Góc tư vấn

Giường bệnh là một “nơi hành hương” đặc biệt, nơi Thiên Chúa mời gọi chúng ta gặp gỡ Ngài – Lm. Anmai, CSsR

Trong đời sống đức tin Công Giáo, hành hương là một hành trình thiêng liêng đặc biệt, đưa chúng ta đến gần Thiên Chúa hơn qua cầu nguyện, chiêm niệm, và sự gặp gỡ Ngài tại những nơi thánh thiêng. Chúng ta thường nghĩ đến những chuyến đi xa, đến các đền thánh như Lộ Đức, Fatima, hay Giêrusalem, nơi hàng triệu tín hữu tụ họp để tôn vinh Thiên Chúa và cầu xin ơn lành. Nhưng không phải ai cũng có thể thực hiện những cuộc hành hương như vậy. Những người đang nằm trên giường bệnh, chiến đấu với đau đớn, bệnh tật, và giới hạn thể lý, thường cảm thấy mình bị tách biệt khỏi cộng đoàn đức tin. Họ có thể nghĩ rằng hành hương là điều không thể, rằng giường bệnh chỉ là nơi của khổ đau và bất lực. Tuy nhiên, trong ánh sáng của Tin Mừng, chúng ta được mời gọi nhìn giường bệnh theo một cách khác – không chỉ như một nơi của đau khổ, mà như một “nơi hành hương” đặc biệt, một không gian thiêng liêng nơi bệnh nhân có thể gặp gỡ Thiên Chúa, tìm thấy hy vọng, và cảm nhận sự hiệp thông sâu sắc với Giáo Hội. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá cách biến giường bệnh thành một đền thánh nhỏ bé, nơi mỗi bệnh nhân trở thành một người hành hương, bước đi trên con đường nội tâm dẫn đến trái tim Thiên Chúa.

Hãy tưởng tượng một người đang nằm trên giường bệnh, cơ thể yếu đuối, tâm hồn nặng trĩu vì những cơn đau và nỗi sợ hãi về tương lai. Trong những khoảnh khắc ấy, họ có thể cảm thấy cô đơn, bị bỏ rơi, hay thậm chí tự hỏi: “Thiên Chúa ở đâu trong nỗi đau của tôi?” Nhưng chính trong sự yếu đuối đó, Thiên Chúa hiện diện một cách đặc biệt. Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu luôn đến với những người đau khổ nhất – người mù, người què, người mắc bệnh phong (x. Mt 11,5). Ngài chạm đến họ, an ủi họ, và chữa lành họ. Giường bệnh, vì thế, không phải là nơi Thiên Chúa vắng mặt, mà là nơi Ngài cúi xuống, như một người Cha dịu dàng, để ôm lấy con cái mình. Khi chúng ta giúp bệnh nhân nhận ra sự hiện diện này, giường bệnh có thể trở thành một không gian thánh thiêng, nơi họ thực hiện một cuộc hành hương nội tâm sâu sắc, không cần rời khỏi chiếc giường của mình.

Hành hương, trong ý nghĩa sâu xa nhất, không phải là việc di chuyển từ nơi này đến nơi khác, mà là một hành trình của tâm hồn, hướng về Thiên Chúa qua cầu nguyện, suy niệm, và sự phó thác. Trên giường bệnh, mỗi bệnh nhân có cơ hội thực hiện một cuộc hành hương độc đáo, nơi những giọt nước mắt, những cơn đau thể xác, và những khắc khoải trong tâm hồn trở thành những bước chân âm thầm trên con đường thiêng liêng. Mỗi lần họ dâng lên Chúa nỗi đau của mình, họ đang tiến gần hơn đến Ngài. Mỗi lời cầu nguyện, dù đơn sơ như một tiếng thở dài, là một lời tâm sự riêng tư với Thiên Chúa – Đấng luôn lắng nghe và đồng hành. Những khoảnh khắc thinh lặng trên giường bệnh, khi bệnh nhân suy niệm về tình yêu của Chúa hay nhớ lại những lần Ngài đã nâng đỡ họ trong quá khứ, có thể trở thành những giây phút thánh thiêng nhất trong cuộc đời họ. Đó là lúc họ không chỉ chịu đựng đau khổ, mà còn biến đau khổ thành một của lễ dâng lên Thiên Chúa, giống như Chúa Giêsu trên thập giá.

Để giúp giường bệnh trở thành một “nơi hành hương” thực sự, chúng ta cần mang Lời ChúaThánh Thể đến với bệnh nhân. Lời Chúa là ngọn đèn soi sáng con đường của họ, đặc biệt trong những đêm tối của đau khổ. Những đoạn Tin Mừng kể về lòng thương xót của Chúa Giêsu, như câu chuyện chữa lành người mù Bartimê (Mc 10,46-52) hay người phụ nữ bị băng huyết (Mc 5,25-34), có thể mang lại niềm an ủi lớn lao. Khi nghe những lời này, bệnh nhân được nhắc nhở rằng Chúa Giêsu không chỉ biết đến nỗi đau của họ, mà còn muốn chạm đến họ với tình yêu của Ngài. Những lời Thánh Vịnh, như “Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì” (Tv 23), có sức mạnh xoa dịu tâm hồn đang khắc khoải, giúp họ cảm thấy được bảo bọc trong vòng tay của Thiên Chúa. Chúng ta có thể đọc những đoạn Lời Chúa này ngay tại giường bệnh, hoặc cung cấp cho bệnh nhân những cuốn sách nhỏ chứa các bài suy niệm đơn giản, được viết với ngôn ngữ gần gũi, dễ hiểu. Đối với những người không thể tự đọc, các tình nguyện viên hoặc người thân có thể đọc to và giải thích ý nghĩa của Lời Chúa, liên hệ với hoàn cảnh của họ.

Trong bối cảnh Năm Thánh 2025, Lời Chúa mang một ý nghĩa đặc biệt. Năm Thánh là thời gian của ân sủng, tha thứ, và lòng thương xót, khi Thiên Chúa mở rộng cánh cửa trái tim Ngài để đón nhận mọi người, kể cả những người đang đau bệnh. Chúng ta có thể chia sẻ với bệnh nhân rằng đau khổ của họ có giá trị thiêng liêng, rằng họ có thể dâng nỗi đau của mình để cầu nguyện cho các ý chỉ của Giáo Hội, như sự hiệp nhất của các Kitô hữu, ơn gọi linh mục, hoặc hòa bình thế giới. Ví dụ, một bệnh nhân có thể được khuyến khích suy niệm về câu Lời Chúa: “Hãy đến cùng Ta, hỡi tất cả những ai vất vả và gánh nặng, Ta sẽ cho các ngươi được nghỉ ngơi” (Mt 11,28). Lời mời gọi này giúp họ cảm thấy rằng Thiên Chúa không chỉ đồng hành mà còn muốn gánh vác nỗi đau của họ. Các bài suy niệm về lòng thương xót, được chuẩn bị đặc biệt cho Năm Thánh, có thể được đọc tại giường bệnh, giúp bệnh nhân cảm nhận rằng họ là một phần của cuộc hành hương toàn cầu của Giáo Hội.

Thánh Thể là đỉnh cao của mọi cuộc hành hương, vì đó là lúc chúng ta hiệp thông mật thiết nhất với Chúa Giêsu, Đấng đã hy sinh chính mình vì chúng ta. Đối với bệnh nhân, việc rước Mình Thánh Chúa ngay tại giường bệnh là một ân sủng đặc biệt, biến căn phòng bệnh thành một “nhà thờ sống động”. Các linh mục hoặc thừa tác viên rước lễ đặc biệt có thể mang Thánh Thể đến cho bệnh nhân, kèm theo những lời cầu nguyện ngắn gọn, như: “Lạy Chúa Giêsu, xin đến trong lòng con, chữa lành con, và ban cho con bình an.” Nghi thức này không chỉ là việc rước lễ mà còn là một cuộc gặp gỡ cá nhân với Chúa Giêsu, Đấng hiện diện thực sự trong Bí tích Thánh Thể. Ở những bệnh viện Công Giáo hoặc có nhà nguyện, có thể tổ chức các Thánh lễ đơn sơ dành riêng cho bệnh nhân và gia đình. Những người không thể rời giường có thể được kết nối qua hệ thống âm thanh hoặc video trực tuyến, giúp họ tham dự Thánh lễ từ xa. Việc cử hành Bí tích Xức Dầu Bệnh Nhân cũng là một nguồn ơn lớn lao, mang lại sự chữa lành thiêng liêng và đôi khi cả thể xác, giúp bệnh nhân cảm nhận rằng Thiên Chúa đang chăm sóc họ trong lúc đau yếu.

Mỗi giường bệnh có thể trở thành một góc cầu nguyện nhỏ bé, nơi bệnh nhân cảm nhận sự hiện diện của Thiên Chúa. Chúng ta có thể đặt một cây thánh giá nhỏ, một bức ảnh Đức Mẹ, hoặc một cuốn Kinh Thánh bên cạnh giường bệnh. Những vật dụng này, dù đơn sơ, là những lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng Thiên Chúa luôn ở gần. Đối với những bệnh nhân có thể cầu nguyện, chúng ta có thể cung cấp những lời kinh ngắn, dễ nhớ, như Kinh Lạy Cha, Kinh Kính Mừng, hoặc các lời nguyện đặc biệt cho Năm Thánh, chẳng hạn: “Lạy Chúa, xin mở cửa lòng thương xót của Ngài cho con, và dẫn con đến với Ngài trong mọi đau khổ.” Những người không thể đọc hoặc nói có thể được hướng dẫn cầu nguyện bằng chuỗi Mân Côi, suy niệm trong lòng, hoặc đơn giản là dâng lên Chúa những ý nguyện thầm lặng. Âm nhạc thánh thiêng, như các bài “Ave Maria”, “Lòng Thương Xót Chúa”, hoặc “Tâm Hồn Tôi Ca Ngợi Chúa”, có thể được phát nhẹ nhàng để tạo bầu không khí bình an, nâng tâm hồn bệnh nhân lên với Thiên Chúa.

Ở các bệnh viện hoặc cơ sở y tế, chúng ta có thể tạo ra những không gian cầu nguyện chung để bệnh nhân, gia đình, và nhân viên y tế cùng chia sẻ đức tin. Một góc nhỏ trong bệnh viện, được trang trí với bàn thờ, thánh giá, và ánh nến, có thể trở thành nơi mọi người tụ họp để cầu nguyện. Các giờ chầu Thánh Thể ngắn, với sự hiện diện của Mình Thánh Chúa, là cơ hội để bệnh nhân dâng lên Chúa những ý nguyện của mình, từ việc cầu xin chữa lành đến cầu nguyện cho người thân. Những bệnh nhân không thể đến nhà nguyện có thể tham gia qua tâm tình cầu nguyện từ giường bệnh, biết rằng cộng đoàn đang cầu nguyện cùng họ. Chúng ta cũng có thể tổ chức các buổi chia sẻ đức tin, nơi các linh mục, tu sĩ, hoặc giáo dân kể những câu chuyện cảm động về lòng tin, hy vọng, và sự chữa lành. Ví dụ, câu chuyện về Thánh Bernadette, người đã chịu nhiều đau khổ nhưng vẫn trung thành với sứ mệnh Đức Mẹ trao phó, có thể khích lệ bệnh nhân tìm thấy ý nghĩa trong đau khổ của mình. Những buổi chia sẻ này không cần dài, nhưng cần được tổ chức với tình yêu và sự nhạy cảm, để bệnh nhân cảm thấy mình không đơn độc.

Trong thời đại công nghệ số, các phương tiện truyền thông mở ra những cơ hội tuyệt vời để kết nối bệnh nhân với các sự kiện hành hương và cộng đoàn Giáo Hội. Năm Thánh 2025 sẽ có nhiều sự kiện quan trọng, như các Thánh lễ tại Rôma, các buổi cầu nguyện tại các đền thánh, và các bài giảng của Đức Giáo Hoàng, được phát trực tiếp qua Vatican News, YouTube, hoặc các trang web của giáo phận. Chúng ta có thể trang bị máy tính bảng hoặc điện thoại thông minh tại các phòng bệnh, với kết nối internet để bệnh nhân xem các chương trình này. Các tình nguyện viên có thể hỗ trợ những bệnh nhân lớn tuổi hoặc không quen công nghệ, giúp họ truy cập vào các kênh trực tuyến. Ở các khu vực chung của bệnh viện, có thể đặt màn hình lớn để bệnh nhân và gia đình cùng theo dõi các sự kiện, như lễ khai mạc Năm Thánh hoặc các buổi cầu nguyện toàn cầu. Việc này giúp bệnh nhân cảm thấy mình vẫn là một phần của cộng đoàn hành hương lớn lao, dù họ không thể rời khỏi giường bệnh.

Các giáo xứ và giáo phận cũng có thể sử dụng mạng xã hội để kết nối với bệnh nhân. Các nhóm cầu nguyện trực tuyến trên Zoom, Facebook, hoặc WhatsApp cho phép bệnh nhân tham gia các giờ cầu nguyện cùng cộng đoàn giáo xứ. Họ có thể gửi ý nguyện của mình qua email hoặc tin nhắn để được đọc trong các Thánh lễ hoặc giờ cầu nguyện, tạo cảm giác rằng tiếng nói của họ được lắng nghe. Các nhóm tông đồ giáo dân có thể gửi những lời chúc lành, câu Lời Chúa, hoặc thông điệp hy vọng qua tin nhắn hoặc thư tay, chẳng hạn: “Chúa Giêsu đang ở bên bạn, Ngài sẽ ban sức mạnh cho bạn hôm nay.” Những cử chỉ nhỏ này có thể mang lại niềm an ủi lớn lao, giúp bệnh nhân cảm thấy được yêu thương và nhớ đến. Giáo Hội cũng có thể sản xuất các video hoặc podcast ngắn, được thiết kế dành riêng cho bệnh nhân, với nội dung như bài suy niệm về ý nghĩa của đau khổ, câu chuyện về các thánh như Thánh Gianna Beretta Molla (người hy sinh mạng sống để cứu con), hoặc hướng dẫn cách lần chuỗi Mân Côi và suy niệm Lời Chúa. Những nội dung này, nếu được trình bày với ngôn ngữ đơn giản và giọng điệu ấm áp, có thể trở thành nguồn động viên thiêng liêng mạnh mẽ.

Gia đình đóng vai trò quan trọng trong việc biến giường bệnh thành “nơi hành hương”. Là những người gần gũi nhất, họ có thể cầu nguyện cùng bệnh nhân, đọc Kinh Thánh, hoặc lần chuỗi Mân Côi. Một gia đình cùng quây quần bên giường bệnh, hát một bài thánh ca hoặc chia sẻ một câu chuyện về lòng tin, có thể tạo nên một bầu không khí thánh thiêng, giúp bệnh nhân cảm thấy được nâng đỡ. Gia đình cũng có thể kể cho bệnh nhân nghe về những lần Thiên Chúa đã hành động trong cuộc đời họ, như một phép lạ nhỏ hay một lời cầu nguyện được nhậm lời, để khích lệ niềm tin của người bệnh. Điều quan trọng là gia đình cần tạo ra một không khí tích cực, tránh để bệnh nhân cảm thấy mình là gánh nặng, mà thay vào đó, khẳng định rằng họ là một phần quý giá của gia đình và cộng đoàn.

Nhân viên y tế – bác sĩ, y tá, và những người chăm sóc – cũng có thể trở thành chứng nhân của lòng thương xót trong hành trình này. Một nụ cười, một lời an ủi, hay một cử chỉ quan tâm có thể là cách Thiên Chúa chạm đến bệnh nhân qua bàn tay con người. Những nhân viên y tế Công Giáo có thể giúp bệnh nhân bằng cách đọc kinh cùng họ, liên lạc với linh mục để mang Thánh Thể đến, hoặc chuẩn bị không gian cho việc cầu nguyện. Ngay cả những người không cùng tôn giáo cũng có thể hỗ trợ bằng cách tôn trọng các nhu cầu thiêng liêng của bệnh nhân, như cho phép họ giữ thánh giá hoặc Kinh Thánh bên mình, hoặc dành thời gian yên tĩnh để cầu nguyện. Một nhân viên y tế với trái tim rộng mở có thể biến công việc chăm sóc thành một sứ vụ yêu thương, góp phần làm cho giường bệnh trở thành một nơi thánh thiêng.

Cộng đoàn Giáo Hội, bao gồm giáo xứ, giáo phận, và các nhóm tông đồ, là cánh tay nối dài của Thiên Chúa trong việc đồng hành với bệnh nhân. Các nhóm như Legio Mariae, Caritas, hoặc các đội mục vụ bệnh viện có thể tổ chức thăm viếng định kỳ, mang theo lời cầu nguyện, sách thánh, hoặc những món quà nhỏ như chuỗi Mân Côi. Những chuyến thăm này không chỉ mang lại niềm vui mà còn nhắc nhở bệnh nhân rằng họ không bị lãng quên. Trong các Thánh lễ giáo xứ, cộng đoàn có thể dâng ý nguyện đặc biệt cho những người đau bệnh, công bố tên họ (nếu được phép) để mọi người cùng cầu nguyện. Các giáo xứ cũng có thể tổ chức các chương trình hỗ trợ gia đình bệnh nhân, như cung cấp thực phẩm, hỗ trợ tài chính, hoặc chăm sóc tinh thần, để họ có thể tập trung chăm sóc người thân. Những hành động này tạo nên một mạng lưới yêu thương, bao bọc bệnh nhân và gia đình họ trong tình thương của Thiên Chúa.

Việc biến giường bệnh thành “nơi hành hương” mang ý nghĩa thiêng liêng sâu sắc, không chỉ cho bệnh nhân mà cho toàn thể Giáo Hội. Trong thư gửi tín hữu Côlôsê, Thánh Phaolô viết: “Tôi vui mừng khi chịu đau khổ vì anh em, và lấy sự đau khổ của tôi mà bù đắp những gì còn thiếu trong các nỗi đau khổ của Đức Kitô” (Cl 1,24). Bệnh nhân có thể dâng những đau khổ của mình như một của lễ thiêng liêng, cầu nguyện cho Giáo Hội, cho các linh hồn, và cho thế giới. Mỗi cơn đau, mỗi giọt nước mắt, khi được dâng lên với lòng tin, trở thành một phần trong hy tế của Chúa Giêsu trên thập giá. Điều này biến nỗi đau của họ thành một hành động yêu thương cao cả, có sức mạnh cứu độ. Trong Năm Thánh 2025, khi Giáo Hội cử hành lòng thương xót của Thiên Chúa, bệnh nhân trở thành những người hành hương đặc biệt, góp phần vào sứ vụ của Giáo Hội bằng cách sống tinh thần phó thác và hy vọng.

Bệnh nhân sống đức tin mạnh mẽ trong đau khổ là những chứng nhân sống động của niềm hy vọng Kitô giáo. Câu chuyện của họ có thể truyền cảm hứng cho cộng đoàn, khích lệ những người khỏe mạnh đến gần Thiên Chúa hơn, và làm sáng tỏ sức mạnh của đức tin trong nghịch cảnh. Ví dụ, một bệnh nhân mỉm cười và tạ ơn Chúa dù đang chịu đau đớn có thể khiến người thân hoặc nhân viên y tế suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống và đức tin. Những chứng tá này, dù thầm lặng, có sức mạnh lan tỏa, như những ngọn nến nhỏ thắp sáng trong bóng tối. Họ nhắc nhở chúng ta rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi con cái Ngài, và rằng ngay cả trong đau khổ, Ngài vẫn đang viết nên một câu chuyện cứu độ.

Để thực hiện sứ vụ này, chúng ta cần sự chung tay của mọi người – từ linh mục, tu sĩ, đến giáo dân, từ gia đình, nhân viên y tế, đến các tình nguyện viên. Các linh mục có thể ưu tiên việc mang Thánh Thể và các bí tích đến cho bệnh nhân, đồng thời đào tạo các thừa tác viên rước lễ đặc biệt để hỗ trợ. Các tu sĩ, với đời sống cầu nguyện và phục vụ, có thể trở thành những người bạn đồng hành, lắng nghe và an ủi bệnh nhân. Giáo dân, đặc biệt là những người trẻ, có thể tham gia các nhóm mục vụ bệnh viện, tổ chức các hoạt động như hát thánh ca, đọc kinh, hoặc đơn giản là trò chuyện với bệnh nhân để mang lại niềm vui. Các bệnh viện Công Giáo cần được khuyến khích đầu tư vào các chương trình mục vụ, như xây dựng nhà nguyện, tổ chức Thánh lễ định kỳ, hoặc cung cấp các tài liệu thiêng liêng cho bệnh nhân. Ngay cả những bệnh viện không thuộc Giáo Hội cũng có thể hợp tác với các giáo xứ để tạo điều kiện cho các hoạt động tôn giáo, như cho phép linh mục đến thăm hoặc tổ chức các giờ cầu nguyện.

Chúng ta cũng cần chú ý đến những bệnh nhân không phải Công Giáo hoặc không có tôn giáo, nhưng vẫn khao khát ý nghĩa thiêng liêng trong đau khổ. Với lòng tôn trọng và sự nhạy cảm, chúng ta có thể chia sẻ với họ về tình yêu của Thiên Chúa qua những hành động cụ thể, như một lời nói tử tế, một cử chỉ quan tâm, hoặc một lời mời gọi cầu nguyện cùng nhau. Những khoảnh khắc này có thể mở ra cánh cửa đức tin, giúp họ cảm nhận được sự hiện diện của một Đấng cao cả hơn, Đấng yêu thương họ vô điều kiện. Trong tinh thần của Năm Thánh, khi Giáo Hội được mời gọi ra đi đến những vùng ngoại biên, bệnh nhân – dù thuộc tôn giáo nào – là những “ngoại biên” cần được chúng ta đến gần, để mang đến ánh sáng Tin Mừng.

Một khía cạnh quan trọng khác là việc đào tạo cộng đoàn để nhận thức về giá trị thiêng liêng của việc đồng hành với bệnh nhân. Các giáo xứ có thể tổ chức các khóa học ngắn về mục vụ bệnh viện, dạy giáo dân cách cầu nguyện với bệnh nhân, lắng nghe họ, và chia sẻ đức tin một cách tế nhị. Những kỹ năng này không chỉ giúp ích trong việc phục vụ bệnh nhân mà còn làm phong phú đời sống đức tin của chính người tham gia. Các trường học Công Giáo cũng có thể đưa vào chương trình giáo dục những bài học về lòng thương xót, khuyến khích học sinh tham gia các hoạt động bác ái, như viết thư cho bệnh nhân hoặc thăm viếng bệnh viện. Những trải nghiệm này giúp thế hệ trẻ hiểu rằng mỗi người, dù khỏe mạnh hay đau yếu, đều có giá trị vô hạn trong mắt Thiên Chúa.

Trong bối cảnh xã hội hiện đại, khi nhiều người xem đau khổ như một điều vô nghĩa hoặc một gánh nặng, Giáo Hội có sứ vụ đặc biệt là mang lại ý nghĩa cho đau khổ qua ánh sáng của thập giá. Giường bệnh, trong cách nhìn này, không phải là điểm kết thúc, mà là một trạm dừng chân trên hành trình về nhà Cha trên trời. Mỗi bệnh nhân là một người hành hương, mang trong mình một câu chuyện độc đáo, một hành trình đức tin riêng biệt. Khi chúng ta giúp họ nhận ra điều này, chúng ta không chỉ an ủi họ mà còn góp phần xây dựng một Giáo Hội sống động, nơi tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa được tỏ lộ qua từng hành động nhỏ bé. Năm Thánh 2025 là cơ hội để chúng ta tái khám phá sứ vụ này, để biến mỗi giường bệnh thành một đền thánh của tình yêu, nơi Thiên Chúa gặp gỡ con người và ban tặng ân sủng dồi dào.

Hãy tưởng tượng một bệnh viện nơi mỗi phòng bệnh là một “nhà nguyện nhỏ”, mỗi bệnh nhân là một người hành hương, và mỗi người chăm sóc là một chứng nhân của Tin Mừng. Đó là hình ảnh của một Giáo Hội sống tinh thần Năm Thánh – một Giáo Hội không để ai bị bỏ lại phía sau, mà tìm cách đưa mọi người, kể cả những người yếu đuối nhất, đến gần Thiên Chúa hơn. Để đạt được điều này, chúng ta cần vượt qua những thách thức thực tế, như thiếu nhân sự, hạn chế về tài chính, hoặc sự thờ ơ của xã hội đối với người bệnh. Nhưng với lòng tin và sự sáng tạo, chúng ta có thể tìm ra những cách mới để đồng hành với bệnh nhân, từ việc sử dụng công nghệ để kết nối họ với cộng đoàn, đến việc tổ chức các nhóm mục vụ chuyên biệt tại mỗi giáo xứ.

Giường bệnh không phải là nơi của sự tuyệt vọng, mà là một “nơi hành hương” đặc biệt, nơi Thiên Chúa mời gọi chúng ta gặp gỡ Ngài trong sự yếu đuối của con người. Qua Lời Chúa, Thánh Thể, cầu nguyện, và sự đồng hành của cộng đoàn, chúng ta có thể giúp bệnh nhân biến những ngày tháng đau bệnh thành một hành trình thiêng liêng đầy ý nghĩa. Họ không bị cô lập, không bị lãng quên, mà là những người hành hương quý giá, đang bước đi trên con đường dẫn đến trái tim Thiên Chúa. Xin Chúa Giêsu, Đấng an ủi những kẻ đau khổ, ban ơn để chúng ta trở thành những người đồng hành, mang ánh sáng Tin Mừng đến với những ai đang cần nhất. Lạy Chúa, xin biến mỗi giường bệnh thành một đền thánh, nơi tình yêu của Ngài được tỏ lộ, và hy vọng được thắp sáng. Amen. Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!