Mục vụ gia đình

HAI TIẾNG VỢ CHỒNG THIÊNG LIÊNG LẮM (Truyện ngắn của Lm. Anmai, CSsR)

HAI TIẾNG VỢ CHỒNG THIÊNG LIÊNG LẮM

Minh đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ của ngôi nhà nhỏ, ánh hoàng hôn cuối ngày len qua khe hở, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của anh. Tiếng cười trong trẻo của Thảo vang lên từ góc bếp, nơi Lan đang tỉ mỉ nhặt rau cho bữa tối. Hòa ngồi bên bàn, chăm chú làm bài tập, đôi lúc ngẩng lên hỏi mẹ một câu gì đó. Cảnh tượng ấy vốn là niềm an ủi lớn nhất của Minh sau một ngày dài làm việc ở xưởng mộc, nhưng hôm nay, lòng anh lại nặng trĩu.

“Anh về rồi à?” Lan ngước lên, nụ cười dịu dàng như mọi ngày. Nhưng Minh chỉ gật đầu, đôi mắt lảng tránh. Anh bước thẳng vào phòng, không nhận ra ánh nhìn thoáng buồn của vợ.

Trong đầu Minh lúc này không phải là tổ ấm thân thương, mà là hình ảnh của Hạnh – người phụ nữ anh gặp lại tuần trước ở hội chợ làng. Hạnh của ngày xưa là cô bạn học nhút nhát, nhưng Hạnh của hôm nay lại khác. Nụ cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào, và ánh mắt như biết nói – tất cả làm Minh xao xuyến. “Chỉ là một cảm giác thoáng qua thôi,” anh tự nhủ, nhưng trái tim anh không chịu nghe lời.

Đêm đó, khi Lan đã ngủ say bên cạnh, Minh lặng lẽ mở điện thoại. Tin nhắn từ Hạnh hiện lên: “Hôm nay gặp anh vui thật đấy. Có dịp nào gặp lại không?” Anh mỉm cười, ngón tay lướt trên bàn phím, rồi dừng lại. Một thoáng do dự lướt qua, nhưng rồi anh vẫn nhấn gửi: “Ừ, chắc chắn rồi.”

Anh không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, cánh cửa dẫn đến những ngày đen tối đã hé mở.

Những ngày sau đó, Minh dần xa cách gia đình. Anh viện cớ công việc ở xưởng mộc bận rộn để về trễ, nhưng thực ra là để gặp Hạnh. Họ cùng nhau uống cà phê ở một quán nhỏ ven sông, nơi ánh đèn mờ ảo làm mọi thứ trở nên lãng mạn hơn. Hạnh kể về cuộc sống độc thân tự do của cô, những chuyến du lịch, những buổi tiệc sang trọng – tất cả đều xa lạ với thế giới của Minh, nơi chỉ có mồ hôi, gỗ bụi và trách nhiệm. Anh bắt đầu mơ mộng về một cuộc sống khác, một cuộc sống mà anh nghĩ mình xứng đáng.

“Anh có bao giờ nghĩ cuộc đời mình có thể khác đi không?” Hạnh hỏi, ánh mắt lấp lánh nhìn Minh.
“Cũng đôi lần,” Minh đáp, giọng trầm xuống. “Nhưng giờ thì khác rồi, anh có gia đình.”
Hạnh mỉm cười, đặt tay nhẹ lên tay anh. “Gia đình không phải là tất cả, Minh à. Ai chẳng có quyền tìm hạnh phúc cho riêng mình?”

Câu nói ấy như một mũi dao găm vào lòng Minh. Anh tự hỏi: Hạnh phúc của mình là gì? Mình có thực sự hạnh phúc với Lan không? Anh nhớ lại những năm đầu hôn nhân, khi tình yêu còn nồng cháy, khi Lan từng là cả thế giới của anh. Nhưng giờ đây, những ngày tháng ấy dường như chỉ còn là ký ức mờ nhạt, bị che phủ bởi sự nhàm chán và trách nhiệm nặng nề.

Trong khi đó, ở nhà, Lan bắt đầu cảm nhận được khoảng trống mà Minh để lại. Anh không còn hỏi han cô như trước, không còn ngồi cùng cô xem con làm bài tập, và những bữa cơm gia đình trở nên lặng lẽ. Hòa, cậu con trai lớn, nhận ra sự bất thường. Một tối, khi Lan đang rửa bát, Hòa đứng nép ở cửa bếp, hỏi nhỏ:
“Mẹ ơi, bố giận mẹ hả? Sao bố ít nói chuyện với con quá.”
Lan ngừng tay, cố nén nước mắt. “Bố bận việc thôi, con đừng lo. Đi ngủ đi kẻo muộn.”

Nhưng khi Hòa đã lên giường, Lan ngồi một mình trong phòng khách, tay cầm chuỗi Mân Côi. Cô nhắm mắt, thì thầm:
“Lạy Chúa, con không biết chuyện gì đang xảy ra với chồng con. Nhưng xin Ngài soi sáng cho anh ấy, giữ anh ấy khỏi những cám dỗ. Và xin cho con đủ sức mạnh để gìn giữ gia đình này.”

Lời cầu nguyện ấy không thay đổi ngay lập tức hoàn cảnh, nhưng nó mang đến cho Lan một sự bình an kỳ lạ. Cô nhớ đến bài giảng của cha Phêrô trong Thánh lễ tuần trước: “Hôn nhân là một bí tích, một giao ước thiêng liêng trước mặt Chúa. Khi khó khăn đến, đừng tìm lối thoát bằng cách rời bỏ, mà hãy tìm sức mạnh trong đức tin và tình yêu.” Lan tin rằng, dù Minh đang lạc lối, cô vẫn có trách nhiệm làm tròn bổn phận của một người vợ Công giáo – cầu nguyện và chờ đợi.

Minh không thể chống lại sức hút của Hạnh. Một buổi tối, sau khi uống vài ly rượu cùng cô, anh để mọi thứ vượt quá giới hạn. Anh rời nhà, dọn đến sống với Hạnh trong căn hộ nhỏ mà cô thuê ở thị trấn bên. Anh nói với Lan qua điện thoại: “Anh cần thời gian để suy nghĩ. Em đừng chờ anh.”

Lan nghe xong, tay run run làm rơi chiếc điện thoại. Cô không khóc, không gào thét, chỉ lặng lẽ ngồi trước bàn thờ gia đình, nơi tượng Chúa Giêsu và Đức Mẹ Maria đang nhìn xuống. Hòa và Thảo đứng ở góc phòng, mắt đỏ hoe. Thảo chạy đến ôm mẹ, hỏi: “Bố không thương tụi con nữa hả mẹ?” Lan ôm con vào lòng, thì thầm: “Bố vẫn thương con, chỉ là bố đang lạc đường thôi. Mình cầu nguyện cho bố nhé.”

Nhưng Minh, trong những ngày sống với Hạnh, không tìm thấy hạnh phúc như anh tưởng. Hạnh tỏ ra ngọt ngào lúc đầu, nhưng dần dần, cô bắt đầu đòi hỏi anh phải thay đổi – từ cách ăn mặc đến cách kiếm tiền. “Anh không thể cứ làm thợ mộc mãi được, Minh. Em muốn một người đàn ông có chí lớn,” cô nói, giọng đầy thất vọng. Minh nhận ra rằng, thứ anh đánh đổi không phải là một tình yêu mới, mà chỉ là một ảo tưởng phù phiếm.

Trong khi đó, Lan vẫn đều đặn đến nhà thờ mỗi ngày. Cô tham dự Thánh lễ, xin cha Phêrô cầu nguyện cho gia đình mình. Cha Phêrô, với mái tóc bạc và ánh mắt hiền từ, nắm tay Lan, nói:
“Con à, Chúa không bao giờ bỏ rơi ai. Nhưng con phải tha thứ, ngay cả khi Minh chưa trở về. Tha thứ không phải là quên đi, mà là trao nỗi đau cho Chúa để Ngài chữa lành.”

Lan gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn là một cuộc chiến. Cô nhớ đến lời trong Kinh Thánh: “Tình yêu thì nhẫn nhục, không ghen tương, không kiêu căng, không tìm lợi ích cho mình” (1 Cr 13:4-5). Cô tự hỏi liệu mình có đủ sức để yêu Minh như thế không, sau tất cả những gì anh đã làm.

Những ngày sống cùng Hạnh chẳng kéo dài được bao lâu. Chỉ sau vài tuần, Minh bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Hạnh không còn là người phụ nữ dịu dàng, quyến rũ mà anh từng say mê. Cô thường xuyên phàn nàn về thu nhập ít ỏi của anh, về việc anh không thể theo kịp lối sống xa hoa mà cô mong muốn. Một buổi tối, sau khi cãi nhau kịch liệt, Hạnh thẳng thừng nói:
“Anh nghĩ anh là ai mà đòi thay đổi cuộc đời em? Nếu anh không làm được gì lớn lao, thì cứ quay về với cái xưởng mộc và gia đình cũ của anh đi!”

Lời nói ấy như một cú đánh thức Minh. Anh đứng lặng giữa căn phòng trống trải, nhìn Hạnh rời đi mà không chút luyến tiếc. Trong khoảnh khắc ấy, anh chợt nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Lan, tiếng cười của Thảo, và cả cái cách Hòa từng tự hào khoe với bạn bè: “Bố tớ làm thợ mộc giỏi nhất làng!” Anh nhận ra mình đã đánh đổi cả một tổ ấm để chạy theo một ảo tưởng không có thật.

Minh lang thang trên đường, lòng nặng trĩu. Anh không dám về nhà, không biết phải đối diện với Lan và các con thế nào. Cuối cùng, anh tìm đến nhà thờ – nơi anh và Lan từng quỳ bên nhau trong ngày cưới. Đêm đã khuya, nhưng ánh đèn từ nhà thờ vẫn sáng, như một lời mời gọi thầm lặng. Minh đẩy cửa bước vào, quỳ trước bàn thờ Chúa Giêsu chịu đóng đinh. Anh khóc, lần đầu tiên sau nhiều năm, những giọt nước mắt của sự hối hận.

Cha Phêrô, người linh mục già, tình cờ đi ngang qua. Thấy Minh cúi đầu run rẩy, cha bước đến, đặt tay lên vai anh.
“Con trai, Chúa luôn chờ con trở về. Dù con đã đi xa đến đâu, Ngài vẫn dang tay đón con.”
Minh ngẩng lên, giọng nghẹn ngào: “Con đã làm tổn thương vợ con, con cái con. Con không xứng đáng được tha thứ nữa, thưa cha.”
Cha Phêrô mỉm cười hiền từ: “Con à, Chúa đã tha thứ cho những kẻ đóng đinh Ngài trên thập giá. Lòng thương xót của Ngài lớn hơn mọi tội lỗi của chúng ta. Nhưng con phải khiêm nhường, phải xin lỗi những người con đã làm tổn thương, và sửa đổi bằng chính cuộc đời mình.”

Cha đưa cho Minh một cuốn Kinh Thánh nhỏ, mở đến đoạn Luca 15 – dụ ngôn về người con hoang đàng. “Con giống như người con trai trong câu chuyện này,” cha nói. “Nhưng đừng quên, người cha luôn chờ đợi. Và Lan, cô ấy cũng đang chờ con, bằng tình yêu và lời cầu nguyện.”

Ở nhà, Lan vẫn giữ thói quen cầu nguyện mỗi tối cùng các con. Dù lòng cô đau như cắt mỗi khi nghĩ đến Minh, cô không để nỗi oán giận lấn át. Cô dạy Hòa và Thảo đọc kinh Lòng Chúa Thương Xót, tin rằng chỉ có Chúa mới có thể chữa lành vết thương trong gia đình họ. Một tối, Thảo ngây thơ hỏi:
“Mẹ ơi, nếu bố không về, Chúa có buồn không?”
Lan vuốt tóc con, đáp: “Chúa không bao giờ bỏ rơi ai, con à. Bố là một phần của gia đình mình, và Chúa muốn gia đình mình được trọn vẹn. Mình cứ cầu nguyện, rồi bố sẽ tìm đường về.”

Hòa, dù ít nói hơn em, cũng bắt đầu tham gia cầu nguyện cùng mẹ. Cậu bé viết một lá thư ngắn, đặt dưới chân tượng Đức Mẹ: “Mẹ Maria ơi, con xin Mẹ đưa bố về với tụi con. Con hứa sẽ ngoan hơn.” Lá thư ấy, dù đơn sơ, lại là một minh chứng cho tình yêu vô điều kiện của một đứa trẻ – điều mà Minh đã quên mất trong những ngày lạc lối.

Một buổi chiều mưa, Minh đứng trước cửa nhà, áo ướt sũng, tay cầm cuốn Kinh Thánh mà cha Phêrô đã đưa. Anh gõ cửa, tim đập thình thịch. Lan mở cửa, ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên, rồi chuyển sang buồn bã. Hòa và Thảo chạy ra, reo lên: “Bố!” Nhưng Minh chỉ quỳ xuống, cúi đầu trước vợ và các con.
“Anh xin lỗi, Lan. Anh đã sai. Anh không mong em tha thứ ngay, nhưng anh muốn sửa đổi. Anh muốn trở lại làm chồng, làm cha, nếu em còn cho anh cơ hội.”

Lan im lặng, nước mắt lăn dài trên má. Cô nhớ đến những đêm cầu nguyện, những lần cô xin Chúa ban cho mình lòng bao dung. Cô bước tới, đỡ Minh đứng dậy, giọng run run:
“Anh à, em không hứa sẽ quên hết những gì đã xảy ra. Nhưng em tin vào Chúa, và em tin vào lời thề của chúng ta trước bàn thờ. Nếu anh thật lòng muốn trở về, thì mình cùng nhau bắt đầu lại.”

Hành trình hàn gắn không dễ dàng. Minh phải đối diện với ánh mắt dò xét của hàng xóm, sự nghi ngờ thoáng qua của Hòa, và những lúc Lan bất chợt im lặng khi ký ức đau buồn ùa về. Nhưng cả hai đều quyết tâm, với sự hướng dẫn của cha Phêrô. Cha khuyên họ tham dự một khóa tĩnh tâm dành cho các cặp vợ chồng Công giáo, nơi họ học lại ý nghĩa của bí tích Hôn phối – một giao ước không chỉ giữa hai người, mà còn có Chúa làm chứng.

Trong khóa tĩnh tâm, Minh và Lan cùng nhau viết lại lời hứa hôn nhân, đặt tay lên Thánh Giá và cầu nguyện: “Lạy Chúa, chúng con xin dâng gia đình này cho Ngài. Xin giúp chúng con trung thành với nhau, yêu thương nhau như Ngài đã yêu thương Hội Thánh.” Họ nhận ra rằng, tình yêu đích thực không phải là cảm xúc nhất thời, mà là sự hy sinh và cam kết mỗi ngày.

Thời gian trôi qua, gia đình bốn người dần tìm lại niềm vui. Minh không còn nhìn sang “núi khác” nữa, mà học cách trân trọng những điều giản dị trong tổ ấm của mình. Lan trở nên cởi mở hơn, và các con lại ríu rít bên bố mẹ như xưa. Một buổi sáng Chủ nhật, họ cùng nhau đến nhà thờ dự Thánh lễ. Khi cha Phêrô giảng về tình yêu trong gia đình, Minh nắm tay Lan, thì thầm:
“Cảm ơn em, vì đã không từ bỏ anh.”
Lan mỉm cười: “Cảm ơn Chúa, vì đã mang anh về.”

Sau khi Minh trở về, gia đình họ không chỉ đối diện với những vết thương cần chữa lành trong nội bộ, mà còn với những ánh mắt dò xét từ xung quanh. Tin tức về việc Minh rời nhà rồi quay lại lan nhanh trong thị trấn nhỏ. Có người cảm thông, nhưng cũng không ít người xì xào: “Đàn ông như thế, ai mà tin được nữa?” Hay “Lan sao chịu nổi mà tha thứ?” Những lời bàn tán ấy đôi khi khiến Minh chùn bước, còn Lan phải cố gắng giữ vững tinh thần.

Một buổi chiều, khi Lan đang quét sân nhà thờ sau giờ cầu nguyện, chị Hoa – một người bạn trong hội các bà mẹ Công giáo – đến gần. Chị Hoa là người phụ nữ lớn tuổi, nổi tiếng với lòng nhiệt thành và sự khéo léo trong việc giúp đỡ các gia đình gặp khó khăn. Chị nắm tay Lan, nói:
“Chị nghe chuyện của em rồi. Đừng để lời người ta làm em lung lay. Chị từng thấy nhiều cặp vợ chồng vượt qua sóng gió nhờ tin vào Chúa. Minh đã quay về, đó là dấu chỉ Chúa đang làm việc trong gia đình em.”

Lan mỉm cười yếu ớt: “Em biết, chị à. Nhưng đôi khi em vẫn sợ. Sợ anh ấy lại thay đổi, sợ tụi nhỏ lại tổn thương.”
Chị Hoa gật đầu: “Sợ hãi là điều tự nhiên. Nhưng em không đơn độc. Cộng đoàn này là gia đình lớn của em. Chị sẽ cầu nguyện cho vợ chồng em, và nếu cần, chị sẽ đến nói chuyện với Minh. Đàn ông đôi khi cần được nhắc nhở để sống đúng bổn phận làm chồng, làm cha.”

Lời động viên ấy như một luồng gió mát lành thổi qua tâm hồn Lan. Cô nhận ra rằng, trong đời sống Công giáo, gia đình không chỉ là việc của riêng hai vợ chồng, mà còn được nâng đỡ bởi cộng đoàn đức tin. Chị Hoa sau đó mời gia đình Minh tham gia một buổi sinh hoạt của nhóm gia đình trẻ trong giáo xứ, nơi các cặp vợ chồng cùng chia sẻ kinh nghiệm sống và học hỏi Lời Chúa.

Buổi sinh hoạt đầu tiên, Minh còn ngượng ngùng. Anh ngồi im lặng, lắng nghe anh Tuấn – một thành viên trong nhóm – kể về việc anh từng suýt ly hôn vì mải mê công việc mà quên mất vợ con. “Nhưng khi tôi đọc lại đoạn Kinh Thánh trong thư Êphêsô: ‘Hỡi các người làm chồng, hãy yêu thương vợ mình như chính Chúa Kitô yêu thương Hội Thánh’ (Ep 5:25), tôi hiểu rằng mình phải thay đổi,” anh Tuấn nói. “Tình yêu không phải là cảm giác, mà là hành động mỗi ngày.”

Lời chia sẻ ấy chạm đến Minh. Anh bắt đầu suy nghĩ về vai trò của mình không chỉ là người cung cấp vật chất, mà còn là người dẫn dắt gia đình về mặt thiêng liêng. Tối hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh chủ động cầm chuỗi Mân Côi, cùng Lan và các con đọc kinh gia đình. Giọng anh còn vụng về, nhưng ánh mắt của Hòa và Thảo sáng lên, như thể chúng cảm nhận được sự hiện diện của một người cha thực sự.

Cha Phêrô, nhận thấy sự nỗ lực của Minh và Lan, quyết định đồng hành cùng họ sâu hơn. Cha mời họ tham gia một khóa học về bí tích Hôn phối, tổ chức tại giáo phận. Khóa học không chỉ dành cho các cặp đôi mới cưới, mà còn cho những người muốn làm mới lại lời cam kết của mình. Minh ban đầu ngần ngại, nhưng Lan thuyết phục: “Anh à, mình đã đi qua sóng gió. Giờ là lúc mình học cách yêu nhau đúng nghĩa, theo ý Chúa.”

Trong khóa học, họ được nghe những bài giảng sâu sắc về ý nghĩa của hôn nhân Công giáo. Một vị linh mục giảng: “Hôn nhân không phải là con đường dễ dàng, nhưng là con đường thánh thiện. Khi các con kết hôn, các con không chỉ hứa với nhau, mà còn hứa với Chúa. Và Ngài sẽ ban ơn để các con vượt qua mọi thử thách, nếu các con biết xin Ngài.”

Minh và Lan cùng nhau thực hành các bài tập nhỏ: viết thư cho nhau, chia sẻ những điều họ trân trọng ở đối phương, và cầu nguyện chung. Một buổi tối, Minh viết cho Lan:
“Lan, anh từng nghĩ hạnh phúc là thứ anh phải đi tìm ở đâu đó xa xôi. Nhưng anh sai rồi. Hạnh phúc là em, là Hòa, là Thảo, là những ngày mình cùng nhau sống dưới mái nhà này. Anh xin lỗi vì đã làm em khổ, và anh hứa sẽ dành cả đời để bù đắp.”

Lan đọc xong, nước mắt lăn dài. Cô viết lại: “Anh Minh, em không giỏi nói lời ngọt ngào. Nhưng em cảm ơn anh vì đã trở về. Em tin Chúa đã chọn anh làm chồng em, và em sẽ cùng anh đi đến cuối con đường, dù khó khăn thế nào.”

Khóa học kết thúc bằng một Thánh lễ đặc biệt, nơi các cặp vợ chồng lặp lại lời thề hôn nhân trước bàn thờ. Minh nắm tay Lan, giọng run run: “Anh thề sẽ yêu thương và tôn trọng em suốt đời, dù khó khăn hay sung sướng, dù bệnh tật hay khỏe mạnh.” Lan mỉm cười, đáp lại lời thề của mình. Hòa và Thảo đứng bên, vỗ tay reo hò, như thể chúng cũng là một phần của giao ước ấy.

Thời gian trôi qua, gia đình Minh và Lan không chỉ hàn gắn mà còn trở thành nguồn cảm hứng cho những người xung quanh. Minh bắt đầu tham gia tích cực hơn vào các hoạt động của giáo xứ, giúp đỡ những gia đình trẻ khác đang gặp khó khăn. Anh chia sẻ câu chuyện của mình trong một buổi sinh hoạt, không ngại承认 những sai lầm mình từng mắc phải. “Tôi từng nghĩ mình có thể tìm hạnh phúc ở nơi khác,” anh nói, “nhưng Chúa đã dạy tôi rằng hạnh phúc thật sự nằm trong sự trung thành và tình yêu.”

Lan cũng trở thành một thành viên tích cực trong hội các bà mẹ Công giáo, hỗ trợ những người vợ đang đấu tranh với những vấn đề tương tự. Cô thường nói: “Tha thứ không dễ, nhưng khi bạn đặt nỗi đau vào tay Chúa, Ngài sẽ biến nó thành sức mạnh.”

Một ngày nọ, khi gia đình họ cùng nhau trang trí cây thông Noel trong nhà thờ, cha Phêrô bước đến, mỉm cười: “Nhìn các con, cha nhớ đến Thánh Gia – Chúa Giêsu, Đức Mẹ và Thánh Giuse. Gia đình các con không hoàn hảo, nhưng đã trở thành chứng tá cho tình yêu Thiên Chúa.”

Câu chuyện khép lại với hình ảnh Minh và Lan ngồi bên nhau trong đêm Giáng sinh, ánh sáng từ ngọn nến lung linh chiếu lên khuôn mặt họ. Hòa và Thảo hát bài “Hang Bêlem,” và trong khoảnh khắc ấy, họ biết rằng “hai tiếng vợ chồng” không chỉ là một danh xưng, mà là một ơn gọi thiêng liêng, được Chúa gìn giữ mãi mãi.

Sau khi gia đình Minh và Lan tìm lại được sự bình an, họ không dừng lại ở việc hàn gắn mà quyết tâm xây dựng một tổ ấm vững chắc hơn, lấy đức tin làm nền tảng. Minh nhận ra rằng, để tránh lặp lại sai lầm trong quá khứ, anh cần trở thành một người chồng, người cha không chỉ chu cấp vật chất mà còn dẫn dắt gia đình về mặt thiêng liêng. Lan, với lòng bao dung và kiên nhẫn, đồng hành cùng anh trong hành trình này.

Một buổi tối, khi cả nhà quây quần đọc kinh gia đình, Minh bất ngờ đề nghị: “Từ nay, mỗi tuần mình dành một ngày để học Lời Chúa cùng nhau, được không em?” Lan ngạc nhiên, nhưng gật đầu: “Được chứ anh. Em cũng muốn Hòa và Thảo lớn lên với đức tin vững vàng, không chỉ biết đọc kinh mà còn hiểu ý nghĩa của nó.”

Họ bắt đầu từ những câu chuyện đơn giản trong Kinh Thánh. Minh kể cho các con nghe về ông Ápraham, người đã vâng lời Chúa dù phải hy sinh điều quý giá nhất. Lan bổ sung: “Các con thấy không, đức tin là tin tưởng vào Chúa ngay cả khi mình không hiểu hết kế hoạch của Ngài. Như bố mẹ, đã có lúc tưởng chừng mất nhau, nhưng Chúa vẫn dẫn lối.” Hòa, với trí tò mò của một cậu bé 12 tuổi, hỏi: “Vậy nếu con cầu nguyện mà Chúa không trả lời ngay, thì sao hả mẹ?” Lan mỉm cười: “Thì con cứ kiên nhẫn. Chúa luôn nghe, nhưng Ngài trả lời theo cách tốt nhất cho mình, không phải lúc nào cũng theo ý mình muốn.”

Những buổi học như thế dần trở thành thói quen. Thảo thích vẽ lại các câu chuyện Kinh Thánh, còn Hòa bắt đầu đặt những câu hỏi sâu sắc hơn: “Bố ơi, nếu bố không quay về, thì gia đình mình có còn là gia đình không?” Minh lặng người một lúc, rồi đáp: “Gia đình mình là món quà Chúa ban. Dù bố từng sai, Chúa vẫn giữ gia đình mình lại với nhau, vì Ngài muốn bố mẹ và các con cùng giúp nhau nên thánh.”

Cuộc sống tưởng chừng đã yên bình thì một thử thách mới ập đến. Xưởng mộc của Minh gặp khó khăn khi một đối tác lớn hủy hợp đồng, đẩy anh vào cảnh nợ nần. Anh phải làm việc ngày đêm để giữ xưởng hoạt động, nhưng áp lực tài chính khiến anh trở nên cáu gắt. Một tối, khi Lan nhắc anh nghỉ ngơi, Minh bực bội quát: “Em không hiểu đâu! Nếu anh không lo được, cả nhà sẽ ra đường sống à?” Lan im lặng, nhưng lòng cô lại nhói đau. Cô sợ rằng những vết thương cũ sẽ lại bị khơi dậy.

Thay vì đáp trả, Lan âm thầm cầu nguyện. Cô nhớ đến lời trong thư Giacôbê: “Ai đang gặp thử thách, hãy coi đó là niềm vui, vì thử thách đức tin sẽ sinh ra lòng kiên nhẫn” (Gc 1:2-3). Cô quyết định không để gia đình rơi vào khủng hoảng lần nữa. Sáng hôm sau, cô gọi Hòa và Thảo lại, nói: “Bố đang khó khăn, mình cùng giúp bố nhé. Con cầu nguyện cho bố, còn mẹ sẽ tìm cách đỡ đần.”

Lan bắt đầu nhận thêm việc may vá tại nhà, dù sức khỏe cô không tốt. Hòa xung phong đi giao báo sau giờ học, còn Thảo giúp mẹ nhặt rau bán ở chợ. Dù công việc của các con chỉ nhỏ bé, nhưng chúng muốn góp phần làm nhẹ gánh cho bố. Một ngày, khi Minh về nhà mệt mỏi, anh thấy Thảo chạy đến khoe: “Bố ơi, con kiếm được 20 nghìn hôm nay! Bố đừng buồn nữa nhé!” Minh ôm con vào lòng, nước mắt lăn dài. Anh nhận ra rằng, trong lúc anh mải mê chạy theo áp lực, gia đình vẫn âm thầm nâng đỡ anh.

Tối đó, Minh quỳ trước bàn thờ gia đình, lần đầu tiên anh chủ động cầu nguyện lớn tiếng: “Lạy Chúa, con cảm tạ Ngài vì đã cho con một người vợ và những đứa con tuyệt vời. Xin tha thứ vì con đã để nỗi lo che mờ đức tin. Xin giúp con vượt qua khó khăn này, không phải bằng sức riêng, mà bằng ơn Ngài.” Lan đứng bên, nắm tay anh, thì thầm: “Mình cùng nhau, anh nhé.”

Nhờ sự đoàn kết và lời cầu nguyện, gia đình Minh dần vượt qua khủng hoảng. Một người bạn trong giáo xứ giới thiệu Minh với một khách hàng mới, và xưởng mộc bắt đầu khởi sắc trở lại. Nhưng điều quan trọng hơn cả là Minh và Lan nhận ra rằng, những thử thách không chỉ là gánh nặng, mà còn là cơ hội để họ trưởng thành trong đức tin và tình yêu.

Cha Phêrô, trong một buổi giảng lễ, nói: “Gia đình là Giáo hội tại gia. Các con được gọi để nên thánh không phải bằng những việc lớn lao, mà bằng cách sống yêu thương, tha thứ, và trung thành mỗi ngày.” Lời ấy in sâu vào lòng Minh và Lan. Họ quyết định biến gia đình mình thành một “ngôi nhà cầu nguyện,” nơi mọi thành viên cùng hướng về Chúa.

Hòa, nay đã lớn hơn, bắt đầu tham gia ca đoàn thiếu nhi và tỏ ra có năng khiếu âm nhạc. Thảo, với tính cách hồn nhiên, thường xuyên mang niềm vui đến cho giáo xứ qua những bức tranh về Chúa và Đức Mẹ. Minh và Lan không chỉ dạy con cái đọc kinh, mà còn khuyến khích chúng sống đức tin qua việc giúp đỡ người khác. Một lần, khi thấy một gia đình nghèo trong làng mất nhà vì lũ, Minh cùng Hòa mang gỗ từ xưởng đến giúp dựng lại mái ấm, còn Lan và Thảo góp quần áo và thực phẩm.

Câu chuyện khép lại với hình ảnh gia đình Minh tham dự Thánh lễ Phục sinh. Khi tiếng chuông nhà thờ vang lên, Minh nhìn Lan và các con, lòng tràn đầy biết ơn. Anh thì thầm với Lan: “Em biết không, anh từng nghĩ mình không xứng đáng với gia đình này. Nhưng giờ anh hiểu, Chúa đã chọn chúng ta để cùng nhau nên thánh.” Lan nắm tay anh, đáp: “Vâng, anh à. Hai tiếng vợ chồng là ơn gọi, và chúng ta sẽ sống trọn đời vì ơn gọi ấy.”

Sau khi vượt qua khó khăn tài chính, Minh và Lan nhận ra rằng đức tin không chỉ là chỗ dựa trong cơn hoạn nạn, mà còn là nguồn sống mỗi ngày. Một buổi sáng Chủ nhật, khi gia đình cùng tham dự Thánh lễ, cha Phêrô giảng về Bí tích Thánh Thể: “Chúa Giêsu đã nói: ‘Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì sẽ được sống đời đời’ (Ga 6:54). Các con à, Thánh Thể không chỉ là nghi thức, mà là sự hiện diện sống động của Chúa trong đời sống chúng ta. Gia đình nào đón nhận Thánh Thể với lòng tin, gia đình ấy sẽ được củng cố trong tình yêu.”

Lời giảng ấy khiến Minh trăn trở. Anh nhớ lại những ngày tháng lạc lối, khi anh sống xa Chúa và xa gia đình. Anh quay sang Lan, hỏi nhỏ: “Em nghĩ sao nếu từ nay mình rước lễ thường xuyên hơn? Anh muốn gia đình mình gần Chúa hơn nữa.” Lan gật đầu, mắt sáng lên: “Em cũng đang nghĩ vậy. Mình không chỉ cầu nguyện ở nhà, mà còn để Chúa ngự vào lòng mình qua Thánh Thể.”

Từ đó, Minh và Lan khuyến khích cả nhà tham dự Thánh lễ không chỉ vào Chủ nhật, mà còn vào các ngày trong tuần khi có thể. Họ dạy Hòa và Thảo chuẩn bị tâm hồn trước khi rước lễ, giải thích rằng đó là cách để gặp gỡ Chúa Giêsu một cách cá vị. Thảo, với trí tưởng tượng phong phú, hỏi: “Mẹ ơi, khi con rước lễ, Chúa có nói chuyện với con không?” Lan cười: “Có chứ, con. Nhưng Ngài nói bằng sự bình an trong lòng con. Con cứ lắng nghe, rồi con sẽ cảm nhận được.”

Những lần cùng nhau rước lễ trở thành nguồn sức mạnh mới cho gia đình. Minh nhận ra rằng, khi anh đón nhận Thánh Thể, lòng anh trở nên nhẹ nhàng hơn, những lo toan dần tan biến. Lan cảm thấy mình có thêm kiên nhẫn và yêu thương để đối diện với những khó khăn nhỏ nhặt trong cuộc sống. Còn Hòa và Thảo, dù còn nhỏ, bắt đầu hiểu rằng gia đình họ được nối kết không chỉ bằng tình thân, mà còn bằng sự hiện diện của Chúa.

Cuộc sống tưởng chừng đã yên ổn thì một thử thách mới lại đến, lần này không phải với Minh hay Lan, mà với Hòa – cậu con trai lớn. Hòa, nay đã 14 tuổi, bước vào giai đoạn nổi loạn của tuổi mới lớn. Cậu bắt đầu xa cách gia đình, dành nhiều thời gian với đám bạn mới ở trường. Một lần, Minh phát hiện Hòa trốn học để đi chơi điện tử, thậm chí nói dối rằng mình đến nhà bạn làm bài tập. Khi Minh tra hỏi, Hòa bướng bỉnh đáp: “Bố mẹ cứ bắt con đi nhà thờ, đọc kinh, nhưng tụi bạn con sống thoải mái hơn nhiều. Con chán lắm rồi!”

Lời nói của Hòa như một nhát dao đâm vào lòng Minh và Lan. Minh giận dữ, định lớn tiếng责 phạt, nhưng Lan ngăn lại: “Anh à, đừng nóng. Con đang lạc hướng, giống anh ngày trước. Mình phải giúp nó bằng tình yêu, không phải bằng la mắng.” Minh thở dài, nhớ lại những ngày anh từng bỏ gia đình để chạy theo cám dỗ. Anh gật đầu: “Em nói đúng. Nhưng anh không muốn mất thằng bé.”

Lan đề nghị cả nhà cùng cầu nguyện cho Hòa. Họ đặt cậu bé vào trong kinh nguyện gia đình mỗi tối, dù Hòa không còn tham gia cùng. Lan cũng đến gặp cha Phêrô, xin lời khuyên. Cha nói: “Hòa đang tìm kiếm ý nghĩa cho riêng nó. Các con cứ sống gương sáng, và cầu xin Chúa Thánh Thần soi sáng. Đừng ép buộc, nhưng cũng đừng buông bỏ. Hãy tin cậy vào Chúa, như Ngài đã dẫn Minh trở về.”

Một buổi tối, khi Hòa lén về nhà muộn, cậu thấy Minh và Lan đang quỳ trước bàn thờ, tay cầm chuỗi Mân Côi. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt họ, và giọng Minh vang lên: “Lạy Chúa, xin gìn giữ con trai chúng con. Xin cho nó tìm thấy con đường của Ngài.” Hòa đứng lặng ở cửa, lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu không bước vào, nhưng cũng không quay đi.

Ngày hôm sau, Minh quyết định nói chuyện với Hòa một cách bình tĩnh. Anh kể lại câu chuyện của chính mình – những sai lầm, sự hối hận, và cách Chúa đã cứu anh. “Bố không muốn con phải đi qua những gì bố đã trải qua,” Minh nói. “Bố mẹ ép con đi nhà thờ không phải để gò bó, mà để con có một chỗ dựa vững chắc trong đời. Nhưng nếu con chưa sẵn sàng, bố mẹ sẽ chờ. Chỉ mong con đừng quên rằng gia đình này luôn yêu thương con.”

Hòa im lặng, nhưng ánh mắt cậu bớt đi sự chống đối. Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều tuần, cậu tự nguyện ngồi cùng gia đình đọc kinh. Khi Thảo hỏi: “Anh Hòa hết giận rồi hả?”, Hòa cười nhẹ: “Ừ, anh không giận nữa. Anh chỉ cần thời gian thôi.”

Hành trình của Hòa là một bài học lớn cho Minh và Lan. Họ nhận ra rằng giáo dục con cái trong đức tin không phải là áp đặt, mà là gieo hạt và tin tưởng vào ơn Chúa. Từ đó, họ càng chú trọng hơn đến việc sống đời sống Công giáo một cách chân thực. Minh bắt đầu tham gia giảng dạy giáo lý cho các em thiếu nhi trong giáo xứ, dùng chính câu chuyện của mình để khích lệ các gia đình trẻ. Lan tổ chức những buổi cầu nguyện nhỏ tại nhà, mời các bà mẹ khác đến cùng chia sẻ và học hỏi.

Một ngày, gia đình họ được mời làm chứng trong một buổi tĩnh tâm của giáo phận. Minh đứng trước hàng trăm người, kể lại hành trình từ lạc lối đến trở về, từ khủng hoảng đến bình an. “Tôi từng nghĩ hai tiếng vợ chồng chỉ là một danh xưng,” anh nói, “nhưng qua đức tin, tôi hiểu đó là một ơn gọi thiêng liêng. Gia đình tôi không hoàn hảo, nhưng chúng tôi có Chúa, và Ngài là đủ.”

Lan tiếp lời: “Chúng tôi học được rằng, gia đình không chỉ là nơi để sống, mà là nơi để yêu thương, tha thứ, và cùng nhau nên thánh. Bí tích Thánh Thể đã cho chúng tôi sức mạnh, và cộng đoàn đã cho chúng tôi hy vọng.”

Gia đình Minh đứng bên cây Thánh Giá trong sân nhà thờ, ánh nắng chiếu qua những tán cây, như biểu tượng cho ánh sáng đức tin đã dẫn dắt họ. Hòa nay đã trưởng thành hơn trong tâm hồn, nắm tay Thảo hát bài thánh ca, còn Minh và Lan nhìn nhau, biết rằng họ đang sống trọn vẹn lời mời gọi của Chúa trong đời sống hôn nhân.

 

 

 

 

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!