang bức tranh xuống, chỉ từng chi tiết: “Đây là ba, đang cầm cờ cổ vũ con thi chạy. Đây là mẹ, đang làm bánh với con. Còn đây là con, đứng giữa ba mẹ.” Anh Minh mỉm cười, ôm Thảo vào lòng: “Bức tranh đẹp lắm. Ba thích nhất là cả nhà mình ở đây, bên nhau.”
Những khoảnh khắc như thế không chỉ làm Thảo vui, mà còn giúp anh Minh nhận ra rằng, sự hiện diện của mình trong những câu chuyện nhỏ bé của con có sức mạnh lớn hơn bất kỳ món quà vật chất nào. Anh bắt đầu dành thời gian mỗi tuần để cùng Thảo làm điều gì đó đặc biệt – khi thì đi dạo dọc sông, khi thì cùng đọc một câu chuyện trong Kinh Thánh. Những hoạt động ấy không chỉ gắn kết cha con, mà còn giúp Thảo hiểu sâu hơn về niềm tin và tình yêu gia đình.
Tuy nhiên, hành trình làm cha mẹ của anh Minh và chị Lan không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có những ngày, công việc dồn dập khiến họ vô tình bỏ qua những tín hiệu từ Thảo. Một lần, khi Thảo muốn kể về buổi họp phụ huynh mà cô bé được cô giáo khen, chị Lan, đang bận kiểm tra báo cáo, chỉ đáp: “Tốt lắm, con. Mẹ đang bận, lát mẹ nghe tiếp nhé.” Thảo gật đầu, nhưng ánh mắt cô bé thoáng buồn. Tối hôm đó, chị Lan nhận ra mình đã bỏ lỡ cơ hội để chia sẻ niềm vui với con. Chị đến phòng Thảo, ngồi xuống và nói: “Mẹ xin lỗi vì chiều nay mẹ không nghe con kể. Con kể mẹ nghe về buổi họp phụ huynh đi, mẹ muốn biết lắm.”
Thảo, dù ban đầu hơi ngượng, dần cởi mở. Cô bé kể rằng cô giáo khen cô tiến bộ trong môn Văn, và cả lớp vỗ tay khi cô được nhận giấy khen. Chị Lan lắng nghe, gật đầu, và ôm Thảo: “Mẹ tự hào về con. Lần sau con có gì vui, cứ kéo mẹ ra khỏi công việc nhé. Con quan trọng hơn báo cáo của mẹ nhiều.” Thảo cười, gật đầu: “Dạ, con sẽ kéo mẹ!”
Lời xin lỗi của chị Lan, dù giản dị, lại là một bài học lớn cho cả hai mẹ con. Với Thảo, cô bé học được rằng ba mẹ, dù có lúc sai, vẫn yêu thương và sẵn sàng sửa đổi vì mình. Với chị Lan, đó là lời nhắc nhở rằng làm cha mẹ không cần hoàn hảo, nhưng cần chân thành và sẵn sàng quay lại khi lỡ bước.
Cha Phêrô, trong một buổi giảng lễ, từng chia sẻ: “Làm cha mẹ là một ơn gọi thiêng liêng, nhưng không phải là một hành trình đòi hỏi sự hoàn hảo. Thiên Chúa không mong chúng ta không bao giờ sai lầm, mà mong chúng ta biết đứng dậy, xin lỗi, và tiếp tục yêu thương. Khi chúng ta làm điều đó, chúng ta đang dạy con cái mình về lòng khoan dung và tình yêu vô điều kiện của Chúa.”
Lời của cha như một ngọn gió mát lành, thổi vào trái tim anh Minh và chị Lan. Họ bắt đầu áp dụng những bài học ấy không chỉ với Thảo, mà cả trong cuộc sống hằng ngày. Khi anh Minh lỡ quên buổi biểu diễn piano của Thảo ở trường, anh không chỉ xin lỗi, mà còn cùng con đi ăn kem và xem lại video buổi biểu diễn. Khi chị Lan bận đến mức không kịp hỏi Thảo về một ngày ở trường, chị dành buổi tối để cùng con làm bánh, vừa làm vừa trò chuyện.
Qua thời gian, Thảo lớn lên với một trái tim mạnh mẽ, biết yêu thương và tha thứ. Cô bé không chỉ cảm nhận được tình yêu của ba mẹ, mà còn học cách chia sẻ tình yêu ấy với người khác. Trong một buổi từ thiện ở nhà thờ, Thảo tự nguyện tặng chú gấu bông yêu thích của mình cho một em bé mồ côi. Khi chị Lan hỏi vì sao, Thảo nói: “Con muốn em ấy vui, như con vui khi ba mẹ ở bên con.”
Hành trình của gia đình Thảo, với những bước đi không hoàn hảo nhưng đầy yêu thương, là minh chứng rằng làm cha mẹ là một hành trình của sự học hỏi và trưởng thành. Qua những khoảnh khắc nhỏ bé – một lời xin lỗi, một cái ôm, một buổi tối trò chuyện – anh Minh và chị Lan đang xây dựng một ngôi nhà tâm hồn cho Thảo, nơi cô bé có thể an tâm lớn lên, mang theo niềm tin vào Thiên Chúa và tình yêu gia đình.
Một buổi chiều cuối xuân, ông Tâm ngồi bên hồ Hóc Khế, nơi ông đã bắt đầu hành trình tìm kiếm những điểm tựa cho phần đời còn lại. Mặt hồ lăn tăn sóng, phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực pha lẫn sắc tím buồn man mác. Những con sóng nhỏ như đang kể lại câu chuyện cuộc đời ông – sáu mươi năm với bao thăng trầm, niềm vui, và những bài học quý giá. Ông cầm một viên sỏi nhỏ, ném xuống nước, nhìn những vòng tròn lan tỏa rồi tan biến. Cuộc đời cũng như vậy, ông nghĩ, mọi thứ đều vô thường, nhưng cách ta sống sẽ để lại dấu ấn mãi mãi.
Hành trình mấy tháng qua đã thay đổi ông Tâm. Ông không còn là người đàn ông uể oải, để mặc thời gian trôi qua trong lo âu và tiếc nuối. Ông đã chăm sóc sức khỏe, trân trọng bà Hạnh, và quản lý tài chính một cách khôn ngoan. Ba điểm tựa – chính bản thân, người bạn đời, và tiền bạc – đã giúp ông tìm thấy sự bình an và tự tin để đối diện với tuổi già. Nhưng hơn tất cả, ông nhận ra rằng, trong ánh mắt đức tin Công giáo, Thiên Chúa là điểm tựa tối hậu, là ngọn đèn soi sáng con đường ông đi.
Ông Tâm mở cuốn sổ nhỏ mà ông luôn mang theo, lật đến trang ghi danh sách ba điểm tựa. Bên dưới, ông đã viết thêm một dòng bằng mực đỏ: Thiên Chúa – Đấng dẫn dắt và nâng đỡ. Ông mỉm cười, cảm nhận một sự trọn vẹn trong lòng. Hành trình cuối đời, dù ngắn hay dài, không còn là nỗi sợ hãi, mà là một cơ hội để sống ý nghĩa, để yêu thương, và để chuẩn bị tâm hồn gặp Chúa.
Sáng hôm ấy, ông Tâm thức dậy sớm, chuẩn bị đi lễ Chúa Nhật tại nhà thờ Thánh Tâm. Bà Hạnh đã sẵn sàng, khoác chiếc khăn choàng xanh nhạt, nụ cười rạng rỡ. Hai người bước đi trên con đường quen thuộc, tay trong tay, như những ngày còn trẻ. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, gọi mời giáo dân tụ họp. Ông Tâm cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, như thể mỗi bước chân là một lời cảm tạ Chúa vì những ân sủng Ngài đã ban.
Thánh lễ hôm nay do cha Tịnh chủ sự. Bài Tin Mừng trích từ Phúc Âm theo thánh Gioan: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và chúng ta sẽ đến và ở lại với người ấy” (Ga 14:23). Cha Tịnh giảng về tình yêu Thiên Chúa, về cách mỗi người được mời gọi sống theo Lời Chúa để tìm thấy bình an. “Cuộc đời là một hành trình trở về với Chúa,” cha nói, giọng trầm ấm. “Dù bạn ở tuổi nào, hãy sống sao cho mỗi ngày là một bước tiến gần hơn đến Ngài. Hãy yêu thương, tha thứ, và chuẩn bị tâm hồn, vì chúng ta không biết ngày nào Chúa sẽ gọi.”
Lời cha Tịnh chạm sâu vào tâm hồn ông Tâm. Ông nghĩ về hành trình của mình – từ những ngày loay hoay tìm điểm tựa, đến lúc nhận ra rằng mọi điểm tựa trần gian đều phải dựa trên nền tảng đức tin. Ông nắm tay bà Hạnh, siết nhẹ, như muốn chia sẻ niềm vui và lòng biết ơn. Bà Hạnh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, như thể hiểu được những gì ông đang nghĩ.
Sau Thánh lễ, ông Tâm xin phép cha Tịnh được chia sẻ một vài suy nghĩ với giáo dân trong buổi sinh hoạt giáo xứ. Cha Tịnh vui vẻ đồng ý, mời ông lên bục nhỏ trong phòng sinh hoạt. Dưới ánh nến lung linh và những ánh mắt tò mò của giáo dân, ông Tâm bắt đầu: “Thưa cha, thưa anh chị em, tôi không giỏi ăn nói, nhưng hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về hành trình của mình, về những gì tôi học được ở tuổi gần sáu mươi.”
Ông kể về những ngày ông đứng bên hồ Hóc Khế, trăn trở về tuổi già và câu hỏi: Phía trước, ai sẽ là điểm tựa cho ta? Ông nói về quyết định không trông chờ vào con cái, không phải vì chúng bất hiếu, mà vì chúng có cuộc đời riêng. Ông chia sẻ về ba điểm tựa mà ông đã xây dựng: chăm sóc sức khỏe và tâm hồn, trân trọng người bạn đời, và quản lý tiền bạc một cách khôn ngoan. Nhưng trên hết, ông nhấn mạnh rằng Thiên Chúa là điểm tựa vững chắc nhất, là Đấng luôn đồng hành và nâng đỡ.
“Tôi từng nghĩ tuổi già là điểm kết thúc,” ông Tâm nói, giọng trầm nhưng rõ ràng. “Nhưng giờ tôi hiểu rằng, đó là một chương mới, một cơ hội để sống trọn vẹn hơn. Chúng ta không cần phải giàu có, không cần phải hoàn hảo. Chỉ cần sống với tình yêu, với đức tin, và với lòng biết ơn, chúng ta sẽ tìm thấy bình an.”
Lời ông Tâm khiến nhiều người xúc động. Chị Mai, người từng vượt qua bệnh hiểm nghèo, gật đầu đồng cảm. Anh Hùng, người bạn thân của ông, mỉm cười tự hào. Một vài người lớn tuổi trong giáo xứ rưng rưng nước mắt, như thể thấy chính mình trong câu chuyện của ông. Cha Tịnh đứng dậy, đặt tay lên vai ông Tâm: “Cảm ơn anh Tâm. Những lời anh chia sẻ hôm nay là một bài học quý giá, không chỉ cho người lớn tuổi, mà cho tất cả chúng ta. Hãy sống mỗi ngày như một món quà, và hãy chuẩn bị tâm hồn để gặp Chúa.”
Buổi chiều, ông Tâm và bà Hạnh ngồi bên hiên nhà, nhấm nháp trà lài và trò chuyện. Ông kể lại buổi chia sẻ ở giáo xứ, về những ánh mắt cảm thông và những lời cảm ơn từ giáo dân. “Bà ạ, tôi không ngờ mình có thể truyền cảm hứng cho người khác. Tôi chỉ muốn chia sẻ những gì tôi học được, để họ cũng tìm thấy điểm tựa cho mình.”
Bà Hạnh mỉm cười, tựa đầu vào vai ông. “Ông làm thế là đúng. Mình sống không chỉ cho mình, mà còn cho cộng đồng, cho những người xung quanh. Tôi tự hào về ông.”
Lời bà Hạnh khiến ông Tâm xúc động. Ông nghĩ về những hành động tử tế nhỏ bé mà ông và bà Hạnh đã làm – từ việc giúp gia đình chị Hoa, đến việc đóng góp cho giáo xứ. Ông nhớ đến ý tưởng bạn từng chia sẻ với tôi về những hạt giống tốt, rằng những hành động nhỏ có thể tạo ra thay đổi lớn (Timestamp: April 15, 2025, 19:33). Ông nhận ra rằng, bằng cách sống tử tế và chia sẻ bài học của mình, ông đang gieo những hạt giống hy vọng cho cộng đồng.
Ông Tâm lấy cuốn sổ ra, ghi thêm một dòng: Sống để gieo mầm tốt, để lại di sản của tình yêu và đức tin. Ông muốn, khi rời khỏi cuộc đời này, ông không chỉ để lại tài sản vật chất, mà còn là những giá trị tinh thần, những bài học về cách sống trọn vẹn và ý nghĩa.
Một buổi tối, ông Tâm và bà Hạnh tham gia buổi tĩnh tâm đặc biệt ở giáo xứ, với chủ đề “Chuẩn bị cho hành trình cuối đời”. Cha Tịnh mời một linh mục khách, cha Vinh, chia sẻ về ý nghĩa của sự chết trong ánh mắt Công giáo. Cha Vinh nói: “Cái chết không phải là kết thúc, mà là cánh cửa dẫn chúng ta đến với Chúa. Nhưng để bước qua cánh cửa ấy với bình an, chúng ta cần chuẩn bị từ bây giờ – chuẩn bị tâm hồn, chuẩn bị các mối quan hệ, và chuẩn bị cuộc sống.”
Cha Vinh kể câu chuyện về một người đàn ông lớn tuổi, từng sống ích kỷ và chạy theo tiền bạc, nhưng cuối đời nhận ra rằng điều duy nhất ông mang theo được là tình yêu và đức tin. “Hãy sống sao cho khi nhìn lại, các anh chị không hối tiếc,” cha nói. “Hãy yêu thương khi còn có thể, tha thứ khi còn kịp, và phó thác mọi sự cho Chúa.”
Lời cha Vinh khiến ông Tâm suy ngẫm sâu sắc. Ông nghĩ về những lần ông từng nóng giận với bà Hạnh, những lúc ông bỏ bê sức khỏe, và những ngày ông để lo âu lấn át niềm vui. Nhưng ông cũng cảm nhận được lòng thương xót của Chúa, như một dòng suối mát lành, rửa sạch những lỗi lầm của ông. Ông nhắm mắt, thì thầm một lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin giúp con sống mỗi ngày như ngày cuối cùng, để con xứng đáng với tình yêu của Ngài.”
Sau buổi tĩnh tâm, ông Tâm trò chuyện với cha Vinh, chia sẻ về hành trình tìm ba điểm tựa của mình. Cha Vinh mỉm cười, nói: “Anh Tâm, anh đã đi đúng hướng. Ba điểm tựa của anh – bản thân, người bạn đời, tiền bạc – đều quan trọng, nhưng chúng chỉ có ý nghĩa khi được đặt trong tay Chúa. Hãy tiếp tục sống với lòng tin, và anh sẽ thấy rằng hành trình cuối đời là một hành trình của niềm vui.”
Những ngày sau, ông Tâm tiếp tục sống theo cách ông đã chọn. Ông đi bộ mỗi sáng, đọc Kinh Thánh mỗi tối, và cùng bà Hạnh tham gia các hoạt động giáo xứ. Ông cũng bắt đầu viết một cuốn nhật ký, ghi lại những suy ngẫm về cuộc đời, những bài học từ đức tin, và những lời nhắn gửi cho các con. Ông không muốn các con đọc ngay, mà hãy giữ lại khi ông ra đi. Trong một trang, ông viết:
Nam và Lan yêu quý của bố,
Cuộc đời bố không dài, nhưng bố đã sống hết mình, với tình yêu và đức tin. Bố không mong các con phải chăm sóc bố mẹ khi già yếu, vì bố đã chuẩn bị ba điểm tựa: một cơ thể khỏe mạnh, một tâm hồn bình an; mẹ các con – người bạn đời tuyệt vời; và một khoản tiền để sống tự lập. Nhưng trên hết, bố có Chúa, Đấng luôn dẫn dắt bố.
Bố chỉ mong các con sống tốt, yêu thương nhau, và giữ vững đức tin. Hãy sống sao cho khi nhìn lại, các con không hối tiếc. Bố yêu các con, dù ở trần gian hay trên thiên đàng.
Viết xong, ông Tâm gấp cuốn nhật ký, đặt vào ngăn kéo. Ông mỉm cười, cảm nhận một sự thanh thản lạ lùng. Ông biết rằng, với ba điểm tựa và đức tin vào Thiên Chúa, ông đã sẵn sàng cho hành trình cuối đời.
Một buổi tối, ông Tâm và bà Hạnh ngồi bên hồ Hóc Khế, nhìn ánh trăng soi xuống mặt nước. Những con sóng lấp lánh, như đang thì thầm về sự vĩnh cửu. Ông Tâm nắm tay bà Hạnh, nói: “Bà ạ, tôi nghĩ hành trình này, dù có kết thúc, cũng sẽ là một hành trình đẹp. Vì tôi có bà, có Chúa, và có những ngày tháng đáng sống.”
Bà Hạnh tựa đầu vào vai ông, giọng nhẹ nhàng: “Chỉ cần chúng ta có nhau, có đức tin, thì mọi thứ đều đáng giá. Tôi tin Chúa sẽ dẫn chúng ta đến nơi Ngài muốn.”
Ông Tâm gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng. Ông nhớ đến lời Thánh Phaolô: “Tôi có thể làm được mọi sự nhờ Đấng ban sức mạnh cho tôi” (Phil 4:13). Với ba điểm tựa và niềm tin vào Chúa, ông tin rằng hành trình cuối đời của mình sẽ là một chương mới, viết bằng tình yêu, sự tự do, và lòng biết ơn.
Trong thị trấn nhỏ ven sông, nơi ánh nắng buổi sớm phản chiếu trên mặt nước như những viên ngọc trai, cuộc sống của gia đình Thảo tiếp tục trôi đi với những bài học yêu thương và niềm tin. Nhưng không phải gia đình nào cũng may mắn được quây quần mỗi ngày, và câu chuyện của chú Tuấn và bé Hương, dù đã được nhắc đến, vẫn là một minh chứng sống động rằng tình yêu thương, khi được nuôi dưỡng bằng sự chân thành, có thể vượt qua mọi khoảng cách địa lý.
Chú Tuấn, sau nhiều tháng làm việc xa nhà, cuối cùng cũng được nghỉ phép để về thăm Hương. Ngày chú bước xuống xe buýt, Hương đứng chờ ở bến xe cùng mẹ, đôi mắt lấp lánh như những vì sao nhỏ. Cô bé lao vào vòng tay ba, reo lên: “Ba về rồi! Con nhớ ba lắm!” Chú Tuấn ôm chặt Hương, cảm nhận trái tim mình ấm áp như chưa từng cách xa. “Ba cũng nhớ con, thiên thần của ba,” chú thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Những ngày chú Tuấn ở nhà, Hương như một chú chim nhỏ, líu lo kể cho ba nghe mọi chuyện: từ bức tranh cô bé vẽ được cô giáo khen, đến buổi biểu diễn Giáng Sinh mà chú đã xem qua video. Chú Tuấn không chỉ lắng nghe, mà còn dành thời gian chơi với Hương, từ việc cùng cô bé làm diều giấy đến ngồi bên bờ sông, kể những câu chuyện về công việc của mình. “Ba xây những cây cầu để mọi người đi lại dễ hơn,” chú nói, “nhưng cây cầu ba muốn xây nhất là cây cầu giữa ba và con.”
Hương gật đầu, dù chưa hiểu hết ý nghĩa sâu xa của lời ba. Với cô bé, những khoảnh khắc ấy – khi ba ngồi cạnh, nắm tay, và cười với cô – là cả một thế giới hạnh phúc. Chú Tuấn, dù biết mình sẽ sớm phải quay lại công việc xa nhà, quyết tâm để lại những kỷ niệm đẹp trong lòng Hương. Một tối, chú lấy một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một sợi dây chuyền có mặt hình thánh giá nhỏ xinh. “Cái này là để con nhớ rằng, dù ba ở đâu, ba và Chúa luôn ở bên con,” chú nói, đeo sợi dây chuyền cho Hương.
Hương ôm lấy ba, thì thầm: “Con sẽ đeo nó mỗi ngày, ba ơi.” Sợi dây chuyền ấy không chỉ là một món quà, mà còn là biểu tượng của tình yêu và niềm tin, nhắc nhở Hương rằng khoảng cách không thể chia cắt cô bé khỏi ba. Qua hành động ấy, chú Tuấn đang sống theo lời dạy của Chúa Giêsu: “Ta ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế” (Mátthêu 28:20). Với một đứa trẻ, sự hiện diện của ba mẹ, dù qua một lá thư, một cuộc gọi, hay một món quà nhỏ, là cách Thiên Chúa chạm đến trái tim non nớt của chúng.
Câu chuyện của chú Tuấn và Hương lan tỏa trong cộng đồng, khiến nhiều người trong thị trấn suy ngẫm về cách họ kết nối với con cái. Anh Minh và chị Lan, sau khi nghe chú Tuấn chia sẻ trong một buổi họp giáo xứ, càng quyết tâm dành thời gian chất lượng cho Thảo. Một buổi chiều, khi Thảo kể về một buổi học ở nhà thờ, nơi cô bé học cách làm thiệp để tặng các bạn trong lớp, anh Minh không chỉ lắng nghe, mà còn đề nghị: “Con làm thêm một tấm thiệp cho ba mẹ nhé? Ba muốn treo nó trong phòng khách.” Thảo cười rạng rỡ, chạy đi lấy giấy màu, và cả gia đình cùng ngồi làm thiệp, cười nói rộn ràng.
Những khoảnh khắc ấy, dù giản dị, lại là những viên gạch xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa Thảo và ba mẹ. Chị Lan, trong một lần trò chuyện với cha Phêrô, chia sẻ: “Con nhận ra rằng, chỉ cần con dừng lại, lắng nghe Thảo, là con đã cho cháu cảm giác được yêu thương. Nhưng làm được điều đó mỗi ngày không dễ, nhất là khi công việc bận rộn.” Cha Phêrô mỉm cười, đáp: “Làm cha mẹ là một hành trình học hỏi suốt đời. Điều quan trọng là các con sẵn sàng cố gắng, sẵn sàng quay lại khi lỡ bỏ lỡ. Thiên Chúa cũng vậy, Ngài luôn chờ chúng ta trở về.”
Lời của cha Phêrô như một ngọn đèn soi sáng cho anh Minh và chị Lan. Họ bắt đầu thiết lập những thói quen nhỏ để duy trì sự kết nối với Thảo, như dành mỗi tối thứ Bảy để cả gia đình cùng đọc một câu chuyện trong Kinh Thánh hoặc chơi một trò chơi đơn giản. Những hoạt động ấy không chỉ giúp Thảo cảm nhận được tình yêu của ba mẹ, mà còn dạy cô bé về các giá trị Công giáo, như lòng biết ơn, sự chia sẻ, và niềm tin vào Thiên Chúa.
Một ngày, khi cả gia đình tham gia buổi từ thiện ở nhà thờ, Thảo tình cờ gặp Hương. Hai cô bé nhanh chóng trở thành bạn, cùng nhau làm bánh để tặng các gia đình khó khăn. Trong lúc nhào bột, Hương kể cho Thảo nghe về ba mình: “Ba mình ở xa, nhưng ba hay gửi thư cho mình. Mỗi lần đọc thư, mình thấy như ba đang ở đây.” Thảo gật đầu, chia sẻ: “Ba mẹ mình cũng bận, nhưng giờ ba mẹ hay nghe mình kể chuyện. Mình vui lắm.”
Cuộc trò chuyện của hai cô bé, dù ngây thơ, lại là minh chứng rằng trẻ em không cần những điều lớn lao để cảm thấy hạnh phúc. Với Thảo và Hương, sự hiện diện của ba mẹ – dù là qua một lá thư, một cái ôm, hay một buổi tối trò chuyện – là nguồn sức mạnh giúp các em lớn lên với trái tim rộng mở. Qua tình bạn của mình, Thảo và Hương học được rằng tình yêu gia đình, dù được thể hiện theo cách nào, luôn là món quà quý giá nhất.
Trong một buổi lễ Chủ nhật tại nhà thờ, cha Phêrô chia sẻ về tầm quan trọng của sự kết nối trong gia đình, dù ở gần hay xa. “Tình yêu của Thiên Chúa không bị giới hạn bởi không gian hay thời gian,” cha nói. “Và tình yêu của cha mẹ cũng vậy. Dù các con ở đâu, hãy để con cái cảm nhận rằng các con luôn nghĩ về chúng, luôn cầu nguyện cho chúng. Đó là cách chúng ta phản ánh tình yêu của Chúa trong cuộc sống.”
Lời giảng ấy chạm đến trái tim nhiều người, trong đó có chú Tuấn, người vừa trở lại công việc ở thành phố xa. Trước khi đi, chú viết một lá thư dài cho Hương, kể về những ngày ở nhà và hứa sẽ sớm trở lại. “Con là ánh sáng của ba,” chú viết. “Hãy tiếp tục làm ba tự hào, và nhớ rằng ba luôn ở bên con, qua những lời cầu nguyện mỗi ngày.” Hương, đọc lá thư ấy, ôm chặt mẹ và nói: “Con biết ba yêu con, dù ba ở xa.”
Câu chuyện của Thảo, Hương, và gia đình họ là lời nhắc nhở rằng, trong thế giới đầy bận rộn, những khoảnh khắc kết nối – dù nhỏ bé như một lá thư, một cuộc gọi, hay một buổi tối trò chuyện – có thể trở thành cầu nối yêu thương, vượt qua mọi khoảng cách. Và trong ánh sáng của đức tin Công giáo, những khoảnh khắc ấy không chỉ nuôi dưỡng tâm hồn con trẻ, mà còn phản ánh tình yêu vĩnh cửu của Thiên Chúa, Đấng luôn hiện diện trong từng giây phút của cuộc đời.
Thị trấn ven sông, với những con đường lát đá quanh co và dòng sông lấp lánh dưới ánh nắng, vẫn là nơi lưu giữ những câu chuyện giản dị nhưng đầy ý nghĩa về tình yêu gia đình và niềm tin. Trong hành trình của Thảo, Hương, và những gia đình trong thị trấn, mỗi khoảnh khắc nhỏ bé – một lời động viên, một cái ôm, hay một lá thư tay – đều như những hạt giống được gieo xuống, chờ ngày nảy mầm thành những cây xanh của lòng biết ơn và sự gắn kết.
Thảo và Hương, từ buổi gặp gỡ tại hoạt động từ thiện ở nhà thờ, đã trở thành đôi bạn thân. Hai cô bé thường xuyên gặp nhau sau giờ học, cùng đạp xe dọc bờ sông hoặc ngồi dưới gốc cây bàng trước sân nhà thờ, chia sẻ những câu chuyện về gia đình và ước mơ. Hương, với sợi dây chuyền thánh giá luôn đeo trên cổ, hay kể về những lá thư của ba, mỗi lá thư như một món quà làm cô bé cảm thấy gần gũi hơn với ba dù cách xa hàng trăm cây số. Thảo, trong khi đó, tự hào kể về những buổi tối ba mẹ cùng cô làm thiệp hoặc chơi trò chơi, những khoảnh khắc mà cô bé cảm nhận được rằng mình là trung tâm của thế giới ba mẹ.
Một ngày, khi hai cô bé đang làm bánh quy trong bếp nhà Hương để chuẩn bị cho buổi bán bánh gây quỹ ở nhà thờ, Thảo bất ngờ hỏi: “Hương này, cậu có bao giờ buồn vì ba ở xa không?” Hương ngừng nhào bột, suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Có chứ. Nhưng mỗi lần buồn, mình đọc lại thư của ba, hoặc cầu nguyện với sợi dây chuyền ba tặng. Mình thấy như ba đang ở đây. Mẹ bảo, chỉ cần mình tin là ba yêu mình, thì khoảng cách không quan trọng.”
Lời nói của Hương, dù giản dị, lại khiến Thảo suy ngẫm. Cô bé nhớ lại những lần ba mẹ bận rộn, những lần cô từng buồn vì nghĩ mình không được chú ý. Nhưng giờ đây, với những thay đổi của anh Minh và chị Lan, Thảo nhận ra rằng tình yêu của ba mẹ không cần phải hoàn hảo, mà chỉ cần chân thành. “Tớ cũng từng buồn khi ba mẹ không đến xem tớ múa,” Thảo chia sẻ, “nhưng giờ ba mẹ hay hỏi tớ về trường lớp, tớ thấy vui lắm. Tớ nghĩ, chắc ba mẹ cậu cũng yêu cậu như ba mẹ tớ yêu tớ.”
Cuộc trò chuyện của hai cô bé, dưới ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, là minh chứng rằng trẻ em, dù nhỏ bé, có thể cảm nhận và hiểu được tình yêu thương theo cách sâu sắc. Qua tình bạn của mình, Thảo và Hương không chỉ học cách trân trọng gia đình, mà còn học cách gieo những hạt giống yêu thương cho người khác. Những chiếc bánh quy họ làm, dù không hoàn hảo, được gói cẩn thận và trao đi với nụ cười, mang theo thông điệp của lòng tốt và sự chia sẻ.
Trong khi đó, anh Minh và chị Lan tiếp tục hành trình làm cha mẹ với những bước đi đầy kiên nhẫn. Một buổi tối, khi Thảo mang về nhà một bài kiểm tra môn Văn với số điểm không cao, anh Minh không vội trách móc. Thay vào đó, anh ngồi xuống cạnh con, hỏi: “Con thấy bài kiểm tra này thế nào? Có phần nào con muốn làm tốt hơn không?” Thảo ngập ngừng, rồi kể rằng cô bé đã cố gắng nhưng không hiểu rõ yêu cầu của đề bài. Anh Minh gật đầu, nói: “Ba biết con đã cố. Mình cùng xem lại đề bài nhé, rồi ba sẽ giúp con hỏi cô giáo để lần sau làm tốt hơn.”
Câu nói ấy, dù đơn giản, lại là một món quà lớn lao cho Thảo. Cô bé không chỉ cảm thấy được động viên, mà còn học được rằng thất bại không phải là điều đáng sợ, miễn là có ba mẹ ở bên, sẵn sàng đồng hành. Qua hành động ấy, anh Minh đang sống theo tinh thần Công giáo: “Hãy nâng đỡ những người yếu đuối” (1 Têsalônica 5:14), giúp Thảo xây dựng sự tự tin và khả năng đối diện với khó khăn.
Chị Lan, trong một lần tham gia buổi sinh hoạt giáo xứ, được mời chia sẻ về hành trình làm mẹ. Đứng trước cộng đoàn, chị nói với giọng chân thành: “Con từng nghĩ làm mẹ là phải cho con mọi thứ tốt nhất – quần áo đẹp, trường học tốt. Nhưng con nhận ra, điều con cần cho Thảo nhất là thời gian và sự lắng nghe. Có những ngày con mệt mỏi, con quên hỏi con về một ngày ở trường. Nhưng con học được rằng, chỉ cần con xin lỗi và quay lại, con vẫn có thể gieo những hạt giống yêu thương trong lòng con.”
Lời chia sẻ của chị Lan khiến nhiều người xúc động, trong đó có mẹ của Hương, chị Mai. Chị Mai, một người mẹ đơn thân, thường cảm thấy áp lực khi vừa làm mẹ vừa làm cha cho Hương. Nghe câu chuyện của chị Lan, chị Mai quyết định dành thời gian cố định mỗi ngày để trò chuyện với Hương, dù chỉ là 10 phút trước giờ đi ngủ. “Mẹ muốn nghe con kể về một điều vui hôm nay,” chị Mai nói với Hương một tối. Hương, hào hứng, kể về việc cô bé giúp một bạn trong lớp làm bài tập, và ánh mắt cô bé sáng lên khi thấy mẹ chăm chú lắng nghe.
Câu chuyện của Thảo, Hương, và gia đình họ lan tỏa trong thị trấn, trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người. Cha Phêrô, trong một bài giảng Chủ nhật, nói: “Mỗi hành động yêu thương, dù nhỏ bé, đều là một hạt giống được gieo xuống. Có thể hôm nay chúng ta không thấy nó nảy mầm, nhưng Thiên Chúa, với tình yêu của Ngài, sẽ làm cho những hạt giống ấy lớn lên, trở thành cây xanh che chở cho đời.” Cha kể về Thảo và Hương, về cách hai cô bé, dù còn nhỏ, đã học cách chia sẻ và yêu thương từ gia đình, và khuyến khích cộng đoàn noi gương họ.
Một ngày, khi mùa Giáng Sinh đến gần, Thảo và Hương cùng nhau thực hiện một dự án đặc biệt: làm những tấm thiệp tay để tặng các bạn trong lớp và những người nghèo trong thị trấn. Mỗi tấm thiệp kèm theo một lời chúc viết bằng nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy tâm huyết: “Chúc bạn một Giáng Sinh vui vẻ. Chúa yêu bạn!” Khi trao những tấm thiệp ấy, Thảo và Hương nhận được những nụ cười rạng rỡ, và các cô bé nhận ra rằng, những hành động nhỏ bé của mình có thể mang lại niềm vui lớn lao.
Anh Minh, chị Lan, và chị Mai, nhìn con mình lớn lên với trái tim rộng mở, cảm thấy lòng tràn đầy biết ơn. Họ nhận ra rằng, làm cha mẹ không phải là một hành trình để đạt đến sự hoàn hảo, mà là một hành trình gieo những hạt giống yêu thương, với niềm tin rằng Thiên Chúa sẽ chăm sóc chúng. Và trong thị trấn nhỏ ấy, những hạt giống ấy đang nảy mầm, tạo nên một cộng đồng gắn kết, nơi tình yêu gia đình và niềm tin là ngọn lửa sưởi ấm mọi trái tim.
Thị trấn ven sông, với dòng nước lấp lánh và tiếng chuông nhà thờ vang vọng, vẫn là nơi lưu giữ những câu chuyện giản dị nhưng sâu sắc về tình yêu gia đình và niềm tin. Qua hành trình của Thảo, Hương, và những người cha người mẹ trong thị trấn, một thông điệp rõ ràng đã được khắc sâu: trong trái tim của một đứa trẻ, sự hiện diện của ba mẹ không chỉ là một món quà, mà là cả thế giới.
Mùa Giáng Sinh năm ấy, thị trấn rực rỡ hơn bao giờ hết. Những dây đèn lấp lánh được treo dọc các con đường, và nhà thờ tràn ngập tiếng hát của bài “Hang Bê-lem”. Thảo và Hương, giờ đây đã là đôi bạn thân không thể tách rời, đứng trên sân khấu nhà thờ, cùng các bạn nhỏ khác trình diễn một vở kịch về câu chuyện Chúa Hài Đồng. Thảo, trong vai thiên thần, mặc bộ váy trắng lấp lánh, mỉm cười rạng rỡ khi nhìn xuống khán đài. Ở đó, anh Minh và chị Lan ngồi cạnh nhau, ánh mắt tràn đầy tự hào. Cách đó vài hàng ghế, chị Mai, mẹ của Hương, cũng đang chăm chú dõi theo con gái mình, người đóng vai một cô bé chăn cừu.
Chú Tuấn, lần này may mắn được nghỉ phép đúng dịp Giáng Sinh, ngồi ngay hàng ghế đầu, giơ điện thoại quay lại từng khoảnh khắc của Hương. Khi vở kịch kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội, và Hương chạy xuống ôm lấy ba, reo lên: “Ba thấy con diễn hay không?” Chú Tuấn cười, xoa đầu con: “Con là cô bé chăn cừu tuyệt nhất ba từng thấy. Ba tự hào về con lắm.” Hương ôm chặt ba, sợi dây chuyền thánh giá lấp lánh dưới ánh đèn, như một lời nhắc nhở rằng tình yêu của ba luôn ở bên cô bé, dù gần hay xa.
Sau buổi diễn, cả cộng đoàn quây quần trong sân nhà thờ, thưởng thức bánh quy và trà nóng, chia sẻ những câu chuyện về mùa Giáng Sinh. Thảo kéo Hương đến chỗ ba mẹ mình, hào hứng khoe: “Ba mẹ, đây là Hương, bạn thân của con! Hương làm bánh ngon lắm, lần sau con muốn mời Hương đến nhà mình làm bánh nhé!” Anh Minh và chị Lan mỉm cười, bắt tay chị Mai và chú Tuấn, cảm nhận một sự gắn kết vô hình giữa những gia đình đã cùng nhau học cách yêu thương con cái theo cách chân thành nhất.
Cha Phêrô, đứng giữa cộng đoàn, nâng ly trà nóng và nói: “Giáng Sinh là thời gian chúng ta kỷ niệm tình yêu của Thiên Chúa, Đấng đã đến với chúng ta trong hình hài một Hài Nhi. Và tình yêu ấy được phản ánh qua cách chúng ta yêu thương nhau, đặc biệt là con cái của chúng ta. Mỗi khoảnh khắc chúng ta dành cho con – một cái ôm, một lời động viên, một ánh mắt lắng nghe – là một món quà, không chỉ cho con, mà cho chính chúng ta, vì đó là cách chúng ta sống theo lời Chúa: ‘Hãy yêu thương nhau như Ta đã yêu thương các con’ (Gioan 15:12).”
Lời của cha Phêrô như một làn gió ấm áp, chạm đến trái tim mọi người. Anh Minh, nhìn Thảo đang cười đùa với Hương, nhận ra rằng hành trình làm cha của mình đã thay đổi thế nào. Từ một người cha bận rộn, chỉ biết làm việc để lo cho con, anh đã học cách dừng lại, lắng nghe, và hiện diện. Chị Lan, nắm tay Thảo, cảm thấy lòng tràn đầy biết ơn vì những khoảnh khắc nhỏ bé – như buổi tối làm thiệp, buổi sáng trò chuyện, hay cái ôm khi Thảo buồn – đã trở thành những kỷ niệm quý giá trong lòng con.
Chú Tuấn, dù biết mình sẽ sớm quay lại công việc xa nhà, không còn cảm thấy nặng nề như trước. Những lá thư, những cuộc gọi, và những khoảnh khắc ngắn ngủi bên Hương đã dạy chú rằng, tình yêu không đo bằng thời gian, mà bằng sự chân thành. Chị Mai, nhìn Hương lớn lên với trái tim rộng mở, hiểu rằng mình không cần phải hoàn hảo, chỉ cần là một người mẹ luôn sẵn sàng lắng nghe và yêu thương.
Thảo và Hương, trong ánh sáng lung linh của mùa Giáng Sinh, lớn lên với những bài học vô giá từ gia đình. Thảo học được rằng ba mẹ, dù có lúc bận rộn, luôn yêu cô bằng cả trái tim. Hương học được rằng khoảng cách không thể chia cắt cô khỏi tình yêu của ba, miễn là cô tin tưởng và cầu nguyện. Cả hai cô bé, qua tình bạn và những trải nghiệm của mình, đang gieo những hạt giống yêu thương, không chỉ trong gia đình, mà còn trong cộng đồng quanh mình.
Một tối, khi cả gia đình Thảo quây quần bên cây thông Noel, Thảo bất ngờ lấy ra một tấm thiệp tự làm, đưa cho ba mẹ. Bên trong, cô bé viết: “Cảm ơn ba mẹ vì luôn ở bên con. Con yêu ba mẹ nhiều lắm!” Anh Minh và chị Lan đọc thiệp, nước mắt lặng lẽ rơi. Họ ôm Thảo, nói: “Con là món quà quý giá nhất của ba mẹ. Cảm ơn con vì đã dạy ba mẹ cách yêu thương.”
Câu chuyện của Thảo, Hương, và những gia đình trong thị trấn nhỏ ấy là lời nhắc nhở rằng làm cha mẹ là một ơn gọi thiêng liêng, không đòi hỏi sự hoàn hảo, mà cần trái tim rộng mở và sự kiên nhẫn. Trong ánh mắt của con trẻ, ba mẹ không chỉ là người nuôi dưỡng, mà còn là hình ảnh của Thiên Chúa – Đấng luôn hiện diện, luôn lắng nghe, và luôn yêu thương. Những khoảnh khắc nhỏ hôm nay – một cái ôm khi con buồn, một ánh mắt rạng rỡ khi thấy con trong đám đông, hay một lời nhắn yêu thương – sẽ trở thành ký ức suốt đời trong tim con.
Và trong thị trấn ven sông ấy, dưới ánh sáng của ngôi sao Giáng Sinh, tình yêu gia đình tiếp tục tỏa sáng, như một ngọn lửa không bao giờ tắt, dẫn đường cho những trái tim non nớt bước đi trong niềm tin và hy vọng.
Lm. Anmai, CSsR