
ĐÀN BÀ KHÔNG SỢ ĐÀN ÔNG NGOẠI TÌNH
Maria đứng trước bàn thờ nhỏ trong góc phòng khách, ánh sáng từ ngọn nến lung linh chiếu lên bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh. Đôi tay cô chắp lại, môi mấp máy lời kinh Kính Mừng quen thuộc: “Thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội…” Tiếng cầu nguyện của cô hòa lẫn với tiếng thở dài của đêm khuya, khi hai đứa con đã ngủ say trong phòng bên. Nhưng đêm nay, trái tim Maria không yên bình như mọi ngày. Cô biết, Joseph, người chồng mà cô yêu thương suốt mười năm qua, lại không về nhà.
Căn nhà nhỏ ở thị trấn Tân An này từng là tổ ấm tràn đầy tiếng cười. Mười năm trước, Maria và Joseph đứng trước bàn thờ Chúa, thề nguyện chung thủy và yêu thương nhau đến cuối đời. Họ có với nhau hai đứa con: cậu bé Thomas tám tuổi và cô bé Lucia năm tuổi. Cuộc sống của họ từng là niềm mơ ước của nhiều người trong giáo xứ: một gia đình Công giáo gương mẫu, luôn cùng nhau dự lễ ngày Chúa Nhật, cùng đọc kinh tối trước khi đi ngủ. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức phai mờ.
Joseph thay đổi từ khi anh được thăng chức làm quản lý ở công ty xây dựng lớn nhất tỉnh. Công việc cuốn anh đi, những bữa cơm gia đình thưa dần, những lời hỏi han trở thành xa xỉ. Maria không trách anh vì bận rộn, cô hiểu rằng đàn ông cần sự nghiệp để lo cho gia đình. Cô vẫn âm thầm cầu nguyện, vẫn chuẩn bị cơm nước, vẫn dịu dàng nhắc nhở anh về giờ lễ ở nhà thờ. Nhưng rồi, cô bắt đầu nhận ra những dấu hiệu lạ: mùi nước hoa thoảng trên áo anh, những tin nhắn anh vội vàng tắt đi khi cô bước vào phòng, và ánh mắt anh không còn nhìn thẳng vào cô như trước.
Một buổi tối, khi Joseph lại viện cớ “phải tiếp khách hàng”, Maria quyết định gọi điện cho anh. Đầu dây bên kia, tiếng nhạc ồn ào và giọng cười của một người phụ nữ vang lên trước khi Joseph kịp trả lời. Anh vội vàng nói: “Anh bận, đừng gọi nữa,” rồi cúp máy. Maria ngồi lặng trên ghế sofa, tay vẫn cầm điện thoại, nước mắt lăn dài trên má. Nhưng cô không khóc thành tiếng. Cô không muốn Thomas hay Lucia tỉnh giấc và thấy mẹ mình yếu đuối.
Ngày hôm sau, Maria đến gặp Cha Peter ở nhà thờ. Vị linh mục già với đôi mắt hiền từ lắng nghe cô kể mọi chuyện. Ông không vội phán xét, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Con có còn tin vào tình yêu mà con đã trao cho Joseph không?” Maria ngập ngừng. Cô từng tin, tin bằng cả trái tim mình. Nhưng giờ đây, cô không biết tình yêu ấy còn giá trị gì khi Joseph đã chọn bước qua lời thề trước mặt Chúa.
“Thưa cha, con không sợ anh ấy ngoại tình,” Maria nói, giọng run run nhưng kiên định. “Con chỉ tiếc mười năm qua, con đã dành cả thanh xuân để yêu thương, để chờ đợi, để hy vọng… mà cuối cùng lại thành vô nghĩa.”
Cha Peter mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai cô. “Maria, tình yêu của con không vô nghĩa. Nó là món quà con trao đi, là chứng tá của lòng trung thành trước Thiên Chúa. Nhưng con cũng phải nhớ, Thiên Chúa không muốn con sống trong đau khổ để chứng minh điều gì cả. Con có quyền yêu thương chính mình, như cách Ngài yêu thương con.”
Lời của Cha Peter như ngọn gió thổi qua tâm hồn Maria, mang theo chút bình yên giữa cơn bão lòng. Cô trở về nhà, đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt mình. Đôi mắt ấy từng sáng rực niềm vui, giờ đây chỉ còn sự mỏi mệt. Nhưng sâu thẳm trong đó, cô thấy một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy – ngọn lửa của phẩm giá, của đức tin, và của lòng kiên cường mà cô chưa từng nhận ra.
Maria biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng cô cũng hiểu rằng, nếu Joseph không trân trọng cô, cô sẽ không để chính mình tự hủy hoại vì sự vô tâm của anh. Đàn bà không sợ đàn ông ngoại tình, cô tự nhủ.
Maria đứng trước bàn thờ nhỏ trong nhà, ánh sáng từ ngọn nến vẫn lung linh như mọi đêm, nhưng giờ đây nó không còn đủ sức xua tan bóng tối trong lòng cô. Đã một tuần kể từ cuộc điện thoại với Joseph, và anh vẫn chưa về nhà. Những lời nói của Cha Peter vang vọng trong tâm trí cô: “Thiên Chúa không muốn con sống trong đau khổ để chứng minh điều gì cả.” Nhưng làm sao cô có thể bước tiếp khi trái tim vẫn nặng trĩu, khi lời thề hôn phối trước bàn thờ Chúa vẫn là sợi dây vô hình trói buộc cô?
Sáng hôm sau là ngày Chúa Nhật, Maria dẫn Thomas và Lucia đến nhà thờ như mọi khi. Cô mặc chiếc áo dài trắng giản dị, mái tóc buộc gọn gàng, cố gắng giữ nụ cười trên môi để các con không nhận ra sự bất ổn. Trong thánh lễ, Cha Peter giảng về đoạn Tin Mừng theo Thánh Mátthêu: “Hãy tha thứ bảy mươi lần bảy”. Lời Chúa như mũi dao khẽ đâm vào lòng Maria. Tha thứ ư? Cô đã tha thứ cho Joseph bao nhiêu lần rồi? Những lần anh quên sinh nhật cô, những lần anh bỏ lỡ buổi đọc kinh gia đình, và giờ đây là sự phản bội không thể chối cãi. Nhưng tha thứ không có nghĩa là tiếp tục chịu đựng, cô tự nhủ. Tha thứ là để lòng mình được nhẹ nhàng, không phải để người khác tiếp tục làm tổn thương mình.
Sau thánh lễ, Maria ở lại nhà thờ, quỳ trước tượng Chúa Giêsu chịu đóng đinh. Cô thì thầm: “Lạy Chúa, xin cho con sức mạnh. Con không biết phải làm gì nữa. Con muốn giữ gia đình này, nhưng con cũng không muốn mất chính mình.” Nước mắt lăn dài trên má cô, nhưng lần này, cô cảm thấy một sự bình an lạ lùng. Dường như Chúa đang lắng nghe, không phán xét, chỉ lặng lẽ đồng hành cùng cô.
Trở về nhà, Maria nhận được tin nhắn từ Anna, người bạn thân từ thời trung học. Anna là một phụ nữ độc lập, chưa lập gia đình, luôn sống với tinh thần phóng khoáng nhưng vẫn giữ đức tin Công giáo sâu sắc. “Tối nay qua nhà mình nhé, mình nấu phở cho mấy mẹ con,” tin nhắn viết. Maria mỉm cười, cảm giác ấm áp len lỏi vào lòng. Có lẽ cô cần một người bạn để chia sẻ, để nhắc nhở rằng cô không cô đơn.
Tối đó, trong căn nhà nhỏ của Anna, mùi phở bò thơm lừng khiến Thomas và Lucia reo lên vui thích. Hai đứa trẻ nhanh chóng chạy ra sân chơi với chú chó nhỏ của Anna, để lại hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau bên bàn ăn. Anna nhìn Maria, đôi mắt tinh anh như xuyên thấu mọi nỗi đau mà bạn mình đang giấu kín.
“Joseph lại không về, đúng không?” Anna hỏi thẳng, không vòng vo.
Maria gật đầu, ánh mắt chùng xuống. “Mình không biết nữa, Anna. Mình đã cố gắng, đã cầu nguyện, đã chờ đợi… Nhưng anh ấy không còn là Joseph mà mình từng yêu.”
Anna đặt tay lên tay Maria, giọng nhẹ nhàng nhưng cương quyết: “Maria, cậu không phải là người hầu trong chính gia đình mình. Cậu là con cái của Chúa, được tạo ra để yêu thương và được yêu thương, không phải để chịu đựng mãi mãi. Nếu Joseph không thấy giá trị của cậu, thì đừng để anh ta định nghĩa giá trị của cậu.”
Lời của Anna như một luồng gió mạnh, thổi bay lớp sương mù trong tâm trí Maria. Cô nhớ lại những lời trong Kinh Thánh mà cô từng đọc: “Tình yêu thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không kiêu căng, không tìm tư lợi…” (1 Cr 13:4-5). Tình yêu mà Joseph dành cho cô giờ đây chỉ còn là sự ích kỷ, còn cô thì đã nhẫn nhục quá lâu. Nhưng nhẫn nhục không có nghĩa là đánh mất chính mình.
Đêm đó, khi về nhà, Maria quyết định đối mặt với Joseph. Cô gọi điện cho anh, giọng bình tĩnh nhưng kiên định: “Joseph, tối nay anh về nhà đi. Chúng ta cần nói chuyện.” Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi anh đáp ngắn gọn: “Được.”
Khi Joseph bước vào nhà, Maria không còn thấy người đàn ông cô từng yêu nữa. Anh mặc bộ vest nhàu nhĩ, mùi nước hoa lạ lẫm thoảng qua, ánh mắt né tránh. Anh ngồi xuống sofa, không nói gì, chờ đợi. Maria hít một hơi sâu, cầu xin Chúa ban cho cô sự can đảm.
“Joseph, em biết anh đang ở bên người khác,” cô nói, giọng đều đều nhưng chắc chắn. “Em không hỏi tại sao, cũng không trách anh. Em chỉ muốn anh trả lời một câu: Anh còn muốn gia đình này không?”
Joseph ngước lên, đôi mắt thoáng chút bối rối. “Maria, anh… Anh không muốn mất em và các con. Nhưng cuộc sống bây giờ quá áp lực, anh cần thời gian để sắp xếp lại.”
Maria mỉm cười nhạt, nụ cười không còn dịu dàng như xưa. “Thời gian ư? Em đã cho anh mười năm, Joseph. Mười năm để anh hiểu rằng gia đình này không phải là nơi anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Em không sợ anh ngoại tình, anh biết không? Em chỉ tiếc quãng thời gian em bỏ ra cho anh, giờ nhìn lại, nó như đổ xuống sông xuống biển.”
Joseph định mở miệng, nhưng Maria giơ tay ngăn lại. “Đừng nói gì cả. Anh cứ suy nghĩ đi. Nhưng anh nên nhớ, sức chịu đựng của em không phải là vô hạn. Nếu anh không trân trọng em, thì em sẽ học cách trân trọng chính mình.”
Nói xong, Maria đứng dậy, bước vào phòng ngủ, để lại Joseph ngồi đó với sự im lặng nặng nề. Cô đóng cửa lại, quỳ xuống bên giường, chắp tay cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin dẫn lối cho con. Con không muốn hận thù, nhưng con cũng không muốn sống trong đau khổ. Xin cho con biết đâu là ý Chúa trong cuộc đời này.”
Đêm ấy, Maria ngủ ngon hơn cô tưởng. Cô không còn sợ hãi, không còn tự dằn vặt. Cô biết rằng, dù con đường phía trước có ra sao, cô vẫn có Chúa đồng hành, và đó là nguồn sức mạnh lớn nhất của cô.
Những ngày sau cuộc nói chuyện với Joseph, căn nhà nhỏ của Maria chìm trong sự im lặng nặng nề. Joseph vẫn đi sớm về khuya, đôi khi không về, nhưng anh không còn viện cớ “tiếp khách hàng” nữa. Anh chỉ lặng lẽ bước vào nhà, ăn vội bữa cơm nguội lạnh mà Maria để lại, rồi lên giường ngủ như một người xa lạ. Maria không hỏi thêm, không tra khảo, cũng không khóc lóc. Cô chọn cách cầu nguyện, giao phó mọi thứ cho Thiên Chúa, nhưng trong lòng cô, một ngọn sóng lớn đang dần trỗi dậy.
Một buổi chiều, khi Maria đang lau dọn bàn thờ gia đình, cô nhận được cuộc gọi từ chị Hoa, một người bạn trong nhóm cầu nguyện của giáo xứ. “Maria, chị không muốn xen vào chuyện riêng của em, nhưng hôm qua chị thấy Joseph đi cùng một cô gái trẻ ở quán cà phê gần công ty anh ấy. Chị không chắc, nhưng… em nên biết.” Giọng chị Hoa ngập ngừng, đầy lo lắng.
Maria nắm chặt cây chổi trong tay, tim cô như ngừng đập một nhịp. Cô mỉm cười gượng gạo, dù chị Hoa không thể thấy qua điện thoại. “Cảm ơn chị đã nói với em. Em sẽ cầu nguyện để hiểu ý Chúa.” Cô cúp máy, đứng lặng trước tượng Đức Mẹ, đôi mắt khô khốc. Lần này, không còn nước mắt nữa. Cô đã khóc quá nhiều, đã hy vọng quá lâu. Điều chị Hoa nói không phải là tin tức mới, mà là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Đêm đó, Joseph về nhà muộn hơn thường lệ. Anh bước vào, áo sơ mi xộc xệch, đôi mắt đỏ hoe vì rượu. Maria ngồi trên ghế sofa, tay cầm cuốn Kinh Thánh, ánh mắt bình thản nhưng sắc lạnh. Joseph nhìn cô, định nói gì đó, nhưng rồi quay đi, lẩm bẩm: “Anh mệt, để mai nói.”
“Không, Joseph,” Maria đứng dậy, giọng cô vang lên như một lời tuyên bố. “Chúng ta nói bây giờ, hoặc không bao giờ nữa.”
Joseph quay lại, ngạc nhiên trước sự kiên quyết của cô. Anh ngồi xuống, thở dài. “Em muốn gì? Anh đã nói là anh không muốn mất gia đình này. Nhưng em đừng ép anh, cuộc sống không đơn giản như em nghĩ.”
Maria nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh. “Anh nghĩ em không hiểu cuộc sống sao? Mười năm qua, em đã sống vì anh, vì con, vì lời thề trước bàn thờ Chúa. Nhưng anh thì sao, Joseph? Anh đã sống vì ai? Anh công khai đi với người khác, để người ta nhìn em với ánh mắt thương hại. Anh nghĩ em còn chịu được bao lâu nữa?”
Joseph cúi đầu, không đáp. Sự im lặng của anh như một lời thú nhận. Maria hít một hơi sâu, tiếp tục: “Em không sợ anh ngoại tình, Joseph. Em không sợ mất anh. Điều em tiếc nhất là quãng thời gian em dành cho anh – những ngày tháng em đã cầu nguyện, đã hy sinh, đã chờ đợi một người không còn xứng đáng. Nhưng em không thể sống mãi trong sự vô tâm của anh. Em có phẩm giá, và em là con cái của Chúa, không phải vật sở hữu để anh muốn giữ thì giữ, muốn buông thì buông.”
Joseph ngẩng lên, giọng anh run run: “Maria, anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh sẽ chấm dứt mọi chuyện, chỉ cần em cho anh một cơ hội.”
Maria lắc đầu, nụ cười buồn hiện trên môi. “Joseph, trăm ngàn lần vô tâm của anh không bằng một lần chết tâm của em. Anh đã có quá nhiều cơ hội, nhưng anh không trân trọng. Giờ thì em phải chọn cách sống cho chính mình và các con.”
Sáng hôm sau, Maria dắt Thomas và Lucia đến nhà Anna, mang theo vài bộ quần áo và cuốn Kinh Thánh. Cô không gọi đó là bỏ đi, mà là bước sang một trang mới. Anna đón cô bằng cái ôm thật chặt, không hỏi gì nhiều, chỉ nói: “Cậu làm đúng rồi. Chúa không muốn cậu sống trong đau khổ.”
Maria đến gặp Cha Peter ngay sau đó. Cô quỳ trước cha, giọng nghẹn ngào: “Thưa cha, con đã rời khỏi Joseph. Con không biết liệu mình làm đúng không. Con sợ mình đang phá bỏ lời thề hôn phối, nhưng con không thể tiếp tục sống như vậy.”
Cha Peter đặt tay lên đầu cô, giọng hiền từ: “Maria, con không phá bỏ lời thề. Hôn nhân là giao ước thánh thiện giữa hai người, nhưng nó cần sự chung thủy và yêu thương từ cả hai phía. Joseph đã phá vỡ giao ước đó trước. Con rời đi không phải vì thù hận, mà vì con muốn bảo vệ chính mình và các con – đó là điều Chúa cũng mong muốn. Nhưng con hãy tiếp tục cầu nguyện cho anh ấy, để anh ấy tìm thấy con đường trở về với Chúa.”
Lời của Cha Peter như ánh sáng soi rọi tâm hồn Maria. Cô nhận ra rằng, dù đau đớn, cô không cô đơn. Chúa vẫn ở bên cô, dẫn lối cô qua cơn bão tố. Cô không hận Joseph, nhưng cô cũng không thể tiếp tục hy sinh vô nghĩa. Tha thứ không có nghĩa là quay lại, mà là để lòng mình được tự do.
Những ngày sau đó, Maria bắt đầu một cuộc sống mới. Cô thuê một căn nhà nhỏ gần giáo xứ, đưa Thomas và Lucia đi học, và tham gia tích cực hơn vào các hoạt động của nhà thờ. Mỗi tối, cô cùng các con quỳ trước bàn thờ gia đình, đọc kinh và cảm tạ Chúa vì đã ban cho cô sức mạnh để bước tiếp. Cô không còn chờ đợi Joseph, không còn tự dằn vặt. Cô hiểu rằng, khi một người phụ nữ chạm đến giới hạn, “nhất” cũng có thể thành “không” – không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ đủ mạnh mẽ để buông tay.
Trong khi đó, Joseph bắt đầu cảm nhận sự trống rỗng. Không còn Maria, không còn tiếng cười của các con, căn nhà trở thành một nơi lạnh lẽo. Anh tìm đến rượu, tìm đến người phụ nữ kia, nhưng chẳng gì lấp đầy khoảng trống trong lòng. Một đêm, khi ngồi một mình trong bóng tối, anh vô tình nhìn thấy cuốn Kinh Thánh mà Maria để lại trên bàn. Anh mở ra, đọc được dòng chữ cô viết tay bên lề: “Lạy Chúa, xin tha thứ cho chúng con, như chúng con cũng tha thứ cho những kẻ có lỗi với chúng con.” Lòng anh chợt nhói lên. Lần đầu tiên sau bao tháng ngày, Joseph quỳ xuống, nước mắt rơi trên trang giấy.
Maria đứng trước căn nhà nhỏ mới thuê, một tay cầm chổi, tay kia lau mồ hôi trên trán. Căn nhà không lớn, chỉ có hai phòng ngủ và một góc nhỏ để đặt bàn thờ, nhưng đối với cô, nó là khởi đầu của một cuộc sống mới. Thomas và Lucia chạy nhảy quanh sân, tiếng cười của chúng vang lên trong không khí buổi sáng, như một liều thuốc xoa dịu trái tim cô. Dù nỗi đau vẫn âm ỉ đâu đó, Maria cảm nhận được sự bình an mà cô chưa từng có trong những tháng ngày sống cùng Joseph.
Mỗi ngày, Maria bắt đầu lại bằng lời cầu nguyện. Cô quỳ trước bàn thờ gia đình, bên cạnh là Thomas và Lucia, cùng đọc kinh Lạy Cha: “Xin Cha tha thứ cho chúng con, như chúng con cũng tha thứ cho kẻ có lỗi với chúng con.” Lời kinh không chỉ là nghi thức, mà là lời nhắc nhở cô buông bỏ oán hận. Cô không hận Joseph, dù trái tim cô từng tan nát vì anh. Cô tin rằng Thiên Chúa có kế hoạch cho tất cả, ngay cả trong những vết thương sâu sắc nhất.
Anna trở thành chỗ dựa lớn cho Maria trong những ngày này. Cô ấy thường ghé qua, mang theo bánh mì hoặc một nồi canh nóng hổi, rồi ngồi trò chuyện với Maria đến khuya. Một tối, khi hai đứa trẻ đã ngủ, Anna hỏi: “Cậu có bao giờ nghĩ đến việc quay lại với Joseph không? Nếu anh ta thay đổi thì sao?”
Maria nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô. “Mình không biết, Anna. Mình đã tha thứ cho anh ấy, nhưng quay lại là một chuyện khác. Mình không muốn sống lại trong nỗi sợ hãi rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ lặp lại. Mình muốn các con lớn lên trong một mái nhà bình yên, không phải trong sự bất an.”
Anna gật đầu, không ép thêm. “Cậu mạnh mẽ hơn cậu nghĩ đấy, Maria. Không phải ai cũng dám bước đi như cậu. Nhưng mình tin, Chúa đang dẫn dắt cậu.”
Maria mỉm cười. Cô cũng tin như vậy. Mỗi ngày trôi qua, cô tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị: dạy Thomas học bài, kể chuyện cho Lucia nghe, tham gia nhóm cầu nguyện ở giáo xứ. Cô bắt đầu làm việc bán thời gian tại một cửa hàng hoa nhỏ gần nhà thờ, nơi cô có thể vừa kiếm tiền vừa chăm sóc các con. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng cô cảm nhận được sự tự do – tự do để sống đúng với con người mình, dưới ánh sáng của Thiên Chúa.
Trong khi đó, Joseph rơi vào một vòng xoáy khác. Không còn Maria, không còn tiếng cười của Thomas và Lucia, căn nhà cũ trở thành một nơi xa lạ. Anh cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng công việc, bằng những buổi nhậu với đồng nghiệp, và bằng người phụ nữ mà anh từng nghĩ là “thoát khỏi áp lực”. Nhưng mỗi lần trở về, anh chỉ thấy sự trống rỗng. Người phụ nữ kia không ở lại khi anh không còn hào nhoáng, không còn tiền bạc để chi trả cho những buổi hẹn hò. Cô ta rời đi, để lại anh với sự cô đơn gấp đôi.
Một đêm, khi cơn mưa trút xuống thị trấn, Joseph ngồi một mình trong phòng khách, tay cầm cuốn Kinh Thánh mà Maria để lại. Anh lật từng trang, đọc những dòng chữ cô ghi chú bằng nét chữ mềm mại: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5:44). Anh nhớ lại ánh mắt kiên định của Maria khi cô rời đi, nhớ những bữa cơm cô chuẩn bị, những lần cô dịu dàng nhắc anh dự lễ Chúa Nhật. Anh đã đánh mất tất cả, chỉ vì sự ích kỷ và vô tâm của mình.
Joseph quỳ xuống sàn, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cầu nguyện thật sự. “Lạy Chúa, con đã sai. Con đã phản bội Maria, phản bội gia đình con, và phản bội chính Ngài. Con không biết làm sao để sửa chữa, nhưng xin Ngài cho con một cơ hội.” Nước mắt anh rơi, hòa lẫn với tiếng mưa bên ngoài. Lòng anh đau đớn, nhưng cũng le lói một tia hy vọng.
Sáng hôm sau, Joseph tìm đến nhà thờ. Anh đứng trước cửa, ngập ngừng, rồi bước vào. Cha Peter đang sắp xếp ghế sau thánh lễ, ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt không chút ngạc nhiên. “Joseph, con đến đây làm gì?” cha hỏi, giọng hiền từ nhưng nghiêm nghị.
“Thưa cha, con muốn xưng tội,” Joseph nói, giọng run run. “Con đã làm tổn thương Maria và các con. Con không biết làm sao để chuộc lỗi, nhưng con muốn thay đổi.”
Cha Peter dẫn anh vào phòng xưng tội. Trong không gian tĩnh lặng, Joseph kể hết những sai lầm của mình: sự ngoại tình, sự vô tâm, và lòng kiêu ngạo đã khiến anh đánh mất gia đình. Cha lắng nghe, rồi nhẹ nhàng nói: “Joseph, Thiên Chúa luôn tha thứ cho những ai thành tâm sám hối. Nhưng tha thứ không có nghĩa là mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Con đã làm tổn thương Maria sâu sắc, và con phải tôn trọng con đường mà cô ấy chọn. Điều con có thể làm bây giờ là sống tốt hơn, không phải để kéo cô ấy về, mà để chứng minh rằng con thực sự hối lỗi.”
Joseph rời nhà thờ với trái tim nhẹ nhõm hơn, dù anh biết con đường phía trước còn dài. Anh bắt đầu bỏ rượu, tập trung vào công việc, và mỗi tuần đều đến gặp Cha Peter để được hướng dẫn tâm linh. Anh không dám liên lạc với Maria ngay, vì anh hiểu rằng cô cần thời gian, và anh cần chứng minh sự thay đổi bằng hành động, không phải lời nói.
Còn Maria, cô không biết về những gì Joseph đang trải qua. Cô chỉ biết rằng, mỗi ngày trôi qua, cô càng yêu cuộc sống mới của mình. Cô không còn tiếc nuối quãng thời gian đã mất, vì cô tin rằng mọi đau khổ đều có ý nghĩa trong kế hoạch của Thiên Chúa. Một buổi tối, khi cô đọc kinh cùng các con, Lucia ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có ghét bố không?”
Maria ôm con vào lòng, mỉm cười: “Không, con yêu. Mẹ không ghét bố. Mẹ chỉ mong bố tìm thấy hạnh phúc thật sự, như mẹ đang có bây giờ. Và mẹ cầu nguyện cho bố mỗi ngày.”
Thời gian trôi qua, thị trấn Tân An bước vào mùa Giáng Sinh năm 2025. Không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi: đèn màu lung linh treo trên các con đường, tiếng chuông nhà thờ vang vọng mỗi chiều, và những bài thánh ca rộn ràng trong các gia đình Công giáo. Maria đứng trong cửa hàng hoa, tay thoăn thoắt cắm những cành thông và hoa trạng nguyên để chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh. Thomas và Lucia chạy quanh cô, giúp mẹ buộc ruy băng đỏ lên những vòng nguyệt quế. Cuộc sống của cô giờ đây giản dị nhưng tràn đầy niềm vui, một niềm vui không phụ thuộc vào ai khác ngoài chính cô và đức tin của mình.
Maria không còn nhắc đến Joseph thường xuyên nữa. Cô không hỏi anh đang làm gì, không tìm cách liên lạc. Nhưng mỗi tối, khi đọc kinh cùng các con, cô vẫn thêm một lời cầu nguyện nhỏ: “Lạy Chúa, xin dẫn lối cho Joseph, để anh ấy tìm thấy bình an trong lòng.” Cô không mong anh quay về, cũng không mong anh đau khổ. Cô chỉ mong anh sống tốt, như cách cô đã học được rằng tha thứ không phải là níu kéo, mà là buông tay với lòng nhân từ.
Một buổi chiều, khi Maria đang dọn dẹp cửa hàng, Anna bước vào, khuôn mặt thoáng chút bối rối. “Maria, mình vừa gặp Joseph ở chợ. Anh ấy trông khác lắm, không còn vẻ bất cần như trước. Anh ấy hỏi thăm cậu và các con, nhưng không dám đến gặp trực tiếp.”
Maria ngừng tay, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thản. “Cảm ơn cậu đã nói. Mình không biết anh ấy thế nào, nhưng nếu anh ấy thay đổi thật, thì đó là điều tốt. Mình chỉ mong vậy thôi.”
Anna gật đầu, không nói thêm. Nhưng trong lòng Maria, một cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa. Cô không còn đau khi nghe tên Joseph nữa. Thời gian và đức tin đã chữa lành vết thương, biến nó thành một bài học quý giá: đàn bà không sợ đàn ông ngoại tình, chỉ tiếc quãng thời gian đã bỏ ra là uổng phí. Và cô đã vượt qua nỗi tiếc nuối ấy để sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.
Đêm Giáng Sinh, Maria dẫn Thomas và Lucia đến nhà thờ dự lễ. Giáo xứ rực rỡ ánh sáng, tiếng hát “Hang Bê-lem” vang lên trong không gian ấm áp. Maria quỳ xuống, chắp tay cảm tạ Chúa vì đã ban cho cô sức mạnh để bước qua những ngày tăm tối. Khi Cha Peter giảng về tình yêu của Thiên Chúa – tình yêu vô điều kiện, không toan tính – Maria mỉm cười. Cô biết rằng, dù con đường cô chọn không dễ dàng, nó đã giúp cô hiểu rõ hơn về tình yêu thật sự.
Trong khi đó, Joseph đứng lặng lẽ ở góc cuối nhà thờ, ẩn mình sau một cây cột. Anh mặc chiếc áo sơ mi giản dị, không còn vẻ hào nhoáng của ngày trước. Đã sáu tháng kể từ khi anh bắt đầu hành trình sám hối. Anh bỏ rượu, từ chối những cám dỗ, và dành thời gian mỗi tuần để gặp Cha Peter. Anh không dám mơ đến việc Maria sẽ quay lại, nhưng anh muốn sống tốt hơn, để chuộc lại những lỗi lầm anh đã gây ra.
Khi thánh lễ kết thúc, Joseph bước ra ngoài, đứng dưới cơn mưa bụi nhẹ của đêm đông. Anh nhìn thấy Maria từ xa, tay dắt Thomas và Lucia, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô. Anh muốn tiến đến, muốn nói lời xin lỗi lần nữa, nhưng anh dừng lại. Anh biết rằng, trăm vạn ân cần muộn màng cũng không đổi lại được nụ cười dịu dàng ngày cũ. Điều anh có thể làm bây giờ là tôn trọng sự tự do mà Maria đã chọn.
Joseph quay lại nhà thờ, quỳ trước tượng Chúa Hài Đồng. “Lạy Chúa, con không xứng đáng được tha thứ, nhưng con cảm tạ Ngài vì đã cho con thấy con sai ở đâu. Con sẽ sống tốt hơn, không phải để chứng minh với ai, mà để xứng đáng với tình yêu mà Ngài đã dành cho con.” Anh rời khỏi nhà thờ với trái tim nhẹ nhõm, dù biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài.
Một tuần sau, Maria nhận được lá thư từ Joseph, gửi qua Cha Peter. Trong thư, anh viết: “Maria, anh không mong em tha thứ hay quay lại. Anh chỉ muốn em biết rằng anh đã sai, và anh đang cố gắng sống khác đi. Anh cầu chúc em và các con luôn hạnh phúc. Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh, dù anh không xứng đáng.”
Maria đọc xong, gấp lá thư lại, không đáp. Cô không cảm thấy giận dữ, cũng không thấy vui mừng. Cô chỉ thấy lòng mình thanh thản. Cô mang lá thư đến bàn thờ, đặt nó dưới chân tượng Đức Mẹ, và cầu nguyện: “Lạy Mẹ, xin giúp Joseph tìm thấy con đường của anh ấy, như Mẹ đã dẫn lối cho con.”
Câu chuyện khép lại vào một buổi sáng đầu năm mới. Maria đứng trước cửa nhà, nhìn Thomas và Lucia chơi đùa trong sân. Cô không còn tiếc nuối quãng thời gian đã qua, không còn sợ hãi những gì đã mất. Cô hiểu rằng, đàn ông tử tế tạo ra đàn bà có tâm, còn vô tâm và thủ đoạn chỉ kiến tạo nên đàn bà vô cảm. Nhưng cô đã chọn không vô cảm, mà sống với lòng nhân hậu và niềm tin. Cuộc đời có lúc lên voi, lúc xuống chó, nhưng cô biết, chỉ cần có Chúa bên cạnh, cô sẽ không bao giờ cô đơn.
Joseph, ở một góc khác của thị trấn, bắt đầu lại với công việc và đức tin. Anh không còn mơ đến việc lấy lại gia đình, mà chỉ mong sống sao cho xứng đáng với những gì anh đã học được từ sai lầm. Anh hiểu rằng, cái hay của một người đàn ông không phải là giữ được người phụ nữ bên mình khi giàu có, mà là khi không còn gì trong tay, vẫn có người sẵn sàng ở lại. Anh đã mất Maria, nhưng anh tìm thấy chính mình dưới ánh sáng của Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR