CHỊU PHẠT THAY!
Tại một lớp học trong ngôi làng nhỏ hoang sơ tại Nam Phi, nhiều giáo viên da trắng đã tình nguyện đến dạy đều không thể chịu đựng nổi những học sinh bản xứ ngỗ ngược. Chỉ sau một vài tuần, họ đã phải bỏ dạy và ra đi, lớp học lại phải giải tán.
Một ngày nọ, cô giáo Sandina đã tình nguyện đến đây. Cô dành thời gian đi thăm hết các gia đình học sinh trong làng trước khi khai giảng lớp học.
Có rất đông học sinh đã đến lớp, chúng thấy có thiện cảm với cô vì cô có vẻ dễ chịu và gần gũi hơn những người giáo viên đã từng đến đây.
Ngày đầu tiên, cô Sandina viết trên bảng những lỗi thường xảy ra và quy định khung hình phạt kèm theo như: Chọc bạn: 10 roi khẽ tay; Đánh nhau: 15 roi; Ăn cắp: 20 roi, v.v… Rồi bảo học sinh cam kết phải làm đúng các quy định ấy. Cả lớp đều đồng tình.
Ngay ngày đầu tiên, các học trò đã tố giác một bạn ăn cắp bánh mì. Khi bị gọi lên đứng, Jastun nghênh ngang đi đến trước bục giảng và tỏ rõ không sợ ai cả. Nó đưa tay ra sẵn sàng chịu 20 roi một cách đầy thách thức. Lúc ấy, thay vì cầm roi đánh nó, cô Sandina lại đưa roi cho nó và bảo: “Vì cô là cô giáo mà không dạy được các em, cô sẽ chịu hình phạt thay em.”
Jastun hoàn toàn bất ngờ trước tình huống đảo chiều không thể tưởng tượng nổi này. Quá lúng túng và bối rối đã khiến nó thay đổi thái độ làm cho cả lớp phải xì xào kinh ngạc. Cô giáo đưa tay ngửa ra trên bàn và bắt buộc nó phải đánh lên tay cô giáo 20 roi. Jastun cố gắng quất thật nhẹ. Tuy nhiên, cô giáo bắt nó phải quất mạnh lên. Nhưng chỉ được vài roi, nó oà khóc rồi bỏ chạy ra khỏi lớp. Cả lớp đều khóc, cô Sandina cũng khóc.
Ngày hôm sau, Jastun trở lại lớp và xin lỗi cô. Một không khí hoàn toàn khác với những lớp học trước đó và những trò cứng đầu nhất trong lớp sau đó cũng đã sửa đổi. Mọi người bắt đầu học yêu thương và sống gắn kết với nhau.
Một đứa trẻ khi chỉ thấy sự trừng phạt mà không thấy được tình yêu thương và bao dung sẽ chỉ càng trở nên ngang ngược hơn mà thôi! st