
VẾT NỨT TỪ LÒNG THAM & VÔ CẢM
Gia đình Ngọc và Sương sống trong một ngôi nhà nhỏ nằm ở cuối con đường làng ngoại ô thành phố. Ngôi nhà không lớn, chỉ có ba phòng: một phòng khách kiêm phòng ăn, một phòng ngủ cho cha mẹ, và một phòng nhỏ cho Thanh và Tú. Mái ngói đỏ đã phai màu vì mưa nắng, nhưng bên trong luôn sạch sẽ, ấm áp nhờ bàn tay chăm chỉ của Sương. Trước hiên nhà là cây bàng già, nơi hai anh em Thanh và Tú thường chơi đùa mỗi chiều hè, từ đá bóng đến nhảy dây. Góc phòng khách có một bàn thờ nhỏ, trên đó là tượng Chúa Giêsu chịu đóng đinh với đôi mắt hiền từ nhìn xuống, bên cạnh là tượng Đức Mẹ Maria đứng lặng lẽ trong chiếc áo choàng xanh. Một ngọn đèn dầu nhỏ luôn được thắp sáng trước bàn thờ mỗi tối, như biểu tượng của niềm tin mà Sương gìn giữ cho gia đình.
Sương, 38 tuổi, là một người phụ nữ giản dị, dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc gọn sau gáy bằng một chiếc dây vải cũ. Đôi mắt cô hiền hậu, nhưng ẩn sâu trong đó là sự kiên nhẫn và chịu đựng của một người mẹ, người vợ đã quen với những khó khăn của cuộc sống. Cô làm việc ở tiệm may “Chị Hoa” trong chợ làng, nơi cô tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ để may áo dài, váy cưới, hay sửa quần áo cho khách. Công việc không mang lại nhiều tiền, nhưng Sương luôn vui vẻ, xem đó là cách cô góp phần lo cho gia đình. Mỗi tháng, sau khi trừ tiền nhà, tiền chợ, và học phí cho hai con, cô cẩn thận bỏ một khoản nhỏ vào chiếc hộp sắt cũ giấu dưới gầm giường. “Phải để dành cho tụi nhỏ học đại học, anh ạ,” cô thường nói với Ngọc, giọng đầy hy vọng. Đôi khi, cô còn nhịn mua cho mình một chiếc áo mới hay đôi dép mới, chỉ để số tiền tiết kiệm dày thêm chút nữa.
Ngọc, 40 tuổi, là một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen từ những ngày còn làm thợ phụ trên các công trường trước khi chuyển sang làm văn phòng. Anh hiện là nhân viên kế toán cho một công ty xây dựng nhỏ, công việc chủ yếu là ghi chép sổ sách và kiểm tra hóa đơn. Lương tháng của anh không cao, chỉ đủ trang trải những chi phí cơ bản, nhưng Ngọc luôn lạc quan. Anh thích kể chuyện cười cho đồng nghiệp trong giờ nghỉ trưa, và thường mơ mộng về một ngày gia đình mình sẽ giàu có, thoát khỏi cảnh sống chật vật. “Đời còn dài, em lo gì,” anh hay nói với Sương mỗi khi cô nhắc đến chuyện tiết kiệm. Trong mắt anh, cuộc sống cứ đều đều là đủ, không cần phải tính toán quá xa xôi.
Thanh, cậu con trai lớn 16 tuổi, là một thiếu niên trầm tính, cao dong dỏng với mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Cậu học lớp 10 ở trường trung học gần nhà, không phải học sinh giỏi nhất lớp nhưng luôn chăm chỉ và ngoan ngoãn. Thanh thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn truyện lịch sử hay sách về các vị thánh mà mẹ mượn từ thư viện nhà thờ. Sau giờ học, cậu thường chơi bóng rổ với nhóm bạn trong xóm, tiếng cười vang vọng dưới bóng cây bàng trước nhà. Tú, cô con gái út 13 tuổi, lại hoàn toàn trái ngược anh trai. Cô bé nhỏ nhắn, tóc dài buộc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn luôn ánh lên sự tinh nghịch. Tú học lớp 7, thích hát hò và vẽ tranh, thường mang về nhà những bức vẽ nguệch ngoạc nhưng đầy màu sắc để khoe với mẹ. Hai anh em tuy hay cãi nhau vì những chuyện nhỏ – như ai được xem kênh hoạt hình trước – nhưng tình cảm rất gắn bó. Mỗi lần đi lễ nhà thờ, Thanh luôn cầm sách lễ, còn Tú thì hát thánh ca vang cả giáo đường, khiến cha xứ phải mỉm cười.
Cuộc sống của gia đình Ngọc tuy đơn sơ nhưng đầy ắp tiếng cười. Chủ nhật nào họ cũng đạp xe đến nhà thờ Thánh Phêrô cách nhà vài cây số, nơi cha Tâm – một linh mục già với mái tóc bạc trắng – thường giảng lễ. Cha Tâm rất quý Sương, thường khen cô: “Con là người mẹ tuyệt vời, luôn giữ lửa đức tin cho gia đình.” Sương chỉ cười hiền, đáp: “Dạ, con chỉ muốn các con lớn lên biết yêu thương Chúa và sống tốt thôi, thưa cha.” Những buổi tối, cả nhà quây quần đọc kinh, Sương dẫn kinh bằng giọng nhẹ nhàng, còn Ngọc và hai con đáp lời. Sau đó, Sương thường kể cho con nghe những câu chuyện trong Kinh Thánh – về Chúa Giêsu chữa lành người mù, Đức Mẹ đứng dưới chân thánh giá, hay tình yêu thương vô bờ của Thiên Chúa. Cô hy vọng những câu chuyện ấy sẽ gieo vào lòng Thanh và Tú những hạt giống đức tin, để chúng lớn lên thành người tử tế.
Nhưng cuộc sống yên bình ấy không kéo dài mãi. Một ngày mùa thu, khi lá bàng trước nhà bắt đầu ngả vàng, Ngọc về nhà với một ý tưởng sẽ thay đổi tất cả.
Buổi chiều hôm ấy, trời mát mẻ, gió thổi nhẹ qua hiên nhà. Sương đang nấu cơm trong bếp, mùi cá kho tộ thơm lừng lan tỏa. Ngọc bước vào, đôi mắt sáng rực, tay cầm một xấp giấy tờ nhàu nhĩ. “Sương ơi, anh có tin vui đây!” anh reo lên, giọng hào hứng như trẻ con vừa được quà. Sương ngừng tay, lau mồ hôi trên trán bằng tay áo, ngạc nhiên hỏi: “Tin gì mà anh vui vậy?” Ngọc kéo chiếc ghế gỗ ra, ngồi xuống, rồi nắm tay vợ: “Anh gặp một người bạn ở công ty, tên là Hùng. Hùng nói có dự án bất động sản ở ngoại thành, chỉ cần bỏ vốn ban đầu, vài tháng sau tiền sẽ sinh lời gấp đôi, gấp ba. Đây là cơ hội đổi đời của mình đó!”
Sương cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Cô không hiểu nhiều về đầu tư, nhưng những gì cô nghe từ bạn bè ở chợ về các vụ lừa đảo khiến cô lo lắng. “Nhưng mình đâu có nhiều tiền để đầu tư? Với lại, mấy chuyện này nghe mạo hiểm quá, anh ơi,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy nghi ngờ. Ngọc xua tay, cười lớn: “Em đừng lo. Anh tính hết rồi. Mình sẽ dùng khoản tiết kiệm của em, thêm chút vay mượn nữa. Chỉ cần thành công, tụi nhỏ sẽ học trường tốt, mình còn mua được nhà lớn hơn!” Anh nói với vẻ tự tin, như thể mọi thứ đã nằm trong tay.
Sương im lặng một lúc, tay vẫn cầm chiếc muôi gỗ. Cô muốn phản đối, muốn nói rằng số tiền ấy là mồ hôi nước mắt của cô, là tương lai của Thanh và Tú. Nhưng nhìn ánh mắt háo hức của Ngọc, cô không nỡ dập tắt niềm vui của chồng. “Anh tính kỹ chưa? Em sợ mất tiền lắm,” cô hỏi lại, hy vọng anh sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng Ngọc chỉ vỗ vai cô, cười: “Hùng là bạn anh, đáng tin lắm. Em cứ yên tâm đi. Khi thành công, em sẽ thấy anh làm đúng.” Anh đứng dậy, hôn lên trán vợ, rồi đi ra ngoài như thể mọi chuyện đã xong.
Đêm đó, Sương nằm trằn trọc bên cạnh Ngọc. Tiếng thở đều đều của anh vang lên, nhưng cô không ngủ được. Cô nghĩ đến chiếc hộp sắt dưới gầm giường, nơi chứa đựng những đồng tiền cô chắt chiu từ những ngày làm thêm giờ, từ những lần nhịn mua đồ mới để lo cho con. Cô tự hỏi: “Liệu mình có nên ngăn anh ấy không?” Nhưng rồi cô tự nhủ: “Thôi, mình tin anh ấy. Anh ấy làm vậy cũng vì gia đình.” Cô nhắm mắt, cầu nguyện thầm: “Lạy Chúa, xin gìn giữ gia đình con.”
Sáng hôm sau, khi Sương đi làm, Ngọc lén mở chiếc hộp sắt. Bên trong là gần 200 triệu đồng – số tiền Sương dành dụm suốt 5 năm từ những ngày thức khuya may vá, từ những lần bán thêm vài chiếc áo cũ ở chợ. Anh đếm từng tờ tiền, lòng thầm nhủ: “Khi thành công, Sương sẽ bất ngờ và tự hào về mình.” Anh mang tiền giao cho Hùng – một người bạn anh quen từ thời còn làm thợ xây, giờ đã chuyển sang làm “nhà đầu tư” với vẻ ngoài bảnh bao và lời nói ngọt ngào. Hùng vỗ vai Ngọc: “Cứ yên tâm, anh em mình sẽ giàu to!” Ngọc cười, bắt đầu mơ về một ngôi nhà lớn, một chiếc xe hơi, và những ngày không còn phải lo lắng về tiền bạc.
Ba tháng trôi qua, Ngọc giữ bí mật với Sương. Anh không muốn vợ lo lắng, và tin rằng khi có kết quả, anh sẽ khiến cả nhà ngạc nhiên. Anh thường xuyên gọi điện cho Hùng để hỏi tiến độ, và lần nào Hùng cũng trấn an: “Cứ yên tâm, sắp có lời rồi. Đất ở khu đó đang lên giá từng ngày.” Ngọc tin tưởng tuyệt đối, thậm chí còn vay thêm 50 triệu từ một người bạn đồng nghiệp để “đầu tư thêm cho chắc ăn”. Anh nghĩ rằng chỉ cần vài tháng nữa, mọi thứ sẽ thay đổi.
Nhưng đến tháng thứ tư, mọi thứ sụp đổ như một tòa nhà không nền móng. Một buổi sáng, Ngọc gọi cho Hùng nhưng không ai nghe máy. Anh đến văn phòng công ty mà Hùng giới thiệu – một căn nhà nhỏ ở ngoại thành – thì thấy cửa khóa chặt, bên trong trống rỗng. Hoảng loạn, Ngọc chạy đến gặp một người bạn khác trong nhóm đầu tư, tên là Minh. Minh thở dài, nói: “Hùng lừa hết rồi, Ngọc ạ. Dự án đó là giả, hắn ta đã ôm tiền bỏ trốn. Tiền của tao cũng mất trắng.” Ngọc đứng chết lặng giữa đường, đầu óc quay cuồng. Anh đã mất không chỉ tiền tiết kiệm của Sương, mà còn khoản vay từ bạn bè và ngân hàng. Tổng cộng, anh nợ gần 300 triệu đồng – một con số khổng lồ với gia đình nhỏ bé của họ.
Ngọc trở về nhà với đôi chân nặng trĩu. Anh ngồi thẫn thờ trên ghế, tay ôm đầu, không dám nhìn Sương khi cô đi làm về. Đêm đó, Sương phát hiện ra sự thật. Cô mở hộp sắt để lấy tiền mua sách cho Thanh, nhưng bên trong chỉ còn vài tờ giấy cũ. Cô run run gọi Ngọc: “Anh ơi, tiền đâu rồi?” Ngọc cúi đầu, giọng lí nhí: “Anh… anh xin lỗi. Anh đã dùng nó để đầu tư, nhưng mọi thứ mất hết rồi.” Sương ngồi phịch xuống giường, nước mắt lăn dài trên má. “Anh ơi, đó là mồ hôi nước mắt của em, của tụi nhỏ. Sao anh không nói với em trước?” Giọng cô nghẹn lại, không phải vì tức giận, mà vì đau đớn.
Ngọc không biết trả lời thế nào. Anh xấu hổ, nhưng thay vì an ủi vợ, anh lại nổi cáu: “Em đừng khóc nữa! Anh cũng đâu muốn vậy. Giờ em muốn anh làm gì đây?” Sự vô tâm của Ngọc như xát muối vào vết thương của Sương. Cô ôm mặt khóc thầm trong góc phòng, chỉ biết cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin giúp con vượt qua.” Thanh và Tú, đang làm bài tập trong phòng, nghe tiếng mẹ khóc. Thanh lặng lẽ bước ra, đứng ngoài cửa nhìn mẹ, lòng cậu nhói lên. Tú chạy đến ôm mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ khóc?” Sương lau nước mắt, mỉm cười yếu ớt: “Không sao đâu con. Mẹ chỉ mệt chút thôi.”
Từ ngày mất tiền, cuộc sống gia đình rơi vào cảnh túng thiếu. Sương phải làm thêm giờ ở tiệm may, thường về nhà khi trời đã tối mịt, đôi tay chai sần vì kim chỉ, đôi mắt mờ đi vì thiếu ngủ. Chị Hoa, chủ tiệm may, thấy Sương làm việc không ngừng, lo lắng hỏi: “Sương ơi, em nghỉ chút đi, đừng gắng sức quá.” Nhưng Sương chỉ cười: “Dạ, em phải làm để trả nợ, chị ạ.” Cô không kể chi tiết, nhưng chị Hoa đoán được phần nào câu chuyện qua những lời thì thầm ở chợ.
Ngọc vẫn đi làm, nhưng anh trở nên cáu kỉnh hơn. Anh không còn kể chuyện cười ở công ty, không còn vui vẻ như trước. Về nhà, anh ăn cơm, xem tivi, rồi đi ngủ, dường như không để ý đến sự vất vả của vợ. Có lần Sương bị đau lưng đến mức không đứng thẳng được, cô nhờ Ngọc xoa bóp giúp, nhưng anh chỉ ậm ừ: “Anh mệt rồi, em tự lo đi.” Sương cắn răng chịu đựng, nước mắt lặng lẽ rơi trong góc bếp. Cô không trách anh trước mặt con, luôn nói: “Cha con đang áp lực, tụi con đừng giận cha.”
Một hôm, Sương ngã bệnh. Cô sốt cao, người yếu đến mức không thể ra khỏi giường. Thanh và Tú lo lắng chạy quanh, pha nước chanh, đắp khăn ướt cho mẹ. Thanh còn chạy ra tiệm thuốc gần nhà mua vài viên paracetamol bằng số tiền cậu để dành từ việc nhặt ve chai. Tú ngồi bên mẹ, hát những bài thánh ca mà cô bé học ở nhà thờ, hy vọng mẹ sẽ đỡ hơn. Nhưng Ngọc chỉ liếc qua, nói: “Mẹ tụi bay nghỉ chút là khỏe thôi,” rồi tiếp tục xem bóng đá. Sương nằm đó, lòng đau như cắt. Cô không mong chồng phải làm gì lớn lao, chỉ cần anh hỏi han vài câu, nhưng ngay cả điều nhỏ bé ấy anh cũng không làm.
Thanh bắt đầu để ý đến mẹ nhiều hơn. Một tối, cậu thấy mẹ quỳ cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ, đôi môi mấp máy: “Lạy Mẹ, xin cho con sức mạnh để vượt qua. Con không muốn gia đình tan vỡ.” Thanh đứng lặng hồi lâu, lòng cậu chợt nhói lên. Cậu bắt đầu giúp mẹ làm việc nhà, dù trước đây cậu hay viện cớ bận học để tránh. Tú cũng thay đổi. Cô bé không còn đòi mua đồ chơi hay quần áo mới, mà tiết kiệm tiền tiêu vặt để mua thuốc cho mẹ. Hai anh em dần hiểu rằng mẹ đang hy sinh rất nhiều, và họ muốn làm gì đó để mẹ vui.
Nợ nần từ vụ đầu tư thất bại bắt đầu đè nặng lên vai Ngọc. Anh vay mượn thêm từ bạn bè và ngân hàng để trả lãi, nhưng càng vay càng lún sâu. Một buổi chiều, hai người đàn ông lạ mặt đến nhà đòi nợ. Họ gõ cửa ầm ĩ, quát tháo: “Ngọc đâu? Đưa tiền đây, không thì đừng trách!” Sương run rẩy đứng ra, xin họ gia hạn thêm thời gian: “Dạ, anh ấy không có nhà. Cháu xin các chú chờ thêm vài ngày.” Một người đàn ông gằn giọng: “Không trả thì đừng trách tao đập nhà!” Họ bỏ đi, để lại Sương với nỗi sợ hãi bao trùm.
Khi Ngọc về, Sương kể lại chuyện, giọng nghẹn ngào: “Anh ơi, em sợ lắm. Họ nói sẽ làm gì đó nếu mình không trả tiền.” Nhưng Ngọc chỉ gắt gỏng: “Em đừng làm quá lên! Anh sẽ lo được.” Anh quay lưng đi, không một lời an ủi. Sương ngồi thẫn thờ, cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô. Cô bắt đầu nghĩ đến việc rời bỏ tất cả, nhưng mỗi lần nhìn Thanh và Tú, cô lại cắn răng chịu đựng. “Mình phải mạnh mẽ vì con,” cô tự nhủ.
Thanh và Tú chứng kiến cảnh mẹ bị đòi nợ. Thanh chạy ra ngoài, nắm tay mẹ: “Mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.” Tú thì khóc, ôm mẹ thật chặt: “Con không muốn mẹ buồn.” Hai anh em bắt đầu làm thêm để đỡ đần gia đình. Thanh xin làm phụ việc ở tiệm sách gần trường, dọn dẹp kệ sách với vài nghìn đồng mỗi giờ. Tú bán những bức tranh cô vẽ cho bạn bè, gom góp từng đồng để mua thức ăn cho mẹ. Họ không nói ra, nhưng âm thầm quyết tâm giúp mẹ vượt qua khó khăn.
Một buổi tối mùa đông lạnh giá, Sương ngồi một mình trong phòng khách. Cô mở Kinh Thánh, đọc đoạn về người con hoang đàng – người đã lãng phí tài sản của cha, nhưng cuối cùng được tha thứ khi trở về. Nước mắt cô rơi, không phải vì buồn, mà vì cô nhận ra rằng mình cần tha thứ cho Ngọc, dù anh chưa nhận ra lỗi lầm. Cô quỳ trước thánh giá, cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho chồng con thấy ánh sáng của Ngài. Con không đủ sức, nhưng Ngài sẽ làm được.”
Cùng lúc đó, Ngọc đang ngồi ở quán nước gần nhà. Anh vừa bị đồng nghiệp chế giễu vì nợ nần, lòng đầy uất ức. Anh định uống rượu để quên đi, nhưng ánh mắt của một cụ già bán vé số làm anh khựng lại. Cụ già nhìn anh, nói: “Con trai, dù có khó khăn thế nào, cũng đừng bỏ Chúa. Ngài luôn chờ con.” Ngọc lặng người, không hiểu sao câu nói ấy chạm vào lòng anh. Anh đứng dậy, bỏ ly rượu xuống, và đi về nhà.
Khi về đến nhà, Ngọc thấy Sương đang cầu nguyện. Anh đứng lặng ngoài cửa, nghe tiếng vợ thì thầm: “Xin cho anh Ngọc tìm lại chính mình.” Lòng anh rung động. Anh bước vào, quỳ xuống bên vợ, giọng nghẹn ngào: “Sương ơi, anh xin lỗi. Anh sai rồi.” Sương ngỡ ngàng, rồi nắm tay chồng: “Em không trách anh. Chỉ cần anh quay về là đủ.”
Từ hôm ấy, Ngọc thay đổi hẳn. Anh xin nghỉ vài ngày ở công ty để phụ giúp Sương ở tiệm may. Anh học cách đấm lưng cho vợ khi cô mệt, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh dẫn kinh tối cho cả nhà. Thanh và Tú ngạc nhiên khi thấy cha trở nên dịu dàng, quan tâm hơn. Thanh nói với mẹ: “Con thấy cha giống người cha ngày xưa rồi, mẹ ạ.” Tú thì ôm cha, cười: “Cha đừng làm mẹ buồn nữa nhé!”
Gia đình bắt đầu làm lại từ đầu. Ngọc tìm thêm việc làm thêm vào buổi tối, dù chỉ là khuân vác ở chợ. Sương vẫn may vá, nhưng cô không còn phải làm đến khuya nữa. Thanh và Tú tiếp tục giúp đỡ cha mẹ, và cả nhà cùng nhau tham dự Thánh lễ Tro đầu mùa Chay. Khi linh mục rắc tro lên đầu và nói: “Hãy ăn năn và tin vào Tin Mừng,” Ngọc nắm tay Sương thật chặt. Anh hiểu rằng hạnh phúc không nằm ở tiền bạc, mà ở tình yêu và sự tha thứ mà Chúa đã dạy.
Mùa Chay năm đó, gia đình Ngọc sống với một tinh thần mới. Họ không còn giàu có, nhưng trái tim họ đầy ắp niềm tin. Mỗi tối, cả nhà quây quần đọc kinh, chia sẻ những khó khăn và niềm vui. Sương thường kể cho con nghe về cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu, và cách Ngài đã hy sinh vì yêu thương nhân loại. Ngọc cũng bắt đầu nói với con: “Cha từng sai lầm, nhưng nhờ Chúa và mẹ các con, cha đã được cứu.”
Dưới ánh đèn thánh giá trong phòng khách, gia đình nhỏ ấy tìm lại được hạnh phúc. Họ hiểu rằng cuộc sống không phải là một đường thẳng, mà là một hành trình đầy thử thách. Nhưng với đức tin, tình yêu và sự tha thứ, họ có thể vượt qua tất cả.
Sau khi Ngọc hoán cải, gia đình họ nhận được sự hỗ trợ từ cộng đoàn giáo xứ. Cha Tâm, sau khi nghe Sương kể lại câu chuyện, đã đến thăm gia đình. Ông ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ, nhìn Ngọc và nói: “Con ơi, ai cũng có lúc sai lầm. Điều quan trọng là con đã quay về với Chúa. Đừng để quá khứ làm con chùn bước.” Ngọc cúi đầu, cảm ơn cha: “Dạ, con sẽ cố gắng làm lại, thưa cha.”
Cộng đoàn giáo xứ cũng tổ chức một buổi quyên góp nhỏ để giúp gia đình Ngọc trả nợ. Chị Hoa, chủ tiệm may, góp một khoản tiền lớn, nói: “Sương là em gái tôi, tôi không thể để em ấy khổ.” Những người hàng xóm, dù không giàu có, cũng mang đến gạo, mắm, và những lời động viên chân thành. Sương xúc động rơi nước mắt: “Con không biết nói gì để cảm ơn mọi người. Chỉ mong Chúa trả công cho anh chị.”
Thanh và Tú tham gia tích cực hơn vào các hoạt động ở nhà thờ. Thanh gia nhập nhóm thiếu niên truyền giáo, cùng các bạn đi phát bánh mì cho người nghèo vào cuối tuần. Tú tham gia ca đoàn, giọng hát trong trẻo của cô bé vang lên trong mỗi Thánh lễ. Hai anh em học được rằng đức tin không chỉ là cầu nguyện, mà còn là hành động để giúp đỡ người khác.
Thời gian trôi qua, gia đình Ngọc dần ổn định trở lại. Họ không còn nợ nần, dù cuộc sống vẫn giản dị như trước. Ngọc trở thành một người chồng, người cha tận tụy. Anh không còn mơ mộng viển vông, mà tập trung vào những điều nhỏ bé: sửa chiếc xe đạp cho Thanh, dạy Tú cách làm bánh, và cùng Sương chăm sóc khu vườn nhỏ sau nhà.
Mỗi mùa Chay, gia đình họ lại cùng nhau suy niệm về cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu. Sương thường nói với con: “Chúa đã chịu đau khổ vì chúng ta, nên những khó khăn của mình chẳng là gì. Hãy luôn tin vào Ngài.” Ngọc cũng chia sẻ với Thanh và Tú: “Cha từng nghĩ tiền bạc là tất cả, nhưng giờ cha biết, gia đình và đức tin mới là điều quý giá nhất.”
Dưới ánh đèn thánh giá, gia đình Ngọc không chỉ tìm lại hạnh phúc, mà còn lan tỏa niềm tin ấy đến những người xung quanh. Họ trở thành chứng nhân sống động cho tình yêu và sự tha thứ của Thiên Chúa – một bài học mà họ sẽ mang theo suốt đời.
Có nhiều chuyện dài về hành trình của một gia đình Công giáo qua những thử thách của cuộc sống. Từ sự mất mát tài chính đến những vết nứt tình cảm, họ đã tìm thấy ánh sáng nhờ đức tin, sự tha thứ và tình yêu. Qua Sương, ta thấy sự hy sinh thầm lặng; qua Ngọc, ta thấy sức mạnh của sự hoán cải; qua Thanh và Tú, ta thấy tình yêu gia đình có thể chữa lành mọi vết thương; và qua cộng đoàn, ta thấy sức mạnh của sự sẻ chia. Truyện lồng ghép các giá trị Công giáo – ăn năn, hy vọng, và sống vì người khác – để gửi gắm thông điệp rằng dù cuộc đời có khó khăn đến đâu, Chúa luôn ở bên để dẫn lối.
Lm. Anmai, CSsT