KHI CHƯA TU VÀ KHI TU RỒI
Khi chưa tu, ta dễ dàng đánh giá mọi thứ qua lăng kính vật chất, sự thành công rực rỡ bên ngoài và những giá trị tạm thời. Chúng ta sống trong thế giới của sự so sánh, tranh đấu và vội vàng. Nhưng khi ta bắt đầu con đường tu, một hành trình hướng đến Chúa sự thanh tịnh nội tâm và chân lý vĩnh cửu, ta nhận ra rằng nhiều thứ ta từng cho là quan trọng lại chẳng là gì. Những bài học cuộc sống, mà trước đây có lẽ ta chưa từng hiểu rõ, giờ đây dần dần hé lộ cho ta biết con đường thật sự của sự trưởng thành và theo Chúa một cách thật sự .
- Khi chưa tu, ta nghĩ rằng phải giữ chặt mới là khôn ngoan,
nhưng khi tu rồi, ta nhận ra rằng buông bỏ mới là trí tuệ.
Sự khôn ngoan không phải là giữ lấy những thứ không còn hữu ích,
mà là học cách bỏ đi những gì không cần thiết để trái tim nhẹ nhàng hơn.
Buông bỏ không phải là từ bỏ hết thảy, mà là buông bỏ cái tôi,
buông bỏ sự chiếm hữu để dành chỗ cho tình yêu thương chân thành và sự tha thứ. - Khi chưa tu, ta nghĩ rằng sự giàu có là sự tích tụ vật chất.
Nhưng khi tu rồi, ta mới biết rằng người giàu có là người biết cho đi.
Chúng ta được sinh ra để chia sẻ, để phục vụ và làm gương cho người khác.
Mỗi món quà trao đi, dù nhỏ, đều làm tăng thêm sự trọn vẹn trong tâm hồn.
Đừng đếm số lượng của những gì mình có, mà hãy đếm xem mình đã trao đi được bao nhiêu.
Đó mới chính là sự giàu có thật sự. - Khi chưa tu, ta nghĩ rằng mạnh mẽ là vượt qua người khác.
Nhưng khi tu rồi, ta nhận ra rằng mạnh mẽ là vượt qua chính mình.
Sự mạnh mẽ thật sự không phải là sức mạnh thể chất,
mà là khả năng làm chủ cảm xúc, suy nghĩ và những cám dỗ trong tâm hồn.
Mạnh mẽ là khi ta không để những hoàn cảnh bên ngoài chi phối,
mà thay vào đó, ta tìm ra bình an trong chính lòng mình. - Khi chưa tu, ta nghĩ rằng người nói nhiều là người thông minh.
Nhưng khi tu rồi, ta nhận ra rằng người biết lắng nghe mới là người thông thái.
Im lặng là một nghệ thuật mà chỉ những người hiểu thấu mới có thể trân trọng.
Lắng nghe không chỉ là nghe bằng tai, mà là cảm nhận bằng trái tim.
Trong sự lắng im ấy, ta nhận ra được sự thật của người khác, của chính mình và của cuộc đời. - Khi chưa tu, ta nghĩ rằng thắng là phải hơn người khác.
Nhưng khi tu rồi, ta nhận ra rằng đến đích, mọi người cùng thắng.
Sự chiến thắng không phải là sự áp đảo, mà là sự phát triển đồng đều của tất cả mọi người.
Khi giúp đỡ người khác, khi cùng nhau trưởng thành, tất cả chúng ta đều là người thắng cuộc.
Cùng nhau đi đến đích, không phải để vươn lên trên người khác, mà để nâng đỡ nhau vươn cao. - Khi chưa tu, ta muốn sống thật lâu.
Nhưng khi tu rồi, ta chỉ mong sống sao cho có ý nghĩa.
Chúng ta không thể kiểm soát được số năm trong đời,
nhưng chúng ta có thể quyết định sống mỗi ngày thật trọn vẹn.
Cuộc sống không phải là một cuộc đua dài đằng đẵng, mà là một hành trình khám phá ý nghĩa thật sự. - Khi chưa tu, ta mong người khác chấp nhận mình.
Nhưng khi tu rồi, ta nhận ra rằng chỉ cần mình chấp nhận mình là đủ.
Sự chấp nhận từ bên ngoài chỉ là tạm thời,
nhưng sự tự chấp nhận chính là chìa khóa của hạnh phúc lâu dài.
Khi ta biết yêu bản thân mình, không còn cần tìm kiếm sự công nhận từ thế giới ngoài kia. - Khi chưa tu, ta mong muốn thay đổi cả thế giới.
Nhưng khi tu rồi, ta chỉ mong thay đổi chính mình.
Đổi thay thế giới không phải là điều ta có thể làm từ một bước đi,
nhưng thay đổi bản thân là điều mà ta có thể thực hiện ngay bây giờ.
Khi mỗi người thay đổi, thế giới tự động thay đổi theo. - Khi chưa tu, ta nghĩ rằng trưởng thành là không còn bị tổn thương.
Nhưng khi tu rồi, ta nhận ra rằng trưởng thành là biết điều chỉnh tiếng khóc về chế độ im lặng.
Sự trưởng thành không phải là không còn đau đớn,
mà là biết đối diện với nỗi đau mà không bị nó chi phối.
Trưởng thành là biết làm chủ cảm xúc, là hiểu rằng mọi cảm xúc đều là những bài học quý giá. - Và khi chưa tu, ta nghĩ rằng có tiền sẽ có tình yêu, có vật chất người ta sẽ quý.
Nhưng khi tu rồi, ta nhận ra rằng khi lương thiện, bạn sẽ có mọi trái tim.
Tình yêu không đến từ những món quà vật chất,
mà từ sự chân thành, sự lương thiện và sự quan tâm.
Một trái tim tốt đẹp sẽ thu hút những trái tim khác,
và đó chính là sự giàu có thật sự mà không ai có thể lấy đi.
Tu luyện không phải là một hành động một lần duy nhất trong đời mà là một quá trình chuyển hóa bản thân qua từng ngày.
Qua từng bước đi, từng lời nói, từng hành động,
chúng ta không chỉ thay đổi mình, mà cũng làm đẹp thêm thế giới này.
Hãy sống với lý trí Chúa ban cho với lòng nhân hậu xót thương như Chúa. Lm. Anmai, CSsR