
CON ĐƯỜNG CỨU RỖI QUA TÌNH YÊU VÀ ÁNH SÁNG CỦA CHÚA
Tôi là một kẻ lữ hành từng bước đi trong bóng tối của sự vô minh, từng lạc lối giữa những cám dỗ của thế gian. Nhưng nhờ ánh sáng của Đức Giêsu Kitô, nhờ tình yêu vô biên của Thiên Chúa, tôi đã tìm thấy con đường dẫn đến sự cứu rỗi. Hôm nay, tôi đứng đây, không phải để khoe khoang về những gì mình đạt được, mà để chia sẻ với anh chị em về ân sủng của Chúa, về lòng thương xót của Ngài, và về con đường dẫn chúng ta đến với sự sống đời đời. Con đường này không phải do ai chỉ dẫn, mà là do chính tôi tìm kiếm qua cầu nguyện, suy ngẫm Lời Chúa, và lòng tin vào Đấng Cứu Thế. Tôi mời gọi anh chị em cùng mở lòng, để ánh sáng Tin Mừng có thể chiếu soi tâm hồn mỗi người.
Sự thật về đau khổ và tình yêu cứu chuộc của Thiên Chúa
Anh chị em thân mến, cuộc sống của chúng ta, dù giàu sang hay nghèo khó, dù trẻ trung hay già nua, đều không thể tránh khỏi đau khổ. Đau khổ đến từ bệnh tật, mất mát, lo lắng, và những dục vọng trần thế. Như bóng theo hình, đau khổ dường như luôn hiện diện, bám chặt lấy từng bước chân của chúng ta. Nhưng tôi muốn nói với anh chị em rằng: đau khổ không phải là định mệnh, cũng không phải là lời nguyền. Đau khổ là lời mời gọi của Thiên Chúa, mời gọi chúng ta quay về với Ngài, đặt niềm tin vào tình yêu cứu chuộc của Ngài.
Thánh Kinh dạy chúng ta rằng đau khổ bắt nguồn từ tội lỗi nguyên tổ, từ sự xa cách của con người với Thiên Chúa (x. St 3). Tham lam, giận dữ, kiêu ngạo, ganh tị, sợ hãi – tất cả đều là những biểu hiện của sự vô minh, của việc chúng ta để cho bóng tối của tội lỗi che mờ ánh sáng của Chúa trong tâm hồn. Nhưng Thiên Chúa, trong lòng thương xót vô biên, không bỏ rơi chúng ta. Ngài đã ban Con Một của Ngài, Đức Giêsu Kitô, để chịu chết trên thập giá, gánh lấy tội lỗi của chúng ta, và mở ra cánh cửa dẫn đến sự tha thứ và sự sống đời đời. Như Thánh Gioan viết: “Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16).
Hiểu được tình yêu này, anh chị em sẽ nhận ra rằng mọi sự đều trở nên đơn giản. Sự tha thứ, lòng bao dung, và tình yêu thương chính là chìa khóa để giải thoát chúng ta khỏi xiềng xích của đau khổ. Khi chúng ta tha thứ cho những người làm tổn thương mình, khi chúng ta mở lòng để yêu thương ngay cả những kẻ thù, chúng ta sẽ cảm nhận được sự bình an mà chỉ có Chúa mới ban tặng. Đức Giêsu đã dạy: “Hãy yêu thương kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5,44). Đó chính là con đường dẫn đến sự tự do đích thực, con đường dẫn chúng ta đến gần hơn với trái tim của Thiên Chúa.
Con đường trung đạo: Sống theo thánh ý Chúa
Trong thế giới đầy cám dỗ này, chúng ta thường bị lôi kéo bởi hai thái cực: hoặc chạy theo dục vọng trần thế, đắm mình trong tiền tài, danh vọng, và khoái lạc; hoặc sống khắc khổ đến mức đánh mất niềm vui, xem mọi sự trên đời là vô nghĩa. Nhưng Chúa mời gọi chúng ta sống theo con đường trung đạo, con đường của sự cân bằng, khiêm nhường, và vâng phục thánh ý Ngài. Con đường này không phải là sự đam mê vật chất, cũng không phải là sự từ bỏ mọi niềm vui của cuộc sống, mà là sống với Chúa làm trung tâm, đặt Ngài trên hết mọi sự.
Sống theo thánh ý Chúa có nghĩa là yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự và yêu thương tha nhân như chính mình (x. Mt 22,37-39). Khi chúng ta nhận ra rằng mọi sự trên đời này đều là hư ảo, rằng chỉ có tình yêu của Thiên Chúa là vĩnh cửu, thì mọi phiền não, lo lắng, và sợ hãi sẽ tan biến. Chúng ta sẽ cảm nhận được lòng bao dung, sự tha thứ, và tình yêu thương lan tỏa từ tâm hồn mình. Thánh Phaolô đã viết: “Tình yêu thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc” (1Cr 13,4). Tình yêu ấy chính là bản chất của con đường trung đạo, con đường mà Chúa Giêsu đã đi trước và mời gọi chúng ta bước theo.
Con đường trung đạo cũng đòi hỏi chúng ta sống đơn sơ và khiêm nhường. Đức Giêsu đã sống một cuộc đời đơn sơ, không bám víu vào của cải vật chất, nhưng luôn tràn đầy tình yêu và lòng thương xót. Ngài dạy chúng ta: “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi” (Mt 6,19). Thay vào đó, hãy tích trữ kho tàng trên trời, kho tàng của tình yêu, lòng bác ái, và đức tin. Khi sống đơn sơ, chúng ta sẽ tìm thấy sự tự do, không còn bị ràng buộc bởi những ham muốn trần thế, và tâm hồn chúng ta sẽ được lấp đầy bởi ân sủng của Chúa.
Bốn chân lý của đời sống Kitô hữu
Để giúp anh chị em sống đời Kitô hữu cách trọn vẹn, tôi xin chia sẻ bốn chân lý cao quý, được soi sáng bởi Tin Mừng và giáo huấn của Giáo hội:
- Đau khổ là một phần của cuộc sống con người. Không ai có thể tránh khỏi đau khổ, nhưng qua đau khổ, chúng ta được mời gọi để đến gần hơn với Thiên Chúa. Đau khổ không phải là hình phạt, mà là cơ hội để chúng ta nhận ra sự yếu đuối của mình, đặt niềm tin vào Chúa, và tham dự vào thập giá của Đức Giêsu. Như Thánh Phaolô đã nói: “Tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô, Chúa của tôi” (Pl 3,8).
- Nguyên nhân của đau khổ là tội lỗi và sự xa cách với Thiên Chúa. Tham lam, giận dữ, kiêu ngạo, và dục vọng đều là những biểu hiện của sự vô minh, của việc chúng ta quay lưng lại với ánh sáng của Chúa. Nhưng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Ngài ban Bí tích Hòa giải để chúng ta có thể sám hối, trở về với Ngài, và nhận lãnh lòng thương xót của Ngài. “Nếu chúng ta thú nhận tội lỗi, Thiên Chúa là Đấng trung thành và công chính sẽ tha thứ tội lỗi cho chúng ta” (1Ga 1,9).
- Sự chấm dứt đau khổ đến từ tình yêu và lòng tin vào Chúa. Khi chúng ta mở lòng đón nhận tình yêu của Thiên Chúa, khi chúng ta sống theo lời Ngài, chúng ta sẽ tìm thấy sự bình an và niềm vui đích thực. Đức Giêsu đã phán: “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ” (Mt 5,3). Tâm hồn nghèo khó không phải là thiếu thốn vật chất, mà là sự khiêm nhường, sẵn sàng từ bỏ ý riêng để sống theo ý Chúa.
- Con đường dẫn đến sự cứu rỗi là đời sống cầu nguyện, Bí tích, và thực hành các nhân đức. Con đường này được nuôi dưỡng bởi sự tỉnh thức, cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, lãnh nhận các Bí tích, và sống các nhân đức Kitô giáo: khiêm nhường, bác ái, kiên nhẫn, và tha thứ. Qua Bí tích Thánh Thể, chúng ta được kết hợp với Đức Giêsu, nhận lãnh sức mạnh để bước đi trên con đường cứu rỗi. Như Ngài đã phán: “Ai ăn thịt và uống máu Ta, thì ở lại trong Ta, và Ta ở lại trong người ấy” (Ga 6,56).
Tám con đường chân chính của đời sống Kitô hữu
Để sống theo con đường mà Chúa đã vạch ra, tôi mời gọi anh chị em thực hành tám con đường chân chính, được soi sáng bởi Tin Mừng và giáo huấn của Giáo hội:
- Chánh kiến: Nhìn cuộc sống qua ánh sáng của đức tin, nhận ra rằng mọi sự đều nằm trong kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa. Hãy để Lời Chúa và giáo huấn của Giáo hội hướng dẫn tầm nhìn của chúng ta, thay vì bị lôi kéo bởi những tư tưởng sai lầm của thế gian.
- Chánh tư duy: Suy nghĩ theo ý Chúa, tránh những tư tưởng ích kỷ, kiêu ngạo, hay hận thù. Hãy suy ngẫm Lời Chúa mỗi ngày, để tâm trí chúng ta được lấp đầy bởi sự khôn ngoan và tình yêu của Ngài.
- Chánh ngữ: Nói lời chân thật, hiền hậu, xây dựng, tránh nói dối, nói lời gây tổn thương, hay nói những điều vô ích. Như Thánh Giacôbê dạy: “Lưỡi là một bộ phận nhỏ bé, nhưng lại khoe khoang những chuyện to lớn” (Gc 3,5). Hãy dùng lời nói để tôn vinh Thiên Chúa và nâng đỡ tha nhân.
- Chánh nghiệp: Hành động theo lương tâm, làm điều thiện, tránh điều ác, sống công bằng và bác ái. Mỗi hành động của chúng ta phải phản ánh tình yêu của Chúa, từ những việc nhỏ nhất như giúp đỡ người nghèo, đến những quyết định lớn trong cuộc sống.
- Chánh mạng: Sống đời sống ngay thẳng, chọn nghề nghiệp và cách sống phù hợp với giáo lý của Chúa. Dù làm bất cứ công việc gì, hãy làm với lòng thành và ý thức rằng chúng ta đang phục vụ Chúa qua công việc của mình. “Bất cứ làm việc gì, hãy làm tận tâm như thể làm cho Chúa, chứ không phải cho người đời” (Cl 3,23).
- Chánh tinh tấn: Siêng năng cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, lãnh nhận các Bí tích, và thực hành các nhân đức Kitô giáo. Sự tinh tấn không chỉ là nỗ lực cá nhân, mà là sự mở lòng để ân sủng của Chúa hoạt động trong chúng ta.
- Chánh niệm: Tỉnh thức trong từng giây phút, nhận ra sự hiện diện của Chúa trong cuộc sống hàng ngày. Hãy sống trong hiện tại, không bám víu vào quá khứ hay lo lắng về tương lai, vì Chúa phán: “Đừng lo lắng về ngày mai, vì ngày mai tự lo liệu lấy” (Mt 6,34).
- Chánh định: Qua cầu nguyện, suy ngẫm Lời Chúa, và tham dự Bí tích Thánh Thể, giữ tâm hồn an bình, không bị xao động bởi những cám dỗ trần thế. Chánh định là trạng thái tâm hồn kết hợp với Chúa, nơi chúng ta tìm thấy sự nghỉ ngơi thực sự. Như Đức Giêsu đã phán: “Hãy đến với Ta, hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, Ta sẽ cho nghỉ ngơi lại sức” (Mt 11,28).
Những con đường này không phải là gánh nặng, mà là những bước đi dẫn chúng ta đến gần hơn với Thiên Chúa, đến với niềm vui và sự bình an vĩnh cửu. Hãy bước đi với lòng tin và sự phó thác, vì Chúa luôn đồng hành cùng chúng ta.
Sống đời sống hiếu thảo và bác ái
Anh chị em thân mến, một trong những cách đẹp nhất để sống theo ý Chúa là sống hiếu thảo với cha mẹ và bác ái với tha nhân. Cha mẹ là những người đã sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta. Ân tình của họ như trời cao biển rộng, và chúng ta nợ họ rất nhiều. Thánh Kinh dạy: “Hãy thảo kính cha mẹ, đó là điều răn thứ nhất có kèm theo lời hứa: để ngươi được hạnh phúc và hưởng thọ trên đời” (Ep 6,2-3). Cách tốt nhất để đền đáp công ơn cha mẹ không phải là của cải vật chất, mà là sống một cuộc đời hiền lương, hạnh phúc, và tràn đầy tình yêu thương. Hãy chăm sóc cha mẹ, lắng nghe họ, và sống sao cho họ cảm thấy tự hào vì đã nuôi dạy một người con biết yêu mến Chúa và tha nhân.
Ngoài ra, chúng ta cũng được mời gọi để sống bác ái với mọi người xung quanh. Hãy nhìn xem, thế giới này đầy những người nghèo khó, những người đau khổ về thể xác lẫn tinh thần. Đức Giêsu đã dạy: “Điều gì các ngươi làm cho một trong những kẻ bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta” (Mt 25,40). Khi chúng ta giúp đỡ người khốn khó, khi chúng ta chia sẻ của cải, thời gian, và tình thương, chúng ta đang sống theo tinh thần của Chúa Kitô. Bác ái không chỉ là việc cho đi, mà là sự trao ban chính mình, là cách chúng ta phản chiếu tình yêu của Thiên Chúa trong thế giới.
Hãy nhớ rằng bác ái không phân biệt giàu nghèo, không phân biệt màu da hay sắc tộc. Mọi người đều là con cái của Thiên Chúa, được tạo dựng theo hình ảnh của Ngài (x. St 1,27). Khi chúng ta yêu thương tha nhân, chúng ta đang yêu thương chính Chúa. Hãy mở rộng lòng mình, chia sẻ niềm vui và nỗi đau với những người xung quanh, và trở thành ánh sáng của Chúa trong thế giới đầy bóng tối này.
Thoát khỏi xiềng xích của dục vọng
Anh chị em thân mến, dục vọng là một trong những cạm bẫy lớn nhất khiến chúng ta xa rời Thiên Chúa. Khi chúng ta chạy theo tiền tài, danh vọng, hay những thú vui trần thế, chúng ta thường cảm thấy trống rỗng, lo lắng, và bất an. Dục vọng giống như một giấc mơ: khi đạt được, chúng ta lại thấy hụt hẫng, vì nó không thể mang lại niềm vui đích thực. Như Thánh Augustinô đã viết: “Lòng con khắc khoải cho đến khi nghỉ yên trong Chúa.” Chỉ trong Thiên Chúa, chúng ta mới tìm thấy sự thỏa nguyện thực sự.
Để thoát khỏi xiềng xích của dục vọng, chúng ta cần sống đơn sơ, khiêm nhường, và đặt niềm tin vào Thiên Chúa. Hãy quên đi những tham ái hư ảo của thế gian, bởi chúng chỉ như mây khói thoáng qua. Đức Giêsu đã dạy: “Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo” (Mt 16,24). Từ bỏ chính mình không có nghĩa là từ bỏ mọi niềm vui, mà là từ bỏ những gì ngăn cản chúng ta đến với Chúa – những ham muốn ích kỷ, những bám víu vào vật chất, những kiêu ngạo của bản ngã.
Sống đơn sơ không có nghĩa là sống nghèo khổ, mà là sống với tâm hồn tự do, không bị ràng buộc bởi của cải hay danh vọng. Hãy học cách hài lòng với những gì mình có, cảm tạ Chúa vì mọi ân ban, từ những điều nhỏ bé như một bữa cơm, một mái nhà, đến những điều lớn lao như tình yêu và đức tin. Khi chúng ta sống đơn sơ, tâm hồn chúng ta sẽ được lấp đầy bởi ân sủng của Chúa, và chúng ta sẽ tìm thấy sự bình an mà thế gian không thể ban tặng.
Sống tỉnh thức và cầu nguyện
Anh chị em thân mến, để sống theo con đường của Chúa, chúng ta cần sống tỉnh thức và cầu nguyện. Mỗi sáng khi thức dậy, hãy cảm tạ Thiên Chúa vì một ngày mới, vì hơi thở, vì ánh sáng, vì những ân ban mà Ngài đã ban tặng. Hãy nhớ rằng mọi sự chúng ta có – không khí, cây cối, hoa lá, gia đình, bạn bè – đều là hồng ân của Chúa. Sống với lòng biết ơn giúp chúng ta nhận ra rằng cuộc sống là một món quà, và mỗi giây phút là cơ hội để yêu thương và phục vụ.
Cầu nguyện là sợi dây kết nối chúng ta với Thiên Chúa. Qua cầu nguyện, chúng ta lắng nghe tiếng Ngài, tìm thấy sự hướng dẫn, và nhận lãnh sức mạnh để vượt qua những thử thách của cuộc đời. Cầu nguyện không chỉ là những lời nói, mà là cách sống, là sự hiện diện của Chúa trong từng hành động, từng suy nghĩ của chúng ta. Thánh Phaolô dạy: “Hãy cầu nguyện không ngừng” (1Tx 5,17). Hãy biến mỗi việc làm, từ nấu ăn, làm việc, đến chăm sóc gia đình, thành một lời cầu nguyện dâng lên Chúa.
Ngoài cầu nguyện cá nhân, chúng ta cũng được mời gọi tham dự các Bí tích, đặc biệt là Bí tích Thánh Thể và Bí tích Hòa giải. Trong Thánh lễ, chúng ta được kết hợp với Đức Giêsu, nhận lãnh Mình và Máu Thánh Ngài, và được củng cố để sống đời Kitô hữu cách trọn vẹn. Trong Bí tích Hòa giải, chúng ta được tha thứ, được chữa lành, và được ban ơn để bắt đầu lại. Hãy đến với các Bí tích thường xuyên, vì đó là nguồn ân sủng mà Chúa ban để nuôi dưỡng linh hồn chúng ta.
Trách nhiệm đối với gia đình và cộng đồng
Anh chị em thân mến, đời sống Kitô hữu không chỉ là mối quan hệ giữa chúng ta và Thiên Chúa, mà còn là trách nhiệm đối với gia đình và cộng đồng. Gia đình là tế bào của xã personally, là nơi tình yêu của Thiên Chúa được thể hiện qua sự yêu thương, tôn trọng, và hy sinh giữa các thành viên. Một gia đình hòa thuận, nơi vợ chồng yêu thương nhau, cha mẹ chăm sóc con cái, và con cái hiếu thảo với cha mẹ, là hình ảnh của Nước Thiên Chúa trên trần gian.
Vợ chồng được mời gọi sống trung thành, tôn trọng, và yêu thương nhau như Đức Giêsu yêu thương Giáo hội (x. Ep 5,25). Người chồng phải yêu thương và bảo vệ vợ, không làm điều gì khiến vợ mất danh dự. Người vợ phải tôn trọng chồng, chăm sóc gia đình, và cùng chồng xây dựng một mái ấm tràn đầy tình yêu. Cả hai cần vượt qua những ham muốn thể xác và vật chất, để tình yêu của họ trở thành phản chiếu của tình yêu thần linh.
Đối với con cái, hãy dạy dỗ chúng trong đức tin, giúp chúng lớn lên trong sự kính sợ và yêu mến Thiên Chúa. Hãy là tấm gương sáng cho con cái, để chúng học được lòng bác ái, sự khiêm nhường, và tinh thần phục vụ. Đối với cha mẹ già yếu, hãy chăm sóc họ với tất cả lòng hiếu thảo, vì đó là cách chúng ta tôn vinh Thiên Chúa, Đấng đã ban cho chúng ta sự sống qua cha mẹ.
Ngoài gia đình, chúng ta cũng có trách nhiệm đối với cộng đồng. Hãy sống hòa thuận với láng giềng, giúp đỡ những người nghèo khổ, và góp phần xây dựng một xã hội công bằng, bác ái. Hãy trở thành muối và ánh sáng cho thế gian, như Đức Giêsu đã dạy (x. Mt 5,13-14), để qua đời sống của chúng ta, người khác có thể nhận biết tình yêu của Thiên Chúa.
Kết luận: Con đường dẫn đến sự sống đời đời
Anh chị em thân mến, con đường dẫn đến sự cứu rỗi không phải là con đường dễ dàng, nhưng là con đường đầy ánh sáng, hy vọng, và tình yêu. Đó là con đường của sự tha thứ, của lòng bác ái, và của niềm tin vào Đức Giêsu Kitô, Đấng đã chết và sống lại vì chúng ta. Tôi, Kdata Gotama, từng lạc lối trong bóng tối, nhưng nhờ ân sủng của Chúa, tôi đã tìm thấy ánh sáng. Tôi mời gọi anh chị em cùng bước đi trên con đường này, với lòng khiêm nhường, với tình yêu thương, và với niềm tin rằng Thiên Chúa luôn đồng hành cùng chúng ta.
Hãy sống với lòng biết ơn, yêu thương tha nhân, và đặt niềm tin vào Chúa Giêsu, Đấng đã phán: “Ta là con đường, là sự thật và là sự sống” (Ga 14,6). Hãy để Ngài dẫn dắt anh chị em, qua cầu nguyện, Bí tích, và đời sống bác ái. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, hãy nhớ rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Ngài là Cha nhân từ, luôn dang rộng vòng tay đón chúng ta trở về.
Hãy bước đi trên con đường cứu rỗi với niềm vui và hy vọng, vì phần thưởng đang chờ đợi chúng ta không phải là của cải trần gian, mà là sự sống đời đời trong vinh quang của Thiên Chúa. Amen.
Lm. Anmai, CSsR