
Cuộc Đời Tôi Thuộc Về Ai?
Trong ánh sáng của đức tin Công giáo, câu hỏi “Cuộc đời tôi thuộc về ai?” không chỉ là một câu hỏi triết lý mà là một lời mời gọi sâu sắc, thúc đẩy mỗi người khám phá ý nghĩa đích thực của sự sống, hành trình trở về với Thiên Chúa, và cách sống trọn vẹn trong tình yêu của Ngài. Câu hỏi này mở ra một hành trình dài của sự tự vấn, cầu nguyện, và nhận thức rằng cuộc đời mỗi người không thuộc về chính mình, gia đình, bạn bè, sự nghiệp, hay xã hội, mà thuộc về Thiên Chúa – Đấng đã tạo dựng, yêu thương, và ban cho chúng ta sự sống để tôn vinh Ngài. Qua lăng kính giáo huấn Công giáo, bài luận này sẽ đào sâu vào ý nghĩa của câu hỏi này, khám phá những bài học từ trẻ thơ, người từng trải, và hành trình sống theo thánh ý Chúa trong một thế giới đầy thử thách.
Linh Hồn Trong Sáng Của Trẻ Thơ: Cửa Vào Nước Trời
Trong một cuộc phỏng vấn nhân Ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, nhà đài đã ghi lại những chia sẻ chân thành từ nhiều lứa tuổi khác nhau. Những bé gái, với tâm hồn ngây thơ, bày tỏ những mong muốn giản dị như: “Con trai không được ăn hiếp con gái,” hay “Bạn ấy đã thích em rồi thì phải bên nhau cả đời.” Những lời nói ấy, dù đơn sơ, lại chạm đến trái tim người nghe bởi sự trong sáng và chân thành. Chúng phản ánh một tâm hồn chưa bị vẩn đục bởi những lo toan, định kiến, hay áp lực của cuộc sống người lớn. Giữa hàng chục thông điệp phong phú, câu nói được yêu thích nhất đến từ một phụ nữ khoảng 60 tuổi: “Các bạn trẻ ơi, hầu hết chuyện nghiêm trọng mà các cháu lo nghĩ sẽ không xảy ra đâu. Vì thế đừng căng thẳng quá.” Lời nhắn nhủ ấy không chỉ là sự khôn ngoan của tuổi tác mà còn là lời nhắc nhở rằng, trong sự phó thác cho Thiên Chúa, chúng ta có thể tìm thấy sự thanh thản giữa những sóng gió của cuộc đời.
Chúa Giêsu đã dạy: “Hãy để trẻ nhỏ đến với Ta, và đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời thuộc về những người giống như chúng” (Mt 19,14). Trẻ em, với tâm hồn thuần khiết, không bị ràng buộc bởi những lo lắng về “miệng đời” hay áp lực xã hội, dễ dàng cảm nhận được niềm vui, phép màu, và sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc sống. Chúng sống đúng với bản chất của mình: sáng tạo, mơ mộng, hành động vì niềm yêu thích thuần túy, không toan tính hay mong cầu sự công nhận. Một đứa trẻ vẽ một bức tranh không phải để được khen ngợi hay nổi tiếng, mà đơn giản vì chúng muốn vẽ, muốn biến những ý tưởng trong trí tưởng tượng thành hiện thực. Chính sự vô tư ấy, sự trong sáng ấy, là trạng thái mà Chúa mời gọi chúng ta noi theo – một tâm hồn đơn sơ, cởi mở, sẵn sàng kết nối với Nước Trời.
Trẻ em không chỉ sống với niềm vui tự nhiên mà còn mang trong mình một niềm tin hồn nhiên vào những điều tốt đẹp. Chúng dám mơ ước, dám khám phá, và dám hành động mà không sợ thất bại. Một đứa trẻ có thể xây một lâu đài cát trên bãi biển, dù biết rằng sóng biển sẽ cuốn trôi nó, nhưng điều đó không ngăn cản chúng tận hưởng khoảnh khắc sáng tạo. Tâm hồn của trẻ thơ là một bài học quý giá cho người lớn: sống với niềm vui, tin vào phép màu, và không để những lo toan vô nghĩa cản trở hành trình khám phá cuộc sống.
Tuy nhiên, khi lớn lên, con người bị cuốn vào dòng chảy của thế gian. Áp lực phải được công nhận, yêu mến, hay thành công khiến chúng ta dần xa rời trạng thái trong sáng ấy. Chúng ta bắt đầu sống theo kỳ vọng của người khác, lo lắng về cách người đời đánh giá, và đôi khi quên mất rằng cuộc đời mình được tạo dựng để tôn vinh Thiên Chúa, chứ không phải để chạy theo những chuẩn mực phù phiếm của xã hội. Chúng ta trở nên bận rộn với việc xây dựng hình ảnh bản thân, chạy theo những thành công tạm bợ, và dần đánh mất niềm vui đơn sơ của tuổi thơ – niềm vui đến từ việc sống đúng với con người thật của mình, trong sự hiện diện của Thiên Chúa.
Lạc Lối Trong Biển Đời: Cuộc Chiến Với Chính Mình
Cuộc sống giống như một đại dương mênh mông, nơi linh hồn chúng ta dễ bị cuốn vào những dòng chảy của lo âu, sợ hãi, và sự “overthinking” – suy nghĩ quá nhiều về những điều không cần thiết. Trong thời đại mạng xã hội, nhiều bạn trẻ dễ bị cuốn vào việc so sánh bản thân với người khác. Khi thấy một bức tranh đẹp, một bài viết hay, hay một thành tựu đáng ngưỡng mộ, họ nhanh chóng được truyền cảm hứng để thử sức. Họ có thể bắt đầu học vẽ, viết lách, hay theo đuổi một đam mê mới, nhưng khi đối mặt với sự chê bai, thờ ơ, hay thất bại, không phải ai cũng đủ kiên trì để tiếp tục. Chỉ những ai giữ được niềm vui trong sáng, hành động vì tình yêu và đam mê thuần túy, mới có thể vượt qua thử thách và tìm thấy ý nghĩa trong những gì mình làm.
Thế giới hiện đại, với sự phát triển của công nghệ và truyền thông, đã tạo ra một áp lực vô hình khiến con người luôn cảm thấy phải “hoàn hảo.” Chúng ta lo lắng về việc mình có đủ giỏi, đủ đẹp, hay đủ thành công để được xã hội công nhận hay không. Những bình luận tiêu cực trên mạng xã hội, những so sánh với người khác, và những kỳ vọng không thực tế khiến chúng ta dễ rơi vào trạng thái tự nghi ngờ và mất phương hướng. Dần dần, chúng ta quên mất việc tự hỏi: “Cuộc đời tôi thuộc về ai?” Chúng ta quên rằng cuộc đời mình không thuộc về đám đông, không thuộc về định kiến xã hội, và cũng không hoàn toàn thuộc về chính mình, mà thuộc về Thiên Chúa – Đấng đã tạo dựng chúng ta với một mục đích cao cả.
Giáo huấn Công giáo dạy rằng con người được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa (St 1,27) và được mời gọi sống theo ý định của Ngài. Khi chúng ta mải chạy theo những giá trị thế gian – danh tiếng, tiền bạc, sự công nhận – chúng ta dễ lạc lối và quên mất rằng cuộc đời mình thuộc về Thiên Chúa. Thánh Augustinô từng viết: “Lòng chúng con khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa.” Chỉ khi quay về với Thiên Chúa, lắng nghe tiếng gọi từ sâu thẳm trong tâm hồn, chúng ta mới tìm thấy sự tự do đích thực và ý nghĩa của cuộc sống. Điều này đòi hỏi chúng ta phải học cách buông bỏ những lo toan phù phiếm, những áp lực từ xã hội, và tập trung vào việc sống theo thánh ý Chúa.
Hành trình trở về với Thiên Chúa không phải lúc nào cũng dễ dàng. Chúng ta phải đối mặt với những cám dỗ, thử thách, và cả những lúc lạc lối. Có những lúc chúng ta cảm thấy mình bị “rong rêu” của thế gian quấn lấy, càng bơi càng mệt mỏi. Chúng ta lo lắng về việc người khác nghĩ gì về mình, chúng ta có đạt được những tiêu chuẩn mà xã hội đề ra hay không, hay chúng ta có sống đúng với kỳ vọng của gia đình, bạn bè. Những lo toan ấy khiến chúng ta dần đánh mất niềm vui và sự tự do của tâm hồn. Chúng ta trở nên giống như những con tàu lạc hướng trên biển đời, không biết đâu là bến bờ đích thực.
Trong những lúc ấy, đức tin Công giáo mời gọi chúng ta quay về với Thiên Chúa qua cầu nguyện, suy tư, và các Bí tích. Qua Bí tích Thánh Thể, chúng ta được nuôi dưỡng bởi chính Mình và Máu Chúa, nhận được sức mạnh để vượt qua những thử thách. Qua Bí tích Hòa Giải, chúng ta được tha thứ và chữa lành, tìm lại con đường trở về với Thiên Chúa. Qua lời Kinh Thánh, chúng ta nghe được tiếng nói của Chúa, dẫn dắt chúng ta qua những cơn bão tố của cuộc đời. Thánh Phaolô đã viết: “Tôi có thể làm được mọi sự nhờ Đấng ban sức mạnh cho tôi” (Pl 4,13). Khi chúng ta đặt niềm tin vào Thiên Chúa, chúng ta sẽ nhận ra rằng Ngài luôn đồng hành, dẫn dắt, và ban ơn để chúng ta sống đúng với mục đích mà Ngài đã đặt ra cho cuộc đời mình.
Trẻ Thơ Và Người Từng Trải: Hai Lối Vào Nước Trời
Dân gian có câu: “Đời người có hai lần làm trẻ con” – khi còn thơ bé và khi về già. Trẻ em và người già, dù ở hai giai đoạn khác nhau của cuộc đời, đều mang trong mình sự khôn ngoan đặc biệt để nhận ra điều gì thực sự quan trọng. Trẻ em, với đôi mắt trong veo, nhìn thấy phép màu của đời sống và không bị ràng buộc bởi định kiến. Chúng sống với niềm vui tự nhiên, không toan tính, và hành động vì tình yêu thuần túy. Một đứa trẻ có thể dành hàng giờ để chơi đùa, sáng tạo, hay khám phá thế giới mà không lo lắng về việc mình có làm đúng hay sai. Tâm hồn của chúng là một tấm gương phản chiếu sự đơn sơ và trong sáng mà Chúa Giêsu muốn chúng ta noi theo.
Người già, qua những trải nghiệm của cuộc đời, học cách gạt bỏ những điều phù phiếm để tập trung vào những giá trị vĩnh cửu. Họ nhận ra rằng những lo toan, tranh đấu, hay danh vọng của thế gian chỉ là tạm bợ. Người già thường có khả năng nhìn thấu lẽ đời, hiểu rằng hạnh phúc không nằm trong sự giàu có hay nổi tiếng, mà nằm trong những điều giản dị như tình yêu gia đình, sự bình an trong tâm hồn, và niềm tin vào Thiên Chúa. Họ sống với một sự tự do tinh thần, không còn bị chi phối bởi “miệng đời” hay áp lực xã hội, mà chỉ tập trung vào việc chuẩn bị tâm hồn để trở về với Thiên Chúa.
Trong đức tin Công giáo, sự khôn ngoan của người già là kết quả của một đời sống cầu nguyện, suy tư, và phó thác. Họ nhận ra rằng, cuối cùng, cuộc đời không thuộc về bản thân hay bất kỳ ai khác, mà thuộc về Thiên Chúa – Đấng đã yêu thương và dẫn dắt họ qua mọi thử thách. Người già thường tìm thấy niềm vui trong những khoảnh khắc đơn sơ: một buổi cầu nguyện tại nhà thờ, một cuộc trò chuyện với con cháu, hay một giây phút tĩnh lặng để cảm nhận sự hiện diện của Thiên Chúa. Sự khôn ngoan của họ là một lời nhắc nhở rằng, dù cuộc đời có bao nhiêu biến cố, Thiên Chúa luôn là điểm đến cuối cùng của mọi hành trình.
Trẻ em và người già, dù khác nhau về kinh nghiệm, lại giống nhau ở chỗ họ đều có khả năng sống với một tâm hồn tự do, không bị ràng buộc bởi những kỳ vọng của thế gian. Trẻ em không quan tâm đến “miệng đời” vì sự ngây thơ của chúng; người già không quan tâm đến lời “thiên hạ” vì họ đã đủ trưởng thành để biết đâu là điều thực sự quan trọng. Cả hai đều sống theo tiếng gọi của trái tim – tiếng gọi mà, trong đức tin Công giáo, chính là tiếng nói của Thiên Chúa vang vọng trong tâm hồn.
Nhà tâm lý học Carl Jung từng nói: “Tầm nhìn của bạn sẽ trở nên rõ ràng chỉ khi bạn nhìn vào trái tim chính mình. Ai nhìn ra ngoài sẽ tiếp tục ngủ mơ, ai nhìn vào bên trong sẽ thức tỉnh.” Đối với người Công giáo, nhìn vào trái tim chính mình không chỉ là khám phá bản thân mà còn là lắng nghe tiếng Chúa, nhận ra rằng Ngài là nguồn mạch của mọi niềm vui, hy vọng, và ý nghĩa. Khi chúng ta sống theo tiếng gọi ấy, chúng ta sẽ tìm thấy sự tự do đích thực – tự do khỏi những ràng buộc của thế gian, tự do để sống trọn vẹn cho Thiên Chúa.
Sống Cuộc Đời Thuộc Về Thiên Chúa
Vậy, cuộc đời tôi thuộc về ai? Theo đức tin Công giáo, cuộc đời tôi thuộc về Thiên Chúa – Đấng đã tạo dựng tôi, yêu thương tôi, và kêu gọi tôi sống một cuộc đời tràn đầy ý nghĩa trong tình yêu của Ngài. Sống cuộc đời thuộc về Thiên Chúa không có nghĩa là từ bỏ đam mê, gia đình, hay trách nhiệm xã hội, mà là đặt tất cả những điều ấy trong ý định của Ngài. Khi chúng ta sống với tâm hồn đơn sơ như trẻ thơ, phó thác như người từng trải, và đặt niềm tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa, chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui và bình an giữa những sóng gió của cuộc đời.
Sống cuộc đời thuộc về Thiên Chúa đòi hỏi chúng ta phải học cách buông bỏ những lo toan phù phiếm, những áp lực từ xã hội, và cả những tham vọng ích kỷ. Điều này không dễ dàng, đặc biệt trong một thế giới đầy cám dỗ và cạnh tranh. Chúng ta thường bị cuốn vào vòng xoáy của sự so sánh, ganh đua, và mong muốn được công nhận. Tuy nhiên, chính trong sự phó thác và cầu nguyện, chúng ta sẽ tìm thấy sức mạnh để vượt qua. Thánh Phaolô đã viết: “Tôi có thể làm được mọi sự nhờ Đấng ban sức mạnh cho tôi” (Pl 4,13). Khi chúng ta đặt niềm tin vào Thiên Chúa, chúng ta sẽ nhận ra rằng Ngài luôn đồng hành, dẫn dắt, và ban ơn để chúng ta sống đúng với mục đích mà Ngài đã đặt ra cho cuộc đời mình.
Sống theo thánh ý Chúa cũng có nghĩa là sống với tình yêu thương và lòng bác ái. Chúa Giêsu đã dạy: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi… Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình” (Mt 22,37-39). Tình yêu ấy không chỉ là tình yêu dành cho Thiên Chúa mà còn là tình yêu dành cho tha nhân – những người mà chúng ta gặp gỡ mỗi ngày, từ gia đình, bạn bè, đến những người xa lạ. Khi chúng ta sống với tình yêu thương, chúng ta trở thành ánh sáng của Chúa trong thế giới, làm chứng cho tình yêu và lòng thương xót của Ngài.
Hành trình sống cuộc đời thuộc về Thiên Chúa là một hành trình dài hơi, đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập ân sủng. Đó là hành trình đòi hỏi chúng ta phải không ngừng cầu nguyện, suy tư, và xét mình. Mỗi ngày, chúng ta được mời gọi để tự hỏi: “Hôm nay, tôi đã sống thế nào để tôn vinh Thiên Chúa? Tôi đã làm gì để yêu thương tha nhân như chính mình? Tôi đã có đủ can đảm để buông bỏ những lo toan phù phiếm và phó thác cho Ngài chưa?” Những câu hỏi ấy giúp chúng ta định hướng lại cuộc sống, đưa chúng ta trở về với con đường mà Thiên Chúa đã vạch ra.
Trong hành trình ấy, chúng ta không đơn độc. Thiên Chúa luôn hiện diện, qua lời Kinh Thánh, qua các Bí tích, qua những người xung quanh, và qua tiếng nói nhỏ bé nhưng rõ ràng trong tâm hồn chúng ta. Ngài mời gọi chúng ta sống với một tâm hồn trong sáng, một trái tim yêu thương, và một ý chí mạnh mẽ để vượt qua những cám dỗ của thế gian. Ngài mời gọi chúng ta sống như những đứa trẻ của Nước Trời – đơn sơ, vui tươi, và tràn đầy hy vọng.
Hành Trình Dài Hơi: Sống Theo Thánh Ý Chúa
Hành trình sống theo thánh ý Chúa không phải là một đích đến mà là một con đường dài, nơi mỗi bước đi đều là một cơ hội để chúng ta đến gần hơn với Thiên Chúa. Đó là hành trình của sự trưởng thành thiêng liêng, nơi chúng ta học cách buông bỏ cái tôi, sống cho Thiên Chúa và cho tha nhân. Trong hành trình ấy, chúng ta sẽ gặp phải những thử thách, cám dỗ, và cả những lúc yếu đuối. Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, chúng ta được mời gọi để đặt niềm tin vào Thiên Chúa, để cầu nguyện, và để tìm kiếm sự hướng dẫn của Ngài.
Một trong những bài học quan trọng của hành trình này là học cách sống với sự đơn sơ và phó thác. Như trẻ thơ, chúng ta được mời gọi để sống với một tâm hồn cởi mở, không để những lo toan phù phiếm che mờ niềm vui của cuộc sống. Như người từng trải, chúng ta được mời gọi để sống với sự khôn ngoan, biết rằng những giá trị của thế gian chỉ là tạm bợ, và chỉ có Thiên Chúa mới là nguồn mạch của hạnh phúc đích thực. Sự đơn sơ và phó thác ấy không có nghĩa là từ bỏ trách nhiệm hay tham vọng, mà là đặt tất cả những điều ấy trong tay Thiên Chúa, tin rằng Ngài sẽ dẫn dắt chúng ta đến những điều tốt đẹp nhất.
Hành trình sống theo thánh ý Chúa cũng là hành trình của tình yêu. Tình yêu ấy được thể hiện qua cách chúng ta đối xử với tha nhân, qua những hành động bác ái, và qua sự sẵn sàng tha thứ. Trong một thế giới đầy chia rẽ và hận thù, người Công giáo được mời gọi để trở thành ánh sáng, mang tình yêu của Chúa đến với mọi người. Điều này có thể đơn giản như một nụ cười, một lời an ủi, hay một hành động giúp đỡ người khác. Nhưng chính những điều nhỏ bé ấy, khi được thực hiện với tình yêu, có thể làm thay đổi thế giới.
Cuối cùng, hành trình sống theo thánh ý Chúa là hành trình của niềm hy vọng. Dù cuộc đời có bao nhiêu thử thách, chúng ta luôn có niềm hy vọng vào tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa. Ngài là Đấng đã hứa: “Ta ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Với niềm hy vọng ấy, chúng ta có thể bước đi trên hành trình cuộc đời với sự can đảm, biết rằng Thiên Chúa luôn đồng hành và dẫn dắt chúng ta.
Kết Luận: Cuộc Đời Tôi Thuộc Về Thiên Chúa
Cuộc đời tôi thuộc về ai? Trong ánh sáng của đức tin Công giáo, câu trả lời là rõ ràng: Cuộc đời tôi thuộc về Thiên Chúa – Đấng đã yêu thương tôi trước cả khi tôi được sinh ra, Đấng đã ban cho tôi sự sống, và Đấng đang chờ đợi tôi ở cuối hành trình. Trong tình yêu của Ngài, tôi tìm thấy ý nghĩa, niềm vui, và sự tự do đích thực. Trong sự phó thác cho Ngài, tôi học cách sống trọn vẹn, không chỉ cho chính mình, mà cho vinh quang của Thiên Chúa và cho sự tốt đẹp của tha nhân.
Lời mời gọi của Chúa Giêsu vẫn vang vọng qua thời gian: “Hãy trở nên như trẻ nhỏ” (Mt 18,3). Hãy gột rửa tâm hồn khỏi những lo toan phù phiếm, sống với niềm vui sáng tạo, và đặt cuộc đời mình trong bàn tay yêu thương của Thiên Chúa. Hãy học cách nhìn cuộc sống qua đôi mắt của trẻ thơ – đôi mắt thấy được phép màu trong những điều giản dị, tin vào những điều tốt đẹp, và sống với một trái tim rộng mở. Đồng thời, hãy học sự khôn ngoan của người từng trải – sự khôn ngoan biết rằng, cuối cùng, chỉ có Thiên Chúa là điểm đến cuối cùng của mọi hành trình.
Hãy để chúng ta cùng nhau bước đi trên hành trình ấy, với tâm hồn đơn sơ như trẻ thơ, với sự khôn ngoan của người từng trải, và với niềm tin mãnh liệt rằng cuộc đời chúng ta thuộc về Thiên Chúa – và trong Ngài, chúng ta sẽ tìm thấy tất cả những gì chúng ta khao khát. Trong ánh sáng của tình yêu Thiên Chúa, chúng ta được mời gọi để sống một cuộc đời tràn đầy ý nghĩa, mang lại niềm vui cho chính mình và cho thế giới xung quanh. Amen.Lm. Anmai, CSsR