
14 ĐÀNG THÁNH GIÁ NĂM THÁNH 2025
Chủ đề: Những người lữ hành của hy vọng
Trong Năm Thánh 2025, chúng ta được mời gọi bước đi trên con đường thập giá của Chúa Giêsu với tư cách là những người lữ hành của hy vọng. Qua từng chặng, chúng ta không chỉ suy niệm về cuộc khổ nạn của Ngài, mà còn khám phá cách Ngài biến đau khổ thành nguồn mạch hy vọng, dẫn chúng ta đến sự sống đời đời.
Chặng 1: Chúa Giêsu bị kết án tử hình
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Gioan 19:16-17
“Bấy giờ, ông Philatô trao Đức Giêsu cho họ để Người bị đóng đinh vào thập giá. Họ điệu Đức Giêsu đi. Chính Người vác lấy thập giá, đi ra nơi gọi là Đồi Sọ, tiếng Hípri là Gôngôtha.”
Suy niệm:
Hành trình hy vọng của chúng ta khởi đầu từ một bản án bất công, nơi Chúa Giêsu, Đấng vô tội tuyệt đối, bị kết án tử hình bởi những con người mà Ngài đến để cứu rỗi. Philatô, dù biết rõ sự vô tội của Ngài, đã nhượng bộ trước áp lực đám đông, trao Ngài cho sự dữ của thế gian. Cảnh tượng này không xa lạ với chúng ta trong thế giới hôm nay, nơi sự thật thường bị bóp méo, công lý bị thao túng, và những người yếu thế phải gánh chịu hậu quả của lòng tham, sự sợ hãi, hay sự thờ ơ của kẻ khác. Nhưng trong giây phút tăm tối ấy, Chúa Giêsu không phản kháng, không oán trách. Ngài lặng lẽ chấp nhận bản án, không phải vì Ngài bất lực, mà vì Ngài chọn con đường của tình yêu – tình yêu hiến mình để cứu chuộc nhân loại.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chúng ta được mời gọi nhìn sâu vào biến cố này để nhận ra rằng hy vọng không phải là điều đến từ hoàn cảnh thuận lợi hay sự công bằng trần thế. Hy vọng thật sự được sinh ra từ lòng tin tưởng vào Thiên Chúa, Đấng có thể biến những điều xấu xa nhất thành khởi đầu của ơn cứu độ. Khi Chúa Giêsu đứng trước Philatô, Ngài không chỉ đại diện cho chính Ngài, mà còn đại diện cho tất cả những ai bị áp bức, bị vu khống, bị bỏ rơi. Ngài đứng đó thay cho những người nghèo khổ không có tiếng nói, những người bị giam cầm oan uổng, những người bị xã hội ruồng bỏ.
Hơn nữa, bản án tử hình của Chúa Giêsu là lời nhắc nhở rằng hành trình của chúng ta không phải lúc nào cũng dễ dàng. Là những người lữ hành, chúng ta sẽ gặp phải những “bản án” trong cuộc đời – những lời chỉ trích, những thất bại, những đau khổ không mong đợi. Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, Chúa mời gọi chúng ta noi gương Ngài: không để sự bất công dập tắt ngọn lửa hy vọng trong lòng, mà thay vào đó, hãy biến nó thành cơ hội để tin cậy vào Thiên Chúa hơn. Ngài đã biến bản án tử hình thành khởi điểm của sự sống mới; Ngài cũng sẽ biến những “bản án” trong đời chúng ta thành những con đường dẫn đến ân sủng, nếu chúng ta biết phó thác.
Trong Năm Thánh, khi thế giới vẫn còn đầy rẫy bất công và đau khổ, chúng ta được mời gọi không chỉ suy niệm về bản án của Chúa, mà còn dấn thân để mang hy vọng đến cho những ai đang chịu bất công. Hy vọng của người Kitô hữu không phải là sự chờ đợi thụ động, mà là hành động tích cực, là ánh sáng được thắp lên giữa bóng tối. Chúa Giêsu chấp nhận bản án không phải để thất bại, mà để chiến thắng – chiến thắng không bằng sức mạnh trần thế, mà bằng sức mạnh của tình yêu và sự phục sinh. Vì vậy, chúng ta, những người lữ hành của hy vọng, hãy bắt đầu hành trình của mình từ chặng này với lòng tin rằng không có bản án nào, không có đau khổ nào có thể vượt qua quyền năng cứu độ của Thiên Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã chấp nhận bản án vì yêu thương chúng con. Xin ban cho chúng con lòng can đảm để đối diện với bất công trong cuộc sống, và giữ vững hy vọng rằng tình yêu của Chúa sẽ chiến thắng mọi sự dữ. Amen.
Chặng 2: Chúa Giêsu vác thập giá
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Mátthêu 16:24
“Bấy giờ Đức Giêsu nói với các môn đệ: Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo tôi.”
Suy niệm:
Khi Chúa Giêsu vác thập giá lên vai, Ngài bước vào một hành trình mà không ai trong chúng ta muốn chọn: con đường của đau khổ, nhục nhã và cái chết. Thập giá, vốn là công cụ tử hình của đế quốc Rôma, là biểu tượng của sự tàn nhẫn và thất bại trong mắt thế gian. Nhưng với Chúa Giêsu, nó trở thành dấu chỉ của hy vọng, của tình yêu lớn lao vượt trên mọi giới hạn con người. Ngài vác thập giá không chỉ để gánh lấy tội lỗi của nhân loại, mà còn để mời gọi chúng ta – những người lữ hành của hy vọng – cùng bước đi với Ngài trên con đường ấy.
Thập giá của Chúa Giêsu không phải là một gánh nặng vô nghĩa. Nó là lời tuyên bố rằng đau khổ, khi được đón nhận với tình yêu và đức tin, có thể trở thành nguồn mạch cứu rỗi. Trong cuộc sống, chúng ta cũng có những thập giá của riêng mình: những nỗi đau thể xác như bệnh tật, những vết thương tinh thần như sự mất mát người thân, hay những gánh nặng đời thường như áp lực công việc, sự cô đơn, hay những thất bại không thể tránh khỏi. Là những người lữ hành trong Năm Thánh 2025, chúng ta được mời gọi nhìn những thập giá ấy không phải như những lời nguyền rủa, mà như những cơ hội để đồng hành với Chúa Giêsu, để hiểu sâu hơn về tình yêu của Ngài.
Lời Chúa trong Tin Mừng Mátthêu nhắc nhở chúng ta rằng vác thập giá không phải là một lời mời gọi tự nguyện theo nghĩa dễ dàng, mà là một thách đố đòi hỏi sự từ bỏ chính mình. Từ bỏ chính mình không có nghĩa là chối bỏ giá trị của bản thân, mà là đặt niềm tin vào Thiên Chúa trên cả những mong muốn, kế hoạch hay sự an toàn của chúng ta. Khi Chúa Giêsu vác thập giá, Ngài từ bỏ mọi vinh quang trần thế, mọi quyền năng mà Ngài có thể sử dụng để tự cứu mình. Ngài chọn con đường hẹp để mở ra con đường rộng lớn của hy vọng cho chúng ta. Chúng ta cũng vậy, khi vác thập giá của mình, chúng ta được mời gọi buông bỏ những gì ngăn cản chúng ta đến gần Chúa – sự kiêu ngạo, lòng oán giận, hay sự bám víu vào những thứ tạm bợ.
Hành trình vác thập giá của Chúa Giêsu cũng là lời an ủi cho chúng ta. Ngài không chỉ vác thập giá một mình, mà còn vác nó vì chúng ta, với chúng ta, và cùng chúng ta. Trong những lúc chúng ta cảm thấy gánh nặng cuộc đời quá sức chịu đựng, chúng ta không đơn độc. Chúa Giêsu đã đi trước, Ngài hiểu sự đau đớn, sự kiệt sức, và cả những giọt nước mắt của chúng ta. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta không chỉ bước đi trong bóng tối của thập giá, mà còn hướng tới ánh sáng của sự phục sinh. Thập giá không phải là điểm dừng cuối cùng, mà là con đường dẫn đến vinh quang.
Trong Năm Thánh 2025, khi thế giới đối diện với những khủng hoảng về môi trường, chiến tranh, bất bình đẳng, và những nỗi đau cá nhân, thập giá của Chúa Giêsu mời gọi chúng ta sống với một tinh thần mới. Chúng ta không chỉ vác thập giá của mình, mà còn chia sẻ gánh nặng của người khác, mang hy vọng đến những nơi tuyệt vọng. Chúa Giêsu đã biến cây gỗ khô cằn thành cây sự sống; chúng ta cũng được mời gọi biến những đau khổ của mình thành nguồn hy vọng cho chính mình và cho tha nhân. Hành trình vác thập giá không phải là sự thất bại, mà là lời chứng về sức mạnh của tình yêu và đức tin vượt qua mọi giới hạn.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin dạy chúng con biết ôm lấy thập giá của mình với tình yêu và hy vọng. Xin đồng hành cùng chúng con trên hành trình đời sống, để chúng con không bao giờ cảm thấy cô đơn. Amen.
Chặng 3: Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ nhất
Lời Chúa: Sách Tiên tri Isaia 53:4
“Sự thật, chính Người đã mang lấy những yếu đuối của ta, đã gánh chịu những đau khổ của ta.”
Suy niệm:
Dưới sức nặng của thập giá, Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ nhất. Đây không phải là dấu hiệu của sự thất bại hay yếu đuối không thể khắc phục, mà là một khoảnh khắc cho thấy Ngài thực sự mang lấy thân phận con người với tất cả những giới hạn của nó. Ngài, Đấng là Thiên Chúa, đã tự nguyện hạ mình để cảm nhận sự đau đớn, kiệt sức, và nhục nhã mà chúng ta thường trải qua trong cuộc sống. Lần ngã này là một lời khẳng định rằng Chúa Giêsu không xa cách với chúng ta; Ngài gần gũi đến mức chia sẻ cả những thất bại và yếu đuối của chúng ta.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chúng ta cũng có những lần ngã quỵ trên hành trình đời sống. Có thể đó là khi chúng ta thất bại trong công việc, khi một mối quan hệ tan vỡ, khi sức khỏe suy kiệt, hay khi chúng ta bị cám dỗ từ bỏ những lý tưởng cao đẹp mà mình từng theo đuổi. Những lần ngã ấy thường mang theo cảm giác xấu hổ, sợ hãi, hay tuyệt vọng. Nhưng khi nhìn vào Chúa Giêsu ngã xuống dưới thập giá, chúng ta nhận ra rằng ngã không phải là dấu chấm hết. Ngài ngã, nhưng Ngài không nằm đó mãi mãi. Ngài đứng dậy, tiếp tục bước đi, bởi Ngài biết rằng phía trước là mục đích cao cả của tình yêu cứu độ.
Lời của Tiên tri Isaia trong Kinh Thánh là một lời an ủi sâu sắc: Chúa Giêsu mang lấy những yếu đuối và đau khổ của chúng ta. Ngài không chỉ nhìn chúng ta ngã từ xa, mà Ngài bước vào chính những đau khổ ấy, gánh lấy chúng trên vai Ngài. Điều này mang lại cho chúng ta hy vọng rằng không có nỗi đau nào của chúng ta là vô nghĩa, không có lần ngã nào là không được Ngài thấu hiểu và nâng đỡ. Trong thế giới hiện đại, nơi con người thường bị đánh giá qua thành công và sức mạnh, Chúa Giêsu dạy chúng ta rằng sự yếu đuối không phải là điều đáng xấu hổ. Ngược lại, nó là cơ hội để chúng ta nhận ra sự phụ thuộc của mình vào Thiên Chúa, Đấng duy nhất có thể ban sức mạnh để đứng dậy.
Hơn nữa, lần ngã thứ nhất của Chúa Giêsu là lời mời gọi chúng ta nhìn lại cách chúng ta đối diện với những thất bại của chính mình và của người khác. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta không được phép để sự ngã quỵ của mình hay của tha nhân trở thành lý do để phán xét hay bỏ cuộc. Thay vào đó, chúng ta được mời gọi nâng đỡ lẫn nhau, như Chúa Giêsu đã để cho Simon sau này đỡ thập giá của Ngài. Trong Năm Thánh, khi chúng ta suy niệm về chặng này, chúng ta hãy nhớ đến những người đang ngã quỵ trong xã hội – những người nghèo, người bệnh, người bị bỏ rơi – và mang đến cho họ hy vọng qua sự cảm thông và hành động cụ thể.
Chặng này cũng nhắc nhở chúng ta rằng hành trình hy vọng không phải là một đường thẳng không có chướng ngại. Nó là một con đường gập ghềnh, đầy những lần ngã và đứng dậy. Nhưng chính trong sự kiên trì ấy, chúng ta khám phá ra sức mạnh của đức tin. Chúa Giêsu ngã xuống lần thứ nhất để dạy chúng ta rằng hy vọng không phải là không bao giờ ngã, mà là không bao giờ ngừng đứng dậy. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta hãy bước đi với lòng tin tưởng rằng mỗi lần ngã là một bước gần hơn đến thập giá, và từ thập giá, đến vinh quang của sự phục sinh.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin nâng chúng con dậy khi chúng con ngã quỵ. Xin ban sức mạnh để chúng con tiếp tục hành trình hy vọng, dù con đường có gập ghềnh đến đâu. Amen.
Chặng 4: Chúa Giêsu gặp Đức Mẹ
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Luca 2:35
“Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn bà, để những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người được tỏ lộ.”
Suy niệm:
Trên con đường thập giá, giữa đám đông hỗn loạn đầy tiếng la hét và sự thù địch, Chúa Giêsu gặp Đức Mẹ – người mẹ đã sinh ra Ngài trong hang đá Bêlem, đã ôm Ngài trong vòng tay yêu thương, và giờ đây chứng kiến Ngài bước đi dưới sức nặng của thập giá. Cuộc gặp gỡ này, dù không được ghi lại trực tiếp trong Tin Mừng, đã trở thành một phần không thể thiếu trong lòng đạo đức của Giáo hội qua bao thế kỷ. Chúng ta có thể tưởng tượng cảnh tượng ấy: Chúa Giêsu, khuôn mặt đẫm máu và mồ hôi, đôi mắt mờ đi vì đau đớn, nhìn thấy Đức Mẹ đứng lặng lẽ giữa đám đông. Đức Mẹ, với trái tim tan nát, không thốt lên lời nào, nhưng ánh mắt của Mẹ nói lên tất cả – nỗi đau của một người mẹ nhìn con mình chịu khổ, và tình yêu vô bờ không gì lay chuyển được.
Lời tiên tri của ông Simêon trong Tin Mừng Luca – “một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn bà” – ứng nghiệm trọn vẹn trong giây phút này. Lưỡi gươm ấy không phải là một vũ khí vật lý, mà là nỗi đau tinh thần sâu thẳm, nỗi đau mà chỉ một người mẹ mất con mới có thể thấu hiểu. Nhưng Đức Mẹ không chỉ là một người mẹ đau khổ; Mẹ còn là người môn đệ đầu tiên, người đã thưa “xin vâng” với Thiên Chúa từ lúc truyền tin, và tiếp tục thưa “xin vâng” ngay cả khi đứng bên thập giá. Mẹ không chạy trốn, không ngã quỵ, mà đứng đó, đồng hành với Con Một của Mẹ đến giây phút cuối cùng. Cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và Đức Mẹ là biểu tượng của tình yêu vượt qua mọi đau đớn, của hy vọng nảy sinh từ sự hiệp thông trong khổ đau.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chặng này mời gọi chúng ta nhìn vào mối dây liên kết giữa Chúa Giêsu và Đức Mẹ để tìm thấy sức mạnh cho chính mình. Trong cuộc sống, chúng ta cũng có những “lưỡi gươm” đâm thấu tâm hồn: khi chứng kiến người thân yêu đau khổ mà không thể làm gì, khi phải đối diện với sự bất lực trước những mất mát lớn lao, hay khi thấy những người chúng ta yêu thương đi trên con đường đầy thử thách. Giống như Đức Mẹ, chúng ta có thể cảm thấy trái tim mình tan vỡ, nhưng cũng như Mẹ, chúng ta được mời gọi đứng vững trong đức tin, tin rằng Thiên Chúa đang hành động ngay cả trong những giờ phút đen tối nhất.
Cuộc gặp gỡ này cũng nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của sự đồng hành. Chúa Giêsu, dù mang trên vai thập giá của cả nhân loại, vẫn tìm thấy an ủi trong ánh mắt của Đức Mẹ. Chúng ta cũng vậy, trên hành trình đời sống, chúng ta không bước đi một mình. Gia đình, bạn bè, cộng đoàn đức tin – tất cả đều là những “Đức Mẹ” mà Thiên Chúa đặt trên con đường của chúng ta, để nâng đỡ chúng ta khi gánh nặng trở nên quá sức. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta không chỉ nhận sự đồng hành, mà còn được mời gọi trở thành người đồng hành cho người khác. Trong Năm Thánh, khi thế giới đầy những chia rẽ và cô đơn, chúng ta hãy học từ Đức Mẹ cách đứng bên cạnh những người đang chịu đau khổ, không cần lời nói hoa mỹ, mà chỉ cần sự hiện diện thầm lặng nhưng đầy yêu thương.
Hơn nữa, cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và Đức Mẹ là một lời khẳng định rằng hy vọng không phải là sự trốn tránh đau khổ, mà là sự đón nhận nó với lòng tin. Đức Mẹ không cố gắng kéo Chúa Giêsu ra khỏi thập giá, không cầu xin một phép lạ để chấm dứt khổ đau của Ngài. Mẹ tin tưởng vào kế hoạch của Thiên Chúa, dù kế hoạch ấy vượt quá sự hiểu biết của con người. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta cũng được mời gọi sống đức tin ấy: tin rằng những đau khổ chúng ta gặp phải, dù lớn đến đâu, đều có ý nghĩa trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa. Đức Mẹ đứng đó không phải để than khóc vô vọng, mà để chờ đợi ngày Phục Sinh – ngày mà lưỡi gươm đau khổ sẽ được thay bằng niềm vui vĩnh cửu.
Chặng này còn là lời mời gọi chúng ta nhìn vào những “Đức Mẹ” trong cuộc đời mình – những người âm thầm chịu đựng, âm thầm hy sinh vì người khác. Đó có thể là người mẹ tần tảo sớm hôm vì con cái, người cha lặng lẽ gánh vác gia đình qua khó khăn, hay người bạn luôn ở bên ta trong những lúc tuyệt vọng. Qua họ, chúng ta thấy hình ảnh của Đức Mẹ, và qua Đức Mẹ, chúng ta thấy Chúa Giêsu. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta hãy mang lòng biết ơn đến những người đồng hành ấy, và noi gương họ để trở thành nguồn hy vọng cho người khác. Cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và Đức Mẹ không chỉ là một biến cố lịch sử, mà là một bài học sống động về tình yêu, sự kiên nhẫn, và niềm hy vọng không bao giờ tắt.
Cầu nguyện:
Lạy Mẹ Maria, xin dạy chúng con biết yêu thương và hy vọng như Mẹ. Xin đồng hành cùng chúng con trên con đường đời, để chúng con luôn tìm thấy sức mạnh nơi thập giá của Con Mẹ. Amen.
Chặng 5: Ông Simon vác đỡ thập giá
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Mátthêu 25:40
“Đức Vua sẽ đáp lại rằng: Ta bảo thật các ngươi, mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.”
Suy niệm:
Khi sức lực của Chúa Giêsu cạn kiệt dưới sức nặng của thập giá, những người lính Rôma ép ông Simon, một người từ miền Cyrênê, vác đỡ thập giá cho Ngài. Simon không tự nguyện bước vào cảnh tượng này; ông chỉ vô tình có mặt trên con đường ấy, có lẽ đang trên đường về nhà sau một ngày làm việc. Nhưng chính trong sự bất đắc dĩ ấy, ông đã trở thành một phần của hành trình cứu độ, một nhân chứng sống động cho tình yêu của Chúa Giêsu. Hành động của Simon không chỉ là sự giúp đỡ về thể lý, mà còn là biểu tượng của sự chia sẻ – chia sẻ gánh nặng, chia sẻ đau khổ, và qua đó, chia sẻ hy vọng.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chặng này mời gọi chúng ta suy ngẫm về vai trò của mình trong việc nâng đỡ tha nhân. Simon không chọn thập giá, nhưng ông đã vác nó, và qua đó, ông gặp gỡ Chúa Giêsu. Trong cuộc sống, chúng ta cũng thường gặp những tình huống bất ngờ, khi chúng ta được kêu gọi giúp đỡ người khác mà không hề chuẩn bị trước: một người bạn đang rơi vào tuyệt vọng, một người lạ cần sự hỗ trợ, hay một cộng đồng đang chịu đau khổ vì thiên tai, chiến tranh. Lúc đầu, chúng ta có thể cảm thấy miễn cưỡng, giống như Simon, nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, chúng ta có cơ hội gặp gỡ Chúa Giêsu hiện diện trong những người bé mọn nhất, như lời Ngài đã dạy trong Tin Mừng Mátthêu.
Hành động của Simon cũng là lời nhắc nhở rằng hy vọng không phải là điều chúng ta giữ cho riêng mình. Nó là một món quà cần được chia sẻ, đặc biệt với những người đang gục
Chặng 6: Bà Veronica lau mặt Chúa Giêsu
Lời Chúa: Thư thứ hai gửi tín hữu Côrintô 3:18
“Còn tất cả chúng ta, với khuôn mặt không còn che màn, chúng ta phản chiếu vinh quang của Chúa như một tấm gương; như vậy, chúng ta được biến đổi nên giống hình ảnh ấy, ngày càng trở nên rực rỡ hơn, như Chúa là Đấng Thần Khí thực hiện.”
Suy niệm:
Giữa con đường đầy bụi bẩn và đau khổ dẫn đến Đồi Sọ, một người phụ nữ tên Veronica bước ra khỏi đám đông, vượt qua sự sợ hãi và nguy hiểm, để lau khuôn mặt đẫm máu và mồ hôi của Chúa Giêsu. Dù câu chuyện về bà Veronica không được ghi lại trong Kinh Thánh mà chỉ xuất hiện trong truyền thống đạo đức của Giáo hội, hình ảnh của bà đã trở thành biểu tượng mạnh mẽ về lòng can đảm, lòng thương xót, và sức mạnh của những hành động yêu thương nhỏ bé. Với tấm khăn đơn sơ, bà không thể xóa tan đau khổ của Chúa Giêsu, không thể cứu Ngài khỏi thập giá, nhưng bà đã mang đến một tia sáng hy vọng giữa bóng tối của khổ nạn – một cử chỉ dịu dàng giữa sự tàn nhẫn của thế gian.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chặng này mời gọi chúng ta suy ngẫm về sức mạnh của những việc làm nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Veronica không có quyền lực để thay đổi bản án của Chúa Giêsu, không có khả năng ngăn cản đám đông hay những người lính Rôma. Nhưng bà có lòng thương xót, và bà đã hành động theo tiếng gọi của trái tim mình. Hành động lau mặt Chúa Giêsu của bà là một lời tuyên xưng thầm lặng rằng ngay cả trong những giây phút đen tối nhất, tình yêu vẫn có thể tỏa sáng. Tương truyền rằng khuôn mặt của Chúa Giêsu đã in lại trên tấm khăn của bà – một dấu ấn vĩnh cửu của sự gặp gỡ giữa lòng thương xót của con người và tình yêu cứu độ của Thiên Chúa.
Lời Chúa trong Thư thứ hai gửi tín hữu Côrintô nói về việc chúng ta phản chiếu vinh quang của Chúa như một tấm gương. Veronica đã làm điều đó: qua hành động của bà, bà phản chiếu tình yêu của Chúa Giêsu, và khuôn mặt Ngài được ghi dấu trong đời bà. Là những người lữ hành, chúng ta cũng được mời gọi để lại dấu ấn của Chúa trong cuộc sống của mình và của người khác. Trong thế giới hôm nay, nơi mà sự tàn nhẫn, thờ ơ, và bạo lực dường như chiếm ưu thế, chúng ta có thể cảm thấy bất lực trước những đau khổ lớn lao – chiến tranh, nghèo đói, bất công. Nhưng Veronica dạy chúng ta rằng chúng ta không cần phải làm những điều vĩ đại để mang hy vọng đến cho đời. Một nụ cười, một lời nói dịu dàng, một cử chỉ quan tâm – những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy có thể trở thành tấm khăn lau đi những giọt mồ hôi và máu trên khuôn mặt của những người đang đau khổ xung quanh ta.
Hơn nữa, hành động của Veronica là một bài học về lòng can đảm. Bà bước ra giữa đám đông hung dữ, bất chấp nguy cơ bị chế giễu hay trừng phạt. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta cũng được mời gọi can đảm bước ra khỏi sự an toàn của mình để mang hy vọng đến những nơi cần nó nhất. Đó có thể là khi chúng ta lên tiếng bênh vực người bị áp bức, khi chúng ta dang tay giúp đỡ người nghèo khổ, hay khi chúng ta dám yêu thương những người mà xã hội khinh miệt. Veronica không chờ đợi ai đó khác hành động trước; bà đã chủ động, và qua đó, bà trở thành một phần của hành trình cứu độ. Chúng ta cũng vậy, mỗi khi chúng ta chọn yêu thương thay vì thờ ơ, chúng ta tham gia vào công trình của Chúa Giêsu, Đấng đang tiếp tục mang hy vọng đến cho nhân loại qua chính chúng ta.
Chặng này còn là lời mời gọi chúng ta nhận ra khuôn mặt của Chúa Giêsu trong những người đau khổ. Khi Veronica lau mặt Ngài, bà nhìn thấy không chỉ một tử tội, mà là Đấng Cứu Thế. Trong cuộc sống, chúng ta cũng gặp những “khuôn mặt” đầy vết thương – những người vô gia cư, những người bệnh tật, những người bị xã hội lãng quên. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta được mời gọi nhìn họ với ánh mắt của Veronica, không phải với sự thương hại bề ngoài, mà với tình yêu sâu sắc và lòng kính trọng, bởi họ mang hình ảnh của Chúa. Khi chúng ta chăm sóc họ, chúng ta cũng đang lau khuôn mặt của Chúa Giêsu, và Ngài in dấu tình yêu của Ngài trong tâm hồn chúng ta.
Veronica cũng nhắc nhở chúng ta rằng hy vọng thường được tìm thấy trong những khoảnh khắc bất ngờ. Bà không biết rằng hành động của mình sẽ được ghi nhớ qua bao thế kỷ; bà chỉ đơn giản làm điều mà trái tim mách bảo. Trong Năm Thánh, chúng ta hãy sống với tinh thần ấy: không tính toán, không chờ đợi phần thưởng, mà chỉ đơn thuần mang tình yêu và hy vọng đến cho người khác. Hành động nhỏ bé của Veronica đã trở thành một ngọn lửa soi sáng con đường thập giá; những việc làm của chúng ta, dù nhỏ bé đến đâu, cũng có thể thắp lên ánh sáng hy vọng trong thế giới đầy bóng tối này.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con lòng can đảm như bà Veronica, để mang tình yêu và hy vọng đến cho những người đang đau khổ xung quanh chúng con. Amen.
Chặng 7: Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ hai
Lời Chúa: Thư gửi tín hữu Hêbơrơ 12:1-2 (bản Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
“Vậy chúng ta, với một đám đông nhân chứng như thế bao quanh, hãy cởi bỏ mọi gánh nặng và tội lỗi cứ bám lấy ta, để kiên trì chạy trong cuộc đua dành sẵn cho ta, mắt hướng về Đức Giêsu, Đấng khai mở và kiện toàn đức tin, Đấng đã vì niềm vui đang chờ đón Người mà kiên nhẫn chịu đựng thập giá, chẳng nề chi đến sự ô nhục.”
Suy niệm:
Lần ngã thứ hai của Chúa Giêsu trên con đường thập giá là một khoảnh khắc cho thấy sự kiệt sức của Ngài ngày càng rõ rệt. Thân thể Ngài, vốn đã bị tra tấn dã man, nay phải chịu thêm sức nặng của thập giá và sự mệt mỏi không thể tả. Ngài ngã xuống đất, không phải vì Ngài từ bỏ, mà vì thân xác con người của Ngài đã đến giới hạn. Nhưng điều kỳ diệu là Ngài không nằm đó mãi mãi; Ngài đứng dậy, tiếp tục bước đi, bởi Ngài mang trong mình một mục đích lớn lao hơn – tình yêu dành cho nhân loại và sự vâng phục thánh ý Chúa Cha. Lần ngã này không phải là dấu hiệu của thất bại, mà là minh chứng cho sức mạnh của lòng kiên trì và hy vọng vượt trên mọi đau khổ.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chúng ta được mời gọi nhìn vào lần ngã thứ hai của Chúa Giêsu để tìm thấy sự đồng cảm và nguồn an ủi cho chính mình. Trong cuộc sống, chúng ta không chỉ ngã một lần rồi đứng dậy là xong. Có những lúc chúng ta ngã đi ngã lại, hết lần này đến lần khác, trước những thử thách dường như không bao giờ chấm dứt. Đó có thể là khi chúng ta thất bại trong việc sửa chữa một thói xấu, khi chúng ta đối diện với những khó khăn tài chính liên tiếp, hay khi chúng ta cảm thấy kiệt sức vì những trách nhiệm chồng chất. Những lần ngã ấy thường mang theo cảm giác chán nản, thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Nhưng Chúa Giêsu, qua lần ngã thứ hai, dạy chúng ta rằng ngã thêm một lần không có nghĩa là chúng ta thua cuộc. Mỗi lần ngã là một cơ hội để chúng ta nhận ra rằng sức mạnh thật sự không nằm ở bản thân, mà ở Thiên Chúa, Đấng luôn nâng chúng ta dậy.
Lời Chúa trong Thư gửi tín hữu Hêbơrơ là một lời khích lệ mạnh mẽ: chúng ta được mời gọi “kiên trì chạy trong cuộc đua” với đôi mắt hướng về Đức Giêsu. Ngài là Đấng đã đi trước chúng ta, đã chịu đựng thập giá vì “niềm vui đang chờ đón Người” – niềm vui của sự Phục Sinh, của sự cứu rỗi nhân loại. Lần ngã thứ hai của Ngài là một phần của cuộc đua ấy, và Ngài không bỏ cuộc, dù sự ô nhục và đau khổ có lớn đến đâu. Là những người lữ hành, chúng ta cũng đang chạy một cuộc đua – cuộc đua của đức tin, của hy vọng, của tình yêu. Con đường ấy không phải lúc nào cũng bằng phẳng; nó đầy những chướng ngại khiến chúng ta ngã quỵ. Nhưng như Chúa Giêsu, chúng ta được mời gọi đứng dậy, cởi bỏ những gánh nặng của sự nghi ngờ, sợ hãi, và tội lỗi, để tiếp tục chạy về phía mục tiêu là sự sống đời đời.
Chặng này còn là lời nhắc nhở rằng hy vọng không phải là sự hoàn hảo không tì vết, mà là sự kiên trì trong yếu đuối. Chúa Giêsu ngã lần thứ hai để cho chúng ta thấy rằng Ngài thấu hiểu những giới hạn của chúng ta. Ngài không phán xét chúng ta khi chúng ta thất bại, mà đồng hành với chúng ta trong những lần ngã ấy. Trong Năm Thánh 2025, khi chúng ta đối diện với những khủng hoảng cá nhân hay xã hội – từ sự chia rẽ trong gia đình đến những bất ổn trong thế giới – chúng ta có thể cảm thấy như mình đang ngã xuống lần nữa. Nhưng Chúa Giêsu mời gọi chúng ta nhìn lên Ngài, Đấng đã ngã nhưng không bỏ cuộc, để tìm thấy sức mạnh tiếp tục hành trình.
Hơn nữa, lần ngã thứ hai của Chúa Giêsu là lời mời gọi chúng ta có lòng thương xót với những người cũng đang ngã quỵ xung quanh mình. Trong xã hội, có những người bị ngã không chỉ một lần, mà nhiều lần – những người nghiện ngập cố gắng cai nghiện nhưng tái phát, những người nghèo khổ cố gắng vươn lên nhưng lại bị đẩy xuống, những người đau khổ vì bệnh tật không tìm thấy lối thoát. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta không được phép nhìn họ với ánh mắt phán xét hay bỏ rơi họ trong tuyệt vọng. Thay vào đó, chúng ta được mời gọi đến gần họ, nâng họ dậy, như Chúa Giêsu đã để cho Simon đỡ Ngài, như Ngài đã tự đứng dậy vì chúng ta. Hy vọng không chỉ là điều chúng ta giữ cho mình, mà là điều chúng ta chia sẻ qua sự kiên nhẫn và lòng trắc ẩn.
Lần ngã thứ hai cũng là một bài học về sự tín thác. Chúa Giêsu ngã, nhưng Ngài không mất niềm tin vào Chúa Cha. Ngài biết rằng mỗi bước đi, dù đau đớn đến đâu, đều là một phần của thánh ý dẫn đến vinh quang. Trong Năm Thánh, chúng ta được mời gọi sống với tinh thần ấy: tín thác rằng những lần ngã của chúng ta không nằm ngoài kế hoạch của Thiên Chúa. Mỗi lần đứng dậy là một chiến thắng nhỏ, một bước tiến gần hơn đến thập giá, và từ thập giá, đến sự Phục Sinh. Chúa Giêsu ngã lần thứ hai để dạy chúng ta rằng hy vọng không phải là không bao giờ ngã, mà là không bao giờ ngừng tin tưởng và bước tiếp.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con sức mạnh để đứng dậy sau mỗi lần ngã. Xin giữ chúng con luôn hướng mắt về Chúa, nguồn hy vọng không bao giờ cạn. Amen.
Chặng 8: Chúa Giêsu an ủi các phụ nữ Jerusalem
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Luca 23:28 (bản Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
“Đức Giêsu quay lại phía các bà mà nói: Hỡi các con gái Giêrusalem, đừng khóc thương Ta, nhưng hãy khóc thương chính các ngươi và con cái các ngươi.”
Suy niệm:
Trên con đường thập giá, giữa những tiếng la hét của đám đông và sự tàn nhẫn của những người lính, một nhóm phụ nữ Jerusalem đứng bên đường, khóc thương Chúa Giêsu. Họ khóc vì thấy Ngài – một người vô tội – bị đối xử tàn tệ, bị dẫn đi như một tử tội. Nhưng thay vì đón nhận sự thương xót của họ để an ủi chính mình, Chúa Giêsu quay lại và nói những lời đầy bất ngờ: “Đừng khóc thương Ta, nhưng hãy khóc thương chính các ngươi và con cái các ngươi.” Dù đang chịu đau khổ tột cùng, Ngài không nghĩ đến bản thân, mà nghĩ đến những người xung quanh, đến số phận của thành Jerusalem và những thế hệ tương lai. Lời nói của Ngài không chỉ là sự an ủi, mà còn là lời cảnh tỉnh, lời kêu gọi hoán cải, và trên hết, là lời hứa về hy vọng vượt qua đau khổ.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chặng này mời gọi chúng ta suy ngẫm về lòng trắc ẩn của Chúa Giêsu, một lòng trắc ẩn không ngừng nghỉ ngay cả trong giờ phút Ngài yếu đuối nhất. Thân thể Ngài rã rời, thập giá đè nặng trên vai, nhưng trái tim Ngài vẫn rộng mở, vẫn hướng về người khác. Những phụ nữ Jerusalem khóc thương Ngài vì lòng thương cảm tự nhiên của con người trước nỗi đau của kẻ khác. Nhưng Chúa Giêsu nhìn sâu hơn vào tâm hồn họ, thấy những nguy cơ đang chờ đợi họ và con cái họ – sự hủy diệt của Jerusalem, sự xa rời Thiên Chúa, và những hậu quả của tội lỗi. Lời Ngài nói với họ không phải là lời trách móc, mà là lời mời gọi họ nhìn lại cuộc đời mình, để tìm kiếm sự hoán cải và hy vọng trong tình yêu của Thiên Chúa.
Lời của Chúa Giêsu trong chặng này là bài học sâu sắc cho chúng ta về cách sống hy vọng giữa đau khổ. Ngài không chìm đắm trong nỗi đau của chính mình, không để sự kiệt sức làm lu mờ sứ mạng của Ngài. Thay vào đó, Ngài dùng chính đau khổ của mình để mang lại ánh sáng cho người khác. Là những người lữ hành, chúng ta cũng thường đối diện với những nỗi đau cá nhân – bệnh tật, mất mát, thất bại – và có thể dễ dàng bị cuốn vào sự tự thương hại. Nhưng Chúa Giêsu dạy chúng ta rằng ngay cả khi chúng ta yếu đuối nhất, chúng ta vẫn có thể trở thành nguồn hy vọng cho người khác. Một lời nói an ủi, một sự lắng nghe chân thành, một hành động yêu thương – những điều ấy có thể thắp lên ánh sáng trong cuộc đời người khác, ngay cả khi chính chúng ta đang mang thập giá.
Chặng này cũng là lời nhắc nhở rằng hy vọng thật sự không chỉ dừng lại ở cảm xúc bề ngoài. Các phụ nữ Jerusalem khóc vì thương xót, nhưng Chúa Giêsu mời gọi họ đi xa hơn: khóc cho chính mình, nghĩa là nhận ra nhu cầu hoán cải và thay đổi. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta được mời gọi sống tinh thần ấy: không chỉ thương cảm trước những đau khổ của thế giới – chiến tranh, nghèo đói, bất công – mà còn nhìn lại chính mình, nhận ra những gì cần thay đổi trong đời sống cá nhân và cộng đồng để mang lại hy vọng bền vững. Hy vọng của người Kitô hữu không phải là sự lạc quan hời hợt, mà là niềm tin sâu xa rằng Thiên Chúa có thể biến đổi mọi sự, ngay cả những sai lầm và tội lỗi của chúng ta, thành con đường dẫn đến ơn cứu độ.
Hơn nữa, lời an ủi của Chúa Giêsu dành cho các phụ nữ Jerusalem là lời mời gọi chúng ta nghĩ đến tương lai – đến “con cái các ngươi.” Ngài không chỉ quan tâm đến hiện tại, mà còn đến những gì sẽ đến sau này. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta cũng được kêu gọi sống với tầm nhìn xa: không chỉ lo cho bản thân, mà còn xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn cho các thế hệ sau. Trong Năm Thánh, khi chúng ta đối diện với những thách thức toàn cầu như biến đổi khí hậu, xung đột, và sự suy giảm đạo đức, chúng ta hãy noi gương Chúa Giêsu, mang hy vọng đến không chỉ cho ngày hôm nay, mà còn cho ngày mai, qua những hành động cụ thể vì công lý, hòa bình, và yêu thương.
Cuối cùng, chặng này là lời an ủi cho chính chúng ta khi chúng ta khóc thương. Có những lúc chúng ta rơi nước mắt vì những nỗi đau trong cuộc đời – vì mất mát, vì bất công, vì những giấc mơ tan vỡ. Chúa Giêsu không bác bỏ những giọt nước mắt ấy; Ngài đón nhận chúng, nhưng Ngài cũng mời gọi chúng ta hướng chúng vào một mục đích lớn hơn: khóc cho sự hoán cải của mình, khóc cho những người cần được giúp đỡ, và khóc với niềm hy vọng rằng Ngài sẽ lau khô mọi giọt lệ trong ngày Phục Sinh. Là những người lữ hành, chúng ta bước đi với đôi mắt ướt, nhưng với trái tim đầy tin tưởng vào tình yêu của Ngài.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin dạy chúng con biết an ủi người khác như Chúa. Xin cho chúng con mang hy vọng đến cho thế giới, ngay cả trong những lúc chúng con yếu đuối nhất. Amen.
Chặng 10: Chúa Giêsu bị lột áo
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Gioan 13:12
“Khi rửa chân cho các môn đệ xong, Đức Giêsu mặc áo lại, trở về chỗ, và nói với họ: Anh em có hiểu điều Thầy vừa làm cho anh em không?”
Suy niệm:
Khi đến Đồi Sọ, nơi Ngài sẽ bị đóng đinh, Chúa Giêsu bị những người lính Rôma lột áo – một hành động không chỉ là sự chuẩn bị cho việc hành hình, mà còn là sự tước đoạt cuối cùng của phẩm giá con người theo cách nhìn của thế gian. Bộ áo Ngài mặc, đã thấm đẫm mồ hôi và máu sau chặng đường dài từ dinh Philatô đến đây, bị giật ra một cách thô bạo, để lại Ngài trần trụi trước đám đông chế giễu và những ánh mắt lạnh lùng. Đây là khoảnh khắc của sự nhục nhã tột độ, khi Ngài bị phơi bày trong sự yếu đuối của thân xác, không còn gì để che đậy hay bảo vệ. Nhưng trong sự tước đoạt ấy, Chúa Giêsu không mất đi phẩm giá thật sự của Ngài – phẩm giá của Đấng Cứu Thế, của Con Thiên Chúa, Đấng tự nguyện hiến mình vì tình yêu. Ngài bị lột áo không phải để bị đánh bại, mà để cho chúng ta thấy rằng tình yêu đích thực có thể tỏa sáng ngay cả khi mọi sự bên ngoài bị lấy đi.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chặng này mời gọi chúng ta suy ngẫm về ý nghĩa của sự mất mát và sự trần trụi trong cuộc sống của chính mình. Trong cuộc đời, chúng ta cũng có những lúc bị “lột áo” – không chỉ theo nghĩa vật chất, mà còn theo nghĩa tinh thần và cảm xúc. Đó có thể là khi chúng ta mất đi tài sản, danh dự, hay những mối quan hệ mà chúng ta từng dựa vào để cảm thấy an toàn. Đó có thể là khi chúng ta bị phơi bày những yếu đuối, sai lầm, hay nỗi đau của mình trước người khác, cảm thấy trơ trọi và dễ tổn thương như Chúa Giêsu trên Đồi Sọ. Những khoảnh khắc ấy thường mang theo cảm giác nhục nhã, sợ hãi, và mất mát sâu sắc, như thể chúng ta không còn gì để bám víu, không còn gì để chứng minh giá trị của mình. Nhưng khi nhìn vào Chúa Giêsu bị lột áo, chúng ta nhận ra rằng sự trần trụi không phải là dấu chấm hết. Ngài đứng đó, không áo quần, không quyền lực, không sự bảo vệ, nhưng Ngài vẫn là Vua của vũ trụ, vẫn là nguồn hy vọng cho cả nhân loại.
Lời Chúa trong Tin Mừng Gioan, khi Ngài rửa chân cho các môn đệ, dường như là một sự tương phản đầy ý nghĩa với chặng này. Trước khi bước vào cuộc khổ nạn, Chúa Giêsu đã tự nguyện cởi áo, hạ mình xuống để phục vụ, và sau đó mặc áo lại để dạy các môn đệ về ý nghĩa của sự khiêm nhường và tình yêu. Nhưng trên thập giá, Ngài bị lột áo không phải do ý muốn của Ngài, mà do sự tàn nhẫn của con người. Tuy nhiên, cả hai hành động – tự nguyện cởi áo để phục vụ và bị lột áo để chịu chết – đều mang cùng một thông điệp: tình yêu của Ngài không phụ thuộc vào những gì bên ngoài, mà nằm ở sự hiến dâng trọn vẹn của Ngài. Là những người lữ hành, chúng ta được mời gọi học theo tinh thần ấy: không bám víu vào những thứ tạm bợ như danh tiếng, tiền bạc, hay sự công nhận, mà tìm thấy giá trị thật sự của mình trong tình yêu của Thiên Chúa. Khi chúng ta bị “lột áo” trong cuộc đời, chúng ta không mất đi hy vọng, bởi hy vọng thật sự không nằm ở những gì chúng ta có, mà ở Đấng đã cho chúng ta tất cả.
Chặng này còn là lời mời gọi chúng ta suy ngẫm về những người bị “lột áo” trong xã hội hôm nay. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta không thể không nghĩ đến những người nghèo khổ bị tước đoạt quyền sống xứng đáng, những người di cư mất đi quê hương và gia đình, những người bị bóc lột lao động hay bị đối xử bất công đến mức không còn gì để che chở cho phẩm giá của mình. Chúa Giêsu bị lột áo để đứng chung với họ, để cho chúng ta thấy Ngài hiện diện trong những người bị xã hội khinh miệt và bỏ rơi. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta được kêu gọi không chỉ thương xót họ từ xa, mà còn hành động để “mặc áo” lại cho họ – qua việc chia sẻ vật chất, bảo vệ quyền lợi của họ, hay đơn giản là nhìn họ với ánh mắt tôn trọng và yêu thương. Hành động của những người lính Rôma là sự tàn nhẫn, nhưng hành động của chúng ta có thể là sự chữa lành, mang lại hy vọng cho những ai đang trần trụi giữa đời.
Hơn nữa, việc Chúa Giêsu bị lột áo là bài học về sự từ bỏ và sự tự do thật sự. Ngài không bám víu vào bộ áo – biểu tượng cuối cùng của sự che chở – bởi Ngài biết rằng mọi sự trần thế đều tạm bợ. Trong Năm Thánh, chúng ta cũng được mời gọi sống tinh thần ấy: từ bỏ những gì không cần thiết, những gì ngăn cản chúng ta đến gần Thiên Chúa. Có thể đó là lòng kiêu ngạo, sự tham lam, hay sự phụ thuộc quá mức vào vật chất. Khi chúng ta để mình bị “lột áo” khỏi những thứ ấy, chúng ta không mất đi, mà tìm thấy sự tự do để sống trọn vẹn trong tình yêu của Chúa. Sự trần trụi của Chúa Giêsu trên thập giá là lời nhắc nhở rằng hy vọng không nằm ở những gì chúng ta sở hữu, mà ở điều chúng ta là – con cái của Thiên Chúa, được Ngài yêu thương vô điều kiện.
Cuối cùng, chặng này là lời an ủi cho chúng ta khi chúng ta cảm thấy bị tước đoạt mọi sự. Có những lúc cuộc đời lấy đi của chúng ta những gì chúng ta trân quý nhất, để lại chúng ta trong sự trơ trọi và tổn thương. Nhưng Chúa Giêsu bị lột áo để cho chúng ta thấy rằng ngay cả trong sự trần trụi ấy, chúng ta không bị bỏ rơi. Ngài đã đi qua con đường ấy trước chúng ta, và Ngài đứng đó, không áo quần, để ôm lấy chúng ta trong tình yêu của Ngài. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta bước đi với lòng tin rằng dù thế gian có lấy đi mọi sự, Thiên Chúa vẫn ở lại với chúng ta, và Ngài sẽ “mặc áo” cho chúng ta bằng ân sủng và sự sống đời đời.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin dạy chúng con biết từ bỏ những gì không cần thiết, để ôm lấy hy vọng thật sự trong tình yêu của Chúa. Amen.
Chặng 11: Chúa Giêsu bị đóng đinh vào thập giá
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Gioan 3:16 (bản Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
“Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, để phàm ai tin vào Con Một thì khỏi phải chết, nhưng được sống đời đời.”
Suy niệm:
Khi Chúa Giêsu bị đóng đinh vào thập giá, cuộc khổ nạn của Ngài đạt đến đỉnh điểm. Những chiếc đinh sắt lạnh lùng xuyên qua tay chân Ngài, gắn chặt Ngài vào cây gỗ tử hình, giữa những tiếng búa vang lên không ngừng và sự chế giễu của đám đông. Đây là khoảnh khắc của đau đớn tột cùng, của sự nhục nhã không gì sánh bằng, khi Ngài bị treo lên giữa trời và đất, bị coi như một tên tội phạm đáng khinh. Nhưng trong sự kinh hoàng ấy, thập giá không chỉ là biểu tượng của cái chết, mà còn là dấu chỉ của tình yêu lớn nhất mà nhân loại từng chứng kiến. Chúa Giêsu bị đóng đinh không phải để bị đánh bại, mà để chiến thắng – chiến thắng tội lỗi, chiến thắng sự chết, và mở ra con đường hy vọng cho tất cả chúng ta.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chặng này mời gọi chúng ta nhìn lên thập giá với đôi mắt của đức tin, để nhận ra rằng đau khổ, khi được đón nhận với tình yêu, có thể trở thành nguồn mạch cứu rỗi. Những chiếc đinh xuyên qua tay chân Chúa Giêsu không chỉ là công cụ của sự tàn nhẫn, mà còn là dấu ấn của tình yêu Ngài dành cho chúng ta. Ngài tự nguyện để mình bị đóng đinh, không phải vì Ngài không có quyền năng để thoát khỏi, mà vì Ngài muốn gánh lấy tội lỗi của nhân loại, để chúng ta được sống. Lời Chúa trong Tin Mừng Gioan – “Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài” – là lời giải thích trọn vẹn cho biến cố này. Thập giá là bằng chứng sống động của tình yêu ấy, một tình yêu không giữ lại gì cho riêng mình, mà hiến dâng tất cả để chúng ta được cứu rỗi. Là những người lữ hành, chúng ta được mời gọi nhìn lên thập giá không chỉ như một hình ảnh của đau khổ, mà như một lời hứa rằng tình yêu của Thiên Chúa mạnh hơn mọi sự dữ trên đời.
Trong cuộc sống, chúng ta cũng có những “thập giá” của riêng mình – những nỗi đau không thể tránh khỏi, những vết thương không dễ lành, những hy sinh mà chúng ta phải chịu vì người khác. Có thể đó là khi chúng ta phải từ bỏ ước mơ cá nhân để chăm sóc gia đình, khi chúng ta chịu đựng sự hiểu lầm hay bất công vì sống theo chân lý, hay khi chúng ta đối diện với những khó khăn không lối thoát. Những “chiếc đinh” ấy có thể làm chúng ta đau đớn, nhưng khi chúng ta kết hiệp với Chúa Giêsu trên thập giá, chúng không còn là những công cụ của sự hủy diệt, mà trở thành con đường dẫn chúng ta đến gần Ngài hơn. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta được mời gọi ôm lấy những thập giá ấy với lòng tin rằng chúng không vô nghĩa, rằng chúng là cách chúng ta tham gia vào tình yêu cứu độ của Chúa Giêsu.
Chặng này cũng là lời nhắc nhở rằng hy vọng thật sự được sinh ra từ sự hy sinh. Chúa Giêsu bị đóng đinh để cho chúng ta thấy rằng tình yêu đích thực không ngại đau khổ, không ngại cái chết. Trong thế giới hôm nay, nơi mà người ta thường chạy trốn đau khổ và tìm kiếm sự thoải mái, thập giá của Chúa Giêsu là một thách đố: chúng ta có sẵn sàng hy sinh vì người khác không? Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta được kêu gọi sống tinh thần ấy – hy sinh thời gian, sức lực, thậm chí cả những ước muốn cá nhân, để mang lại hy vọng cho những người xung quanh. Đó có thể là sự hy sinh thầm lặng của một người mẹ nuôi con, sự kiên nhẫn của một người cha làm việc vất vả vì gia đình, hay lòng quảng đại của một người dấn thân cho công lý và hòa bình. Thập giá dạy chúng ta rằng mỗi hy sinh, dù nhỏ bé đến đâu, đều có giá trị trong mắt Thiên Chúa.
Hơn nữa, việc Chúa Giêsu bị đóng đinh là lời mời gọi chúng ta nhìn đến những người đang bị “đóng đinh” trong xã hội. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta không thể bỏ qua những người bị áp bức, bị bóc lột, bị đối xử bất công – những người lao động nghèo bị chà đạp, những trẻ em bị bỏ rơi, những người vô gia cư không ai đoái hoài. Chúa Giêsu bị đóng đinh để đứng chung với họ, để cho chúng ta thấy Ngài hiện diện trong những người đau khổ nhất. Là những người lữ hành, chúng ta được mời gọi không chỉ thương xót họ, mà còn hành động để “tháo đinh” cho họ – qua việc đấu tranh cho công lý, chia sẻ tài nguyên, và mang lại phẩm giá cho những ai đã bị tước đoạt. Hy vọng không chỉ là lời nói, mà là hành động cụ thể bắt nguồn từ thập giá.
Cuối cùng, thập giá là nguồn hy vọng tối thượng cho chúng ta khi chúng ta đối diện với những giới hạn của cuộc đời. Có những lúc chúng ta cảm thấy mình bị “đóng đinh” – không lối thoát, không còn sức để chống cự. Nhưng Chúa Giêsu bị đóng đinh để cho chúng ta thấy rằng ngay cả trong đau khổ lớn nhất, Thiên Chúa vẫn ở đó, biến cây gỗ tử hình thành cây sự sống. Trong Năm Thánh, chúng ta hãy nhìn lên thập giá với lòng tin tưởng rằng không có nỗi đau nào là vô ích, không có “chiếc đinh” nào có thể ngăn cản tình yêu của Ngài. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta bước đi với thập giá trong tim, biết rằng nó không phải là dấu chấm hết, mà là con đường dẫn đến vinh quang Phục Sinh.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết ôm lấy thập giá của Chúa như nguồn hy vọng. Xin giúp chúng con sống vì tình yêu, như Chúa đã sống vì chúng con. Amen.
Chặng 12: Chúa Giêsu chết trên thập giá
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Gioan 19:30
“Khi Đức Giêsu nếm giấm xong, Người nói: Mọi sự đã hoàn tất! Rồi Người gục đầu xuống và trao phó thần khí.”
Suy niệm:
Sau những giờ phút dài đau đớn trên thập giá, Chúa Giêsu trút hơi thở cuối cùng. “Mọi sự đã hoàn tất!” – lời nói cuối cùng của Ngài không phải là tiếng kêu của sự thất bại, mà là lời tuyên bố của chiến thắng. Ngài gục đầu xuống, trao phó thần khí cho Chúa Cha, và thế gian chìm vào tĩnh lặng. Đám đông có thể nghĩ rằng đây là kết thúc của một kẻ tử tội, nhưng trong kế hoạch của Thiên Chúa, đây là khởi đầu của ơn cứu độ. Cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá là đỉnh cao của tình yêu hiến dâng, là khoảnh khắc mà tội lỗi và sự chết bị đánh bại, mở ra cánh cửa hy vọng cho toàn thể nhân loại. Thập giá, vốn là biểu tượng của sự nhục nhã, giờ đây trở thành dấu chỉ của sự sống đời đời.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chặng này mời gọi chúng ta đứng dưới chân thập giá để chiêm ngắm ý nghĩa sâu xa của cái chết của Chúa Giêsu. Ngài không chết vì Ngài bất lực hay bị ép buộc, mà vì Ngài tự nguyện hiến mạng sống mình để chuộc tội cho chúng ta. Lời “Mọi sự đã hoàn tất” là lời khẳng định rằng sứ mạng của Ngài – mang con người trở về với Thiên Chúa – đã được hoàn thành. Nhưng cái chết ấy không phải là dấu chấm hết; nó là hạt giống được gieo xuống để nảy sinh sự sống mới, là bóng tối trước bình minh của Phục Sinh. Là những người lữ hành, chúng ta được mời gọi nhìn cái chết của Chúa Giêsu không chỉ như một biến cố lịch sử, mà như nguồn hy vọng sống động cho cuộc đời mình. Khi chúng ta đối diện với những mất mát, những kết thúc, hay những nỗi đau tưởng chừng không vượt qua được, chúng ta có thể tìm thấy sức mạnh nơi thập giá, nơi mà cái chết đã bị biến đổi thành sự sống.
Trong cuộc sống, chúng ta cũng trải qua những “cái chết” của riêng mình – không chỉ là cái chết thể lý, mà còn là những mất mát lớn lao khiến chúng ta cảm thấy như mọi sự đã chấm dứt. Đó có thể là cái chết của một giấc mơ, sự tan vỡ của một mối quan hệ, hay sự ra đi của một người thân yêu. Những khoảnh khắc ấy thường mang theo cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng, như thể không còn hy vọng nào để tiếp tục. Nhưng cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá dạy chúng ta rằng ngay cả trong những giây phút tăm tối nhất, Thiên Chúa vẫn đang hành động. “Mọi sự đã hoàn tất” không có nghĩa là mọi sự kết thúc, mà là mọi sự đã được chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta được mời gọi phó thác những “cái chết” của mình cho Chúa, tin rằng Ngài có thể biến chúng thành nguồn mạch hy vọng và sự sống, như Ngài đã làm trên thập giá.
Chặng này cũng là lời mời gọi chúng ta suy ngẫm về giá trị của sự hiến dâng. Chúa Giêsu chết trên thập giá không phải để giữ lại điều gì cho riêng mình, mà để trao ban tất cả – ngay cả hơi thở cuối cùng của Ngài. Trong thế giới hôm nay, nơi mà người ta thường sống vì lợi ích cá nhân, cái chết của Ngài là một thách đố: chúng ta có sẵn sàng hiến dâng vì người khác không? Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta được kêu gọi sống tinh thần ấy – hiến dâng thời gian, sức lực, và tình yêu để mang lại hy vọng cho những người xung quanh. Đó có thể là sự hiến dâng thầm lặng của một người chăm sóc người bệnh, sự hy sinh của một người làm việc vì công lý, hay lòng quảng đại của một người chia sẻ với người nghèo. Cái chết của Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta rằng hy vọng thật sự được sinh ra từ sự trao ban vô điều kiện.
Hơn nữa, cái chết của Ngài là lời mời gọi chúng ta nhìn đến những người đang “chết” trong xã hội. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta không thể bỏ qua những người bị lãng quên, bị chà đạp, bị đẩy ra bên lề – những người đói khát, những người tị nạn, những người bị áp bức đến mức không còn sức sống. Chúa Giêsu chết trên thập giá để đứng chung với họ, để cho chúng ta thấy Ngài hiện diện trong những người đau khổ nhất. Là những người lữ hành, chúng ta được mời gọi không chỉ thương xót họ, mà còn hành động để mang lại sự sống cho họ – qua việc chia sẻ, bênh vực, và đồng hành. Hy vọng không chỉ là lời an ủi, mà là sức mạnh biến đổi bắt nguồn từ thập giá.
Cuối cùng, cái chết của Chúa Giêsu là nguồn hy vọng tối thượng khi chúng ta đối diện với sự mong manh của cuộc đời. Có những lúc chúng ta cảm thấy như mọi sự đã “hoàn tất” theo nghĩa tiêu cực – khi chúng ta mất đi tất cả, khi chúng ta đối diện với cái chết của chính mình hay của người khác. Nhưng “Mọi sự đã hoàn tất” của Chúa Giêsu là lời hứa rằng cái chết không phải là kết thúc. Ngài trao phó thần khí cho Chúa Cha để mở ra cánh cửa sự sống đời đời. Trong Năm Thánh, chúng ta hãy đứng dưới chân thập giá với lòng tin tưởng rằng dù thế gian có mang lại bao nhiêu bóng tối, Thiên Chúa vẫn là ánh sáng, và Ngài sẽ dẫn chúng ta từ cái chết đến sự Phục Sinh.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết phó thác mọi sự trong tay Chúa khi đối diện với sự chết và mất mát. Xin giữ chúng con trong hy vọng của sự sống đời đời. Amen.
Chặng 13: Chúa Giêsu được hạ xuống khỏi thập giá
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Gioan 19:38
“Sau đó, ông Giôxép, người Arimathê, một môn đệ của Đức Giêsu – nhưng kín đáo vì sợ người Do-thái – xin ông Philatô cho phép hạ thi hài Đức Giêsu xuống.”
Suy niệm:
Sau khi Chúa Giêsu trút hơi thở cuối cùng, thân xác Ngài được hạ xuống khỏi thập giá. Ông Giôxép Arimathê, một người môn đệ thầm lặng, cùng với sự giúp đỡ của ông Nicôđêmô, đã can đảm xin Philatô để nhận thi hài Ngài. Họ nhẹ nhàng gỡ Ngài ra khỏi cây gỗ, đặt Ngài vào vòng tay của Đức Mẹ – người mẹ đã ôm Ngài khi Ngài là một hài nhi, và giờ đây ôm Ngài trong nỗi đau tột cùng của sự mất mát. Đây là khoảnh khắc của sự tĩnh lặng và u buồn, khi mọi tiếng ồn của đám đông đã tan biến, khi thập giá trơ trọi đứng đó, và khi những người yêu thương Ngài đối diện với thực tại của cái chết. Nhưng trong sự tĩnh lặng ấy, hy vọng âm thầm nảy mầm, bởi cái chết của Chúa Giêsu không phải là kết thúc, mà là bước chuẩn bị cho sự Phục Sinh.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chặng này mời gọi chúng ta đứng dưới chân thập giá cùng Đức Mẹ và các môn đệ để suy ngẫm về ý nghĩa của sự mất mát và sự chờ đợi. Thân xác Chúa Giêsu được hạ xuống là hình ảnh của sự kết thúc – kết thúc của một hành trình đầy đau khổ, kết thúc của một cuộc đời hiến dâng. Trong cuộc sống, chúng ta cũng có những lúc phải “hạ xuống” những gì chúng ta yêu thương: khi chúng ta mất đi người thân, khi một giai đoạn quan trọng của cuộc đời khép lại, hay khi chúng ta phải buông tay những gì từng định nghĩa chúng ta. Những khoảnh khắc ấy thường mang theo nỗi buồn sâu sắc, cảm giác trống rỗng, và đôi khi là sự nghi ngờ về ý nghĩa của mọi sự. Nhưng khi nhìn vào Chúa Giêsu được hạ xuống, chúng ta nhận ra rằng sự kết thúc ấy không phải là vô vọng. Đức Mẹ ôm Ngài trong đau khổ, nhưng cũng trong niềm tin rằng Thiên Chúa sẽ hành động. Là những người lữ hành, chúng ta được mời gọi sống với niềm tin ấy: tin rằng ngay cả trong những mất mát lớn nhất, hy vọng vẫn đang âm thầm lớn lên.
Hành động của ông Giôxép Arimathê và ông Nicôđêmô là bài học về lòng can đảm và lòng trung thành. Họ là những người môn đệ kín đáo, từng sống trong sợ hãi, nhưng trong giây phút này, họ bước ra khỏi bóng tối để chăm sóc thi hài Chúa Giêsu. Họ không ngại nguy hiểm, không ngại bị liên lụy, mà chỉ muốn làm điều cuối cùng cho Thầy của mình. Trong Năm Thánh, chúng ta cũng được mời gọi noi gương họ: can đảm sống đức tin của mình, ngay cả khi điều đó đòi hỏi chúng ta phải bước ra khỏi sự an toàn. Có thể chúng ta từng là những “môn đệ kín đáo,” ngại ngùng bày tỏ niềm tin giữa một thế giới đầy thách thức. Nhưng khi đứng trước những đau khổ của người khác – những người cần được “hạ xuống” khỏi thập giá của họ qua sự giúp đỡ và yêu thương – chúng ta được kêu gọi hành động, mang hy vọng đến cho họ bằng những cử chỉ cụ thể.
Chặng này còn là lời mời gọi chúng ta suy ngẫm về vai trò của Đức Mẹ – người mẹ của hy vọng. Khi ôm thi hài Chúa Giêsu, Đức Mẹ không kêu gào trong tuyệt vọng, mà đứng đó trong sự tĩnh lặng của đức tin. Nỗi đau của Mẹ là nỗi đau của tất cả những ai mất đi người mình yêu thương, nhưng niềm tin của Mẹ là ánh sáng dẫn lối qua bóng tối. Trong Năm Thánh 2025, khi chúng ta đối diện với những mất mát trong cuộc đời – từ những nỗi đau cá nhân đến những khủng hoảng xã hội – chúng ta được mời gọi noi gương Đức Mẹ: ôm lấy nỗi đau với lòng tin rằng Thiên Chúa sẽ biến nó thành điều gì đó mới mẻ. Đức Mẹ không biết chính xác ngày Phục Sinh sẽ đến khi nào, nhưng Mẹ chờ đợi, và sự chờ đợi ấy là nguồn hy vọng cho chúng ta.
Hơn nữa, việc Chúa Giêsu được hạ xuống khỏi thập giá là lời nhắc nhở rằng cái chết không phải là lời cuối cùng. Thi hài Ngài được đặt trong tay những người yêu thương Ngài, được chăm sóc với lòng kính trọng, như một hạt giống được gieo vào lòng đất. Trong cuộc sống, chúng ta cũng có những lúc phải “hạ xuống” những gì đã chết – những kế hoạch thất bại, những mối quan hệ tan vỡ, những hy vọng không thành. Nhưng như Chúa Giêsu, những “cái chết” ấy không phải là vô nghĩa; chúng là hạt giống của sự sống mới. Trong Năm Thánh, chúng ta được mời gọi sống với tinh thần ấy: không sợ hãi trước những kết thúc, mà tin tưởng rằng Thiên Chúa sẽ làm cho mọi sự nảy mầm trong thời gian của Ngài.
Cuối cùng, chặng này là lời an ủi cho chúng ta khi chúng ta đối diện với sự mong manh của cuộc đời. Có những lúc chúng ta cảm thấy như mọi sự đã “hạ xuống” – khi chúng ta mất đi sức khỏe, khi chúng ta phải từ giã người thân, khi chúng ta không còn sức để tiếp tục. Nhưng Chúa Giêsu được hạ xuống khỏi thập giá để cho chúng ta thấy rằng ngay cả trong sự tĩnh lặng của cái chết, Thiên Chúa vẫn hiện diện. Ngài được đặt trong tay Đức Mẹ và các môn đệ để chuẩn bị cho ngày Phục Sinh. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta bước đi với lòng tin rằng mọi mất mát đều là tạm thời, rằng Thiên Chúa sẽ nâng chúng ta lên từ những “thập giá” của mình, như Ngài đã nâng Con Một của Ngài.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin an ủi chúng con trong những lúc mất mát. Xin cho chúng con biết chờ đợi trong hy vọng, như Đức Mẹ đã chờ đợi ngày Chúa sống lại. Amen.
Chặng 14: Chúa Giêsu được mai táng trong mồ
Lời Chúa: Tin Mừng theo thánh Mátthêu 27:59-60
“Ông Giôxép nhận thi hài, lấy khăn liệm sạch mà liệm, và đặt vào ngôi mộ mới mà ông đã đục sẵn trong đá; rồi ông lăn tảng đá lớn lấp cửa mồ và ra về.”
Suy niệm:
Sau khi được hạ xuống khỏi thập giá, thi hài Chúa Giêsu được ông Giôxép Arimathê và những người thân yêu mai táng trong một ngôi mộ mới đục trong đá. Họ quấn Ngài trong khăn liệm sạch, đặt Ngài vào mồ với lòng kính trọng và yêu thương, rồi lăn một tảng đá lớn lấp cửa mồ. Cánh cửa đá khép lại, để lại sự tĩnh lặng nặng nề, như thể mọi hy vọng đã bị chôn vùi cùng với Ngài. Những người môn đệ ra về trong nỗi buồn và sự bơ vơ, không biết rằng ngôi mộ ấy không phải là điểm kết thúc, mà là nơi Thiên Chúa chuẩn bị cho chiến thắng vĩ đại nhất – sự Phục Sinh. Chặng này là khoảnh khắc của sự chờ đợi, của bóng tối trước bình minh, của hy vọng âm thầm nảy mầm trong lòng đất.
Là những người lữ hành của hy vọng trong Năm Thánh 2025, chặng này mời gọi chúng ta suy ngẫm về ý nghĩa của những “ngôi mộ” trong cuộc đời mình. Việc Chúa Giêsu được mai táng là hình ảnh của những kết thúc mà chúng ta thường phải đối diện: khi một người thân yêu ra đi mãi mãi, khi một giai đoạn quan trọng của cuộc sống khép lại, khi những ước mơ hay kế hoạch của chúng ta bị chôn vùi dưới sức nặng của thực tại. Những “tảng đá” ấy – bệnh tật, thất bại, mất mát – có thể khiến chúng ta cảm thấy như mọi hy vọng đã bị khóa chặt, như không còn ánh sáng nào để tiếp tục. Nhưng khi nhìn vào ngôi mộ của Chúa Giêsu, chúng ta nhận ra rằng những “ngôi mộ” ấy không phải là dấu chấm hết. Ngài được đặt vào mồ không phải để bị lãng quên, mà để nghỉ ngơi trước ngày sống lại. Là những người lữ hành, chúng ta được mời gọi tin rằng những gì chúng ta tưởng là kết thúc chỉ là bước chuẩn bị cho một khởi đầu mới trong kế hoạch của Thiên Chúa.
Hành động của ông Giôxép Arimathê là bài học về lòng trung thành và sự chăm sóc. Ông không để thi hài Chúa Giêsu bị bỏ mặc, mà dành cho Ngài một nơi an nghỉ xứng đáng. Trong Năm Thánh, chúng ta cũng được mời gọi sống tinh thần ấy: chăm sóc những gì đã “chết” trong cuộc đời mình và của người khác với lòng kính trọng và yêu thương. Đó có thể là việc tưởng nhớ những người đã qua đời bằng lời cầu nguyện, việc chữa lành những vết thương cũ bằng sự tha thứ, hay việc mang lại phẩm giá cho những người bị xã hội chôn vùi trong quên lãng. Hy vọng không chỉ là chờ đợi những điều tốt đẹp, mà là hành động với tình yêu ngay cả khi mọi sự dường như đã mất. Ông Giôxép không biết ngày Phục Sinh sẽ đến, nhưng ông vẫn làm điều ông có thể – và đó là cách chúng ta sống hy vọng trong những giờ phút tăm tối.
Chặng này còn là lời mời gọi chúng ta suy ngẫm về sự chờ đợi trong đức tin. Khi tảng đá lấp cửa mồ, các môn đệ không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Họ ra về trong nỗi buồn, nhưng trong sâu thẳm, một số người – như Đức Mẹ – vẫn giữ niềm tin rằng Thiên Chúa sẽ hành động. Trong cuộc sống, chúng ta cũng có những lúc phải chờ đợi trong bóng tối: chờ đợi một lời giải đáp cho những khó khăn, chờ đợi sự chữa lành sau mất mát, chờ đợi một tia sáng giữa những ngày u ám. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta được mời gọi sống sự chờ đợi ấy với lòng tin, như ngôi mộ không phải là nơi kết thúc, mà là nơi Thiên Chúa chuẩn bị điều kỳ diệu. Trong Năm Thánh 2025, chúng ta hãy học cách kiên nhẫn, tin tưởng rằng những “ngôi mộ” của chúng ta sẽ được mở ra khi đến thời điểm của Chúa.
Hơn nữa, việc Chúa Giêsu được mai táng là lời nhắc nhở rằng hy vọng thường ẩn giấu trong những nơi không ai ngờ tới. Ngôi mộ – lạnh lẽo, tối tăm, cô đơn – lại là nơi sự sống mới được thai nghén. Trong thế giới hôm nay, có những “ngôi mộ” mà chúng ta dễ dàng bỏ qua: những người bị giam cầm trong nghèo đói, những cộng đồng bị lãng quên sau chiến tranh, những tâm hồn bị chôn vùi trong tuyệt vọng. Là những người lữ hành, chúng ta được kêu gọi đến với những nơi ấy, mang ánh sáng hy vọng đến bằng sự quan tâm và hành động. Ngôi mộ của Chúa Giêsu là dấu chỉ rằng không có nơi nào quá tối tăm để Thiên Chúa không thể chạm đến.
Cuối cùng, chặng này là nguồn an ủi cho chúng ta khi chúng ta đối diện với những “ngôi mộ” của cuộc đời. Có những lúc chúng ta cảm thấy như mọi sự đã bị lấp kín, như không còn lối thoát. Nhưng Chúa Giêsu được mai táng để cho chúng ta thấy rằng ngay cả trong sự tĩnh lặng của mồ đá, Thiên Chúa vẫn hiện diện, vẫn làm việc. Ngài nghỉ ngơi trong mồ để chuẩn bị cho ngày Phục Sinh. Là những người lữ hành của hy vọng, chúng ta bước đi với lòng tin rằng dù “tảng đá” có lớn đến đâu, Thiên Chúa sẽ lăn nó ra, dẫn chúng ta từ bóng tối đến ánh sáng vĩnh cửu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết đặt mọi sự trong tay Chúa, ngay cả khi chúng con không thấy ánh sáng. Xin dẫn chúng con từ mồ đá đến niềm vui của hy vọng vĩnh cửu. Amen.
Kết thúc
Hành trình 14 chặng Đàng Thánh Giá trong Năm Thánh 2025 là lời mời gọi chúng ta trở thành những người lữ hành của hy vọng. Qua mỗi chặng, chúng ta đồng hành với Chúa Giêsu, học cách mang lấy thập giá, chia sẻ yêu thương, và tin tưởng vào chiến thắng cuối cùng của Ngài. Xin Chúa ban ơn để chúng ta sống Năm Thánh này với lòng nhiệt thành, mang hy vọng của Ngài đến cho thế giới. Amen.
Kinh nguyện:
Lạy Chúa Giêsu Kitô,
Đấng Cứu Độ và Hy Vọng của nhân loại,
Chúng con vừa bước đi cùng Chúa trên con đường thập giá,
Từ bản án bất công đến ngôi mộ đá lạnh lẽo.
Chúa đã mang lấy những đau khổ của chúng con,
Đã gục ngã để nâng chúng con dậy,
Đã bị lột áo để mặc cho chúng con phẩm giá,
Đã chịu đóng đinh để giải thoát chúng con khỏi tội lỗi,
Và đã chết để ban cho chúng con sự sống đời đời.
Chúng con tạ ơn Chúa vì tình yêu vô hạn ấy,
Tình yêu đã biến thập giá thành cây sự sống,
Và biến ngôi mộ thành cửa ngõ của niềm vui Phục Sinh.
Lạy Chúa,
Chúng con là những người lữ hành của hy vọng,
Nhưng đôi khi chúng con lạc lối giữa bóng tối của cuộc đời,
Bị vấp ngã bởi yếu đuối,
Bị tổn thương bởi bất công,
Và bị thử thách bởi những mất mát không lời.
Xin tha thứ cho những lúc chúng con mất niềm tin,
Những lúc chúng con từ chối vác thập giá của mình,
Và những lúc chúng con thờ ơ trước đau khổ của anh em.
Xin rửa sạch chúng con bằng máu và nước từ cạnh sườn Chúa,
Để chúng con được nên mới trong ân sủng của Ngài.
Lạy Chúa Giêsu,
Xin ban cho chúng con sức mạnh của Thánh Thần,
Để chúng con tiếp tục hành trình hy vọng trong Năm Thánh này.
Xin dạy chúng con biết đứng dậy như Chúa sau mỗi lần ngã,
Biết chia sẻ như ông Simon trên con đường thập giá,
Biết yêu thương như bà Veronica giữa sự tàn nhẫn của đời,
Biết an ủi như Chúa giữa những giọt nước mắt của tha nhân,
Và biết tín thác như Đức Mẹ dưới chân thập giá.
Xin cho chúng con trở thành những ngọn đèn hy vọng,
Soi sáng những nơi tăm tối của thế giới hôm nay,
Mang tình yêu của Chúa đến cho những ai đang tuyệt vọng.
Lạy Chúa,
Từ ngôi mộ đá, Chúa đã sống lại trong vinh quang,
Biến đau khổ thành niềm vui,
Và biến cái chết thành sự sống.
Xin dẫn dắt chúng con qua những “ngôi mộ” của cuộc đời,
Để chúng con luôn hướng về ánh sáng Phục Sinh.
Trong Năm Thánh 2025,
Xin cho chúng con sống trọn vẹn sứ mạng của những người lữ hành,
Mang hy vọng của Chúa đến mọi ngõ ngách của trái đất,
Và cùng nhau tiến về quê trời,
Nơi Chúa ngự trị trong vinh quang muôn đời.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúng con tôn thờ Chúa,
Chúng con chúc tụng Chúa,
Vì Chúa đã cứu chuộc chúng con bằng thập giá thánh của Ngài.
Xin cho chúng con luôn là những người lữ hành của hy vọng,
Hôm nay và mãi mãi. Amen.
Lạy Chúa, chúng con xin phó dâng hành trình Đàng Thánh Giá này trong tay Chúa và trong sự chuyển cầu của Đức Mẹ Maria, Mẹ của Hy Vọng. Xin Chúa chúc lành cho chúng con, để chúng con ra đi trong bình an, mang theo ngọn lửa hy vọng mà Chúa đã thắp lên trong lòng chúng con qua cuộc khổ nạn và sự Phục Sinh của Ngài. Amen.
KẾT THÚC
Tạ ơn Thiên Chúa đã ban cho chúng ta một hồng ân đặc biệt trong Năm Thánh 2025: được cùng nhau lữ hành trên hành trình thiêng liêng qua 14 chặng Đàng Thánh Giá. Đây không chỉ là một nghi thức đạo đức quen thuộc, mà còn là một lời mời gọi sâu xa để mỗi người tín hữu trở nên những người hành hương của hy vọng – hy vọng không phải như một ý tưởng mơ hồ, nhưng là một sức sống, một ánh sáng, một động lực làm bừng lên ý nghĩa đích thực của cuộc đời trong Đức Kitô chịu đóng đinh và phục sinh.
Trên từng chặng đường của Thập Giá, nơi dấu chân của Đấng Cứu Độ còn in đẫm máu và nước mắt, chúng ta được mời gọi dừng lại, chiêm ngắm, cảm nếm và để cho con tim mình được biến đổi. Chính trong đau khổ tột cùng của Con Thiên Chúa, ta tìm được nơi nương náu cho nỗi đau đời mình. Chính trong sự cô đơn, bị phản bội và bị bỏ rơi của Đức Giêsu, ta thấy được một người bạn đồng hành trọn vẹn cho những giây phút tối tăm nhất của cuộc sống. Và chính trong cái chết của Ngài, ta tìm được một niềm hy vọng không bao giờ chết.
Ước mong rằng, qua hành trình Đàng Thánh Giá này – trong bối cảnh Năm Thánh – mỗi người chúng ta sẽ không chỉ dừng lại ở cảm xúc thoáng qua, mà thật sự bước đi với Chúa, yêu mến Ngài nhiều hơn, và từ đó, thêm gắn bó sâu xa với Hội Thánh – Thân Thể Mầu Nhiệm của Đức Kitô. Mỗi chặng đường ta đi qua là một cơ hội để lột bỏ những lớp vỏ của ích kỷ, để chữa lành những vết thương tinh thần, và để củng cố mối dây hiệp thông với tha nhân trong Đức tin, Đức cậy và Đức mến.
Giờ đây, khi kết thúc hành trình, chúng ta cùng hướng lòng về lời mời gọi đầy cảm hứng của Đức Thánh Cha Phanxicô. Ngài không ngừng nhắc nhớ chúng ta hãy canh tân niềm hy vọng – một hy vọng không dựa trên những thành công chóng qua hay những hoàn cảnh thuận lợi, mà là một thực tại bám rễ sâu trong tâm hồn, vượt lên trên mọi điều kiện lịch sử và mọi giới hạn của con người.
Ngài nói rằng: “Hy vọng nói với chúng ta về lòng khát khao, về nguyện vọng, về nỗi ước ao có một cuộc sống viên mãn, về sự mong muốn đạt tới những điều vĩ đại, những gì lấp đầy trái tim và nâng cao tinh thần hướng tới những thực tại cao cả như chân, thiện, mỹ, công bằng và yêu thương… Hy vọng thì táo bạo, dám ra khỏi những tiện nghi cá nhân, những an toàn và thưởng phạt nhỏ nhoi thường giới hạn chân trời của chúng ta, hy vọng mở ra cho chúng ta những lý tưởng cao cả khiến cuộc sống trở nên tươi đẹp và đáng giá hơn.”
Vì thế, chúng ta hãy tiếp tục tiến bước, không ngã lòng trước thử thách, không buông xuôi trước nghịch cảnh, nhưng luôn kiên vững trong hy vọng. Hy vọng ấy không đến từ thế gian, nhưng từ một Đấng đã yêu ta đến tận cùng. Hy vọng ấy có hình hài của Thánh Giá và ánh sáng Phục Sinh. Hy vọng ấy chính là Chúa Giêsu – Đường, Sự Thật và Sự Sống.
Với tất cả tâm tình tạ ơn, tín thác và nguyện cầu, xin cho hành trình Đàng Thánh Giá trong Năm Thánh này trở thành một bước ngoặt đổi đời cho mỗi chúng ta. Và xin cho, từ nay, chúng ta luôn là những chứng nhân của hy vọng giữa một thế giới quá nhiều hoài nghi, thất vọng và khép kín.
Lm. Anmai, CSsR