TIN NHẮN KHÔNG KÝ TỰ
Bố đã hơn 80 tuổi, tôi mua cho cụ một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc.
Bố cầm điện thoại, sờ sờ, ấn ấn, nâng niu như một vật báu. Nhìn thấy ảnh mình trong điện thoại, bố có vẻ thích lắm. Cụ cười vui như đứa trẻ được quà.
Tôi biết một người cả đời vất vả, cần kiệm như bố sẽ không nỡ gọi điện thoại nên tôi nói cho bố biết cách nhắn tin. Bố già rồi, những thứ hiện đại thế này rất khó để nắm bắt. Tôi chỉ cho bố từng chút một, bố gật đầu ậm ừ nhưng nhìn vào đôi mắt đục đang nheo lên đầy căng thẳng, tôi biết bố vẫn chưa hiểu rõ cách dùng.
Khi sắp về thành phố, tôi nói với cụ:
– “Bố ơi, có chuyện gì thì bố cứ gọi điện thoại cho con nhé!”
Bố tôi giơ chiếc điện thoại lên:
– “Bố sẽ nhắn tin cho. Ừm, nhắn tin cho đỡ tốn tiền.”
Tôi cười nhẹ, tôi rất hiểu bố.
Khi lên xe, điện thoại báo tin nhắn đến. Là tin nhắn của bố. Nhưng là một tin nhắn trắng. Tôi mỉm cười, lòng ấm áp lạ. Tôi hiểu bố muốn hỏi tôi đã lên xe chưa.
Tôi lập tức nhắn tin lại:
“Bố ơi, con lên xe rồi ạ.”
Về đến nhà, bố lại gửi cho tôi một tin nhắn không lời.
– “Con về đến nơi rồi bố ạ. Bố ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé!”
Những ngày sau đó, cách 3 ngày, bố lại gửi cho tôi một tin nhắn. Tin nhắn không có nội dung nhưng tôi hiểu những điều bố muốn nói. Lần nào tôi cũng trả lời tin nhắn của cụ.
“Bố ơi, cả nhà con đều rất tốt ạ!”.
“Bố, công việc của vợ chồng con rất thuận lợi. Anh Tùng được lên chức trưởng phòng rồi ạ.”
“Bé Bông học hành tiến bộ lắm bố ạ! Con bé nhớ ông ngoại, cuối tuần này vợ chồng con cho bé về thăm ông.”…
Cứ như vậy, tôi luôn nhận được những tin nhắn không lời nhưng đầy ắp quan tâm của bố. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh bố đang ngồi trên chiếc tràng kỷ quen thuộc, cẩn thận dò từng số, nhắn tin cho tôi. Tôi còn tưởng ra nét mặt vui mừng khi cụ nhận được những tin nhắn bình an từ con gái.
Hôm 28 tháng 11 sinh nhật lần thứ 50 của tôi. Ngày hôm đó, khi đang cùng bạn bè tổ chức bữa tiệc nhỏ, điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn của bố, tôi hết sức ngạc nhiên vì đó không phải là tin nhắn trắng. Trong tin nhắn ghi vẻn vẹn con số “50”.
Tôi không biết bố đã phải mày mò bao lâu để có thể viết ra được con số đó nhưng tôi biết đằng sau con số ấy, đằng sau tin nhắn ấy là tình yêu thương, là sự quan tâm, là niềm hạnh phúc của bố tôi.
Tôi đã 50 tuổi, bố cũng đã già hơn rất nhiều.
Đọc tin nhắn của bố, bất giác sống mũi tôi cay cay, nước mắt tràn ra lúc nào không biết…