Góc tư vấn

MỤC TỬ VÀ GIÁO DÂN

MỤC TỬ VÀ GIÁO DÂN

Mục tử và giáo dân, hai thành phần không thể tách rời trong thân thể Giáo hội, được mời gọi để cùng nhau chia sẻ một trách nhiệm thiêng liêng: nuôi dưỡng và đáp ứng ơn gọi thánh hiến. Trách nhiệm này không chỉ là một nghĩa vụ, mà là một hành trình chung, một sự hiệp thông sâu sắc trong đức tin, được xây dựng trên nền tảng cầu nguyện và lắng nghe tiếng Chúa. Trong thế giới hiện đại, nơi mà tiếng ồn của công nghệ và những cám dỗ thế tục dễ dàng lấn át tiếng nói của Thiên Chúa, việc trở về với cầu nguyện, với sự hiện diện của Chúa trong nhà tạm, trở thành kim chỉ nam cho mọi nỗ lực. Chính từ đó, ơn gọi được khơi dậy, được nuôi dưỡng và được đáp ứng, không phải bằng những thuật toán của máy tính hay những kế hoạch của con người, mà bằng sự hướng dẫn của Thánh Thần.

Cầu nguyện là hơi thở của đời sống Kitô hữu, là nhịp đập của trái tim Giáo hội. Đối với cả mục tử lẫn giáo dân, cầu nguyện không chỉ là một hành vi cá nhân, mà là một sự hiệp thông, nơi mọi người cùng nhau dâng lên Chúa những khát vọng, những nhu cầu và những lời tạ ơn. Khi nói về ơn gọi, cầu nguyện trở thành nền tảng không thể thay thế. Mục tử, với vai trò là người dẫn dắt cộng đoàn, có trách nhiệm hướng dẫn giáo dân đến với Chúa qua việc cầu nguyện chung, qua các giờ chầu Thánh Thể, qua những buổi suy niệm Lời Chúa. Nhưng trách nhiệm này không chỉ thuộc về các ngài. Giáo dân, với vai trò là những chứng nhân sống động của đức tin trong đời thường, cũng được mời gọi tham gia tích cực vào việc cầu nguyện cho các ơn gọi, không chỉ cho con cái mình, mà cho toàn thể Giáo hội.

Thế giới hôm nay đầy rẫy những tiếng nói cạnh tranh. Máy tính, mạng xã hội, và những tiến bộ công nghệ mang lại nhiều lợi ích, nhưng đồng thời cũng tạo ra một bức màn che phủ, khiến con người dễ dàng quên đi sự hiện diện của Thiên Chúa. Những tiếng ồn này không thể mang lại câu trả lời cho những câu hỏi sâu sắc về ý nghĩa cuộc sống, về ơn gọi hay về con đường mà mỗi người được mời gọi bước theo. Chỉ trong sự tĩnh lặng của cầu nguyện, trong sự hiện diện trước nhà tạm, con người mới có thể nghe được tiếng Chúa. Chính trong những khoảnh khắc ấy, mục tử và giáo dân cùng nhau nhận ra rằng ơn gọi không phải là thứ có thể được lập trình hay dự đoán, mà là một ân sủng, một lời gọi từ trái tim của Thiên Chúa.

Trách nhiệm chung của mục tử và giáo dân không chỉ dừng lại ở việc cầu nguyện, mà còn mở rộng đến việc tạo ra một môi trường thuận lợi cho ơn gọi nảy nở. Mục tử, với vai trò là người cha tinh thần, cần trở thành hình mẫu của sự dâng hiến và phục vụ. Qua đời sống của mình, các ngài có thể truyền cảm hứng cho những người trẻ, giúp họ nhận ra vẻ đẹp của đời sống thánh hiến. Đồng thời, giáo dân, đặc biệt là các bậc cha mẹ, có vai trò quan trọng trong việc khuyến khích con cái mình mở lòng với tiếng gọi của Chúa. Điều này đòi hỏi một sự đồng hành, một sự đồng trách nhiệm, nơi mà cả cộng đoàn cùng nhau hỗ trợ, nâng đỡ và cầu nguyện cho những người đang phân định ơn gọi.

Sự đồng trách nhiệm này không phải là một gánh nặng, mà là một niềm vui. Khi mục tử và giáo dân cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau chia sẻ sứ mạng nuôi dưỡng ơn gọi, họ trở thành một cộng đoàn hiệp nhất, được liên kết bởi tình yêu dành cho Chúa và Giáo hội. Mỗi lời kinh, mỗi giờ chầu, mỗi hành động yêu thương đều là những viên gạch xây dựng nên một tương lai nơi mà ơn gọi thánh hiến được trân trọng và đáp ứng. Trong thế giới mà con người dễ dàng bị cuốn vào những tham vọng cá nhân, sự hiệp nhất này là một chứng tá sống động về sức mạnh của đức tin, về sự hiện diện của Thiên Chúa giữa lòng nhân thế.

Cầu nguyện không chỉ là một phương tiện, mà còn là một cách thế để sống ơn gọi. Mỗi khi mục tử quỳ trước Thánh Thể, mỗi khi giáo dân dâng lời kinh cho các linh mục và tu sĩ tương lai, họ đang tham gia vào một công trình thần linh, một công trình vượt xa những giới hạn của thế giới vật chất. Chính trong sự cầu nguyện ấy, họ nhận ra rằng câu trả lời cho mọi ơn gọi không đến từ những kế hoạch của con người, mà từ ý định yêu thương của Thiên Chúa. Nhà tạm, nơi lưu giữ sự hiện diện sống động của Chúa Giêsu, trở thành trung tâm của mọi nỗ lực, là nguồn mạch của mọi ân sủng.

Hành trình đồng trách nhiệm này đòi hỏi sự kiên nhẫn, sự hy sinh và trên hết là niềm tin. Mục tử và giáo dân, dù vai trò khác nhau, đều được mời gọi để cùng nhau bước đi trong ánh sáng của Chúa. Họ được mời gọi để lắng nghe, để cầu nguyện và để tin tưởng rằng Thiên Chúa, Đấng đã kêu gọi họ, cũng sẽ ban cho họ sức mạnh để đáp trả. Trong một thế giới đầy biến động, nơi mà những giá trị thiêng liêng thường bị xem nhẹ, sự đồng trách nhiệm này là một ngọn lửa, một ánh sáng soi đường cho những ai đang tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời mình.

Khi mục tử và dẫn dắt giáo dân trong cầu nguyện, họ không chỉ là những người hướng dẫn, mà còn là những người đồng hành. Họ cùng với giáo dân tạo nên một cộng đoàn đức tin, nơi mà mỗi thành viên đều cảm thấy mình có trách nhiệm đối với ơn gọi của người khác. Qua những giờ chầu Thánh Thể, qua những buổi cầu nguyện chung, qua những cuộc trò chuyện thiêng liêng, họ cùng nhau xây dựng một nền văn hóa ơn gọi, nơi mà mọi người đều được khuyến khích để lắng nghe tiếng Chúa và đáp trả với lòng quảng đại.

Sự đồng trách nhiệm này không chỉ là một lý thuyết, mà là một thực tại sống động. Mỗi giáo xứ, mỗi cộng đoàn, đều có thể trở thành một vườn ươm ơn gọi, nơi mà những hạt giống đức tin được gieo trồng và chăm sóc qua cầu nguyện và sự dâng hiến. Mục tử và giáo dân, trong sự hiệp thông của mình, trở thành những người làm vườn, những người tưới tắm và nuôi dưỡng những ơn gọi ấy bằng tình yêu và sự hy sinh.

Trong hành trình này, nhà tạm luôn là điểm quy chiếu. Chính tại đó, mục tử và giáo dân gặp gỡ Chúa Giêsu, lắng nghe Ngài và kín múc sức mạnh để tiếp tục sứ mạng của mình. Nhà tạm không chỉ là một nơi vật chất, mà là một biểu tượng của sự hiện diện, của tình yêu và của lời hứa rằng Thiên Chúa luôn đồng hành cùng dân Ngài. Mỗi lần quỳ trước nhà tạm, họ được nhắc nhở rằng ơn gọi không phải là một gánh nặng, mà là một quà tặng, một ân sủng được ban tặng để làm phong phú cho Giáo hội và thế giới.

Sự đồng trách nhiệm giữa mục tử và giáo dân là một lời mời gọi để sống đức tin một cách trọn vẹn. Đó là lời mời gọi để cầu nguyện không ngừng, để yêu thương không mệt mỏi, và để tin tưởng vào kế hoạch của Thiên Chúa. Trong một thế giới mà con người thường tìm kiếm câu trả lời từ những nguồn lực bên ngoài, từ công nghệ hay tri thức, hành trình này nhắc nhở rằng câu trả lời thật sự chỉ có thể được tìm thấy trong sự hiện diện của Chúa, trong sự tĩnh lặng của cầu nguyện, và trong sự hiệp thông của cộng đoàn đức tin.

Hành trình ấy không hề dễ dàng. Nó đòi hỏi sự từ bỏ, sự kiên trì và đôi khi cả những hy sinh. Nhưng chính trong sự dâng hiến ấy, mục tử và giáo dân khám phá ra ý nghĩa sâu sắc của ơn gọi: đó là sống cho Chúa và cho nhau, là trở thành những khí cụ của tình yêu và ân sủng. Mỗi lời kinh, mỗi hành động yêu thương, mỗi khoảnh khắc cầu nguyện trước nhà tạm đều là một bước tiến gần hơn đến với kế hoạch của Thiên Chúa, đến với một Giáo hội sống động, tràn đầy sức sống và ơn gọi.

Cuối cùng, sự đồng trách nhiệm này là một lời chứng về sức mạnh của sự hiệp nhất. Khi mục tử và giáo dân cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau chia sẻ sứ mạng, họ trở thành một dấu chỉ của Nước Thiên Chúa, một cộng đoàn nơi mà mọi người đều được mời gọi để tham gia vào công trình cứu độ. Trong thế giới hôm nay, nơi mà sự chia rẽ và cô lập ngày càng gia tăng, sự hiệp nhất này là một ngọn lửa hy vọng, một ánh sáng chiếu soi cho những ai đang tìm kiếm con đường của mình. Và chính trong sự hiệp nhất ấy, qua cầu nguyện và sự dâng hiến, ơn gọi được khơi dậy, được nuôi dưỡng và được đáp ứng, không phải từ thế giới, mà từ trái tim của Thiên Chúa.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!