Kỹ năng sống

HỌC CÁCH MẶC KỆ ĐI

HỌC CÁCH MẶC KỆ ĐI

Nghệ Thuật Tìm Thấy Tự Do Trong Tâm Hồn

LỜI MỞ ĐẦU

Thưa quý ông bà và anh chị em thân mến,

Trong cuộc hành trình làm người và làm con Chúa của chúng ta, có biết bao gánh nặng mà chúng ta tự mình đặt lên vai. Nhưng có lẽ, một trong những gánh nặng vô hình và dai dẳng nhất chính là gánh nặng mang tên “miệng đời”. Chúng ta lo lắng người khác nghĩ gì về mình. Chúng ta đau khổ khi bị chê bai, tổn thương khi bị hiểu lầm, và kiệt sức khi phải chạy theo sự công nhận của thế gian.

Người ta nói xấu bạn, bạn tức giận. Người ta chê bai bạn, bạn buồn bã. Người ta không tin tưởng bạn, bạn cố gắng giải thích đến kiệt sức. Nhưng bạn có thấy không? Khi bạn càng phản ứng, họ càng vui vì đã chạm đúng điểm yếu của bạn. Khi bạn càng quằn quại trong cơn bão do họ tạo ra, bạn càng rời xa sự bình an mà Thiên Chúa muốn ban tặng.

Vậy thì tại sao không thử một lần… mặc kệ đi?

“Mặc kệ” mà chúng ta sẽ cùng nhau suy niệm ở đây không phải là sự thờ ơ, vô cảm hay trốn tránh trách nhiệm. Trái lại, đó là một thái độ sống đòi hỏi sự khôn ngoan, một bản lĩnh được tôi luyện từ niềm tin, và một sự tự do nội tâm sâu sắc. Đó là khi bạn hiểu rõ giá trị đích thực của mình không nằm trên môi của người khác, mà nằm trong ánh mắt yêu thương của Đấng Tạo Hóa. Người đời có thể thích bạn, cũng có thể ghét bạn, nhưng họ không sống cuộc đời của bạn, và chắc chắn họ không phải là vị thẩm phán cuối cùng của đời bạn.

Tập tài liệu này được viết ra không nhằm mục đích cổ xúy cho một lối sống ích kỷ, nhưng để mời gọi mỗi người chúng ta cùng nhau khám phá lại nghệ thuật sống an nhiên. Đó là hành trình học cách “mặc kệ” những điều không đáng, để giữ tâm hồn thanh thản. Học cách “mặc kệ” những lời phán xét vô căn cứ, để tập trung năng lượng vào việc chu toàn bổn phận, yêu thương gia đình, phục vụ cộng đoàn và vun đắp mối tương quan với Thiên Chúa.

Bởi lẽ, cuối cùng, người ở lại với bạn trong mọi khoảnh khắc, lắng nghe mọi tâm tư của bạn, và yêu thương bạn vô điều kiện, chỉ có Thiên Chúa và chính bạn mà thôi. Chúng ta không thể làm vừa lòng cả thế giới, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chọn một cách sống khiến tâm hồn mình được hạnh phúc trong sự thật và tình yêu của Ngài.

Và đôi khi, hạnh phúc và bình an đơn giản chỉ là biết mỉm cười, lắc đầu và nói với chính mình bằng một niềm tin tưởng phó thác: “Mặc kệ đi, và hãy để Chúa lo liệu!”

CHƯƠNG 1: BÃO TỐ TỪ MIỆNG ĐỜI – NGUỒN GỐC CỦA NHỮNG TỔN THƯƠNG

1.1. Nhu Cầu Được Thuộc Về và Sự Mong Manh Của Cái Tôi

Con người là một hữu thể có tính xã hội. Từ khi sinh ra, chúng ta đã khao khát được yêu thương, được chấp nhận, và được thuộc về một gia đình, một cộng đồng. Nhu cầu này là một phần tự nhiên và chính đáng trong bản tính con người. Chính vì vậy, chúng ta rất nhạy cảm với những dấu hiệu cho thấy mình bị chối từ hay bị đánh giá thấp.

Những lời chỉ trích, chê bai, hay thậm chí là một ánh nhìn thiếu thiện cảm có sức mạnh ghê gớm, bởi chúng tấn công trực tiếp vào nhu cầu căn bản này. Chúng như một lời tuyên bố: “Bạn không đủ tốt”, “Bạn không xứng đáng”, “Bạn không thuộc về nơi đây”. Khi nghe những lời đó, “cái tôi” (ego) của chúng ta bị tổn thương. “Cái tôi” vốn mong manh, luôn tìm kiếm sự khẳng định từ bên ngoài. Nó giống như một ngôi nhà xây trên cát, chỉ cần một cơn sóng nhỏ từ miệng lưỡi thế gian cũng có thể làm nó lung lay, thậm chí sụp đổ.

Chúng ta thường lầm tưởng rằng giá trị của bản thân được đo bằng số lượng lời khen, sự tán thưởng của người khác. Vì thế, chúng ta sống trong sợ hãi: sợ làm người khác phật lòng, sợ bị phán xét, sợ không giống như kỳ vọng của đám đông. Sự sợ hãi này biến chúng ta thành những người tù nhân, bị giam cầm trong nhà tù của những định kiến và dư luận. Chúng ta không dám sống thật với con người mình, không dám theo đuổi ước mơ, không dám nói lên sự thật, chỉ vì sợ “người ta sẽ nói”.

1.2. Cạm Bẫy Của Sự So Sánh

Xã hội hiện đại, với sự bùng nổ của mạng xã hội, đã đẩy cạm bẫy của sự so sánh lên một mức độ nguy hiểm hơn bao giờ hết. Chúng ta liên tục tiếp xúc với những hình ảnh được tô vẽ hoàn hảo về cuộc sống của người khác: những chuyến du lịch sang trọng, những bữa ăn ngon, những gia đình hạnh phúc, những thành công rực rỡ.

Khi nhìn vào đó, chúng ta bắt đầu so sánh cuộc sống của mình. Tại sao cuộc đời họ lại lung linh như vậy, còn mình thì đầy những lo toan, vất vả? Tại sao con cái họ ngoan ngoãn, giỏi giang, còn con mình lại làm mình phiền lòng? Tại sao họ được nhiều người ngưỡng mộ, còn mình lại cảm thấy cô đơn, lạc lõng?

Sự so sánh là nguồn gốc của sự bất mãn và ghen tị. Nó làm cho chúng ta không còn biết trân trọng những gì mình đang có. Thay vì cảm tạ Chúa về những ơn lành Ngài ban cho, chúng ta lại than trách về những gì mình không có. Lời nói của người khác, dù chỉ là một câu bình luận vu vơ trên mạng, cũng có thể trở thành một mũi dao xoáy sâu vào vết thương của sự tự ti và mặc cảm. Chúng ta quên mất rằng, những gì người ta trưng bày ra bên ngoài thường chỉ là một phần rất nhỏ, là bề nổi của tảng băng chìm, trong khi những khó khăn, những giọt nước mắt, những góc khuất thì không ai thấy được.

1.3. Khi Lời Nói Trở Thành Vũ Khí

Thánh Giacôbê đã nói: “Cái lưỡi là một thế giới của sự gian ác… nó là một sự dữ không bao giờ nghỉ yên, nó chứa đầy nọc độc giết người” (Gc 3, 6.8). Lời nói có sức mạnh sáng tạo, nhưng cũng có sức mạnh hủy diệt khủng khiếp. Một lời nói xấu, một câu chuyện đặt điều, một lời vu khống có thể phá hủy danh dự của một người, làm tan vỡ một gia đình, chia rẽ một cộng đoàn.

Khi chúng ta trở thành nạn nhân của những lời nói độc địa ấy, phản ứng tự nhiên của chúng ta là tức giận, phẫn uất, và muốn thanh minh, trả đũa. Chúng ta dành hàng giờ, hàng ngày để nghĩ về những lời nói đó, phân tích từng câu từng chữ, và tưởng tượng ra những cách để “ăn miếng trả miếng”. Vô tình, chúng ta đã trao cho kẻ làm tổn thương mình một quyền năng rất lớn: quyền được điều khiển cảm xúc, tâm trí và thời gian của chúng ta. Họ chỉ cần nói một câu, và chúng ta thì mất ăn mất ngủ nhiều ngày. Họ đã bước tiếp từ lâu, còn chúng ta vẫn bị mắc kẹt lại trong cái bẫy cảm xúc mà họ giăng ra.

Tổn thương từ lời nói rất sâu sắc, bởi nó không chỉ làm ta đau đớn về mặt cảm xúc, mà còn gieo vào lòng ta sự nghi ngờ chính bản thân mình. Liệu mình có thực sự tệ như họ nói không? Liệu có phải mình đã làm gì sai? Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu, bào mòn sự tự tin và bình an nội tâm của chúng ta.

Nhận diện được nguồn gốc của những tổn thương này là bước đầu tiên và quan trọng nhất. Chúng ta cần hiểu rằng, việc chúng ta bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác là một phản ứng rất “con người”. Nhưng đồng thời, với ơn Chúa, chúng ta có đủ sức mạnh để vượt lên trên phản ứng bản năng đó, để lựa chọn một thái độ sống khôn ngoan và tự do hơn. Đó chính là nghệ thuật “mặc kệ đi”.

CHƯƠNG 2: “MẶC KỆ” – MỘT NGHỆ THUẬT, MỘT BẢN LĨNH

Khi nghe đến hai từ “mặc kệ”, nhiều người có thể nghĩ ngay đến sự tiêu cực: một thái độ dửng dưng, vô trách nhiệm, hay thậm chí là kiêu ngạo. Nhưng trong khuôn khổ của đời sống nội tâm và đức tin, “mặc kệ” mà chúng ta bàn tới lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Đó không phải là một hành động bộc phát của sự yếu đuối, mà là một lựa chọn có ý thức của người mạnh mẽ. Đó là một nghệ thuật sống đòi hỏi sự phân định và một bản lĩnh được xây dựng trên nền tảng vững chắc.

2.1. Phân Biệt “Mặc Kệ” và “Vô Tâm”

Điều quan trọng đầu tiên là phải phân biệt rõ ràng giữa “mặc kệ”“vô tâm”.

  • Vô tâm là thái độ thờ ơ trước nỗi đau của người khác, là sự ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình. Một người vô tâm sẽ không quan tâm đến công lý, không lên tiếng cho người yếu thế, không đóng góp xây dựng cộng đoàn. Họ thấy điều sai trái nhưng im lặng, thấy người gặp nạn nhưng ngoảnh mặt làm ngơ. Đây là thái độ mà Tin Mừng lên án.
  • “Mặc kệ” như một nghệ thuật sống, lại là một sự lựa chọn khôn ngoan. Đó là khả năng phân định được đâu là điều đáng để ta bận tâm và đâu là những “tiếng ồn” cần được bỏ qua. Người thực hành nghệ thuật này không “mặc kệ” trách nhiệm của mình với gia đình, với xã hội. Họ không “mặc kệ” lời góp ý chân thành của một người bạn tốt. Họ không “mặc kệ” tiếng kêu cứu của người nghèo khổ.

Thay vào đó, họ học cách “mặc kệ”:

  • Những lời đàm tiếu, gièm pha vô căn cứ.
  • Những lời phán xét thiển cận dựa trên bề ngoài.
  • Những sự so sánh khập khiễng và độc hại.
  • Những nỗ lực muốn kiểm soát và thay đổi những gì nằm ngoài tầm tay của họ.
  • Những kỳ vọng vô lý mà người khác áp đặt lên họ.

“Mặc kệ” ở đây chính là bảo vệ không gian tâm hồn của mình khỏi những “rác rưởi” tinh thần. Giống như một người làm vườn khôn ngoan, họ biết nhổ bỏ cỏ dại (những lời tiêu cực) để hoa màu (bình an, niềm vui, tình yêu) có thể phát triển.

2.2. “Mặc Kệ” – Biểu Hiện Của Một Bản Lĩnh Nội Tâm

Tại sao nói “mặc kệ” là một bản lĩnh? Bởi vì nó đi ngược lại với xu hướng tự nhiên của con người là muốn phản kháng, muốn chứng tỏ, muốn mình phải “đúng” trong mắt người khác. Để “mặc kệ” được, chúng ta cần một sức mạnh nội tâm phi thường.

  • Đó là bản lĩnh của sự tự tin vào giá trị bản thân: Một người chỉ thực sự “mặc kệ” được lời chê bai của người khác khi họ biết chắc chắn giá trị của mình không phụ thuộc vào những lời nói đó. Họ không cần lời khen để cảm thấy mình giá trị, và cũng không bị lời chê làm cho sụp đổ. Sự tự tin này không phải là tính kiêu ngạo, mà là sự nhận biết sâu sắc rằng mình là một con người có phẩm giá, được Thiên Chúa yêu thương dựng nên.
  • Đó là bản lĩnh của sự khiêm nhường: Tưởng chừng như mâu thuẫn, nhưng thực ra chỉ người khiêm nhường thật sự mới có thể “mặc kệ”. Người kiêu ngạo sẽ luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh của mình trong mắt người khác. Họ sẽ nổi giận khi bị xem thường, vì điều đó đụng chạm đến cái tôi to lớn của họ. Ngược lại, người khiêm nhường biết mình là ai, biết những giới hạn và yếu đuối của mình. Họ chấp nhận rằng mình không hoàn hảo và không phải lúc nào cũng được người khác yêu mến. Vì vậy, họ có thể bình thản đón nhận những lời chỉ trích, sàng lọc những gì hữu ích và bỏ qua những gì độc hại.
  • Đó là bản lĩnh của sự tự do: Khi bạn học được cách “mặc kệ” những xiềng xích của dư luận, bạn sẽ tìm thấy một sự tự do đích thực. Tự do để là chính mình. Tự do để sống theo lương tâm và các giá trị mà mình tin tưởng. Tự do để theo đuổi ơn gọi mà Chúa đã dành cho bạn, không bị cản trở bởi nỗi sợ hãi bị phán xét. Bạn không còn là nô lệ cho những “like”, những “comment”, hay những lời tán dương hời hợt nữa. Tâm hồn bạn được giải thoát.

Hãy hình dung tâm trí bạn như một khu vườn. Mỗi ngày, có rất nhiều hạt giống được gieo vào đó: hạt giống của lời khen, lời chê, sự nghi ngờ, sự khích lệ. Bạn chính là người quyết định sẽ tưới nước cho hạt giống nào. Nếu bạn cứ mãi chăm bẵm, tưới tắm cho những hạt giống tiêu cực, chúng sẽ mọc lên thành những cây độc, lan tràn khắp khu vườn và bóp nghẹt những bông hoa của niềm vui và bình an. Học cách “mặc kệ” chính là học cách từ chối tưới nước cho những hạt giống xấu đó, để cả khu vườn tâm hồn được tràn ngập ánh sáng và hương thơm của những điều tốt đẹp.

CHƯƠNG 3: GIÁ TRỊ CỦA BẠN KHÔNG NẰM TRÊN MÔI NGƯỜI KHÁC

Đây là chân lý nền tảng, là tảng đá vững chắc mà trên đó chúng ta xây dựng toàn bộ nghệ thuật “mặc kệ đi”. Nếu không thấm nhuần điều này, mọi nỗ lực của chúng ta sẽ chỉ là tạm bợ. Một khi chúng ta thật sự hiểu và sống được chân lý này, miệng lưỡi thế gian sẽ không còn quyền năng chi phối chúng ta nữa.

3.1. Bạn Là Ai Trong Mắt Thiên Chúa?

Thế gian thường định giá một con người qua những tiêu chuẩn bên ngoài: ngoại hình, tài sản, địa vị xã hội, bằng cấp, thành công. Nếu bạn có những thứ đó, bạn được xem là “có giá trị”. Nếu bạn không có, bạn dễ bị xem thường. Đây là một hệ thống giá trị vô cùng mong manh và tàn nhẫn.

Nhưng đức tin Công giáo mang đến cho chúng ta một lăng kính hoàn toàn khác để nhìn về giá trị con người. Giá trị của bạn không được quyết định bởi những gì bạn có, những gì bạn làm, hay những gì người khác nói về bạn. Giá trị của bạn nằm ở chỗ bạn LÀ AI: bạn là một công trình tuyệt hảo được Thiên Chúa dựng nên, mang trong mình hình ảnh của Ngài (x. St 1,27).

Hãy dành một phút để suy ngẫm về điều này. Đấng tạo nên vũ trụ bao la, các thiên hà, các vì sao, cũng chính là Đấng đã dệt nên bạn trong lòng mẹ. Ngài biết rõ từng sợi tóc trên đầu bạn (x. Lc 12,7). Ngài gọi bạn bằng tên riêng (x. Is 43,1). Đối với Ngài, bạn là duy nhất và không thể thay thế. Giá trị của bạn là vô hạn, đến nỗi chính Con Một của Ngài đã không ngần ngại đổ máu ra để cứu chuộc bạn.

Khi bạn bị ai đó chê bai “vô dụng”, hãy nhớ rằng bạn được tạo ra vì một mục đích cao cả trong chương trình của Chúa. Khi ai đó nói bạn “xấu xí”, hãy nhớ rằng bạn là hình ảnh của Thiên Chúa, Đấng là nguồn mạch mọi vẻ đẹp. Khi ai đó nói bạn “thất bại”, hãy nhớ rằng trong mắt Chúa, giá trị của bạn không nằm ở thành công trần thế, mà ở tấm lòng trung thành và yêu mến.

Một khi bạn đã neo chặt giá trị của mình vào tảng đá là tình yêu Thiên Chúa, những con sóng dư luận có thể xô đập, nhưng chúng không thể nào quật ngã được bạn. Lời nói của người khác lúc này chỉ còn là những âm thanh bên ngoài, không thể chạm tới được cốt lõi phẩm giá bất khả xâm phạm mà Chúa đã ban cho bạn.

3.2. Sống Cho Một Khán Giả Duy Nhất

Nhiều người trong chúng ta đang sống cuộc đời mình như đang diễn trên một sân khấu lớn, với hàng trăm, hàng nghìn khán giả là những người xung quanh. Chúng ta luôn cố gắng diễn thật tốt vai của mình để nhận được những tràng pháo tay tán thưởng. Chúng ta sợ hãi những tiếng la ó, chê bai từ hàng ghế khán giả. Cuộc sống như vậy vô cùng mệt mỏi, bởi mỗi khán giả lại có một sở thích, một tiêu chuẩn khác nhau. Cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người là một nhiệm vụ bất khả thi.

Học cách “mặc kệ đi” là học cách can đảm bước xuống khỏi sân khấu đó. Đó là quyết định từ nay chỉ sống cho một Khán Giả duy nhất, một Vị Thẩm Phán duy nhất: đó là Thiên Chúa.

Khi bạn làm một việc tốt, bạn làm không phải để được người ta khen, mà vì bạn biết đó là điều đẹp lòng Chúa. Khi bạn chọn tha thứ cho người làm hại mình, bạn làm không phải để được xem là cao thượng, mà vì bạn muốn sống theo lệnh truyền yêu thương của Chúa. Khi bạn chọn sống khiêm tốn, thật thà, bạn làm không phải vì sợ bị người ta phát hiện ra điều gian dối, mà vì bạn biết Chúa là Đấng thấu suốt mọi sự, kể cả những gì trong nơi kín đáo nhất.

Sống cho một Khán Giả duy nhất giải thoát chúng ta khỏi áp lực phải “diễn”. Chúng ta được là chính mình, một cách trọn vẹn và chân thật trước mặt Chúa. Chúng ta không còn phải đeo những chiếc mặt nạ khác nhau để làm hài lòng những người khác nhau. Động lực sống của chúng ta trở nên trong sáng và thanh cao hơn. Niềm vui của chúng ta không còn phụ thuộc vào những lời khen chốc lát, và nỗi buồn cũng không bị khoét sâu bởi những lời chê vô tình. Sự bình an nội tâm đến từ việc biết rằng mình đang cố gắng sống đẹp lòng Đấng yêu thương mình hơn bất cứ ai.

Hãy tự hỏi mình mỗi ngày: “Hôm nay, tôi đang sống cho ai xem? Tôi đang tìm kiếm sự công nhận từ đâu?” Nếu câu trả lời là “từ Thiên Chúa”, bạn đang đi đúng con đường dẫn đến tự do. Những lời nói của thế gian lúc đó sẽ chỉ còn là tiếng vọng xa xăm, không còn đủ sức làm bạn chệch hướng khỏi con đường mà Chúa đã vạch ra cho bạn.

CHƯƠNG 4: LA BÀN NỘI TÂM – TÌM VỀ CHÂN – THIỆN – MỸ

Học cách “mặc kệ” không có nghĩa là sống trong một cái kén trống rỗng, không quan tâm đến bất cứ điều gì. Trái lại, đó là một hành động giải phóng không gian và năng lượng. Khi chúng ta ngừng tiêu tốn năng lượng để đối phó với những tiêu cực từ bên ngoài, chúng ta sẽ có dư dật năng lượng để vun trồng những giá trị cốt lõi từ bên trong. “Mặc kệ” là bước dọn đường để chúng ta có thể lắng nghe rõ hơn tiếng nói của chiếc la bàn nội tâm, chiếc la bàn luôn hướng về Chân – Thiện – Mỹ, tức là hướng về chính Thiên Chúa.

4.1. Lắng Nghe Tiếng Nói Của Lương Tâm

Thiên Chúa đã đặt vào trong mỗi người một “tiếng nói” riêng của Ngài, đó chính là lương tâm. Lương tâm là một nơi thánh thiêng, nơi con người gặp gỡ Thiên Chúa và nghe được luật yêu thương của Ngài. Khi thế gian ồn ào với những lời phán xét, những tiêu chuẩn méo mó, những lời mời gọi đi vào con đường sai trái, thì lương tâm lại là tiếng nói thì thầm, nhẹ nhàng nhưng kiên định, chỉ cho ta biết đâu là điều đúng, điều tốt.

Học cách “mặc kệ” những ồn ào bên ngoài là điều kiện cần để có thể lắng nghe được tiếng nói của lương tâm. Nếu tâm trí ta lúc nào cũng đầy ắp những suy nghĩ về việc người khác nói gì, nghĩ gì, thì làm sao ta có thể nghe được tiếng Chúa nói trong lòng?

Hãy tạo ra những khoảng lặng trong ngày sống của bạn. Đó có thể là vài phút cầu nguyện buổi sáng, một lúc đi dạo trong thinh lặng, hay đơn giản là tắt hết các thiết bị điện tử để ở một mình với Chúa và với chính mình. Trong những khoảnh khắc đó, hãy tự vấn lương tâm:

  • Hành động của tôi có phù hợp với giới răn của Chúa không?
  • Suy nghĩ và lời nói của tôi có xây dựng tình yêu thương và sự thật không?
  • Tôi có đang sống đúng với ơn gọi và phẩm giá của một người con Chúa không?

Khi bạn để cho lương tâm được ơn Chúa soi sáng dẫn đường, bạn sẽ có một kim chỉ nam vững chắc cho mọi quyết định của mình. Bạn sẽ không còn phải hoang mang, dao động trước những luồng dư luận trái chiều. Sự bình an sẽ đến khi bạn biết rằng mình đã chọn đi theo con đường của sự thật, ngay cả khi con đường đó không được số đông tán thưởng.

4.2. Tập Trung Năng Lượng Vào Bổn Phận và Ơn Gọi

Mỗi người chúng ta đều có một ơn gọi riêng, một sứ mạng mà Chúa trao phó. Đó có thể là ơn gọi làm vợ, làm chồng, làm cha, làm mẹ trong một gia đình. Đó có thể là ơn gọi phục vụ trong một công việc chuyên môn. Đó có thể là ơn gọi dấn thân trong các hoạt động của giáo xứ, của cộng đoàn.

Thời gian và năng lượng của chúng ta là hữu hạn. Nếu chúng ta lãng phí chúng vào việc tranh cãi, buồn phiền, oán giận vì những lời nói của người khác, chúng ta sẽ không còn đủ sức lực và tâm trí để chu toàn bổn phận của mình một cách tốt nhất.

Học cách “mặc kệ” là một quyết định chiến lược về việc sử dụng năng lượng. Thay vì để năng lượng bị rò rỉ ra ngoài qua những vết thương do miệng đời gây ra, hãy tập trung toàn bộ năng lượng đó vào những việc quan trọng:

  • Với gia đình: Hãy dành thời gian để lắng nghe người bạn đời, để chơi đùa và dạy dỗ con cái. Một lời nói yêu thương với người thân còn quý giá hơn ngàn lời khen của người ngoài.
  • Với công việc: Hãy làm việc với tất cả sự tận tâm và chuyên nghiệp, không phải để sếp hay đồng nghiệp công nhận, mà để làm vinh danh Chúa qua công việc của mình.
  • Với cộng đoàn: Hãy đóng góp tài năng và sức lực của mình để xây dựng giáo xứ, để giúp đỡ những người khó khăn hơn mình. Niềm vui của sự phục vụ sẽ lấp đầy mọi khoảng trống mà những lời chê bai có thể tạo ra.

Khi bạn bận rộn sống một cuộc đời có mục đích, có ý nghĩa, bạn sẽ không còn thời gian để bận tâm đến những chuyện vặt vãnh. Giống như một người leo núi đang tập trung vào đỉnh núi phía trước, họ sẽ không để ý đến những viên sỏi nhỏ dưới chân hay những tiếng gió rít bên tai. Mục tiêu lớn lao hơn sẽ giúp chúng ta vượt qua những trở ngại nhỏ nhặt.

4.3. Nuôi Dưỡng Tâm Hồn Bằng Những Gì Tốt Đẹp

Tâm hồn cũng giống như cơ thể, cần được nuôi dưỡng mỗi ngày. Nếu chúng ta “ăn” những “thực phẩm” độc hại như tin đồn, chuyện ngồi lê đôi mách, những lời chỉ trích cay nghiệt, thì tâm hồn chúng ta chắc chắn sẽ bị nhiễm độc.

Học cách “mặc kệ” những “thực phẩm” xấu đó và chủ động tìm kiếm những “dưỡng chất” tốt lành cho tâm hồn.

  • Lời Chúa: Kinh Thánh là nguồn mạch của sự khôn ngoan và an ủi. Hãy đọc và suy ngẫm Lời Chúa mỗi ngày. Lời Chúa sẽ như ánh sáng soi đường, như nước mát tưới gội tâm hồn, giúp bạn phân định được đâu là chân lý của Chúa, đâu là sự giả dối của thế gian.
  • Cầu nguyện và các Bí tích: Mối tương quan cá vị với Chúa Giêsu qua cầu nguyện và việc lãnh nhận các Bí tích, đặc biệt là Bí tích Thánh Thể và Hòa Giải, là nguồn sức mạnh vô tận. Hãy dâng lên Chúa mọi gánh nặng, mọi tổn thương của bạn. Ngài sẽ chữa lành và ban cho bạn sự bình an mà thế gian không thể ban tặng.
  • Mối quan hệ tích cực: Hãy dành thời gian cho những người thực sự yêu thương bạn, những người nâng đỡ bạn trên con đường đức tin, những người bạn có thể chia sẻ niềm vui và nỗi buồn một cách chân thành. Hãy tránh xa những mối quan hệ độc hại, những người chỉ mang lại cho bạn sự tiêu cực và mệt mỏi.
  • Vẻ đẹp của thiên nhiên và nghệ thuật: Hãy chiêm ngắm vẻ đẹp của một bông hoa, một hoàng hôn, một bản nhạc hay… Đó là những dấu vết của Thiên Chúa trong thế giới này, có khả năng nâng tâm hồn chúng ta lên và chữa lành những vết thương lòng.

Khi bạn lấp đầy tâm hồn mình bằng những điều Chân – Thiện – Mỹ, sẽ không còn chỗ cho những bóng tối của sự ghen ghét, đố kỵ và phán xét len lỏi vào nữa. Tâm hồn bạn sẽ trở nên vững vàng, bình an và rạng rỡ.

CHƯƠNG 5: NHỮNG BƯỚC CHÂN THỰC HÀNH – RÈN LUYỆN TÂM TRÍ BÌNH AN

Lý thuyết là cần thiết, nhưng để thực sự làm chủ được nghệ thuật “mặc kệ”, chúng ta cần có những phương pháp thực hành cụ thể. Việc rèn luyện này không phải là chuyện một sớm một chiều, mà là cả một quá trình kiên trì, giống như một vận động viên luyện tập mỗi ngày để cơ bắp trở nên mạnh mẽ. Dưới đây là những bước chân thực hành mà chúng ta có thể áp dụng trong đời sống hàng ngày.

Bước 1: Nhận Diện và Gọi Tên Cảm Xúc

Khi bạn nghe một lời nói làm mình tổn thương, đừng vội phản ứng. Phản ứng đầu tiên thường là bản năng tự vệ: giận dữ, cãi lại, hoặc chìm vào buồn bã. Thay vào đó, hãy dừng lại một chút và thực hành sự nhận diện.

Hãy tự hỏi mình: “Tôi đang cảm thấy gì ngay lúc này?”. Hãy gọi tên cảm xúc đó một cách trung thực: “Tôi đang cảm thấy tức giận”, “Tôi đang cảm thấy bị xem thường”, “Tôi đang cảm thấy xấu hổ”, “Tôi đang cảm thấy buồn”.

Việc gọi tên cảm xúc giúp bạn tách mình ra khỏi nó. Bạn không phải LÀ sự tức giận, bạn chỉ đang CẢM THẤY tức giận. Cảm xúc chỉ là một đám mây bay ngang qua bầu trời tâm trí bạn, nó không phải là chính bầu trời. Khi bạn quan sát cảm xúc của mình với một chút khoảng cách như vậy, sức mạnh của nó đối với bạn sẽ giảm đi đáng kể. Bạn sẽ không bị nó cuốn phăng đi.

Bước 2: Hít Thở và Tạo Ra Khoảng Lặng

Đây là một kỹ thuật vô cùng đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả. Khi cảm xúc tiêu cực dâng lên, cơ thể chúng ta cũng phản ứng theo: tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Đây là lúc lý trí dễ bị lu mờ.

Hãy thực hành hít thở sâu và chậm. Hít vào bằng mũi, đếm từ 1 đến 4, cảm nhận không khí trong lành tràn vào lồng ngực. Giữ hơi lại một chút. Sau đó, thở ra từ từ bằng miệng, đếm từ 1 đến 6. Lặp lại vài lần.

Hơi thở có ý thức sẽ giúp bạn trấn tĩnh hệ thần kinh, đưa cơ thể trở lại trạng thái cân bằng. Quan trọng hơn, nó tạo ra một khoảng lặng quý giá giữa tác nhân kích thích (lời nói của người khác) và phản ứng của bạn. Trong khoảng lặng đó, bạn có cơ hội để lựa chọn một phản ứng khôn ngoan, thay vì hành động theo bản năng. Chính trong khoảng lặng này, ơn Chúa có thể tác động và soi sáng cho bạn.

Bước 3: Sàng Lọc và Phân Định

Sau khi đã bình tâm trở lại, hãy dùng lý trí và đức tin để sàng lọc lời nói mà bạn vừa nghe. Hãy tự đặt ra những câu hỏi như:

  • Nguồn gốc của lời nói: Lời này đến từ ai? Một người có thiện chí và hiểu biết, hay một người luôn có thành kiến và ganh tị?
  • Nội dung của lời nói: Trong lời nói đó có một phần nào là sự thật, là một góp ý xây dựng mà mình cần xem xét để sửa đổi không? Hay nó hoàn toàn là sự phán xét vô căn cứ?
  • Động cơ của lời nói: Người nói có ý muốn giúp mình tốt lên, hay họ chỉ muốn hạ bệ, làm mình tổn thương?
  • Tầm quan trọng: Vấn đề này có thực sự quan trọng không? 1 năm nữa, 5 năm nữa, mình có còn bận tâm đến chuyện này không? Hay nó chỉ là một cơn bão nhỏ trong một tách trà?

Nếu sau khi sàng lọc, bạn nhận ra đó là một lời góp ý chân thành, hãy khiêm tốn đón nhận và cảm ơn. Đó là một món quà giúp bạn trưởng thành. Nhưng nếu bạn nhận ra đó chỉ là “rác rưởi” tinh thần, là lời nói độc hại, thì hãy đi đến bước tiếp theo.

Bước 4: Quyết Định “Mặc Kệ” và Chuyển Hướng Năng Lượng

Đây là hành động dứt khoát của ý chí. Sau khi đã phân định, bạn ra một quyết định có ý thức: “Tôi chọn không để lời nói này ảnh hưởng đến sự bình an của tôi. Tôi chọn mặc kệ nó.”

Nói ra quyết định này trong tâm trí hoặc thì thầm trong lời cầu nguyện. Sau đó, hãy chủ động chuyển hướng sự chú ý và năng lượng của bạn sang một việc khác có tính xây dựng.

  • Hãy đứng dậy và làm một công việc cụ thể: tưới một chậu cây, dọn dẹp bàn làm việc, nấu một bữa ăn.
  • Hãy gọi điện cho một người bạn tích cực.
  • Hãy mở một bản nhạc thánh ca nhẹ nhàng.
  • Hãy đọc một đoạn Lời Chúa an ủi.
  • Hãy làm một việc tốt cho người khác.

Hành động này giống như việc bạn đổi kênh TV. Thay vì cứ xem đi xem lại một bộ phim buồn bã, bạn chủ động chuyển sang một kênh có chương trình vui tươi và ý nghĩa. Tâm trí không thể tập trung vào hai việc cùng một lúc. Khi bạn lấp đầy nó bằng những điều tích cực, những điều tiêu cực sẽ tự động bị đẩy ra ngoài.

Bước 5: Cầu Nguyện và Thực Hành Lòng Thương Xót

Đây là bước đi cao nhất và mang tính siêu nhiên nhất, biến một trải nghiệm tiêu cực thành một cơ hội để tăng trưởng đời sống thiêng liêng. Thay vì nuôi dưỡng sự oán giận đối với người đã làm mình tổn thương, hãy cầu nguyện cho họ.

Đây là điều Chúa Giêsu đã dạy: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5,44). Cầu nguyện cho họ không có nghĩa là bạn đồng tình với việc làm sai trái của họ. Nhưng đó là hành động nhìn nhận rằng họ cũng là một con người yếu đuối, có thể họ đang hành động vì sự ghen tị, vì sự thiếu hiểu biết, hoặc vì chính họ cũng đang mang những tổn thương sâu sắc.

Hãy dâng họ cho Lòng Thương Xót của Chúa. Xin Chúa tha thứ cho họ và chữa lành tâm hồn họ. Lời cầu nguyện này có một sức mạnh giải thoát kỳ diệu. Nó không chỉ có thể biến đổi tâm hồn người kia, mà trước hết, nó giải thoát chính bạn khỏi xiềng xích của sự oán ghét. Khi bạn có thể thương xót người làm hại mình, bạn đã thực sự chiến thắng. Bạn đã đạt đến một sự tự do nội tâm mà không lời nói độc địa nào có thể chạm tới được.

Thực hành năm bước này một cách kiên trì, bạn sẽ thấy tâm trí mình ngày càng trở nên vững vàng. Bạn sẽ không còn dễ dàng bị lay động bởi những cơn gió của miệng đời. Thay vào đó, bạn sẽ tìm thấy một sự bình an sâu sắc, một sự bình an đến từ việc làm chủ được thế giới nội tâm của chính mình, với sự trợ giúp của ơn Chúa.

CHƯƠG 6: KHI NÀO KHÔNG NÊN “MẶC KỆ”? SỰ KHÔN NGOAN CỦA VIỆC LẮNG NGHE

Nghệ thuật “mặc kệ” là một công cụ mạnh mẽ để bảo vệ sự bình an nội tâm, nhưng nếu áp dụng một cách máy móc và cực đoan, nó có thể trở thành sự kiêu ngạo, cố chấp và mù quáng. Một người khôn ngoan không chỉ biết khi nào nên bỏ ngoài tai, mà còn biết khi nào cần phải lắng nghe một cách cẩn trọng. Sự phân định chính là chìa khóa. Có những điều chúng ta tuyệt đối không nên “mặc kệ”.

6.1. Lời Góp Ý Chân Thành Từ Những Người Yêu Thương Ta

Thiên Chúa thường dùng những người xung quanh để nói với chúng ta, để sửa dạy và hướng dẫn chúng ta. Đó có thể là người bạn đời, cha mẹ, một người bạn thân thiết, hoặc một vị linh hướng khôn ngoan. Những người thực sự yêu thương ta sẽ góp ý cho ta không phải để hạ bệ, mà vì họ mong muốn ta trở nên tốt hơn.

Lời góp ý của họ có thể làm ta chạnh lòng, có thể đụng chạm đến cái tôi của ta, nhưng nó thường chứa đựng sự thật. “Mặc kệ” những lời này là một sai lầm lớn. Đó là dấu hiệu của sự kiêu ngạo, cho rằng mình luôn đúng và không cần ai sửa dạy.

Làm thế nào để phân biệt một lời góp ý chân thành và một lời chỉ trích độc hại?

  • Xem xét người nói: Họ có phải là người luôn cầu nguyện cho bạn, luôn mong muốn điều tốt nhất cho bạn không? Hay họ là người có tiền sử ganh tị, nói xấu?
  • Xem xét cách nói: Lời góp ý được nói ra một cách riêng tư, nhẹ nhàng, với tinh thần xây dựng? Hay nó được la toáng lên giữa đám đông với mục đích làm bạn bẽ mặt?
  • Xem xét nội dung: Lời góp ý có cụ thể, có dựa trên những sự việc có thật không? Hay nó chỉ là những lời phán xét chung chung, mơ hồ?

Khi nhận được một lời góp ý từ một người đáng tin cậy, ngay cả khi nó làm ta khó chịu, hãy thực hành sự khiêm tốn. Hãy nói: “Cảm ơn bạn đã nói cho tôi biết điều này. Tôi sẽ suy nghĩ và cầu nguyện về nó.” Sau đó, hãy thành tâm xem xét trước mặt Chúa. Có thể Chúa đang dùng người đó để chỉ cho bạn thấy một điểm mù, một thiếu sót mà bạn không tự nhận ra. Lắng nghe những lời này là con đường của sự trưởng thành và nên thánh.

6.2. Tiếng Kêu Cứu Của Công Lý và Sự Thật

Chúng ta được mời gọi sống yêu thương, và yêu thương không thể tách rời khỏi công lý và sự thật. Có những lúc, im lặng và “mặc kệ” đồng nghĩa với sự đồng lõa với cái ác, là một sự hèn nhát.

  • Khi bạn thấy một người yếu thế bị ức hiếp, bạn không thể “mặc kệ”. Bạn có trách nhiệm lên tiếng bảo vệ họ, trong khả năng của mình.
  • Khi danh dự của Giáo hội, của cộng đoàn bị bôi nhọ bởi những thông tin sai lệch, bạn không thể “mặc kệ”. Bạn có trách nhiệm làm sáng tỏ sự thật một cách khôn ngoan và ôn hòa.
  • Khi bạn được giao một trách nhiệm và công việc của bạn bị hiểu lầm một cách nghiêm trọng, ảnh hưởng đến lợi ích chung, bạn không thể “mặc kệ”. Bạn cần phải giải thích, minh định một cách rõ ràng.

Tuy nhiên, ngay cả trong những trường hợp này, chúng ta cũng cần hành động với một tâm thế đúng đắn. Mục đích của việc lên tiếng không phải là để tranh cãi hơn thua, không phải để trả đũa, mà là để bảo vệ sự thật, bảo vệ công lý và xây dựng hòa bình. Chúng ta hành động không vì cái tôi bị tổn thương, mà vì lòng yêu mến Chúa và tha nhân. Hãy cầu nguyện xin Chúa Thánh Thần ban cho sự khôn ngoan để biết khi nào cần nói, nói điều gì và nói như thế nào.

6.3. Trách Nhiệm và Bổn Phận Của Bản Thân

“Mặc kệ” không bao giờ có thể được dùng như một cái cớ để trốn tránh trách nhiệm.

  • Một người cha không thể “mặc kệ” trách nhiệm nuôi dạy con cái, dù công việc đó có vất vả đến đâu.
  • Một người nhân viên không thể “mặc kệ” những yêu cầu hợp lý từ cấp trên, dù có thể không thích.
  • Một thành viên trong giáo xứ không thể “mặc kệ” những công việc chung mà mình đã hứa sẽ đảm nhận.

Chu toàn bổn phận của mình trong bậc sống là một con đường nên thánh quan trọng. Đôi khi, việc chu toàn bổn phận đòi hỏi chúng ta phải lắng nghe những lời phàn nàn, những yêu cầu, những đòi hỏi từ người khác. Chúng ta không thể đơn giản gạt phắt đi và nói “mặc kệ đi”. Thay vào đó, chúng ta cần phân định: đâu là những đòi hỏi chính đáng thuộc về trách nhiệm của mình, và đâu là những đòi hỏi vô lý, quá đáng mà chúng ta có quyền từ chối một cách khéo léo.

Tóm lại, sự khôn ngoan nằm ở việc giữ được thế quân bình. “Mặc kệ” những gì làm xói mòn sự bình an và không phục vụ cho mục đích cao cả nào. Nhưng hãy mở rộng tai và con tim để lắng nghe những gì giúp ta trưởng thành, giúp ta sống đúng với sự thật và chu toàn ơn gọi của mình. Một tâm hồn thực sự tự do không phải là một tâm hồn đóng kín, mà là một tâm hồn biết khi nào cần mở ra để đón nhận và khi nào cần đóng lại để bảo vệ.

CHƯƠG 7: SỐNG ĐỜI AN NHIÊN GIỮA THẾ TỤC

Sau khi đã cùng nhau đi qua các chặng đường nhận diện, phân tích và thực hành, chúng ta sẽ cùng nhau chiêm ngắm về đích đến của hành trình này: một cuộc sống an nhiên, tự tại ngay giữa những bộn bề, lo toan của thế tục. Đây không phải là một trạng thái tĩnh tại, không cảm xúc, mà là một sự bình an năng động, một sự vững vàng sâu thẳm trong tâm hồn, bất chấp những sóng gió bên ngoài.

7.1. Bình An Đích Thực – Quà Tặng Của Chúa Thánh Thần

Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ trước khi về trời: “Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian” (Ga 14,27).

Sự bình an mà thế gian mang lại thường phụ thuộc vào các điều kiện bên ngoài: có sức khỏe, có tiền bạc, có thành công, được mọi người yêu mến. Khi những điều kiện này mất đi, sự bình an cũng tan biến. Đó là một sự bình an mong manh, tạm bợ.

Nhưng sự bình an mà Chúa Giêsu ban tặng lại là một thực tại hoàn toàn khác. Đó là một hoa quả của Chúa Thánh Thần (x. Gl 5,22), một trạng thái của tâm hồn bắt nguồn từ mối tương quan mật thiết với Thiên Chúa. Sự bình an này không có nghĩa là cuộc sống sẽ không còn khó khăn, thử thách hay bị người khác chống đối. Chính Chúa Giêsu, Đấng là Hoàng Tử Bình An, cũng đã bị người đời phỉ báng, vu khống và đóng đinh.

Bình an của Chúa là sự vững tin sâu sắc rằng, dù bất cứ điều gì xảy ra, chúng ta vẫn luôn ở trong vòng tay yêu thương và quan phòng của Thiên Chúa. Đó là khả năng giữ được tâm hồn tĩnh lặng giữa cơn bão. Giống như tâm của một cơn bão luôn là nơi yên tĩnh nhất, tâm hồn nào đặt trọn vẹn nơi Chúa sẽ tìm thấy được sự an nhiên ngay cả khi cuộc đời xung quanh đang quay cuồng.

Học cách “mặc kệ đi” chính là một trong những con đường giúp chúng ta dọn lòng để đón nhận món quà bình an này. Khi chúng ta từ bỏ việc cố gắng kiểm soát những gì người khác nghĩ, khi chúng ta trao gánh nặng của sự công nhận cho Chúa, tâm hồn ta trở nên nhẹ nhàng và rộng mở hơn. Chính trong sự thanh thản đó, Chúa Thánh Thần có thể hoạt động và đổ đầy bình an của Ngài vào lòng chúng ta.

7.2. Niềm Vui Đến Từ Việc Sống Cho Đi

Một trong những nghịch lý của đời sống thiêng liêng là: khi chúng ta càng cố gắng vị kỷ, bảo vệ cái tôi của mình, chúng ta càng dễ bị tổn thương và bất an. Ngược lại, khi chúng ta quên mình đi để sống cho người khác, chúng ta lại tìm thấy niềm vui và sự bình an sâu sắc.

Khi tâm trí bạn chỉ xoay quanh bản thân – “Người ta nghĩ gì về mình?”, “Mình có được tôn trọng không?”, “Tại sao họ lại đối xử với mình như vậy?” – bạn sẽ luôn cảm thấy mệt mỏi và bất mãn. Cái tôi càng được chú ý, nó càng trở nên nhạy cảm và dễ bị tổn thương.

Học cách “mặc kệ” những mối bận tâm về cái tôi là bước đầu tiên để hướng ra bên ngoài. Hãy chuyển sự tập trung của bạn từ “tôi” sang “người khác”.

  • Thay vì lo lắng về hình ảnh của mình, hãy tìm xem có ai đang cần một lời an ủi, một sự giúp đỡ không.
  • Thay vì buồn bã vì một lời chê bai, hãy làm cho một người khác vui lên bằng một nụ cười, một lời khen chân thành.
  • Thay vì phân tích những lời nói của người khác, hãy dành thời gian lắng nghe tâm sự của một người đang cô đơn.

Khi bạn sống cho đi, khi bạn trở thành một kênh thông chuyển tình yêu của Chúa đến cho người khác, bạn sẽ khám phá ra một nguồn vui bất tận. Niềm vui này không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài hay sự đánh giá của người khác. Nó đến từ việc sống đúng với bản chất sâu xa nhất của mình: được tạo dựng để yêu thương. Khi trái tim bạn được lấp đầy bằng niềm vui của sự phục vụ, sẽ không còn chỗ cho những nỗi buồn tủi vặt vãnh do miệng đời gây ra.

7.3. Một Cuộc Hành Trình, Không Phải Đích Đến Tức Thì

Cuối cùng, điều quan trọng cần nhớ là, việc làm chủ nghệ thuật “mặc kệ” và sống đời an nhiên là cả một cuộc hành trình, không phải là một đích đến có thể đạt được sau một đêm. Sẽ có những ngày bạn thực hành rất tốt, bạn cảm thấy tâm hồn thật nhẹ nhàng, tự do. Nhưng cũng sẽ có những ngày bạn vấp ngã, bạn lại để cho một lời nói vô tình làm mình tổn thương, mất bình an.

Điều đó hoàn toàn bình thường. Chúng ta vẫn là những con người yếu đuối. Điều quan trọng không phải là không bao giờ vấp ngã, mà là biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, với sự khiêm tốn và tin tưởng vào lòng thương xót của Chúa.

Mỗi khi bạn thấy mình lại bị cuốn vào vòng xoáy của những lo lắng về miệng đời, hãy nhẹ nhàng kéo mình trở lại. Hãy quay về với những bước thực hành đã học. Hãy cầu nguyện. Hãy xin Chúa ban thêm sức mạnh và khôn ngoan.

Hãy kiên nhẫn với chính mình, như Thiên Chúa vẫn luôn kiên nhẫn với bạn. Mỗi một lần bạn chọn “mặc kệ” một lời tiêu cực để giữ lại sự bình an, đó là một chiến thắng. Mỗi một lần bạn chọn tha thứ thay vì oán giận, đó là một bước tiến trên con đường nên thánh. Hãy vui mừng vì những chiến thắng nhỏ bé đó và tiếp tục bước đi.

Cuộc sống giữa thế gian sẽ không bao giờ hết những lời ong tiếng ve, những sự hiểu lầm, những lời phán xét. Nhưng chúng ta có một sự lựa chọn. Chúng ta có thể chọn để cho những điều đó định nghĩa con người và tâm trạng của chúng ta, hoặc chúng ta có thể chọn neo đời mình vào Tình Yêu Vĩnh Cửu của Thiên Chúa. Khi đó, chúng ta sẽ thực sự tự do, thực sự bình an, và có thể mỉm cười nói rằng: “Mặc kệ đi, vì tôi có Chúa là đủ rồi.”

LỜI KẾT

Thưa quý ông bà và anh chị em,

Chúng ta đã cùng nhau đi một chặng đường khá dài để suy ngẫm về hai tiếng “mặc kệ”. Hy vọng rằng, qua những trang viết này, chúng ta đã nhận ra rằng “mặc kệ” không phải là một lời khuyên sáo rỗng, mà là một lời mời gọi sâu sắc đi vào con đường của sự tự do nội tâm, một con đường được xây dựng trên nền tảng vững chắc là đức tin vào Thiên Chúa.

Học cách “mặc kệ đi” không phải là đóng cửa lòng mình, mà là mở ra một cánh cửa lớn hơn, cánh cửa dẫn đến sự bình an của Chúa. Đó là quyết định can đảm để ngừng trao quyền năng cho những lời nói của thế gian và trả lại quyền năng đó cho Đấng duy nhất xứng đáng: Đấng đã tạo dựng nên ta, yêu thương ta và cứu chuộc ta.

Hành trình này đòi hỏi sự kiên trì, sự thực hành mỗi ngày, và trên hết là ơn Chúa. Sẽ có lúc chúng ta làm được, có lúc chúng ta lại thất bại. Nhưng xin đừng nản lòng. Thiên Chúa không đòi hỏi chúng ta phải hoàn hảo ngay lập tức, Ngài chỉ cần chúng ta luôn cố gắng và tin tưởng vào Ngài.

Ước mong mỗi người chúng ta, khi đối diện với những cơn bão tố từ miệng đời, sẽ nhớ rằng giá trị của mình là bất biến trong mắt Chúa. Ước mong chúng ta sẽ biết dùng năng lượng của mình để yêu thương và phục vụ, thay vì lãng phí cho những giận hờn, oán trách. Và ước mong, chúng ta có thể tìm thấy sự an nhiên đích thực, không phải trong sự tán dương của thế gian, mà trong sự hiện diện đầy yêu thương của Thiên Chúa trong tâm hồn mình.

Xin Chúa, qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria, người đã sống một cuộc đời thinh lặng, khiêm nhu và hoàn toàn tín thác, ban cho chúng ta ơn khôn ngoan để biết điều gì cần giữ lại và điều gì cần “mặc kệ”, để tâm hồn chúng ta luôn là một ngôi đền bình an cho Chúa ngự trị. Amen.

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!