
TÌM KIẾM Ý NGHĨA TRONG CÔNG VIỆC TRẦN THẾ: BIẾN LAO ĐỘNG THÀNH LỜI KINH
KHOẢNG TRỐNG GIỮA SÁNG CHÚA NHẬT VÀ SÁNG THỨ HAI
Kính thưa quý độc giả, những người tín hữu đang thao thức,
Có một thực tại thầm lặng nhưng vô cùng phổ biến trong đời sống của nhiều người Kitô hữu chúng ta: đó là “khoảng trống” mênh mông giữa buổi sáng Chúa Nhật và buổi sáng thứ Hai. Sáng Chúa Nhật, chúng ta trang nghiêm trong nhà thờ, dâng lên Thiên Chúa những lời kinh, bài hát sốt sắng, lắng nghe Lời Chúa và rước Mình Thánh Chúa. Chúng ta cảm thấy được kết nối với Thiên Chúa, được nhắc nhở về căn tính và mục đích cao cả của mình. Nhưng rồi, buổi sáng thứ Hai ập đến. Tiếng chuông báo thức thay cho tiếng chuông nhà thờ. Mối bận tâm về các chỉ số KPI, các cuộc họp căng thẳng, những email tồn đọng, và áp lực mưu sinh thay thế cho những suy tư thánh thiện. Nhà thờ dường như ở lại phía sau, và chúng ta bước vào một thế giới khác – thế giới “trần thế” của công việc.
Đối với nhiều người, công việc đơn thuần là một sự cần thiết, một phương tiện để kiếm sống, để trả các hóa đơn, để nuôi sống gia đình. Nó là một gánh nặng phải mang, một cuộc đua không hồi kết. Chúng ta dành một phần ba cuộc đời, thậm chí nhiều hơn, cho công việc, nhưng lại thường cảm thấy trống rỗng, vô nghĩa, và tách biệt khỏi đời sống đức tin của mình. Đức tin dường như chỉ dành cho ngày Chúa Nhật, cho những giờ cầu nguyện riêng tư, còn công việc là một lĩnh vực hoàn toàn khác, được chi phối bởi những quy luật của lợi nhuận, cạnh tranh và hiệu suất.
Sự phân mảnh này – giữa “việc đạo” và “việc đời” – chính là một trong những bi kịch lớn nhất của đời sống Kitô hữu hiện đại. Nó khiến chúng ta sống một cuộc đời hai mặt, và làm cho đức tin của chúng ta trở nên yếu ớt, không thể bén rễ sâu vào mảnh đất thực tế của cuộc sống hàng ngày.
Nhưng, có thật là Thiên Chúa muốn như vậy không? Có thật là Ngài chỉ hiện diện trong nhà thờ mà vắng bóng trong văn phòng, nhà máy, bệnh viện, hay trên cánh đồng của chúng ta? Có thật là 8 tiếng mỗi ngày, 5-6 ngày mỗi tuần, chúng ta phải tạm gác Thiên Chúa sang một bên để “làm việc”?
Thưa, hoàn toàn không.
Đức tin Kitô giáo mang đến một cái nhìn hoàn toàn cách mạng về công việc. Nó không xem công việc là một hình phạt hay một phương tiện kiếm sống đơn thuần. Thay vào đó, đức tin mặc cho công việc một phẩm giá thiêng liêng, biến nó thành một ơn gọi (a calling) và một hình thức thờ phượng (an act of worship). Bài viết dài này sẽ là một hành trình khám phá lại vẻ đẹp và ý nghĩa sâu sắc đó. Chúng ta sẽ cùng nhau đào sâu nền tảng thần học về công việc, tìm hiểu cách biến công việc thành một ơn gọi đích thực, và quan trọng nhất, khám phá những con đường cụ thể để mỗi hành động trong công việc hàng ngày của chúng ta, dù là nhỏ bé nhất, cũng có thể trở thành một lời kinh dâng lên Thiên Chúa.
Hành trình này mời gọi chúng ta lấp đầy khoảng trống giữa sáng Chúa Nhật và sáng thứ Hai, để mỗi ngày trong tuần đều là ngày của Chúa, và mỗi nơi làm việc đều có thể trở thành một nơi thánh.
NỀN TẢNG THẦN HỌC VỀ CÔNG VIỆC – LAO ĐỘNG TRONG Ý ĐỊNH CỦA THIÊN CHÚA
Để hiểu được ý nghĩa Kitô giáo của công việc, chúng ta phải quay về với khởi đầu, với những trang đầu tiên của Sách Sáng Thế. Chính ở đó, Thiên Chúa đã mặc khải cho chúng ta ý định nguyên thủy của Ngài về lao động.
1.1. Công Việc trong Kế Hoạch Sáng Tạo: Phẩm Giá Nguyên Thủy
Trước cả khi tội lỗi xuất hiện, trước cả sự sa ngã, công việc đã tồn tại. Và người làm việc đầu tiên chính là Thiên Chúa. Sách Sáng Thế mở đầu bằng một tuyên bố hùng vĩ: “Lúc khởi đầu, Thiên Chúa sáng tạo trời đất” (St 1,1). Toàn bộ chương đầu tiên là một bản tường thuật về công trình sáng tạo của Thiên Chúa, một công việc vĩ đại, có trật tự, tốt đẹp và đầy mục đích. Sáu lần, Thiên Chúa nhìn vào công trình tay Ngài làm và phán rằng “điều đó tốt đẹp”. Sau khi hoàn tất, Ngài nhìn lại toàn bộ công trình và tuyên bố nó “rất tốt đẹp” (St 1,31). Như vậy, Kinh Thánh khẳng định ngay từ đầu: công việc tự bản chất là tốt đẹp, là một hoạt động mang tính thần linh.
Và rồi, đỉnh cao của công trình sáng tạo là con người. Kinh Thánh nói: “Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh mình, Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh Thiên Chúa” (St 1,27). Được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa, Đấng là một Nhà Kiến Tạo, một Người Lao Động, con người tự bản chất cũng được mời gọi tham gia vào hành động sáng tạo này. Sứ mạng đầu tiên Thiên Chúa trao cho con người không phải là một chuỗi các luật lệ tôn giáo, mà là một mệnh lệnh làm việc: “Hãy sinh sôi nảy nở thật nhiều, cho đầy mặt đất, và thống trị mặt đất. Hãy làm bá chủ cá biển, chim trời, và mọi giống vật bò trên mặt đất” (St 1,28).
Trong trình thuật thứ hai về việc tạo dựng, ý tưởng này còn rõ ràng hơn. “ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn Ê-đen, để cày cấy và canh giữ đất đai” (St 2,15). Adam không được đặt vào vườn để nghỉ ngơi thụ động. Ngài được mời gọi làm việc – “cày cấy” (abad) và “canh giữ” (shamar). Từ “abad” trong tiếng Do Thái còn có nghĩa là “phục vụ” và “thờ phượng”. Điều này cho thấy một mối liên kết sâu sắc, ngay từ ban đầu, giữa công việc, sự phục vụ và sự thờ phượng. Công việc không phải là một cái gì đó tách biệt khỏi mối tương quan với Thiên Chúa; nó chính là một cách để con người cộng tác vào chương trình của Ngài, chăm sóc cho thế giới thụ tạo và qua đó, tôn vinh Đấng Tạo Hóa.
Như vậy, công việc không phải là một phát minh của con người, cũng không phải là hậu quả của tội lỗi. Nó là một phần căn bản trong thiết kế của Thiên Chúa dành cho con người, một phương tiện để con người thể hiện phẩm giá của mình với tư cách là người mang hình ảnh Thiên Chúa.
(Trang 3/15)
1.2. Sự Rạn Nứt: Công Việc sau Khi Sa Ngã
Nếu công việc vốn tốt đẹp như vậy, tại sao ngày nay chúng ta lại thường cảm thấy nó là một gánh nặng? Câu trả lời nằm ở chương 3 của Sách Sáng Thế. Sự sa ngã của con người đã không hủy diệt sự tốt lành của công việc, nhưng đã làm tổn thương và bóp méo nó.
Sau khi con người bất tuân, Thiên Chúa đã phán với Adam: “Đất đai bị nguyền rủa vì ngươi; ngươi sẽ phải cực nhọc mọi ngày trong đời ngươi, mới kiếm được miếng ăn từ đất mà ra… Ngươi sẽ phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn” (St 3,17-19). Lời nguyền rủa không nhắm vào bản thân công việc, mà vào “đất đai”. Mối tương quan hài hòa giữa con người và thiên nhiên đã bị phá vỡ. Công việc giờ đây trở nên “cực nhọc”, “đổ mồ hôi trán”. Nó bị nhuốm màu bởi sự mệt mỏi, thất vọng, xung đột, và cảm giác vô nghĩa.
Kể từ đó, thế giới công việc trở thành một nơi phức tạp. Nó vừa phản ánh phẩm giá sáng tạo nguyên thủy của chúng ta, vừa mang dấu ấn của sự sa ngã. Chúng ta có thể tìm thấy niềm vui, sự thỏa mãn và ý nghĩa khi tạo ra một sản phẩm tốt, hoàn thành một dự án khó khăn, hay giúp đỡ một khách hàng. Nhưng chúng ta cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh không lành mạnh, sự bóc lột, những ông chủ bất công, những đồng nghiệp khó chịu, sự nhàm chán của công việc lặp đi lặp lại, và nỗi lo sợ thất nghiệp. Tất cả những điều này là hậu quả của tội lỗi đang hoạt động trong thế giới.
Hiểu được sự căng thẳng này là điều cốt yếu. Nó giúp chúng ta không quá lý tưởng hóa công việc, nhưng cũng không rơi vào tuyệt vọng. Nó cho chúng ta một cái nhìn thực tế: công việc là một đấu trường nơi ân sủng và tội lỗi, sự sáng tạo và sự hủy diệt, phẩm giá và sự cực nhọc cùng tồn tại. Và chính trong bối cảnh này, công trình cứu chuộc của Đức Kitô mang đến một ý nghĩa mới.
1.3. Đức Giêsu: Người Thợ Mộc Thành Nazareth và Sự Thánh Hóa Lao Động
Sự mặc khải trọn vẹn nhất về phẩm giá của lao động được tìm thấy nơi chính Ngôi Lời Nhập Thể. Thiên Chúa, khi trở thành người, đã không chọn làm một vị vua, một triết gia hay một lãnh chúa. Ngài đã chọn làm một người thợ, một tekton (tiếng Hy Lạp, chỉ người thợ làm việc với vật liệu cứng như gỗ, đá) trong một ngôi làng vô danh là Nazareth.
Hãy dừng lại một chút để suy ngẫm về sự thật đáng kinh ngạc này. Trong khoảng 33 năm ở trần gian, Đức Giêsu đã dành khoảng 30 năm cho một cuộc sống lao động thầm lặng. Ba mươi năm làm việc bằng chính đôi tay của mình, chỉ để đổi lấy 3 năm rao giảng công khai. Điều này nói lên điều gì? Nó nói lên rằng những năm tháng lao động chân tay đó không phải là một sự chờ đợi, một khúc dạo đầu vô nghĩa trước khi “công việc thật sự” bắt đầu. Không, chính những năm tháng đó là một phần thiết yếu trong sứ mạng cứu chuộc của Ngài.
Bằng việc trở thành người thợ mộc Giêsu, Con Thiên Chúa đã thánh hóa lao động của con người. Ngài đã nâng mọi công việc lương thiện, dù là bình thường nhất, lên một phẩm giá siêu việt. Đôi tay chai sạn của người thợ mộc Giêsu cũng chính là đôi tay đã sáng tạo nên vũ trụ, và cũng là đôi tay sau này bị đóng đinh trên thập giá. Ngài đã kết hợp mồ hôi của lao động với Máu cứu chuộc của mình. Qua đó, Ngài chỉ cho chúng ta thấy rằng công việc hàng ngày có thể trở thành một nơi để gặp gỡ Thiên Chúa, một phương tiện để nên thánh.
Những lời rao giảng của Ngài cũng đầy ắp những hình ảnh về công việc: người gieo giống, người đánh cá, người chăn chiên, người quản gia, người thợ làm vườn nho, người phụ nữ xay bột… Ngài không xem công việc là thứ gì đó xa lạ với Nước Trời. Trái lại, Ngài dùng chính những thực tại của công việc hàng ngày để minh họa cho những mầu nhiệm sâu xa nhất của Nước Thiên Chúa. Dụ ngôn Người Gieo Giống cho thấy Lời Chúa hoạt động như thế nào. Dụ ngôn Những Nén Bạc dạy chúng ta phải sử dụng những ân tứ của mình một cách có trách nhiệm. Dụ ngôn Những Người Thợ Làm Vườn Nho mặc khải về lòng quảng đại vô biên của Thiên Chúa.
Như vậy, Đức Giêsu không chỉ làm việc, Ngài còn dạy chúng ta ý nghĩa của công việc trong ánh sáng của Nước Trời. Ngài cho thấy rằng công việc không chỉ là để tạo ra sản phẩm hay dịch vụ, mà còn là để hình thành nhân cách, xây dựng cộng đoàn, và tham gia vào công trình của Thiên Chúa Cha.
1.4. Lời Dạy của các Tông Đồ: Làm Việc “Như Dâng Lên Chúa”
Các Tông đồ, đặc biệt là Thánh Phaolô, đã tiếp nối và làm sáng tỏ giáo huấn này. Thánh Phaolô, một trí thức uyên bác, cũng là một người lao động chân tay. Ngài tự hào về việc mình đã tự làm lều để nuôi sống bản thân và không trở thành gánh nặng cho các giáo đoàn (x. Cv 18,3; 1 Tx 2,9). Ngài là một tấm gương sống động về sự quân bình giữa việc rao giảng Tin Mừng và lao động trần thế.
Trong các lá thư của mình, Thánh Phaolô đã đưa ra một nguyên tắc vàng, một chìa khóa để mở ra ý nghĩa thiêng liêng của công việc. Gửi cho các tín hữu Côlôxê, ngài viết:
“Bất cứ làm việc gì, hãy làm tận tâm, như thể làm cho Chúa, chứ không phải cho người đời, vì biết rằng anh em sẽ nhận được phần thưởng Chúa ban, là gia nghiệp dành cho dân thánh. Anh em hãy phục vụ Chúa Kitô” (Cl 3,23-24).
Đây là một lời tuyên bố mang tính cách mạng. Nó thay đổi hoàn toàn đối tượng tối hậu của công việc chúng ta. Dù ông chủ trần thế của bạn là ai – một người tốt hay một người khó tính, một công ty lớn hay một cửa hàng nhỏ – thì Vị Giám Sát thực sự của bạn, Đấng mà bạn đang thực sự phục vụ, chính là Chúa Kitô. Điều này có nghĩa là:
- Động lực của chúng ta thay đổi: Chúng ta không còn làm việc chỉ vì tiền lương, vì sự thăng tiến, hay vì sợ bị khiển trách. Chúng ta làm việc vì lòng yêu mến Chúa, để làm vinh danh Ngài.
- Tiêu chuẩn của chúng ta thay đổi: Tiêu chuẩn không còn là “đủ tốt để không bị sa thải”, mà là sự xuất sắc, bởi vì chúng ta đang dâng công việc của mình như một của lễ cho vị Vua của vũ trụ.
- Thái độ của chúng ta thay đổi: Ngay cả những công việc nhàm chán nhất cũng có thể được thực hiện với niềm vui và sự kiên nhẫn, bởi vì chúng ta biết rằng Chúa đang nhìn thấy và đón nhận nỗ lực của chúng ta.
Nguyên tắc này giải phóng chúng ta khỏi sự lệ thuộc vào lời khen chê của người đời. Dù công việc của bạn có được công nhận hay không, dù nó có vẻ cao quý hay tầm thường trong mắt xã hội, điều quan trọng là nó được thực hiện “như dâng lên Chúa”. Một người quét dọn vệ sinh làm việc tận tâm vì Chúa thì đẹp lòng Ngài hơn một vị giám đốc điều hành làm việc chỉ vì kiêu ngạo và lòng tham.
Tóm lại, nền tảng thần học Kitô giáo cho chúng ta một viễn cảnh huy hoàng về công việc. Công việc bắt nguồn từ trái tim sáng tạo của Thiên Chúa, được phú cho một phẩm giá nguyên thủy, bị tổn thương bởi tội lỗi, nhưng đã được Đức Kitô cứu chuộc và thánh hóa. Nó không còn là một gánh nặng trần tục, mà là một lời mời gọi cao cả để chúng ta tham gia vào công trình của Thiên Chúa và dâng lên Ngài một sự thờ phượng sống động ngay giữa đời thường.
BIẾN CÔNG VIỆC THÀNH ƠN GỌI – TÌM THẤY VỊ TRÍ CỦA BẠN TRONG KẾ HOẠCH CỦA CHÚA
Khi đã có nền tảng thần học vững chắc, bước tiếp theo là cá nhân hóa nó. Làm thế nào để tôi có thể nhìn nhận công việc cụ thể của mình – kế toán, giáo viên, kỹ sư, nội trợ, tài xế – không chỉ là một “job” (việc làm) mà là một “vocation” (ơn gọi)? Đây là một sự thay đổi nhận thức sâu sắc.
2.1. “Ơn Gọi” là gì? Vượt Ra Khỏi Khuôn Khổ Tu Sĩ
Trong suy nghĩ của nhiều người Công giáo, từ “ơn gọi” (vocation, từ tiếng Latinh vocare, nghĩa là “gọi”) thường chỉ được dùng cho những người đi theo đời sống thánh hiến: làm linh mục, tu sĩ nam nữ. Đây là một cách hiểu đúng nhưng chưa đầy đủ và có thể gây ra một sự phân biệt đẳng cấp tai hại trong Nhiệm Thể Chúa Kitô. Nó vô tình tạo ra cảm giác rằng những người “ở ngoài đời” thì có một ơn gọi kém cao quý hơn.
Công cuộc Cải cách Tin Lành đã giúp phục hồi một khái niệm quan trọng của Kinh Thánh: chức tư tế phổ quát của mọi tín hữu (x. 1 Pr 2,9). Mọi người đã được rửa tội đều được mời gọi nên thánh và tham gia vào sứ mạng của Chúa Kitô. Giáo lý Công giáo hiện đại, đặc biệt là từ Công đồng Vatican II, cũng đã nhấn mạnh mạnh mẽ điều này. Sắc lệnh về Tông đồ Giáo dân (Apostolicam Actuositatem) khẳng định rằng ơn gọi Kitô hữu tự bản chất là ơn gọi làm tông đồ, và giáo dân có vai trò đặc biệt là “tìm kiếm Nước Thiên Chúa bằng cách dấn thân vào các thực tại trần thế và xếp đặt chúng theo ý Thiên Chúa”.
Do đó, ơn gọi không chỉ giới hạn trong các bức tường của tu viện. Thiên Chúa kêu gọi mỗi người chúng ta đến với Ngài và phục vụ Ngài ngay tại nơi chúng ta được đặt để. Đối với phần lớn chúng ta, đấu trường chính của ơn gọi đó chính là công việc trần thế. Ơn gọi của bạn có thể là viết những dòng mã không lỗi, là dạy dỗ một đứa trẻ biết đọc biết viết, là chăm sóc một bệnh nhân với lòng trắc ẩn, là xây một cây cầu vững chắc, là nấu một bữa ăn ngon cho gia đình. Mọi công việc lương thiện đều có thể là một ơn gọi thánh thiêng khi nó được nhận biết và sống như một sự đáp lại tiếng gọi của Thiên Chúa.
Xem công việc như một ơn gọi có nghĩa là tin rằng:
- Chúa đã đặt để tôi vào vị trí này với một mục đích.
- Những tài năng và kỹ năng tôi đang sử dụng là những món quà Chúa ban.
- Công việc này, với những thách thức và cơ hội của nó, là con đường mà Chúa đang dùng để đào luyện và thánh hóa tôi.
- Qua công việc này, tôi có thể góp phần vào việc làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn, và qua đó, tham gia vào công trình Nước Trời.
2.2. Nhận Diện Ơn Gọi Của Bạn: Giao Điểm của Ân Tứ, Đam Mê và Nhu Cầu
Vậy làm thế nào để một người có thể nhận diện ơn gọi nghề nghiệp của mình? Đây không phải là một công thức ma thuật, nhưng là một quá trình phân định trong cầu nguyện, dựa trên ba yếu tố chính, như một chiếc kiềng ba chân:
- Ân Tứ và Tài Năng (Gifts & Talents): Thiên Chúa không kêu gọi chúng ta làm những việc mà Ngài không trang bị cho chúng ta. Hãy tự hỏi một cách trung thực: Tôi giỏi về điều gì? Thiên Chúa đã ban cho tôi những khả năng tự nhiên nào (ví dụ: tư duy logic, sự khéo léo, khả năng giao tiếp, sự đồng cảm)? Tôi đã được đào tạo những kỹ năng nào? Ơn gọi của chúng ta thường nằm trong lĩnh vực mà chúng ta có thể làm tốt nhất. Thánh Phaolô nói về các đặc sủng khác nhau trong Thân Thể Chúa Kitô (x. 1 Cr 12), và điều này cũng áp dụng cho thế giới công việc. Một người có ân tứ về tổ chức có thể được kêu gọi làm quản lý, trong khi một người có ân tứ về nghệ thuật có thể được kêu gọi làm nhà thiết kế. Sử dụng tài năng Chúa ban là một hình thức quản gia có trách nhiệm.
- Đam Mê và Niềm Vui (Passion & Joy): Thiên Chúa thường nói với chúng ta qua những khao khát sâu xa và chính đáng của con tim. Điều gì khiến bạn cảm thấy tràn đầy sức sống? Công việc nào khiến bạn cảm thấy hứng thú khi thức dậy vào buổi sáng? Loại vấn đề nào bạn thích giải quyết? Đam mê không phải là một cảm xúc hời hợt, mà là một nguồn năng lượng nội tâm mà Chúa đã đặt vào trong bạn để thúc đẩy bạn hành động. Khi công việc của bạn phù hợp với đam mê của bạn, nó sẽ không còn là gánh nặng mà là một niềm vui, một sự tự thể hiện. Dĩ nhiên, không phải mọi khoảnh khắc trong công việc đều vui vẻ, nhưng nhìn chung, nó nên mang lại một cảm giác thỏa mãn và đúng đắn.
- Nhu Cầu của Thế Giới (Needs of the World): Ơn gọi Kitô giáo không bao giờ hướng về bản thân một cách ích kỷ. Nó luôn mang tính phục vụ. Một câu nói nổi tiếng của nhà thần học Frederick Buechner là: “Ơn gọi là nơi niềm vui sâu xa của bạn gặp gỡ cơn đói khát của thế giới”. Hãy nhìn ra xung quanh. Thế giới đang cần gì? Cộng đồng của bạn đang đối mặt với những vấn đề gì? Đâu là những nỗi đau, sự bất công, sự thiếu thốn mà bạn có thể góp phần chữa lành? Ơn gọi của bạn trở nên có ý nghĩa nhất khi nó đáp ứng một nhu cầu thực sự của người khác. Một lập trình viên có thể tạo ra một ứng dụng giúp người khuyết tật. Một luật sư có thể bảo vệ những người yếu thế. Một nhà báo có thể đưa sự thật ra ánh sáng.
Khi bạn tìm thấy điểm giao thoa của ba vòng tròn này – nơi tài năng của bạn, đam mê của bạn và nhu cầu của thế giới gặp nhau – rất có thể bạn đang đứng ngay tại trung tâm ơn gọi nghề nghiệp của mình. Quá trình này đòi hỏi sự tự vấn, cầu nguyện, xin lời khuyên từ những người khôn ngoan, và đôi khi là cả sự can đảm để thử nghiệm và thay đổi.
2.3. Khi Công Việc Không Giống Như một Ơn Gọi: Ý Nghĩa của Sự Trung Tín
Một câu hỏi thực tế được đặt ra: “Tôi đang làm một công việc nhàm chán/khó khăn/không có vẻ gì là cao cả. Nó chỉ là để kiếm sống. Làm sao tôi có thể xem nó là một ơn gọi?”
Đây là một thực tế của nhiều người. Không phải ai cũng có thể trở thành bác sĩ cứu người hay nghệ sĩ tài ba. Nhiều công việc trong xã hội hiện đại có tính chất lặp đi lặp lại, không đòi hỏi nhiều sáng tạo. Vậy ý nghĩa nằm ở đâu?
Trong trường hợp này, chúng ta cần phân biệt giữa “vai trò” (role) và “ơn gọi” (calling). Vai trò của bạn có thể là “nhân viên nhập liệu”, nhưng ơn gọi của bạn có thể là “mang lại trật tự và sự chính xác cho thế giới hỗn loạn của dữ liệu”, hoặc “trở thành một sự hiện diện của niềm vui và sự khích lệ cho các đồng nghiệp”, hoặc “chu cấp cho gia đình mình bằng một công việc lương thiện và cần cù”.
Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã nói: “Làm những việc nhỏ bé với một tình yêu lớn lao”. Đây chính là chìa khóa. Phẩm giá của công việc không hoàn toàn nằm ở bản chất của công việc đó (cái “what”), mà phần lớn nằm ở cách thức chúng ta thực hiện nó (cái “how”) và lý do chúng ta thực hiện nó (cái “why”).
- Làm việc với sự trung tín: Dù công việc có vẻ tầm thường đến đâu, hãy thực hiện nó một cách cẩn thận và tốt nhất có thể. Sự trung tín trong những việc nhỏ là một đức tính lớn lao trước mặt Chúa (x. Lc 16,10). Chúa không chỉ nhìn vào kết quả, Ngài nhìn vào tấm lòng.
- Dâng hiến công việc: Bắt đầu mỗi ngày làm việc bằng một lời cầu nguyện ngắn, dâng lên Chúa tất cả những nỗ lực, cả những thành công và thất bại. Biến tiếng gõ bàn phím, tiếng máy chạy, hay những cuộc gọi điện thoại thành những nhịp điệu của một lời kinh dâng hiến.
- Tìm kiếm cơ hội phục vụ: Ngay cả trong công việc đơn điệu nhất, bạn vẫn có thể tìm thấy cơ hội để phục vụ. Một nụ cười với đồng nghiệp, một lời hỏi thăm chân thành, một sự sẵn lòng giúp đỡ khi ai đó gặp khó khăn. Chính những hành động này biến nơi làm việc thành một mảnh đất để gieo vãi tình yêu thương.
Có thể công việc hiện tại của bạn không phải là điểm đến cuối cùng. Nó có thể là một giai đoạn, một sự chuẩn bị cho một điều gì đó khác. Nhưng ngay cả trong giai đoạn này, nó vẫn là một phần trong ơn gọi của bạn ở thời điểm hiện tại. Bằng cách trung tín với công việc trước mắt, bạn đang cho phép Chúa uốn nắn bạn và mở ra những cánh cửa mới trong tương lai. Ơn gọi không phải là một trạng thái tĩnh, mà là một hành trình năng động bước đi với Chúa mỗi ngày.
BIẾN CÔNG VIỆC THÀNH SỰ THỜ PHƯỢNG – NHỮNG HÀNH ĐỘNG CỤ THỂ
Nếu công việc là một ơn gọi, thì việc thực thi ơn gọi đó chính là một hành động thờ phượng. Sự thờ phượng không chỉ giới hạn trong một giờ đồng hồ ở nhà thờ mỗi tuần. Nó là một thái độ sống, một sự dâng hiến toàn bộ con người và hoạt động của mình cho Thiên Chúa. Thánh Phaolô kêu gọi chúng ta: “Hãy hiến dâng thân mình làm của lễ sống động, thánh thiện và đẹp lòng Thiên Chúa. Đó là cách thức xứng hợp để anh em thờ phượng Ngài” (Rm 12,1). “Thân mình” ở đây bao gồm cả trí óc, đôi tay, và thời gian chúng ta dành cho công việc.
Làm thế nào để biến 8 tiếng làm việc mỗi ngày thành một hành động thờ phượng đích thực? Dưới đây là những con đường thực tiễn.
3.1. Thờ Phượng qua Sự Xuất Sắc (Worship through Excellence)
Trong thời Trung Cổ, những người thợ xây dựng các nhà thờ lớn ở châu Âu đã làm việc với một tâm niệm: Soli Deo Gloria – Mọi sự vì vinh quang Thiên Chúa. Họ không chỉ xây những phần tường nhìn thấy được một cách cẩn thận, mà cả những góc khuất, những chi tiết trên cao mà không ai dưới đất có thể thấy. Tại sao? Vì họ biết rằng Thiên Chúa thấy tất cả.
Thái độ này là bản chất của sự thờ phượng qua sự xuất sắc. Khi chúng ta tin rằng mình đang làm việc cho Chúa, tiêu chuẩn của chúng ta sẽ được nâng lên. Chúng ta sẽ không còn chấp nhận sự cẩu thả, qua loa, hay thái độ “làm cho xong chuyện”. Thay vào đó, chúng ta sẽ cố gắng thực hiện công việc của mình với chất lượng cao nhất có thể, không phải để tìm kiếm lời khen của con người, mà là để dâng lên Chúa một của lễ xứng đáng.
- Đối với một lập trình viên: Viết những dòng mã sạch sẽ, hiệu quả, có cấu trúc tốt, ngay cả những phần người dùng cuối không bao giờ thấy.
- Đối với một giáo viên: Chuẩn bị bài giảng một cách chu đáo, quan tâm đến từng học sinh, và không ngừng học hỏi để nâng cao chuyên môn.
- Đối với một người thợ mộc: Chế tác một sản phẩm tinh xảo, chú ý đến từng mối ghép, từng chi tiết nhỏ.
- Đối với một nhân viên chăm sóc khách hàng: Lắng nghe một cách kiên nhẫn, giải quyết vấn đề của khách hàng một cách triệt để, và nói năng với sự tôn trọng.
Sự xuất sắc này không phải là chủ nghĩa hoàn hảo gây tê liệt, mà là một sự nỗ lực tận tâm, dâng hiến những gì tốt nhất của chúng ta trong giới hạn của mình. Nó là một cách nói với Chúa: “Lạy Chúa, con yêu mến Ngài, và đây là công việc của con, là cách con thể hiện tình yêu đó hôm nay.”
3.2. Thờ Phượng qua Sự Chính Trực (Worship through Integrity)
Nơi làm việc thường là một môi trường đầy những thử thách về đạo đức. Áp lực cạnh tranh và lợi nhuận có thể cám dỗ chúng ta đi những con đường tắt, nói những lời dối trá nhỏ, hay nhắm mắt làm ngơ trước những việc làm sai trái. Chính trong những hoàn cảnh này, sự chính trực của người tín hữu trở thành một hình thức thờ phượng mạnh mẽ.
Sự chính trực có nghĩa là sống một cuộc đời nhất quán, không có sự khác biệt giữa những gì chúng ta tin, những gì chúng ta nói, và những gì chúng ta làm. Nó là một sự phản chiếu, dù còn yếu ớt, về sự thánh thiện và chân thật của chính Thiên Chúa.
Thờ phượng qua sự chính trực có nghĩa là:
- Trung thực tuyệt đối: Không gian lận trong các báo cáo, không nói quá về sản phẩm của mình, không khai khống giờ làm việc hay chi phí công tác.
- Công bằng trong đối xử: Tôn trọng mọi người, từ cấp trên đến cấp dưới, không thiên vị, không tham gia vào các bè phái chính trị trong công ty.
- Giữ lời hứa: Coi trọng cam kết của mình, hoàn thành đúng thời hạn, và đáng tin cậy trong mọi giao dịch.
- Từ chối tham gia vào việc xấu: Can đảm nói “không” với những yêu cầu phi đạo đức, dù có thể phải trả giá. Không tham gia vào việc nói xấu, đồn thổi về người khác.
- Sử dụng tài sản công ty một cách có trách nhiệm: Không lãng phí tài nguyên, không sử dụng đồ dùng của công ty cho việc riêng một cách bừa bãi.
Sống chính trực trong một môi trường thiếu trung thực có thể rất khó khăn và cô đơn. Nhưng đó chính là một lời chứng hùng hồn. Ánh sáng của chúng ta sẽ chiếu sáng nhất khi ở giữa bóng tối (x. Mt 5,16). Một hành động chính trực nhỏ có thể có tác động lớn hơn hàng ngàn bài giảng. Nó là một cách thờ phượng bằng chính nhân cách của mình.
3.3. Thờ Phượng qua Việc Phục Vụ Tha Nhân (Worship through Serving Others)
Đức Giêsu đã định nghĩa sự vĩ đại bằng thước đo của sự phục vụ: “Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em” (Mt 20,26). Mọi công việc, xét cho cùng, đều là một hình thức phục vụ. Bác sĩ phục vụ bệnh nhân, luật sư phục vụ thân chủ, người bán hàng phục vụ khách hàng, người quản lý phục vụ nhân viên của mình.
Khi chúng ta thay đổi góc nhìn từ “tôi được gì từ công việc này?” sang “tôi có thể phục vụ ai qua công việc này?”, toàn bộ trải nghiệm làm việc của chúng ta sẽ thay đổi. Công việc trở thành một phương tiện để thực thi giới răn yêu thương quan trọng thứ hai: “Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình” (Mc 12,31).
Thờ phượng qua sự phục vụ có nghĩa là:
- Xem khách hàng/bệnh nhân/học sinh… như những con người mang hình ảnh Thiên Chúa: Thay vì chỉ xem họ là một con số, một mục tiêu doanh số, hay một ca bệnh, hãy nhìn nhận phẩm giá của họ và đối xử với họ bằng sự tôn trọng và lòng trắc ẩn.
- Đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của mình: Cố gắng mang lại giá trị thực sự cho người mình phục vụ, chứ không chỉ tìm cách kiếm lợi tối đa từ họ.
- Đối với các nhà lãnh đạo và quản lý: Xem vai trò của mình là để nâng đỡ, tạo điều kiện, và giúp nhân viên của mình phát triển hết tiềm năng, chứ không phải để ra lệnh và kiểm soát.
- Phục vụ chính các đồng nghiệp của mình: Sẵn lòng chia sẻ kiến thức, giúp đỡ khi họ quá tải, đưa ra lời khích lệ thay vì chỉ trích, và góp phần xây dựng một môi trường làm việc tích cực.
Mẹ Têrêsa Calcutta đã nói: “Hãy làm những việc nhỏ bé với một tình yêu lớn lao”. Mỗi email bạn trả lời, mỗi cuộc gọi bạn thực hiện, mỗi sản phẩm bạn làm ra đều có thể trở thành một hành động phục vụ, một cách để bạn yêu thương người thân cận cụ thể mà Chúa đã đặt trước mặt bạn ngày hôm đó.
3.4. Thờ Phượng qua Việc Xây Dựng Các Mối Quan Hệ (Worship through Building Relationships)
Thiên Chúa của chúng ta là một Thiên Chúa Ba Ngôi, một cộng đoàn của tình yêu. Con người được tạo dựng theo hình ảnh Ngài cũng là những hữu thể có tính xã hội, được tạo ra để sống trong mối tương quan. Nơi làm việc là một trong những môi trường quan trọng nhất để chúng ta thực hành nghệ thuật xây dựng các mối quan hệ.
Công việc không chỉ là về các nhiệm vụ (tasks), mà còn là về con người (people). Người tín hữu được kêu gọi để trở thành muối và ánh sáng ngay tại nơi làm việc, và điều này phần lớn được thể hiện qua cách chúng ta tương tác với đồng nghiệp, cấp trên và cấp dưới.
Thờ phượng qua việc xây dựng mối quan hệ có nghĩa là:
- Thực hành các hoa trái của Thánh Thần: Thể hiện sự “bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, tiết độ” (Gl 5,22-23) trong các tương tác hàng ngày.
- Là người hòa giải: Thay vì tham gia vào các cuộc xung đột, phe phái, hãy là người tìm kiếm sự thấu hiểu và hòa giải. “Phúc thay ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa” (Mt 5,9).
- Biết lắng nghe: Dành thời gian để thực sự lắng nghe những lo lắng, những niềm vui của đồng nghiệp, không chỉ nói về công việc.
- Tha thứ: Nơi làm việc không tránh khỏi những va chạm, hiểu lầm. Hãy là người sẵn sàng tha thứ và không giữ lòng thù hận.
- Chia sẻ niềm hy vọng một cách tự nhiên: Đây không phải là việc giảng đạo một cách khiên cưỡng, mà là sống một cuộc đời đầy niềm vui, bình an và hy vọng, đến nỗi người khác phải tự hỏi về nguồn gốc của nó. Khi được hỏi, hãy sẵn sàng chia sẻ về đức tin của mình một cách nhẹ nhàng và tôn trọng (x. 1 Pr 3,15).
Nơi làm việc của bạn là một cộng đồng nhỏ. Bằng cách góp phần làm cho cộng đồng đó trở nên nhân văn hơn, yêu thương hơn, bạn đang tham gia vào việc xây dựng Nước Chúa ngay tại thế.
3.5. Thờ Phượng trong Sự Lặng Thầm và Bền Bỉ (Worship in Silence and Perseverance)
Không phải mọi hành động thờ phượng đều có thể nhìn thấy được. Một trong những hình thức thờ phượng sâu sắc nhất là sự bền bỉ trong thầm lặng, đặc biệt là khi đối mặt với khó khăn, thất vọng, và sự nhàm chán.
Thánh Josemaría Escrivá, người sáng lập Opus Dei, đã nhấn mạnh khái niệm “thánh hóa công việc thường ngày”. Ngài dạy rằng chiếc bàn làm việc của người Kitô hữu có thể trở thành một bàn thờ. Mỗi khó khăn, mỗi sự mệt mỏi, mỗi sự gián đoạn trong công việc đều có thể được “dâng lên” Chúa như một của lễ thiêng liêng.
- Khi bạn cảm thấy mệt mỏi và muốn bỏ cuộc, hãy thì thầm một lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, con làm việc này vì yêu mến Chúa.”
- Khi bạn phải đối mặt với một nhiệm vụ nhàm chán, hãy xem đó là một cơ hội để rèn luyện đức kiên nhẫn và dâng sự hy sinh nhỏ bé đó lên Chúa.
- Khi một dự án thất bại, hay khi bạn bị chỉ trích một cách bất công, hãy kết hợp sự thất vọng của mình với những đau khổ của Chúa Kitô trên thập giá.
Tu sĩ nổi tiếng Brother Lawrence, trong tác phẩm kinh điển “Thực Hành Sự Hiện Diện của Thiên Chúa”, đã tìm thấy Chúa một cách mật thiết khi đang rửa chén trong nhà bếp của tu viện. Ngài đã biến công việc tầm thường nhất thành một cuộc đối thoại liên lỳ với Chúa. Đây là một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng không có công việc nào là “trần tục” nếu nó được thực hiện trong sự hiện diện của Thiên Chúa. Sự bền bỉ, kiên trì làm việc mỗi ngày, dù không ai khen ngợi, chính là một bài thánh ca hùng tráng của lòng trung thành dâng lên Thiên Chúa.
VƯỢT QUA NHỮNG THỬ THÁCH VÀ CẠM BẪY TRÊN CON ĐƯỜNG THÁNH HÓA CÔNG VIỆC
Con đường biến công việc thành ơn gọi và sự thờ phượng không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Nó đầy những thách thức thực tế và những cạm bẫy tinh vi. Nhận diện và biết cách đối phó với chúng là điều cần thiết để có thể bước đi vững vàng.
4.1. Cạm bẫy của Thuyết Duy Công Việc (Workaholism): Khi Công Việc Trở Thành Thần Tượng
Trong nỗ lực thờ phượng qua sự xuất sắc, chúng ta có thể rơi vào một cái bẫy nguy hiểm: biến công việc thành một thần tượng. Thuyết duy công việc (workaholism) là một căn bệnh của thời hiện đại, nơi giá trị và căn tính của một người bị đồng hóa hoàn toàn với công việc và thành tựu của họ.
Công việc là một điều tốt, nhưng nó không phải là điều tối hậu. Khi công việc chiếm lấy vị trí của Thiên Chúa trong lòng chúng ta, nó trở thành một thứ xiềng xích. Dấu hiệu của việc này bao gồm:
- Không thể “ngắt kết nối” với công việc, luôn kiểm tra email, suy nghĩ về công việc ngay cả trong thời gian nghỉ ngơi.
- Hy sinh sức khỏe, gia đình, các mối quan hệ và thời gian dành cho Chúa vì công việc.
- Cảm giác bất an, lo lắng, hoặc vô giá trị khi không làm việc hoặc không đạt được thành công.
- Tìm kiếm sự khẳng định bản thân chủ yếu từ những thành tích nghề nghiệp.
Để chống lại cạm bẫy này, người tín hữu cần phải ý thức về nhịp điệu của công việc và nghỉ ngơi mà chính Thiên Chúa đã thiết lập ngay từ buổi sáng tạo. Sau sáu ngày làm việc, Thiên Chúa đã “nghỉ ngơi” vào ngày thứ bảy. Điều răn về việc giữ ngày Sabbath không phải là một luật lệ tùy tiện, mà là một món quà để bảo vệ chúng ta khỏi sự nô lệ cho công việc.
Giải pháp:
- Tuân thủ ngày Sabbath: Dành trọn vẹn một ngày trong tuần (truyền thống là Chúa Nhật) để nghỉ ngơi, thờ phượng, dành thời gian cho gia đình và tái tạo năng lượng. Điều này đòi hỏi một sự kỷ luật có chủ ý để không làm việc vào ngày đó.
- Thiết lập ranh giới rõ ràng: Xác định giờ làm việc và giờ nghỉ ngơi. Khi hết giờ làm, hãy tập trung hoàn toàn cho gia đình và các hoạt động cá nhân.
- Tìm căn tính nơi Chúa Kitô, không phải nơi chức danh: Thường xuyên nhắc nhở mình rằng giá trị của bạn không nằm ở những gì bạn làm, mà ở chỗ bạn là ai – một người con yêu dấu của Thiên Chúa.
4.2. Đối Diện Với Môi Trường Độc Hại và Phi Đạo Đức
Nhiều người phải làm việc trong những môi trường tiêu cực: một nền văn hóa công ty đề cao sự gian dối, một ông chủ chuyên bắt nạt, hay những đồng nghiệp liên tục nói xấu, cạnh tranh không lành mạnh. Một số người còn bị đặt vào tình thế phải làm những việc trái với lương tâm Kitô giáo của mình.
Đây là một thử thách đức tin vô cùng lớn. Phải làm gì trong những trường hợp này?
- Là Muối và Ánh Sáng một cách khôn ngoan: Trước hết, vai trò của bạn là trở thành một tác nhân mang lại sự thay đổi tích cực, dù là nhỏ. Sự chính trực, lòng tốt và thái độ bình an của bạn có thể là một lời chứng thầm lặng nhưng mạnh mẽ. Đừng tham gia vào các hành vi tiêu cực.
- Tìm kiếm sự hỗ trợ: Đừng chiến đấu một mình. Hãy chia sẻ những khó khăn của bạn với người phối ngẫu, một người bạn tín hữu đáng tin cậy, hoặc vị linh hướng của bạn. Họ có thể cầu nguyện cho bạn và đưa ra những lời khuyên sáng suốt.
- Lên tiếng một cách can đảm và tôn trọng: Nếu bạn chứng kiến sự bất công hoặc được yêu cầu làm điều sai trái, hãy cầu nguyện để có được sự khôn ngoan và can đảm để lên tiếng. Có thể bạn cần trình bày vấn đề với cấp quản lý cao hơn hoặc phòng nhân sự. Hãy làm điều đó một cách xây dựng, dựa trên sự thật, chứ không phải cảm tính.
- Biết khi nào cần phải ra đi: Sẽ có những trường hợp mà môi trường làm việc quá độc hại hoặc liên tục đòi hỏi bạn phải thỏa hiệp về mặt đạo đức. Trong những tình huống đó, việc ở lại có thể làm tổn hại đến linh hồn của bạn. Cầu nguyện và lên kế hoạch để tìm một công việc mới có thể là hành động đúng đắn và can đảm nhất. Rời đi không phải là thất bại, mà là một hành động bảo vệ sự chính trực của mình.
4.3. Tìm Ý Nghĩa trong những Công Việc Tẻ Nhạt và Lặp Đi Lặp Lại
Sự nhàm chán là một kẻ thù lớn của ý nghĩa. Khi công việc là một chuỗi những hành động lặp đi lặp lại không có thử thách, thật khó để cảm thấy nó là một ơn gọi.
- Thực hành chánh niệm Kitô giáo (Christian Mindfulness): Thay vì để tâm trí lang thang hoặc làm việc một cách máy móc, hãy tập trung vào công việc trước mắt như một hành động dâng hiến. Cảm nhận kết cấu của vật liệu bạn đang làm việc, lắng nghe âm thanh của máy móc, và ý thức rằng bạn đang thực hiện công việc này trong sự hiện diện của Chúa.
- Tìm kiếm sự sáng tạo trong những giới hạn: Ngay cả trong những công việc có quy trình chặt chẽ nhất, thường vẫn có những không gian nhỏ để cải tiến. Làm thế nào để thực hiện công việc này hiệu quả hơn một chút? Làm thế nào để sắp xếp không gian làm việc của tôi tốt hơn? Những nỗ lực nhỏ này có thể mang lại cảm giác tự chủ và ý nghĩa.
- Kết nối công việc của bạn với một bức tranh lớn hơn: Hãy suy ngẫm xem công việc có vẻ tầm thường của bạn đóng góp như thế nào vào một mục đích lớn hơn. Một người nhập liệu cho bệnh viện đang góp phần vào việc quản lý thông tin sức khỏe của bệnh nhân, giúp các bác sĩ đưa ra quyết định tốt hơn. Một công nhân trong dây chuyền lắp ráp thực phẩm đang góp phần nuôi sống hàng ngàn gia đình. Nhìn thấy vai trò của mình trong chuỗi giá trị lớn hơn có thể làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của bạn.
4.4. Cân Bằng Giữa Công Việc, Gia Đình và Đời Sống Thiêng Liêng
Một cuộc sống Kitô hữu lành mạnh đòi hỏi sự quân bình. Công việc là một phần quan trọng, nhưng nó không phải là tất cả. Ơn gọi của chúng ta còn được thể hiện trong vai trò làm vợ, làm chồng, làm cha, làm mẹ, làm con cái, và làm thành viên của cộng đoàn giáo xứ.
Sự mất cân bằng thường xảy ra khi công việc lấn chiếm thời gian và năng lượng đáng lẽ phải dành cho các lĩnh vực quan trọng khác.
Những nguyên tắc để giữ sự quân bình:
- Ưu tiên hóa: Xác định rõ ràng những ưu tiên trong cuộc đời bạn. Thiên Chúa phải là ưu tiên số một, sau đó là gia đình, rồi mới đến công việc và các mối quan hệ khác. Các quyết định hàng ngày của bạn có phản ánh thứ tự ưu tiên này không?
- “Hiện diện trọn vẹn” tại nơi bạn đang ở: Khi ở nơi làm việc, hãy tập trung vào công việc. Nhưng khi về nhà, hãy dành sự chú ý trọn vẹn cho gia đình. Tắt các thiết bị công nghệ, lắng nghe người phối ngẫu và chơi đùa với con cái. Tương tự, khi ở nhà thờ hay trong giờ cầu nguyện, hãy gác lại những lo toan công việc để tập trung vào Chúa.
- Chăm sóc bản thân: Một người kiệt sức không thể phục vụ tốt bất cứ ai. Hãy ngủ đủ giấc, ăn uống lành mạnh, và tập thể dục. Xem việc chăm sóc thân thể – đền thờ của Chúa Thánh Thần – là một trách nhiệm thiêng liêng.
- Tích hợp thay vì phân mảnh: Thay vì xem các lĩnh vực của cuộc sống là những chiếc hộp riêng biệt, hãy tìm cách tích hợp chúng. Cầu nguyện cho các đồng nghiệp và những thách thức trong công việc. Chia sẻ với gia đình về những niềm vui và khó khăn bạn gặp phải. Áp dụng những bài học bạn học được từ Kinh Thánh vào các quyết định kinh doanh của mình.
Vượt qua những thử thách này không phải là một thành tựu một lần, mà là một quá trình liên tục của sự phân định, điều chỉnh và nhờ cậy vào ân sủng của Thiên Chúa. Bằng cách đối mặt với chúng một cách có ý thức, chúng ta không chỉ tồn tại, mà còn có thể tăng trưởng mạnh mẽ hơn trong đức tin ngay giữa những áp lực của thế giới công việc.
NGƯỜI TÍN HỮU NHƯ MỘT TƯ TẾ NƠI LÀM VIỆC
Chúng ta đã bắt đầu hành trình này với hình ảnh về khoảng trống giữa sáng Chúa Nhật và sáng thứ Hai. Giờ đây, chúng ta có thể thấy rằng đức tin Kitô giáo không tạo ra khoảng trống đó, mà xây một cây cầu vững chắc bắc qua nó. Cây cầu đó được xây dựng bằng một nhận thức mới và sâu sắc về công việc.
- Công việc không còn là một lời nguyền từ thời Adam, mà là một sự tham gia vào công trình sáng tạo và cứu chuộc của chính Thiên Chúa.
- Công việc không còn là một phương tiện mưu sinh đơn thuần, mà là một ơn gọi cao cả, một con đường nên thánh được Chúa thiết kế riêng cho mỗi chúng ta.
- Công việc không còn là một hoạt động trần tục, tách biệt khỏi đức tin, mà là một bàn thờ nơi chúng ta có thể dâng lên Chúa một của lễ sống động mỗi ngày. Mỗi chiếc bàn giấy có thể là một bàn thờ, mỗi công cụ lao động có thể là một phẩm vật thánh, và mỗi nỗ lực tận tâm có thể là một lời kinh.
Cái nhìn này biến đổi tất cả. Nó mang lại phẩm giá cho người công nhân vệ sinh cũng như vị giám đốc ngân hàng. Nó mang lại ý nghĩa cho những nhiệm vụ lặp đi lặp lại cũng như những dự án đầy sáng tạo. Nó mang lại hy vọng giữa những thất bại và sự khiêm tốn giữa những thành công.
Theo một nghĩa nào đó, người tín hữu được kêu gọi để trở thành một “tư tế” ngay tại nơi làm việc của mình. Vai trò của tư tế là làm trung gian – kết nối thế giới trần thế với Thiên Chúa. Bằng cách làm việc với sự xuất sắc, chính trực, và tình yêu thương phục vụ, chúng ta đang dâng hiến thế giới công việc (với tất cả con người, quy trình, sản phẩm của nó) lên cho Thiên Chúa. Bằng cách thể hiện lòng thương xót, sự tha thứ, và niềm hy vọng, chúng ta đang mang sự hiện diện chữa lành của Thiên Chúa vào môi trường làm việc của mình. Chúng ta đang góp phần “thánh hiến thế gian từ bên trong, như men trong bột” (Lumen Gentium, 31).
Đây là một sứ mạng cao cả và đầy thách thức. Nó đòi hỏi chúng ta phải không ngừng cầu nguyện, học hỏi Lời Chúa, và kết hợp mật thiết với Chúa Kitô qua các bí tích, đặc biệt là Bí tích Thánh Thể. Chính từ nơi bàn tiệc Thánh Thể, chúng ta nhận được sức mạnh để biến những chiếc bàn làm việc của mình thành những bàn thờ.
Nguyện xin Chúa Thánh Thần, Đấng là nguồn mạch của mọi ân tứ và sự khôn ngoan, soi sáng cho mỗi chúng ta để nhận ra ơn gọi của mình. Nguyện xin Chúa Giêsu, người Thợ Mộc thành Nazareth, đồng hành với chúng ta trong mỗi giờ lao động. Và nguyện xin cho công việc của đôi tay và khối óc chúng ta luôn là một bài ca chúc tụng dâng lên vinh quang Thiên Chúa Cha, hôm nay và cho đến muôn đời.
Amen.