
NẾU BẠN NÓI NGOẠI TÌNH KHÔNG XẤU
Hạnh đứng trước gương, đôi tay run run cầm cây son đỏ mà cô vừa mua hôm qua. Đã lâu rồi cô không tô son, không phải vì không thích, mà vì chẳng có dịp nào để làm đẹp. Minh, chồng cô, chưa bao giờ để ý đến những thay đổi nhỏ nhặt ấy. Anh luôn bận rộn với công việc ở xưởng gỗ, về nhà là lặng lẽ ăn cơm, xem tivi rồi đi ngủ. Hạnh không trách anh, nhưng cô thèm một lời khen, một ánh mắt để thấy mình vẫn còn giá trị. Cô 35 tuổi, không quá già, nhưng đủ để cảm thấy tuổi trẻ đang trôi qua trong những ngày lặp lại đều đặn của một người vợ, người mẹ.
Hôm nay, cô tô son vì Tuấn. Tuấn là đồng nghiệp mới ở công ty, nhỏ hơn cô 5 tuổi, luôn nở nụ cười tươi và nói những câu khiến trái tim cô rung lên. “Chị Hạnh hôm nay trông rạng rỡ quá,” anh nói hôm qua, khi cả hai cùng làm thêm giờ. Chỉ một câu thôi, mà Hạnh thấy mình như trẻ lại, như thể cô vẫn là cô gái 20 tuổi ngày nào, trước khi bước vào cuộc hôn nhân 12 năm với Minh.
Cô nhìn đồng hồ, đã 7 giờ sáng. Minh đã đưa hai đứa nhỏ đi học, còn cô chuẩn bị đến công ty. Điện thoại rung lên, một tin nhắn từ Tuấn: “Chị đến chưa? Em đợi ở quán cà phê đối diện nhé, hôm nay em mời.” Hạnh mỉm cười, ngón tay lưỡng lự trên màn hình. Cô biết mình không nên, nhưng rồi vẫn nhắn lại: “Chờ chị 10 phút.”
Trên đường đến quán, Hạnh tự nhủ đây chỉ là một buổi cà phê bình thường, chẳng có gì sai trái. Cô có chồng, có con, cô hiểu giới hạn của mình. Nhưng khi ngồi đối diện Tuấn, nghe anh kể chuyện hài hước, nhìn ánh mắt anh sáng lên mỗi khi cô cười, Hạnh cảm thấy một luồng gió mới thổi qua cuộc đời cô. Lâu lắm rồi cô không cảm thấy thế này.
“Vậy là chị với anh Minh cưới nhau 12 năm rồi à? Chị đúng là người phụ nữ tuyệt vời, giữ được gia đình êm ấm thế này,” Tuấn nói, giọng chân thành. Hạnh cười nhạt, trong lòng chợt nhói lên. Êm ấm ư? Có thật không, khi cô và Minh chẳng còn nói chuyện với nhau ngoài việc cơm nước và con cái? Nhưng cô không nói ra, chỉ gật đầu và đổi chủ đề.
Khi về nhà tối đó, Hạnh giật mình khi thấy Minh nhìn cô lâu hơn thường lệ. “Em tô son à?” anh hỏi, giọng đều đều. Hạnh chột dạ, đáp nhanh: “Ừ, lâu rồi không dùng, thử lại thôi.” Minh không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh khiến cô bất an. Cô quay đi, tự nhủ rằng mình chẳng làm gì sai. Chưa làm gì sai.
Hạnh bước vào nhà, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. Minh đã quay lại với chiếc tivi, hai đứa nhỏ đang làm bài tập trong phòng. Cô vội vàng vào bếp, lấy cớ chuẩn bị bữa khuya để tránh ánh mắt của chồng. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác bất an cứ lớn dần. Cô tự hỏi: Mình có đang làm gì sai không? Chỉ là một buổi cà phê thôi mà. Cô mở ngăn tủ, lấy ra cuốn Kinh Thánh nhỏ mà mẹ cô từng tặng khi cô kết hôn. Lâu lắm rồi cô không mở nó, không cầu nguyện, không còn tham dự thánh lễ đều đặn như trước. Cuộc sống bận rộn đã kéo cô xa khỏi những thói quen ấy, hay đúng hơn, cô đã tự cho phép mình xa rời.
Cô lật đến đoạn thư của Thánh Phaolô gửi tín hữu Côrintô: “Tình yêu thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc… Tình yêu không bao giờ mất được” (1 Cr 13:4-7). Hạnh khựng lại. Tình yêu của cô với Minh có còn như thế không? Hay cô đã để sự nhàm chán và những lời ngọt ngào của Tuấn làm mờ đi lời thề cô từng tuyên hứa trước bàn thờ Chúa? Cô gấp sách lại, lòng nặng trĩu. Nhưng rồi cô tự nhủ: Mình chưa vượt quá giới hạn. Mình vẫn là người vợ tốt, người mẹ tốt.
Ngày hôm sau, Tuấn lại nhắn tin. “Chị Hạnh, chiều nay em mời chị đi ăn nhé? Có quán mới mở, nghe nói đồ ăn ngon lắm.” Hạnh định từ chối, nhưng ngón tay cô lại gõ: “Ừ, được.” Cô tự biện minh rằng đây chỉ là tình bạn, rằng cô cần một chút không gian để thở giữa cuộc sống ngột ngạt. Nhưng khi ngồi đối diện Tuấn trong quán ăn, nghe anh khen cô xinh đẹp, thông minh, Hạnh cảm thấy trái tim mình lệch nhịp. Anh nắm tay cô qua bàn, nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. Hạnh giật tay lại, mặt nóng bừng. “Đừng, Tuấn. Chị có gia đình rồi,” cô nói, giọng run run.
Tuấn cười, ánh mắt không chút hối lỗi. “Chị đừng căng thẳng thế. Em chỉ muốn chị vui thôi. Anh Minh không làm được điều đó, thì để em thay anh ấy.” Lời nói của Tuấn như mũi dao đâm vào lòng tự trọng của Hạnh. Cô đứng dậy, lấy cớ về sớm, nhưng trong đầu cô, những lời ấy cứ vang vọng. Minh không làm được điều đó. Đúng là Minh không ngọt ngào, không lãng mạn, nhưng anh đã dành 12 năm xây dựng gia đình này cùng cô. Vậy mà giờ đây, cô đang làm gì?
Tối đó, Hạnh không ngủ được. Cô nằm bên Minh, nghe tiếng thở đều đặn của anh, và thấy xấu hổ. Cô nhớ đến lời mẹ cô từng nói: “Hôn nhân không phải lúc nào cũng là hoa hồng, con à. Nhưng Chúa đã nối kết hai người thành một, không ai được phép chia lìa” (x. Mt 19:6). Hạnh bật dậy, quỳ xuống bên giường, lần đầu tiên sau nhiều tháng cô cầu nguyện. “Lạy Chúa, xin tha thứ cho con. Xin giúp con mạnh mẽ để không sa ngã.” Nhưng ngay cả khi cầu xin, cô vẫn không dám xưng tội với Cha Phêrô. Cô sợ phải đối diện với sự thật.
Những ngày sau, Tuấn càng tỏ ra quan tâm hơn. Anh gửi hoa đến công ty, nhắn tin mỗi tối, và Hạnh, dù cố gắng giữ khoảng cách, vẫn không thể ngừng trả lời. Cô bắt đầu nói dối Minh, rằng cô phải làm thêm giờ, rằng cô bận họp. Minh không hỏi nhiều, nhưng ánh mắt anh ngày càng xa cách. Một buổi chiều, khi Hạnh đang cười đùa với Tuấn qua điện thoại, cô không để ý rằng Minh đứng sau lưng, nhìn thấy tất cả. Anh lặng lẽ quay đi, không nói một lời.
Tối hôm đó, Minh không về nhà. Hạnh gọi điện, nhưng anh không bắt máy. Đến khuya, cô nhận được tin nhắn: “Anh cần thời gian suy nghĩ. Em tự do làm điều em muốn.” Hạnh hoảng loạn. Cô chạy sang nhà mẹ, nước mắt giàn giụa. “Mẹ ơi, con sai rồi. Con không biết mình đang làm gì nữa.” Mẹ cô, bà Hoa, ôm cô vào lòng, giọng nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương: “Con đã quên lời Chúa dạy. Hôn nhân là thánh thiêng, không phải trò chơi để con tùy tiện phá vỡ. Con phải sám hối, Hạnh ạ. Đi gặp Cha Phêrô đi.”
Sáng hôm sau, Hạnh đến nhà thờ. Cô quỳ trước Cha Phêrô trong phòng xưng tội, giọng nghẹn ngào: “Thưa cha, con đã phản bội chồng con, không bằng thân xác, nhưng bằng trái tim. Con để người khác bước vào cuộc sống của mình, và giờ con mất tất cả.” Cha Phêrô lắng nghe, rồi chậm rãi nói: “Con à, ngoại tình không chỉ là hành động, mà là ý nghĩ, là sự phản bội trong tâm hồn. Chúa dạy chúng ta: ‘Ai nhìn người phụ nữ mà thèm muốn, thì trong lòng đã ngoại tình với người ấy rồi’ (Mt 5:28). Nhưng Chúa cũng là Đấng tha thứ. Con phải thành thật với chính mình, chấm dứt mọi cám dỗ, và cầu xin sự tha thứ từ chồng con.”
Hạnh rời nhà thờ với trái tim nhẹ nhõm phần nào, nhưng cũng đầy sợ hãi. Cô nhắn tin cho Tuấn: “Tôi không thể tiếp tục. Anh hãy dừng lại.” Tuấn đáp lại bằng sự chế giễu: “Chị sợ gì chứ? Đời ngắn lắm, cứ sống cho mình đi.” Nhưng Hạnh không trả lời. Cô xóa số của anh, xóa hết những tin nhắn, như muốn xóa đi vết nhơ trong lòng.
Cô tìm Minh, quỳ trước anh, khóc lóc: “Anh ơi, em sai rồi. Em xin anh tha thứ.” Minh nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe. “Hạnh, anh không biết có thể tin em nữa không. Em đã chọn anh ấy thay vì anh, dù em nói chưa đi quá xa. Anh cần thời gian.” Anh rời đi, để lại Hạnh trong căn nhà trống vắng. Cô ôm hai đứa con, lòng đau như cắt, nhưng cô biết đây là hậu quả cô phải chịu. Cô cầu nguyện mỗi ngày, xin Chúa ban sức mạnh để chuộc lại lỗi lầm, dù biết rằng vết thương cô gây ra có thể không bao giờ lành hẳn.
Những ngày sau khi Minh rời đi, Hạnh sống như một cái bóng trong chính ngôi nhà của mình. Hai đứa con, bé Thảo (10 tuổi) và bé Nam (7 tuổi), bắt đầu nhận ra sự thay đổi. Thảo hỏi: “Mẹ ơi, sao bố không về? Bố giận mẹ à?” Hạnh ôm con vào lòng, nước mắt lăn dài, nhưng không biết trả lời thế nào. Cô chỉ nói: “Bố cần thời gian, con à. Mẹ sẽ cố gắng để bố về với chúng ta.” Nhưng trong lòng, cô không chắc mình có thể làm được điều đó.
Hạnh bắt đầu đến nhà thờ thường xuyên hơn. Mỗi sáng, cô quỳ trước tượng Chúa Giêsu chịu đóng đinh, thì thầm: “Lạy Chúa, con đã sai. Con đã để lòng kiêu ngạo và sự yếu đuối kéo con xa khỏi gia đình. Xin Chúa ban cho con sức mạnh để sửa chữa lỗi lầm.” Cô tham gia giờ chầu Thánh Thể, lắng nghe những bài giảng của Cha Phêrô về lòng thương xót của Chúa. Một lần, cha giảng về dụ ngôn người con hoang đàng (Lc 15:11-32): “Dù con có đi xa đến đâu, Cha trên trời vẫn luôn chờ đợi con trở về. Nhưng con phải đứng dậy, bước đi, và nói lời xin lỗi.” Hạnh nhận ra rằng cô không thể chỉ ngồi khóc và chờ đợi – cô phải hành động.
Cô quyết định viết thư cho Minh. Lá thư dài ba trang, đầy những lời sám hối chân thành: “Anh Minh, em biết em không xứng đáng được anh tha thứ. Em đã phản bội anh, không phải bằng thân xác, mà bằng trái tim. Em đã để người khác chen vào giữa chúng ta, và em hối hận từng giây phút. Anh là người chồng tốt, người cha tốt, còn em đã không trân trọng điều đó. Em không dám xin anh quay về ngay, nhưng em xin anh cho em cơ hội để chứng minh rằng em có thể thay đổi. Em đang cầu nguyện mỗi ngày, và em tin Chúa sẽ giúp chúng ta nếu anh còn chút lòng tin nơi em.” Cô gửi thư qua mẹ Minh, vì không dám trực tiếp đối diện anh.
Trong khi chờ đợi, Hạnh tìm đến Lan, người bạn thân từng trải qua cơn bão ngoại tình và mất tất cả. Lan giờ sống một mình, nuôi con nhỏ, và thường xuyên tham gia nhóm cầu nguyện ở giáo xứ. Ngồi trong căn nhà nhỏ của Lan, Hạnh hỏi: “Lan, cậu vượt qua thế nào? Tớ thấy mình không còn đường lui nữa.” Lan nắm tay cô, giọng trầm buồn: “Tớ cũng từng nghĩ ngoại tình là vô hại, rằng chỉ cần giấu kỹ là được. Nhưng Hạnh ơi, cậu không giấu được lương tâm mình đâu. Tớ mất chồng, mất gia đình, và giờ mỗi ngày đều cầu xin Chúa tha thứ. Cậu còn cơ hội, vì Minh chưa từ bỏ cậu hoàn toàn. Đừng để quá muộn như tớ.”
Lời của Lan như đánh thức Hạnh. Cô bắt đầu tham gia nhóm cầu nguyện cùng Lan, nơi những người phụ nữ Công giáo chia sẻ về khó khăn trong đời sống hôn nhân. Một chị lớn tuổi tên Mai kể: “Chị cũng từng suýt sa ngã, nhưng nhờ cầu nguyện và đọc Kinh Mân Côi, chị giữ được gia đình. Hạnh à, em phải phó thác cho Đức Mẹ. Mẹ sẽ dắt em về với Chúa và với chồng em.” Hạnh gật đầu, nước mắt lăn dài. Từ hôm đó, cô cầm chuỗi Mân Côi mỗi tối, cầu xin Đức Mẹ Maria hướng dẫn.
Một tuần sau, Minh trả lời thư. Anh đến nhà vào một buổi chiều mưa, đứng ở cửa, không bước vào. “Hạnh, anh đọc thư của em rồi,” anh nói, giọng trầm nhưng không còn lạnh lùng như trước. “Anh không biết có thể quên được chuyện này không, nhưng anh thấy em thay đổi. Anh đồng ý gặp Cha Phêrô cùng em, để cha giúp chúng ta.” Hạnh mừng đến run người, nhưng cô biết đây chỉ là bước đầu. Cô gật đầu: “Cảm ơn anh. Em sẽ làm tất cả để lấy lại lòng tin của anh.”
Buổi gặp với Cha Phêrô diễn ra trong không khí nghiêm trang nhưng ấm áp. Cha ngồi giữa hai người, mở Kinh Thánh và đọc: “Hãy tha thứ cho nhau như Thiên Chúa đã tha thứ cho anh em” (Ep 4:32). Cha nhìn Minh: “Con trai, tha thứ không phải là quên, mà là chọn yêu thương dù trái tim còn đau. Hạnh đã sai, nhưng con có sẵn lòng cùng cô ấy xây lại không?” Rồi cha quay sang Hạnh: “Con gái, con phải chứng minh bằng hành động, không chỉ lời nói. Hôn nhân là giao ước thánh, và con đã suýt phá vỡ nó. Hãy sống sao cho xứng đáng với lời thề ấy.”
Minh im lặng một lúc, rồi nắm tay Hạnh. “Cha nói đúng. Anh không muốn các con mất mẹ, và anh cũng không muốn mất gia đình. Nhưng Hạnh, em phải hứa với anh, không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa.” Hạnh khóc, gật đầu lia lịa: “Em hứa, anh ơi. Em hứa trước mặt Chúa và anh.”
Từ đó, Hạnh và Minh cùng nhau tham dự thánh lễ mỗi Chủ nhật. Họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, dù không dễ dàng. Có những đêm Minh vẫn trằn trọc, và Hạnh biết anh chưa hoàn toàn quên. Nhưng cô không nản. Cô chăm sóc gia đình chu đáo hơn, dành thời gian cho con cái, và luôn cầu nguyện cùng Minh trước khi ngủ. Một lần, trong giờ chầu Thánh Thể, Minh bất ngờ quỳ bên cô, thì thầm: “Anh tha thứ cho em, Hạnh. Anh cũng có lỗi vì đã không quan tâm em nhiều hơn. Mình làm lại từ đầu nhé.” Hạnh ôm chầm lấy anh, cảm nhận được tình yêu mà cô từng suýt đánh mất.
Câu chuyện khép lại khi Hạnh đứng trước giáo xứ, chia sẻ trong một buổi sinh hoạt: “Tôi từng nghĩ ngoại tình không xấu, miễn là không ai biết. Nhưng tôi đã sai. Nó không chỉ phá hủy gia đình, mà còn giết chết linh hồn tôi. Nhờ ơn Chúa, sự tha thứ của chồng tôi, và lời cầu nguyện của cộng đoàn, tôi đã tìm lại được con đường đúng. Chung thủy là lựa chọn, và tôi chọn nó vì Chúa và gia đình tôi.”
Sau ngày Minh tha thứ, Hạnh và anh bắt đầu một hành trình mới, không chỉ để hàn gắn hôn nhân mà còn để xây dựng lại gia đình trên nền tảng đức tin vững chắc. Mỗi tối, thay vì để hai đứa con xem điện thoại hay chơi game, Hạnh và Minh ngồi cùng Thảo và Nam, đọc một đoạn Kinh Thánh ngắn và cầu nguyện. Lúc đầu, bọn trẻ ngượng ngùng, nhưng dần dần, chúng thích thú khi được mẹ kể những câu chuyện như Chúa Giêsu tha thứ cho người phụ nữ ngoại tình (Ga 8:1-11). Hạnh giải thích: “Các con thấy không, Chúa không kết án cô ấy, nhưng Ngài bảo cô ấy đừng phạm tội nữa. Mẹ từng sai lầm, nhưng Chúa đã cho mẹ cơ hội làm lại.”
Thảo, cô bé 10 tuổi nhạy cảm, một lần hỏi: “Mẹ, hồi đó mẹ với bố giận nhau vì cái gì mà bố bỏ đi vậy?” Hạnh ngập ngừng, nhìn sang Minh. Anh gật đầu nhẹ, như ra hiệu rằng cô có thể thành thật. Hạnh hít một hơi sâu, ôm Thảo vào lòng: “Mẹ đã làm một điều không đúng, con à. Mẹ để lòng mình lạc lối, không trân trọng bố và gia đình. Nhưng bố đã tha thứ cho mẹ, và Chúa cũng vậy. Mẹ kể cho con để con hiểu rằng gia đình là món quà quý giá, và chúng ta phải giữ gìn nó bằng tình yêu và sự trung thành.”
Nam, cậu bé nghịch ngợm, chen vào: “Vậy là mẹ giống như người trong chuyện Chúa kể hả? Rồi mẹ quay về, giống con cừu lạc đúng không?” Hạnh cười, xoa đầu con: “Đúng rồi, con trai. Mẹ là con cừu lạc, nhưng Chúa là Mục Tử Tốt Lành, đã tìm mẹ về.” Từ đó, mỗi lần gia đình cầu nguyện, Nam thường nói: “Lạy Chúa, xin giữ mẹ đừng lạc nữa nhé!” Câu nói ngây thơ của con khiến Hạnh vừa xúc động vừa quyết tâm sống xứng đáng hơn.
Hạnh không chỉ thay đổi trong gia đình mà còn trở thành một phần tích cực trong giáo xứ. Cô tham gia nhóm cầu nguyện của chị Mai, và dần dần, cô được mời chia sẻ câu chuyện của mình trong các buổi sinh hoạt dành cho các cặp vợ chồng trẻ. Lần đầu đứng trước mọi người, Hạnh run lắm. Nhưng khi nhìn những ánh mắt chăm chú lắng nghe, cô lấy hết can đảm: “Tôi từng nghĩ ngoại tình là chuyện nhỏ, miễn là không ai biết. Nhưng tôi đã sai. Nó không chỉ làm tan vỡ gia đình tôi, mà còn khiến tôi xa cách Chúa. Tôi giấu giếm vì tôi biết nó xấu, nhưng tôi không đủ dũng cảm để dừng lại. May mắn thay, nhờ đức tin và lòng bao dung của chồng tôi, tôi đã được cứu. Tôi mong các anh chị đừng đi vào vết xe đổ của tôi. Chung thủy là lựa chọn cao quý, còn ngoại tình chỉ là bản năng thấp hèn.”
Lời chia sẻ của Hạnh gây xúc động mạnh. Một chị tên Hương, mới cưới được hai năm, sau buổi đó đã tìm Hạnh tâm sự: “Chị Hạnh, em cũng đang bị một người ở công ty tán tỉnh. Em chưa làm gì sai, nhưng em thấy mình thích những lời anh ta nói. Nghe chị kể, em sợ quá. Em phải làm sao đây?” Hạnh nắm tay Hương, nhẹ nhàng: “Chị hiểu cảm giác đó. Nhưng em ơi, nếu em để lòng mình nghiêng ngả, em sẽ mất kiểm soát. Hãy cầu nguyện với Đức Mẹ, nói chuyện thẳng thắn với chồng em, và giữ khoảng cách với người kia. Đừng để Satan cám dỗ em như nó từng làm với chị.” Hương gật đầu, nước mắt lăn dài. Sau đó, cô quyết định chặn liên lạc với người đồng nghiệp và cùng chồng tham gia nhóm cầu nguyện.
Câu chuyện của Hạnh lan tỏa trong giáo xứ. Cha Phêrô một lần gọi cô đến, nói: “Hạnh, con đã biến sai lầm của mình thành chứng tá sống động. Con không chỉ cứu gia đình mình, mà còn giúp người khác tìm về Chúa. Đây chính là điều Chúa muốn: ‘Hãy đi và đừng phạm tội nữa.’” Hạnh cúi đầu: “Thưa cha, con không dám nhận công. Tất cả là nhờ ơn Chúa và sự kiên nhẫn của anh Minh.”
Minh, dù ít nói, cũng thay đổi nhiều. Anh bắt đầu quan tâm Hạnh hơn, không còn chỉ biết công việc và im lặng. Một buổi tối, khi hai vợ chồng ngồi ngoài sân, anh bất ngờ nói: “Hạnh, anh cũng có lỗi. Anh đã không để ý em, không làm em thấy hạnh phúc. Anh xin lỗi vì đã để em lạc lối.” Hạnh nắm tay anh, khóc: “Không, anh đừng nói vậy. Em mới là người sai. Nhưng giờ mình có nhau, có Chúa, là đủ rồi.” Từ đó, họ cùng nhau tham dự các khóa học hôn nhân Công giáo, học cách yêu thương và tha thứ theo tinh thần Kitô giáo.
Thời gian trôi qua, gia đình Hạnh trở thành tấm gương trong giáo xứ. Thảo lớn lên, tham gia ca đoàn thiếu nhi, còn Nam thích giúp lễ. Một ngày, trong thánh lễ Chủ nhật, Cha Phêrô mời cả gia đình lên chia sẻ. Minh đứng cạnh Hạnh, giọng rành rọt: “Chúng con từng suýt mất nhau, nhưng nhờ Chúa và cộng đoàn, chúng con đã tìm lại được tình yêu. Hôn nhân không dễ, nhưng nếu có đức tin, không gì là không thể vượt qua.” Hạnh tiếp lời: “Con xin cảm ơn Chúa, cảm ơn chồng con, và cảm ơn mọi người. Con mong các gia đình trẻ hãy luôn cầu nguyện và chọn chung thủy, vì đó là con đường Chúa muốn chúng ta đi.”
Câu chuyện khép lại khi Hạnh đứng trước bàn thờ, nhìn tượng Đức Mẹ Maria, thầm thì: “Cảm ơn Mẹ đã dẫn con về. Con sẽ sống để làm chứng cho tình yêu và lòng thương xót của Chúa.” Bên ngoài, tiếng chuông nhà thờ vang lên, như lời nhắc nhở rằng dù con người có yếu đuối, Chúa vẫn luôn chờ đợi để chữa lành.
Mấy năm trôi qua kể từ ngày Hạnh và Minh hàn gắn. Cuộc sống gia đình họ dần ổn định, thấm đẫm tinh thần Công giáo. Tiếng chuông nhà thờ mỗi sáng Chủ nhật không chỉ là lời mời gọi thánh lễ, mà còn là lời nhắc nhở về hành trình họ đã vượt qua. Thảo giờ đã 13 tuổi, trở thành một thiếu nữ ngoan ngoãn, thích hát thánh ca. Nam, 10 tuổi, vẫn nghịch ngợm nhưng rất hào hứng khi được làm giúp lễ. Hạnh và Minh tiếp tục tham gia các hoạt động giáo xứ, trở thành chỗ dựa tinh thần cho nhiều cặp vợ chồng trẻ. Nhưng cuộc đời, như Cha Phêrô từng nói, “luôn có những thử thách để tôi luyện đức tin.”
Một buổi chiều, khi Hạnh đang chuẩn bị bữa tối, điện thoại cô rung lên. Một số lạ nhắn tin: “Chị Hạnh, em là Tuấn đây. Lâu rồi không gặp, em muốn xin lỗi chị vì chuyện trước kia.” Hạnh khựng lại, tay cầm dao run run. Cô đã xóa Tuấn khỏi cuộc đời mình từ lâu, nhưng cái tên ấy vẫn như một vết dao cũ thổi qua lòng cô. Cô không trả lời, nhưng tối đó, Tuấn nhắn tiếp: “Em vừa chuyển về thị trấn này làm việc. Em biết mình sai, và em chỉ muốn gặp chị một lần để nói lời xin lỗi đàng hoàng.” Hạnh bối rối. Cô không muốn gặp lại anh ta, nhưng một phần trong cô tự hỏi liệu việc tha thứ có phải là điều Chúa muốn cô làm.
Cô kể chuyện với Minh sau khi bọn trẻ đi ngủ. Minh im lặng một lúc, rồi nói: “Em muốn gặp thì gặp, nhưng anh phải đi cùng. Anh không muốn quá khứ lặp lại.” Hạnh gật đầu, cảm nhận được sự tin tưởng xen lẫn lo lắng trong giọng chồng. Cô cầu nguyện suốt đêm, xin Chúa soi sáng: “Lạy Chúa, con phải làm gì? Con không muốn mở lại傷口 cũ, nhưng con cũng không muốn giữ lòng thù hận.” Sáng hôm sau, cô nhắn lại Tuấn: “Nếu anh thật lòng xin lỗi, tôi sẽ gặp anh cùng chồng tôi tại nhà thờ, trước mặt Cha Phêrô.”
Cuộc gặp diễn ra vào một buổi trưa thứ Bảy. Tuấn đến, trông khác xưa nhiều – gầy hơn, đôi mắt không còn vẻ tự tin ngày nào. Anh cúi đầu trước Hạnh và Minh: “Chị Hạnh, anh Minh, tôi xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho gia đình anh chị. Hồi đó tôi trẻ dại, ích kỷ, không nghĩ đến hậu quả. Giờ tôi chỉ mong được tha thứ.” Hạnh nhìn anh, lòng cô không còn giận dữ, chỉ còn chút xót xa. Cô nói: “Tôi tha thứ cho anh, Tuấn. Không phải vì anh xứng đáng, mà vì Chúa dạy tôi phải tha thứ. Nhưng tôi mong anh đừng bao giờ lặp lại chuyện đó với ai khác.” Minh gật đầu: “Tôi cũng tha thứ. Nhưng đừng liên lạc với gia đình tôi nữa.” Tuấn gật đầu, rời đi trong im lặng. Cha Phêrô, chứng kiến từ xa, mỉm cười: “Các con đã làm đúng. Tha thứ là món quà Chúa ban để chữa lành, nhưng giữ gìn gia đình là bổn phận.”
Tuy nhiên, thử thách thực sự đến ngay sau đó. Tin đồn lan ra trong thị trấn rằng Hạnh từng ngoại tình, và việc Tuấn xuất hiện lại làm dấy lên những lời xì xào. Một số người trong giáo xứ bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ. Thảo về nhà khóc, kể rằng bạn bè ở trường trêu chọc: “Mẹ cậu từng bỏ bố cậu đi với người khác, đúng không?” Hạnh đau đớn, cảm giác như mọi nỗ lực sám hối của cô đổ sông đổ biển. Cô quỳ trước tượng Đức Mẹ, khóc: “Mẹ ơi, con đã cố gắng, sao con vẫn phải chịu thế này?”
Minh đứng ra bảo vệ vợ. Trong thánh lễ Chủ nhật, anh xin phép Cha Phêrô được nói vài lời. Anh đứng trước giáo dân, giọng trầm nhưng kiên định: “Tôi biết có tin đồn về vợ tôi. Đúng là cô ấy từng sai lầm, nhưng cô ấy đã sám hối, và tôi đã tha thứ. Gia đình chúng tôi đứng đây hôm nay là nhờ ơn Chúa. Ai trong chúng ta chưa từng yếu đuối? Chúa Giêsu đã nói: ‘Hãy ném viên đá đầu tiên nếu ngươi không có tội’ (Ga 8:7). Tôi mong mọi người đừng phán xét, mà hãy cầu nguyện cho chúng tôi.” Lời của Minh khiến giáo dân im lặng, rồi tiếng vỗ tay vang lên. Hạnh ôm chồng, nước mắt lăn dài, cảm nhận được tình yêu và đức tin đã cứu họ lần nữa.
Hạnh quyết định biến nỗi đau thành sức mạnh. Cô lập một nhóm nhỏ trong giáo xứ, gọi là “Nhóm Gia Đình Chung Thủy,” dành cho những người từng đối mặt với cám dỗ trong hôn nhân. Cô mời Lan, Hương, và cả những người mới đến chia sẻ câu chuyện của họ. Mỗi buổi họp, họ đọc Kinh Mân Côi, cầu xin Đức Mẹ gìn giữ gia đình họ. Một lần, Hạnh nói: “Tôi từng nghĩ ngoại tình không xấu nếu giấu được. Nhưng tôi đã sai. Nó là vết nhơ không chỉ trên đời sống, mà còn trong linh hồn. Chúng ta phải chọn chung thủy, vì đó là con đường Chúa đặt ra cho hôn nhân.”
Thời gian trôi qua, nhóm của Hạnh lớn mạnh, trở thành nơi an ủi cho nhiều người. Thảo và Nam cũng trưởng thành, hiểu được giá trị của gia đình qua chính câu chuyện của bố mẹ. Một ngày, trong lễ kỷ niệm 15 năm hôn nhân của Hạnh và Minh, Cha Phêrô nói: “Hạnh và Minh là bằng chứng sống động rằng Chúa không bỏ rơi ai. Họ đã ngã, nhưng họ đứng dậy, và giờ họ giúp người khác đứng lên. Đây chính là ý nghĩa của đời sống Công giáo.”
Hạnh nhìn Minh, nhìn con cái, rồi nhìn cộng đoàn, thầm thì: “Cảm ơn Chúa đã không từ bỏ con.” Cô biết rằng hành trình đức tin còn dài, nhưng với Chúa và gia đình, cô sẽ không bao giờ lạc lối nữa.
Cuộc sống của Hạnh và Minh tưởng chừng đã yên bình sau những sóng gió. “Nhóm Gia Đình Chung Thủy” ngày càng phát triển, trở thành một phần không thể thiếu trong giáo xứ. Hạnh cảm thấy mãn nguyện khi thấy những gia đình khác tìm được hy vọng qua câu chuyện của cô. Nhưng như Thánh Phaolô từng viết: “Tôi đã đấu trong cuộc đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững niềm tin” (2 Tm 4:7), Hạnh nhận ra rằng giữ vững đức tin không phải là đích đến, mà là một hành trình liên tục đầy thử thách.
Một ngày đầu đông, Minh trở về nhà với vẻ mặt nặng nề. Anh ngồi xuống bàn ăn, im lặng một lúc lâu trước khi nói: “Hạnh, xưởng gỗ của anh gặp vấn đề lớn. Đối tác lớn nhất vừa hủy hợp đồng, và anh nợ ngân hàng một khoản tiền không nhỏ. Nếu không trả được, mình có thể mất nhà.” Hạnh sững sờ. Ngôi nhà này là nơi họ đã xây dựng lại gia đình sau bao biến cố, là tổ ấm của Thảo và Nam. Cô nắm tay Minh, cố giữ bình tĩnh: “Anh đừng lo, mình sẽ tìm cách. Chúa sẽ không bỏ rơi chúng ta.”
Nhưng thực tế khắc nghiệt hơn cô tưởng. Minh phải làm việc ngày đêm để tìm khách hàng mới, trong khi Hạnh cắt giảm chi tiêu gia đình đến mức tối thiểu. Áp lực tài chính khiến cả hai mệt mỏi. Một tối, Minh cáu gắt khi thấy Hạnh mua một chiếc áo mới cho Nam: “Em không thấy nhà mình đang khó khăn à? Sao em còn tiêu hoang vậy?” Hạnh tổn thương, đáp lại: “Anh nghĩ em không biết tiết kiệm sao? Con nó lớn, áo cũ không mặc vừa nữa!” Cuộc cãi vã nhỏ nhanh chóng leo thang, và Minh bỏ ra ngoài, để lại Hạnh ngồi khóc một mình.
Đêm đó, Hạnh quỳ trước bàn thờ nhỏ trong nhà, tay cầm chuỗi Mân Côi. Cô thì thầm: “Lạy Chúa, lạy Mẹ Maria, xin giúp chúng con. Con không muốn mất anh ấy lần nữa.” Trong lúc cầu nguyện, cô nhớ đến lời Cha Phêrô từng nói: “Hôn nhân là thánh giá, nhưng cũng là ân sủng. Khi khó khăn đến, đừng chạy trốn, hãy cùng nhau vác thánh giá ấy.” Hạnh lau nước mắt, quyết định không để khó khăn chia rẽ họ.
Sáng hôm sau, cô tìm Minh ở xưởng gỗ. Anh đang ngồi giữa đống gỗ ngổn ngang, đôi mắt thâm quầng. Hạnh bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh: “Anh Minh, em xin lỗi vì tối qua. Em biết anh áp lực, nhưng em không muốn mình lại xa nhau. Hãy để em cùng anh gánh vác chuyện này.” Minh ngước lên, giọng nghẹn: “Anh mới là người xin lỗi. Anh sợ mất tất cả, sợ không lo được cho em và các con.” Hạnh ôm anh: “Mình có Chúa, có nhau, là đủ. Chúng ta sẽ vượt qua.”
Hạnh đề nghị cả gia đình tham dự một buổi tĩnh tâm do giáo xứ tổ chức, dành cho các cặp vợ chồng đang gặp khó khăn. Cha Phêrô hướng dẫn họ suy ngẫm về Bí tích Hôn phối: “Khi các con lãnh nhận Bí tích này, các con không chỉ hứa với nhau, mà còn hứa với Chúa. Ngài ban ơn để các con vượt qua mọi thử thách, nhưng các con phải mở lòng đón nhận.” Trong giờ chầu Thánh Thể, Hạnh và Minh quỳ bên nhau, cầu xin Chúa ban sức mạnh. Thảo và Nam cũng tham gia, đọc kinh cùng bố mẹ, tạo nên một hình ảnh gia đình gắn kết trong đức tin.
Sau buổi tĩnh tâm, Hạnh có ý tưởng táo bạo. Cô đề nghị Minh dùng số gỗ còn lại trong xưởng để làm đồ nội thất đơn giản, như bàn ghế nhỏ, và bán cho các gia đình trong giáo xứ với giá phải chăng. Cô nói: “Mình không chỉ bán đồ, mà còn lan tỏa tinh thần gia đình. Mỗi món đồ sẽ là lời nhắc nhở về sự chung thủy và hy sinh.” Minh đồng ý, dù không quá hy vọng. Hạnh nhờ nhóm “Gia Đình Chung Thủy” quảng bá, và bất ngờ, đơn hàng bắt đầu đến. Một số người mua không chỉ vì cần đồ, mà còn vì họ muốn giúp gia đình Minh vượt khó.
Nhưng thử thách chưa dừng lại. Một ngày, ngân hàng gửi thông báo cuối cùng: nếu không trả nợ trong vòng hai tuần, ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Hạnh và Minh gần như tuyệt vọng. Họ đến nhà thờ, quỳ trước Thánh Thể, phó thác mọi sự. Hạnh thì thầm: “Lạy Chúa, nếu đây là ý Ngài, chúng con xin vâng. Nhưng xin cho chúng con sức mạnh để tiếp tục.” Đêm đó, một phép màu nhỏ xảy ra. Chị Mai, người trong nhóm cầu nguyện, gọi điện: “Hạnh, anh chị khó khăn sao không nói sớm? Giáo xứ vừa họp, mọi người góp tiền để giúp anh chị trả nợ. Không nhiều, nhưng đủ để kéo dài thời gian.” Hạnh khóc, không tin nổi lòng tốt của cộng đoàn.
Với số tiền ấy, Minh trả được một phần nợ, và đơn hàng gỗ bắt đầu tăng lên nhờ sự ủng hộ của giáo xứ. Dần dần, họ thoát khỏi nguy cơ mất nhà. Một buổi tối, khi gia đình quây quần bên bàn ăn, Minh nắm tay Hạnh: “Cảm ơn em, cảm ơn Chúa. Nếu không có em và đức tin, anh không biết mình sẽ ra sao.” Hạnh mỉm cười: “Mình là một nhờ Bí tích Hôn phối. Dù khó khăn thế nào, Chúa luôn ở bên.”
Trong thánh lễ Tạ Ơn sau đó, Hạnh chia sẻ: “Tôi từng nghĩ ngoại tình là sai lầm lớn nhất của mình, nhưng tôi nhận ra rằng mọi thử thách đều là cơ hội để chúng ta gần Chúa hơn. Hôn nhân không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng nếu có đức tin, không gì là không thể vượt qua. Tôi mong các gia đình đừng để cám dỗ hay khó khăn chia rẽ, mà hãy cùng nhau vác thánh giá đến với Chúa.”
Thời gian trôi qua, gia đình Hạnh và Minh ngày càng gắn bó trong đức tin. Ngôi nhà nhỏ của họ không còn là nơi chỉ để ăn ngủ, mà trở thành một “nhà thờ nhỏ” – như cách Cha Phêrô thường gọi – nơi gia đình cùng nhau cầu nguyện, đọc Kinh Thánh, và sống theo tinh thần Công giáo. Hạnh cảm thấy biết ơn vì những sóng gió đã qua, vì chúng dạy cô trân trọng những gì cô có. Nhưng cô cũng biết rằng, như Chúa Giêsu từng nói: “Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan” (Ga 16:33), thử thách mới luôn rình rập, đặc biệt khi con cái lớn lên trong một thế giới đầy cám dỗ.
Thảo, giờ đã 16 tuổi, bắt đầu thay đổi. Cô bé ngoan ngoãn ngày nào giờ trở nên kín đáo, ít nói chuyện với bố mẹ. Hạnh nhận ra con gái thường xuyên cầm điện thoại, nhắn tin với ai đó đến khuya. Một lần, khi Thảo đi tắm, Hạnh vô tình nhìn thấy tin nhắn hiện lên màn hình: “Tối nay gặp anh nhé, đừng để bố mẹ biết.” Tim Hạnh thắt lại. Cô nhớ đến chính mình năm xưa, khi những tin nhắn với Tuấn đã kéo cô vào con đường sai trái. Cô gọi Minh: “Anh ơi, con bé có chuyện gì đó. Em sợ nó đi sai đường.”
Minh, vốn ít để ý những chi tiết nhỏ, nhíu mày: “Em chắc không? Thảo ngoan mà, nó còn đi lễ đều đặn với mình.” Hạnh lắc đầu: “Anh không thấy sao? Nó thay đổi rồi. Chúng ta phải tìm hiểu.” Đêm đó, họ đợi Thảo về từ buổi học nhóm. Khi con gái bước vào nhà, Hạnh nhẹ nhàng hỏi: “Thảo, con đi đâu tối nay? Mẹ thấy con nhắn tin với ai đó.” Thảo tái mặt, lắp bắp: “Mẹ… mẹ lục điện thoại con à? Con chỉ đi với bạn thôi!” Hạnh nghiêm giọng: “Mẹ không lục, nhưng mẹ thấy tin nhắn. Con nói thật đi, ai là ‘anh’ mà con giấu bố mẹ?”
Thảo bật khóc, thú nhận rằng cô đang qua lại với một chàng trai hơn cô 5 tuổi, tên Hoàng, quen qua mạng xã hội. “Anh ấy tốt với con, quan tâm con. Con chỉ muốn có ai đó hiểu mình thôi!” Hạnh nghe mà lòng đau như cắt. Cô thấy bóng dáng mình trong con gái – sự yếu đuối, khao khát được yêu thương, và nguy cơ sa ngã. Minh giận dữ: “Con còn nhỏ, biết gì mà yêu đương? Anh ta là ai, nhà cửa thế nào?” Nhưng Hạnh ra hiệu cho anh bình tĩnh, kéo Thảo vào phòng riêng.
“Thảo, mẹ không trách con,” Hạnh nói, giọng dịu dàng nhưng kiên định. “Nhưng con phải hiểu, mẹ từng đi sai đường vì những lời ngọt ngào như thế. Mẹ không muốn con lặp lại lỗi lầm của mẹ. Chúa dạy chúng ta sống trong sạch và trân trọng bản thân. Con còn cả tương lai phía trước, đừng để những cảm xúc nhất thời làm con hối hận.” Thảo cúi đầu: “Mẹ không hiểu đâu. Anh ấy khác với người mẹ gặp. Con thích anh ấy thật mà.” Hạnh ôm con, nước mắt lăn dài: “Mẹ hiểu chứ. Nhưng yêu không phải là giấu giếm, không phải là vội vàng. Nếu anh ta tốt, sao không gặp bố mẹ?”
Hạnh và Minh quyết định đưa Thảo đến gặp Cha Phêrô. Trong buổi trò chuyện, cha hỏi Thảo: “Con nghĩ yêu là gì?” Thảo ngập ngừng: “Là khi con thấy vui, thấy được quan tâm.” Cha mỉm cười: “Đúng một phần. Nhưng tình yêu thật sự là hy sinh, là xây dựng, không phải chỉ là cảm xúc. Con còn trẻ, chưa đủ chín chắn để phân biệt. Hãy để Chúa dẫn dắt con qua bố mẹ con.” Cha quay sang Hạnh và Minh: “Các con cũng phải đồng hành với Thảo. Đừng chỉ cấm đoán, hãy dạy con sống theo đức tin.”
Hạnh nhận ra rằng cô và Minh đã tập trung quá nhiều vào việc sửa sai quá khứ, mà quên giáo dục con cái đối mặt với thế giới hiện đại. Họ bắt đầu thay đổi. Mỗi tối, gia đình không chỉ cầu nguyện mà còn trò chuyện về những gì bọn trẻ gặp ở trường, trên mạng. Hạnh kể lại câu chuyện của mình cho Thảo nghe, không giấu giếm: “Mẹ từng nghĩ ngoại tình không xấu, miễn là không ai biết. Nhưng mẹ đã sai. Nó suýt phá hủy gia đình mình. Mẹ không muốn con phải trả giá để học bài học đó.” Thảo im lặng, nhưng ánh mắt cô bé dần thay đổi.
Minh gặp Hoàng, mời cậu ta đến nhà. Anh nói thẳng: “Nếu cậu thật lòng với Thảo, hãy chờ nó lớn lên, học xong, và đến với nó đàng hoàng. Còn không, đừng làm tổn thương con bé.” Hoàng lúng túng, thừa nhận rằng anh chỉ muốn vui chơi. Sau đó, anh biến mất khỏi cuộc sống của Thảo. Cô bé buồn một thời gian, nhưng nhờ sự đồng hành của bố mẹ và nhóm bạn trong ca đoàn, Thảo dần lấy lại cân bằng.
Một ngày, trong giờ chầu Thánh Thể, Thảo quỳ bên Hạnh, thì thầm: “Mẹ, con xin lỗi. Con không biết mẹ đã hy sinh nhiều thế nào cho gia đình. Con sẽ không để mẹ thất vọng nữa.” Hạnh ôm con, cảm nhận được sức mạnh của đức tin đã nối kết họ. Cô nói: “Mẹ cảm ơn Chúa vì con. Hãy luôn nhớ, con là con của Chúa, và Ngài muốn con sống xứng đáng.”
Trong thánh lễ cuối năm, Hạnh chia sẻ trước giáo xứ: “Tôi từng nghĩ chỉ cần sám hối cho mình là đủ. Nhưng tôi nhận ra, làm cha mẹ là phải dạy con cái sống theo đường Chúa. Thế giới này đầy cám dỗ, nhưng nếu gia đình có đức tin, chúng ta sẽ vượt qua. Tôi mong các bậc phụ huynh hãy cầu nguyện và đồng hành cùng con, để chúng không lạc lối như tôi từng lạc.”
Những năm tháng tiếp theo trôi qua như một bản thánh ca êm đềm nhưng không thiếu những nốt trầm. Hạnh và Minh giờ đã bước vào tuổi trung niên, tóc điểm vài sợi bạc, nhưng tình yêu và đức tin của họ chỉ ngày càng sâu đậm. Thảo, giờ 18 tuổi, đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành, chuẩn bị vào đại học với ước mơ trở thành giáo viên. Nam, 13 tuổi, vẫn giữ tính nghịch ngợm nhưng luôn tự hào khi được làm giúp lễ trong các thánh lễ lớn. Ngôi nhà nhỏ của họ không còn chỉ là nơi trú ngụ, mà là một ngọn đèn sáng, lan tỏa tinh thần Công giáo đến cộng đồng xung quanh.
Hạnh không còn là người phụ nữ yếu đuối từng suýt đánh mất tất cả vì những lời đường mật của Tuấn. Cô giờ là một người vợ, người mẹ, và một chứng nhân sống động trong giáo xứ. “Nhóm Gia Đình Chung Thủy” do cô khởi xướng đã phát triển thành một phong trào nhỏ, thu hút hàng chục cặp vợ chồng tham gia. Họ cùng nhau cầu nguyện, chia sẻ, và học cách giữ gìn hôn nhân trước những cám dỗ của cuộc sống hiện đại. Hạnh thường nói với họ: “Tôi từng nghĩ ngoại tình không xấu nếu giấu được. Nhưng tôi đã sai. Nó không chỉ phá hủy gia đình, mà còn giết chết linh hồn tôi. Nhờ ơn Chúa, tôi được cứu, và tôi mong các anh chị cũng chọn con đường chung thủy, vì đó là ý Chúa.”
Một ngày đầu xuân, giáo xứ tổ chức lễ kỷ niệm 20 năm hôn nhân cho Hạnh và Minh. Cha Phêrô, dù đã lớn tuổi, vẫn chủ trì thánh lễ với nụ cười hiền từ. Ông mời hai người lên trước bàn thờ, nơi họ từng tuyên thệ cách đây hai thập kỷ. Hạnh mặc chiếc áo dài trắng đơn sơ, tay cầm bó hoa nhỏ, đứng cạnh Minh trong bộ vest giản dị. Cha Phêrô nói: “Hạnh và Minh là bằng chứng rằng hôn nhân Công giáo không phải là câu chuyện cổ tích, mà là một giao ước thánh thiêng đòi hỏi sự hy sinh và phó thác. Các con đã ngã, đã đứng dậy, và giờ các con trở thành ánh sáng cho người khác. Đây chính là điều Chúa muốn: ‘Ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ’ (Mt 5:16).”
Minh nắm tay Hạnh, giọng nghẹn ngào: “Thưa cha, thưa mọi người, 20 năm qua không dễ dàng. Chúng con từng suýt mất nhau, từng đối mặt với nợ nần, với cám dỗ, với những khó khăn từ con cái. Nhưng nhờ Chúa, nhờ cộng đoàn, và nhờ tình yêu chúng con dành cho nhau, chúng con vẫn ở đây. Con cảm ơn Hạnh, vì em đã quay về, và cảm ơn Chúa, vì Ngài không bao giờ bỏ rơi chúng con.” Hạnh tiếp lời, mắt ngấn lệ: “Con từng nghĩ mình không xứng đáng với tình yêu của anh Minh hay ơn tha thứ của Chúa. Nhưng con học được rằng, dù con yếu đuối thế nào, Chúa vẫn yêu con. Con mong các gia đình trẻ hãy cầu nguyện mỗi ngày, vì đức tin là sức mạnh giữ chúng ta đứng vững.”
Sau nghi thức, Thảo và Nam bước lên, mỗi đứa cầm một món quà nhỏ tặng bố mẹ. Thảo nói: “Con cảm ơn bố mẹ đã không bỏ cuộc, đã dạy con rằng gia đình là món quà từ Chúa. Con hứa sẽ sống sao cho xứng đáng với những gì bố mẹ đã hy sinh.” Nam, với nụ cười tinh nghịch, thêm vào: “Con sẽ không để mẹ lạc như con cừu nữa đâu! Con yêu bố mẹ!” Tiếng cười vang lên trong nhà thờ, hòa cùng tiếng chuông ngân vang, như lời chúc mừng cho một gia đình đã vượt qua bão tố.
Buổi tối hôm đó, gia đình quây quần trong phòng khách. Hạnh mở cuốn Kinh Thánh, đọc đoạn thư của Thánh Phaolô gửi tín hữu Êphêsô: “Hãy sống trong tình bác ái, như Đức Kitô đã yêu thương chúng ta… Hãy sống như con cái ánh sáng” (Ep 5:2, 8). Cô nhìn Minh, nhìn con cái, và nói: “Mẹ không hứa cuộc đời mình sẽ luôn suôn sẻ, nhưng mẹ hứa sẽ cùng bố và các con sống theo lời Chúa. Dù có khó khăn nào đến, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.” Minh gật đầu: “Bố cũng hứa. Gia đình mình là của Chúa, và bố sẽ làm tất cả để giữ nó.”
Ngày hôm sau, Hạnh đến thăm Lan, người bạn thân từng cùng cô vượt qua những ngày tăm tối. Lan giờ sống bình yên với con gái, tham gia nhóm cầu nguyện đều đặn. Hai người ngồi bên tách trà, Lan nói: “Hạnh, cậu thay đổi nhiều thật. Từ một người suýt mất tất cả, giờ cậu là chỗ dựa cho bao người. Tớ tự hào về cậu.” Hạnh cười: “Tớ không làm được gì nếu không có Chúa và anh Minh. Tớ chỉ muốn sống để chuộc lại lỗi lầm, và giúp người khác đừng đi sai đường như tớ.”
Câu chuyện khép lại vào một buổi chiều Chủ nhật, khi Hạnh đứng trước tượng Đức Mẹ Maria trong nhà thờ. Cô quỳ xuống, tay cầm chuỗi Mân Côi, thì thầm: “Lạy Mẹ, cảm ơn Mẹ đã dẫn con về với Chúa, với gia đình. Con từng lạc lối, từng nghĩ ngoại tình không xấu, nhưng Mẹ đã dạy con rằng chung thủy là con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc thật. Con xin dâng gia đình con cho Mẹ, xin Mẹ gìn giữ chúng con mãi mãi.” Bên ngoài, Minh, Thảo và Nam đứng đợi, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt họ, như biểu tượng của một gia đình được tái sinh trong ánh sáng đức tin.
Trong thánh lễ cuối cùng của năm, Cha Phêrô kết thúc bài giảng bằng lời nhắn nhủ: “Gia đình của Hạnh và Minh nhắc chúng ta rằng cuộc sống Công giáo không phải là không có sai lầm, mà là biết đứng dậy sau mỗi lần ngã, biết tha thứ, và biết sống vì Chúa. Hãy để mỗi gia đình trong giáo xứ này là một ngọn đèn, soi sáng thế gian bằng tình yêu và lòng trung thành.” Hạnh nắm tay Minh, nhìn con cái, và mỉm cười. Cô biết rằng hành trình của họ chưa bao giờ kết thúc, nhưng với Chúa, họ sẽ không bao giờ lạc lối.
Lm. Anmai, CSsR