TỜ DI CHÚC
Đêm.
Trong phòng cấp cứu ,có tiếng chân chạy thình thịch , tiếng kêu la í ới và có cả tiếng khóc rấm rứt của người nhà bệnh nhân. Ông nằm đó ,gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu đờ đẫn nhìn lên trần nhà , hai tay bất động , môi khẽ mấp máy …mọi người vây quanh.
Một người đàn bà có tuổi tác sồn sồn nắm tay thằng con trai bước tới giường ông nằm khẽ nói điều gì đó , sau khi nghe xong gương mặt bà biến sắc lôi thằng nhỏ bước ra ngoài sân bệnh viện giọng ấm ức ” tức thật , thôi thế là hết thật rồi , về thôi con ! “
***
Còn nhớ hồi thời mới lập nghiệp, hai vợ chồng ông chỉ có cửa hàng nhỏ cung cấp vật liệu xây dựng , gặp thời bất động sản đang dâng cao , người ta xây nhà nhiều nên cửa hàng ông lên như diều gặp gió , chẳng mấy chốc trở thành nhà cung cấp lớn nhất cho các nhà bất động sản trong khu vực.Tiền vô như nước, ông xây nhà cửa mua xe hơi và các vật chất tiện nghi khác. Thói đời thường tiền nhiều người ta hay sinh tật .Ông gặp và phải lòng lấy ngay bà đối tác làm ăn mà tuổi đời chỉ thua ông đúng hai con giáp .Đúng như câu ca dao người ta thường hay nói :
Trồng trầu thì phải khai mương
Làm trai hai vợ phải thương vợ nhì
Từ lúc lập phòng nhì ông ở hẳn bên bà vợ nhỏ , còn bà lớn thỉnh thoảng chỉ ghé thăm thôi .Thế nên có những buổi chiều mưa rơi tầm tã , bà cảm thấy cô đơn đến tận chân giường, bà khóc :
Chém cha cái thói lấy chồng chung
Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng
Người thì ấm êm trong nệm gấm chăn bông còn thì kẻ lạnh lùng trong mưa bay lạnh lẽo. Bà nhớ cái thời còn hàn vi , ông đạp xe mua từng thùng gạch , từng bao xi măng về bán lẻ .Rồi khi có con Hanh ra đời hai vợ chồng phải làm ngày làm đêm để xây tổ ấm .Hai năm sau bà hạ sinh đứa con trai đặt tên là Thông để biểu tượng cho công việc làm ăn được hanh thông .Từ lúc đó công việc được phát triển đến ngày nay. Nhưng ông đã quên rồi cái thuở hàn vi đó. Ông tụ tập ăn chơi và kết quả là lập phòng nhì nhưng khác với người ta ông công khai mối quan hệ chứ không lén lút. Ông mua nhà mỗi bà vợ một căn , mỗi gia đình một chiếc xế hộp , con cái cho ăn học đàng hoàng. Tuy nhiên ông ở luôn nhà bà nhỏ , khi nào có chuyện bà lớn mới nhắn về.
Gia sản ông nhiều nên bạn bè khuyên ông nên lập di chúc. Di chúc là thể hiện nguyện vọng của người có tài sản mà họ sở hữu muốn để lại cho ai đó và không nhất thiết phải là người thân . Ông nghe qua ậm ừ cho qua chuyện. Bà vợ nhỏ cảm thấy bất an khi tài sản của ông thì nhiều nhưng về mặt pháp lý bà không có cơ sở để thừa hưởng. Biết rằng mình thế cô nên bà yêu cầu luật sư lập di chúc rồi đưa ông ký .Tuy nhiên ông ngờ ngợ là bà nhỏ có nhân tình , nhiều lần ông bắt gặp những cuộc điện thoại bất ngờ và những dòng tin nhắn tình tứ .Cho nên ông lưỡng lự khi lập di chúc , phần ông còn khỏe mạnh nên chưa nghĩ đến điều đó.
Do hai dòng con tị nạnh nhau và trông chờ vào khối tài sản khổng lồ của ông , chúng gây áp lực ông phải bán để chia , ngày nào chúng cũng gọi điện khóc lóc ỉ ôi không có tiền làm vốn sinh nhai .Không đứa nào lo làm ăn chỉ muốn thừa hưởng tài sản mà tiêu xài thoải mái. Ông nhớ cái ngày ông phải bán căn biệt thự bên Thảo Điền , chúng ngồi chầu chực tại Ngân hàng đợi chia tiền chúng mới chịu rút lui .Ông đau lắm những giọt nước mắt đắng cay của người làm cha nhưng bất lực trong việc dạy dỗ con cái .Âu đó là cũng cái quả mà nhân do ông tạo ra .
Rồi một buổi chiều mưa bay lộng gió , ông lên cơn đau tim đột quỵ ngay trên bàn nhậu .Bạn bè gọi ngay taxi kêu đi cấp cứu .Nghe tin ông nằm bệnh viện đám con bà lớn cho rằng từ đó tới giờ ông ở bên bà nhỏ nên tụi nó phải lo.Còn đám con bà nhỏ cho rằng phần lớn tài sản và di chúc để lại thuộc bên dòng bà lớn nên mọi việc phải do họ quyết định.
Cho nên khi nghe tin ông nằm bệnh viện bà nhỏ dắt theo thằng con trai nghe ngóng .Biết là di chúc chưa được lập , tức là bà lớn có giấy tờ hôn thú hợp pháp nên lẽ đương nhiên là thừa hưởng phần gia sản còn lại. Bà ức lắm bao nhiêu năm nay bà cũng có công chăm sóc ông nay không được thừa kế di sản còn lại nên bà ngoe nguẩy bỏ về. Thật ra thì ông đã chia gia sản bấy lâu nay cho mỗi gia đình nhưng bà nhỏ vẫn trông chờ khối tài sản khổng lồ còn lại của ông .Ông vẫn còn sống và nghe hết những gì diễn ra xung quanh ,có điều ông không nói được.
Ông nằm đó , nước mắt chảy vòng quanh .Không đứa con nào đến thăm ông ,hai dòng con tị nạnh nhau không hề coi ông là cha , bạn bè thấy vậy nên thay phiên nhau thăm viếng. Đau đớn thay cho người từng nắm bạc tỉ trong tay nay phải nằm trong chiếc giường cô đơn giá lạnh , nỗi bất hạnh không phải của riêng ai , người giàu cũng khóc. Bây giờ ông mới thấm câu nói : lắm mối tối nằm không.
Cuối cùng thì bà lớn cũng vì nghĩ tình xưa nghĩa cũ mà đưa ông về nhà chăm sóc. Tờ di chúc chưa được lập nhưng ai cũng hiểu gia sản thuộc về ai .