Tâm tình độc giả

Biết ơn

Biết ơn

Tôi khởi sự gõ những dòng chữ này bằng lời cảm ơn chân thành đến chiếc máy tính tôi đang dùng. Tôi đã dùng nó được hơn hai năm nhưng chưa bao giờ tôi cảm ơn nó cả. Nhờ nó, tôi có thể dễ dàng soạn thảo văn bản, xem phim, nghe nhạc… Nó đã giúp tôi bao nhiêu việc mà không đòi hỏi gì. Thậm chí, nhiều khi tôi cũng không lau chùi cẩn thận. Tôi để bụi bám lên bàn phím nhiều nhưng nó cũng không kêu than hay trách móc gì tôi cả. Nó thật bình yên. Nó âm thầm phục vụ mà không mong báo đáp. Hôm nay, tôi biết ơn nó nhiều. Cảm ơn bạn Macbook vì tất cả nhé.

Thực ra ý niệm biết ơn thì tôi đã đọc sách nhiều, nghe nhiều, thậm chí là viết về nó, nhưng để đưa nó vào thực hành trong từng phút giây của cuộc sống là điều không đơn giản. Con người ta dễ vô tâm, vô cảm và hời hợt. Cuộc sống với biết bao bận rộn cuốn trôi chúng ta đi. Một buổi sáng nọ tôi thức dậy. Tôi rời khỏi giường và ngồi xuống sàn nhà. Tôi ngắm nghía chiếc giường. Lần đầu tiên, tôi nói lời cảm ơn chiếc giường. Chiếc giường đã nâng đỡ tôi bao ngày tháng. Nó cho tôi những giấc ngủ bình yên. Nó luôn có đó và sẵn sàng phục vụ tôi, nhưng tôi cũng chưa bao giờ cảm ơn nó cả.

Tôi bắt đầu đi sâu hơn. Tôi cảm ơn chiếc đệm êm ái. Nhờ nó mà lưng tôi không bị đau. Tôi dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn. Ga trải giường cũng thật cần thiết. Nó bao bọc và giữ sạch cho chiếc đệm. Nó cần được tôi chăm sóc và giặt sạch để có được mùi thơm tho. Tôi thấy mình còn chưa chăm sóc cho nó kỹ càng. Tôi xin lỗi nó và hứa sẽ thay đổi.

Tôi nhìn ra bên cạnh thì thấy chiếc bàn làm việc. Chiếc bàn này là nơi tôi ký kết các giấy tờ. Ở đó có những cuốn sách tôi đặt lên trên. Chiếc bàn đã phục vụ tôi làm việc bao ngày tháng. Nhưng tôi cũng chưa một lần cảm ơn nó. Tôi thấy mình thật có lỗi với nó.

Nhìn chếch sang một chút, tôi thấy chiếc ghế kê bên cạnh bàn làm việc. Chiếc ghế này cũng đã giúp tôi ngồi thoải mái để làm việc. Nó luôn sẵn sàng phục vụ tôi mọi lúc. Tôi có thể quay ngang, quay dọc, đưa lên, đưa xuống. Nó ngoan ngoãn nghe theo điều khiển của tôi. Nó không chống đối tôi bao giờ cả. Thế mà tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ về nó và nói lời cảm ơn nó dù chỉ một lần.

Nhìn ngược trở lại, tôi thấy chiếc tủ quần áo. Nó đứng sừng sững ở đó. Ngày nào tôi cũng nhìn thấy nó. Ngày nào tôi cũng bỏ quần áo vào hay lấy ra. Nó luôn sẵn sàng phục vụ tôi mọi lúc. Nó giúp giữ sạch quần áo cho tôi. Thế mà tôi cũng chẳng bao giờ cám ơn nó cả. Tôi cảm ơn cả những chiếc mắc áo. Tuy bé nhỏ nhưng chúng thật cần thiết cho tôi.

Tôi nhìn chiếc quạt cây, chiếc quạt trần và điều hoà. Tất cả chúng đang âm thầm phục vụ tôi. Những ngày hè oi ả, chúng khiến cho căn phòng trở nên mát mẻ. Nhờ thế, tôi có được những giấc ngủ ngon lành. Tôi cảm ơn những chiếc quạt và điều hoà.

Tôi biết ơn dòng điện đang chạy trong những thiết bị để chiếu sáng và làm mát. Dòng điện vô hình nhưng lại có thật hơn hữu hình. Tôi biết ơn người phát minh ra nó.

Tôi nhìn vào chính mình, tôi thấy bộ quần áo tôi đang mặc. Chúng giúp che chở cho thân thể tôi. Tôi biết ơn chúng và biết ơn những người đã làm ra chúng nữa.

Tôi đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Tôi cảm ơn chiếc bàn chải đánh răng. Tôi cảm ơn kem đánh răng. Tôi cảm ơn chiếc khăn mặt tôi dùng hằng ngày. Tôi cảm ơn dòng nước mát đang giúp làm sạch cho khuôn mặt tôi. Tôi biết ơn những thiết bị vệ sinh trong phòng tắm. Chúng âm thầm phục vụ và chịu đựng tất cả những chất thải của con người hằng ngày. Chúng không bao giờ than thở hay trách móc gì con người. Bất giác tôi thấy mình nhỏ nhen chừng nào. Một chút khó khăn, một chút nghịch cảnh tôi gặp trong cuộc sống đôi khi đã làm tôi khó chịu hay bực mình. Tôi biết ơn chiếc vòi tắm vì nó tạo ra dòng nước làm sạch cơ thể tôi.

Tôi trở lại căn phòng và ngồi xuống ghế. Tôi ngắm nhìn căn phòng. Tôi biết ơn căn phòng đã che chở tôi, cho tôi có một chỗ để đi về. Tôi biết ơn những người thợ đã xây lên căn nhà này. Tôi biết ơn những người đã đóng góp tài chính để hoàn thiện ngôi nhà này. Tôi chợt thấy mình thật may mắn và hạnh phúc. Có những người không có chốn để đi về. Có những người lang thang cơ nhỡ chẳng biết đi đâu về đâu. Cuộc đời đã quá ưu ái tôi, thế mà nhiều khi tôi vẫn than phiền về những thiếu thốn nhỏ bé không đáng gì.

Tôi mở cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Trời đã bắt đầu sáng. Không khí trong lành bên ngoài ùa vào căn phòng. Tôi hít một hơi thật dài. Tôi mở sách kinh phụng vụ và bắt đầu đọc lên “Lạy Chúa Trời, xin mở miệng con, cho con cất tiếng ngợi khen Ngài”. Tôi biết ơn Chúa là Đấng dựng nên tất cả. Chính Chúa đã quan phòng an bài mọi sự. Ngài sáng tạo nên tất cả để phục vụ con người. Ngài ban cho con người trí khôn trí hiểu để không ngừng làm ra những sản phẩm, những tiện ích để làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn. Chính Chúa là nguồn cội của tất cả. Vì thế, tôi mời bạn hãy cùng tôi cất cao lời tạ ơn Chúa:“Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương” (Tv 117,1).

Bạn hãy nối dài những danh sách và những thứ cần biết ơn trong cuộc đời này. Có quá nhiều thứ để nói lời cảm ơn. Có thể viết cả một cuốn sách cũng không hết. Tôi chỉ gợi ra vài điều mà một buổi sáng nọ, Chúa đã đánh thức tôi để tôi nói lên lời cảm ơn những thứ tôi sử dụng hàng ngày.

Sau cùng, tôi biết ơn bạn vì đã kiên nhẫn đọc những dòng này. Cảm ơn bạn đã lắng nghe những chia sẻ của tôi. Hy vọng bạn sẽ là người luôn sống trong tâm tình biết ơn. Chào bạn và chúc bạn một ngày mới vui vẻ.

Lm. Giu-se Tạ Xuân Hòa

 

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!