Giọt sương ban mai
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng hơn một lần trong đời ngắm nhìn hình ảnh những giọt sương ban mai đẹp tinh khôi và thầm lặng, nhưng đã bao lần chúng ta tận hưởng trọn vẹn nét tinh khôi ấy??
“Ò…Ó…O…O…”, đó là tiếng gáy của chú gà cất lên chào một ngày mới tươi sáng. Đồng hồ điểm 5h. Mọi vật còn chìm trong tĩnh lặng, tiếng gió khẽ xì xào trong lá như vươn mình tỉnh giấc. Tôi cũng vươn mình, xoay phải xoay trái rồi ra khỏi giường. Lác đác vài tiếng xe qua lại… Tôi đặt chân ra vườn như muốn hòa mình vào thiên nhiên. Hình ảnh em – giọt sương mai trên chiếc lá khoai chiếm trọn tầm nhìn của tôi. Đó là giọt nước được cô đọng từ khí trời. Suốt đêm, em không ngủ. Em mải miết cho việc hoàn thiện bản thân, để khi mặt trời thức giấc, em phải thật hoàn hảo. Em long lanh như hạt ngọc đọng trên lá, phản chiếu mọi vật trong tầm nhìn, kể cả tôi. Tôi nhìn em như lạc vào một thế giới nhiệm mầu – thế giới của sự bình yên và tươi mới nhưng cũng gợi cho tôi về số phận mong manh, nhỏ bé của kiếp người ở đời này.
Em – một kết tinh của sự tươi mới, bình an và yêu thương. Tôi nhìn em như đang lắng suy tư sau giấc ngủ dài. “Hôm nay tôi phải…”, “hôm nay tôi sẽ…”, tôi chôn vùi những dự định đó xuống tận đáy lòng để trở nên trong trẻo như em. Tâm hồn tôi nhẹ nhàng, thanh thoát, tràn đầy nhựa sống. Em như tiếp thêm năng lượng cho tôi để tôi sống một ngày thật ý nghĩa…
Em – mong manh, huyền ảo nhưng chất chứa bao nỗi niềm, bao khắc khoải về số phận như cát bụi của con người bởi khi những tia nắng ló rạng, em phải tan biến như một quy luật của tự nhiên. Nhưng chính khi em được tan biến dưới tia nắng ấm, cuộc đời em trở thành vĩnh cửu vì đã hoà vào vạn vật, trở nên một với các thụ tạo khác. Cuộc đời em như giúp tôi trả lời cho câu hỏi: “Tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?” Đó là phải biết chết đi cho con người cũ và bỏ đi cái tôi ích kỷ; đó là phải sống yêu thương và hy sinh cho tha nhân…
“Ng ơi, vào ăn sáng đi con!”
Tiếng gọi ngọt ngào của mẹ đã kéo tôi về với thực tại. Đồng hồ điểm 6h. Hình ảnh em tan biến dần khi bình minh kéo theo vài tia nắng của mùa hè. Em đi nhưng để lại trong tôi một vẻ đẹp tuyệt diệu của Mẹ thiên nhiên. Em đi nhưng để lại nơi tôi năng lượng tràn đầy nhựa sống, hứa hẹn với tôi một ngày sẽ tươi mới. Em đi nhưng đã dạy tôi về bài học làm người và trân quý những cảnh vật của thiên nhiên…
Giọt Sương Mai