
CÁI GÌ GỌI LÀ GIỌT NƯỚC TRÀN LY
Đêm đã khuya, thành phố ngoài kia dần chìm vào tĩnh lặng. Những ánh đèn đường vàng vọt hắt qua khung cửa sổ nhỏ, chiếu lên bóng dáng gầy guộc của Maria đang ngồi co ro trên chiếc ghế sofa cũ kỹ. Căn hộ nhỏ bé, chỉ vừa đủ cho hai mẹ con, giờ đây ngập trong bóng tối vì chiếc bóng đèn trần đã cháy từ tuần trước. Cô đã định thay nó, nhưng rồi công việc cuốn đi, và cả sự mệt mỏi kéo dài khiến cô chẳng còn sức để làm gì ngoài việc ngồi đây, tay ôm chặt chai nước lọc mà cô không thể mở nổi.
Đôi tay Maria run run, những ngón tay trắng bệch vì cố sức vặn nắp chai. Đau. Một cơn đau nhói từ cổ tay lan lên vai, hậu quả của những ngày tăng ca đến tận khuya, gõ bàn phím không ngừng nghỉ để hoàn thành bản báo cáo mà cuối cùng vẫn bị sếp thẳng tay gạch bỏ. “Không có trách nhiệm,” ông ta nói, giọng lạnh tanh trong buổi họp sáng nay. Maria đã đứng đó, cúi đầu, im lặng, trong khi trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô muốn hét lên, muốn nói rằng cô đã làm tất cả những gì có thể, rằng cô chỉ có một mình, rằng cô cũng mệt mỏi lắm rồi. Nhưng cô không nói gì. Cô chưa bao giờ nói gì.
Chai nước rơi xuống sàn, lăn lóc đâu đó dưới chân bàn. Maria bất lực nhìn theo, và rồi, như một chiếc đập vỡ tan, nước mắt cô trào ra. Tiếng khóc đầu tiên bật lên nhỏ nhẹ, nhưng chẳng mấy chốc đã hóa thành những tiếng nức nở không thể kìm nén. Cô gục mặt vào hai bàn tay, khóc như chưa từng được khóc, khóc cho những năm tháng kiên cường đến đau lòng, khóc cho những đêm cô tự nhủ phải mạnh mẽ vì Anna, khóc cho chính bản thân mình – người mà cô đã quên mất cách yêu thương từ rất lâu.
Anna, cô bé 6 tuổi với đôi mắt trong veo, vẫn đang ngủ say trong căn phòng nhỏ bên cạnh. Maria luôn cố gắng để con bé không thấy mẹ yếu đuối. Cô không muốn Anna lớn lên với hình ảnh một người mẹ lúc nào cũng buồn bã, cũng như cô không muốn con bé phải chịu đựng những vết thương mà chính cô đã mang từ cuộc hôn nhân tan vỡ cách đây 5 năm. Người chồng cũ của cô, Minh, đã rời đi mà không một lời giải thích, để lại cô với Anna còn đỏ hỏn và một trái tim tan nát. Maria không khóc ngày ấy. Cô cắn chặt răng, đứng dậy, tìm việc làm, rời quê lên thành phố, và bắt đầu lại từ đầu. Cô tự nhủ rằng chỉ cần cô mạnh mẽ, mọi thứ rồi sẽ ổn.
Nhưng giờ đây, ngồi trong bóng tối, cô không còn biết “ổn” là gì nữa. Công việc tại công ty quảng cáo ngày càng ngột ngạt. Đồng nghiệp thì lạnh nhạt, một vài người còn buông lời mỉa mai về việc cô “không đủ năng lực” chỉ vì cô không thể tham gia những buổi nhậu nhẹt sau giờ làm. Tiền lương ít ỏi chẳng đủ trang trải tiền trọ, tiền học cho Anna, và cả những món nợ nhỏ mà cô đã vay để cầm cự qua những tháng khó khăn. Cô đã tăng ca đến tận nửa đêm, lê bước trên con đường vắng tanh về nhà, gió lạnh thốc vào lòng mà tim thì đau nhói. Vậy mà, bản doanh thu vẫn không đạt, và cô vẫn bị khiển trách.
Maria ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào cây thánh giá treo trên tường – món quà mẹ cô gửi từ quê. Cô vẫn đi lễ đều đặn mỗi Chủ nhật, vẫn cầu nguyện mỗi tối, nhưng giờ đây cô tự hỏi: “Chúa ơi, Ngài có thực sự ở đó không? Con đã làm gì sai để phải chịu đựng thế này?” Niềm tin trong cô, vốn từng là ngọn lửa sưởi ấm những ngày lạnh giá nhất, giờ chỉ còn là một đốm sáng lập lòe, chực chờ tắt ngúm.
Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống con phố vắng lặng. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng nhỏ bé của cô trông càng thêm cô độc. Maria chợt nhớ đến lời Cha Vinh từng nói trong một buổi giảng lễ: “Đau khổ không phải là hình phạt, mà là con đường dẫn ta đến gần Chúa hơn.” Nhưng cô không cảm thấy gần. Cô chỉ thấy mệt mỏi, trống rỗng, và lạc lối.
Đêm ấy, Maria khóc đến khi kiệt sức, rồi thiếp đi trên sofa. Chai nước vẫn nằm lăn lóc dưới sàn, như một biểu tượng cho những điều nhỏ bé nhưng đủ sức làm tràn ly nước cuộc đời cô. Cô không biết rằng, ngay trong khoảnh khắc yếu đuối nhất ấy, một hành trình mới đang chờ đợi – một hành trình của sự chữa lành, của niềm tin được tìm lại, và của tình yêu mà cô sẽ học cách dành cho chính mình.
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt len qua rèm cửa, rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt của Maria. Cô tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp, cơ thể nặng trĩu như vừa trải qua một cơn bão. Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường vang lên đều đặn, nhắc cô rằng một ngày mới lại bắt đầu – một ngày mà cô không chắc mình còn đủ sức để đối mặt. Anna đã dậy từ sớm, tiếng bước chân nhỏ nhẹ của con bé vang lên từ căn bếp nhỏ.
“Mẹ ơi, con đói rồi,” giọng Anna trong trẻo gọi từ phía sau cánh cửa. Maria thở dài, cố gắng gượng dậy. Cô lau vội nước mắt còn sót lại trên má, buộc tóc gọn gàng, và bước ra với nụ cười mà cô đã luyện tập hàng ngàn lần trước gương – nụ cười của một người mẹ mạnh mẽ.
“Con muốn ăn gì nào? Trứng chiên được không?” Maria hỏi, giọng cố gắng giữ vẻ tươi vui. Anna gật đầu, đôi mắt sáng rực nhìn mẹ. Nhìn con bé, Maria chợt thấy lòng mình ấm lại đôi chút. Anna là lý do cô chưa bao giờ thực sự gục ngã, là món quà quý giá nhất mà cô tin rằng Thiên Chúa đã ban cho mình, dù đôi khi cô tự hỏi liệu Ngài có quên mất mẹ con cô giữa dòng đời tấp nập này không.
Bữa sáng diễn ra trong im lặng. Maria nhìn Anna cắn từng miếng trứng nhỏ, lòng chợt nhói lên khi nhớ đến những ngày cả gia đình còn quây quần bên nhau. Minh, chồng cũ của cô, từng là một người đàn ông dịu dàng, hay ngồi kể chuyện cho Anna nghe mỗi tối. Nhưng rồi, một ngày anh rời đi, để lại cô với những câu hỏi không lời đáp và một trái tim vỡ vụn. Maria không oán trách anh, hay ít nhất cô tự nhủ như vậy. Cô đã học cách tha thứ trong những buổi cầu nguyện tại nhà thờ, nhưng sự tha thứ ấy dường như chỉ nằm trên môi miệng, chứ chưa thực sự chạm đến trái tim cô.
Chuông điện thoại reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Maria. Là Lan, đồng nghiệp ở công ty. “Maria, hôm nay cô đến sớm chút nhé. Sếp muốn họp gấp để bàn lại bản báo cáo hôm qua.” Giọng Lan đều đều, không cảm xúc, như mọi lần. Maria gật đầu qua điện thoại, dù biết Lan chẳng thể thấy. Cô cúp máy, lòng nặng trĩu. Bản báo cáo ấy là tâm huyết của cô sau bao đêm thức trắng, vậy mà vẫn không đủ. Cô tự hỏi mình còn có thể cố gắng đến đâu.
Sau khi đưa Anna đến trường, Maria bước lên chuyến xe buýt quen thuộc, chen chúc giữa dòng người vội vã của thành phố. Cô ngồi sát cửa sổ, nhìn ra ngoài qua lớp kính mờ đục. Những tòa nhà cao tầng, dòng xe cộ tấp nập, tất cả như một bức tranh sống động nhưng lạnh lẽo. Gió sớm luồn qua khe hở, thổi vào mái tóc cô, mang theo cái se lạnh của buổi sáng đầu đông. Maria bất giác đưa tay lên ngực, nơi chiếc dây chuyền thánh giá nhỏ vẫn nằm yên. Cô đã đeo nó từ ngày còn bé, khi mẹ cô đặt nó vào tay và nói: “Con ơi, đây là dấu chỉ rằng Chúa luôn ở bên con, dù có chuyện gì xảy ra.” Nhưng giờ đây, cô không còn cảm thấy sự hiện diện ấy rõ ràng như trước.
Công ty đón Maria bằng không khí căng thẳng quen thuộc. Cuộc họp diễn ra chóng vánh, nhưng mỗi lời của sếp như một nhát dao đâm vào lòng tự trọng của cô. “Maria, cô cần nghiêm túc hơn. Công ty không trả lương để cô làm việc nửa vời thế này.” Cô cúi đầu, im lặng, tay nắm chặt mép áo đến trắng nhợt. Lan ngồi bên cạnh, khẽ liếc cô nhưng không nói gì. Khi cuộc họp kết thúc, Maria lặng lẽ trở về bàn làm việc, mở máy tính, và tiếp tục gõ những dòng chữ mà chính cô cũng không còn tin rằng sẽ thay đổi được gì.
Đêm ấy, sau khi đón Anna về và ru con bé ngủ, Maria lại ngồi một mình trong bóng tối. Chiếc bóng đèn trần vẫn chưa được thay, chai nước vẫn nằm lăn lóc dưới sàn. Cô không khóc nữa, nhưng sự trống rỗng trong lòng còn đáng sợ hơn cả những giọt nước mắt đêm qua. Điện thoại rung lên, màn hình hiện số của mẹ. Maria chần chừ, rồi nhấn nút nghe.
“Maria, con khỏe không? Sao giọng mẹ nghe con mệt mỏi thế?” Giọng mẹ cô dịu dàng nhưng đầy lo lắng. Maria mỉm cười yếu ớt, cố gắng giữ giọng thật bình thản. “Con ổn mà mẹ. Công việc hơi bận thôi. Bố mẹ khỏe không?” Cô không dám nói thật, không dám kể rằng tiền trọ tháng này vẫn chưa trả, rằng cô vừa bị sếp mắng, rằng cô mệt đến mức chỉ muốn hét lên với cả thế giới. Mẹ cô thở dài qua điện thoại. “Con ơi, có gì khó khăn thì về với bố mẹ. Đừng cố quá mà khổ thân.” Maria gật đầu, dù mẹ không thấy, rồi cúp máy với lời hứa rằng cô sẽ sớm về thăm.
Nhưng về ư? Làm sao cô có thể về khi cả thế giới biết cô đã từng thất bại trong hôn nhân, khi cô không muốn bố mẹ phải lo thêm cho hai mẹ con cô nữa? Maria đứng dậy, bước đến bên cây thánh giá trên tường. Cô quỳ xuống, tay chắp lại, nhưng lời cầu nguyện không thốt ra được. Cô muốn hỏi Chúa tại sao, muốn xin Ngài một dấu chỉ, nhưng tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ là sự im lặng.
Ngày Chủ nhật, Maria đưa Anna đến nhà thờ như mọi tuần. Nhà thờ nhỏ nằm nép mình giữa những con phố ồn ào, với tháp chuông cũ kỹ và những hàng ghế gỗ đã bạc màu theo thời gian. Cha Vinh, vị linh mục già với nụ cười hiền hậu, đang đứng ở cửa chào mọi người. Khi Maria bước qua, ông khẽ gật đầu. “Maria, con trông mệt mỏi quá. Có gì không ổn sao?” Giọng Cha Vinh ấm áp, như một người cha thực sự. Maria lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo. “Dạ không, con vẫn ổn, thưa Cha.”
Thánh lễ bắt đầu với bài thánh ca quen thuộc: “Lạy Chúa, xin dẫn lối con đi.” Maria hát theo, nhưng lòng cô không còn cảm thấy sự bình an như trước. Bài giảng hôm ấy của Cha Vinh nói về sự đau khổ. “Đau khổ không phải là dấu hiệu Chúa bỏ rơi chúng ta,” ông nói, giọng trầm ấm vang vọng trong không gian thánh đường. “Đau khổ là con đường dẫn ta đến gần Ngài hơn, là cơ hội để ta học cách phó thác và tin tưởng. Hãy nhìn lên Thánh Giá – nơi Chúa Giêsu đã chịu đau khổ vì yêu thương chúng ta.”
Maria lắng nghe, nhưng lời của Cha Vinh chỉ như gió thoảng qua. Cô nhìn lên tượng Chúa chịu nạn treo trên bàn thờ, đôi mắt Ngài hiền từ nhưng xa xôi. Cô tự hỏi: “Nếu Ngài yêu thương con, sao con lại cô đơn thế này? Sao con phải chịu đựng hết lần này đến lần khác?” Anna ngồi bên cạnh, khẽ nắm tay mẹ. “Mẹ ơi, Chúa có ở trên trời thật không?” Maria giật mình, nhìn con bé, rồi gật đầu. “Có, con à. Chúa luôn ở đó.” Nhưng chính cô cũng không chắc mình còn tin vào câu trả lời ấy nữa không.
Sau thánh lễ, Maria đứng lại một lúc ở sân nhà thờ, nhìn Anna chơi đùa với mấy đứa trẻ khác. Cha Vinh bước đến, đặt tay lên vai cô. “Maria, con có muốn xưng tội không? Ta thấy con đang mang một gánh nặng lớn.” Maria ngập ngừng. Cô chưa bao giờ thích xưng tội, không phải vì cô không tin vào bí tích, mà vì cô sợ phải đối diện với chính mình. Nhưng ánh mắt của Cha Vinh quá dịu dàng, quá chân thành, khiến cô không thể từ chối.
Trong căn phòng nhỏ phía sau nhà thờ, Maria quỳ xuống, giọng run run kể lại những tháng ngày cô đã cố gắng gồng mình lên, những đêm cô khóc một mình, và cả những lần cô nghi ngờ Thiên Chúa. Cha Vinh lắng nghe, không phán xét, chỉ khẽ gật đầu. Khi cô说完, ông nói: “Maria, con không cần phải mạnh mẽ một mình. Chúa không đòi hỏi con phải hoàn hảo, Ngài chỉ muốn con mở lòng với Ngài. Hãy để Ngài gánh bớt nỗi đau của con.”
Maria rời nhà thờ với đôi mắt đỏ hoe, nhưng lần này không phải vì tuyệt vọng. Lời của Cha Vinh như một tia sáng nhỏ len vào trái tim cô, dù cô vẫn chưa biết làm sao để thực sự phó thác. Trên đường về, Anna nắm tay mẹ, líu lo kể về những trò chơi ở sân nhà thờ. Maria mỉm cười, lần đầu tiên trong nhiều ngày, nụ cười ấy không phải là giả tạo.
Những ngày sau buổi xưng tội với Cha Vinh, Maria cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn đôi chút, như thể một cơn gió thoảng đã cuốn đi phần nào đám mây u ám trong tâm hồn cô. Nhưng sự bình yên ấy mong manh, dễ vỡ như lớp băng mỏng trên mặt hồ mùa đông. Cuộc sống vẫn tiếp diễn với những nhịp điệu cũ: sáng đưa Anna đến trường, chiều vùi đầu vào công việc, tối lê bước về nhà trong cái lạnh buốt của thành phố. Lời Cha Vinh vẫn vang vọng trong tâm trí cô – “Hãy để Chúa gánh bớt nỗi đau của con” – nhưng Maria không biết làm thế nào để thực sự buông tay và phó thác.
Công việc tại công ty ngày càng ngột ngạt. Bản báo cáo mà cô sửa đi sửa lại cuối cùng cũng được sếp chấp nhận, nhưng không một lời khen ngợi, chỉ là cái gật đầu lạnh lùng kèm theo câu nói: “Lần sau làm tốt hơn.” Maria gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng cô là một khoảng trống. Cô tự hỏi mình đang cố gắng vì điều gì – vì tiền lương ít ỏi để nuôi Anna, hay chỉ để chứng minh rằng cô không phải là kẻ thất bại như những lời thì thầm sau lưng từ đồng nghiệp?
Lan, cô đồng nghiệp lạnh lùng nhưng đôi lúc lại bất ngờ quan tâm, hôm ấy bất chợt rủ Maria đi ăn trưa. “Cô trông như xác sống ấy,” Lan nói thẳng, không chút kiêng dè, khi cả hai ngồi trong một quán ăn nhỏ gần công ty. Maria cười nhạt, không đáp. Cô không quen mở lòng với ai, kể cả Lan – người duy nhất ở công ty từng hỏi cô có ổn không sau một ngày tăng ca muộn. “Tôi không sao,” Maria nói, giọng đều đều, nhưng ánh mắt cô lại tránh đi, nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt chiếc thìa.
Lan nhún vai, không ép. “Tùy cô. Nhưng tôi nói thật, cứ gồng mình thế này, sớm muộn gì cô cũng kiệt sức.” Maria im lặng, nhưng lời của Lan như một mũi kim chích vào lòng cô. Kiệt sức ư? Cô đã kiệt sức từ lâu rồi, chỉ là cô không dám thừa nhận. Cô sợ rằng nếu dừng lại, dù chỉ một giây, cả thế giới mà cô cố gắng dựng lên cho Anna sẽ sụp đổ.
Chiều hôm ấy, Anna trở về từ trường với đôi mắt đỏ hoe. Maria giật mình khi thấy con bé bước vào nhà, đôi vai nhỏ bé run lên. “Con sao vậy, Anna?” Cô quỳ xuống, ôm con vào lòng. Anna mếu máo: “Bạn con hỏi bố con đâu. Con nói con không có bố, rồi bạn ấy cười con…” Maria siết chặt Anna, lòng đau nhói. Cô đã cố gắng hết sức để Anna không cảm thấy thiếu thốn, nhưng cô không thể che giấu mãi sự thật rằng gia đình họ không trọn vẹn.
Đêm đó, sau khi dỗ Anna ngủ, Maria ngồi bên giường con, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang say giấc. Những câu hỏi của Anna như một vết dao cứa vào trái tim cô. “Mình có thực sự đủ tốt cho con bé không?” Maria tự hỏi, tay vô thức nắm chặt chiếc dây chuyền thánh giá. Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đen kịt không một vì sao. “Chúa ơi, nếu Ngài ở đó, sao Ngài để con bé phải chịu đựng thế này? Sao Ngài để con lạc lối thế này?” Lần đầu tiên, cô thốt ra những lời ấy thành tiếng, không phải với sự giận dữ, mà với nỗi đau chất chứa quá lâu.
Ngày hôm sau, Maria quyết định đến nhà thờ, không phải vào Chủ nhật như thường lệ, mà vào một buổi chiều mưa lất phất. Cô không biết mình mong chờ điều gì, chỉ đơn giản là cảm thấy không thể ở nhà thêm một giây nào nữa. Nhà thờ vắng lặng, chỉ có vài người ngồi rải rác trên các hàng ghế. Maria bước vào, quỳ xuống trước tượng Đức Mẹ, tay chắp lại. Cô không cầu nguyện ngay, chỉ ngồi đó, để sự tĩnh lặng bao quanh mình.
Cha Vinh xuất hiện từ phía sau bàn thờ, tay cầm một cuốn Kinh Thánh cũ. Ông mỉm cười khi thấy Maria. “Con đến đúng lúc đấy. Ta vừa định chuẩn bị cho buổi cầu nguyện tối nay. Con có muốn tham gia không?” Maria ngập ngừng. Cô chưa bao giờ tham gia các buổi cầu nguyện ngoài thánh lễ, nhưng hôm ấy, có điều gì đó trong ánh mắt Cha Vinh khiến cô gật đầu.
Buổi cầu nguyện diễn ra trong một căn phòng nhỏ phía sau nhà thờ, với khoảng mười người tham gia – những khuôn mặt xa lạ nhưng mang vẻ bình an mà Maria thầm ghen tị. Họ cùng đọc kinh Lòng Thương Xót Chúa, những lời cầu nguyện đều đặn vang lên như một dòng suối mát lành: “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác nơi Ngài.” Maria lặp lại theo, nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu. Cô không cảm thấy tín thác, cô chỉ thấy mệt mỏi.
Sau buổi cầu nguyện, một người phụ nữ lớn tuổi tên là chị Hạnh đến gần Maria. “Chị thấy em lần đầu ở đây. Em ổn không? Trông em có vẻ buồn lắm.” Giọng chị Hạnh dịu dàng, như một người chị cả. Maria định trả lời theo thói quen rằng cô ổn, nhưng không hiểu sao, cô lại bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, không kìm nén được. Chị Hạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô.
“Tôi không biết nữa…” Maria nghẹn ngào, giọng vỡ òa. “Tôi cố gắng hết sức rồi, nhưng mọi thứ cứ tệ đi. Tôi không biết Chúa có thực sự ở bên tôi không.” Chị Hạnh vỗ nhẹ lưng cô, để cô khóc cho đến khi bình tĩnh lại. “Em à, chị cũng từng như em. Chồng chị mất sớm, một mình nuôi ba đứa con, có lúc chị nghĩ mình không thể tiếp tục. Nhưng rồi chị học được rằng Chúa không hứa sẽ cho ta một cuộc đời không đau khổ, Ngài chỉ hứa sẽ ở bên ta trong đau khổ ấy.”
Lời của chị Hạnh như một tia sáng nhỏ len vào tâm hồn Maria. Cô lau nước mắt, khẽ hỏi: “Nhưng làm sao để tin khi mọi thứ quá khó khăn?” Chị Hạnh mỉm cười. “Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ thôi. Mỗi ngày, em thử nói với Chúa một câu: ‘Con không hiểu, nhưng con tin Ngài.’ Dần dần, em sẽ thấy Ngài trả lời, không phải bằng cách xóa bỏ khó khăn, mà bằng cách cho em sức mạnh để vượt qua.”
Tối hôm ấy, Maria về nhà với lòng bâng khuâng. Cô quỳ xuống bên giường, tay nắm chặt thánh giá, và thì thầm: “Con không hiểu, nhưng con tin Ngài.” Lời cầu nguyện đơn sơ ấy không khiến mọi vấn đề của cô biến mất, nhưng lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô ngủ ngon hơn một chút.
Những ngày sau đó, Maria bắt đầu thay đổi, dù chỉ là những bước nhỏ. Cô tham gia buổi cầu nguyện hàng tuần với nhóm của chị Hạnh, lắng nghe những câu chuyện của những người khác – những người cũng từng tuyệt vọng như cô nhưng đã tìm thấy hy vọng qua niềm tin. Cô học cách chia sẻ gánh nặng của mình, dù chỉ là kể cho chị Hạnh nghe về những ngày tồi tệ ở công ty hay những nỗi lo về Anna.
Nhưng chiếc ly trong lòng Maria vẫn chưa ngừng đầy. Một buổi tối, khi cô đang làm việc tại nhà, Anna chạy vào với cuốn sổ tay từ trường. “Mẹ ơi, cô giáo bảo tuần sau có buổi họp phụ huynh. Mẹ đi được không?” Maria gật đầu, nhưng khi mở cuốn sổ, cô thấy dòng chữ của cô giáo: “Anna gần đây hay buồn, có thể gia đình nên quan tâm em nhiều hơn.” Tim Maria thắt lại. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không đủ để Anna có một tuổi thơ trọn vẹn.
Đêm ấy, Maria lại khóc, nhưng lần này cô không khóc một mình. Cô cầm cuốn Kinh Thánh nhỏ mà Cha Vinh từng tặng, mở đến đoạn Phúc Âm theo thánh Mátthêu: “Hãy đến với Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ các ngươi.” Cô đọc đi đọc lại, nước mắt rơi xuống trang giấy mỏng. “Chúa ơi, con khó nhọc lắm rồi. Ngài nâng đỡ con được không?” Lần đầu tiên, cô thực sự kêu cầu, không phải với sự nghi ngờ, mà với chút hy vọng le lói.
Sáng hôm sau, Maria gọi điện cho Lan, nhờ cô ấy trông Anna giúp một buổi để cô đến nhà thờ. Lan ngạc nhiên, nhưng đồng ý. Tại nhà thờ, Maria quỳ trước bàn thờ, cầu nguyện thật lâu. Cô không xin Chúa xóa bỏ khó khăn, mà xin Ngài cho cô sức mạnh để đối diện. Khi đứng dậy, cô cảm thấy một sự bình an lạ lùng, dù nhỏ bé, nhưng đủ để cô bước tiếp.
Những ngày sau khi Maria bắt đầu tìm đến cầu nguyện và cộng đồng nhà thờ, cô cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ trong lòng mình. Không phải mọi vấn đề đều biến mất, nhưng cô đã học cách thở chậm hơn, sống chậm hơn, và tin tưởng rằng mình không cô đơn. Lời cầu nguyện “Con không hiểu, nhưng con tin Ngài” trở thành câu nói cô lặp lại mỗi tối, như một chiếc phao giữa dòng nước xiết của cuộc đời. Nhưng cuộc sống không bao giờ ngừng thử thách, và chiếc ly trong lòng Maria, dù đã được nâng đỡ phần nào, vẫn tiếp tục đầy lên từng giọt.
Một buổi sáng thứ Hai, Maria đến công ty với tâm trạng nhẹ nhàng hơn thường lệ. Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi thuyết trình dự án mới, hy vọng đây sẽ là cơ hội để cô chứng minh năng lực và lấy lại chút tự tin đã mất. Nhưng ngay khi bước vào phòng họp, cô nhận ra không khí khác lạ. Sếp cô, ông Tuấn, ngồi ở đầu bàn với khuôn mặt lạnh tanh, bên cạnh là một đồng nghiệp mới – một người đàn ông trẻ tuổi tên Hòa, vừa được tuyển vào tuần trước. Maria mỉm cười chào mọi người, nhưng không ai đáp lại.
Buổi thuyết trình bắt đầu. Maria trình bày ý tưởng của mình với tất cả tâm huyết, từng slide được chuẩn bị kỹ lưỡng qua những đêm thức trắng. Cô vừa kết thúc, định ngồi xuống, thì Hòa đứng dậy, cầm một tập tài liệu và bắt đầu nói. Những gì anh ta trình bày khiến Maria chết lặng – đó là ý tưởng của cô, từng chữ, từng chi tiết, chỉ được diễn đạt bằng một giọng điệu tự tin hơn. Cô quay sang Lan, hy vọng tìm một lời giải thích, nhưng Lan chỉ cúi đầu, tránh ánh mắt cô.
“Maria, cô ngồi xuống đi,” ông Tuấn cắt ngang khi cô định lên tiếng. “Hòa đã làm rất tốt. Từ giờ cậu ấy sẽ phụ trách dự án này. Cô cứ tiếp tục hỗ trợ như bình thường.” Giọng ông lạnh lùng, không để lại chỗ cho tranh cãi. Maria đứng đó, tay run run, cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ dưới chân mình. Cô muốn hét lên rằng đó là ý tưởng của cô, rằng cô đã đổ bao nhiêu mồ hôi và nước mắt vào nó, nhưng cổ họng cô nghẹn lại. Cô ngồi xuống, cúi mặt, nước mắt chực trào nhưng bị kìm nén bằng chút kiêu hãnh cuối cùng.
Sau buổi họp, Maria lặng lẽ thu dọn bàn làm việc. Lan bước đến, khẽ nói: “Tôi xin lỗi. Hòa hỏi tôi về dự án, tôi không nghĩ cậu ta sẽ…” Maria ngắt lời, giọng run run: “Không sao. Tôi quen rồi.” Nhưng cô không quen. Cô đã hy vọng quá nhiều, đã cố gắng quá nhiều, chỉ để rồi bị giẫm đạp như vậy. Trên đường về nhà, cô không khóc, nhưng đôi mắt cô đỏ hoe, và trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Tối hôm ấy, Anna lại hỏi về bố. “Mẹ ơi, bố con có ghét con không mà bố không về?” Maria ôm con vào lòng, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh. “Không, con à. Bố chỉ… bận thôi.” Nhưng Anna không dừng lại. “Vậy sao mẹ không gọi bố về? Con muốn có bố như các bạn.” Lời của Anna như mũi dao cuối cùng đâm vào lòng Maria. Cô dỗ con ngủ, rồi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, và lần này, cô không thể kìm nén thêm nữa.
Maria ngồi xuống sàn, tựa lưng vào tường, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát. Cô hét lên trong im lặng, tay đấm xuống sàn đến đau điếng. “Chúa ơi, con chịu đủ rồi! Ngài muốn gì ở con nữa? Con đã cố hết sức, đã cầu nguyện, đã tin Ngài, vậy sao mọi thứ vẫn thế này?” Lần đầu tiên, cô không cầu xin sức mạnh, mà chỉ muốn buông xuôi. Cô đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy ra một lá thư xin nghỉ việc đã viết từ lâu nhưng chưa từng gửi. Đêm ấy, cô hoàn thành lá thư, và sáng hôm sau, cô nộp nó lên sếp mà không một lời giải thích.
Quyết định nghỉ việc là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Maria trở về nhà, ngồi trong bóng tối, không bật đèn, không trả lời điện thoại từ Lan hay mẹ cô. Anna ở trường, và cô chỉ còn một mình với sự trống rỗng. Cô không còn cảm thấy gì nữa – không buồn, không giận, chỉ là một khoảng không vô tận. Cô nhìn lên cây thánh giá trên tường, nhưng không quỳ xuống. “Chúa đã bỏ rơi con rồi,” cô thì thầm, rồi gục đầu xuống bàn, để mặc nước mắt thấm ướt tay áo.
Ngày hôm sau, Anna trở về từ trường với một tờ giấy nhỏ trong tay. “Mẹ ơi, tối nay trường có buổi cầu nguyện gia đình. Mẹ đi với con nhé?” Maria định từ chối, nhưng ánh mắt trong veo của Anna khiến cô không đành lòng. Cô gật đầu, dù trong lòng chẳng còn chút hy vọng nào.
Buổi cầu nguyện diễn ra tại một hội trường nhỏ gần trường Anna. Maria bước vào với vẻ miễn cưỡng, tay nắm chặt tay con bé. Không khí ấm áp khác hẳn với sự lạnh lẽo cô thường cảm nhận ở công ty hay trên đường phố. Những gia đình quây quần bên nhau, tiếng hát thánh ca vang lên dịu dàng: “Lạy Chúa, xin ở lại cùng con, vì trời đã về chiều…” Maria ngồi ở góc phòng, cúi đầu, không hát theo.
Rồi một người phụ nữ bước lên bục, giới thiệu mình là chị Thảo, một giáo viên trong trường. Chị bắt đầu kể câu chuyện của mình: “Tôi từng mất tất cả – chồng tôi qua đời, tôi bị mất việc, và tôi đã nghĩ mình không thể tiếp tục. Nhưng một ngày, tôi quỳ trước Thánh Thể và cầu xin Chúa không phải là giải thoát tôi khỏi đau khổ, mà là cho tôi thấy ý nghĩa của nó. Và Ngài đã trả lời, qua những người xung quanh tôi, qua những khoảnh khắc nhỏ bé mà tôi từng bỏ qua.”
Lời của chị Thảo chạm vào Maria như một tia sáng yếu ớt. Cô ngẩng lên, nhìn Anna đang ngồi bên cạnh, đôi mắt con bé sáng rực khi hát theo bài thánh ca. Rồi một linh mục bước lên, bắt đầu giờ chầu Thánh Thể. Ông mời mọi người quỳ xuống, và trong khoảnh khắc ấy, Anna kéo tay Maria. “Mẹ ơi, quỳ với con đi.” Maria không muốn, nhưng cô không thể từ chối con bé. Cô quỳ xuống, tay run run, mắt nhìn lên Thánh Thể trên bàn thờ.
Trong sự tĩnh lặng của giờ chầu, Maria nghe thấy một giọng nói nhỏ từ sâu thẳm trong lòng: “Con không cô đơn.” Không phải một âm thanh rõ ràng, mà là một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim cô. Cô cúi đầu, nước mắt lại rơi, nhưng lần này không phải vì tuyệt vọng, mà vì cô cảm nhận được điều gì đó lớn hơn – một sự hiện diện mà cô đã bỏ quên trong những tháng ngày kiên cường đến mù quáng.
Sau giờ chầu, chị Thảo đến gần Maria. “Chị thấy em khóc. Có gì không ổn sao?” Maria ngập ngừng, rồi lần đầu tiên, cô mở lòng kể hết – về công việc, về Anna, về nỗi đau cô mang trong lòng. Chị Thảo lắng nghe, rồi nắm tay cô. “Em à, Chúa không bỏ rơi em. Ngài đã gửi Anna đến để kéo em đến đây hôm nay. Đôi khi, Ngài trả lời chúng ta qua những cách ta không ngờ tới.”
Đêm ấy, Maria về nhà với lòng bâng khuâng. Cô quỳ trước cây thánh giá, không nói gì, chỉ để nước mắt rơi. Lần đầu tiên, cô không cầu xin gì cả, chỉ đơn giản là để mình được ở bên Chúa. Sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn từ Lan: “Tôi xin lỗi vì chuyện ở công ty. Nếu cô muốn, tôi biết một chỗ đang tuyển người. Cô thử nhé?” Maria nhìn tin nhắn, rồi nhìn Anna đang chơi đùa bên cửa sổ. Cô mỉm cười yếu ớt, lần đầu tiên trong nhiều tháng, nụ cười ấy không phải là giả tạo.
Sau buổi cầu nguyện tại trường Anna, Maria cảm thấy một sự thay đổi lặng lẽ trong lòng mình. Không phải mọi vấn đề đều biến mất như một phép màu, nhưng cô không còn cảm thấy mình đang chiến đấu một mình. Lời của chị Thảo – “Chúa không bỏ rơi em, Ngài đã gửi Anna đến để kéo em đến đây” – như một ngọn gió mát lành thổi qua tâm hồn cô, xua tan phần nào đám mây u ám đã bao phủ quá lâu. Maria bắt đầu nhìn cuộc sống bằng một ánh mắt khác, dù chỉ là những bước nhỏ đầu tiên.
Sáng hôm sau, cô trả lời tin nhắn của Lan. “Cảm ơn cô. Tôi sẽ thử.” Lan nhanh chóng gửi thông tin về một công ty nhỏ chuyên về thiết kế đồ họa, nơi một người quen của cô đang cần tuyển nhân viên. Maria không kỳ vọng quá nhiều, nhưng cô quyết định gửi hồ sơ. Cô không muốn tiếp tục sống trong sự tuyệt vọng, không phải vì bản thân, mà vì Anna – cô bé xứng đáng có một người mẹ mạnh mẽ hơn, hạnh phúc hơn.
Trong khi chờ phản hồi từ công ty mới, Maria dành nhiều thời gian hơn cho Anna. Cô đưa con bé đến công viên, cùng nhau vẽ tranh, và kể những câu chuyện trong Kinh Thánh mà cô từng nghe từ mẹ mình khi còn nhỏ. Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi dưới gốc cây lớn, Anna bất ngờ hỏi: “Mẹ ơi, Chúa có yêu con không, dù con không có bố?” Maria ngỡ ngàng, rồi ôm con vào lòng. “Có chứ, con à. Chúa yêu con hơn bất kỳ ai trên đời này. Ngài luôn ở bên con, ngay cả khi mẹ không thể làm mọi thứ hoàn hảo.” Anna mỉm cười, tựa đầu vào vai mẹ, và Maria cảm thấy trái tim mình ấm lại.
Ngày Chủ nhật, Maria trở lại nhà thờ với một tâm trạng khác. Cô không chỉ đến để tham dự thánh lễ, mà còn mang theo một quyết tâm mới. Sau thánh lễ, cô tìm gặp Cha Vinh. “Thưa Cha, con muốn cảm ơn Cha. Những lời Cha nói hôm trước, và cả buổi xưng tội ấy, đã giúp con rất nhiều.” Cha Vinh mỉm cười hiền hậu. “Maria, không phải ta giúp con, mà là Chúa đã làm việc qua con. Con đã mở lòng, và đó là điều quan trọng nhất.”
Cha Vinh mời Maria tham gia một nhóm nhỏ trong giáo xứ, nơi các thành viên cùng nhau chia sẻ và cầu nguyện. “Con không cần phải mạnh mẽ một mình,” ông nói. “Cộng đồng này là gia đình của con trong đức tin.” Maria đồng ý, dù vẫn còn chút e ngại. Buổi họp nhóm đầu tiên diễn ra vào tối thứ Tư, trong căn phòng nhỏ phía sau nhà thờ. Chị Hạnh, người phụ nữ cô từng gặp, chào cô với nụ cười ấm áp. “Chào mừng em, Maria. Chị mừng vì em ở đây.”
Trong buổi họp, mọi người chia sẻ về những khó khăn của họ – từ chuyện gia đình, công việc, đến những giây phút họ cảm thấy xa cách Thiên Chúa. Maria lắng nghe, và lần đầu tiên, cô không cảm thấy mình lạc lõng. Khi đến lượt cô, cô hít một hơi thật sâu, rồi kể về hành trình của mình: cuộc hôn nhân tan vỡ, những ngày làm mẹ đơn thân, sự kiệt sức ở công ty, và cả khoảnh khắc cô nghĩ rằng Chúa đã bỏ rơi mình. Khi cô nói xong, nước mắt lăn dài trên má, nhưng cô không thấy xấu hổ. Chị Hạnh nắm tay cô, một người đàn ông lớn tuổi tên anh Tâm khẽ gật đầu đồng cảm. “Chị cũng từng nghĩ như em,” chị Hạnh nói. “Nhưng rồi chị nhận ra rằng Chúa không bao giờ rời xa, chỉ là chúng ta đôi khi mải chạy theo nỗi đau mà quên nhìn Ngài.”
Tối hôm ấy, Maria về nhà với lòng nhẹ nhõm. Cô quỳ xuống trước cây thánh giá, không cầu xin gì lớn lao, chỉ đơn giản nói: “Cảm ơn Ngài, vì đã không bỏ rơi con.” Lần đầu tiên, cô cảm nhận được một sự bình an thực sự, không phải là sự trốn tránh, mà là sự chấp nhận rằng cô không cần phải hoàn hảo – cô chỉ cần tin tưởng.
Một tuần sau, Maria nhận được cuộc gọi từ công ty mới. Họ mời cô đến phỏng vấn, và sau một buổi trò chuyện ngắn, cô được nhận vào làm với mức lương đủ để trang trải cuộc sống. Công việc không quá áp lực như chỗ cũ, đồng nghiệp thân thiện hơn, và cô được phép làm việc từ xa vài ngày trong tuần. Maria biết đây không phải là giải pháp cho mọi vấn đề, nhưng cô xem đó như một dấu chỉ nhỏ từ Thiên Chúa – một lời nhắc nhở rằng Ngài vẫn đang chăm sóc cô, theo cách của Ngài.
Thời gian trôi qua, Maria dần thay đổi cách sống. Cô không còn tăng ca đến khuya, không còn cố gắng gồng mình để chứng minh điều gì đó với thế giới. Cô học cách yêu thương bản thân hơn, dù chỉ là những việc nhỏ như nấu một bữa ăn ngon cho mình và Anna, hay ngồi đọc Kinh Thánh mỗi tối. Anna cũng trở nên vui vẻ hơn, không còn hỏi về bố nữa, mà thay vào đó thường kể cho mẹ nghe về những gì con bé học được ở trường.
Một ngày nọ, mẹ Maria gọi điện. “Con ơi, Tết này về quê với bố mẹ nhé. Bố mẹ nhớ hai mẹ con lắm.” Maria mỉm cười qua điện thoại. “Dạ, con sẽ về, mẹ ạ.” Cô không còn sợ phải đối diện với quê nhà, không còn cảm thấy mình là một kẻ thất bại. Cô nhận ra rằng gia đình không chỉ là những gì cô đã mất, mà còn là những gì cô đang có – Anna, bố mẹ, và cả cộng đồng đức tin đã nâng đỡ cô.
Tết năm ấy, Maria trở về quê cùng Anna. Ngôi nhà cũ của bố mẹ vẫn giản dị như ngày cô rời đi, nhưng lần này, cô cảm thấy nó ấm áp hơn bao giờ hết. Bố cô, một người ít nói, chỉ vỗ vai cô và bảo: “Con lớn thật rồi.” Mẹ cô thì ôm Anna vào lòng, mắt ngân ngấn nước. Đêm giao thừa, cả gia đình quây quần bên bàn thờ tổ tiên, rồi cùng đến nhà thờ làng dự thánh lễ. Maria đứng giữa dòng người, hát thánh ca “Chúa là niềm vui của con,” và lần đầu tiên, cô thực sự cảm nhận được niềm vui ấy.
Khi trở lại thành phố, Maria tiếp tục tham gia nhóm cầu nguyện tại giáo xứ. Cô bắt đầu giúp đỡ những người khác, như cách chị Hạnh và Cha Vinh từng giúp cô. Một buổi tối, cô gặp lại Lan tại nhà thờ – hóa ra Lan cũng là người Công giáo, nhưng hiếm khi đi lễ vì công việc bận rộn. “Tôi không ngờ cô lại thay đổi nhiều thế,” Lan nói, giọng pha chút ngạc nhiên. Maria cười nhẹ. “Không phải tôi thay đổi, mà là tôi tìm được nơi để dựa vào.”
Cuộc sống của Maria không trở nên hoàn hảo. Vẫn có những ngày cô mệt mỏi, vẫn có những lúc cô lo lắng về tương lai của Anna. Nhưng cô không còn sợ hãi như trước. Cô đã học được rằng đau khổ không phải là dấu chấm hết, mà là con đường dẫn cô đến gần Thiên Chúa hơn. Mỗi khi cảm thấy yếu lòng, cô lại quỳ xuống, đọc câu Kinh Thánh yêu thích của mình: “Hãy đến với Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ các ngươi.” Và cô tin rằng Ngài luôn ở đó, nâng đỡ cô qua từng bước đi.
Một buổi sáng đầu xuân, Maria đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố đang thức giấc trong ánh nắng rực rỡ. Anna chạy đến, ôm chân mẹ. “Mẹ ơi, hôm nay trời đẹp quá!” Maria cúi xuống, hôn lên trán con bé. “Ừ, đẹp thật, con à.” Cô ngẩng lên, nhìn bầu trời xanh trong, và thì thầm trong lòng: “Cảm ơn Ngài, vì ngày nắng rực rỡ này.”
Lm. Anmai, CSsR