MÙA VỌNG VỚI BÀI CA BENEDICTUS
Ông Dacaria đã hết bị câm, ngay khi ông viết tên Gioan vào tấm bảng nhỏ. Câm lặng suốt một thời gian dài, chắc hẳn, ông đã có đủ thời giờ suy ngẫm Thánh Ý Thiên Chúa và đã sẵn sàng đáp lại. Khi nói được, ông liền ca khen, chúc tụng, tôn vinh và cảm tạ Thiên Chúa. Đồng thời, ông cũng trở thành ngôn sứ cho con mình: Hài Nhi hỡi, con sẽ mang tước hiệu là ngôn sứ của Đấng Tối Cao: con sẽ đi trước Chúa, mở lối cho Người, bảo cho dân Chúa biết: Người sẽ cứu độ, là tha cho họ hết mọi tội khiên.
Sự kiện ông Dacaria bị câm, là một dấu chỉ nhắc nhớ ông rằng: đã có lúc, ông không tin vào quyền năng Thiên Chúa, không tin Thiên Chúa có thể thi ân ở những nơi, mà con người không còn gì để hy vọng, không tin Thiên Chúa có thể làm phát sinh một mầm sống, nơi cung lòng hiếm muộn và già cỗi của bà Êlisabét.
“Không nói được”, không chỉ là không nói được về mặt ngôn ngữ, nhưng nhất là, không thể ca tụng Thiên Chúa được. Thật vậy, khi chúng ta không tin, không nhận ra ơn huệ của Chúa, thì chúng ta không thể ca tụng Người được. Chính khi ông Dacaria đặt tên cho con là Gioan, nghĩa là, Thiên Chúa Thi Ân, thì lưỡi ông lại mở ra, ông nói được, và lời nói đầu tiên ông nói là lời: Chúc tụng Đức Chúa, là Thiên Chúa Ítraen, đã viếng thăm và cứu chuộc dân Người. Đó là Bài Ca Chúc Tụng (Benedictus), vang lên mỗi ngày trong Giờ Kinh Sáng của chúng ta.
Đối với ông Dacaria, thời gian bị câm, đó là thời gian suy niệm và chiêm niệm, để khám phá sự hiện diện và cách hành động của Thiên Chúa trong lịch sử Dân Chúa, và trong chính cuộc đời ông. Thời gian ông bị câm là thời gian cầu nguyện, vì thế, đối với ông, thời gian bị câm, chính là thời gian ông “cưu mang” Lời Chúa, và cũng ngay chính thời điểm đó, bà Êlisabét cũng đã cưu mang vị ngôn sứ của Đấng Tối Cao.
Bài Ca Chúc Tụng (Benedictus) được mở đầu bằng lời công bố lý do chúc tụng: Chúc tụng Đức Chúa, là Thiên Chúa Ítraen, đã viếng thăm và cứu chuộc dân Người. Thật vậy, Thiên Chúa đã thực sự “viếng thăm cứu chuộc” chúng ta mỗi ngày, nơi Đức Giêsu Kitô, qua Bí Tích Thánh Thể, mà chúng ta cử hành. Ước gì chúng ta cảm nhận được hồng ân này, và được đầy tràn niềm vui như ông Dacaria, mỗi khi chúng ta đọc hay hát Bài Ca Chúc Tụng này.
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB