TRÂN TRỌNG HỒNG ÂN HIỆN TẠI: TIẾNG CHUÔNG CẢNH TỈNH CHO TÂM HỒN KITÔ HỮU
Trong dòng chảy bất tận của thời gian, giữa những lo toan thường nhật và những hoài bão về tương lai, chúng ta thường vô tình để lạc mất những giá trị quý báu đang hiện hữu ngay trước mắt mình. Cuộc sống này, với muôn vàn những đổi thay không ngừng, mang trong mình một chân lý khắc nghiệt nhưng cũng đầy yêu thương: Rất nhiều thứ không phải lúc nào cần cũng có sẵn, không phải tất cả đều ở yên chỗ cũ để chờ bạn, chờ bạn rảnh, chờ bạn có thời gian, chờ bạn quan tâm đến… Đây không chỉ là một lời nhắc nhở phàm trần, mà còn là một tiếng chuông cảnh tỉnh thấm thía, vang vọng từ sâu thẳm Tin Mừng, mời gọi chúng ta nhìn lại cách mình đang sống, cách mình đang đón nhận và gìn giữ những hồng ân Thiên Chúa ban.
Chúng ta, những lữ khách trên dương gian, đôi khi quá mải mê chạy theo những mục tiêu xa vời, những ảo ảnh của danh vọng và vật chất, mà quên mất rằng chính những gì đang hiện diện, đang tồn tại quanh ta mới là kho báu thực sự.
- Đừng chờ mất đi bạn bè mới hiểu thế nào là cô đơn. Tình bạn, một hồng ân quý giá mà Chúa ban để chúng ta có những người đồng hành trên hành trình đức tin và cuộc sống, thường bị bỏ quên trong sự bận rộn. Những mối quan hệ được xây dựng bằng sự chân thành, sẻ chia, và nâng đỡ lẫn nhau cần được vun đắp mỗi ngày. Khi chúng ta thờ ơ, khi chúng ta để những lời hỏi thăm trôi vào quên lãng, những cuộc gặp gỡ bị trì hoãn vô thời hạn, đến một ngày nào đó, khi nhìn lại, có thể người bạn ấy đã rẽ sang một lối khác, hoặc tệ hơn, đã rời xa cõi đời này. Lúc đó, sự cô đơn sẽ ập đến như một làn sóng lạnh giá, nuốt chửng tâm hồn, và chúng ta mới nhận ra giá trị của những gì mình đã đánh mất.
- Đừng chờ mất đi người thân mới tiếc những tháng ngày ấm áp. Gia đình, tổ ấm thiêng liêng được Chúa thiết lập, nơi tình yêu thương ngự trị, nơi chúng ta tìm thấy sự bình yên và chấp nhận vô điều kiện, lại thường là nơi chúng ta vô tình gây tổn thương nhiều nhất. Có thể vì sự quen thuộc, vì cho rằng họ sẽ luôn ở đó, chúng ta trì hoãn những lời yêu thương, những cái ôm, những khoảnh khắc sẻ chia. Chúng ta mải mê với công việc, với những thú vui riêng, mà bỏ lỡ những bữa cơm gia đình, những câu chuyện kể của cha mẹ, hay những tiếng cười hồn nhiên của con cái. Chỉ đến khi mái tóc bạc của cha mẹ không còn hiện hữu, khi tiếng gọi “con ơi” đã vĩnh viễn lặng thinh, khi những đứa con thơ dại đã lớn khôn và bay xa, chúng ta mới chợt bàng hoàng nhận ra những tháng ngày ấm áp ấy đã mãi mãi trôi qua. Nỗi tiếc nuối khi đó sẽ day dứt khôn nguôi, vì những lời chưa nói, những việc chưa làm, những cơ hội đã vụt mất.
- Đừng chờ mất đi người yêu mới nhận ra sự quyến luyến. Tình yêu đôi lứa, một mầu nhiệm được Chúa ban để hai tâm hồn hòa quyện, cùng nhau xây dựng tổ ấm và sinh sôi nảy nở tình yêu thương, cũng là một hồng ân cần được trân trọng mỗi phút giây. Trong cuộc sống bận rộn, áp lực và những cám dỗ, chúng ta dễ dàng để tình yêu phai nhạt dần. Những lời hứa ban đầu có thể bị lãng quên, sự quan tâm dần ít đi, và những hiểu lầm không được giải tỏa kịp thời. Chỉ đến khi một trong hai người buông tay, khi mối dây gắn kết đã đứt lìa, chúng ta mới bàng hoàng nhận ra sự quyến luyến sâu sắc, nỗi đau đớn khi mất đi một phần linh hồn mình. Khi đó, sự hối tiếc sẽ là người bạn đồng hành cay đắng.
- Đừng chờ duyên phận lỡ làng mới hay có những cuộc chia ly sẽ trở thành vĩnh viễn. Cuộc đời là một dòng chảy, và mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi mối quan hệ đều là một ân huệ từ Thiên Chúa. Duyên phận đưa đẩy chúng ta đến với nhau, cho chúng ta cơ hội để yêu thương, để học hỏi, để cùng nhau lớn lên trong đức tin. Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng ý thức được sự mong manh của những mối dây liên kết này. Chúng ta có thể vô tâm, hờ hững, cho rằng còn nhiều thời gian để hàn gắn, để nói lời xin lỗi, để bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng rồi, có những cuộc chia ly không hề báo trước, những cái ra đi vĩnh viễn không hẹn ngày trở lại. Khi cánh cửa của cơ hội khép lại mãi mãi, chúng ta mới nhận ra sự đau đớn tột cùng của sự mất mát vĩnh viễn, của những lời chưa kịp nói, những cái ôm chưa kịp trao.
- Đừng để thời gian qua rồi mới biết tiếc nuối. Thời gian là một hồng ân quý giá nhất mà Thiên Chúa ban cho chúng ta, một dòng chảy không ngừng nghỉ mà chúng ta không thể nào níu giữ hay quay ngược lại. Mỗi giây phút trôi qua là một cơ hội để sống, để yêu thương, để phục vụ Chúa và tha nhân, để phát triển bản thân. Nhưng chúng ta thường phung phí thời gian vào những điều vô bổ, vào những mối bận tâm không đáng có, hoặc đơn giản là trì hoãn những việc quan trọng, những ước mơ ấp ủ. Chỉ đến khi nhìn lại một chặng đường dài đã qua, khi mái tóc đã điểm sương và sức lực đã cạn kiệt, chúng ta mới thấy tiếc nuối cho những năm tháng đã để trôi qua vô ích, cho những cơ hội đã bỏ lỡ, cho những điều tốt đẹp chưa kịp thực hiện.
- Đừng để sức khỏe mất rồi mới lo bảo vệ. Sức khỏe là một hồng ân vô giá từ Thiên Chúa, là nền tảng để chúng ta có thể sống trọn vẹn, thực hiện sứ mạng của mình và phục vụ Chúa. Nhưng trong guồng quay của cuộc sống hiện đại, chúng ta thường bỏ bê thân thể mình, coi nhẹ những dấu hiệu cảnh báo, hoặc lạm dụng sức khỏe vào những thói quen không lành mạnh. Chúng ta thức khuya, ăn uống vội vã, thiếu vận động, hoặc làm việc quá sức. Chỉ đến khi bệnh tật ập đến, khi cơ thể rệu rã và đau đớn, chúng ta mới bàng hoàng nhận ra giá trị của sức khỏe và bắt đầu cuống cuồng tìm cách bảo vệ nó. Nhưng khi đó, có thể đã quá muộn, và những tổn thương đã trở nên vĩnh viễn.
- Đừng để niềm tin không còn mới biết là khó tạo. Niềm tin, đặc biệt là niềm tin vào Thiên Chúa, là ngọn hải đăng soi sáng cuộc đời Kitô hữu, là nguồn sức mạnh giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách. Niềm tin không phải là một điều có sẵn mãi mãi mà cần được nuôi dưỡng, củng cố mỗi ngày bằng Lời Chúa, bằng cầu nguyện, và bằng việc thực hành các nhân đức. Nếu chúng ta thờ ơ với đời sống đức tin, không siêng năng tham dự các bí tích, không dành thời gian cho Chúa, hoặc để những cám dỗ, nghi ngờ làm lung lay, thì niềm tin sẽ dần mai một. Đến khi gặp phải khủng hoảng lớn, khi cần một điểm tựa vững chắc nhất, chúng ta mới nhận ra rằng niềm tin đã không còn đủ mạnh mẽ, và việc xây dựng lại nó từ đổ nát là một hành trình gian nan, đòi hỏi sự cố gắng phi thường.
Thật vậy, rất nhiều thứ không phải lúc nào cần cũng có sẵn, không phải tất cả đều ở yên chỗ cũ để chờ bạn, chờ bạn rảnh, chờ bạn có thời gian, chờ bạn quan tâm đến… Đây là một lời cảnh báo thấm thía về sự phù du của cuộc đời và sự quý giá của từng khoảnh khắc.
Chúng ta thường hay trì hoãn, cho rằng mình còn nhiều thời gian, rằng mọi thứ sẽ vẫn ở đó. Chúng ta chờ khi cha mẹ không còn nữa mới thấu hiểu công ơn dưỡng dục; chờ bạn bè đi khuất rồi mới nhớ về những kỷ niệm; chờ người yêu xa cách lòng mới nhận ra sự gắn bó; chờ tình cảm phai nhạt đi mới hối tiếc. Khi nhận ra thì tất cả đã muộn màng. Những nụ cười không còn, những vòng tay không còn, những lời nói yêu thương không còn có thể thốt ra. Nỗi đau của sự mất mát, của hối tiếc, của “giá như” sẽ bám riết lấy tâm hồn.
II. “Mất Mát” Và “Trân Trọng”: Hai Mặt Của Một Đồng Tiền Định Mệnh
Trên đời, có rất nhiều thứ không thể quay trở lại, có khi một đời chỉ gặp được một lần. Chúng ta có thể mua lại một món đồ bị mất, nhưng không thể mua lại một khoảnh khắc đã qua, một mối quan hệ đã tan vỡ, hay một cơ hội đã bỏ lỡ. Có lẽ, từ ngữ đau đớn nhất trong vốn từ vựng của con người chính là “mất mát”. Mất mát mang theo nỗi đau khổ, sự hối tiếc, và đôi khi là sự trống rỗng không thể lấp đầy. Nó dạy cho chúng ta một bài học cay đắng về sự hữu hạn và mong manh của mọi sự trên đời.
Ngược lại, từ ngữ ấm áp nhất, mang lại nhiều ý nghĩa nhất, chính là “trân trọng”. Trân trọng không chỉ là nhìn nhận giá trị của một điều gì đó, mà còn là hành động cụ thể để giữ gìn, bảo vệ và vun đắp nó. Trân trọng là sống với lòng biết ơn, với sự ý thức về sự quý giá của từng giây phút, từng mối quan hệ, từng hồng ân mà Thiên Chúa đã ban tặng.
Trong cuộc sống Kitô hữu, việc trân trọng những gì có trong tay là một phần cốt lõi của linh đạo.
- Trân trọng hạnh phúc đang có mặt: Hạnh phúc không phải là một đích đến xa vời, mà là hành trình của những khoảnh khắc được sống trọn vẹn. Đó có thể là một bữa ăn đơn sơ bên gia đình, một buổi chiều tà ngắm hoàng hôn, một buổi sáng thức dậy với sức khỏe lành lặn, hay một khoảnh khắc cầu nguyện trong thinh lặng. Thiên Chúa ban tặng cho chúng ta vô vàn những niềm vui nhỏ bé mỗi ngày, nhưng chúng ta thường quá bận rộn tìm kiếm những điều lớn lao mà bỏ quên chúng. Trân trọng hạnh phúc hiện có là thái độ của một tâm hồn biết ơn, nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa trong từng khoảnh khắc đời thường.
- Trân trọng tình cảm ngay trước mắt: Tình cảm là sợi dây thiêng liêng kết nối chúng ta với nhau, phản ánh tình yêu của Thiên Chúa dành cho nhân loại. Hãy trân trọng những mối quan hệ mà chúng ta đang có: tình vợ chồng, tình cha con, tình mẹ con, tình anh chị em, tình bạn bè, tình đồng nghiệp, và cả tình yêu thương giữa những người con của Chúa trong cộng đoàn. Hãy dành thời gian để lắng nghe, để sẻ chia, để tha thứ, để yêu thương bằng lời nói và hành động cụ thể. Đừng để những hiểu lầm nhỏ bé tích tụ thành những rạn nứt lớn, đừng để sự vô tâm giết chết tình cảm. Mỗi ngày, hãy cố gắng sống trọn vẹn trong các mối quan hệ, bởi đó chính là nơi chúng ta thể hiện tình yêu của mình với Chúa qua việc yêu thương tha nhân.
- Trân trọng những gì cuộc sống ban tặng: Cuộc sống là một hồng ân lớn lao nhất từ Thiên Chúa. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập của trái tim, mỗi sớm mai thức dậy là một món quà. Hãy trân trọng cơ hội được sống, được làm việc, được học hỏi, được trải nghiệm. Trân trọng cả những khó khăn, thử thách, vì chúng là những bài học quý giá, là cơ hội để chúng ta trưởng thành và gần Chúa hơn. Trân trọng những tài năng, sức khỏe, trí tuệ mà Chúa đã ban cho, để sử dụng chúng cách hữu ích, làm vinh danh Chúa và phục vụ tha nhân.
III. Sứ Điệp Công Giáo: Lời Kêu Gọi Sống Tỉnh Thức Và Biết Ơn
Trong bối cảnh đức tin Công giáo, lời nhắc nhở về sự trân trọng này càng trở nên sâu sắc và có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Chúng ta được mời gọi sống một cuộc đời tỉnh thức, biết ơn và sống động trong ân sủng của Thiên Chúa.
1. Tỉnh Thức Trong Ân Sủng
Chúa Giêsu luôn mời gọi chúng ta tỉnh thức (x. Mt 24,42; Mc 13,37). Tỉnh thức không chỉ là không ngủ, mà là sống ý thức, hiện diện trọn vẹn trong từng khoảnh khắc của hiện tại. Đó là nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa trong mọi điều, từ những vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên đến những chi tiết nhỏ bé trong cuộc sống hàng ngày. Tỉnh thức còn là nhận ra giá trị của những hồng ân đang có, không để chúng trôi qua một cách vô vị. Khi sống tỉnh thức, chúng ta sẽ không còn trì hoãn, không còn đợi đến khi mất đi mới hối tiếc. Mỗi giây phút trở thành một cơ hội quý giá để yêu thương, phục vụ và làm chứng cho Chúa.
2. Tâm Hồn Biết Ơn
Lòng biết ơn là nền tảng của mọi niềm vui và bình an trong đời sống Kitô hữu. Thánh Phaolô đã dạy: “Hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh” (1 Tx 5,18). Điều này không có nghĩa là chúng ta phải vui mừng trước mọi khó khăn, mà là chúng ta nhận ra rằng ngay cả trong thử thách, Thiên Chúa vẫn hiện diện, vẫn yêu thương và vẫn có một kế hoạch tốt lành cho chúng ta. Biết ơn những gì đang có, dù nhỏ bé, sẽ giúp chúng ta vượt qua những tham vọng vô độ, những nỗi lo lắng về tương lai và những bất mãn về hiện tại. Khi trái tim tràn đầy lòng biết ơn, không gian cho sự hối tiếc và mất mát sẽ bị thu hẹp lại.
3. Sống Tình Yêu Hành Động
Lời mời gọi trân trọng không chỉ dừng lại ở suy nghĩ hay cảm xúc, mà phải biến thành hành động cụ thể.
- Với Chúa: Hãy trân trọng Lời Chúa bằng cách lắng nghe và suy niệm, trân trọng các Bí tích bằng cách siêng năng lãnh nhận, trân trọng ơn gọi của mình bằng cách sống trọn vẹn với ý Chúa.
- Với Gia Đình: Hãy thể hiện tình yêu thương bằng lời nói và hành động. Dành thời gian chất lượng cho cha mẹ, vợ/chồng, con cái. Hãy lắng nghe, chia sẻ, tha thứ và xây dựng những kỷ niệm đẹp.
- Với Bạn Bè và Cộng Đồng: Hãy là một người bạn tốt, một người anh em/chị em chân thành. Chia sẻ niềm vui, gánh vác nỗi buồn, và mở rộng vòng tay giúp đỡ những người kém may mắn. Hãy sống tinh thần bác ái, phục vụ tha nhân như Chúa đã dạy.
- Với Bản Thân: Trân trọng sức khỏe thể chất và tinh thần. Chăm sóc cơ thể là ngôi đền thờ của Chúa Thánh Thần. Nuôi dưỡng tâm hồn bằng những điều thiện lành, tránh xa những cám dỗ và thói quen xấu.
Kết Luận: Cuộc Sống Là Một Hồng Ân Vượt Thời Gian
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Cuộc sống này là một hành trình duy nhất, một món quà không lặp lại. Những người chúng ta gặp gỡ, những khoảnh khắc chúng ta trải qua, những hồng ân chúng ta nhận được đều là vô giá. Có lẽ từ ngữ đau đớn nhất chính là “mất mát”, và ấm áp nhất chính là “trân trọng”.
Lời nhắc nhở này không phải để chúng ta sống trong sợ hãi mất mát, mà để chúng ta sống trong ý thức về sự quý giá của hiện tại. Thiên Chúa không ban cho chúng ta một cuộc sống hoàn hảo không có khó khăn, nhưng Ngài ban cho chúng ta mỗi ngày một cơ hội để yêu thương, để biết ơn, và để trân trọng những gì mình đang có.
Hãy học cách sống như những người Kitô hữu đích thực, những người nhận ra rằng mọi thứ trên đời đều là hồng ân và mọi hồng ân đều cần được trân trọng. Đừng chờ đợi một khoảnh khắc hoàn hảo, một thời điểm “rảnh rỗi” hay “có đủ”. Hãy hành động ngay hôm nay, ngay bây giờ. Hãy nói lời yêu thương, hãy trao đi cái ôm, hãy tha thứ, hãy phục vụ, và hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc mà Chúa đã ban. Bởi vì, một khi thời gian đã trôi qua, những gì đã mất mát, sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.
Xin Chúa ban cho chúng ta một trái tim biết ơn, một đôi mắt biết nhìn thấy những hồng ân nhỏ bé, và một tâm hồn đủ can đảm để sống trọn vẹn trong hiện tại, trân trọng từng giây phút Chúa ban, để cuộc đời chúng ta thực sự là một bài ca tạ ơn dâng lên Thiên Chúa Ba Ngôi vinh hiển. Amen.
Lm. Anmai.CSsR