
NO MẤT NGON, GIẬN MẤT KHÔN
Hà ngồi trước bàn ăn, tay cầm đôi đũa, mắt lơ đãng nhìn đĩa cá kho tộ còn nguyên vẹn. Mùi thơm của nước mắm, tiêu, và chút cay nồng của ớt bốc lên, nhưng cô chẳng buồn động đũa. Bên ngoài, tiếng mưa rả rích đập vào cửa kính, hòa lẫn với tiếng xe cộ vội vã trên con đường nhỏ trước nhà. Đã bảy giờ tối, nhưng chồng cô, Tuấn, vẫn chưa về. Điện thoại nằm im lìm trên bàn, không tin nhắn, không cuộc gọi. Hà thở dài, đặt đũa xuống, cảm giác đói dần bị thay thế bởi một cơn bứt rứt khó chịu.
Họ cưới nhau được ba năm, và những ngày đầu, mọi thứ đều ngọt ngào như một giấc mơ. Tuấn luôn về nhà đúng giờ, hai người cùng nấu ăn, cùng ngồi cười đùa bên bàn ăn nhỏ. Nhưng gần đây, mọi thứ đã thay đổi. Công việc của Tuấn ở công ty xây dựng ngày càng bận rộn, những buổi nhậu với đồng nghiệp kéo dài đến khuya, và những lời hứa “Anh về sớm” dần trở thành câu nói sáo rỗng. Hà không phải người thích cằn nhằn, nhưng sự kiên nhẫn của cô đang cạn dần.
Cô đứng dậy, mang đĩa cá vào bếp, đổ hết vào thùng rác. “Đói thì tự kiếm gì mà ăn,” cô lẩm bẩm, giọng đầy bực dọc. No mất ngon, cô nghĩ. Nhưng cái cảm giác trống rỗng trong lòng không chỉ vì bụng đói, mà còn vì sự cô đơn đang gặm nhấm cô từng chút một.
Đúng lúc đó, tiếng chìa khóa lạch cạch vang lên ở cửa. Hà quay lại, thấy Tuấn bước vào, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc bù xù, mùi rượu thoảng ra từ người anh. Anh nở một nụ cười mệt mỏi, nhưng ánh mắt Hà đã lạnh tanh.
“Em đợi anh à?” Tuấn hỏi, giọng hơi lè nhè. Anh vứt cặp tài liệu lên ghế sofa, bước tới bàn ăn giờ đã trống trơn. “Cơm đâu?”
Hà khoanh tay, nhìn anh chằm chằm. “Đổ rồi. Anh về muộn thế này thì ăn ở ngoài luôn đi, tôi nấu để làm gì?”
Tuấn nhíu mày, vẻ mệt mỏi trên mặt nhanh chóng chuyển thành khó chịu. “Em nói thế là sao? Anh đi làm cả ngày, về nhà chỉ muốn ăn bữa cơm nóng, vậy mà em đổ đi?”
“Vậy anh muốn tôi làm sao?” Hà gắt lên, giọng cao vút. “Ngồi đợi anh đến nửa đêm à? Anh có báo trước đâu mà tôi giữ cơm!”
“Em lúc nào cũng vậy,” Tuấn quát lại, tay đập mạnh xuống bàn. “Chỉ biết trách móc, không thông cảm gì cả. Anh làm vì gia đình này, em nghĩ anh thích nhậu nhẹt chắc?”
Cơn giận trong Hà bùng lên như ngọn lửa gặp gió. “Vì gia đình? Anh đi nhậu với đồng nghiệp, để tôi ở nhà một mình, gọi đó là vì gia đình à? Anh có biết tôi mệt thế nào không?”
Cả hai đứng đối diện nhau, không ai chịu nhường ai. Tiếng mưa ngoài kia dường như to hơn, át đi phần nào tiếng cãi vã, nhưng không thể xóa bỏ cái không khí ngột ngạt trong căn nhà nhỏ. Tuấn thở hắt ra, quay người bước vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Hà đứng đó, tay nắm chặt, nước mắt chực trào nhưng cô kìm lại. Giận mất khôn, cô tự nhủ, nhưng lúc này, cô không còn quan tâm nữa.
Sáng hôm sau, Hà dậy sớm, nhưng không phải để chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày. Cô mặc một chiếc áo len mỏng, đội mũ, và rời khỏi nhà trước khi Tuấn tỉnh dậy. Cô không muốn đối mặt với anh, không muốn nghe thêm bất kỳ lời biện minh nào. Đêm qua, sau trận cãi vã, cô nằm trằn trọc đến gần sáng, đầu óc quay cuồng với đủ thứ suy nghĩ. Cô giận Tuấn, giận chính mình, và giận cả cái cuộc sống mà cô từng nghĩ là hạnh phúc.
Hà bước vào một quán cà phê nhỏ gần nhà, gọi một ly đen đá. Quán vắng tanh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ và tiếng máy xay cà phê từ quầy pha chế. Cô ngồi cạnh cửa sổ, nhìn dòng người qua lại, cố gắng tìm một chút bình yên. Nhưng cơn giận vẫn âm ỉ trong lòng, như một đốm than chưa tắt hẳn.
Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Tuấn: “Em đi đâu vậy? Anh xin lỗi chuyện tối qua, về nhà nói chuyện được không?” Hà đọc xong, cười khẩy, rồi khóa màn hình. Xin lỗi? Cô đã nghe câu đó bao nhiêu lần rồi, và lần nào cũng chỉ là lời nói xuông. Cô nhấp một ngụm cà phê, vị đắng lan tỏa trong miệng, nhưng không đủ để át đi cái đắng trong lòng.
Cô quyết định không về nhà ngay. Thay vào đó, cô gọi cho Lan – cô bạn thân từ thời đại học. Lan sống cách đó vài con phố, làm việc tại một tiệm bánh nhỏ. Khi Hà đến, Lan đang đứng sau quầy, tay nhào bột, khuôn mặt rạng rỡ như mọi khi.
“Trông cậu như vừa cãi nhau với cả thế giới ấy,” Lan nói, vừa đặt khay bánh vào lò nướng. “Chuyện gì nữa?”
Hà ngồi xuống chiếc ghế gỗ, thở dài. “Tuấn. Lại về muộn, lại nhậu nhẹt, lại cãi nhau. Mình mệt lắm rồi.”
Lan ngừng tay, nhìn cô với ánh mắt thông cảm. “Cậu giận cũng đúng, nhưng cãi nhau hoài thế này không ổn đâu. No mất ngon, giận mất khôn – cậu có thấy mình đang tự làm khổ mình không?”
Hà nhíu mày. “Ý cậu là sao? Mình phải chịu đựng à?”
“Không phải chịu đựng,” Lan nói, giọng nhẹ nhàng. “Nhưng cậu cần bình tĩnh. Giận quá thì chỉ tự hại mình thôi. Tuấn sai, nhưng cậu cũng không cần phải đẩy mọi chuyện lên cao trào thế.”
Hà im lặng, không đáp. Cô biết Lan nói đúng, nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi. Cô không muốn tha thứ dễ dàng, không muốn Tuấn nghĩ rằng mọi thứ có thể quay lại như trước chỉ bằng một lời xin lỗi.
Buổi chiều, Hà vẫn chưa về nhà. Cô lang thang qua những con phố quen thuộc, ghé vào một cửa hàng sách cũ để giết thời gian. Nhưng khi cô đang lật giở một cuốn tiểu thuyết, điện thoại lại rung lên. Lần này là cuộc gọi từ chị Hoa – đồng nghiệp của Tuấn.
“Alo, Hà à? Chị cần em qua công ty ngay,” giọng chị Hoa gấp gáp. “Tuấn bị tai nạn. Không nặng lắm, nhưng em nên đến.”
Hà đứng sững, cuốn sách trên tay rơi xuống sàn. “Tai nạn? Sao lại… Anh ấy sao rồi?”
“Chị không rõ chi tiết, nhưng cậu ấy đang ở phòng y tế công ty. Em đến nhanh nhé!”
Hà lao ra khỏi cửa hàng, bắt taxi đến công ty Tuấn. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn. Tai nạn? Sao lại tai nạn? Anh ấy đi làm bằng xe máy, chẳng lẽ… Cô cắn môi, cố kìm nước mắt. Cơn giận sáng nay giờ biến thành nỗi lo, nhưng xen lẫn vào đó là một chút hối hận. Nếu cô không bỏ đi, nếu cô ở lại nói chuyện với anh, liệu mọi chuyện có khác không?
Khi Hà đến nơi, Tuấn đang nằm trên giường trong phòng y tế, tay trái băng kín, mặt mày nhợt nhạt. Anh nhìn thấy cô, cố nở một nụ cười yếu ớt. “Em đến rồi à?”
Hà không đáp, chỉ bước tới, ngồi xuống cạnh anh. “Sao lại ra nông nỗi này?”
Tuấn thở dài. “Sáng nay anh vội đi làm, đầu óc không tập trung. Đường trơn, anh té xe. May mà chỉ trầy xước thôi.”
Hà nhìn anh, lòng lẫn lộn giữa giận dữ và xót xa. “Không tập trung? Vì cãi nhau với tôi à?”
Tuấn im lặng một lúc, rồi gật đầu. “Ừ. Anh xin lỗi. Đáng ra anh không nên để em một mình tối qua.”
Hà quay mặt đi, không muốn anh thấy nước mắt cô. Cô giận anh, nhưng giờ đây, cô cũng giận chính mình. Giận mất khôn, cô nghĩ. Nếu cô bình tĩnh hơn, nếu cô không bỏ đi, có lẽ anh đã không vội vàng, đã không gặp tai nạn. Nhưng giờ nói gì cũng muộn.
Hà ngồi cạnh giường trong phòng y tế, tay nắm chặt mép ghế, mắt nhìn Tuấn nhưng không nói gì. Không khí giữa họ nặng nề, dù chẳng ai lên tiếng. Tiếng máy lạnh rè rè trên tường và tiếng bước chân của nhân viên ngoài hành lang là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng. Tuấn nằm đó, tay trái băng kín, ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc sang Hà như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Anh biết cô đang giận, và anh cũng chẳng còn sức để biện minh.
Chị Hoa, đồng nghiệp của Tuấn, bước vào, tay cầm một chai nước suối. “Hà, em uống chút nước đi,” chị nói, giọng nhẹ nhàng. “Tuấn không sao đâu, chỉ trầy xước thôi. Bác sĩ bảo nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Hà gật đầu, nhận chai nước nhưng không mở. “Cảm ơn chị,” cô đáp, giọng đều đều. Chị Hoa nhìn hai người, thở dài, rồi quay ra ngoài, để lại họ trong không gian ngột ngạt.
“Em về trước đi,” Tuấn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Anh nghỉ chút rồi tự về được.”
Hà nhíu mày, quay sang nhìn anh. “Tự về? Anh vừa té xe, tay chân thế này mà tự về kiểu gì?”
“Anh gọi taxi,” Tuấn nói, giọng yếu ớt. “Em không cần lo.”
“Lo?” Hà cười khẩy, nhưng ánh mắt cô lại thoáng buồn. “Nếu tôi không lo thì đã không có mặt ở đây. Nhưng anh đừng nghĩ tôi tha thứ dễ dàng thế đâu.”
Tuấn thở dài, quay mặt đi. “Anh biết em giận. Anh không trách em. Nhưng sáng nay anh thực sự không cố ý…”
“Không cố ý?” Hà cắt lời, giọng cao lên. “Anh không cố ý để tôi đợi đến khuya, không cố ý đi nhậu thay vì về nhà, không cố ý để tôi phải đổ cơm đi? Vậy anh cố ý cái gì, Tuấn?”
Tuấn im lặng, không đáp. Anh biết mình sai, nhưng cái tôi trong anh vẫn khiến anh không muốn thừa nhận hoàn toàn. Hà đứng dậy, cầm túi xách. “Thôi, anh nghỉ đi. Tôi về đây. Khi nào anh tỉnh táo thì tự lo mà về.”
Cô bước ra khỏi phòng y tế, không quay đầu lại. Tuấn nhìn theo bóng lưng cô, muốn gọi nhưng cổ họng như nghẹn lại. Anh tự nhủ, để cô nguôi giận rồi nói chuyện sau. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mọi thứ không đơn giản như vậy nữa.
Hà bước ra khỏi công ty, trời đã ngừng mưa nhưng không khí vẫn ẩm ướt, lạnh lẽo. Cô không về nhà ngay mà đi bộ dọc con đường gần đó, đầu óc trống rỗng. Cô giận Tuấn, nhưng cô cũng mệt mỏi vì chính mình. Giận mất khôn, cô nghĩ. Nếu sáng nay cô không bỏ đi, không để cơn giận dẫn dắt, có lẽ cô đã ở nhà, đã nói chuyện tử tế với anh, và anh đã không vội vã đến mức té xe. Nhưng giờ thì sao? Cô chẳng còn cảm giác ngon miệng với bất cứ thứ gì, và cái khôn ngoan mà cô từng tự hào cũng bay biến đâu mất.
Buổi tối, Tuấn về nhà bằng taxi, tay trái vẫn băng kín, bước đi khập khiễng. Hà đang ngồi trên sofa, mắt dán vào tivi nhưng chẳng thực sự xem. Khi nghe tiếng cửa, cô liếc sang, thấy anh lặng lẽ cởi giày, đặt cặp lên bàn. Không ai nói gì, như thể cả hai đang chờ đối phương lên tiếng trước.
Cuối cùng, Tuấn phá vỡ sự im lặng. “Em ăn gì chưa?” anh hỏi, giọng nhẹ nhàng, như một cách làm hòa.
Hà không quay lại, chỉ đáp cụt lủn: “Chưa. Không đói.”
Tuấn bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Anh xin lỗi, được không? Tối qua anh sai, anh không nên đi nhậu muộn thế. Nhưng em cũng biết công việc anh bận, đôi khi không tránh được.”
Hà tắt tivi, quay sang nhìn anh. “Bận? Anh lúc nào cũng lấy lý do đó. Anh có biết tôi cảm thấy thế nào khi ngồi đợi anh từng đêm không? Như một con ngốc ấy!”
“Anh không bảo em đợi,” Tuấn đáp, giọng bắt đầu cao lên. “Anh đã nói em cứ ăn trước, ngủ trước, sao em cứ phải làm khổ mình?”
“Vậy là lỗi của tôi?” Hà bật dậy, tay nắm chặt. “Anh đi nhậu, anh về muộn, anh làm tôi lo, nhưng lại là tôi tự làm khổ mình? Anh giỏi đổ lỗi thật đấy!”
“Anh không đổ lỗi,” Tuấn gắt lên, cũng đứng dậy. “Nhưng em lúc nào cũng làm quá lên. Anh chỉ đi nhậu với đồng nghiệp, không phải ngoại tình hay gì cả. Em không thể thông cảm một chút à?”
“Thông cảm?” Hà hét lên, nước mắt trào ra. “Tôi thông cảm ba năm rồi, Tuấn! Tôi nấu cơm đợi anh, tôi lo anh mệt, tôi nhịn hết lần này đến lần khác. Nhưng anh thì sao? Anh coi tôi là cái gì? Một người hầu à?”
Tuấn đứng sững, không ngờ Hà lại bùng nổ như vậy. Anh muốn phản bác, nhưng nhìn thấy nước mắt cô, anh khựng lại. “Anh… anh không có ý đó,” anh nói, giọng nhỏ dần. “Anh chỉ muốn em hiểu anh cũng mệt, cũng áp lực.”
“Áp lực thì ai chẳng có,” Hà đáp, lau nước mắt. “Nhưng tôi không lấy áp lực làm lý do để bỏ rơi anh. Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi không?”
Tuấn im lặng, cúi đầu. Anh biết mình sai, nhưng cái tôi trong anh vẫn khiến anh không thể nói ra lời xin lỗi thật lòng. Hà nhìn anh, thất vọng tràn trề. “Nếu anh không thay đổi, tôi không biết mình chịu được đến bao giờ,” cô nói, rồi quay vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tuấn ngồi phịch xuống sofa, tay ôm đầu. Anh giận Hà vì không hiểu cho anh, nhưng anh cũng giận chính mình vì đã để mọi chuyện đi xa thế này. Giận mất khôn, anh nghĩ. Lẽ ra anh không nên cãi lại, không nên để những lời nói không kịp nghĩ làm tổn thương cô thêm.
Sáng hôm sau, Hà dậy sớm, nhưng không ở nhà. Cô đến tiệm bánh của Lan, muốn tìm một nơi để trút bỏ cảm giác nặng nề trong lòng. Lan đang đứng sau quầy, tay nhào bột, thấy Hà bước vào với đôi mắt thâm quầng, cô bạn ngừng tay ngay.
“Lại cãi nhau à?” Lan hỏi, đưa cho Hà một cốc nước cam.
Hà gật đầu, ngồi xuống. “Mình không chịu nổi nữa, Lan. Tối qua bọn mình lại cãi nhau, lớn hơn hôm trước. Mình nói mấy lời nặng lắm, giờ nghĩ lại thấy hối hận.”
Lan thở dài, ngồi xuống đối diện. “Cậu giận thì cũng phải, nhưng nói nặng lời chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi. Tuấn thế nào?”
“Anh ấy bị tai nạn sáng qua, trầy xước thôi nhưng mình vẫn lo,” Hà đáp, giọng trầm xuống. “Mình giận anh ấy, nhưng mình cũng sợ mất anh ấy. Mình không biết phải làm sao nữa.”
Lan đặt tay lên vai Hà, an ủi. “No mất ngon, giận mất khôn – cậu thấy chưa? Cậu giận quá nên không kiểm soát được, giờ cả hai đều khổ. Cậu cần bình tĩnh lại, nói chuyện tử tế với Tuấn. Chứ cứ thế này, không ai thắng đâu.”
Hà gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rối như tơ. Cô biết Lan nói đúng, nhưng làm sao để bình tĩnh khi cơn giận vẫn âm ỉ? Cô quyết định ở lại tiệm bánh cả ngày, giúp Lan nhào bột, làm bánh, cố gắng quên đi chuyện ở nhà. Nhưng đến chiều, một cuộc gọi từ chị Hoa lại khiến cô hoảng loạn.
“Hà, Tuấn lại bị tai nạn,” giọng chị Hoa gấp gáp qua điện thoại. “Lần này nặng hơn, đang ở bệnh viện. Em đến ngay nhé!”
Hà thả rơi khay bột trên tay, mặt tái mét. “Sao lại… Anh ấy không đi làm hôm nay mà?”
“Chị không rõ, nhưng cậu ấy đi xe máy, có vẻ vội lắm,” chị Hoa đáp. “Em đến bệnh viện X đi, chị đang ở đó.”
Hà lao ra khỏi tiệm bánh, bắt taxi đến bệnh viện. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn. Lại tai nạn? Lần này nặng hơn? Cô cắn môi, nước mắt rơi không kiểm soát. Giận mất khôn, cô tự trách mình. Nếu tối qua cô không cãi nhau, không nói những lời nặng nề, có lẽ Tuấn đã không bốc đồng lao ra đường. Nhưng giờ, mọi thứ đã muộn.
Khi Hà đến bệnh viện, Tuấn đang nằm trong phòng cấp cứu, chân phải bó bột, mặt đầy vết trầy. Chị Hoa đứng bên ngoài, thấy Hà chạy tới, vội nắm tay cô. “Cậu ấy ổn rồi, nhưng gãy chân, phải nằm viện vài tuần.”
Hà ngồi phịch xuống ghế, tay ôm mặt. “Tại sao anh ấy lại ra đường? Hôm nay anh ấy nghỉ mà…”
Chị Hoa thở dài. “Chị nghe đồng nghiệp kể, sáng nay cậu ấy đến công ty lấy giấy tờ, bảo là muốn xin nghỉ vài ngày để ở nhà với em. Nhưng có vẻ cậu ấy vội, lại không tập trung, nên…”
Hà nghe xong, nước mắt rơi càng nhiều. Tuấn muốn ở nhà với cô, muốn sửa sai, nhưng cô lại đẩy anh ra. Giận mất khôn, cô nghĩ. Và giờ, cái giá phải trả là quá đắt.
Hà ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, tay nắm chặt chai nước suối mà chị Hoa đưa, nhưng cô không uống. Mắt cô đỏ hoe, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ tự trách. Tuấn nằm trong đó, chân gãy, mặt đầy vết trầy, và tất cả chỉ vì cô. Nếu tối qua cô không cãi nhau, không nói những lời nặng nề, có lẽ anh đã không bốc đồng lao ra đường. Cô tự nhủ, “No mất ngon, giận mất khôn,” nhưng giờ đây, câu nói ấy không còn là lời cảnh tỉnh nữa, mà là một sự thật đau đớn đè nặng lên lòng cô.
Chị Hoa ngồi cạnh, đặt tay lên vai Hà. “Đừng tự trách mình quá, Hà. Tuấn vội vàng là do cậu ấy, không phải em đẩy cậu ấy ra đường.”
Hà lắc đầu, giọng nghẹn ngào. “Chị không hiểu đâu. Tối qua tôi nói mấy lời tệ lắm, bảo anh ấy đừng coi tôi là người hầu. Tôi giận quá, không nghĩ được gì, và giờ thì…” Cô bỏ lửng câu nói, nước mắt lại rơi.
Chị Hoa thở dài. “Chị biết em giận Tuấn vì cậu ấy hay về muộn, nhưng cậu ấy cũng không phải người xấu. Sáng nay cậu ấy đến công ty, bảo muốn xin nghỉ vài ngày để ở nhà với em. Chị nghĩ cậu ấy thực sự muốn sửa sai.”
Hà nghe xong, lòng càng nặng trĩu. Tuấn muốn ở nhà với cô, muốn làm lại từ đầu, nhưng cô lại không cho anh cơ hội. Cô im lặng, cúi đầu, để mặc nước mắt rơi xuống sàn bệnh viện lạnh lẽo.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang. “Gia đình anh Tuấn đây à? Cậu ấy ổn rồi, gãy xương đùi phải, cần bó bột và nằm viện khoảng hai tuần. Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần nghỉ ngơi tuyệt đối.”
Hà gật đầu, cảm ơn bác sĩ, rồi đứng dậy theo chị Hoa vào phòng hồi sức. Tuấn nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều. Chân phải anh được bó bột trắng toát, tay trái vẫn còn băng từ vụ tai nạn hôm trước. Hà ngồi xuống cạnh anh, tay run run chạm vào bàn tay anh. Lạnh lẽo, nhưng vẫn ấm áp hơn nỗi sợ trong lòng cô.
Tuấn mở mắt, thấy Hà, anh khẽ mỉm cười. “Em đến rồi à? Anh không sao đâu, đừng lo.”
Hà không đáp, chỉ cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay anh. Tuấn nhíu mày, cố ngồi dậy nhưng bị cô ngăn lại. “Nằm yên đi,” cô nói, giọng khàn khàn. “Đừng làm gì nữa, tôi xin anh.”
Tuấn im lặng, nhìn cô. Anh biết cô đang tự trách mình, và anh cũng không biết phải nói gì để xoa dịu cô. “Anh xin lỗi,” cuối cùng anh lên tiếng. “Sáng nay anh không nên vội thế. Đáng ra anh phải gọi em, phải nói chuyện rõ ràng.”
Hà lắc đầu. “Không phải lỗi anh. Là tôi. Tôi giận quá, nói mấy lời không nên nói. Nếu tôi bình tĩnh hơn, anh đã không ra nông nỗi này.”
Tuấn nắm tay cô, siết nhẹ. “Đừng nói vậy. Cả hai chúng ta đều sai. Anh không trách em.”
Nhưng Hà không thể ngừng tự trách. Cô rút tay ra, đứng dậy. “Anh nghỉ đi. Tôi ra ngoài một lát.” Cô bước ra khỏi phòng, để lại Tuấn với ánh mắt buồn bã.
Ngoài hành lang, Hà ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt khóc. Cô không muốn Tuấn thấy mình yếu đuối, nhưng cô không thể kìm được nữa. Giận mất khôn, cô nghĩ. Và cái giá của cơn giận ấy là sự đau đớn của cả hai.
Hai ngày sau, Tuấn được chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh thường. Hà ở lại bệnh viện chăm anh, mang cơm từ nhà đến, nhưng không khí giữa họ vẫn nặng nề. Họ nói chuyện, nhưng chỉ là những câu ngắn gọn, lịch sự, như hai người xa lạ cố gắng giữ hòa khí. Hà giặt quần áo cho anh, thay nước trong bình, nhưng ánh mắt cô luôn tránh nhìn thẳng vào anh. Tuấn cũng vậy, anh nằm trên giường, trả lời những câu hỏi của cô bằng giọng đều đều, không cảm xúc.
“Em nấu cháo gì đấy?” Tuấn hỏi, nhìn bát cháo Hà đặt trên bàn.
“Cháo gà,” Hà đáp, không ngẩng lên. “Ăn đi, nguội mất.”
Tuấn gật đầu, cầm thìa xúc một miếng, nhưng không ăn ngay. “Ngon lắm,” anh nói, dù chưa nếm. “Cảm ơn em.”
Hà không đáp, chỉ quay đi dọn dẹp mấy chai nước rỗng trên bàn. Cô biết anh đang cố làm lành, nhưng cô không thể đáp lại như trước. Cơn giận đã nguôi, nhưng nó để lại một khoảng trống mà cô không biết làm sao lấp đầy.
Buổi chiều, Lan đến thăm. Cô mang theo một hộp bánh ngọt, đặt lên bàn cạnh giường Tuấn. “Sao mà cậu thành siêu nhân bó bột thế này?” Lan đùa, cố làm không khí nhẹ nhàng hơn.
Tuấn cười nhạt. “Siêu nhân thì không dám, chỉ là kẻ ngốc thôi.”
Lan liếc sang Hà, thấy cô đứng im ở góc phòng, không nói gì. “Hà, cậu ra ngoài mua nước với mình chút đi,” Lan nói, kéo tay cô bạn.
Ra đến hành lang, Lan quay sang Hà, giọng nghiêm túc. “Cậu với Tuấn thế này mãi à? Nhìn hai người như người dưng ấy.”
Hà thở dài. “Mình không biết phải làm sao, Lan. Mình giận anh ấy, nhưng giờ anh ấy thế này, mình không nỡ giận nữa. Nhưng cũng không thể vui vẻ như trước được.”
“Vì cậu tự trách mình,” Lan nói. “Cậu nghĩ tai nạn của Tuấn là lỗi cậu, nên cậu không dám đối diện anh ấy. Nhưng thế này chỉ làm cả hai khổ thêm thôi.”
Hà cúi đầu, không đáp. Lan tiếp tục: “No mất ngon, giận mất khôn – cậu thấy chưa? Cậu giận quá nên cãi nhau, giờ cậu tự dằn vặt mình. Nhưng Tuấn cũng có lỗi, cậu không thể gánh hết được.”
“Mình biết,” Hà nói, giọng nhỏ. “Nhưng mỗi lần nhìn anh ấy, mình lại nhớ tối hôm đó. Mình sợ nếu mình không thay đổi, mọi chuyện sẽ tệ hơn.”
Lan đặt tay lên vai cô. “Thì thay đổi đi. Nói chuyện với Tuấn, thẳng thắn hết ra. Đừng giữ trong lòng, không thì khoảng cách này sẽ không bao giờ khép lại.”
Hà gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Cô biết Lan nói đúng, nhưng làm sao để bắt đầu lại khi cả hai đều tổn thương?
Tối đó, sau khi Lan về, Hà ngồi lại bên giường Tuấn. Anh đang xem tivi, nhưng ánh mắt không tập trung. Hà hít một hơi sâu, lấy hết can đảm lên tiếng. “Tuấn, chúng ta nói chuyện được không?”
Tuấn tắt tivi, quay sang nhìn cô. “Ừ, được. Em muốn nói gì?”
Hà ngồi xuống ghế, tay đan vào nhau. “Mình xin lỗi. Tối hôm đó, mình không nên nói những lời nặng nề như vậy. Mình giận anh, nhưng mình không muốn đẩy mọi chuyện xa thế này.”
Tuấn im lặng một lúc, rồi thở dài. “Anh cũng xin lỗi. Anh biết mình sai khi không quan tâm em nhiều hơn. Công việc bận, nhưng anh không nên lấy đó làm lý do. Đáng ra anh phải về sớm, phải nói chuyện với em tử tế.”
Hà nhìn anh, mắt hoe đỏ. “Anh bị thế này, mình sợ lắm. Mình sợ nếu mình cứ giận, cứ cãi nhau, một ngày nào đó mình sẽ mất anh thật.”
Tuấn nắm tay cô, siết nhẹ. “Anh không đi đâu cả. Anh hứa, từ giờ anh sẽ thay đổi. Không nhậu muộn nữa, không để em đợi nữa. Anh chỉ muốn chúng ta như trước thôi.”
Hà gật đầu, nước mắt rơi. “Mình cũng vậy. Mình không muốn giận anh nữa. Nhưng anh phải giữ lời đấy.”
“Anh giữ,” Tuấn nói, cười nhẹ. “Còn em, đừng tự trách mình nữa, được không? Tai nạn là do anh, không phải em.”
Hà mỉm cười, lần đầu tiên sau mấy ngày. Cô lau nước mắt, gật đầu. “Ừ, mình sẽ cố.”
Đêm đó, họ nói chuyện lâu hơn, không còn cãi vã, không còn im lặng. Họ kể cho nhau nghe những điều đã giữ trong lòng, những nỗi sợ, những mong muốn. Dù vết thương vẫn còn, dù khoảng cách chưa hoàn toàn khép lại, nhưng ít nhất, họ đã bắt đầu lại từ đầu.
Lm. Anmai, CSsR