
TẶNG CON NIỀM HẠNH PHÚC TỪ TA
Buổi sáng ngày 15 tháng 4 năm 2009, ánh nắng đầu ngày len lỏi qua khung cửa sổ bệnh viện nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Những tia sáng vàng nhạt chiếu lên bức tường trắng, tạo thành những mảng sáng lung linh như đang nhảy múa. Bên ngoài, tiếng chim sẻ líu lo trên cành phượng già trước sân bệnh viện, như thể chúng cũng đang hòa mình vào một sự kiện đặc biệt. Trong căn phòng sinh số 3, không khí vừa căng thẳng vừa tràn đầy hy vọng.
Chị Nguyễn Thị Lan, 28 tuổi, nằm trên giường bệnh, mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi dính vào trán. Đôi tay chị nắm chặt thành giường, cố gắng điều hòa nhịp thở qua từng cơn đau. Anh Trần Văn Tuấn, chồng chị, đứng bên cạnh, một tay nắm chặt tay vợ, tay kia siết chặt chuỗi tràng hạt trong túi áo. Miệng anh không ngừng lẩm nhẩm lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin che chở cho vợ con và đứa bé. Xin ban cho mẹ con được bình an.”
“Em ổn không, Lan?” Anh Tuấn hỏi, giọng run run, đôi mắt không rời khỏi gương mặt vợ. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chị Lan mỉm cười yếu ớt, cố gắng trấn an chồng dù cơn đau đang dồn dập. “Em ổn… Chỉ cần con khỏe là được.” Giọng chị nhỏ nhưng đầy kiên định, như thể mọi đau đớn đều trở nên nhẹ nhàng khi nghĩ đến đứa con sắp chào đời.
Cánh cửa phòng bật mở, nữ hộ sinh bước vào với nụ cười rạng rỡ. “Anh chị chuẩn bị nhé, sắp đến lúc rồi!” Chị hộ sinh kiểm tra nhanh các chỉ số, rồi nhẹ nhàng hướng dẫn chị Lan: “Hít thở sâu, chị Lan. Cố lên, chỉ một chút nữa thôi!”
Thời gian như chậm lại. Mỗi giây trôi qua đều nặng nề, nhưng cũng đầy kỳ vọng. Anh Tuấn nắm tay vợ chặt hơn, lặng lẽ cầu nguyện. Anh nghĩ về hành trình của họ: những ngày yêu nhau giản dị ở quê nhà, đám cưới đơn sơ trong nhà thờ làng, và giấc mơ về một gia đình nhỏ được xây dựng trên niềm tin vào Thiên Chúa. Giờ đây, giấc mơ ấy sắp thành hiện thực.
Sau một tiếng kêu cuối cùng của chị Lan, tiếng khóc oe oe vang lên, nhỏ nhưng mạnh mẽ, như một bản nhạc đầu tiên của sự sống. Nữ hộ sinh nhanh nhẹn nâng đứa bé lên, kiểm tra kỹ lưỡng trước khi quay sang anh chị: “Chúc mừng anh chị, một bé gái khỏe mạnh! Mười ngón tay, mười ngón chân, mọi thứ đều hoàn hảo!”
Anh Tuấn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Anh muốn nói lời cảm ơn, nhưng chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má. Chị Lan, dù kiệt sức, vươn tay ra, đôi mắt sáng ngời niềm vui. Nữ hộ sinh nhẹ nhàng đặt cô bé vào vòng tay chị, quấn trong chiếc khăn trắng mềm mại.
Chị Lan cúi xuống, ngắm nhìn gương mặt nhỏ xíu, đỏ hỏn của con. Đôi mắt bé khép chặt, đôi môi mỏng mấp máy như đang tìm kiếm điều gì đó. Chị khẽ chạm vào bàn tay con, những ngón tay tí xíu lập tức nắm chặt lấy ngón trỏ của mẹ, như thể muốn nói: “Mẹ ơi, con ở đây rồi!” Một cảm giác ấm áp, kỳ diệu lan tỏa trong lòng chị, như thể cả thế giới chỉ còn lại khoảnh khắc này.
“Con xinh quá, Lan ơi…” Anh Tuấn thì thầm, cúi xuống hôn lên trán vợ. Anh đặt tay lên đầu con, khẽ làm dấu thánh giá, giọng run run: “Cảm ơn Chúa đã ban con cho bố mẹ. Lạy Chúa, xin gìn giữ con bé.”
Họ đặt tên con là Maria, theo tên Đức Mẹ Đồng Trinh, với hy vọng cô bé sẽ lớn lên trong sự che chở và tình yêu của Thiên Chúa. Trong căn phòng nhỏ ấy, không có kỳ vọng nào lớn lao, không có ước mơ nào viển vông. Chỉ có niềm hạnh phúc thuần khiết, như thể cả vũ trụ đều thu nhỏ lại trong vòng tay của họ.
Sau khi sinh, chị Lan được chuyển về phòng hồi sức. Maria nằm gọn trong chiếc nôi nhỏ cạnh giường mẹ, hơi thở đều đặn, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh nhỏ như tiếng mèo con. Anh Tuấn ngồi bên cạnh, không rời mắt khỏi hai mẹ con. Anh lấy điện thoại ra, gọi về quê báo tin cho bố mẹ hai bên. Tiếng cười nói rộn ràng qua điện thoại khiến căn phòng như ấm áp hơn.
“Con bé giống ai hả Tuấn?” Mẹ anh Tuấn hỏi, giọng đầy phấn khởi.
“Dạ, giống cả bố lẫn mẹ ạ!” Anh cười, nhìn Maria đang ngủ say. “Mắt thì giống Lan, mũi thì giống con. Nhưng mà… con thấy con bé giống Đức Mẹ nhất, vì con bé mang tên Ngài.”
Chị Lan nghe vậy, bật cười nhẹ. “Anh này, nói gì mà thiêng liêng thế!” Nhưng trong lòng chị, chị biết anh nói đúng. Maria không chỉ là con của họ, mà còn là món quà Chúa ban, một trách nhiệm thiêng liêng mà họ sẽ cùng nhau gánh vác.
Buổi tối hôm ấy, khi ánh đèn bệnh viện dịu xuống, chị Lan mở cuốn Kinh Thánh nhỏ mà chị luôn mang theo. Chị lật đến đoạn Tin Mừng theo thánh Luca, nơi kể về việc Đức Mẹ sinh Chúa Giêsu trong máng cỏ. Chị đọc chậm rãi, giọng thì thầm: “Và bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, đặt nằm trong máng cỏ…” (Luca 2:7). Chị nhìn sang Maria, lòng trào dâng niềm biết ơn. Dù hoàn cảnh của chị khác xa Đức Mẹ, chị cảm nhận được sự kết nối thiêng liêng: niềm vui của một người mẹ khi đón con chào đời.
Anh Tuấn ngồi cạnh, lấy chuỗi tràng hạt ra, cùng chị đọc kinh Mân Côi. Họ dâng lời cầu nguyện cho Maria, xin Chúa và Đức Mẹ hướng dẫn họ trong hành trình làm cha mẹ. Khi đọc đến mầu nhiệm thứ năm – Đức Mẹ tìm thấy Chúa Giêsu trong đền thờ – chị Lan khẽ nói: “Tuấn này, em mong mình sẽ luôn tìm thấy con, dù sau này con có lớn lên, có đi xa. Mình phải là chỗ dựa cho con, như Đức Mẹ với Chúa Giêsu.”
Anh Tuấn gật đầu, nắm tay vợ. “Anh cũng mong thế. Nhưng anh tin, chỉ cần mình yêu thương con và tin vào Chúa, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Đêm ấy, trong căn phòng bệnh viện nhỏ, gia đình ba người bắt đầu hành trình của mình. Họ không biết rằng phía trước sẽ có những thử thách, những niềm vui và cả những giọt nước mắt. Nhưng trong khoảnh khắc này, họ chỉ có nhau, và niềm hạnh phúc giản dị khi Maria chào đời – một món quà từ Thiên Chúa, một lời nhắc nhở rằng tình yêu luôn là câu trả lời cho mọi câu hỏi của cuộc đời.
Căn nhà nhỏ của anh Tuấn và chị Lan nằm trên một con phố bình dị ở ngoại ô Hà Nội, nơi những cây bàng già rợp bóng và tiếng rao hàng quen thuộc vang lên mỗi sáng. Ngôi nhà chỉ có hai phòng, một sân nhỏ lát gạch đỏ, và một góc vườn tí hon nơi chị Lan trồng vài khóm hoa cúc. Nhưng với họ, đó là cả một thế giới, nơi Maria – cô con gái bé bỏng – bắt đầu hành trình lớn khôn.
Maria những tháng đầu đời là một cô bé ngoan ngoãn, ít khóc và hay cười. Mỗi lần chị Lan bế con, hát ru bằng những bài thánh ca nhẹ nhàng như “Ave Maria”, đôi mắt tròn xoe của Maria nhìn mẹ chăm chú, như thể đang cố hiểu những giai điệu ấy. Anh Tuấn, dù công việc kỹ sư xây dựng thường xuyên đưa anh đi công trình xa, luôn tranh thủ thời gian về nhà để chơi với con. Anh thích bế Maria lên vai, giả làm “ngựa phi” quanh sân, khiến cô bé cười khanh khách.
Mỗi tối, khi Maria đã ngủ say trong chiếc nôi gỗ do chính anh Tuấn đóng, chị Lan thường ngồi bên bàn ăn, mở cuốn Kinh Thánh ra. Chị đọc chậm rãi, ghi chú những câu khiến chị suy ngẫm. Một đêm, chị dừng lại ở câu: “Hãy dạy trẻ thơ con đường nó phải đi, khi lớn lên, nó sẽ không lìa bỏ con đường ấy” (Châm Ngôn 22:6). Chị tự nhủ, việc nuôi dạy Maria không chỉ là cho con ăn no, mặc ấm, mà còn là gieo vào lòng con những hạt giống đức tin và yêu thương.
Nhưng làm cha mẹ không phải lúc nào cũng là những khoảnh khắc ngọt ngào. Khi Maria lên ba, cô bé bắt đầu bộc lộ tính cách bướng bỉnh. Một buổi tối, trong bữa cơm gia đình hiếm hoi có cả anh Tuấn, Maria nhất quyết không ăn rau cải luộc mà mẹ đã tỉ mỉ chuẩn bị. Cô bé đẩy đĩa rau ra, ném chiếc thìa xuống sàn và khóc ré lên: “Con không thích! Con không ăn đâu!”
Chị Lan, mệt mỏi sau một ngày dài dạy học ở trường tiểu học, cảm thấy cơn giận dâng lên. “Maria, con không ăn thì đừng hòng mẹ cho xem hoạt hình nữa!” Chị quát, giọng lớn hơn ý định. Maria càng khóc to hơn, đôi tay nhỏ xíu ôm mặt, như thể cả thế giới đang chống lại mình.
Anh Tuấn vội đặt bát cơm xuống, đứng dậy bế Maria vào lòng. “Thôi nào, con ngoan, đừng khóc. Bố kể chuyện cho con nhé?” Anh nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng ánh mắt anh nhìn chị Lan đầy lo lắng. Khi Maria đã bình tĩnh lại và chịu ăn vài miếng rau, anh quay sang vợ, thì thầm: “Lan, con còn nhỏ. Mình từ từ dạy con, đừng nóng.”
Chị Lan thở dài, cảm giác hối hận trào lên. Cô biết mình đã mất kiên nhẫn, nhưng áp lực của công việc và trách nhiệm làm mẹ đôi khi khiến cô không kiềm chế được. Sau khi Maria đi ngủ, chị ngồi một mình trong phòng khách, mở cuốn Kinh Thánh ra. Ánh mắt chị dừng lại ở câu: “Hãy yêu thương nhau như Ta đã yêu thương các con” (Gioan 15:12). Chị tự nhủ, có lẽ điều Maria cần không phải là những lời quát mắng, mà là tình yêu và sự kiên nhẫn.
Từ buổi tối ấy, chị Lan bắt đầu thay đổi cách tiếp cận với con. Thay vì ép Maria làm theo ý mình, chị cố gắng lắng nghe và thấu hiểu những cảm xúc của cô bé. Một lần, khi Maria không chịu mặc chiếc áo len vì “ngứa lắm”, chị Lan ngồi xuống, nhìn vào mắt con và hỏi: “Con nói mẹ nghe, mặc áo này con thấy khó chịu ở đâu?” Maria ngập ngừng, rồi chỉ vào cổ áo, nói: “Nó cọ vào cổ con, đau lắm.” Chị Lan mỉm cười, lấy kéo cắt bỏ phần nhãn áo gây ngứa, rồi ôm con vào lòng: “Giờ thì ổn rồi, đúng không? Lần sau con khó chịu, cứ nói với mẹ nhé.”
Anh Tuấn cũng học cách đồng hành cùng con theo cách của mình. Những ngày ở nhà, anh thường dẫn Maria ra sân, dạy con đếm lá bàng rơi hoặc kể chuyện về Chúa Giêsu. Một lần, anh kể câu chuyện về cậu bé Samuel nghe tiếng Chúa gọi trong đêm (1 Samuel 3). Maria chăm chú lắng nghe, rồi hỏi: “Bố ơi, Chúa có gọi con không?” Anh Tuấn cười, xoa đầu con: “Có chứ, con. Chúa gọi con qua những điều nhỏ nhặt, như khi con ngoan ngoãn giúp mẹ, hay khi con cầu nguyện. Con cứ lắng nghe bằng trái tim nhé.”
Cả gia đình bắt đầu hình thành thói quen đi lễ nhà thờ vào sáng Chủ nhật. Nhà thờ Thánh Giuse cách nhà họ chỉ vài con phố, với tháp chuông cũ kỹ và những hàng ghế gỗ bóng loáng vì thời gian. Maria thích thú nhìn những ngọn nến lung linh trên bàn thờ, thỉnh thoảng quay sang hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao nến lại cháy sáng thế?” Chị Lan nắm tay con, thì thầm: “Vì ánh sáng là tình yêu của Chúa, con ạ. Nó nhắc mình luôn mang yêu thương đến cho mọi người.”
Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng êm đềm. Một lần, khi Maria gần bốn tuổi, cô bé bị sốt cao, phải nhập viện ba ngày. Anh Tuấn đang ở công trình xa, chỉ có thể gọi điện về hỏi han. Chị Lan một mình túc trực bên con, vừa lo lắng vừa kiệt sức. Đêm thứ hai, khi Maria vẫn sốt li bì, chị ngồi bên giường bệnh, nắm tay con và cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin chữa lành cho con bé. Xin cho con đủ sức mạnh để chăm sóc con.”
Sáng hôm sau, Maria tỉnh dậy, đôi mắt đã sáng hơn. Cô bé yếu ớt gọi: “Mẹ… con khát.” Chị Lan vội rót nước, đỡ con uống, lòng trào dâng niềm biết ơn. Khi bác sĩ thông báo Maria đã qua cơn nguy kịch, chị Lan bật khóc, ôm con vào lòng. Khoảnh khắc ấy nhắc chị nhớ rằng, làm mẹ không chỉ là niềm vui, mà còn là trách nhiệm lớn lao, đòi hỏi sự hy sinh và niềm tin.
Những năm đầu đời của Maria trôi qua như thế, với những tiếng cười, những giọt nước mắt, và những bài học đầu tiên về tình yêu gia đình. Anh Tuấn và chị Lan dần nhận ra rằng, nuôi dạy con không phải là việc áp đặt những kỳ vọng, mà là đồng hành, lắng nghe, và trao tặng con niềm hạnh phúc giản dị – như cái ôm ấm áp, lời cầu nguyện chân thành, hay một buổi tối cùng đọc kinh Mân Côi. Họ tin rằng, chỉ cần giữ vững niềm tin vào Chúa và tình yêu dành cho nhau, họ sẽ cùng Maria vượt qua mọi thử thách phía trước.
Nhưng họ cũng không biết rằng, khi Maria lớn lên, những “level khó” của hành trình làm cha mẹ sẽ ngày càng phức tạp, và họ sẽ phải học cách buông bỏ những kỳ vọng để thực sự “tặng con niềm hạnh phúc từ ta”.
Maria lên sáu tuổi, đánh dấu một cột mốc mới trong cuộc đời cô bé: bắt đầu đi học mẫu giáo. Ngôi trường mẫu giáo nằm cách nhà chỉ vài con phố, với sân chơi đầy màu sắc và những bức tranh vẽ tay trên tường. Maria háo hức với chiếc cặp nhỏ xinh, trên đó chị Lan tỉ mỉ thêu tên con bằng chỉ đỏ. Mỗi sáng, chị Lan nắm tay Maria, vừa đi vừa hát những bài thiếu nhi, trong khi cô bé líu lo kể về những điều mình muốn làm ở trường: vẽ tranh, chơi cầu trượt, hay kết bạn mới.
Nhưng thế giới bên ngoài không phải lúc nào cũng rực rỡ như tưởng tượng của Maria. Một buổi chiều, khi chị Lan đến đón con, cô thấy Maria đứng ở góc sân, đôi mắt đỏ hoe, tay ôm chặt chiếc cặp. “Con sao thế, Maria?” Chị Lan vội ngồi xuống, kéo con vào lòng.
Maria mím môi, giọng nghẹn ngào: “Bạn Minh cười con… Bạn ấy nói tranh con vẽ xấu xí, chẳng ai thích.” Cô bé lấy tay quệt nước mắt, nhưng giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má. Chị Lan cảm thấy tim mình thắt lại. Cô nhớ những ngày còn nhỏ, khi chính cô cũng từng tổn thương vì những lời chê bai của bạn bè. Nhưng giờ, nhìn con gái bé bỏng của mình, cô biết rằng những vết xước tinh thần này, dù nhỏ, có thể để lại dấu ấn sâu sắc.
Chị Lan ôm Maria chặt hơn, nhẹ nhàng nói: “Con biết không, Chúa tạo ra mỗi người đều đặc biệt. Bức tranh của con là duy nhất, và mẹ thấy nó rất đẹp. Mẹ cá là Chúa cũng đang mỉm cười khi nhìn tranh của con đấy.” Maria ngước lên, đôi mắt vẫn còn chút hoang mang, nhưng ánh sáng trong mắt cô bé đã trở lại. “Thật hả mẹ?” Cô bé hỏi, giọng nhỏ xíu.
“Thật chứ!” Chị Lan mỉm cười, xoa đầu con. “Lần sau, nếu bạn nói gì khiến con buồn, con cứ kể với mẹ, hoặc nói với Chúa khi cầu nguyện nhé. Chúa luôn lắng nghe con.”
Trên đường về nhà, chị Lan nắm tay Maria, lòng trĩu nặng. Cô nhận ra rằng, khi Maria bước ra khỏi vòng tay cha mẹ, cô bé sẽ phải đối mặt với những tổn thương mà không ai có thể hoàn toàn che chắn. Điều cô có thể làm là giúp con đủ mạnh mẽ để vượt qua, bằng tình yêu và niềm tin.
Tối hôm ấy, trong bữa cơm gia đình, Maria kể lại câu chuyện ở trường cho anh Tuấn nghe. Anh Tuấn, vừa trở về từ công trình, lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu khuyến khích con nói tiếp. Khi Maria kể đến đoạn bạn Minh cười nhạo, anh Tuấn đặt đũa xuống, nhìn con với ánh mắt dịu dàng: “Con có muốn bố kể một bí mật không?”
Maria tò mò, gật đầu lia lịa. Anh Tuấn cười: “Hồi bố bằng tuổi con, bố cũng từng bị bạn chê vì vẽ một con voi giống con chó. Bố buồn lắm, nhưng rồi bố nghĩ, mình vẽ vì mình thích, không phải để ai cũng khen. Sau này, bố vẫn vẽ, và mẹ con còn giữ một bức tranh bố tặng mẹ đấy!”
Maria bật cười, tưởng tượng bố mình vẽ voi thành chó. Chị Lan cũng cười, lấy ra một bức tranh cũ từ ngăn kéo – một bức vẽ nguệch ngoạc mà anh Tuấn từng tặng cô khi họ mới yêu nhau. “Thấy chưa, tranh của bố không hoàn hảo, nhưng mẹ yêu nó vì nó là của bố. Con cứ vẽ những gì con thích, Maria. Đó là món quà Chúa ban cho con.”
Câu chuyện nhỏ ấy giúp Maria cảm thấy nhẹ nhõm. Cô bé bắt đầu hiểu rằng, không phải ai cũng sẽ thích những gì mình làm, nhưng điều quan trọng là mình trân trọng chính mình. Tối đó, trước khi đi ngủ, Maria cầm bút chì màu, vẽ một bức tranh mới: một ngôi nhà nhỏ với bố mẹ và cô bé đứng dưới ánh nắng. Cô bé đưa bức tranh cho mẹ, nói: “Con tặng mẹ này. Mẹ giữ nhé, đừng để mất!”
Chị Lan ôm con, nước mắt chực trào. Cô treo bức tranh lên tường phòng khách, nơi cả gia đình có thể nhìn thấy mỗi ngày. Với cô, đó không chỉ là một bức vẽ, mà là minh chứng cho trái tim nhạy cảm và yêu thương của Maria.
Để giúp Maria tự tin hơn, chị Lan bắt đầu dạy con cầu nguyện mỗi tối. Họ cùng đọc kinh Lạy Cha, và chị khuyến khích Maria nói với Chúa về những niềm vui, nỗi buồn trong ngày. Một lần, khi chị Lan hỏi: “Hôm nay con kể gì với Chúa?”, Maria thủ thỉ: “Con cầu nguyện cho bạn Minh, vì bạn ấy hôm nay bị cô giáo mắng. Con muốn bạn ấy vui trở lại.”
Chị Lan ngạc nhiên, rồi mỉm cười. Cô nhận ra rằng, trái tim nhỏ bé của Maria đang học cách yêu thương và tha thứ, đúng như lời Chúa dạy: “Hãy yêu thương kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ bắt bớ các con” (Mátthêu 5:44). Cô ôm con, thì thầm: “Con làm mẹ tự hào lắm. Chúa chắc chắn đang rất vui khi nghe lời cầu nguyện của con.”
Anh Tuấn cũng góp phần giúp Maria xây dựng sự tự tin. Những ngày ở nhà, anh thường dẫn con ra công viên gần nhà, dạy cô bé đạp xe hoặc chơi đuổi bắt. Một lần, khi Maria ngã xe và trầy đầu gối, cô bé khóc nức nở, nói: “Con không đạp xe nữa đâu, đau lắm!” Anh Tuấn ngồi xuống, thổi nhẹ vào vết xước, rồi nói: “Con biết không, mỗi lần ngã là một lần con mạnh mẽ hơn. Chúa luôn ở bên con, ngay cả khi con ngã. Bố tin con sẽ đạp xe thật giỏi.”
Maria lau nước mắt, gật đầu. Với sự động viên của bố, cô bé đứng dậy, leo lên xe và tiếp tục đạp, dù vẫn còn run. Khi cô bé hoàn thành vòng đầu tiên quanh công viên mà không ngã, Maria reo lên: “Bố ơi, con làm được rồi!” Anh Tuấn vỗ tay, ôm con vào lòng. Khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng, làm bố không phải là ngăn con ngã, mà là giúp con đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.
Những năm tháng tuổi thơ của Maria trôi qua với những niềm vui giản dị và những vết xước đầu tiên. Anh Tuấn và chị Lan dần học được rằng, nuôi dạy con không phải là việc bảo vệ con khỏi mọi tổn thương, mà là trao cho con sức mạnh tinh thần để đối mặt với thế giới. Họ dạy Maria cầu nguyện, lắng nghe con bằng trái tim, và nhắc con rằng Chúa luôn là điểm tựa vững chắc.
Nhưng họ cũng biết rằng, khi Maria lớn hơn, những thử thách sẽ không chỉ là những lời chê bai hay vết trầy trên đầu gối. Tuổi mới lớn đang đến gần, mang theo những cơn sóng mà cả gia đình sẽ phải cùng nhau vượt qua. Điều họ hy vọng là, bằng tình yêu và niềm tin, họ sẽ tiếp tục “tặng con niềm hạnh phúc từ ta”, dù con đường phía trước có bao nhiêu khúc quanh.
Mùa mưa đến với làng An Thạnh, mang theo những cơn mưa dai dẳng làm ngập lụt những cánh đồng lúa. Minh đứng trước cửa lớp học, nhìn lũ trẻ chạy vào sân trường, áo quần ướt sũng nhưng miệng vẫn rộn ràng tiếng cười. Cậu mỉm cười, nhưng trong lòng là một nỗi lo âu nặng trĩu. Mấy tháng nay, tiền học phí cho khóa sư phạm từ xa đã cạn kiệt, và vụ mùa thất bát khiến gia đình cậu rơi vào cảnh túng thiếu. Ông Tâm, dù đã ngoài sáu mươi, vẫn lặng lẽ ra đồng mỗi ngày, cố kiếm thêm chút tiền cho con trai.
Minh biết cha đang cố giấu những cơn đau lưng, nhưng mỗi lần thấy cha lom khom dưới mưa, cậu lại nhớ đến mẹ, người đã hy sinh cả đời cho gia đình. Cậu tự nhủ phải tìm cách vượt qua khó khăn, không chỉ vì giấc mơ làm thầy giáo, mà để cha không phải gánh thêm nỗi lo. Nhưng cuộc sống ở làng không dễ dàng, và những thử thách mới đang chờ đợi cậu.
Trong lớp học, Minh phải đối mặt với một học sinh mới tên Nam, một cậu bé mười hai tuổi vừa chuyển từ một làng lân cận. Nam cao lớn, nhưng tính tình ngang bướng, thường xuyên gây rối và không chịu học. Cậu bé hay trốn tiết để đi bắt cá, hoặc ngồi cuối lớp vẽ nguệch ngoạc thay vì làm bài. Một lần, khi Minh yêu cầu Nam đọc to một đoạn văn, cậu bé đứng dậy, gắt gỏng: “Học làm gì, thầy? Cha mẹ con bảo học xong cũng chỉ đi làm ruộng thôi!”
Lời nói của Nam như một nhát dao, gợi lại những ngày Minh từng nghĩ như vậy, từng cãi mẹ để chạy theo giấc mơ phù phiếm ở thành phố. Minh cố giữ bình tĩnh, nói: “Nam, học không chỉ để thoát nghèo, mà để con sống tốt hơn, để cha mẹ con tự hào.” Nhưng Nam chỉ nhún vai, quay đi, để lại Minh với cảm giác bất lực. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu mình có đủ sức để làm thầy giáo, khi ngay cả một học sinh cũng không thể thuyết phục.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Minh tình cờ thấy Nam ngồi co ro dưới mái hiên nhà thờ, áo ướt nhẹp. Cậu bé ôm một chiếc túi nilon cũ, bên trong là vài con cá nhỏ. Minh bước đến, che ô cho Nam. “Sao con không về nhà?” cậu hỏi. Nam cúi đầu, giọng nhỏ: “Cha con lại say, đánh mẹ. Con không muốn về.” Minh lặng người. Cậu nhớ đến Tí, nhớ đến chính mình, những đứa trẻ lớn lên trong nghèo khó và thiếu thốn tình thương.
Minh dẫn Nam vào nhà thờ, nơi cha xứ Phêrô đang chuẩn bị cho Thánh lễ. Cậu đưa Nam một chiếc áo khô, rồi ngồi xuống bên cậu bé. “Nam, thầy biết con giận cha mẹ, giận cuộc sống. Thầy cũng từng như con, từng nghĩ cha mẹ không hiểu mình. Nhưng thầy sai rồi. Cha mẹ con, dù thế nào, vẫn yêu con. Con có muốn thử thay đổi, để họ thấy con mạnh mẽ ra sao không?”
Nam không trả lời, nhưng ánh mắt cậu bé dịu đi. Minh lấy từ túi ra chuỗi tràng hạt mẹ để lại, đưa cho Nam. “Cầm lấy, và khi nào con buồn, hãy cầu nguyện. Chúa sẽ cho con sức mạnh.” Nam ngập ngừng nhận chuỗi tràng hạt, ngón tay nhỏ bé lần từng hạt gỗ. Minh biết, cậu bé cần thời gian, nhưng cậu tin rằng, như mẹ từng kiên nhẫn với mình, cậu cũng phải kiên nhẫn với Nam.
Khó khăn tài chính càng ngày càng bủa vây Minh. Một đêm, khi kiểm tra tiền tiết kiệm, cậu nhận ra chỉ còn đủ đóng học phí cho một tháng nữa. Ông Tâm, biết chuyện, lặng lẽ bán đi con bò – tài sản lớn nhất của gia đình – để đưa tiền cho Minh. “Cha già rồi, không cần gì nhiều. Con cứ học tiếp, đừng lo,” ông nói. Nhưng Minh không thể chấp nhận. Cậu quỳ trước bàn thờ gia đình, dưới ánh đèn dầu, cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho con sức mạnh để không làm cha khổ thêm. Xin cho con tìm được lối đi.”
Sáng hôm sau, Minh đến gặp cha Phêrô, xin ý kiến. Cha xứ mỉm cười, nói: “Minh, Chúa không bao giờ bỏ rơi con. Con đã gieo những hạt giống tốt qua việc dạy học, qua lòng kiên nhẫn với lũ trẻ. Hãy tin rằng Chúa sẽ làm chúng nảy mầm.” Cha gợi ý Minh tổ chức một buổi quyên góp ở giáo xứ, không chỉ để hỗ trợ cậu, mà còn để giúp những gia đình khó khăn khác trong làng, như gia đình Nam.
Minh suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định hành động. Cậu cùng nhóm thanh niên giáo xứ tổ chức một ngày hội nhỏ tại nhà thờ, với các tiết mục văn nghệ, bán đồ thủ công, và một buổi chia sẻ về lòng hiếu thảo. Minh đứng trước cộng đoàn, kể lại câu chuyện của mình: về mẹ, về những sai lầm, và về cách cậu tìm thấy ý nghĩa qua việc ở lại làng. Cậu trích lời Kinh Thánh: “Ai yêu thương cha mẹ mình thì chuộc được tội lỗi” (Hc 3,3). “Tôi từng làm mẹ tôi buồn, nhưng tôi đang cố sống để mẹ tự hào. Các anh chị, các em, hãy yêu thương cha mẹ khi còn có thể, vì họ là món quà Chúa ban.”
Buổi hội thành công ngoài mong đợi. Dân làng, từ những người nông dân nghèo đến những đứa trẻ như Tí, góp từng đồng nhỏ. Minh không chỉ đủ tiền đóng học phí, mà còn lập một quỹ nhỏ để giúp học sinh nghèo, như Nam và Tí. Nam, lần đầu tiên, tham gia buổi hội, giúp Minh bán những chiếc vòng tay thủ công. Cậu bé mỉm cười, nói: “Thầy, con sẽ cố học. Con muốn cha mẹ con vui như thầy.”
Dưới ánh đèn dầu đêm ấy, Minh ngồi bên cha, kể về ngày hội. Ông Tâm mỉm cười, nói: “Mẹ con chắc đang tự hào lắm. Con làm được những điều mẹ con luôn muốn.” Minh nắm tay cha, lòng ấm áp. Cậu nhận ra rằng, dù khó khăn vẫn còn, ngọn đèn dầu của tình yêu gia đình, của đức tin, sẽ không bao giờ tắt.
Nhưng Minh biết, con đường phía trước còn dài. Nam vẫn cần cậu dìu dắt, và giấc mơ làm thầy giáo của cậu cần nhiều nỗ lực hơn. Liệu cậu có đủ sức mạnh để tiếp tục, khi những cơn mưa khác đang đến?
Maria bước vào tuổi 13, một cột mốc mà chị Lan gọi đùa là “những cơn sóng tuổi teen”. Cô bé không còn là đứa trẻ hồn nhiên ngày nào, thích nắm tay mẹ kể chuyện hay cười khanh khách khi bố cõng trên vai. Maria giờ đây cao gần bằng mẹ, mái tóc đen dài được buộc gọn, và đôi mắt bắt đầu ánh lên những suy tư khó đoán. Cô bé thích ở một mình trong phòng, tai đeo tai nghe, mắt dán vào màn hình điện thoại. Những câu hỏi ngây thơ ngày xưa dần thay bằng những câu trả lời ngắn gọn: “Dạ”, “Không”, hoặc “Con không biết.”
Chị Lan nhận thấy sự thay đổi của con, nhưng ban đầu cô nghĩ đó chỉ là giai đoạn nhất thời. Cô vẫn cố gắng duy trì thói quen gia đình: ăn cơm tối cùng nhau, đọc kinh Mân Côi mỗi tối, và đi lễ nhà thờ sáng Chủ nhật. Nhưng Maria ngày càng tỏ ra miễn cưỡng. Một lần, khi chị Lan nhắc con chuẩn bị đi lễ, Maria thở dài, nói: “Mẹ ơi, con mệt. Đi lễ tuần nào cũng thế, chán lắm.”
Chị Lan sững sờ, không biết đáp lại thế nào. Cô nhớ những ngày Maria còn bé, háo hức nắm tay mẹ vào nhà thờ, thích thú nhìn ánh nến lung linh. Giờ đây, cô bé dường như muốn dựng một bức tường vô hình giữa mình và cha mẹ. Anh Tuấn, vốn điềm tĩnh hơn, vỗ vai vợ: “Lan, con lớn rồi, mình phải cho con thời gian. Đừng ép con quá.”
Nhưng chị Lan không thể ngừng lo lắng. Cô đọc báo, nghe tin tức về những vụ việc liên quan đến trẻ vị thành niên: lạm dụng mạng xã hội, bạn xấu, hay những hành vi nổi loạn. Mỗi lần Maria đi học về muộn vài phút, chị Lan lại đứng ngồi không yên, tưởng tượng đủ thứ. Cô bắt đầu kiểm tra điện thoại của con, hỏi han từng chi tiết về bạn bè, trường lớp. Maria, cảm nhận được sự giám sát, càng trở nên khép kín.
Mọi thứ bùng nổ vào một buổi tối thứ Sáu. Chị Lan yêu cầu Maria dọn phòng vì căn phòng của cô bé ngập trong sách vở, quần áo và cả những tấm áp phích của các ban nhạc lạ lẫm. Maria, đang ngồi trên giường với tai nghe, bực bội đáp: “Mẹ lúc nào cũng bắt con làm này làm nọ! Mẹ có hiểu con mệt thế nào không? Bài tập thì ngập đầu, bạn bè thì drama, con chỉ muốn yên một chút thôi!”
Chị Lan sững người, cảm giác như vừa bị ai tát vào mặt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng con gái mình, người mà cô từng ôm ấp và hát ru, lại có thể nói với mình bằng giọng điệu ấy. “Maria, con nói kiểu gì thế? Mẹ chỉ muốn tốt cho con! Con nhìn phòng mình đi, như cái ổ chuột!” Chị Lan đáp lại, giọng cũng cao hơn ý định.
Maria đứng bật dậy, đôi mắt ngân ngấn nước. “Mẹ lúc nào cũng nghĩ mẹ đúng! Mẹ có bao giờ hỏi con muốn gì đâu? Mẹ biết con sợ gì không? Mẹ biết con áp lực thế nào không?” Cô bé hét lên, rồi chạy vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Chị Lan đứng lặng, tay run run. Cô muốn gõ cửa, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cô nghẹn lại. Anh Tuấn, vừa đi làm về, thấy cảnh ấy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai vợ. “Lan, bình tĩnh. Để anh nói chuyện với con.”
Anh Tuấn gõ cửa phòng Maria, giọng dịu dàng: “Maria, bố vào được không?” Không có tiếng trả lời, nhưng anh vẫn mở cửa. Maria ngồi trên giường, ôm gối, mắt đỏ hoe. Anh Tuấn ngồi xuống cạnh con, không nói gì ngay. Anh chỉ lặng lẽ lấy chuỗi tràng hạt từ túi áo, nắm trong tay, như thể đang tìm sự bình an từ Chúa.
Sau một lúc, Maria lên tiếng, giọng nghẹn ngào: “Bố… con không muốn làm mẹ buồn. Nhưng con mệt lắm. Ở trường, bạn bè cứ so sánh điểm số, cứ nói con không đủ giỏi. Cô giáo thì lúc nào cũng đòi hỏi. Còn mẹ… mẹ cứ muốn con phải ngoan, phải giỏi, phải thế này thế kia. Con không thở nổi.”
Anh Tuấn lắng nghe, trái tim anh đau nhói. Anh nhận ra rằng, trong khi anh và Lan lo lắng về tương lai của Maria, họ đã vô tình bỏ qua những áp lực mà con đang đối mặt. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai con: “Bố xin lỗi, Maria. Bố mẹ không biết con đang chịu nhiều áp lực thế. Con kể bố nghe, con sợ gì nhất?”
Maria ngập ngừng, rồi nói: “Con sợ… con không đủ giỏi. Con sợ làm bố mẹ thất vọng. Con sợ mình không bằng bạn bè. Mà con không biết nói với ai, vì con nghĩ bố mẹ sẽ không hiểu.”
Anh Tuấn ôm con vào lòng, thì thầm: “Maria, bố mẹ không bao giờ thất vọng vì con. Bố mẹ chỉ muốn con hạnh phúc, khỏe mạnh. Con không cần phải giỏi nhất, chỉ cần là chính con. Và con biết không, Chúa luôn ở bên con, ngay cả khi con sợ hãi. Con cứ nói với Chúa, hoặc nói với bố mẹ. Bố mẹ sẽ lắng nghe.”
Maria gật đầu, nước mắt lăn dài. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô bé cảm thấy mình không đơn độc.
Sau buổi tối ấy, chị Lan và anh Tuấn ngồi lại với nhau, cùng nhìn lại cách họ làm cha mẹ. Chị Lan thừa nhận rằng cô đã quá áp đặt kỳ vọng lên Maria, từ việc học giỏi, ngoan ngoãn, đến việc giữ vững đức tin. Cô nhớ lại giây phút Maria chào đời, khi cô chỉ mong con khỏe mạnh và bình an. “Tuấn ơi, em quên mất niềm hạnh phúc ngày đó rồi. Em cứ lo con không đủ giỏi, không đủ ngoan, mà quên rằng con cũng có những nỗi sợ riêng.”
Anh Tuấn gật đầu, nắm tay vợ. “Anh cũng có lỗi. Anh nghĩ con lớn rồi, sẽ tự hiểu. Nhưng con vẫn cần mình, không phải để giải quyết mọi thứ, mà để lắng nghe và ôm con.”
Họ quyết định thay đổi. Thay vì kiểm tra hay ép buộc, họ bắt đầu dành thời gian trò chuyện với Maria. Mỗi tối, sau giờ cơm, cả gia đình ngồi lại, chia sẻ về ngày của mình. Chị Lan khuyến khích Maria nói về những điều cô bé thích, từ âm nhạc, bạn bè, đến những giấc mơ mơ hồ của tuổi teen. Anh Tuấn, dù mệt mỏi sau ngày làm việc, vẫn kiên nhẫn nghe con kể về một bài hát mới hay một câu chuyện drama ở trường.
Họ cũng khôi phục thói quen cầu nguyện cùng nhau, nhưng nhẹ nhàng hơn. Thay vì ép Maria đọc kinh, chị Lan gợi ý: “Con muốn cảm ơn Chúa về điều gì hôm nay?” Một lần, Maria ngập ngừng nói: “Con cảm ơn vì… hôm nay bố mẹ không giận con, dù con làm sai.” Chị Lan mỉm cười, nắm tay con: “Mẹ cảm ơn vì con đã mở lòng với mẹ.”
Một buổi chiều Chủ nhật, khi cả gia đình đi lễ nhà thờ, Maria bất ngờ nắm tay mẹ, thì thầm: “Mẹ ơi, con thích bài giảng hôm nay. Cha nói rằng Chúa yêu thương mình ngay cả khi mình mắc sai lầm. Con nghĩ… con muốn cố gắng hơn, không chỉ cho bố mẹ, mà cho chính con.”
Chị Lan nhìn con, lòng trào dâng niềm vui. Cô nhận ra rằng, hành trình làm mẹ không phải là dọn sạch con đường cho con, mà là đi bên con, lắng nghe và trao tặng con niềm hạnh phúc giản dị – như một cái ôm, một lời động viên, hay một lời cầu nguyện chân thành. Cô lặng lẽ cảm ơn Chúa, vì đã dạy cô cách yêu thương con đúng nghĩa.
Nhưng chị Lan và anh Tuấn cũng biết rằng, những cơn sóng tuổi teen của Maria chưa dừng lại. Phía trước, họ sẽ còn đối mặt với nhiều thử thách lớn hơn, khi Maria bước vào những năm tháng trưởng thành đầy biến động. Điều họ hy vọng là, bằng tình yêu và niềm tin, họ sẽ tiếp tục là điểm tựa cho con, để Maria có thể tự tin đối mặt với thế giới, mang theo niềm hạnh phúc mà họ đã trao tặng từ ngày cô bé chào đời.
Maria 16 tuổi, một thiếu nữ với mái tóc dài buộc cao và đôi mắt lấp lánh những ước mơ lẫn hoang mang. Cô bé giờ đây là học sinh lớp 11, đứng trước những ngã rẽ lớn của cuộc đời: áp lực thi cử, lựa chọn tương lai, và những câu hỏi day dứt về bản thân. Căn phòng của Maria không còn ngập áp phích ban nhạc như vài năm trước, mà thay vào đó là những tấm bảng ghi chú đầy công thức toán học, từ vựng tiếng Anh, và một cuốn nhật ký nhỏ mà cô bé giấu kỹ dưới gối.
Chị Lan nhận thấy Maria ngày càng trầm lặng. Những buổi tối gia đình từng rộn ràng tiếng cười giờ đây thường chỉ có những câu hỏi ngắn gọn: “Hôm nay con học thế nào?”, “Dạ, bình thường.” Maria vẫn tham gia đọc kinh Mân Côi cùng bố mẹ, nhưng chị Lan cảm nhận được sự miễn cưỡng trong giọng nói của con. Cô lo lắng, nhưng sau những bài học từ giai đoạn tuổi teen của Maria, chị cố gắng không ép buộc, mà tìm cách gần gũi con hơn.
Anh Tuấn, dù bận rộn với công trình mới, vẫn dành cuối tuần để đưa Maria đi ăn kem hoặc dạo công viên. Anh nhận ra rằng, ở tuổi này, Maria không còn cần những lời dạy dỗ trực tiếp, mà cần một người lắng nghe. Một lần, khi hai bố con ngồi trên ghế đá công viên, Maria bất ngờ hỏi: “Bố ơi, bố có bao giờ nghi ngờ về Chúa không? Ý con là… sao trên đời lại có nhiều đau khổ thế, nếu Chúa yêu thương chúng ta?”
Câu hỏi của Maria khiến anh Tuấn giật mình. Anh nhớ lại những ngày anh còn trẻ, khi chính anh cũng từng vật lộn với những câu hỏi tương tự. Anh hít sâu, nhìn con với ánh mắt dịu dàng: “Bố cũng từng hỏi như thế, Maria. Có những lúc bố không hiểu tại sao Chúa để mọi thứ xảy ra – như khi bố mẹ mất việc, hay khi con bị ốm nặng hồi nhỏ. Nhưng bố học được rằng, Chúa không hứa sẽ cho ta một đời không đau khổ, mà Ngài hứa sẽ ở bên ta qua mọi khó khăn. Con có đang nghĩ gì khiến con băn khoăn không?”
Maria cúi đầu, ngón tay xoắn chặt vạt áo. Sau một lúc, cô bé nói nhỏ: “Con… con không chắc mình có tin như bố mẹ nữa. Ở trường, bạn bè con nói tôn giáo chỉ là cách để an ủi bản thân. Con đọc tin tức, thấy chiến tranh, thiên tai, con tự hỏi Chúa ở đâu. Con sợ mình đang mất niềm tin.”
Lời thú nhận của Maria như một nhát dao xuyên qua tim anh Tuấn. Anh muốn nói rằng con sai rồi, rằng Chúa luôn hiện diện, nhưng anh kiềm lại. Anh nhớ lời chị Lan từng nói: “Con không cần chúng ta giải quyết mọi thứ, mà cần chúng ta lắng nghe.” Anh đặt tay lên vai con, nói: “Cảm ơn con đã chia sẻ với bố. Những câu hỏi này không có nghĩa con yếu đuối, mà là con đang tìm kiếm. Chúa không giận con vì con nghi ngờ. Ngài muốn con tìm Ngài bằng cả trái tim. Bố mẹ sẽ ở đây, cùng con tìm câu trả lời, được không?”
Maria gật đầu, đôi mắt ngân ngấn nước. Cô bé không nói gì thêm, nhưng cái ôm chặt của bố khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng đã vơi đi một chút.
Chị Lan, khi nghe anh Tuấn kể lại, vừa lo lắng vừa biết ơn vì Maria đã mở lòng. Cô nhớ đến câu Tin Mừng: “Hãy tìm thì sẽ thấy, hãy gõ cửa thì sẽ mở cho” (Mátthêu 7:7). Cô quyết định không ép Maria tham gia các hoạt động tôn giáo, mà khuyến khích con tìm hiểu đức tin theo cách của mình. Cô tặng Maria một cuốn sách về hành trình đức tin của các bạn trẻ, và gợi ý con tham gia nhóm thiếu nhi thánh thể ở giáo xứ, nơi Maria có thể gặp những người bạn cùng tuổi.
Nhưng áp lực không chỉ đến từ những câu hỏi thiêng liêng. Ở trường, Maria đối mặt với những cạnh tranh khốc liệt. Các bạn cùng lớp liên tục so sánh điểm số, thành tích, và cả ước mơ đại học. Một lần, Maria về nhà với đôi mắt sưng húp, kể với mẹ rằng cô bé được 8 điểm trong bài kiểm tra toán, trong khi bạn thân của cô được 10. “Con cố gắng lắm, mẹ ơi, nhưng con không bao giờ đủ giỏi. Con sợ mình sẽ làm bố mẹ thất vọng.”
Chị Lan ôm con vào lòng, lòng đau như cắt. Cô nhận ra rằng, những kỳ vọng vô hình của xã hội, và cả những lo lắng của chính cô về tương lai của Maria, đã vô tình đặt lên vai con một gánh nặng. Cô nhẹ nhàng nói: “Maria, mẹ không cần con phải giỏi nhất. Mẹ chỉ muốn con cố gắng hết sức và sống đúng với trái tim mình. Con là món quà quý giá nhất của bố mẹ, dù con được 8 hay 10. Con nhớ câu bố mẹ hay đọc không? ‘Hãy đến với Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho các ngươi’ (Mátthêu 11:28). Con cứ giao phó cho Chúa, Ngài sẽ dẫn đường.”
Maria gật đầu, nhưng chị Lan biết con vẫn cần thời gian để vượt qua những áp lực ấy. Cô và anh Tuấn bắt đầu thay đổi cách tiếp cận. Thay vì hỏi về điểm số, họ hỏi Maria về những điều cô bé thích: cuốn sách mới đọc, bài hát yêu thích, hay giấc mơ trở thành họa sĩ mà cô bé từng nhắc đến. Họ cũng khuyến khích Maria tham gia các hoạt động ngoại khóa, như lớp vẽ ở nhà văn hóa, để cô bé tìm thấy niềm vui ngoài việc học.
Một biến cố lớn xảy ra vào giữa năm học. Maria bị cuốn vào một drama ở trường, khi một nhóm bạn lan truyền tin đồn rằng cô bé “kiêu căng” vì không tham gia một bữa tiệc mà họ tổ chức. Tin đồn khiến Maria bị cô lập, và cô bé trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết. Một tối, chị Lan thấy con ngồi trong phòng, ôm cuốn nhật ký, nước mắt lăn dài. Cô gõ cửa, bước vào, và ngồi xuống cạnh con.
“Con muốn kể mẹ nghe không?” Chị Lan hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Maria im lặng một lúc, rồi nói: “Con không biết mình làm gì sai, mẹ ơi. Con chỉ không muốn đi tiệc vì con không thích uống rượu hay làm những việc bố mẹ không cho. Nhưng họ nói con chảnh, con giả tạo. Con không biết phải làm gì nữa.”
Chị Lan nắm tay con, lòng trào dâng niềm tự hào xen lẫn xót xa. Cô nhận ra Maria đang cố gắng sống đúng với giá trị gia đình, nhưng phải trả giá bằng sự cô đơn. Cô nói: “Mẹ tự hào vì con đã chọn điều đúng, dù nó khó. Con không cần phải làm hài lòng tất cả mọi người. Hãy nhớ, Chúa nhìn thấy trái tim con. Và mẹ hứa, con sẽ tìm được những người bạn thật sự, những người yêu quý con vì con là chính con.”
Chị Lan đề nghị Maria tham gia một buổi cắm trại của nhóm thiếu nhi thánh thể. Ban đầu, Maria ngần ngại, nhưng cuối cùng cô bé đồng ý. Tại trại, Maria gặp Linh, một cô gái cùng tuổi, yêu thích vẽ tranh và cũng từng trải qua cảm giác bị cô lập. Hai cô bé nhanh chóng trở thành bạn thân, cùng nhau vẽ những bức tranh về thiên nhiên và chia sẻ những câu chuyện về đức tin. Linh kể với Maria rằng cô ấy từng nghi ngờ về Chúa, nhưng qua việc cầu nguyện và giúp đỡ người khác, cô tìm thấy ý nghĩa của niềm tin.
Cuối năm, Maria tham gia một buổi sinh hoạt đặc biệt ở giáo xứ, nơi các bạn trẻ chia sẻ về hành trình đức tin của mình. Lần đầu tiên, Maria đứng lên, cầm micro, và nói: “Con từng nghĩ Chúa không nghe con, vì con thấy quá nhiều đau khổ trên đời. Nhưng con nhận ra, Chúa ở trong những cái ôm của bố mẹ, trong lời động viên của bạn bè, và trong những lần con đứng dậy sau thất bại. Con vẫn còn nhiều câu hỏi, nhưng con muốn tiếp tục tìm kiếm Ngài.”
Anh Tuấn và chị Lan, ngồi ở hàng ghế cuối, lặng lẽ nắm tay nhau, nước mắt lăn dài. Họ nhận ra rằng, hành trình làm cha mẹ không phải là đưa ra mọi câu trả lời, mà là trao cho con niềm hạnh phúc giản dị: một nơi để trở về, một trái tim để sẻ chia, và một niềm tin để dựa vào. Họ lặng lẽ cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin giúp chúng con tiếp tục tặng con niềm hạnh phúc từ Ngài, dù con đường phía trước còn nhiều thử thách.”
Nhưng họ cũng biết, khi Maria bước vào những năm cuối cấp, những cơn sóng lớn hơn đang chờ đợi. Liệu họ có thể giữ vững tình yêu và niềm tin để đồng hành cùng con? Chỉ thời gian mới trả lời được.
Maria 18 tuổi, một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đầy quyết tâm xen lẫn chút lo âu. Cô vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trung học với kết quả đáng tự hào, đủ để bước vào cánh cửa đại học. Căn phòng nhỏ của Maria giờ đây gọn gàng hơn, với những bức tranh tự vẽ treo trên tường và một góc bàn đầy sách vở, thư chấp nhận từ trường đại học, và một cuốn Kinh Thánh nhỏ mà chị Lan tặng cô nhân dịp sinh nhật.
Những tháng cuối cấp ba là một hành trình đầy cảm xúc. Maria đã vượt qua áp lực thi cử, những đêm thức khuya ôn bài, và cả những khoảnh khắc tự nghi ngờ bản thân. Cô chọn ngành thiết kế đồ họa, một lĩnh vực kết hợp niềm đam mê vẽ tranh và ước mơ tạo ra những tác phẩm truyền cảm hứng. Nhưng khi ngày nhập học đến gần, Maria bắt đầu cảm nhận được trọng lượng của sự trưởng thành: rời xa vòng tay bố mẹ, đối mặt với một thế giới rộng lớn, và tự chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình.
Chị Lan và anh Tuấn, dù tự hào về con, cũng không khỏi lo lắng. Họ nhớ những ngày Maria còn bé, khi mọi vấn đề chỉ là một vết xước trên đầu gối hay một bức tranh bị chê. Giờ đây, con gái họ sắp bước vào một giai đoạn mới, nơi những thử thách không còn đơn giản. Chị Lan thường xuyên cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hướng dẫn con bé. Xin cho chúng con đủ khôn ngoan để đồng hành mà không kìm hãm con.”
Một buổi tối, khi cả gia đình quây quần ăn cơm, Maria bất ngờ lên tiếng: “Bố mẹ ơi, con muốn lên Hà Nội trước khi nhập học, ở nhờ nhà chị Linh một tuần. Con muốn… làm quen với thành phố, để không bỡ ngỡ khi học đại học.”
Chị Lan ngừng nhai, ánh mắt thoáng chút lo lắng. Hà Nội, dù chỉ cách nhà vài giờ đi xe, vẫn là một thế giới hoàn toàn khác với khu phố bình dị của họ. Cô nghĩ đến những cám dỗ của thành phố lớn: bạn bè mới, những buổi tiệc tùng, và cả những giá trị có thể làm lung lay đức tin của Maria. Nhưng chị kiềm lại, nhìn sang anh Tuấn.
Anh Tuấn mỉm cười, gật đầu: “Ý hay đấy, Maria. Con muốn tự lập, bố mẹ ủng hộ. Nhưng con nhớ nhé, ở đâu cũng phải giữ lấy chính mình. Con có cần bố mẹ dặn gì không?”
Maria cười, lắc đầu: “Dạ, con biết mà. Con sẽ cầu nguyện mỗi tối, và nếu có gì khó, con sẽ gọi cho bố mẹ ngay.” Cô bé nói với vẻ tự tin, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô rời nhà lâu như vậy, và cô biết mình sẽ phải tự đối mặt với những thử thách mà bố mẹ không thể giải quyết thay.
Chị Lan nắm tay con, nói: “Mẹ tin con. Nhưng mẹ chỉ nhắc một điều: dù con đi đâu, Chúa luôn ở bên con. Khi con hoang mang, cứ mở Kinh Thánh ra, hoặc gọi mẹ. Mẹ không hứa sẽ có mọi câu trả lời, nhưng mẹ hứa sẽ luôn lắng nghe.”
Maria gật đầu, cảm nhận được tình yêu trong lời mẹ. Cô lấy cuốn nhật ký ra, ghi lại một câu mà cô đọc được trong Kinh Thánh: “Ta biết các kế hoạch Ta định sẵn cho các ngươi, đó là kế hoạch bình an, không phải tai họa, để ban cho các ngươi một tương lai và một hy vọng” (Giêrêmia 29:11). Câu này trở thành nguồn động viên cho cô khi chuẩn bị cho chuyến đi.
Tuần ở Hà Nội là một trải nghiệm đầy màu sắc đối với Maria. Linh, người bạn thân từ nhóm thiếu nhi thánh thể, đón cô ở bến xe với một cái ôm thật chặt. Hai cô gái cùng nhau khám phá thành phố: đi dạo quanh Hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền, và ghé thăm những quán cà phê nhỏ với những bức tranh treo tường đầy nghệ thuật. Maria bị cuốn hút bởi nhịp sống sôi động, nhưng cũng không khỏi choáng ngợp trước sự phức tạp của nó.
Một tối, Linh rủ Maria tham gia một buổi tụ tập với nhóm bạn đại học. Maria hào hứng, nhưng khi đến nơi, cô nhận ra không khí không như mình tưởng. Một số bạn uống rượu, hút thuốc, và nói những câu đùa khiến cô khó chịu. Một chàng trai trong nhóm, thấy Maria im lặng, trêu: “Sao thế, em gái quê? Không quen tiệc tùng à?”
Maria cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Cô muốn đáp lại, nhưng nhớ đến lời bố: “Con không cần làm hài lòng tất cả mọi người. Hãy giữ lấy chính mình.” Cô mỉm cười, nói: “Mình không quen lắm, nhưng cảm ơn các bạn đã rủ. Mình về trước đây.” Cô kéo Linh đi, dù Linh có vẻ tiếc nuối.
Trên đường về, Linh hỏi: “Cậu không thấy vui à? Mình nghĩ cậu sẽ thích.” Maria thở dài: “Mình thích gặp bạn mới, nhưng mình không muốn làm gì trái với bản thân. Linh này, cậu có bao giờ thấy khó khi phải nói ‘không’ với bạn bè không?”
Linh gật đầu, cười: “Có chứ. Nhưng tớ học được rằng, bạn thật sự sẽ tôn trọng cậu khi cậu trung thực. Cậu làm tớ nhớ đến một câu trong Kinh Thánh: ‘Hãy để lời nói của các ngươi là có thì nói có, không thì nói không’ (Mátthêu 5:37). Cậu mạnh mẽ lắm, Maria.”
Đêm ấy, Maria ngồi một mình trong phòng khách nhà Linh, mở cuốn nhật ký ra. Cô viết: “Hôm nay con sợ mình sẽ lạc lối, nhưng con đã chọn nói ‘không’. Cảm ơn Chúa vì đã cho con can đảm. Con biết con sẽ còn nhiều lần phải chọn, nhưng con tin Ngài sẽ dẫn đường.”
Khi Maria trở về nhà, cô kể lại mọi chuyện cho bố mẹ. Chị Lan và anh Tuấn lắng nghe, không phán xét, chỉ gật đầu và mỉm cười. Chị Lan nói: “Mẹ tự hào vì con đã biết chọn điều đúng, dù nó không dễ. Con đang lớn lên, Maria, và mẹ tin con sẽ tìm được con đường của mình.”
Anh Tuấn thêm vào: “Bố chỉ nhắc con một điều: cuộc sống sẽ có lúc khiến con nghi ngờ, nhưng đừng quên quay về với Chúa và gia đình. Bố mẹ không thể đi thay con, nhưng bố mẹ sẽ luôn là nơi con trở về.”
Maria ôm bố mẹ, cảm nhận được niềm hạnh phúc giản dị mà họ đã trao tặng cô từ ngày cô chào đời. Cô biết rằng, đại học sẽ mang đến những thử thách lớn hơn: những mối quan hệ mới, những quyết định khó khăn, và cả những lúc cô phải đứng một mình. Nhưng cô cũng tin rằng, với tình yêu của bố mẹ và niềm tin vào Chúa, cô sẽ đủ sức mạnh để bước đi.
Một buổi tối trước ngày nhập học, cả gia đình quây quần trong phòng khách, đọc kinh Mân Côi như thói quen từ nhỏ. Khi đến mầu nhiệm thứ năm – Đức Mẹ tìm thấy Chúa Giêsu trong đền thờ – Maria bất ngờ nói: “Con cảm ơn bố mẹ, vì đã luôn tìm con, dù con có lúc đi lạc. Con hứa sẽ cố gắng, không chỉ cho con, mà cho cả gia đình mình.”
Chị Lan và anh Tuấn nhìn nhau, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Họ nhận ra rằng, hành trình làm cha mẹ không bao giờ kết thúc, nhưng nó cũng là hành trình của niềm vui – niềm vui được thấy con lớn lên, tự bước đi, và mang theo tình yêu mà họ đã trao tặng. Họ lặng lẽ cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin gìn giữ Maria, và giúp chúng con tiếp tục tặng con niềm hạnh phúc từ Ngài.”
Nhưng họ cũng biết, con đường phía trước của Maria sẽ đầy những ngã rẽ bất ngờ. Liệu cô có giữ vững được bản thân giữa dòng đời hối hả? Liệu gia đình họ có thể tiếp tục là điểm tựa cho nhau? Chỉ thời gian và niềm tin mới có thể trả lời.
Maria 21 tuổi, một cô sinh viên năm ba ngành thiết kế đồ họa tại một trường đại học ở Hà Nội. Cô đã quen với nhịp sống thành phố, với những buổi sáng vội vã trên xe buýt, những đêm thức khuya hoàn thành đồ án, và những buổi cà phê với bạn bè bên những con phố rợp bóng cây. Căn phòng trọ nhỏ của Maria được trang trí bằng những bức tranh do cô tự vẽ, một giá sách đầy tiểu thuyết và sách nghệ thuật, và một góc bàn nhỏ với cây thánh giá gỗ mà anh Tuấn tặng cô trước ngày rời nhà.
Những năm đại học là quãng thời gian Maria vừa khám phá bản thân vừa đối mặt với những thử thách mới. Cô yêu thích ngành học của mình, nơi cô có thể biến những ý tưởng thành hình ảnh sống động. Nhưng cô cũng cảm nhận được áp lực từ những kỳ vọng: phải tốt nghiệp với điểm số cao, phải tìm được công việc tốt, và phải chứng minh rằng mình đã chọn đúng con đường. Bên cạnh đó, Maria bắt đầu đối mặt với những câu hỏi sâu sắc hơn về tình yêu, đức tin, và ý nghĩa cuộc sống.
Chị Lan và anh Tuấn, dù ở xa, vẫn giữ liên lạc với con qua những cuộc gọi video mỗi tuần. Họ cố gắng không can thiệp quá nhiều, nhưng lòng họ không khỏi lo lắng. Chị Lan thường xuyên cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin gìn giữ Maria giữa dòng đời hối hả. Xin cho con bé đủ sức mạnh để đứng vững.” Anh Tuấn, với tính cách điềm tĩnh, luôn nhắc vợ: “Lan, con lớn rồi. Mình phải tin con, như cách Chúa tin tưởng mỗi người chúng ta.”
Một buổi chiều cuối tuần, Maria gọi điện về nhà, giọng háo hức: “Bố mẹ ơi, con vừa được chọn làm trưởng nhóm cho một dự án thiết kế lớn ở trường! Nếu làm tốt, nhóm con có thể được một công ty mời thực tập!” Chị Lan và anh Tuấn reo lên qua màn hình, tự hào về cô con gái của mình. Nhưng Maria cũng chia sẻ một nỗi lo: “Nhưng con sợ mình không đủ giỏi để dẫn dắt cả nhóm. Có nhiều bạn tài lắm, con không muốn làm mọi người thất vọng.”
Chị Lan mỉm cười, nói: “Maria, con không cần phải hoàn hảo. Hãy làm hết sức, và tin rằng Chúa sẽ bổ sức cho con. Mẹ nhớ hồi con 13 tuổi, con cũng sợ mình không đủ giỏi, nhưng con đã vượt qua. Lần này cũng thế thôi.”
Maria gật đầu, cảm nhận được sự động viên từ mẹ. Cô ghi lại một câu Kinh Thánh mà cô tìm thấy trong giờ cầu nguyện ở nhà thờ: “Hãy hết lòng tin cậy Chúa, chớ nương cậy nơi sự thông sáng của con” (Châm Ngôn 3:5). Câu này trở thành kim chỉ nam cho cô khi bắt đầu dự án.
Dự án thiết kế kéo dài ba tháng, và Maria dồn hết tâm sức vào nó. Cô làm việc cùng nhóm bạn, tổ chức các cuộc họp, và thậm chí thức trắng đêm để chỉnh sửa bản vẽ. Nhưng giữa lúc bận rộn, Maria gặp Nam, một chàng trai năm cuối cùng trường. Nam là một lập trình viên tài năng, với nụ cười ấm áp và tính cách hài hước. Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết khi cùng làm việc trong một dự án liên ngành.
Nam không theo đạo Công giáo, nhưng anh tôn trọng niềm tin của Maria. Họ bắt đầu dành nhiều thời gian bên nhau, từ những buổi học nhóm đến những lần đi xem triển lãm nghệ thuật. Maria cảm nhận được trái tim mình rung động, nhưng cô cũng lo lắng. Cô chưa từng yêu, và cô không biết liệu mối quan hệ này có phù hợp với những giá trị mà bố mẹ đã dạy cô.
Một tối, khi gọi video về nhà, Maria ngập ngừng chia sẻ: “Bố mẹ ơi, con… con đang thích một bạn. Bạn ấy tốt lắm, nhưng không cùng đạo với con. Con không biết nên làm thế nào.” Chị Lan cảm thấy tim mình thắt lại. Cô nhớ những ngày còn trẻ, khi chính cô cũng từng băn khoăn về tình yêu và đức tin. Nhưng thay vì phản đối, cô hỏi: “Con kể mẹ nghe, bạn ấy là người thế nào? Con cảm thấy gì khi ở bên bạn ấy?”
Maria mỉm cười, kể về Nam: cách anh luôn giúp cô sửa lỗi trong bản vẽ, cách anh kiên nhẫn lắng nghe khi cô chia sẻ về áp lực học tập, và cách anh tôn trọng việc cô đi lễ nhà thờ mỗi tuần. Anh Tuấn, ngồi cạnh, thêm vào: “Maria, điều quan trọng nhất là bạn ấy có yêu thương và tôn trọng con không. Tình yêu không phải là chuyện dễ, nhưng nếu con cầu nguyện và lắng nghe trái tim mình, Chúa sẽ chỉ đường.”
Maria gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm. Cô quyết định tiếp tục tìm hiểu Nam, nhưng cũng dành thời gian cầu nguyện để xin Chúa hướng dẫn. Cô viết vào nhật ký: “Con không biết tình yêu này sẽ đi đến đâu, nhưng con tin rằng, nếu con sống thật với bản thân và với Chúa, mọi thứ sẽ ổn.”
Nhưng không phải mọi thứ đều suôn sẻ. Dự án thiết kế của Maria gặp trục trặc khi một thành viên trong nhóm không hoàn thành phần việc đúng hạn, khiến cả nhóm bị giám khảo phê bình. Maria cảm thấy thất bại, tự trách mình không đủ khả năng lãnh đạo. Cô gọi điện cho mẹ, giọng nghẹn ngào: “Mẹ ơi, con làm hỏng hết rồi. Con không xứng đáng làm trưởng nhóm.”
Chị Lan lắng nghe, rồi nhẹ nhàng nói: “Maria, thất bại không có nghĩa con không xứng đáng. Con nhớ câu chuyện bố kể về lần bố làm hỏng một bản vẽ công trình không? Bố đã học từ sai lầm, và con cũng sẽ thế. Hãy tha thứ cho chính mình, và tiếp tục bước đi. Mẹ tin con làm được.”
Lời động viên của mẹ giúp Maria lấy lại tinh thần. Cô tổ chức một buổi họp nhóm, thẳng thắn chia sẻ về những gì đã xảy ra, và cùng mọi người tìm cách sửa chữa. Cuối cùng, dự án được hoàn thành đúng hạn, và dù không giành giải nhất, nhóm của Maria nhận được lời khen từ giám khảo vì tinh thần đồng đội. Nam, đứng bên cạnh, nắm tay cô, nói: “Cậu giỏi lắm, Maria. Tớ tự hào về cậu.”
Nhưng thử thách lớn nhất đến vào một buổi tối, khi Nam mời Maria tham gia một bữa tiệc sinh nhật của bạn anh. Maria đồng ý, nhưng tại bữa tiệc, cô nhận ra không khí không phù hợp với mình. Một số người uống rượu quá mức, và một vài câu nói đùa khiến cô khó chịu. Nam, dù cố gắng làm cô vui, không nhận ra rằng Maria đang không thoải mái. Khi một người bạn của Nam mời cô uống rượu, Maria từ chối, nhưng anh ta trêu: “Cô gái ngoan thế, chắc không biết vui là gì!”
Maria cảm thấy bị xúc phạm. Cô đứng dậy, nói với Nam: “Tớ muốn về.” Nam ngạc nhiên, nhưng đưa cô ra ngoài. Trên đường về, Maria nói thẳng: “Nam, tớ thích cậu, nhưng tớ không thể thoải mái ở những nơi như thế. Tớ có những giới hạn, và tớ cần cậu tôn trọng điều đó.”
Nam im lặng một lúc, rồi nắm tay cô, nói: “Tớ xin lỗi, Maria. Tớ không nghĩ cậu sẽ khó chịu. Tớ sẽ cố gắng hiểu cậu hơn. Cho tớ cơ hội nhé?” Maria nhìn vào mắt Nam, thấy sự chân thành. Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn. Cô cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho con biết đâu là con đường đúng. Xin giúp con mạnh mẽ và trung thực với chính mình.”
Khi kỳ nghỉ hè đến, Maria về nhà, mang theo những câu chuyện về đại học, về Nam, và về những bài học cô đã học. Một buổi tối, cả gia đình ngồi trong phòng khách, đọc kinh Mân Côi. Khi đến mầu nhiệm thứ tư – Đức Mẹ dâng Chúa Giêsu trong đền thờ – Maria nói: “Con cảm ơn bố mẹ, vì đã cho con tự do để lớn lên, nhưng cũng luôn là chỗ dựa cho con. Con biết con sẽ còn nhiều sai lầm, nhưng con hứa sẽ luôn quay về với Chúa và gia đình.”
Chị Lan và anh Tuấn nắm tay nhau, lòng trào dâng niềm vui. Họ nhận ra rằng, hành trình làm cha mẹ là một hành trình của sự buông tay – buông tay để con tự bước đi, nhưng luôn sẵn sàng dang tay khi con cần. Họ lặng lẽ cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin giúp chúng con tiếp tục tặng con niềm hạnh phúc từ Ngài, dù con đường của Maria có dẫn con đi xa.”
Maria 23 tuổi, một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ nhưng đôi mắt mang theo chút trầm tư của những năm tháng trưởng thành. Cô vừa tốt nghiệp đại học ngành thiết kế đồ họa với tấm bằng khá, và may mắn tìm được công việc đầu tiên tại một công ty quảng cáo nhỏ ở Hà Nội. Văn phòng của cô nằm trên tầng ba của một tòa nhà cũ, với cửa sổ nhìn ra con phố nhộn nhịp, nơi dòng người và xe cộ không ngừng qua lại. Căn hộ trọ của Maria giờ đây được trang trí đơn giản nhưng ấm áp, với một góc nhỏ dành cho giá vẽ, một cây thánh giá treo tường, và một bức ảnh gia đình chụp trong ngày tốt nghiệp của cô.
Những ngày đầu đi làm là một trải nghiệm vừa thú vị vừa căng thẳng. Maria yêu thích công việc sáng tạo, nơi cô có thể biến ý tưởng thành những thiết kế bắt mắt. Nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra rằng thế giới công việc không chỉ là đam mê. Cô phải đối mặt với những yêu cầu khắt khe từ khách hàng, những đêm làm việc muộn để sửa bản thiết kế, và áp lực cạnh tranh với các đồng nghiệp dày dạn kinh nghiệm. Có những ngày, Maria trở về phòng trọ, ngồi thẫn thờ trên giường, tự hỏi liệu mình có đủ sức để tiếp tục.
Trong khi đó, mối quan hệ của cô với Nam, chàng trai cô quen từ thời đại học, cũng bước vào một giai đoạn mới. Nam giờ là một lập trình viên tại một công ty công nghệ lớn, với lịch làm việc dày đặc. Dù hai người vẫn yêu thương nhau, họ bắt đầu cảm nhận được khoảng cách: những lần hủy hẹn vì công việc, những cuộc trò chuyện ngắn dần, và những khác biệt về niềm tin bắt đầu trở thành vấn đề. Nam, dù tôn trọng đức tin Công giáo của Maria, đôi khi tỏ ra khó hiểu khi cô dành thời gian cho nhà thờ thay vì đi chơi với anh.
Chị Lan và anh Tuấn, từ quê nhà, vẫn là điểm tựa tinh thần cho Maria. Họ gọi điện mỗi tuần, gửi những món quà nhỏ như lọ mứt mẹ làm hay chiếc khăn tay bố chọn. Nhưng họ cũng nhận ra rằng, ở tuổi này, Maria không còn cần họ giải quyết mọi vấn đề. Điều cô cần là một nơi để chia sẻ, để được lắng nghe, và để tìm lại ánh sáng giữa những ngày mệt mỏi.
Một buổi tối, sau một ngày làm việc căng thẳng, Maria gọi video về nhà, giọng trầm buồn: “Bố mẹ ơi, con mệt lắm. Công việc thì áp lực, khách hàng cứ chê thiết kế của con. Con với Nam cũng vừa cãi nhau, vì anh ấy nói con quá cứng nhắc với chuyện đi lễ. Con không biết mình có đang làm đúng không nữa.”
Chị Lan lắng nghe, trái tim đau nhói khi thấy con gái mình chật vật. Cô nhớ những ngày Maria còn bé, khi một cái ôm là đủ để xoa dịu mọi nỗi buồn. Giờ đây, cô chỉ có thể ở bên con qua màn hình. Cô nhẹ nhàng nói: “Maria, mẹ biết con đang khó khăn. Công việc mới luôn có những thử thách, nhưng con đã vượt qua bao nhiêu thứ rồi, đúng không? Về Nam, mẹ không nói con phải chọn thế nào, nhưng mẹ tin con sẽ biết điều gì quan trọng với mình. Con cầu nguyện chưa? Hãy nói với Chúa, Ngài sẽ giúp con tìm câu trả lời.”
Anh Tuấn thêm vào: “Bố nhớ hồi con 16 tuổi, con từng sợ mình không đủ giỏi. Nhưng con đã làm được những điều bố mẹ không ngờ tới. Bố tin con sẽ tìm được cách, Maria. Nếu mệt quá, về nhà với bố mẹ nhé. Nhà mình luôn mở cửa.”
Maria mỉm cười, dù nước mắt lăn dài. Cô cảm nhận được tình yêu của bố mẹ, như một ngọn nến nhỏ thắp sáng giữa bóng tối. Đêm ấy, cô mở cuốn Kinh Thánh ra, đọc câu: “Hãy đến với Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho các ngươi” (Mátthêu 11:28). Cô quỳ xuống, cầu nguyện: “Lạy Chúa, con mệt mỏi và hoang mang. Xin cho con sức mạnh để tiếp tục, và sự khôn ngoan để biết điều gì là đúng.”
Những tuần tiếp theo, Maria cố gắng cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Cô học cách đón nhận những lời phê bình như cơ hội để cải thiện, thay vì tự trách mình. Cô cũng tham gia một khóa học ngắn về kỹ năng quản lý thời gian, giúp cô sắp xếp công việc hiệu quả hơn. Một lần, khi hoàn thành một bản thiết kế được khách hàng khen ngợi, Maria cảm thấy niềm vui nhỏ bé nhưng ý nghĩa. Cô nhắn tin cho bố mẹ: “Con làm được rồi! Cảm ơn bố mẹ đã luôn tin con.”
Với Nam, Maria quyết định thẳng thắn chia sẻ. Một buổi tối, hai người ngồi ở một quán cà phê quen thuộc, dưới ánh đèn vàng dịu. Maria nói: “Nam, em yêu anh, nhưng em cũng yêu đức tin của mình. Đi lễ, cầu nguyện không chỉ là thói quen, mà là một phần của em. Em không muốn anh thay đổi, nhưng em cần anh hiểu và tôn trọng điều đó.”
Nam im lặng một lúc, rồi nắm tay cô: “Anh xin lỗi, Maria. Anh không nhận ra điều đó quan trọng với em đến thế. Anh sẽ cố gắng. Anh không muốn mất em.” Từ đó, Nam bắt đầu tham gia một vài hoạt động ở giáo xứ cùng Maria, không phải để theo đạo, mà để hiểu cô hơn. Maria cảm nhận được sự chân thành của anh, và cô hy vọng rằng, với thời gian, họ có thể tìm được điểm chung.
Nhưng thử thách lớn nhất đến khi Maria nhận được một cơ hội bất ngờ: một công ty thiết kế lớn ở TP.HCM mời cô tham gia phỏng vấn cho vị trí nhân viên chính thức. Cơ hội này hứa hẹn mức lương cao hơn và cơ hội phát triển sự nghiệp, nhưng cũng có nghĩa là cô phải rời Hà Nội, xa bạn bè, xa Nam, và xa gia đình hơn nữa. Maria đứng trước một ngã rẽ lớn, lòng đầy băn khoăn.
Cô về quê vào cuối tuần, tìm sự an ủi trong vòng tay bố mẹ. Ngồi trong sân nhà, dưới tán cây bàng quen thuộc, Maria kể cho bố mẹ về cơ hội ở TP.HCM. “Con muốn thử sức, nhưng con sợ. Con sợ mình không đủ giỏi, sợ xa mọi người. Con không biết đây có phải là con đường Chúa muốn con đi.”
Chị Lan nắm tay con, nói: “Maria, mẹ không thể chọn thay con, nhưng mẹ biết con có một trái tim mạnh mẽ và một niềm tin vững vàng. Con nhớ giây phút mẹ sinh con không? Mẹ chỉ mong con khỏe mạnh và hạnh phúc. Bây giờ, mẹ vẫn chỉ mong thế. Con cứ cầu nguyện, và lắng nghe trái tim mình. Dù con đi đâu, bố mẹ luôn ở đây.”
Anh Tuấn lấy chuỗi tràng hạt ra, đưa cho con: “Bố tặng con cái này từ ngày con lên Hà Nội. Giờ bố muốn con mang nó theo, như một lời nhắc rằng Chúa luôn đồng hành với con. Con không cần sợ, vì con không bao giờ đơn độc.”
Maria ôm bố mẹ, nước mắt lăn dài. Cô nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là những khoảnh khắc như thế này – khi cô được yêu thương, được tin tưởng, và được nhắc nhở rằng mình luôn có một nơi để trở về.
Maria quyết định nhận lời mời phỏng vấn ở TP.HCM. Trước ngày đi, cô tham gia Thánh lễ tại nhà thờ Thánh Giuse, nơi cô đã lớn lên. Trong giờ cầu nguyện, cô cảm nhận được sự bình an, như thể Chúa đang thì thầm rằng Ngài sẽ dẫn đường. Cô viết vào nhật ký: “Con không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng con tin rằng, với tình yêu của bố mẹ và sự che chở của Chúa, con sẽ tìm thấy ánh sáng giữa dòng đời.”
Khi máy bay cất cánh, Maria nhìn qua ô cửa sổ, thấy những ánh đèn Hà Nội dần xa. Cô nắm chặt chuỗi tràng hạt, mỉm cười. Cô biết rằng, dù con đường phía trước có bao nhiêu thử thách, cô sẽ mang theo niềm hạnh phúc mà bố mẹ đã trao tặng – một niềm hạnh phúc giản dị, bền vững, và bắt nguồn từ tình yêu và niềm tin.
Chị Lan và anh Tuấn, đứng trong sân nhà, nhìn bầu trời đêm lấp lánh. Họ cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin gìn giữ Maria, và giúp chúng con tiếp tục tặng con niềm hạnh phúc từ Ngài, dù con có bay xa đến đâu.” Họ biết rằng, hành trình của Maria vẫn còn dài, với những niềm vui và nỗi buồn đang chờ đợi. Nhưng họ tin rằng, bằng tình yêu và đức tin, gia đình họ sẽ mãi là ngọn đèn soi sáng cho nhau.
Maria 30 tuổi, một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng và ánh mắt trầm tĩnh, mang dấu ấn của những năm tháng trưởng thành đầy thử thách và yêu thương. Cô giờ là một nhà thiết kế đồ họa tự do, làm việc từ một văn phòng nhỏ ở TP.HCM, nơi những bức tranh của cô không chỉ xuất hiện trên các chiến dịch quảng cáo mà còn trong các triển lãm nghệ thuật. Maria đã kết hôn với Nam, người yêu cô từ thời đại học, và họ có một cô con gái ba tuổi, Anna, tên được đặt theo thánh Anna, mẹ của Đức Mẹ.
Căn hộ của Maria và Nam nằm ở ngoại ô thành phố, với một ban công nhỏ đầy hoa và một góc phòng khách dành cho bàn thờ gia đình, nơi cây thánh giá gỗ của anh Tuấn vẫn được treo trang trọng. Cuộc sống của Maria không phải lúc nào cũng dễ dàng. Công việc tự do mang lại tự do sáng tạo nhưng cũng đầy áp lực về tài chính và thời gian. Làm mẹ, với Maria, là một hành trình vừa kỳ diệu vừa đầy thách thức, khi cô phải học cách cân bằng giữa chăm sóc Anna, công việc, và mối quan hệ với Nam.
Anh Tuấn và chị Lan, giờ đã ngoài 50, tóc điểm bạc, vẫn sống trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Họ thường xuyên bay vào TP.HCM để thăm con cháu, mang theo những lọ mứt mẹ làm và những câu chuyện về ngày xưa. Nhưng họ cũng nhận ra rằng, vai trò của họ giờ đây không còn là dẫn dắt Maria, mà là đứng bên lề, cầu nguyện và trao tặng cô niềm hạnh phúc giản dị – như một lời động viên, một cái ôm, hay một lời nhắc về Chúa.
Một buổi chiều mùa hè, Maria đưa Anna về Hà Nội thăm ông bà. Anna, với đôi mắt tròn xoe và mái tóc xoăn tít, chạy ùa vào vòng tay chị Lan, líu lo: “Bà ơi, con vẽ tranh cho bà này!” Chị Lan ôm cháu, cười rạng rỡ, nhìn sang Maria: “Con bé giống con hồi nhỏ, Maria ạ. Lúc nào cũng thích vẽ.”
Maria mỉm cười, nhưng ánh mắt cô thoáng chút mệt mỏi. Đêm hôm trước, cô và Nam đã cãi nhau vì một chuyện nhỏ: Nam muốn cô dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, còn Maria cảm thấy áp lực khi phải gánh vác cả công việc lẫn chăm sóc Anna. Cô ngồi xuống ghế, thở dài: “Mẹ ơi, làm mẹ khó thật. Con yêu Anna, nhưng có lúc con không biết mình có đang làm đúng không. Con sợ mình không đủ tốt, như mẹ với bố ngày xưa.”
Chị Lan nắm tay con, ánh mắt dịu dàng: “Maria, mẹ cũng từng sợ như con. Mẹ từng nghĩ mình phải hoàn hảo, phải làm mọi thứ đúng để con hạnh phúc. Nhưng mẹ học được rằng, làm mẹ không phải là không mắc sai lầm, mà là yêu thương con bằng cả trái tim, ngay cả khi con ngã. Con nhớ ngày con sinh ra không? Mẹ chỉ mong con khỏe mạnh. Giờ mẹ cũng chỉ mong Anna khỏe mạnh, và con bình an.”
Anh Tuấn, vừa từ sân vào, thêm vào: “Bố thì nghĩ, làm cha mẹ giống như vẽ một bức tranh, Maria ạ. Không cần phải hoàn hảo, chỉ cần mỗi nét vẽ đều xuất phát từ tình yêu. Con cứ yêu Anna như cách con đã được yêu, và cầu nguyện. Chúa sẽ lo phần còn lại.”
Maria gật đầu, cảm nhận được sự an ủi từ bố mẹ. Cô nhớ lại câu nói mà mẹ từng kể, từ một bài viết khiến mẹ xúc động: “Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú; cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn lối về.” Cô nhìn anh Tuấn và chị Lan, nhận ra rằng họ không chỉ là bố mẹ, mà là ân sủng Chúa ban, là nơi cô luôn tìm thấy bình an dù cuộc sống có bao nhiêu sóng gió.
Trong thời gian ở Hà Nội, Maria đưa Anna đến nhà thờ Thánh Giuse, nơi cô từng lớn lên. Anna thích thú chạy quanh sân, chỉ vào những ngọn nến lung linh trên bàn thờ: “Mẹ ơi, sao nến sáng thế?” Maria cười, trả lời như cách chị Lan từng nói với cô: “Vì đó là ánh sáng của Chúa, con ạ. Nó nhắc chúng ta mang tình yêu đến cho mọi người.”
Buổi lễ hôm ấy, Maria tham gia với lòng biết ơn sâu sắc. Cô cầu nguyện cho Anna, cho Nam, và đặc biệt cho bố mẹ. Cô nhớ những lần cô nổi loạn, những lần cô khiến bố mẹ lo lắng, và cả những lần họ kiên nhẫn lắng nghe, tha thứ, và trao tặng cô niềm hạnh phúc. Cô thì thầm: “Lạy Chúa, cảm ơn Ngài vì đã ban bố mẹ cho con. Xin giúp con sống xứng đáng với tình yêu của họ, và trao lại niềm hạnh phúc ấy cho Anna.”
Khi trở về TP.HCM, Maria quyết định thay đổi. Cô dành thời gian trò chuyện với Nam, thẳng thắn chia sẻ về những áp lực của mình. Nam, dù ban đầu bối rối, cũng mở lòng, thừa nhận rằng anh đã vô tình đặt thêm gánh nặng lên cô. Họ cùng nhau lập một lịch trình mới, chia sẻ trách nhiệm chăm sóc Anna và dành thời gian cho nhau. Maria cũng bắt đầu dạy Anna cầu nguyện, như cách bố mẹ từng dạy cô, với những lời kinh đơn sơ và những câu chuyện về Chúa.
Một năm sau, vào dịp lễ Phục Sinh, Maria tổ chức một buổi họp mặt gia đình tại căn hộ của mình. Anh Tuấn và chị Lan bay vào, mang theo một chiếc bánh mì quê nhà mà Maria yêu thích. Nam, giờ đã quen với việc tham gia các buổi lễ ở giáo xứ, giúp Maria trang trí bàn thờ gia đình với hoa và nến. Anna, nay đã bốn tuổi, chạy quanh nhà, hát một bài thánh ca mà cô bé học được từ mẹ.
Trong giờ cơm tối, cả gia đình quây quần, chia sẻ về những niềm vui và nỗi buồn. Maria đứng lên, cầm ly nước, nói: “Con muốn cảm ơn bố mẹ, vì đã không chỉ sinh ra con, mà còn dạy con cách yêu thương, cách đứng dậy sau mỗi lần ngã, và cách tìm thấy Chúa trong mọi điều. Con cũng cảm ơn Nam, vì đã đi cùng con, và Anna, vì đã làm con hiểu thế nào là tình yêu vô điều kiện. Con hứa sẽ tiếp tục trao tặng niềm hạnh phúc mà con nhận được, như bố mẹ đã làm.”
Chị Lan và anh Tuấn nhìn nhau, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Họ nhớ giây phút Maria chào đời, khi họ chỉ mong con khỏe mạnh và bình an. Giờ đây, nhìn cô con gái trưởng thành, với một gia đình nhỏ của riêng mình, họ nhận ra rằng niềm hạnh phúc lớn nhất không phải là những thành công hay kỳ vọng, mà là tình yêu bền vững giữa các thế hệ.
Đêm ấy, cả gia đình đọc kinh Mân Côi, như thói quen từ khi Maria còn bé. Khi đến mầu nhiệm thứ năm – Đức Mẹ tìm thấy Chúa Giêsu trong đền thờ – Maria nắm tay Anna, nói: “Mẹ hy vọng con sẽ luôn tìm thấy Chúa, và tìm thấy mẹ, dù con có đi xa đến đâu.” Anna gật đầu, dù chưa hiểu hết, nhưng nụ cười của cô bé như một lời hứa.
Chị Lan và anh Tuấn, ngồi cạnh nhau, cầu nguyện thầm: “Lạy Chúa, cảm ơn Ngài vì đã dẫn dắt Maria, và dẫn dắt chúng con qua hành trình làm cha mẹ. Xin giúp chúng con tiếp tục là ánh sáng cho con cháu, và trao tặng niềm hạnh phúc từ Ngài đến muôn đời.”
Câu chuyện khép lại dưới bầu trời đêm TP.HCM, nơi những vì sao lấp lánh như chứng nhân cho tình yêu gia đình. Maria, Nam, Anna, anh Tuấn và chị Lan – họ không hoàn hảo, nhưng họ đã học cách yêu thương, tha thứ, và trao tặng nhau niềm hạnh phúc giản dị, bắt nguồn từ đức tin và lòng thảo kính. Như lời Kinh Thánh mà Maria luôn mang theo: “Tình yêu thì nhẫn nại, tình yêu thì nhân hậu… Tình yêu không bao giờ tàn lụi” (1 Côrintô 13:4-8).
Họ biết rằng, chỉ cần còn tình yêu và niềm tin, cuộc đời sẽ luôn có chỗ trú, và niềm hạnh phúc sẽ mãi còn.
Lm. Anmai, CSsR