NGHĨA PHU THÊ CHẲNG PHẢI TU NGHÌN NĂM MỚI NÊN DUYÊN ĐƯƠC!
Người xưa có câu: “Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, trăm ngày vợ chồng thì tình nghĩa còn sâu hơn biển”. Giữa vợ chồng không chỉ có tình cảm mà quan trọng hơn là còn có một chữ “ân” nữa, vậy nên mới nói hai con người xa lạ có thể nên duyên vợ chồng chính là do duyên nợ mà thành. Cũng bởi vì cái “ân” ấy mà hai con tim cần phải nâng đỡ lẫn nhau, không xa rời, không bỏ quên nhau, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, không vì ngoại cảnh mà đổi thay hay bội bạc.
Thế nhưng, theo những chặng đường hôn nhân, tình yêu rơi rụng dần và nhiều người nghĩ tình cảm ấy đã chết đi rồi. Là vợ chồng nhưng đôi khi chúng ta lại quên mất cách yêu thương người bạn đời như đã từng. Bây giờ, nghĩ về người kia chỉ thấy sự mệt mỏi, chán chường. Nhìn vào mắt nhau chỉ thấy sự thất vọng cùng cực. Đôi khi, chỉ cần mở lời là châm ngòi cho một cuộc chiến. Không biết bao nhiêu lần, chúng ta không muốn trở về căn nhà có người vợ, người chồng đang đợi.
Có đôi lúc trong cuộc sống vợ chồng, ta cảm thấy hối hận vô cùng về đã “trót” cưới người kia. Giá như thời gian quay lại ta sẽ không bao giờ gật đầu với con người đầy vô tâm, ích kỉ và tàn nhẫn kia. Nếu được chọn lựa lại, hẳn ta sẽ chọn một con người khác.
Thế nhưng, người vợ hay người chồng ở thời điểm đó chính xác là những gì ta cần. Là tình yêu, là sự thấu hiểu và bao dung, là người ta biết rằng sẽ cùng mình sát cánh cho những chặng đường sau này. Chúng ta cũng đã từng rất hạnh phúc bên người bạn đời của mình cơ mà?
Hôn nhân thật sự không phải là nấm mồ giết chết tình yêu. Mà đúng hơn, cả người vợ và người chồng trong một cuộc hôn nhân bất hạnh chưa thật sự thấu hiểu và thông cảm cho nhau. Nên nhớ rằng, ngoài sự phản bội thì mọi thứ đều có cách giải quyết nếu cả hai thật sự đồng lòng.
Hôn nhân không giống tình yêu. Nó đòi hỏi trách nhiệm, bổn phận, kinh tế và rất nhiều gánh nặng khác. Đôi khi chúng ta chỉ nhìn thấy hòn đá đè nặng trên vai mình mà không hề biết người bạn đời của mình cũng áp lực như thế. Lẽ ra, chính chúng ta phải giúp nhau là nhẹ gánh, làm cuộc sống trở nên đơn giản hơn nhưng khổ thay, mình lại làm điều ngược lại. Bao chỉ trích, than vãn, nhiếc móc… đã khiến gánh nặng nhân lên nhiều lần và người bạn đời cảm thấy ngày càng ngột ngạt, bế tắc trong căn nhà – nơi lẽ ra bình yên và ấm áp nhất. Cuộc sống hôn nhân đòi hỏi trách nhiệm, bổn phận, kinh tế và rất nhiều gánh nặng khác. Đôi khi chúng ta chỉ nhìn thấy hòn đá đè nặng trên vai mình mà không hề biết người bạn đời của mình cũng áp lực như thế. Lẽ ra, chính chúng ta phải giúp nhau là nhẹ gánh, làm cuộc sống trở nên đơn giản hơn nhưng khổ thay, mình lại làm điều ngược lại. Bao chỉ trích, than vãn, nhiếc móc… đã khiến gánh nặng nhân lên nhiều lần và người bạn đời cảm thấy ngày càng ngột ngạt, bế tắc trong căn nhà – nơi lẽ ra bình yên và ấm áp nhất. Cuộc sống sẽ nhẹ nhàng vô cùng nếu chúng ta biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
Vợ chồng không đơn giản chỉ là sống cùng nhau dưới một căn nhà, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường mà thật sự ý nghĩa hơn thế. Những giây phút hoạn nạn, khốn cùng, khổ đau nhất trong cuộc đời vẫn nắm chặt tay nhau không buông. Những lúc mâu thuẫn lên đỉnh điểm, cãi vã to tiếng cũng đừng vội nghĩ đến chuyện ly hôn. Vợ chồng là cùng nhau đi hết những ngày cùng tháng hạn như thế!
Được gặp gỡ, kết hôn với nhau đã là cái duyên kì lạ trong đời. Nhưng muốn giữ được điều đó, muốn bên nhau trọn đời chẳng phải là điều dễ dàng. Hôn nhân đòi hỏi chúng ta phải nỗ lực, cố gắng và bao dung rất nhiều. Cái nắm tay tuổi già chính là bao nhiêu giông bão đã trải qua thời trẻ. Không có cuộc hôn nhân nào chỉ cần yêu nhau là cưới về sẽ hạnh phúc.
ST