Kỹ năng sống

YÊU THƯƠNG NÊN ĐỔI HƯỚNG (Truyện của Lm. Anmai, CSsR)

YÊU THƯƠNG NÊN ĐỔI HƯỚNG

Nam ngồi thẫn thờ bên góc quán cà phê quen thuộc, ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn treo trên cao chiếu xuống, hắt bóng anh dài ngoằng trên sàn gạch cũ. Điếu thuốc trên tay cháy đỏ, tàn thuốc rơi lả tả xuống mặt bàn gỗ nhưng anh chẳng buồn rít. Trước mặt anh là xấp giấy nợ nhàu nhĩ, những con số nguệch ngoạc như đang chế giễu. Điện thoại rung liên hồi, vài tin nhắn đòi tiền gấp từ đám bạn cờ bạc hiện lên màn hình, nhưng Nam chỉ nhìn lướt qua rồi tắt máy.

Đầu óc anh quay cuồng. Không phải vì số nợ hơn ba trăm triệu – con số đủ khiến bất kỳ ai trong xóm lao động này hoảng loạn – mà vì ánh mắt của Linh đêm qua. Vợ anh, người phụ nữ từng nhìn anh như cả thế giới, giờ chỉ còn lại sự thất vọng. Và cả tiếng khóc của Mai, con gái nhỏ của họ, vang lên trong căn nhà xiêu vẹo. “Anh còn nhớ tụi em là gia đình anh không, anh còn xứng là cha của con và là chồng không?” Linh đã hỏi, giọng run run, đôi mắt đỏ hoe. Câu hỏi ấy như nhát dao đâm thẳng vào tim Nam.

Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, tay run nhẹ. Nam chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào cảnh này. Anh từng là một người chồng hiền lành, một người cha đáng tự hào. Làm thợ cơ khí hơn mười năm, tay nghề của anh được cả xưởng nể. Lương tháng không cao, nhưng đủ để Linh không phải bươn chải, đủ để Mai có sách vở, quần áo mới mỗi năm. Những buổi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm, Mai tíu tít kể chuyện trường lớp, Linh cười dịu dàng nhìn anh. Hạnh phúc, hóa ra, từng đơn giản như thế.

Vậy mà chỉ trong hai năm, tất cả đã tan biến. Nam vẫn nhớ cái ngày định mệnh ấy, khi anh theo đám bạn đi nhậu và bị lôi vào một ván bài. “Chơi cho vui thôi, Nam,” thằng Tí, bạn thân từ hồi học nghề, vỗ vai anh. Ván đầu, Nam thắng. Cảm giác cầm xấp tiền, nghe tiếng cười khoái trá của đám bạn, khiến máu trong người anh sôi lên. Anh nghĩ mình may mắn, rằng đây là “cơ hội đổi đời”. Từ vài ván bài vui, anh lao vào sòng bạc, cá độ bóng đá, rồi vay nợ để gỡ gạc. Căn nhà nhỏ, chiếc xe máy, thậm chí cả chiếc nhẫn cưới của Linh, tất cả lần lượt đội nón ra đi.

Nam ngửa mặt nhìn trần quán, hơi thở nặng nề. Anh nhớ lần Linh khuyên can, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng: “Anh ơi, dừng lại đi. Nhà mình không cần giàu, chỉ cần bình yên là đủ.” Nhưng anh đã gạt đi, thậm chí nổi nóng: “Em biết gì mà nói? Anh làm là vì tương lai của con!” Giờ nghĩ lại, Nam chỉ muốn tát vào mặt mình. Tương lai gì khi Mai phải nghỉ học một tuần vì sốt cao, mà trong nhà không còn lấy một đồng mua thuốc? Tương lai gì khi Linh phải chạy vạy vay mượn khắp xóm, chịu những lời xì xào: “Chồng cô ấy cờ bạc, nhà sắp sạt nghiệp rồi.”

Đêm qua, khi Linh ôm Mai ngồi co ro ở góc nhà, Nam đã đứng lặng ngoài cửa. Anh không dám bước vào, không dám đối diện với vợ con. Tiếng khóc của Mai như xé toạc lòng anh. Cô bé chỉ mới sáu tuổi, vậy mà đã biết sợ hãi mỗi khi có tiếng gõ cửa, vì “chắc lại có người đến đòi nợ”. Nam nhớ những ngày còn nhỏ, bố anh từng nói: “Đàn ông phải là chỗ dựa cho vợ con, không được để họ khổ.” Vậy mà anh đã làm gì? Anh khiến gia đình mình rơi vào cảnh khốn cùng, khiến Linh phải gồng mình chịu đựng, khiến Mai mất đi tuổi thơ vô tư.

Nam đứng dậy, bỏ lại tách cà phê đã nguội lạnh. Anh bước ra đường, gió đêm lành lạnh thổi qua. Trong túi áo, anh sờ đến bức ảnh gia đình – tấm ảnh chụp ba năm trước, khi Mai còn bé xíu, ngồi trên vai anh, Linh đứng bên cạnh mỉm cười. Anh lấy ảnh ra, nhìn hồi lâu. “Mình có còn xứng đáng là chồng, là cha nữa không?” anh tự hỏi, nước mắt lăn dài trên má.

Trên đường về, Nam dừng trước bàn thờ tổ tiên trong căn nhà nhỏ. Anh thắp một nén nhang, quỳ xuống. “Con xin lỗi,” anh nói, giọng nghẹn ngào. “Con đã sai, đã để vợ con khổ. Con hứa, con sẽ làm lại từ đầu. Con muốn Mai lớn lên, thấy bố nó là người đáng tự hào. Con muốn Linh không phải xấu hổ vì chồng.”

Hương khói bay lượn lờ. Nam đứng dậy, lòng nặng trĩu nhưng cũng le lói một tia hy vọng. Anh biết, con đường phía trước không dễ. Nhưng vì Linh, vì Mai, vì chính mình, anh phải làm được.

Sáng hôm sau, Nam dậy sớm hơn thường lệ. Ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa sổ gỗ, chiếu lên nền nhà xiêu vẹo, nơi những vết nứt như kể lại câu chuyện khó khăn của gia đình anh. Căn nhà nhỏ từng là tổ ấm, giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo và những món đồ cũ kỹ, phần lớn đã được bán đi để trả nợ. Nam ngồi bên mép giường, nhìn Linh đang gấp chăn cho Mai, cô bé vẫn còn ngủ say, đôi má hồng hào nhưng gầy hơn trước. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết can đảm cho cuộc nói chuyện mà anh biết sẽ không dễ dàng.

“Linh,” Nam gọi khẽ, giọng hơi run. Linh dừng tay, quay lại nhìn anh. Đôi mắt cô vẫn đỏ, nhưng không còn sự giận dữ như đêm qua, chỉ còn lại sự mệt mỏi và một chút cảnh giác. Cô không trả lời, chỉ gật nhẹ, ra hiệu cho anh tiếp tục.

Nam đứng dậy, bước đến gần vợ. Anh muốn nắm tay cô, nhưng rồi lại ngập ngừng, sợ rằng mình không còn xứng đáng. “Anh… anh muốn nói chuyện với em. Về tất cả những gì đã xảy ra.” Anh cúi đầu, giọng nghẹn lại. “Anh biết anh đã sai. Anh đã để em và Mai khổ quá lâu. Anh xin lỗi.”

Linh khoanh tay, ánh mắt nhìn thẳng vào Nam. “Xin lỗi?” cô lặp lại, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh. “Nam, anh đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần anh thua sạch tiền, mỗi lần em phải chạy vạy khắp nơi để trả nợ, anh đều nói xin lỗi. Nhưng rồi anh lại quay lại sòng bạc, lại cá độ. Anh nghĩ lời xin lỗi lần này có gì khác không?”

Câu hỏi của Linh như một cái tát vào mặt Nam. Anh biết cô có lý. Những lần trước, anh cũng hứa hẹn, cũng thề thốt, nhưng rồi cám dỗ của những ván bài, của những con số nhảy múa trên màn hình cá độ, luôn kéo anh trở lại. Nhưng lần này, anh cảm nhận được điều gì đó khác biệt trong lòng mình. Không phải vì số nợ chất chồng, không phải vì những tin nhắn đòi tiền, mà vì ánh mắt sợ hãi của Mai khi nghe tiếng gõ cửa, vì dáng vẻ tiều tụy của Linh khi cô nghĩ anh không nhìn thấy.

“Anh biết em không tin anh nữa,” Nam nói, giọng trầm nhưng kiên định. “Và anh không trách em. Nhưng đêm qua, khi anh đứng trước bàn thờ bố mẹ, anh đã tự hỏi mình còn xứng đáng là chồng, là cha không. Anh không muốn Mai lớn lên với một người bố chỉ biết cờ bạc. Anh không muốn em phải xấu hổ vì anh. Anh hứa, Linh, lần này anh sẽ bỏ cờ bạc. Anh sẽ làm lại từ đầu. Anh sẽ trả nợ, sẽ làm việc, sẽ mang lại cuộc sống như trước đây cho em và con.”

Linh im lặng, đôi mắt cô ánh lên một tia xúc động, nhưng vẫn pha chút nghi ngờ. Cô quay mặt đi, lau vội giọt nước mắt lăn trên má. “Nam, anh nói thì dễ. Nhưng anh có biết em đã phải chịu đựng thế nào không? Em phải xin bà Hai đầu ngõ vay tiền để mua thuốc cho Mai, phải nghe người ta xì xào rằng nhà mình sắp phá sản. Mai còn nhỏ, nhưng nó đã biết hỏi em: ‘Mẹ ơi, sao bố không chơi với con nữa?’ Anh nghĩ em còn đủ sức để tin anh lần nữa không?”

Nam cảm thấy tim mình thắt lại. Anh bước tới, lần này không ngần ngại nữa, nắm lấy tay Linh. Bàn tay cô lạnh ngắt, nhưng cô không rút lại. “Anh không mong em tha thứ ngay,” anh nói. “Anh chỉ xin em cho anh một cơ hội. Anh sẽ chứng minh bằng việc làm, không phải lời nói. Nếu anh thất hứa lần này, em có thể đuổi anh ra khỏi nhà, anh sẽ không một lời oán trách.”

Linh nhìn vào mắt Nam. Cô thấy trong ánh mắt anh một sự kiên định mà đã lâu lắm cô không còn nhận ra. Người đàn ông trước mặt cô không phải Nam của những ngày say sưa bên chiếu bạc, mà giống như Nam của những năm trước, người từng ôm cô và Mai vào lòng, hứa sẽ cho họ một cuộc sống bình yên. Cô khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng: “Được. Em sẽ cho anh cơ hội. Nhưng Nam, đây là lần cuối cùng.”

Nam mỉm cười, dù lòng vẫn nặng trĩu. Anh biết con đường phía trước sẽ không dễ, nhưng chỉ cần Linh còn cho anh một tia hy vọng, anh sẽ làm tất cả để không phụ lòng cô.

Buổi trưa, Nam ngồi xuống cạnh Mai, cô bé đang tô màu trên một tờ giấy cũ. “Bố, con vẽ cái nhà của mình nè,” Mai nói, chỉ vào bức tranh với một ngôi nhà nhỏ, có cây xanh và ba người đứng nắm tay nhau. Nam nhìn bức tranh, lòng chợt ấm lại. “Đẹp lắm, con gái,” anh nói, xoa đầu Mai. “Từ nay bố sẽ ở nhà nhiều hơn, chơi với con, được không?”

Mai ngẩng lên, đôi mắt trong veo ánh lên niềm vui. “Thật hả bố? Bố không đi đánh bài nữa hả?” Câu hỏi ngây thơ của con gái khiến Nam nghẹn lời. Anh ôm chặt Mai, thì thầm: “Không, bố không đi nữa. Bố hứa.”

Chiều hôm đó, Nam lấy điện thoại ra, quyết định làm điều đầu tiên để cắt đứt với quá khứ. Anh mở danh bạ, tìm số của Tí – người bạn thân nhưng cũng là người đã lôi anh vào con đường cờ bạc. Tí nhắn tin từ sáng, rủ anh đến một sòng bạc mới ở ngoại ô, hứa hẹn “gỡ lớn”. Nam nhìn tin nhắn, ngón tay lướt qua nút gọi, nhưng rồi anh dừng lại. Anh xóa số của Tí, rồi xóa luôn ứng dụng cá độ trên điện thoại. Mỗi lần bấm xóa, anh cảm thấy như đang cắt đi một phần của chính mình, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm hơn.

Tối đến, Nam ngồi cùng Linh và Mai bên mâm cơm đạm bạc – chỉ có rau luộc và ít cá kho. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều tháng, cả ba người đều cười. Mai kể chuyện cô giáo khen bài vẽ của mình, Linh góp thêm vài câu hài hước về bà Hai đầu ngõ. Nam lắng nghe, lòng trào dâng một cảm giác mà anh đã quên từ lâu: hạnh phúc.

Trước khi đi ngủ, Linh kéo Nam ra góc nhà, nơi ánh đèn vàng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt cô. “Em không biết anh có làm được không,” cô nói, giọng dịu dàng hơn. “Nhưng hôm nay, em thấy anh khác. Nếu anh thật sự muốn thay đổi, em sẽ ở bên anh. Vì Mai, và vì… em vẫn còn yêu anh.”

Nam ôm chặt Linh, lần đầu tiên sau bao tháng, cảm nhận được hơi ấm từ cô. “Cảm ơn em,” anh thì thầm. “Anh sẽ không để em thất vọng.”

Đêm đó, Nam nằm bên Linh và Mai, lắng nghe tiếng thở đều đặn của hai mẹ con. Anh biết, lời hứa hôm nay chỉ là bước đầu. Những cám dỗ, những món nợ, những ký ức về ván bài thắng lớn vẫn còn đó, như một con quỷ rình rập. Nhưng khi nhìn bức ảnh gia đình trên bàn thờ, Nam tự nhủ: “Vì Linh, vì Mai, mình phải làm được.”

Nam ngồi trong góc xưởng cơ khí, ánh sáng từ ngọn đèn huỳnh quang trên cao chiếu xuống, làm nổi bật những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Ca đêm thứ ba liên tiếp khiến cơ thể anh mệt mỏi, nhưng anh không dám nghỉ. Mỗi giờ làm thêm là một chút tiền để trả nợ, một bước nhỏ để giữ lời hứa với Linh và Mai. Nhưng tin nhắn từ Long, gã chủ nợ, vẫn như một cái gai đâm vào tâm trí anh. “Tuần sau không trả, đừng trách tao tìm đến nhà.” Câu đe dọa ấy lặp đi lặp lại trong đầu Nam, khiến anh gần như không thể tập trung vào công việc.

Anh kiểm tra mối hàn trên một tấm kim loại, tay vẫn vững vàng dù đầu óc rối bời. Anh Hùng, đồng nghiệp cùng ca, đi ngang qua, ném cho anh một chai nước. “Mày làm như trâu ấy, Nam,” Hùng cười. “Coi chừng kiệt sức, ai nuôi vợ con mày?” Nam cười gượng, uống một ngụm nước lạnh, cố giấu đi sự lo lắng. Anh không muốn ai trong xưởng biết về món nợ, càng không muốn Linh hay Mai phải lo sợ thêm.

Buổi sáng, sau khi kết thúc ca đêm, Nam ghé qua trung tâm cộng đồng để tham gia buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện cờ bạc. Anh đến sớm, ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, mở cuốn sổ tay Minh đưa. Dòng chữ anh viết hôm trước vẫn còn đó: “Hôm nay, Long đòi nợ. Mình muốn quay lại sòng bạc để gỡ, nhưng mình không thể. Vì Linh, vì Mai, mình phải tìm cách khác.” Anh lật sang trang mới, viết tiếp: “Hôm nay, mình sợ Long sẽ làm gì đó với gia đình. Nhưng mình không được quay lại con đường cũ. Mình phải mạnh mẽ.”

Khi mọi người đến, Nam cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ông Hòa, người từng chia sẻ câu chuyện của mình, vỗ vai anh. “Nhìn mặt cậu là biết có chuyện,” ông nói, giọng trầm ấm. “Kể đi, ở đây ai cũng từng ở đáy vực.” Nam ngập ngừng, rồi quyết định mở lòng. Anh kể về tin nhắn của Long, về món nợ 50 triệu, về nỗi sợ gã sẽ đến nhà. Cả nhóm lắng nghe, không ai phán xét, chỉ gật đầu như đã quá quen với những câu chuyện như thế.

Minh, người dẫn nhóm, lên tiếng. “Nam, cậu không đơn độc. Chủ nợ luôn dùng cách đe dọa để ép cậu quay lại cờ bạc, vì họ biết đó là cách duy nhất cậu có thể kiếm tiền nhanh. Nhưng đó là cái bẫy. Cậu cần một kế hoạch trả nợ rõ ràng, từng bước một. Và nếu Long dám làm gì, cậu có thể báo công an.” Minh đưa cho Nam số điện thoại của một tổ chức hỗ trợ pháp lý miễn phí. “Gọi họ nếu cần. Nhưng quan trọng nhất, đừng để nỗi sợ điều khiển cậu.”

Lời Minh khiến Nam suy nghĩ. Anh nhận ra mình đã để nỗi sợ về Long che mờ mọi thứ. Anh gật đầu, cảm ơn cả nhóm, lòng ấm lên khi biết mình không phải đối mặt với tất cả một mình.

Về đến nhà, Nam thấy Linh đang chuẩn bị cơm trưa. Mai ngồi bên bàn, tô màu một bức tranh mới, lần này là một con mèo đang chơi với quả bóng. “Bố! Con vẽ cho bố nè!” Mai reo lên, chạy đến ôm anh. Nam cười, nâng cô bé lên, nhưng ánh mắt anh vô tình lướt qua Linh. Cô đang nhìn anh, như thể cảm nhận được điều gì đó không ổn.

“Anh ổn chứ?” Linh hỏi, khi Mai đã quay lại với bức tranh. Nam định nói dối, nhưng rồi anh thở dài, kéo Linh ra góc nhà. “Long nhắn tin đòi nợ,” anh nói nhỏ, giọng trầm. “50 triệu, tuần sau. Anh… anh sợ gã sẽ làm gì đó với em và Mai.” Anh cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì lại kéo Linh vào rắc rối của mình.

Linh im lặng một lúc, rồi nắm tay anh. “Sao anh không kể sớm?” cô hỏi, giọng không trách móc mà đầy lo lắng. “Nam, anh không thể giấu em chuyện này. Chúng ta là vợ chồng, phải cùng nhau đối mặt.” Cô dừng lại, hít một hơi. “Em còn một ít tiền tiết kiệm, khoảng 10 triệu, từ hồi bán cái nhẫn cưới. Dùng để trả trước cho Long, rồi mình tính tiếp. Nhưng anh phải hứa, không được quay lại cờ bạc.”

Nam nhìn Linh, lòng đau nhói khi nghe đến số tiền tiết kiệm. Đó là những gì cô giữ lại, như một hy vọng cuối cùng cho gia đình. Anh ôm chặt cô, giọng nghẹn ngào: “Anh hứa, Linh. Anh sẽ không để em phải bán thêm thứ gì nữa. Anh sẽ làm việc, sẽ trả nợ, sẽ bảo vệ em và Mai.”

Linh gật đầu, mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn kiên cường. “Em tin anh,” cô nói. “Nhưng nếu Long đến nhà, anh phải cho em biết. Em không muốn anh đối mặt một mình.”

Chiều hôm đó, Nam gọi điện cho tổ chức hỗ trợ pháp lý mà Minh giới thiệu. Một người phụ nữ giọng nói dịu dàng hướng dẫn anh cách thương lượng với chủ nợ, và cảnh báo rằng nếu Long đe dọa hoặc hành hung, anh có quyền báo công an. Cô cũng khuyên anh lập một kế hoạch trả nợ cụ thể, dựa trên thu nhập hiện tại. Nam ghi chép cẩn thận, cảm thấy như mình đang dần lấy lại quyền kiểm soát.

Tối đến, Nam làm thêm một ca đêm nữa, dù cơ thể anh đã kiệt sức. Trong lúc nghỉ giữa ca, anh mở cuốn sổ tay, viết thêm: “Hôm nay, Linh cho anh 10 triệu. Anh không xứng đáng, nhưng anh sẽ trả lại cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn. Long có thể đe dọa, nhưng anh sẽ không để gã thắng.” Viết xong, anh cảm thấy như trút được một phần gánh nặng.

Khi trở về nhà vào sáng sớm, Nam thấy Linh đang sửa lại cái cửa sổ bị lung lay. Cô ngẩng lên, mỉm cười. “Mai muốn bố làm một cái giá sách nhỏ,” cô nói. “Em nghĩ anh có thể làm, đúng không?” Nam gật đầu, lòng ấm lên. Anh lấy dụng cụ, bắt đầu đo đạc, cảm nhận niềm vui giản dị khi làm điều gì đó cho gia đình.

Đêm đó, khi Mai đã ngủ, Nam và Linh ngồi bên nhau dưới ánh đèn vàng yếu ớt. “Anh đang cố, Linh,” Nam nói, giọng trầm. “Nhưng anh sợ mình không đủ sức. Long, nợ nần, tất cả như muốn kéo anh trở lại.” Linh nắm tay anh, chặt hơn bao giờ hết. “Anh không cần làm tất cả một mình,” cô nói. “Em ở đây, Mai ở đây. Chỉ cần anh không bỏ cuộc, chúng ta sẽ vượt qua.”

Nam nhìn vào mắt Linh, thấy trong đó không chỉ là tình yêu mà còn là một sức mạnh mà anh không ngờ tới. Anh ôm cô, thì thầm: “Cảm ơn em, vì đã không bỏ anh.” Trong lòng anh, bức ảnh gia đình như sáng lên, nhắc nhở anh về lý do anh phải tiếp tục.

Nam đứng trước cổng nhà, tay nắm chặt điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt đầy căng thẳng của anh. Tin nhắn mới từ Long vừa đến, ngắn gọn nhưng lạnh lùng: “Mai, 7 giờ tối, quán nhậu đầu ngõ. Mang 50 triệu, không thì đừng trách.” Nam cảm thấy tim mình đập thình thịch. Anh biết cuộc gặp này không thể tránh khỏi, nhưng ý nghĩ đối mặt với Long – gã chủ nợ khét tiếng với ánh mắt sắc như dao và đám tay chân hung tợn – khiến anh rùng mình. Anh nhìn vào nhà, nơi Linh đang dạy Mai học bài, tiếng cười trong trẻo của con gái vang lên. Nam tự nhủ: “Mình phải bảo vệ họ, bằng mọi giá.”

Anh nhét điện thoại vào túi, bước vào nhà, cố giấu vẻ lo lắng. Mai chạy đến, ôm chân anh. “Bố! Con học xong bảng cửu chương rồi, bố kiểm tra con nha!” Nam mỉm cười, ngồi xuống cạnh con gái, lắng nghe cô bé đọc vanh vách. Nhưng đầu óc anh vẫn bị ám ảnh bởi tin nhắn của Long. Linh nhìn anh, ánh mắt tinh ý như đọc được suy nghĩ của chồng. “Có chuyện gì hả anh?” cô hỏi nhỏ, khi Mai đã quay lại với cuốn vở.

Nam ngập ngừng, nhưng nhớ lại lời Linh hôm trước: “Chúng ta là vợ chồng, phải cùng nhau đối mặt.” Anh kéo cô ra góc bếp, nói nhỏ: “Long hẹn anh gặp tối mai, đòi 50 triệu. Anh định mang 10 triệu em đưa, thương lượng với gã để xin trả dần.” Linh cau mày, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. “Gã đó nguy hiểm, Nam. Anh đi một mình, em không yên tâm.” Cô dừng lại, rồi nói tiếp, giọng kiên quyết: “Em sẽ đi cùng anh. Nếu gã dám làm gì, ít nhất em có thể báo công an.”

Nam lắc đầu ngay. “Không được, Linh. Anh không muốn em và Mai dính vào chuyện này. Anh sẽ tự giải quyết.” Nhưng Linh nắm tay anh, ánh mắt không khoan nhượng. “Nam, em không để anh đối mặt với gã một mình. Em là vợ anh, anh không được đẩy em ra.” Nam nhìn vào mắt cô, thấy một sự kiên cường mà anh luôn ngưỡng mộ. Cuối cùng, anh gật đầu. “Được. Nhưng em phải hứa, nếu có gì nguy hiểm, em sẽ gọi ngay cho tổ chức pháp lý anh đã liên lạc.”

Sáng hôm sau, Nam đến xưởng cơ khí sớm, xin ông Tâm làm thêm một ca ngày để kiếm thêm tiền. Ông Tâm nhìn anh, ánh mắt vẫn còn chút nghi ngờ nhưng đã dịu đi. “Cậu làm như trâu thế này, coi chừng ngã bệnh,” ông nói. “Nhưng tôi thấy cậu nghiêm túc. Cứ làm tốt, tôi sẽ tăng lương sau tháng thử việc.” Nam gật đầu, cảm ơn, lòng nhẹ nhõm vì ông Tâm vẫn cho anh cơ hội.

Ca ngày và ca đêm liên tiếp khiến Nam kiệt sức. Mỗi lần mỏi mệt, anh lại lấy bức ảnh gia đình ra, nhìn nụ cười của Linh và Mai để tiếp tục. Trong giờ nghỉ, anh mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết: “Hôm nay, mình sợ Long sẽ làm gì đó với Linh và Mai. Nhưng mình không được quay lại sòng bạc. Mình phải mạnh mẽ, vì họ.” Viết xong, anh cảm thấy như trút được một phần lo âu.

Tối hôm đó, Nam và Linh đến quán nhậu đầu ngõ, một nơi ồn ào với mùi bia và tiếng cười lớn. Nam nắm chặt tay Linh, cảm nhận bàn tay cô run nhẹ nhưng vẫn không rút lại. Long ngồi ở góc quán, mặc áo thun rách, bên cạnh là hai gã to con với hình xăm đầy cánh tay. Nhìn thấy Nam, Long nhếch mép, giọng khàn khàn: “Tưởng mày trốn rồi, Nam. Tiền đâu?”

Nam hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng bình tĩnh. “Long, tôi mang 10 triệu trước,” anh nói, đặt túi tiền lên bàn. “Tôi đang làm việc, sẽ trả dần. Xin anh cho tôi thời gian.” Long cười lớn, tiếng cười đầy chế giễu. “10 triệu? Mày nghĩ tao mở ngân hàng à? 50 triệu, trả hết tuần sau, không thì tao đến nhà mày, nói chuyện với vợ con mày.”

Linh siết chặt tay Nam, bước lên. “Anh Long, chúng tôi đang cố gắng,” cô nói, giọng run nhưng kiên định. “Chồng tôi đã bỏ cờ bạc, đang làm việc để trả nợ. Anh cho chúng tôi thời gian, chúng tôi sẽ trả đủ.” Long nhìn Linh, ánh mắt lóe lên một tia thích thú nhưng cũng đầy nguy hiểm. “Cô vợ mạnh miệng nhỉ,” gã nói. “Được, tôi cho mày hai tháng, nhưng mỗi tuần trả 5 triệu. Trễ một ngày, đừng trách tao.”

Nam gật đầu, dù biết điều kiện của Long khắc nghiệt. “Cảm ơn anh,” anh nói, kéo Linh rời khỏi quán. Khi ra ngoài, Linh ôm chặt anh, nước mắt lăn dài. “Em sợ, Nam,” cô thì thầm. “Nhưng em tự hào vì anh không run.” Nam ôm cô, lòng đau nhói nhưng cũng trào dâng một sức mạnh mới. “Anh sẽ không để gã động đến em và Mai,” anh hứa.

Về đến nhà, Nam thấy Mai đang ngủ, cuốn vở mở trên bàn với một bức tranh mới: một gia đình ba người đứng dưới cây xanh. Anh ngồi xuống, vuốt tóc con gái, lòng ấm lên. Linh mang ra một cốc nước, ngồi cạnh anh. “Mai nói muốn bố làm giá sách để nó xếp sách,” cô nói. “Anh làm được không?” Nam gật đầu, mỉm cười. “Anh sẽ làm. Cho Mai, và cho cả nhà mình.”

Ngày hôm sau, Nam nghỉ ca đêm để ở nhà với Mai. Anh lấy gỗ cũ trong kho, bắt đầu đóng giá sách. Mai ngồi bên, tíu tít kể chuyện trường lớp, đưa anh từng cây đinh. “Bố ơi, giá sách này sẽ đẹp nhất luôn!” cô bé reo lên. Nam cười, cảm nhận niềm vui giản dị mà anh đã bỏ quên từ lâu. Khi Linh về, thấy giá sách gần xong, cô mỉm cười. “Anh làm nhanh thật,” cô nói, rồi ghé tai anh thì thầm: “Mai rất vui khi có bố ở nhà.”

Tối đó, Nam tham gia buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện. Anh kể về cuộc gặp với Long, về áp lực trả nợ, và về khoảnh khắc ở nhà với Mai. Ông Hòa vỗ vai anh. “Cậu đang đi đúng hướng, Nam. Những khoảnh khắc như với con gái cậu, đó là lý do để tiếp tục.” Minh gật đầu, thêm vào: “Mỗi lần cám dỗ đến, hãy nghĩ về giá sách đó, về nụ cười của Mai. Đó là sức mạnh lớn nhất của cậu.”

Đêm khuya, Nam ngồi viết vào cuốn sổ tay: “Hôm nay, mình đối mặt với Long. Mình sợ, nhưng Linh ở bên, và Mai chờ mình ở nhà. Mình sẽ làm việc, sẽ trả nợ, sẽ cho con một ngôi nhà đầy sách.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, cảm thấy con đường phía trước vẫn gian nan, nhưng mỗi bước anh đi đều chắc chắn hơn.

Nam thức dậy với cơn đau nhức khắp người, hậu quả của những ca làm việc liên tiếp ở xưởng cơ khí. Ánh sáng mờ nhạt của bình minh lọt qua khe cửa, chiếu lên căn phòng nhỏ nơi Linh và Mai vẫn còn say ngủ. Anh nhìn hai mẹ con, lòng trào dâng một cảm giác vừa ấm áp vừa nặng nề. Điều kiện trả nợ của Long – 5 triệu mỗi tuần trong hai tháng – như một gánh đá đè lên vai anh. Với lương thử việc và vài ca làm thêm, Nam chỉ vừa đủ chi trả, nhưng anh biết bất kỳ sai sót nào cũng có thể khiến mọi thứ đổ vỡ.

Hôm nay là ngày anh phải mang 5 triệu đầu tiên đến cho Long. Linh đã đưa anh số tiền tiết kiệm 10 triệu, và anh quyết định dùng một nửa để trả trước, phần còn lại giữ lại cho sinh hoạt gia đình. Anh mặc áo bảo hộ, chuẩn bị cho ca sáng, nhưng trước khi rời nhà, anh ghé qua bàn thờ tổ tiên, thắp một nén nhang. “Con sẽ làm được,” anh thì thầm, như để tiếp thêm sức mạnh cho chính mình.

Tại xưởng cơ khí, Nam làm việc với sự tập trung gấp đôi. Anh biết mỗi mối hàn, mỗi chi tiết hoàn thành là một bước tiến để giữ gia đình an toàn. Anh Hùng, đồng nghiệp thân thiết, nhận ra sự căng thẳng của Nam. “Mày sao thế, mặt cứ như sắp đánh nhau vậy?” Hùng hỏi, đưa cho Nam một điếu thuốc. Nam lắc đầu, từ chối. “Tao ổn, chỉ là… áp lực tí thôi.” Hùng gật đầu, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh ta như muốn nói rằng anh hiểu.

Giờ nghỉ trưa, Nam ngồi một mình ở góc xưởng, mở hộp cơm Linh chuẩn bị. Cơm nguội, rau luộc và một ít cá kho, nhưng với anh, đó là cả một bầu trời yêu thương. Anh lấy bức ảnh gia đình ra, nhìn nụ cười của Mai, lòng chợt nhẹ đi. Nhưng rồi, một tin nhắn đến, làm anh khựng lại. Không phải từ Long, mà từ một số lạ: “Nam, tao là Dũng, bạn cũ. Nghe nói mày khó khăn? Có kèo cá độ ngon, thắng chắc, giúp mày trả nợ. Gọi tao nếu muốn.”

Nam cảm thấy máu trong người nóng lên. Dũng là một tay chơi bài cùng sòng với anh hai năm trước, người từng thắng lớn rồi mất sạch chỉ trong một đêm. Lời mời của Dũng như một ngọn lửa cũ, bùng lên trong tâm trí Nam. Anh nhớ cảm giác cầm xấp tiền sau một ván thắng, tiếng reo hò của đám bạn, cảm giác mình là kẻ bất bại. Chỉ một lần, chỉ một kèo thôi, biết đâu anh có thể trả hết nợ, thậm chí mua lại chiếc xe máy cho Linh?

Nhưng rồi, anh nhìn bức ảnh gia đình, nghe tiếng cười của Mai vang lên trong ký ức. Anh mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết nhanh: “Hôm nay, Dũng rủ cá độ. Mình muốn thử, nhưng mình không thể. Linh và Mai cần mình, không phải tiền từ cờ bạc.” Anh xóa số của Dũng, chặn tin nhắn, rồi nhét sổ tay vào túi. Mồ hôi lăn trên trán, nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm, như vừa thắng một trận chiến vô hình.

Chiều đó, Nam mang 5 triệu đến quán nhậu đầu ngõ, nơi Long hẹn. Gã ngồi đó, vẫn với ánh mắt sắc lạnh và nụ cười nửa miệng. “Đúng giờ đấy, Nam,” Long nói, cầm xấp tiền đếm qua loa. “Cứ thế này, tao với mày không có vấn đề gì. Tuần sau, 5 triệu nữa, nhớ chưa?” Nam gật đầu, không nói gì, chỉ muốn rời đi càng nhanh càng tốt. Nhưng khi anh quay lưng, Long gọi với: “Nghe nói mày bỏ cờ bạc rồi? Đừng ngu, Nam. Muốn trả nợ nhanh, quay lại sòng đi, tao giới thiệu chỗ tốt.”

Nam siết chặt tay, cảm giác tức giận xen lẫn sợ hãi. Anh muốn quay lại, hét vào mặt Long rằng gã không có quyền điều khiển đời anh. Nhưng anh chỉ lắc đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn, nhưng tôi không chơi nữa.” Long cười lớn, tiếng cười vang vọng trong quán. “Tùy mày. Nhưng nợ thì phải trả, đừng để tao mất kiên nhẫn.”

Trên đường về, Nam cảm thấy chân mình nặng như chì. Lời của Long, tin nhắn của Dũng, tất cả như những con quỷ từ quá khứ, rình rập để kéo anh trở lại. Nhưng khi về đến nhà, thấy Mai đang chơi ngoài sân, anh chợt mỉm cười. “Bố!” Mai reo lên, chạy đến ôm anh. “Con chờ bố cả ngày luôn!” Nam nâng cô bé lên, hôn lên má con. “Bố xin lỗi, từ giờ bố sẽ về sớm hơn, được không?”

Tối hôm đó, Nam quyết định dành thời gian cho gia đình. Anh lấy dụng cụ ra, bắt đầu sửa lại căn nhà nhỏ theo lời Linh gợi ý. Mái nhà bị dột, cửa sổ lung lay, và bức tường ngoài sân đã nứt toác. Nam cùng Linh đo đạc, vá lại những chỗ hỏng, trong khi Mai lon ton đưa gạch, đưa xi măng. “Bố ơi, nhà mình sẽ đẹp như trong phim hả?” Mai hỏi, mắt sáng rực. Nam cười lớn. “Đẹp hơn phim luôn, vì có con giúp bố mà!”

Linh nhìn Nam làm việc, ánh mắt cô dịu dàng hơn bao giờ hết. “Anh làm được nhiều hơn em nghĩ,” cô nói, khi Mai đã chạy vào nhà chơi. Nam dừng tay, nhìn cô. “Vì em và Mai, anh phải cố. Nhưng Linh, anh sợ mình không đủ sức. Long, nợ nần, rồi hôm nay又有 một thằng bạn cũ rủ anh cá độ. Anh từ chối, nhưng… nó khó lắm.”

Linh nắm tay anh, chặt hơn bao giờ hết. “Anh đã từ chối, đó là điều quan trọng,” cô nói. “Nam, em biết anh đang cố. Mỗi lần anh muốn quay lại, hãy nhớ đến Mai, đến cái giá sách anh làm, đến căn nhà này. Chúng ta sẽ cùng làm nó đẹp lại, được không?” Nam gật đầu, ôm Linh vào lòng. “Cảm ơn em, vì không bỏ anh.”

Ngày hôm sau, Nam tham gia buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện. Anh kể về tin nhắn của Dũng, về cuộc gặp với Long, và về khoảnh khắc sửa nhà với Linh và Mai. Ông Hòa mỉm cười, vỗ vai anh. “Cậu mạnh hơn cậu nghĩ, Nam. Cám dỗ sẽ luôn đến, nhưng mỗi lần cậu nói không, cậu càng gần hơn với con người cậu muốn trở thành.” Minh gật đầu, thêm vào: “Hãy tập trung vào những gì cậu có – gia đình, công việc, chúng ta. Đó là sức mạnh để vượt qua.”

Nam trở về nhà với tinh thần nhẹ nhõm hơn. Anh tiếp tục sửa nhà, làm xong một bức tường nhỏ ở sân. Mai vẽ một bông hoa lên tường bằng phấn, cười rạng rỡ. “Nhà mình đẹp rồi, bố!” cô bé nói. Nam nhìn con gái, rồi nhìn Linh, cảm thấy trái tim mình đầy ắp. Anh mở cuốn sổ tay, viết: “Hôm nay, mình từ chối Dũng, trả nợ cho Long, và sửa nhà với Mai. Mình mệt, nhưng mình hạnh phúc. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ tiếp tục.”

Nam đứng trong xưởng cơ khí, ánh sáng từ ngọn đèn huỳnh quang chiếu xuống tấm kim loại anh vừa hàn. Nhưng mối hàn không đều, một lỗi cơ bản mà anh chưa từng mắc phải trong những năm làm nghề. Anh thở dài, lau mồ hôi trên trán, cảm nhận được ánh mắt của anh Hùng, đồng nghiệp cùng ca, đang nhìn mình từ phía xa. Nam biết mình đã thiếu tập trung, tâm trí bị phân tán bởi áp lực trả nợ và những đêm mất ngủ triền miên.

Hôm nay là ngày anh phải mang 5 triệu tiếp theo đến cho Long, và số tiền đó là tất cả những gì anh kiếm được từ ca làm thêm tuần qua. Ý nghĩ về gã chủ nợ, về khả năng gã sẽ mất kiên nhẫn, khiến Nam không thể tập trung. Anh cố sửa lại mối hàn, nhưng anh Hùng đã bước tới, giọng nghiêm khắc: “Nam, mày làm kiểu gì thế? Lỗi này mà giao hàng, cả tổ mình bị trừ lương đấy.”

Nam cúi đầu, cảm thấy xấu hổ. “Xin lỗi, anh. Tao… tao hơi mệt.” Hùng cau mày, không giấu được sự khó chịu. “Mệt thì nghỉ, đừng làm hỏng việc của cả nhóm. Tao biết mày đang cố, nhưng cờ bạc làm mày ra nông nỗi này, giờ đừng kéo tụi tao theo.” Lời Hùng như một nhát dao, dù Nam biết anh ta không ác ý. Anh gật đầu, không đáp, quay lại sửa mối hàn, tay run nhẹ.

Khi ca làm kết thúc, ông Tâm gọi Nam vào văn phòng. “Nam, tôi nghe Hùng nói về lỗi của cậu,” ông nói, giọng trầm nhưng không gay gắt. “Tôi biết cậu đang cố, nhưng đây là xưởng, không phải chỗ để sai sót. Cậu muốn tôi tin tưởng, phải làm tốt hơn.” Nam cúi đầu, giọng nhỏ: “Dạ, cháu xin lỗi. Cháu sẽ cẩn thận hơn.” Ông Tâm gật đầu, vỗ vai anh. “Tôi vẫn tin cậu, nhưng đừng để tôi thất vọng.”

Ra khỏi văn phòng, Nam cảm thấy như có một tảng đá đè lên ngực. Anh ngồi một mình ở góc xưởng, mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết: “Hôm nay, mình làm hỏng việc ở xưởng. Hùng giận, ông Tâm thất vọng. Mình không được để áp lực kéo mình xuống. Vì Linh, vì Mai, mình phải cố hơn.”

Chiều đó, Nam mang 5 triệu đến quán nhậu để gặp Long. Gã chủ nợ nhận tiền, đếm nhanh rồi nhếch mép. “Được đấy, Nam. Cứ đúng hẹn thế này, tao với mày hòa thuận. Còn 40 triệu, bảy tuần nữa, đừng để tao chờ.” Nam gật đầu, không nói gì, chỉ muốn rời đi. Nhưng Long gọi với: “Nghe nói mày làm ở xưởng cơ khí? Lương ba cọc ba đồng, trả nổi không? Muốn gỡ nhanh, tao có đường.” Nam lắc đầu, giọng cứng rắn: “Tôi trả được. Không cần đường nào cả.” Long cười khẩy, nhưng không nói thêm.

Trên đường về, Nam cảm thấy nhẹ nhõm vì đã vượt qua một tuần trả nợ nữa, nhưng lời của Hùng và ông Tâm vẫn ám ảnh anh. Anh ghé tiệm tạp hóa, mua một chiếc kẹo mút cho Mai, hy vọng nụ cười của con gái sẽ xoa dịu tâm trạng nặng nề.

Về đến nhà, Nam thấy Mai đang ngồi ngoài sân, cố gắng dùng búa đóng một cái đinh vào mảnh gỗ nhỏ. “Bố! Con muốn làm giá sách nữa!” cô bé reo lên, nhưng cái đinh bị cong vì cô đóng sai cách. Nam cười, ngồi xuống cạnh con. “Để bố dạy con,” anh nói, cầm tay Mai, hướng dẫn cô cách giữ búa và đóng đinh đúng lực. Mai chăm chú lắng nghe, mắt sáng rực. “Bố giỏi quá! Con muốn làm thợ như bố!” cô bé nói, khiến Nam bật cười.

Linh đứng ở cửa, nhìn hai bố con, ánh mắt dịu dàng. “Mai mê bố nó rồi,” cô nói, mang ra một cốc nước. Nam nhìn Linh, kể lại chuyện ở xưởng, cả sai sót lẫn lời cảnh báo của ông Tâm. “Anh sợ mình không làm tốt, Linh,” anh nói, giọng trầm. “Anh không muốn mọi người nghĩ anh vẫn là thằng cờ bạc vô dụng.”

Linh nắm tay anh, giọng chắc chắn: “Anh không vô dụng. Anh làm sai, nhưng anh sửa. Anh đang cố vì gia đình, đó là điều quan trọng. Đừng để một ngày xấu làm anh nghi ngờ bản thân.” Nam nhìn vào mắt cô, cảm thấy một luồng sức mạnh mới. “Cảm ơn em,” anh nói, ôm Linh vào lòng.

Tối hôm đó, Nam dành thời gian sửa lại mái nhà bị dột. Anh trèo lên mái, vá lại những chỗ thủng, trong khi Mai đứng dưới sân, đưa gạch và xi măng. Linh cũng tham gia, giữ thang cho anh. “Nhà mình sắp đẹp rồi, bố!” Mai reo lên, chỉ vào mái nhà được vá gọn gàng. Nam cười lớn, cảm nhận niềm vui giản dị mà anh từng đánh mất trong những ngày mê cờ bạc.

Sau khi Mai đi ngủ, Nam và Linh ngồi bên nhau dưới ánh đèn vàng. “Em thấy anh khác rồi,” Linh nói, giọng dịu dàng. “Anh mệt, nhưng anh không bỏ cuộc. Em tự hào về anh.” Nam mỉm cười, nhưng lòng vẫn lo lắng về món nợ và áp lực ở xưởng. “Anh chỉ sợ mình không đủ sức,” anh nói. Linh siết tay anh. “Anh không cần làm tất cả một mình. Em ở đây, Mai ở đây. Chúng ta là gia đình.”

Ngày hôm sau, Nam tham gia buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện. Anh kể về sai sót ở xưởng, về áp lực trả nợ, và khoảnh khắc dạy Mai đóng đinh. Ông Hòa cười lớn. “Cậu dạy con gái đóng đinh, thế là cậu đã làm được điều lớn lao rồi,” ông nói. “Cờ bạc không cho cậu những khoảnh khắc đó, đúng không?” Nam gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Minh, người dẫn nhóm, thêm vào: “Mỗi sai lầm là một bài học, Nam. Cậu nhận ra lỗi, sửa nó, đó là cách cậu trưởng thành.”

Nam trở về nhà với tinh thần tốt hơn. Anh tiếp tục làm giá sách thứ hai cho Mai, cùng cô bé sơn nó màu xanh – màu yêu thích của cô. “Bố ơi, giá sách này để con xếp truyện tranh!” Mai nói, ôm chặt anh. Nam nhìn con gái, rồi nhìn Linh đang mỉm cười ở cửa, cảm thấy trái tim mình đầy ắp.

Trước khi đi ngủ, Nam mở cuốn sổ tay, viết: “Hôm nay, mình làm sai ở xưởng, nhưng mình sửa. Mình trả thêm 5 triệu cho Long. Mình dạy Mai đóng đinh, và thấy nụ cười của con. Mình mệt, nhưng mình biết mình đang đi đúng hướng.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Vì Linh, vì Mai, mình sẽ không dừng lại.”

Nam tỉnh dậy với cảm giác chóng mặt, đầu óc quay cuồng như thể cả thế giới đang nghiêng ngả. Anh cố ngồi dậy, nhưng một cơn đau nhói ở ngực khiến anh phải vịn vào mép giường. Đã ba tuần liên tiếp anh làm việc ngày đêm, chỉ chợp mắt vài tiếng mỗi ngày, tất cả để đáp ứng khoản trả nợ 5 triệu mỗi tuần cho Long. Cơ thể anh, dù từng khỏe mạnh, giờ đã đến giới hạn. Anh nhìn sang Linh và Mai, vẫn đang ngủ say dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, và cố gắng giữ im lặng để không đánh thức họ.

Hôm nay là ngày anh phải mang thêm 5 triệu cho Long, nhưng cơn đau và sự mệt mỏi khiến Nam lo sợ. Anh tự nhủ chỉ cần vượt qua ngày này, anh sẽ xin ông Tâm giảm ca để nghỉ ngơi. Anh uống một ngụm nước, mặc áo bảo hộ, và rời nhà khi trời còn tối mịt, không muốn Linh nhận ra sự bất thường.

Tại xưởng cơ khí, Nam làm việc như một cái máy, cố gắng che giấu sự kiệt sức. Nhưng khi đang hàn một chi tiết lớn, anh đột nhiên hoa mắt, tay run rẩy, làm rơi chiếc mỏ hàn. Tiếng kim loại va chạm vang lên, thu hút ánh mắt của anh Hùng và vài đồng nghiệp khác. “Nam! Mày sao thế?” Hùng chạy tới, đỡ anh ngồi xuống. Nam thở hổn hển, cố nói: “Tao… tao ổn, chỉ mệt tí thôi.” Nhưng Hùng cau mày, giọng nghiêm khắc: “Mệt cái gì? Mày sắp ngã rồi! Ngồi đây, tao gọi ông Tâm.”

Ông Tâm đến, nhìn Nam với ánh mắt vừa lo lắng vừa bực bội. “Cậu làm quá sức rồi, Nam. Tôi bảo cậu cẩn thận, không phải ép mình đến ngã bệnh. Về nhà nghỉ đi, mai quay lại.” Nam định phản đối, nhưng cơn đau ngực lại ập đến, khiến anh chỉ biết gật đầu. Hùng đưa anh ra cổng, dúi vào tay anh một chai nước. “Coi chừng sức khỏe, Nam. Vợ con mày cần mày sống, không phải mày chết vì làm việc.”

Trên đường về, Nam cảm thấy xấu hổ và lo lắng. Anh không chỉ làm sai ở xưởng tuần trước, mà giờ còn để sức khỏe ảnh hưởng đến công việc. Quan trọng hơn, anh sợ Linh sẽ lo lắng, sợ Mai sẽ hỏi vì sao bố không khỏe. Anh ghé tiệm thuốc, mua một ít thuốc giảm đau, hy vọng có thể cầm cự đến khi gặp Long tối nay.

Về đến nhà, Nam cố giấu vẻ mệt mỏi, nhưng Linh nhận ra ngay. Cô đang giặt quần áo ngoài sân, thấy anh về sớm, liền chạy tới. “Nam, sao anh về giờ này? Có chuyện gì?” Giọng cô đầy lo lắng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Nam định nói dối, nhưng nhìn vào mắt Linh, anh biết không thể giấu. “Anh… anh mệt quá, ở xưởng bị chóng mặt. Ông Tâm cho anh về nghỉ.”

Linh kéo anh vào nhà, bắt anh ngồi xuống. Cô sờ trán anh, rồi kiểm tra mạch, ánh mắt ngày càng hoảng hốt. “Anh làm việc như trâu, không ngủ, không nghỉ, thế này sao chịu nổi?” cô nói, giọng run run. “Nam, anh không được để mình ngã. Mai cần bố, em cần anh. Nếu anh bệnh, ai lo cho gia đình này?” Nam cúi đầu, cảm thấy như một đứa trẻ bị mắng, nhưng cũng biết Linh nói đúng.

“Anh xin lỗi,” anh nói, giọng nhỏ. “Anh chỉ muốn trả nợ nhanh, để Long không làm phiền mình nữa. Tối nay anh phải gặp gã, đưa 5 triệu.” Linh lắc đầu, nắm tay anh. “Anh không đi đâu cả. Để em đi gặp Long. Anh nghỉ đi, không là em không tha thứ đâu.” Nam định phản đối, nhưng cơn đau ngực lại khiến anh im lặng. Cuối cùng, anh gật đầu, đưa túi tiền cho Linh. “Em cẩn thận,” anh nói. “Nếu gã nói gì, gọi ngay cho tổ chức pháp lý.”

Linh gật đầu, ánh mắt kiên định. “Anh nghỉ đi. Em sẽ lo được.” Cô ôm anh một cái, rồi rời nhà, để lại Nam với cảm giác bất lực xen lẫn biết ơn.

Trong lúc Linh đi gặp Long, Nam nằm trên giường, cố ngủ nhưng không thể. Anh nghĩ về những ngày tháng cờ bạc, khi anh bỏ bê sức khỏe, bỏ bê gia đình, chỉ để đuổi theo những ván bài. Giờ đây, dù anh đang cố làm đúng, cơ thể anh lại phản bội. Anh mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ, viết: “Hôm nay, mình kiệt sức, suýt ngã ở xưởng. Linh đi gặp Long thay mình. Mình không muốn cô ấy phải gánh chuyện này, nhưng mình phải tin cô ấy. Mình sẽ nghỉ ngơi, để tiếp tục vì Mai.”

Mai chạy vào phòng, thấy bố nằm, liền leo lên giường. “Bố ơi, bố mệt hả? Con kể chuyện cho bố nghe nha!” Cô bé bắt đầu kể về một con mèo trong truyện tranh, giọng trong trẻo khiến Nam mỉm cười. Anh kéo Mai vào lòng, thì thầm: “Con là thuốc của bố đấy.” Mai cười khúc khích, ôm chặt anh, và lần đầu tiên trong ngày, Nam cảm thấy nhẹ nhõm.

Linh trở về sau một tiếng, khuôn mặt mệt mỏi nhưng không hoảng loạn. Cô ngồi xuống cạnh Nam, kể lại: “Long nhận tiền, nhưng gã không hài lòng vì anh không đến. Gã nói tuần sau anh phải tự mang tiền, nếu không gã sẽ đến nhà.” Nam siết tay Linh, giọng nghẹn: “Cảm ơn em, Linh. Anh hứa, từ giờ anh sẽ chăm sóc mình tốt hơn, để không phải để em gánh nữa.”

Linh gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn lo lắng. “Nam, em không muốn anh làm việc đến chết. Em sẽ đi làm thêm, bán hàng online hoặc may vá, để phụ anh trả nợ. Chúng ta là vợ chồng, không phải chỉ mình anh gánh.” Nam nhìn cô, lòng trào dâng một cảm giác vừa yêu thương vừa áy náy. “Được,” anh nói. “Chúng ta sẽ cùng làm.”

Ngày hôm sau, Nam nghỉ làm để đi khám bác sĩ. Bác sĩ chẩn đoán anh bị kiệt sức và căng thẳng quá độ, yêu cầu anh nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ. Nam trở về, báo cho ông Tâm, và ông đồng ý cho anh nghỉ hai ngày, nhưng cảnh báo: “Cậu phải khỏe lại, Nam. Xưởng cần cậu.” Nam gật đầu, cảm ơn, lòng quyết tâm sẽ không để sai sót xảy ra nữa.

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về sự cố sức khỏe và việc Linh thay anh gặp Long. Ông Hòa gật đầu, chia sẻ: “Cậu may mắn có một người vợ như thế. Tôi từng mất vợ vì cờ bạc, cậu thì vẫn còn cô ấy. Đừng để cô ấy phải gánh quá nhiều.” Minh, người dẫn nhóm, thêm vào: “Sức khỏe là nền tảng, Nam. Cậu không thể giúp gia đình nếu cậu ngã. Hãy học cách cân bằng.”

Nam trở về nhà với tinh thần tốt hơn. Anh bắt đầu làm việc nhẹ nhàng, sửa lại cửa sổ còn dang dở, trong khi Mai giúp anh đưa đinh. Linh mang ra một cốc nước chanh, mỉm cười. “Anh khỏe hơn chưa?” cô hỏi. Nam gật đầu, ôm cô. “Nhờ em và Mai, anh sẽ khỏe lại.”

Trước khi đi ngủ, Nam viết vào sổ tay: “Hôm nay, mình suýt gục ngã, nhưng Linh đã đỡ mình. Mình sẽ chăm sóc bản thân, để cùng cô ấy trả nợ, để Mai có một người bố khỏe mạnh. Mình đang đi đúng hướng.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Cảm ơn các em, vì đã cho anh cơ hội.”

Nam ngồi bên bàn ăn nhỏ, nhìn Linh cẩn thận đếm từng đồng tiền lẻ từ một chiếc hộp cũ. Cô vừa bắt đầu bán hàng online, chủ yếu là quần áo trẻ em và đồ gia dụng, nhờ một người bạn giới thiệu. Những ngày qua, Linh làm việc đến khuya, trả lời tin nhắn khách hàng, gói hàng, và giao hàng quanh khu phố. Nam biết cô mệt, nhưng mỗi lần anh đề nghị cô nghỉ ngơi, Linh chỉ mỉm cười: “Em muốn giúp anh, để mình sớm trả hết nợ.” Sự kiên cường của cô khiến Nam vừa tự hào vừa áy náy, bởi anh biết Linh làm tất cả vì gia đình, vì anh.

Hôm nay, Nam cảm thấy khỏe hơn sau vài ngày nghỉ ngơi theo lời bác sĩ. Anh quay lại xưởng cơ khí, cẩn thận hơn trong từng mối hàn, quyết không để sai sót như trước. Nhưng trong lòng, anh vẫn lo lắng về khoản nợ với Long. Còn sáu tuần nữa, 35 triệu, và dù anh và Linh đang cố gắng, số tiền đó vẫn như một ngọn núi. Anh mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết: “Hôm nay, Linh làm thêm để giúp mình. Mình không muốn cô ấy vất vả, nhưng cô ấy không bỏ cuộc. Mình phải mạnh mẽ hơn, vì cô ấy và Mai.”

Buổi chiều, Nam về nhà sớm để giúp Mai chuẩn bị cho một buổi triển lãm tranh ở trường. Cô bé được giao nhiệm vụ vẽ một bức tranh về gia đình, và Mai muốn bố giúp. “Bố ơi, con muốn vẽ nhà mình, có bố, mẹ, và con, nhưng con không biết vẽ cây!” Mai nói, đôi mắt tròn xoe đầy hào hứng. Nam cười, lấy bút chì và giấy, ngồi xuống cạnh con. “Để bố chỉ con vẽ cây, rồi con thêm màu, được không?”

Hai bố con trải giấy ra sàn, Nam hướng dẫn Mai cách vẽ thân cây, cành lá, và cả những bông hoa nhỏ. Mai chăm chú, lưỡi hơi thè ra vì tập trung. “Bố vẽ đẹp hơn cô giáo luôn!” cô bé reo lên, khiến Nam bật cười. Anh nhìn con gái, lòng ấm áp. Những khoảnh khắc như thế này, giản dị nhưng tràn đầy yêu thương, là lý do anh không thể quay lại con đường cũ.

Khi Linh về, thấy hai bố con ngồi giữa đống giấy và màu vẽ, cô mỉm cười. “Nhà mình sắp có họa sĩ rồi!” cô nói, ngồi xuống xem bức tranh. Mai chỉ vào hình vẽ ba người nắm tay nhau dưới một cái cây lớn. “Đây là bố, mẹ, và con. Con muốn nhà mình mãi thế này!” Nam và Linh nhìn nhau, ánh mắt họ nói lên một lời hứa thầm lặng: sẽ làm tất cả để giữ gia đình này.

Nhưng niềm vui ấy không kéo dài. Tối hôm đó, khi Nam đang sửa lại cánh cửa sổ, một tin nhắn từ Long đến, khiến anh khựng lại. “Nam, tao đổi ý. Không chờ hai tháng nữa. 35 triệu, trả hết trong ba tuần. Không thì mày biết hậu quả.” Nam cảm thấy máu trong người lạnh đi. Ba tuần, 35 triệu, là điều không thể với thu nhập hiện tại của anh và Linh. Anh ngồi xuống, tay run run, cố giữ bình tĩnh để Linh và Mai không nhận ra.

Linh bước vào, thấy sắc mặt anh, liền hỏi: “Có chuyện gì, Nam?” Anh đưa điện thoại cho cô, giọng nghẹn: “Long muốn mình trả hết 35 triệu trong ba tuần. Anh… anh không biết làm sao.” Linh đọc tin nhắn, khuôn mặt cô tái đi, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Gã muốn ép mình quay lại cờ bạc,” cô nói, giọng chắc chắn. “Nhưng chúng ta không để gã thắng. Em sẽ liên lạc với tổ chức pháp lý, hỏi xem có cách nào. Còn anh, cứ tiếp tục làm việc, đừng để gã làm anh lung lay.”

Nam nhìn Linh, ngạc nhiên trước sự mạnh mẽ của cô. “Em không sợ à?” anh hỏi. Linh mỉm cười, dù mắt cô đỏ hoe. “Sợ chứ. Nhưng em sợ mất anh, mất gia đình hơn. Chúng ta sẽ cùng đối mặt, như lần trước.” Nam ôm chặt cô, cảm thấy một sức mạnh mới từ sự đồng hành của vợ. “Cảm ơn em,” anh thì thầm. “Anh hứa, anh sẽ không để gã kéo mình xuống.”

Ngày hôm sau, Linh gọi cho tổ chức hỗ trợ pháp lý, được hướng dẫn cách gửi thư cảnh báo đến Long, yêu cầu gã tuân thủ thỏa thuận trả nợ ban đầu. Cô cũng liên lạc với một người quen ở công an phường, đề phòng Long hành động quá khích. Trong khi đó, Nam làm việc ở xưởng với tinh thần quyết tâm hơn. Anh xin ông Tâm thêm ca cuối tuần, và ông đồng ý, nhưng nhắc nhở: “Cậu khỏe hơn chưa? Đừng để tôi phải gọi bác sĩ lần nữa.” Nam cười, cảm ơn, lòng biết ơn vì ông Tâm vẫn tin tưởng.

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về đòi hỏi mới của Long. Ông Hòa lắc đầu, chia sẻ: “Chủ nợ như gã luôn tìm cách ép cậu quay lại sòng bạc. Tôi từng bị thế, suýt mất tất cả. Cậu phải cứng rắn, và dựa vào gia đình.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Nam, cậu có Linh, có Mai, đó là sức mạnh lớn nhất. Nếu Long đe dọa, hãy báo công an ngay. Và nhớ, mỗi ngày cậu không quay lại cờ bạc là một ngày cậu thắng.”

Nam trở về nhà với tinh thần tốt hơn. Anh tiếp tục giúp Mai hoàn thiện bức tranh, thêm một mặt trời rực rỡ ở góc tranh theo ý cô bé. “Bố ơi, cô giáo nói tranh con đẹp, sẽ treo ở triển lãm!” Mai reo lên, ôm chặt anh. Nam cười, cảm thấy mọi mệt mỏi tan biến. Anh nhìn Linh, đang gói hàng cho khách, và nhận ra cô là người giữ gia đình này đứng vững.

Tối đó, Nam và Linh ngồi xuống tính toán lại thu nhập. Với việc Linh bán hàng online và Nam làm thêm, họ có thể trả 10 triệu trong ba tuần, nhưng vẫn thiếu 25 triệu. Linh đề nghị vay một khoản nhỏ từ bà Hai đầu ngõ, người từng giúp cô mua thuốc cho Mai. “Bà Hai tốt, sẽ cho mình vay với lãi thấp,” Linh nói. Nam ngập ngừng, không muốn Linh phải vay thêm, nhưng cuối cùng gật đầu. “Được, nhưng anh sẽ làm thêm để trả sớm. Em không được vất vả quá.”

Trước khi đi ngủ, Nam mở cuốn sổ tay, viết: “Hôm nay, Long ép mình trả nợ sớm. Mình sợ, nhưng Linh không bỏ cuộc. Mình giúp Mai vẽ tranh, thấy nụ cười của con. Mình sẽ không để Long thắng. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ tiếp tục.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chúng ta sẽ làm được, cùng nhau.”

Nam và Linh ngồi đối diện bà Hai trong căn nhà nhỏ đầu ngõ, mùi trà xanh thoang thoảng từ ấm nước trên bàn. Bà Hai, một người phụ nữ lớn tuổi với khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt hiền từ, lắng nghe Linh kể về tình cảnh gia đình. “Cháu biết bà từng giúp cháu mua thuốc cho Mai,” Linh nói, giọng chân thành. “Giờ tụi cháu cần vay 20 triệu để trả nợ, tụi cháu hứa sẽ trả dần trong sáu tháng, với lãi thấp nhất bà có thể cho.”

Nam ngồi bên, lòng nặng trĩu. Anh không muốn Linh phải cúi đầu xin vay, nhưng khoản nợ 35 triệu mà Long đòi trả trong ba tuần là một áp lực không thể né tránh. Bà Hai nhìn Nam, rồi nhìn Linh, gật đầu chậm rãi. “Tôi biết cậu Nam từng lầm đường vì cờ bạc,” bà nói, giọng trầm. “Nhưng tôi thấy cậu đang cố. Vì Linh và bé Mai, tôi cho vay 20 triệu, lãi 1% mỗi tháng. Nhưng các cháu phải giữ lời, trả đúng hạn.”

Nam cúi đầu, giọng nghẹn: “Cảm ơn bà. Cháu hứa, cháu sẽ không để bà thất vọng.” Linh nắm tay anh dưới bàn, siết nhẹ, như muốn tiếp thêm sức mạnh. Bà Hai mỉm cười, đứng dậy lấy tiền từ chiếc tủ gỗ cũ. “Tôi tin các cháu,” bà nói. “Nhưng cẩn thận với gã Long. Hắn không phải người dễ đối phó.”

Trên đường về, Nam và Linh bước chậm rãi, mỗi người mang một tâm tư. Số tiền 20 triệu từ bà Hai, cộng với 10 triệu họ có thể kiếm trong ba tuần, vẫn thiếu 5 triệu để trả Long. Nhưng Nam cảm thấy nhẹ nhõm vì có Linh bên cạnh, vì bà Hai đã tin tưởng họ. “Em giỏi thật,” anh nói, nhìn Linh. “Nếu không có em, anh không biết phải làm sao.” Linh mỉm cười, nhưng ánh mắt cô vẫn lo lắng. “Chúng ta chưa xong đâu, Nam. Long không dễ buông tha.”

Khi về đến nhà, Nam thấy Mai đang ngồi ngoài sân, cố sửa một con búp bê bị gãy tay. Cô bé cau mày, lẩm bẩm: “Sao nó khó thế!” Nam ngồi xuống cạnh con, cười nhẹ. “Để bố giúp. Nhưng con phải kiên nhẫn, sửa đồ hỏng không dễ đâu.” Anh lấy keo dán và một ít băng dính, hướng dẫn Mai cách dán lại cánh tay búp bê. “Con thấy chưa, làm từ từ, cẩn thận, thì sẽ đẹp lại,” anh nói. Mai gật đầu, mắt sáng lên khi búp bê được sửa xong. “Bố giỏi quá! Con sẽ kiên nhẫn như bố!”

Nam ôm Mai, lòng ấm áp. Anh nhận ra bài học về sự kiên nhẫn không chỉ dành cho con gái, mà còn cho chính anh. Mỗi ngày anh chống lại cám dỗ, mỗi tuần anh trả nợ, đều cần sự kiên nhẫn như khi sửa một món đồ hỏng. Linh đứng ở cửa, nhìn hai bố con, mỉm cười. “Mai học được từ bố rồi,” cô nói, giọng dịu dàng.

Nhưng không khí yên bình ấy tan biến vào tối hôm đó. Khi Nam đang đóng lại cánh cửa sổ, một bóng người lướt qua hàng rào gỗ trước nhà. Anh dừng tay, tim đập nhanh. Qua ánh đèn đường mờ nhạt, anh nhận ra dáng đi của Long, cùng một gã tay chân to lớn. Họ không gõ cửa, chỉ đứng đó, nhìn vào nhà, như một lời cảnh báo. Nam cảm thấy máu trong người lạnh đi. Anh chạy vào, kéo Linh và Mai vào góc nhà, thì thầm: “Đừng ra ngoài. Long đang ở đó.”

Linh ôm chặt Mai, ánh mắt hoảng loạn nhưng cố giữ bình tĩnh. “Gã muốn gì?” cô hỏi nhỏ. Nam lắc đầu, giọng run: “Chắc là dọa mình. Gã muốn ép mình trả sớm.” Anh lấy điện thoại, gọi ngay cho tổ chức hỗ trợ pháp lý, báo cáo sự việc. Người trực tổng đài hướng dẫn anh chụp ảnh nếu có thể và báo công an phường nếu Long hành động thêm. Nam gật đầu, cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng anh rối bời.

Sau vài phút, Long và gã tay chân rời đi, nhưng Nam biết đây không phải lần cuối. Anh ngồi xuống, ôm Linh và Mai, cảm thấy bất lực vì không thể bảo vệ họ tốt hơn. “Anh xin lỗi,” anh nói, giọng nghẹn. “Anh không muốn em và Mai sợ.” Linh siết tay anh, giọng chắc chắn: “Không phải lỗi của anh. Gã muốn mình hoảng, nhưng chúng ta không để gã thắng. Mai, con đừng sợ, bố mẹ ở đây.”

Mai gật đầu, nhưng cô bé vẫn ôm chặt Linh, ánh mắt đầy lo lắng. Nam nhìn con gái, lòng đau nhói. Anh tự nhủ phải mạnh mẽ hơn, không chỉ vì nợ nần, mà vì Mai không đáng phải sống trong sợ hãi.

Ngày hôm sau, Nam đến xưởng cơ khí với tâm trạng nặng nề. Anh làm việc cẩn thận, tránh sai sót, nhưng ánh mắt của anh Hùng vẫn dõi theo, như muốn chắc chắn anh không để chuyện cá nhân ảnh hưởng. Trong giờ nghỉ, Nam gọi cho công an phường, báo cáo về hành vi đe dọa của Long. Một viên công an hứa sẽ theo dõi, nhưng cảnh báo: “Nếu không có bằng chứng cụ thể, chúng tôi khó can thiệp. Cậu cứ bình tĩnh, đừng để gã ép.”

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về sự xuất hiện của Long. Ông Hòa lắc đầu, chia sẻ: “Tôi từng bị chủ nợ dọa như thế. Họ muốn cậu sợ, muốn cậu quay lại sòng bạc. Đừng để họ điều khiển cậu.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Nam, cậu có gia đình, có chúng tôi. Nếu Long tiếp tục, ghi lại mọi thứ – tin nhắn, ảnh, bất cứ gì. Và giữ vững tinh thần, cậu đang làm đúng.”

Nam trở về nhà, thấy Linh đang gói hàng cho khách. Cô đã kiếm được thêm 500 nghìn tuần này, một khoản nhỏ nhưng đủ để anh tự hào. “Em giỏi thật,” anh nói, ôm cô. Linh cười, nhưng ánh mắt cô vẫn lo lắng. “Công an nói gì?” cô hỏi. Nam kể lại, rồi nắm tay cô. “Chúng ta sẽ cẩn thận. Anh sẽ không để Long làm hại em và Mai.”

Tối đó, Nam tiếp tục sửa nhà, vá lại một bức tường nứt. Mai giúp anh trộn xi măng, tíu tít kể về buổi triển lãm tranh ở trường. “Cô giáo treo tranh con lên tường, bạn nào cũng thích!” cô bé nói, khiến Nam cười lớn. Anh nhìn con gái, rồi nhìn Linh đang chuẩn bị cơm tối, cảm thấy trái tim mình đầy ắp. Dù Long vẫn là một bóng ma, anh biết mình không đơn độc.

Trước khi đi ngủ, Nam mở cuốn sổ tay, viết: “Hôm nay, Long dọa ngoài nhà, mình sợ nhưng Linh mạnh mẽ. Mình dạy Mai kiên nhẫn, thấy nụ cười của con. Mình sẽ bảo vệ gia đình, dù khó đến đâu. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ không bỏ cuộc.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chúng ta sẽ vượt qua.”

Nam đếm lại số tiền trong chiếc hộp sắt cũ, từng tờ polymer được xếp ngay ngắn. Anh và Linh đã tiết kiệm được 8 triệu trong tuần qua, nhờ Linh bán hàng online và anh làm thêm ca cuối tuần. Cùng với 20 triệu vay từ bà Hai, họ có đủ 28 triệu để trả Long vào cuối tuần này, một khoản lớn hơn để đáp ứng yêu cầu khắc nghiệt của gã. Nhưng Nam biết, dù trả được lần này, vẫn còn 7 triệu nữa, và Long không phải là người dễ dàng buông tha. Anh nhìn ra sân, nơi Mai đang chơi với con búp bê đã sửa, lòng trào dâng một quyết tâm mãnh liệt: phải chấm dứt bóng ma của Long, vì gia đình anh.

Linh bước vào, đặt một cốc nước chanh bên cạnh anh. “Mai kể cả ngày về bức tranh được treo ở trường,” cô nói, mỉm cười. “Con bé muốn làm một bữa tối đặc biệt để ăn mừng, bảo là mời bố mẹ.” Nam cười lớn, lần đầu tiên trong nhiều ngày, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa. “Vậy tối nay mình làm gì ngon cho Mai nhé,” anh nói, nắm tay Linh. “Cảm ơn em, vì đã giữ nhà mình ấm.”

Tại xưởng cơ khí, Nam làm việc với sự tập trung cao độ. Sau sự cố sức khỏe và sai sót trước đó, anh cẩn thận hơn, kiểm tra từng mối hàn như thể đó là lời hứa với ông Tâm và đồng nghiệp. Anh Hùng, dù vẫn giữ vẻ nghiêm khắc, đã bắt đầu nói chuyện thân thiện hơn. “Mày trông ổn hơn rồi,” Hùng nói trong giờ nghỉ. “Cứ thế này, ông Tâm sẽ tăng lương cho mày sớm thôi.” Nam gật đầu, cảm ơn, lòng biết ơn vì xưởng vẫn là nơi anh có thể dựa vào.

Nhưng khi đang chuẩn bị rời xưởng, Nam nhận được một cuộc gọi từ một số quen thuộc: Tí, người bạn cũ từng rủ anh quay lại sòng bạc. Nam định tắt máy, nhưng Tí nói nhanh: “Đừng cúp, Nam! Tao không rủ mày đánh bạc. Tao có việc làm, lương cao, chỉ cần mày tham gia một buổi ‘gặp gỡ’ với mấy người bạn. Họ trả tiền tốt, giúp mày trả nợ.” Giọng Tí ngọt ngào, nhưng Nam cảm nhận được sự bất an. Anh nhớ những lần Tí lôi anh vào sòng bạc với những lời hứa tương tự.

“Tao không cần, Tí,” Nam nói, giọng cứng rắn. “Tao đang làm việc, trả nợ dần. Đừng gọi nữa.” Nhưng Tí cười khẩy qua điện thoại. “Mày ngu thật. Long đang cáu vì mày trả chậm, mày biết không? Một buổi thôi, 10 triệu, đủ để mày xong nợ. Nghĩ tới vợ con mày đi.” Nam siết chặt điện thoại, tim đập nhanh. Ý nghĩ về 10 triệu, đủ để trả hết nợ và thoát khỏi Long, lướt qua đầu anh như một ngọn lửa.

Anh mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết nhanh: “Hôm nay, Tí rủ làm việc mờ ám, chắc là sòng bạc. Mình muốn đi, vì 10 triệu, nhưng mình không thể. Linh và Mai tin mình, mình không được phản bội họ.” Anh chặn số Tí, hít một hơi thật sâu, rồi bước ra khỏi xưởng, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn run rẩy vì cám dỗ vừa vượt qua.

Tối đó, Nam và Linh chuẩn bị một bữa ăn nhỏ để mừng bức tranh của Mai. Linh nấu canh chua cá lóc, món Mai thích nhất, và Nam chiên thêm ít chả trứng. Mai, trong chiếc váy hồng cũ nhưng sạch sẽ, chạy quanh bếp, tíu tít kể về buổi triển lãm. “Cô giáo nói tranh con đẹp nhất lớp, bạn Minh còn xin chụp ảnh!” cô bé nói, mắt sáng rực. Nam cười, xoa đầu con. “Con gái bố giỏi thật. Lớn lên làm họa sĩ, vẽ cả thế giới nhé.”

Bữa ăn diễn ra dưới ánh đèn vàng ấm áp. Linh kể về một khách hàng hài lòng với lô hàng quần áo, còn Nam kể về việc ông Tâm khen anh làm tốt tuần này. Mai chen vào, kể thêm chuyện con mèo của bạn học trèo cây, khiến cả nhà bật cười. Nam nhìn Linh và Mai, cảm thấy trái tim mình đầy ắp. Những khoảnh khắc như thế này, dù giản dị, là điều anh không bao giờ tìm thấy trong những ván bài.

Sau bữa ăn, Mai mang bức tranh ra khoe lại. Nam và Linh ngồi xuống, cùng con dán những ngôi sao lấp lánh lên góc tranh, như một món quà cho nỗ lực của cô bé. “Nhà mình là ngôi sao luôn, đúng không bố?” Mai hỏi. Nam gật đầu, ôm con. “Đúng rồi, con là ngôi sao sáng nhất.” Linh nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, và Nam biết cô cũng đang nghĩ về những khó khăn họ đang vượt qua.

Nhưng không khí yên bình ấy bị phá vỡ vào sáng hôm sau. Khi Nam chuẩn bị đi làm, Linh chạy ra, mặt tái mét. “Nam, tối qua em thấy Long đứng ngoài ngõ, gần hàng rào. Gã không làm gì, nhưng em sợ.” Nam cảm thấy máu trong người lạnh đi. Long đã xuất hiện lần thứ hai, và lần này anh biết gã đang tăng áp lực. “Em báo công an chưa?” anh hỏi. Linh gật đầu. “Rồi, nhưng họ nói cần bằng chứng cụ thể hơn. Em đã chụp ảnh, gửi cho tổ chức pháp lý.”

Nam ôm Linh, cố giữ giọng bình tĩnh. “Đừng sợ, em. Chủ nhật này anh sẽ mang 28 triệu cho Long, gã sẽ bớt làm phiền. Anh hứa, anh sẽ bảo vệ em và Mai.” Linh gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn lo lắng. “Anh cẩn thận, Nam. Gã không đáng tin.”

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về lời mời của Tí và sự xuất hiện của Long. Ông Hòa lắc đầu. “Gã Long và Tí đều muốn mồi cậu quay lại cờ bạc. Tôi từng bị thế, suýt mất con trai. Cậu phải cứng, Nam.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Cậu đã từ chối Tí, đó là chiến thắng lớn. Với Long, cứ ghi lại mọi hành vi đe dọa. Và nhớ, gia đình cậu là lý do để tiếp tục.”

Nam trở về nhà, thấy Linh đang dạy Mai học bài. Anh ngồi xuống, giúp con làm toán, cảm nhận niềm vui giản dị khi nghe Mai đọc to đáp án đúng. Linh mang ra một cốc nước, thì thầm: “Em kiếm thêm 200 nghìn hôm nay. Cứ thế này, mình sẽ trả được.” Nam nắm tay cô, lòng biết ơn vì có cô bên cạnh.

Tối đó, Nam kiểm tra lại số tiền, chuẩn bị cho cuộc gặp Long. Anh viết vào cuốn sổ tay: “Hôm nay, Tí rủ mình vào bẫy, Long dọa ngoài ngõ. Mình sợ, nhưng bữa tối với Linh và Mai nhắc mình phải mạnh mẽ. Chủ nhật, mình sẽ trả 28 triệu, và bảo vệ gia đình. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ không dừng lại.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chúng ta sẽ vượt qua, vì nhau.”

Nam đứng trước quán nhậu đầu ngõ, tay nắm chặt túi tiền chứa 28 triệu – gần như toàn bộ số tiền anh và Linh tích cóp cùng khoản vay từ bà Hai. Ánh đèn neon từ quán hắt ra, chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của anh. Cuộc gặp với Long hôm nay là bước ngoặt: nếu gã chấp nhận số tiền này, chỉ còn 7 triệu nợ, và gia đình anh có thể thấy ánh sáng cuối đường hầm. Nhưng Nam biết Long không phải người dễ thỏa mãn, và mỗi lần đối mặt gã là một thử thách tinh thần.

Linh đứng bên cạnh, ánh mắt kiên định dù tay cô run nhẹ. “Anh bình tĩnh,” cô thì thầm. “Mình làm đúng, gã không thể làm gì.” Nam gật đầu, siết tay cô, cảm nhận sức mạnh từ sự đồng hành của vợ. Anh hít một hơi thật sâu, bước vào quán, nơi Long đang ngồi ở góc quen thuộc, bên cạnh một gã tay chân với ánh mắt lạnh lùng.

“Đúng giờ,” Long nhếch mép, nhìn Nam rồi lướt mắt sang Linh. “Cô vợ lại đi cùng, mạnh mẽ nhỉ.” Nam đặt túi tiền lên bàn, giọng trầm nhưng chắc chắn: “28 triệu, như anh yêu cầu. Còn 7 triệu, tôi sẽ trả trong hai tuần.” Long cầm túi, đếm tiền chậm rãi, ánh mắt như muốn xuyên thủng Nam. “Mày nhanh tay đấy,” gã nói, giọng đầy mỉa mai. “Nhưng tao đổi ý. 7 triệu, trả hết tuần sau, không thì mày biết chuyện gì xảy ra.”

Nam cảm thấy máu dồn lên đầu. Anh đã làm việc đến kiệt sức, Linh đã gác cả giấc ngủ để bán hàng, tất cả để đáp ứng đòi hỏi của Long, vậy mà gã vẫn ép thêm. “Anh nói hai tháng,” Nam nói, giọng run vì tức giận. “Giờ còn ba tuần, tôi đã trả gần hết. Anh không thể đổi ý vậy!” Long cười lớn, đập tay xuống bàn. “Mày dám cãi? Tao là chủ nợ, tao muốn sao thì mày phải làm. Tuần sau, 7 triệu, hoặc tao đến nhà mày, nói chuyện với con bé Mai.”

Nghe tên con gái, Nam cảm thấy như có lửa bùng lên trong lồng ngực. Anh đứng bật dậy, nắm tay siết chặt, sẵn sàng lao vào Long. Nhưng Linh nắm tay anh, kéo lại, giọng nhỏ nhưng sắc: “Nam, đừng.” Cô nhìn Long, ánh mắt không chút sợ hãi. “Anh Long, chúng tôi sẽ trả đủ 7 triệu trong hai tuần, như thỏa thuận ban đầu. Nếu anh đe dọa gia đình tôi, chúng tôi có bằng chứng và công an sẽ can thiệp.” Long nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ, nhưng gã chỉ cười khẩy. “Được, hai tuần. Nhưng đừng để tao chờ.”

Nam và Linh rời quán, tim anh vẫn đập thình thịch. Ngoài ngõ, anh ôm chặt Linh, giọng nghẹn: “Anh xin lỗi, suýt nữa anh mất kiểm soát. Cảm ơn em, vì đã giữ anh lại.” Linh siết tay anh, mắt đỏ hoe. “Chúng ta làm đúng, Nam. Gã không thể thắng nếu mình không bỏ cuộc.”

Trên đường về, Nam cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa nặng nề. Anh đã trả được 28 triệu, một bước tiến lớn, nhưng lời đe dọa của Long về Mai khiến anh không thể yên tâm. Khi về đến nhà, Mai chạy ra, ôm chân anh. “Bố! Con vẽ thêm tranh mới, bố xem nha!” Nam mỉm cười, cố giấu nỗi lo, nâng cô bé lên. “Để bố xem, họa sĩ nhỏ của bố vẽ gì nào?” Nhưng ánh mắt anh lướt qua Linh, và cả hai hiểu rằng họ cần bảo vệ Mai hơn bao giờ hết.

Tối hôm đó, Nam không ngủ được. Anh ngồi ở góc nhà, mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết: “Hôm nay, mình trả 28 triệu cho Long, nhưng gã đe dọa Mai. Mình suýt đánh gã, nhưng Linh giữ mình lại. Mình phải bảo vệ gia đình, không được để cơn giận thắng. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ tiếp tục.” Viết xong, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nỗi sợ Long đến gần nhà vẫn ám ảnh.

Ngày hôm sau, Nam đề nghị cả nhà cùng sửa lại sân nhỏ trước nhà, biến nó thành một góc vui chơi cho Mai. “Con muốn có chỗ chơi nhảy dây!” Mai reo lên, khiến Nam và Linh bật cười. Anh lấy xi măng và gạch cũ, bắt đầu lát lại sân, trong khi Linh dọn cỏ và Mai vẽ phấn lên những viên gạch. “Bố ơi, con vẽ mặt trời ở đây nhé!” Mai nói, cầm phấn vẽ một hình tròn rực rỡ. Nam gật đầu, xoa đầu con. “Vẽ đi, để sân nhà mình sáng nhất xóm!”

Linh tham gia, trồng thêm vài chậu cây nhỏ quanh sân. “Mai sau mình làm cái xích đu cho Mai,” cô nói, ánh mắt sáng lên. Nam nhìn cô, lòng ấm áp. Dù áp lực từ Long vẫn đè nặng, những khoảnh khắc này – cả nhà cùng nhau làm việc, cười đùa – là lý do anh không thể bỏ cuộc. Khi sân gần xong, Mai nhảy dây trên phần lát mới, cười khúc khích. “Bố mẹ giỏi nhất!” cô bé nói, khiến Nam và Linh ôm nhau, quên đi nỗi lo trong giây lát.

Tại xưởng cơ khí, Nam tiếp tục làm việc chăm chỉ, tránh sai sót. Anh Hùng nhận ra sự nỗ lực của anh, vỗ vai: “Mày ổn rồi, Nam. Cứ thế này, tao tin mày sẽ quay lại như xưa.” Nam cười, cảm ơn, lòng biết ơn vì đồng nghiệp bắt đầu tin tưởng anh. Ông Tâm cũng gọi anh vào, thông báo: “Tháng này cậu làm tốt, tôi tăng lương thử việc lên 10%. Cố lên, Nam.” Nam cúi đầu, cảm thấy một tia hy vọng mới.

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về cuộc gặp với Long và khoảnh khắc suýt mất kiểm soát. Ông Hòa gật đầu, chia sẻ: “Cơn giận là thứ khó nhất để kiềm chế. Tôi từng đánh một gã chủ nợ, cuối cùng chỉ khiến gia đình khổ hơn. Cậu giữ được mình, đó là chiến thắng.” Minh, người dẫn nhóm, thêm vào: “Nam, cậu có Linh bên cạnh, đó là sức mạnh lớn. Với Long, cứ ghi lại mọi đe dọa, và tin vào con đường cậu đang đi.”

Tối đó, Nam và Linh ngồi tính toán lại. Với lương tăng và tiền Linh kiếm từ bán hàng, họ có thể tiết kiệm 7 triệu trong hai tuần, nhưng sẽ rất chật vật. Linh đề nghị bán thêm một lô hàng quần áo cũ, còn Nam xin làm thêm ca cuối tuần. “Chúng ta sẽ làm được,” Linh nói, nắm tay anh. Nam gật đầu, ôm cô. “Cảm ơn em, vì không để anh một mình.”

Trước khi đi ngủ, Nam nhìn Mai ngủ say, bức tranh mới của cô bé đặt trên bàn. Anh mở cuốn sổ tay, viết: “Hôm nay, Long đe dọa Mai, mình suýt mất kiểm soát, nhưng Linh giữ mình lại. Mình sửa sân cho Mai, thấy nụ cười của con. Còn 7 triệu, mình sẽ trả hết. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ không dừng.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chỉ một chút nữa thôi, chúng ta sẽ tự do.”

Nam ngồi trong góc xưởng cơ khí, kiểm tra lại mối hàn cuối cùng của ca làm thêm. Những tuần qua, anh và Linh đã dồn mọi sức lực để tiết kiệm 7 triệu còn lại cho Long, khoản nợ cuối cùng để thoát khỏi gã chủ nợ. Với lương tăng nhẹ từ ông Tâm và tiền Linh kiếm từ bán hàng online, họ đã có 6 triệu. Chỉ còn 1 triệu nữa, nhưng thời hạn hai tuần mà Long đặt ra đang đến gần, và Nam biết gã không tha thứ cho sự chậm trễ. Anh lau mồ hôi, nhìn bức ảnh gia đình trong túi áo, thì thầm: “Chỉ một chút nữa thôi, mình sẽ tự do.”

Linh ở nhà cũng không ngừng nỗ lực. Cô bán thêm một lô quần áo cũ, chấp nhận làm việc đến khuya để trả lời khách hàng. Nam thấy cô mệt, đôi mắt thâm quầng, nhưng mỗi lần anh bảo cô nghỉ, Linh chỉ nói: “Mình sắp xong rồi, Nam. Cùng cố chút nữa thôi.” Sự kiên cường của cô là ngọn lửa giữ Nam đứng vững, dù cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau lần kiệt sức.

Trong giờ nghỉ trưa tại xưởng, Nam bất ngờ được một đồng nghiệp mới, tên Kiên, kéo ra góc nói chuyện. Kiên là một tay thợ trẻ, mới vào xưởng vài tuần, nhưng luôn tỏ ra thân thiện. “Nam, tao thấy mày làm quần quật, chắc nợ nần gì hả?” Kiên hỏi, giọng tò mò. Nam gật đầu qua loa, không muốn chia sẻ. Nhưng Kiên tiếp tục, hạ giọng: “Tao có đường kiếm tiền nhanh, không liên quan cờ bạc đâu. Làm một vụ giao hàng đêm, 2 triệu một lần, đủ để mày trả nợ. Đi với tao, tối nay thôi.”

Lời mời của Kiên khiến Nam khựng lại. 2 triệu, đủ để trả hết nợ và còn dư cho gia đình. Nhưng sự thân thiện của Kiên có gì đó không thật, và cụm từ “giao hàng đêm” khiến Nam nghi ngờ. Anh nhớ những lời Tí từng nói, những cái bẫy trá hình sòng bạc. “Cảm ơn, Kiên,” Nam nói, giọng cứng rắn. “Nhưng tao không cần. Tao đang trả nợ bằng cách của tao.” Kiên nhún vai, cười nhạt. “Tùy mày. Nhưng đừng hối hận.”

Nam quay lại công việc, nhưng lời của Kiên vẫn ám ảnh. Anh mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết: “Hôm nay, Kiên rủ làm việc mờ ám. 2 triệu nghe hấp dẫn, nhưng mình không tin. Linh và Mai xứng đáng với con đường sạch sẽ. Mình sẽ không sa lầy lần nữa.” Viết xong, anh cảm thấy nhẹ nhõm, như vừa vượt qua một ngọn sóng lớn.

Tối đó, Nam và Linh tổ chức một buổi kể chuyện gia đình, theo ý Mai. Cô bé muốn cả nhà ngồi cùng nhau, kể những câu chuyện vui, như cách cô thấy trong một cuốn sách ở trường. “Con kể trước nha!” Mai reo lên, ngồi giữa Nam và Linh trên chiếc chiếu cũ. Cô kể về một con thỏ trong truyện, làm cả nhà cười vì cách cô bắt chước tiếng thỏ. Linh kể tiếp, về lần cô và Nam gặp nhau ở chợ, khi Nam làm rơi giỏ cá và lúng túng xin lỗi. “Bố ngố ghê!” Mai cười khúc khích, ôm lấy Nam.

Đến lượt Nam, anh kể về ngày Mai chào đời. “Bố đứng ngoài phòng sinh, lo đến toát mồ hôi,” anh nói, giọng trầm ấm. “Khi thấy con, bố biết mình phải làm người tốt, để con tự hào.” Mai nhìn anh, mắt sáng rực. “Bố là người tốt nhất mà!” Cô bé ôm chặt anh, và Linh nắm tay Nam, ánh mắt cô nói lên tất cả: cô tự hào vì anh đang thay đổi.

Buổi kể chuyện kéo dài đến khi Mai ngủ gật trong lòng Linh. Nam bế con vào giường, đắp chăn, rồi quay lại ngồi với Linh dưới ánh đèn vàng. “Em thấy Mai vui lắm,” Linh nói, giọng dịu dàng. “Cảm ơn anh, vì dành thời gian cho con.” Nam nắm tay cô, lòng trào dâng. “Anh mới phải cảm ơn em. Nếu không có em, anh không biết mình sẽ ở đâu.”

Linh kể về việc bán hàng, rằng cô vừa nhận thêm một đơn lớn, đủ để có 1 triệu còn thiếu. “Chủ nhật này, mình trả hết cho Long,” cô nói, mắt sáng lên. Nam gật đầu, nhưng lòng vẫn lo lắng. Long đã đe dọa Mai, đã xuất hiện gần nhà, và anh sợ gã sẽ không dễ dàng buông tha dù nợ được trả hết.

Ngày hôm sau, Nam làm việc ở xưởng với tinh thần tốt hơn. Anh Hùng nhận ra sự thay đổi, vỗ vai: “Mày trông sáng sủa hơn rồi. Có gì vui hả?” Nam cười, kể về buổi kể chuyện với Mai, và Hùng gật đầu. “Gia đình là quan trọng nhất, Nam. Mày giữ được họ, là mày thắng rồi.” Lời Hùng khiến Nam suy nghĩ. Anh nhận ra, dù nợ nần hay cám dỗ, gia đình là lý do anh không bao giờ bỏ cuộc.

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về lời mời của Kiên và buổi tối với gia đình. Ông Hòa cười lớn. “Cậu từ chối 2 triệu, đó là chiến thắng lớn hơn cậu nghĩ. Tôi từng chạy theo những lời mời như thế, mất cả nhà. Cậu thì giữ được.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Nam, cậu đang xây lại cuộc sống, từng ngày một. Long có thể đe dọa, nhưng cậu có Linh, có Mai, có chúng tôi. Đừng quên điều đó.”

Chủ nhật đến, Nam và Linh chuẩn bị mang 7 triệu cuối cùng cho Long. Linh liên lạc với tổ chức pháp lý, chuẩn bị bằng chứng về các lần đe dọa của gã, đề phòng trường hợp xấu. Nam kiểm tra túi tiền, lòng vừa hy vọng vừa căng thẳng. “Đây là lần cuối,” anh nói với Linh. “Trả xong, mình sẽ bắt đầu lại, không nợ nần.” Linh gật đầu, ôm anh. “Cùng làm nhé, Nam.”

Trước khi rời nhà, Nam nhìn Mai đang vẽ tranh mới, một ngôi nhà với sân đầy hoa. “Bố mẹ đi chút rồi về, con ở nhà ngoan nhé,” anh nói, hôn lên trán con. Mai gật đầu, cười tươi. “Con chờ bố mẹ ăn cơm!” Nụ cười của cô bé là động lực để Nam bước ra khỏi nhà, đối mặt với Long lần cuối.

Anh viết vào cuốn sổ tay: “Hôm nay, Kiên rủ làm việc mờ ám, mình từ chối. Mình kể chuyện với Mai, thấy nụ cười của con. Chủ nhật, mình trả 7 triệu cho Long, chấm dứt nợ nần. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ làm được.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chúng ta sắp tự do rồi.”

Nam đứng trước quán nhậu đầu ngõ, tay nắm chặt túi tiền chứa 7 triệu – khoản nợ cuối cùng để cắt đứt với Long. Ánh đèn neon lập lòe chiếu lên khuôn mặt anh, nơi pha lẫn hy vọng và căng thẳng. Linh đứng bên, ánh mắt kiên định, tay cầm điện thoại đã sẵn sàng gọi tổ chức pháp lý nếu có biến. “Mình sẽ làm được,” cô thì thầm, siết tay Nam. Anh gật đầu, hít một hơi thật sâu, bước vào quán, lòng quyết tâm chấm dứt bóng ma đã đè nặng gia đình suốt hai năm.

Long ngồi ở góc quen thuộc, điếu thuốc trên tay cháy đỏ, ánh mắt sắc lạnh như dao. Bên cạnh gã là một tay chân to lớn, im lặng nhưng đầy đe dọa. “Mày đúng giờ,” Long nói, nhếch mép, lướt mắt từ Nam sang Linh. Nam đặt túi tiền lên bàn, giọng trầm nhưng chắc: “7 triệu, đủ để trả hết nợ. Từ giờ, chúng ta không còn gì với nhau.” Long cầm túi, đếm tiền chậm rãi, rồi bất ngờ cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian ồn ào của quán.

“Xong nợ? Mày ngây thơ thật,” Long nói, giọng mỉa mai. “7 triệu là nợ gốc, nhưng lãi thì sao? Tao tính thêm 3 triệu tiền lãi, trả ngay hôm nay, không thì đừng mong yên.” Nam cảm thấy máu dồn lên đầu, như thể sàn nhà dưới chân anh đang sụp xuống. 3 triệu lãi – một con số bất ngờ mà Long chưa từng nhắc đến. Anh siết chặt tay, giọng run vì tức giận: “Anh chưa bao giờ nói về lãi! Chúng tôi đã trả đúng như thỏa thuận!”

Linh bước lên, ánh mắt không chút sợ hãi. “Anh Long, chúng tôi có bằng chứng về mọi lần trả nợ và thỏa thuận ban đầu,” cô nói, giọng sắc bén. “Anh đòi thêm lãi là vi phạm, chúng tôi có thể báo công an.” Long nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ, nhưng gã nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin. “Công an? Mày nghĩ tao sợ? Nhưng thôi, vì cô vợ mày mạnh miệng, tao giảm còn 1 triệu lãi. Trả ngay, hoặc tao đến nhà mày tối nay.”

Nam cảm thấy cơn giận bùng lên, muốn lao vào Long để xóa cái nụ cười nham nhở đó. Nhưng ánh mắt Linh, bình tĩnh và kiên định, giữ anh lại. Cô thì thầm: “Nam, mình có 1 triệu tiết kiệm cuối cùng. Trả gã, để kết thúc.” Nam nhìn cô, lòng đau nhói vì Linh lại phải hy sinh, nhưng anh gật đầu. Anh lấy 1 triệu từ ví – số tiền cuối cùng họ giữ cho sinh hoạt – đưa cho Long. “Xong,” anh nói, giọng lạnh lùng. “Đừng bao giờ xuất hiện gần gia đình tôi nữa.”

Long nhận tiền, cười khẩy. “Được, mày thoát rồi. Nhưng nhớ, đừng để tao gặp lại.” Nam và Linh rời quán, không nhìn lại. Ra ngoài, Linh ôm chặt anh, nước mắt lăn dài. “Xong rồi, Nam,” cô thì thầm. “Chúng ta tự do.” Nam ôm cô, cảm giác nhẹ nhõm như trút được tảng đá đè nặng bao tháng qua. “Cảm ơn em,” anh nói, giọng nghẹn. “Nếu không có em, anh không làm được.”

Về đến nhà, Nam và Linh thấy Mai đang vẽ tranh trên bàn, một ngôi nhà với sân đầy hoa. “Bố mẹ về rồi!” cô bé reo lên, chạy đến ôm cả hai. Nam nâng Mai lên, cười tươi. “Bố mẹ có tin vui, con gái. Từ giờ, nhà mình không lo nữa!” Mai nghiêng đầu, không hiểu hết, nhưng nụ cười của cô bé khiến cả Nam và Linh bật cười. Họ ngồi xuống, kể cho Mai về việc bức tranh của cô đã truyền cảm hứng cho cả nhà, và hứa sẽ làm một góc sân thật đẹp cho cô chơi nhảy dây.

Tối hôm đó, Nam đề nghị cả nhà làm một món quà để cảm ơn bà Hai, người đã cho họ vay 20 triệu. “Bà tốt với mình, mình phải làm gì đó ý nghĩa,” anh nói. Linh gật đầu, và Mai reo lên: “Con muốn vẽ tranh cho bà!” Nam cười, lấy gỗ cũ và keo dán, đề nghị làm một khung ảnh thủ công. “Con vẽ tranh, bố làm khung, mẹ dán ảnh gia đình mình vào, được không?” anh hỏi. Mai gật đầu lia lịa, bắt đầu vẽ một bức tranh về một cái cây lớn, tượng trưng cho sự che chở của bà Hai.

Nam hướng dẫn Mai cách cắt giấy và dán ngôi sao lên tranh, trong khi Linh chọn một bức ảnh gia đình chụp từ năm ngoái, khi Mai còn đội mũ sinh nhật. Anh cẩn thận đóng khung gỗ, đánh bóng bằng giấy nhám, cảm nhận niềm vui khi làm việc cùng vợ con. “Bà Hai sẽ thích lắm!” Mai nói, ôm khung ảnh khi nó hoàn thành. Linh mỉm cười, nắm tay Nam. “Anh làm đẹp thật,” cô nói. “Bà sẽ cảm nhận được lòng mình.”

Ngày hôm sau, Nam và Linh mang khung ảnh đến nhà bà Hai. Bà cầm món quà, mắt ngân ngấn nước. “Các cháu khổ mà vẫn nghĩ cho tôi,” bà nói, giọng run. “Tôi biết các cháu sẽ làm được, và tôi không chọn sai người để tin.” Nam cúi đầu, cảm ơn bà, lòng biết ơn vì sự hỗ trợ của bà đã giúp gia đình anh vượt qua cơn bão.

Tại xưởng cơ khí, Nam làm việc với tinh thần mới. Anh Hùng nhận ra sự thay đổi, vỗ vai: “Mày trông như người khác, Nam. Hết nợ rồi hả?” Nam gật đầu, cười tươi. “Hết rồi, anh. Giờ tao chỉ lo cho vợ con.” Ông Tâm gọi anh vào, thông báo: “Cậu qua tháng thử việc, từ tuần sau làm chính thức, lương đầy đủ. Cứ thế này, tôi tin cậu.” Nam cảm ơn, cảm thấy một trang mới đang mở ra.

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về cuộc gặp cuối với Long và món quà cho bà Hai. Ông Hòa vỗ tay, cười lớn. “Cậu làm được, Nam! Trả hết nợ là chiến thắng lớn, nhưng giữ được gia đình mới là điều quý giá.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Nam, cậu đã đi một chặng đường dài. Cám dỗ sẽ còn đó, nhưng cậu biết mình mạnh hơn chúng. Hãy tiếp tục vì Linh và Mai.”

Tối đó, Nam và Linh ngồi bên Mai, xem cô bé kể lại câu chuyện về con thỏ trong truyện. Căn nhà nhỏ, dù vẫn xiêu vẹo, giờ đầy tiếng cười. Nam nhìn Linh, thấy ánh mắt cô sáng lên, không còn lo lắng như trước. “Chúng ta làm được, Linh,” anh nói, nắm tay cô. Linh gật đầu, mỉm cười. “Vì anh, vì Mai, em sẽ luôn ở đây.”

Trước khi đi ngủ, Nam mở cuốn sổ tay, viết: “Hôm nay, mình trả hết nợ cho Long, dù gã đòi thêm lãi. Linh giữ mình bình tĩnh, và mình làm khung ảnh cho bà Hai với Mai. Mình tự do, và nhà mình đầy tiếng cười. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ tiếp tục làm người tốt.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chúng ta đã vượt qua, và sẽ còn đi xa hơn.”

Nam đứng trong xưởng cơ khí, ánh sáng từ ngọn đèn huỳnh quang chiếu lên tấm kim loại anh vừa hoàn thành. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh cảm thấy nhẹ nhõm – không còn món nợ nào đè nặng, không còn tin nhắn đe dọa từ Long. Anh đã trở thành thợ chính thức, lương ổn định hơn, và căn nhà nhỏ của gia đình bắt đầu sáng lên tiếng cười. Nhưng sâu trong lòng, Nam biết quá khứ không dễ dàng buông tha, và linh cảm ấy trở thành sự thật vào một buổi chiều định mệnh.

Khi đang nghỉ trưa, Nam nhận được một tin nhắn từ một số lạ: “Nam, tao biết mày vừa trả hết nợ. Muốn kiếm tiền dễ, gặp tao ở quán cũ, 8 giờ tối. Không đi, đừng trách.” Tin nhắn không ký tên, nhưng giọng điệu lạnh lùng khiến Nam chắc chắn là Long hoặc ai đó liên quan đến gã. Anh siết chặt điện thoại, cơn giận xen lẫn sợ hãi trào lên. Anh đã trả hết nợ, vậy tại sao gã vẫn không buông tha?

Nam mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết: “Hôm nay, Long hoặc ai đó nhắn tin, rủ kiếm tiền dễ. Mình sợ gã quay lại, nhưng mình không được đi. Linh và Mai cần mình, không phải rắc rối mới.” Anh chụp ảnh tin nhắn, gửi cho tổ chức pháp lý, và gọi ngay cho Linh. “Em ơi, anh nhận tin nhắn lạ, chắc là Long,” anh nói, giọng căng thẳng. “Anh không đi, nhưng anh sợ gã làm gì đó.”

Linh, đang gói hàng cho khách, dừng lại, giọng bình tĩnh nhưng lo lắng. “Anh làm đúng rồi, Nam. Đừng gặp gã. Em sẽ báo công an phường, gửi họ ảnh tin nhắn. Anh về nhà sớm, mình cùng nghĩ cách.” Nam gật đầu qua điện thoại, lòng biết ơn vì Linh luôn là chỗ dựa vững chắc. Anh quyết định ở lại xưởng làm thêm giờ, tránh xa quán nhậu, và tập trung vào công việc để xua tan nỗi lo.

Trong khi đó, Linh tiếp tục phát triển công việc bán hàng online. Cô không chỉ bán quần áo mà còn bắt đầu nhập thêm đồ chơi trẻ em, nhờ một người bạn giới thiệu nguồn hàng giá tốt. Tuần này, cô kiếm được 2 triệu, đủ để mua sách mới cho Mai và sửa lại mái nhà. Khách hàng bắt đầu tin tưởng, và Linh thậm chí nghĩ đến việc mở một gian hàng nhỏ trong tương lai. “Em muốn Mai có cuộc sống tốt hơn,” cô nói với Nam tối hôm trước. “Và em muốn anh không phải lo nữa.”

Nam nhìn Linh làm việc, lòng tự hào xen lẫn áy náy. Cô đã gánh quá nhiều khi anh sa lầy, và giờ anh muốn mình là người mang lại nụ cười cho cô. Anh viết vào sổ tay: “Linh đang làm tốt, cô ấy mạnh hơn mình nghĩ. Mình phải xứng đáng với cô ấy, không để Long hay bất kỳ ai phá hủy điều đó.”

Buổi chiều, Nam về nhà sớm để giúp Mai chuẩn bị cho một buổi thuyết trình ở trường. Cô bé được giao kể một câu chuyện về gia đình trước lớp, và Mai muốn bố giúp viết bài. “Con muốn kể về bố, vì bố giỏi sửa đồ!” Mai nói, mắt sáng rực. Nam cười, ngồi xuống với con, lấy giấy bút. “Vậy con kể gì về bố nào?” anh hỏi, giọng trầm ấm.

Mai suy nghĩ, rồi nói: “Con kể bố làm giá sách cho con, sửa sân cho con chơi, và bố không đi đánh bài nữa. Bố là siêu nhân!” Nam bật cười, nhưng lòng nghẹn lại. Anh giúp Mai viết bài, gợi ý cách kể sao cho tự nhiên, và tập cho cô bé đứng trước gương để luyện nói. “Con phải nhìn bạn, cười thật tươi, được không?” anh nói. Mai gật đầu, ôm anh. “Bố dạy con giỏi lắm!”

Linh nhìn hai bố con, mỉm cười. “Mai mà thuyết trình tốt, chắc cô giáo lại khen nữa,” cô nói, đặt một đĩa khoai chiên lên bàn. Nam nắm tay cô, thì thầm: “Cảm ơn em, vì đã cho anh cơ hội làm bố tốt.” Linh siết tay anh, ánh mắt dịu dàng. “Anh luôn là bố tốt, Nam. Chỉ là giờ con thấy rõ hơn thôi.”

Nhưng không khí yên bình ấy bị phá vỡ khi đêm xuống. Khi Nam đang kiểm tra cửa sổ, một tiếng động ngoài ngõ khiến anh giật mình. Anh nhìn qua khe cửa, thấy một bóng người đứng gần hàng rào – không rõ mặt, nhưng dáng đi giống Long. Nam chạy vào, kéo Linh và Mai vào góc nhà, thì thầm: “Đừng ra ngoài, có người.” Linh ôm Mai, lấy điện thoại gọi công an phường, giọng run nhưng cố giữ bình tĩnh. “Họ đang đến,” cô nói nhỏ.

Nam đứng cạnh cửa, tay nắm chặt cây búa, sẵn sàng bảo vệ gia đình. Nhưng sau vài phút, bóng người biến mất, và xe công an xuất hiện. Một viên công an kiểm tra quanh ngõ, nói: “Không thấy ai, nhưng chúng tôi sẽ tuần tra thường xuyên. Các anh chị cứ giữ bằng chứng, nếu gã quay lại, báo ngay.” Nam gật đầu, cảm ơn, nhưng lòng vẫn bất an. Anh ôm Linh và Mai, giọng nghẹn: “Anh xin lỗi, lại để em và con sợ.”

Linh lắc đầu, nắm tay anh. “Không phải lỗi anh. Gã muốn mình hoảng, nhưng mình không để gã thắng. Mai, con ổn chứ?” Mai gật đầu, nhưng cô bé ôm chặt Linh, giọng nhỏ: “Con không muốn người xấu đến nhà.” Nam hôn lên trán con, thì thầm: “Bố hứa, sẽ không để ai làm con sợ nữa.”

Ngày hôm sau, Nam đến xưởng với tâm trạng nặng nề, nhưng anh Hùng nhận ra và kéo anh nói chuyện. “Mày có chuyện gì, kể tao nghe,” Hùng nói, giọng chân thành. Nam kể về tin nhắn và bóng người ngoài ngõ, và Hùng gật đầu. “Tao biết Long, gã khét tiếng ở khu này. Mày trả hết nợ rồi, cứ báo công an, đừng để gã dọa.” Nam cảm ơn, cảm thấy nhẹ nhõm vì có đồng nghiệp hiểu mình.

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về sự việc. Ông Hòa lắc đầu. “Gã như Long không dễ buông, nhưng mày đã trả hết nợ, gã không có quyền gì. Ghi lại mọi thứ, và tin vào gia đình mày.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Nam, cậu đã đi xa hơn cậu nghĩ. Mỗi lần cậu chọn gia đình thay vì cám dỗ, cậu mạnh hơn. Đừng để Long kéo cậu lại.”

Tối đó, Nam và Linh ngồi với Mai, giúp cô luyện lại bài thuyết trình. Mai kể câu chuyện về bố, giọng trong trẻo, và khi cô bé nói “Bố là siêu nhân của con,” Nam cảm thấy mắt mình cay cay. Linh nắm tay anh, mỉm cười. “Con nói đúng,” cô nói. “Anh là siêu nhân của cả nhà.”

Trước khi đi ngủ, Nam viết vào sổ tay: “Hôm nay, Long hoặc ai đó dọa mình, xuất hiện ngoài ngõ. Mình sợ, nhưng Linh và công an giúp mình. Mình giúp Mai thuyết trình, thấy con tự tin. Mình sẽ bảo vệ gia đình, không để Long thắng. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ tiếp tục.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chúng ta mạnh hơn gã.”

Nam thức dậy với linh cảm bất an, như thể một cơn bão đang đến. Dù đã trả hết nợ, bóng ma của Long vẫn chưa rời khỏi cuộc sống gia đình anh. Những ngày qua, sự xuất hiện của gã gần nhà và tin nhắn đe dọa khiến Nam không thể yên tâm. Anh nhìn Linh đang chuẩn bị bữa sáng, Mai ngồi tô màu ở góc bàn, và tự nhủ phải bảo vệ họ, dù phải trả giá thế nào.

Hôm nay, Nam dự định đưa Mai đến trường để xem cô bé thuyết trình về gia đình, một sự kiện mà cô bé đã chuẩn bị hàng tuần với sự giúp đỡ của anh. Nhưng khi anh đang mặc áo bảo hộ để đi làm, một tiếng động lớn ngoài sân khiến anh khựng lại. Anh chạy ra, thấy cánh cổng gỗ bị đập vỡ, mảnh gỗ nằm la liệt trên mặt đất. Trên bức tường gần đó, một dòng chữ nguệch ngoạc bằng sơn đỏ: “Mày không thoát được đâu, Nam.”

Linh chạy ra, ôm Mai vào lòng để cô bé không thấy cảnh tượng. “Long,” cô thì thầm, giọng run nhưng đầy tức giận. Nam siết chặt tay, cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Anh muốn tìm Long ngay lập tức, nhưng ánh mắt Linh giữ anh lại. “Nam, đừng đi,” cô nói, giọng kiên quyết. “Gã muốn mình hoảng loạn. Em sẽ gọi công an, anh chụp ảnh lại, gửi cho tổ chức pháp lý.” Nam gật đầu, dù cơn giận vẫn sôi sục. Anh lấy điện thoại, chụp ảnh hiện trường, rồi dọn dẹp mảnh vỡ để Mai không sợ.

Công an phường đến sau 20 phút, ghi nhận vụ việc và hứa tăng cường tuần tra. “Chúng tôi nghi là Long, nhưng cần bằng chứng rõ hơn,” một viên công an nói. “Các anh chị cứ báo ngay nếu gã xuất hiện.” Nam cảm ơn, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Anh nhìn Linh, thấy cô đang trấn an Mai, và nhận ra mình không thể để cơn giận kéo cả gia đình vào nguy hiểm.

Tại xưởng cơ khí, Nam làm việc với tâm trạng rối bời. Anh Hùng nhận ra, kéo anh ra góc. “Lại chuyện gì, Nam? Mặt mày như sắp đánh nhau.” Nam kể về vụ phá hoại, và Hùng lắc đầu. “Long là loại không buông tha. Mày báo công an là đúng, nhưng cẩn thận, gã có cả đám tay chân.” Nam gật đầu, cảm ơn, lòng quyết tâm không để Long điều khiển cuộc sống mình nữa.

Trong giờ nghỉ, Nam gọi cho tổ chức pháp lý, gửi ảnh hiện trường và cập nhật tình hình. Người trực tổng đài khuyên anh lắp camera nhỏ trước nhà và tiếp tục ghi lại mọi hành vi của Long. Nam ghi chép, cảm thấy như đang lấy lại quyền kiểm soát. Anh mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết: “Hôm nay, Long phá cổng nhà, viết lời đe dọa. Mình giận, nhưng Linh giữ mình lại. Mình phải bảo vệ Mai, không để gã thắng. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ mạnh mẽ.”

Buổi chiều, Nam đến trường xem Mai thuyết trình. Cô bé đứng trước lớp, giọng trong trẻo, kể về gia đình mình: “Bố em là siêu nhân, vì bố sửa giá sách, làm sân cho em chơi, và bố luôn ở bên em.” Nam ngồi ở hàng ghế sau, mắt cay cay khi nghe Mai nói. Khi cô bé kết thúc, cả lớp vỗ tay, và cô giáo khen: “Mai kể rất cảm động, em thật may mắn có bố mẹ tuyệt vời.” Mai chạy đến ôm Nam, reo lên: “Bố thấy con giỏi không?” Nam cười, nâng con lên. “Giỏi nhất luôn, con gái bố.”

Linh đứng bên, nắm tay Nam, ánh mắt cô sáng lên dù vẫn lo lắng về Long. “Con làm tốt lắm,” cô nói, hôn lên má Mai. Nam nhìn hai mẹ con, lòng trào dâng một quyết tâm mãnh liệt: dù Long làm gì, anh sẽ không để gia đình mình tan vỡ.

Tối đó, Nam và Linh ngồi xuống bàn, lập kế hoạch dài hạn cho tương lai. Linh đề nghị mở một tài khoản tiết kiệm cho Mai, để sau này cô bé có thể học đại học. “Em muốn con có cơ hội tốt hơn chúng ta,” cô nói, giọng chắc chắn. Nam gật đầu, tính toán: “Lương anh ổn định rồi, em cũng bán hàng tốt. Mỗi tháng mình để dành 500 nghìn, sau này sẽ đủ cho Mai.” Linh mỉm cười, viết kế hoạch vào một cuốn sổ nhỏ. “Còn cái sân, mình làm xích đu cho Mai nhé,” cô nói. Nam cười, ôm cô. “Được, nhà mình sẽ đẹp hơn nữa.”

Mai nghe bố mẹ nói, chạy đến, ôm cả hai. “Con muốn học đại học, làm cô giáo!” cô bé nói, khiến Nam và Linh bật cười. Họ ngồi cùng nhau, vẽ sơ đồ sân nhà, lên ý tưởng cho xích đu và một góc trồng hoa. Nam nhìn gia đình, cảm thấy mọi khó khăn đều đáng giá, miễn là có Linh và Mai bên cạnh.

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về vụ phá hoại của Long và buổi thuyết trình của Mai. Ông Hòa gật đầu, chia sẻ: “Gã như Long muốn mày sợ, muốn mày quay lại cờ bạc. Nhưng mày có gia đình, đó là thứ gã không bao giờ hiểu.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Nam, cậu đã trả hết nợ, đã đứng dậy. Long chỉ là quá khứ, đừng để gã định nghĩa tương lai cậu. Hãy tập trung vào Mai, vào kế hoạch của cậu.”

Nam trở về nhà, thấy Linh đang lắp một camera nhỏ trước cổng, theo lời khuyên của tổ chức pháp lý. “Em mua cái rẻ thôi, nhưng đủ để ghi lại nếu Long quay lại,” cô nói, mỉm cười. Nam ôm cô, lòng biết ơn vì sự thông minh và mạnh mẽ của vợ. “Em giỏi thật,” anh nói. “Anh may mắn khi có em.”

Tối đó, Nam và Linh ngồi với Mai, giúp cô vẽ thêm tranh cho lớp. Mai vẽ một gia đình đứng dưới mặt trời, với một cái xích đu bên cạnh. “Đây là nhà mình sau này!” cô bé nói, khiến Nam cười lớn. Anh nhìn Linh, thấy ánh mắt cô không còn lo lắng như trước. “Chúng ta sẽ làm được, Linh,” anh nói, nắm tay cô. Linh gật đầu, mỉm cười. “Vì Mai, vì nhau, chúng ta sẽ làm được.”

Trước khi đi ngủ, Nam viết vào sổ tay: “Hôm nay, Long phá cổng, nhưng Linh và công an giúp mình. Mai thuyết trình, gọi mình là siêu nhân. Mình lập kế hoạch tiết kiệm cho Mai, thấy tương lai sáng hơn. Long không thể thắng. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ tiếp tục.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chúng ta mạnh hơn gã, và sẽ luôn như thế.”

Nam đứng trước cổng nhà, kiểm tra chiếc camera nhỏ mà Linh lắp tuần trước. Hình ảnh từ camera, dù mờ, đã ghi lại khoảnh khắc Long và một gã tay chân phá cổng, trở thành bằng chứng quan trọng mà tổ chức pháp lý yêu cầu. Hôm nay, Nam và Linh chuẩn bị gặp một luật sư từ tổ chức để nộp đơn khiếu nại chính thức chống lại Long, với hy vọng chấm dứt sự đe dọa của gã. Nam nhìn vào nhà, nơi Mai đang vẽ tranh, và tự nhủ: “Đây là lần cuối, mình sẽ bảo vệ gia đình.”

Linh bước ra, cầm một tập tài liệu chứa tin nhắn, ảnh chụp, và biên bản từ công an phường. “Luật sư nói mình có đủ bằng chứng để yêu cầu lệnh cấm Long đến gần nhà,” cô nói, giọng chắc chắn. Nam gật đầu, nắm tay cô. “Cảm ơn em, Linh. Nếu không có em, anh không biết phải làm sao.” Linh mỉm cười, siết tay anh. “Chúng ta là đội, Nam. Cùng làm nhé.”

Buổi sáng, Nam và Linh đến văn phòng tổ chức pháp lý, gặp bà Lan, một luật sư trung niên với ánh mắt sắc sảo. Bà xem qua tài liệu, gật đầu. “Các anh chị đã làm đúng khi ghi lại mọi thứ,” bà nói. “Long có tiền sử quấy rối người vay nợ, nhưng lần này, với bằng chứng này, chúng tôi có thể yêu cầu công an bắt gã vì hành vi phá hoại và đe dọa. Tôi sẽ nộp đơn hôm nay, và công an sẽ triệu tập gã.” Nam cảm thấy một tia hy vọng, nhưng vẫn lo lắng. “Nếu gã trả thù thì sao?” anh hỏi. Bà Lan mỉm cười. “Chúng tôi sẽ xin lệnh cấm tiếp cận. Nếu gã vi phạm, gã sẽ bị bắt ngay.”

Trên đường về, Nam và Linh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn cẩn trọng. Họ quyết định không kể cho Mai, để cô bé không phải lo sợ. Nam viết vào cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện: “Hôm nay, chúng mình nộp đơn kiện Long. Mình lo gã trả thù, nhưng Linh và luật sư cho mình hy vọng. Mình sẽ bảo vệ Mai, không để gã làm hại gia đình. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ mạnh mẽ.”

Tại xưởng cơ khí, Nam tiếp tục tiến bộ. Anh không chỉ hoàn thành tốt công việc mà còn được ông Tâm giao dẫn dắt một nhóm thợ mới. “Cậu có kinh nghiệm, Nam,” ông Tâm nói. “Dạy tụi trẻ đi, tôi tin cậu.” Nam cảm ơn, lòng tự hào vì được tin tưởng. Anh Hùng vỗ vai anh, cười: “Từ thằng cờ bạc thành trưởng nhóm, mày khá lắm!” Nam cười, nhưng trong lòng biết mọi thứ anh có hôm nay là nhờ Linh và Mai.

Linh cũng phát triển công việc bán hàng online. Cô mở một trang mạng xã hội để quảng bá, thu hút thêm khách hàng từ các khu vực lân cận. Tuần này, cô kiếm được 3 triệu, đủ để trả khoản vay đầu tiên cho bà Hai và mua thêm sách cho Mai. “Em muốn mở gian hàng nhỏ trong chợ,” Linh nói với Nam, mắt sáng lên. “Không lớn, nhưng đủ để mình ổn định.” Nam ôm cô, tự hào. “Em làm được, Linh. Anh sẽ giúp em.”

Buổi chiều, Nam và Linh dành thời gian hoàn thành chiếc xích đu cho Mai. Họ dùng gỗ cũ và dây thừng, với Nam đóng khung và Linh sơn màu xanh – màu yêu thích của Mai. Mai chạy quanh, tíu tít đưa đinh và cọ sơn. “Xích đu này sẽ đẹp nhất xóm!” cô bé reo lên, khiến Nam và Linh bật cười. Khi xích đu xong, Nam thử đẩy, thấy nó chắc chắn, lòng tràn đầy niềm vui. “Mai, lên thử đi!” anh gọi.

Mai leo lên, cười khúc khích khi Nam đẩy xích đu. Linh đứng bên, chụp ảnh, ánh mắt cô sáng lên như chưa từng có Long hay nợ nần. “Nhà mình có góc chơi rồi!” Mai nói, nhảy xuống ôm cả bố mẹ. Nam nhìn sân nhỏ, với xích đu, chậu cây, và những viên gạch Mai vẽ phấn, cảm thấy căn nhà này thực sự là tổ ấm.

Tối đó, cả nhà tổ chức một buổi chơi ngoài sân. Linh mang khoai chiên và nước chanh, Nam kể chuyện về thời anh còn nhỏ, nghịch ngợm trèo cây. Mai chen vào, kể về con mèo ở trường, khiến cả nhà cười vang. Nam nhìn Linh và Mai, nhận ra những khoảnh khắc này là điều quý giá nhất, đáng để anh chiến đấu với mọi bóng ma từ quá khứ.

Ngày hôm sau, Nam nhận được tin từ bà Lan: Long đã bị công an triệu tập vì hành vi phá hoại và đe dọa. Gã thừa nhận hành động phá cổng, nhưng đổ lỗi cho “tay chân tự làm”. Công an ra lệnh cấm gã đến gần nhà Nam trong sáu tháng, và cảnh báo nếu vi phạm, gã sẽ bị bắt. Nam và Linh thở phào, ôm nhau, cảm giác như vừa vượt qua một ngọn núi.

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về chiến thắng pháp lý. Ông Hòa vỗ tay, cười lớn. “Cậu làm được, Nam! Gã như Long chỉ mạnh miệng, gặp pháp luật là sợ ngay. Giữ gia đình mày chặt, đó là chiến thắng lớn nhất.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Nam, cậu đã biến quá khứ thành sức mạnh. Cứ tiếp tục, vì Linh và Mai.”

Nam trở về nhà, thấy Linh đang dạy Mai học bài. Anh ngồi xuống, giúp con làm toán, cảm nhận niềm vui giản dị khi nghe Mai đọc to đáp án đúng. Linh mang ra một cốc nước, thì thầm: “Long xong rồi, Nam. Từ giờ, mình tập trung cho tương lai.” Nam nắm tay cô, lòng biết ơn vì có cô bên cạnh.

Tối đó, Nam và Linh ngồi tính toán lại kế hoạch tiết kiệm. Họ đồng ý mỗi tháng để dành 700 nghìn cho Mai học đại học, và Linh bắt đầu lên kế hoạch mở gian hàng. Nam đề nghị sửa lại nhà, làm thêm một phòng nhỏ cho Mai sau này. “Nhà mình sẽ đẹp hơn, Linh,” anh nói, mỉm cười. Linh gật đầu, ôm anh. “Vì Mai, vì nhau, chúng ta sẽ làm được.”

Trước khi đi ngủ, Nam viết vào sổ tay: “Hôm nay, Long bị cấm đến gần nhà, nhờ Linh và luật sư. Mình làm xích đu cho Mai, thấy nụ cười của con. Mình tiến bộ ở xưởng, Linh giỏi kinh doanh. Mình thấy tương lai sáng. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ không dừng lại.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chúng ta đã thắng, và sẽ đi xa hơn.”

Nam ngồi trong xưởng cơ khí, ánh sáng từ ngọn đèn huỳnh quang chiếu lên chi tiết kim loại anh vừa hoàn thành. Công việc của anh giờ đã ổn định, với vai trò trưởng nhóm thợ và mức lương đủ để gia đình sống thoải mái hơn. Long đã bị lệnh cấm tiếp cận, và bóng ma của nợ nần, cờ bạc dần tan biến. Nhưng Nam biết, cuộc sống luôn có những cám dỗ mới, và một thử thách bất ngờ đến vào một buổi trưa khi anh đang nghỉ giữa ca.

Kiên, đồng nghiệp từng rủ anh làm “giao hàng đêm”, kéo anh ra góc xưởng, giọng hào hứng. “Nam, tao có cơ hội làm giàu, không liên quan cờ bạc đâu,” Kiên nói, mắt sáng lên. “Một nhóm bạn tao mở công ty đầu tư, chỉ cần góp 5 triệu, sau ba tháng có thể lời gấp đôi. Mày góp với tao, đảm bảo đổi đời!” Nam khựng lại, lời mời của Kiên như một ngọn gió thổi qua ký ức về những lần anh mơ “đổi đời” qua cờ bạc.

5 triệu là khoản tiết kiệm lớn của anh và Linh, dành cho Mai học đại học. Ý nghĩ về lợi nhuận gấp đôi nghe hấp dẫn, nhưng sự hào hứng của Kiên gợi nhớ đến Tí, đến những lời hứa hão huyền từng kéo anh xuống đáy. “Cảm ơn, Kiên,” Nam nói, giọng cứng rắn. “Nhưng tao không làm. Gia đình tao cần tiền sạch.” Kiên nhún vai, cười nhạt. “Mày nhát thế, bỏ lỡ cơ hội lớn đấy.” Nam quay lại công việc, lòng run rẩy nhưng nhẹ nhõm vì đã từ chối.

Anh mở cuốn sổ tay từ nhóm hỗ trợ cai nghiện, viết: “Hôm nay, Kiên rủ đầu tư mạo hiểm, 5 triệu có thể lời gấp đôi. Mình muốn thử, nhưng mình nhớ Linh và Mai. Mình không để cám dỗ phá hủy gia đình lần nữa. Vì Linh, vì Mai, mình chọn con đường chắc chắn.” Viết xong, anh cảm thấy như vừa vượt qua một ngọn núi, và nụ cười của Mai hiện lên trong tâm trí, tiếp thêm sức mạnh.

Trong khi đó, Linh tiếp tục phát triển công việc bán hàng online. Cô không chỉ bán quần áo và đồ chơi mà còn bắt đầu hợp tác với một cửa hàng nhỏ ở chợ, cung cấp hàng theo lô. Tuần này, cô kiếm được 4 triệu, đủ để trả thêm một khoản vay cho bà Hai và mua một chiếc xe đạp cũ cho Mai. “Em muốn mở gian hàng chính thức vào năm sau,” Linh nói với Nam, mắt sáng lên. “Không lớn, nhưng đủ để mình ổn định, để Mai tự hào.” Nam ôm cô, tự hào vì sự kiên trì của vợ. “Em làm được, Linh. Anh sẽ giúp em mọi thứ.”

Mai, giờ đã tự tin hơn ở trường, được chọn làm trưởng nhóm cho một dự án nhóm: làm một mô hình ngôi nhà từ vật liệu tái chế. Cô bé về nhà, tíu tít kể với bố mẹ: “Con phải chỉ bạn cách cắt giấy, dán gỗ, giống như bố làm xích đu!” Nam cười, ngồi xuống giúp Mai lên ý tưởng. “Con là trưởng nhóm, phải kiên nhẫn, hướng dẫn bạn rõ ràng, được không?” anh nói. Mai gật đầu, mắt sáng rực. “Con học từ bố mà!”

Nam hướng dẫn Mai cách đo gỗ, cắt giấy, và sắp xếp mô hình. Anh ngạc nhiên khi thấy cô bé chỉ huy nhóm bạn qua điện thoại, giọng rõ ràng và tự tin. “Mai lớn thật rồi,” anh nói với Linh, khi cô bé chạy ra sân chơi. Linh gật đầu, mỉm cười. “Vì có bố ở bên, con mới mạnh dạn thế. Cảm ơn anh, Nam.” Nam nắm tay cô, lòng ấm áp. “Anh mới phải cảm ơn em, vì đã giữ anh đứng vững.”

Tối hôm đó, cả nhà chuẩn bị cho sinh nhật thứ bảy của Mai. Linh làm một chiếc bánh kem nhỏ, trang trí bằng những viên kẹo màu, còn Nam làm một chiếc mũ giấy với hình ngôi sao. Mai, trong chiếc váy hồng sạch sẽ, reo lên khi thấy bánh. “Bố mẹ làm đẹp quá!” cô bé nói, ôm cả hai. Nam bật cười, đặt mũ lên đầu con. “Hôm nay con là công chúa, bố mẹ chúc con luôn vui và giỏi như bây giờ!”

Bữa tiệc sinh nhật diễn ra dưới ánh đèn vàng ấm áp. Linh kể chuyện về ngày Mai chào đời, khi cô khóc vì hạnh phúc trong phòng sinh. Nam kể về lần Mai tập đi, ngã nhưng vẫn cười. Mai chen vào, kể về con mèo ở trường, khiến cả nhà cười vang. Họ cùng thổi nến, cắt bánh, và Mai ước: “Con muốn bố mẹ luôn ở bên con, và nhà mình có thật nhiều xích đu!” Nam và Linh nhìn nhau, ánh mắt họ nói lên một lời hứa: sẽ làm tất cả để Mai có một tuổi thơ trọn vẹn.

Sau bữa tiệc, cả nhà ngồi ngoài sân, dưới ánh trăng mờ. Mai leo lên xích đu, cười khúc khích khi Nam đẩy. Linh mang ra nước chanh, ngồi cạnh anh. “Nhà mình khác rồi, Nam,” cô nói, giọng dịu dàng. “Không còn nợ, không còn sợ. Em tự hào về anh.” Nam nắm tay cô, giọng nghẹn: “Anh tự hào về em hơn. Nếu không có em, anh không đứng dậy được.”

Ngày hôm sau, Nam đến xưởng với tinh thần tươi mới. Anh Hùng nhận ra, trêu: “Sinh nhật con gái vui hả? Mày cười như trúng số!” Nam cười, kể về bữa tiệc, và Hùng gật đầu. “Gia đình là thế, Nam. Mày giữ được họ, là mày giàu nhất rồi.” Ông Tâm gọi Nam vào, thông báo: “Cậu làm tốt, tháng sau tôi đề xuất cậu làm quản lý ca. Cứ thế này, xưởng cần người như cậu.” Nam cảm ơn, lòng tràn đầy hy vọng.

Tại buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, Nam kể về lời mời của Kiên và sinh nhật Mai. Ông Hòa vỗ tay. “Cậu từ chối 5 triệu, đó là chiến thắng lớn hơn cậu nghĩ. Tôi từng chạy theo những lời mời như thế, mất tất cả. Cậu thì giữ được gia đình.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Nam, cậu đã biến quá khứ thành bài học. Hãy tiếp tục, vì Linh và Mai, vì chính cậu.”

Nam trở về nhà, thấy Linh đang giúp Mai hoàn thiện mô hình ngôi nhà. Cô bé chỉ huy nhóm bạn qua video call, giọng tự tin. Nam ngồi xuống, giúp con dán thêm mái nhà, cảm nhận niềm vui khi thấy Mai trưởng thành. Linh mang ra một cốc nước, thì thầm: “Mai giống anh, kiên nhẫn và mạnh mẽ.” Nam cười, ôm cô. “Mai giống em, luôn làm mọi thứ tốt hơn.”

Tối đó, Nam và Linh ngồi tính toán lại kế hoạch tiết kiệm. Họ đồng ý tăng khoản để dành cho Mai lên 800 nghìn mỗi tháng, và Linh lên kế hoạch mở gian hàng vào mùa xuân. Nam đề nghị sửa lại nhà, làm thêm một góc học tập cho Mai. “Nhà mình sẽ đẹp hơn, Linh,” anh nói, mỉm cười. Linh gật đầu, ôm anh. “Vì Mai, vì nhau, chúng ta sẽ làm được.”

Trước khi đi ngủ, Nam viết vào sổ tay: “Hôm nay, Kiên rủ đầu tư mạo hiểm, mình từ chối. Mai lãnh đạo dự án, tổ chức sinh nhật cho con, thấy nụ cười của con. Linh giỏi kinh doanh, mình tiến bộ ở xưởng. Mình thấy tương lai sáng. Vì Linh, vì Mai, mình sẽ không dừng lại.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Chúng ta đã đi xa, và sẽ còn xa hơn.”

Nam đứng trước căn nhà nhỏ, ánh nắng buổi sáng chiếu lên bức tường vừa được sơn lại màu xanh nhạt. Sau nhiều tháng làm việc không ngừng, anh và Linh đã sửa xong ngôi nhà: mái không còn dột, cửa sổ chắc chắn, và sân nhỏ giờ là một góc vui chơi rực rỡ với xích đu và những chậu hoa Mai trồng. Nhưng cột mốc lớn nhất không phải là ngôi nhà, mà là gian hàng nhỏ Linh vừa mở ở chợ gần nhà. Hôm nay, ngày khai trương, cả gia đình rạo rực chuẩn bị, như thể một trang mới của cuộc đời đang mở ra.

Linh bận rộn sắp xếp hàng hóa trên kệ gỗ: quần áo trẻ em, đồ chơi, và một ít đồ gia dụng. Cô mặc áo dài xanh, khuôn mặt rạng rỡ dù đôi mắt vẫn ánh lên chút lo lắng của lần đầu kinh doanh. “Em không ngờ mình làm được, Nam,” cô nói, nhìn anh đang treo tấm biển “Gian hàng Linh Mai” do chính anh khắc. Nam cười, ôm cô. “Em làm được, vì em mạnh hơn anh nghĩ. Anh tự hào về em, Linh.”

Mai, trong chiếc váy hồng sạch sẽ, chạy quanh gian hàng, tíu tít đưa mẹ những món đồ nhỏ. “Mẹ ơi, con treo ngôi sao này lên kệ được không?” cô bé hỏi, cầm một ngôi sao giấy lấp lánh. Linh gật đầu, cười. “Được, con trang trí đẹp lắm!” Nam nhìn con gái, lòng tràn đầy niềm vui. Từ những ngày sợ hãi tiếng gõ cửa, Mai giờ đã tự tin, hồn nhiên, như ánh nắng chiếu sáng gia đình anh.

Buổi khai trương diễn ra đơn sơ nhưng ấm áp. Bà Hai, người từng cho vay 20 triệu, đến chúc mừng, mang theo một bó hoa cúc. “Các cháu làm được, tôi biết mà,” bà nói, mắt ngân ngấn nước. Anh Hùng từ xưởng cơ khí cũng ghé qua, vỗ vai Nam: “Mày với Linh giỏi thật. Từ nợ nần đến mở gian hàng, tao phục!” Nam cười, cảm ơn, lòng biết ơn vì cộng đồng đã giúp gia đình anh đứng dậy.

Khách hàng đến đông hơn Linh mong đợi. Một số người là bạn của cô trên mạng xã hội, số khác là hàng xóm tò mò về gian hàng mới. Linh tiếp khách với nụ cười rạng rỡ, trong khi Nam phụ giúp gói hàng và tính tiền. Mai chạy quanh, đưa kẹo cho trẻ con, khiến mọi người bật cười. “Con bé giống mẹ, lanh lợi quá!” một bà khách nói, và Linh nhìn Nam, ánh mắt sáng lên như muốn nói: “Chúng ta làm được.”

Đến trưa, Linh kiếm được 2 triệu, một khởi đầu vượt mong đợi. Cô ôm Nam, thì thầm: “Đây là bước đầu, Nam. Mình sẽ ổn, đúng không?” Nam gật đầu, hôn lên trán cô. “Ổn, và còn tốt hơn nữa. Vì em, vì Mai, anh sẽ luôn ở đây.”

Chiều hôm đó, Nam đưa Mai đến trường để nhận kết quả dự án nhóm làm mô hình ngôi nhà. Cô bé đã lãnh đạo nhóm xuất sắc, và cô giáo gọi riêng Nam để khen: “Mai rất tự tin, em học được từ bố mẹ nhiều lắm. Em còn viết một bài về gia đình, muốn bố mẹ đọc.” Nam nhận tờ giấy từ cô giáo, lòng tò mò. Bài viết của Mai, với nét chữ tròn trịa, có tiêu đề: “Gia đình em là ngôi sao.”

Mai viết: “Em có bố Nam và mẹ Linh, họ là người giỏi nhất. Bố làm giá sách, xích đu, và sửa nhà cho em. Mẹ bán hàng, làm bánh sinh nhật cho em. Có lúc nhà em khó khăn, nhưng bố mẹ luôn ôm em, nói rằng mọi thứ sẽ ổn. Em muốn lớn lên mạnh mẽ như bố mẹ, để họ tự hào.” Nam đọc xong, mắt cay cay. Anh ôm Mai, giọng nghẹn: “Con làm bố tự hào rồi, con gái.” Mai cười, ôm anh chặt. “Bố mẹ là ngôi sao của con!”

Khi về nhà, Nam đưa bài viết cho Linh. Cô đọc, nước mắt lăn dài. “Mai hiểu hết, Nam,” cô nói, giọng run. “Con biết chúng ta đã cố thế nào.” Nam ôm cô và Mai, cảm thấy trái tim mình đầy ắp. Từ những ngày tăm tối, khi anh quỳ trước bàn thờ xin lỗi vì cờ bạc, đến giờ, gia đình anh đã trở thành “ngôi sao” trong mắt con gái.

Tối hôm đó, cả nhà ngồi ngoài sân, dưới ánh trăng và ánh đèn từ xích đu. Nam kể chuyện về thời anh học nghề, khi anh nghĩ mình sẽ không bao giờ làm được gì lớn lao. Linh kể về giấc mơ mở gian hàng từ khi còn trẻ, và Mai chen vào, kể về ước mơ làm cô giáo. “Con sẽ dạy trẻ con vẽ, như bố dạy con!” cô bé nói, khiến Nam và Linh bật cười.

Họ bắt đầu nói về tương lai. Linh muốn mở rộng gian hàng, có thể thuê một người phụ giúp để cô có thời gian cho Mai. Nam đề nghị học thêm kỹ năng quản lý ở xưởng, để sau này mở một tiệm cơ khí nhỏ. “Mình sẽ tiết kiệm cho Mai học đại học,” anh nói, nhìn con gái. “Và làm nhà mình đẹp hơn, thêm một phòng cho con.” Mai gật đầu, vẽ một ngôi nhà lớn lên giấy. “Nhà mình sẽ có thật nhiều hoa!” cô bé nói, khiến cả nhà cười vang.

Nam nhìn Linh, thấy ánh mắt cô không còn lo lắng như trước, chỉ còn sự hy vọng. “Chúng ta làm được, Linh,” anh nói, nắm tay cô. Linh gật đầu, mỉm cười. “Vì Mai, vì nhau, chúng ta sẽ làm được mọi thứ.”

Ngày hôm sau, Nam đến buổi họp nhóm hỗ trợ cai nghiện, kể về gian hàng của Linh và bài viết của Mai. Ông Hòa vỗ tay, mắt sáng lên. “Cậu không chỉ thoát nợ, mà còn xây được gia đình, Nam. Tôi từng mất tất cả, nhưng nhìn cậu, tôi thấy hy vọng.” Minh, người dẫn nhóm, gật đầu. “Nam, cậu là minh chứng rằng ai cũng có thể thay đổi, nếu có lý do đủ mạnh. Linh và Mai là lý do của cậu, hãy giữ họ thật chặt.”

Nam trở về nhà, thấy Linh đang dạy Mai học bài. Anh ngồi xuống, giúp con làm toán, cảm nhận niềm vui giản dị khi nghe Mai đọc to đáp án đúng. Linh mang ra một cốc nước, thì thầm: “Gian hàng hôm nay bán được 1 triệu nữa. Mình trả hết nợ cho bà Hai sớm thôi.” Nam cười, ôm cô. “Em giỏi nhất, Linh. Anh may mắn khi có em.”

Trước khi đi ngủ, Nam mở cuốn sổ tay, viết dòng cuối cùng: “Hôm nay, Linh mở gian hàng, Mai viết về gia đình, gọi mình là ngôi sao. Mình sửa xong nhà, thấy tương lai sáng. Long, nợ nần, cờ bạc là quá khứ. Vì Linh, vì Mai, mình đã tìm lại chính mình. Mình sẽ tiếp tục, vì họ, vì tình yêu.” Anh nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: “Cảm ơn các em, vì đã cho anh tất cả.”

Nam đứng dậy, nhìn ra sân, nơi xích đu đung đưa dưới ánh trăng. Căn nhà nhỏ, dù từng xiêu vẹo, giờ là tổ ấm đầy tiếng cười. Anh nghĩ về những ngày tăm tối, khi anh ngồi trong quán cà phê với xấp giấy nợ, ánh mắt thất vọng của Linh, tiếng khóc của Mai. Nhưng nhờ tình yêu, sự kiên nhẫn của vợ con, và chính ý chí của mình, Nam đã tìm lại con đường đúng. Anh mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Hương vị của tương lai, hóa ra, là mùi bánh kem sinh nhật, tiếng cười của Mai, và cái ôm của Linh – những thứ anh không bao giờ tìm thấy trong những ván bài, nhưng đã tìm được trong ánh mắt yêu thương của gia đình.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!