Kỹ năng sống

KHI THỜI GIAN DẠY TA BUÔNG BỎ (Truyện ngắn của Lm. Anmai, CSsR)

KHI THỜI GIAN DẠY TA BUÔNG BỎ

Mùa thu ở thị trấn nhỏ này luôn mang một vẻ đẹp dịu dàng, như thể thiên nhiên đang thì thầm một bài ca của sự tĩnh lặng. Những con đường lát đá dẫn vào nhà thờ Thánh Giuse phủ đầy lá vàng rơi, và mỗi cơn gió nhẹ lại mang theo hương thơm của đất trời hòa quyện với mùi gỗ cũ từ cánh cửa nhà thờ đã bạc màu theo thời gian. Nam ngồi trên băng ghế gỗ ngay bên ngoài giáo đường, đôi mắt đượm buồn nhìn những chiếc lá xoay tròn trong không trung trước khi chạm đất. Anh không biết tại sao mình lại đến đây, nhưng dường “‘nơi này là điểm dừng chân duy nhất giữa cơn bão của tâm hồn anh.

Nam vừa bước qua tuổi ba mươi hai, cái tuổi mà người ta bắt đầu cảm nhận được sự mong manh của thời gian. Không còn trẻ để mơ mộng ngây ngô, nhưng cũng chưa đủ già để bình thản trước những sai lầm của quá khứ, anh thấy mình như đang đứng giữa một ngã rẽ không rõ lối. Công việc của anh – một nhân viên văn phòng tại công ty xây dựng địa phương – không quá tệ, nhưng cũng chẳng đủ để khiến anh cảm thấy tự hào. Cuộc sống của anh trôi qua trong những chuỗi ngày lặp lại: sáng đi làm, chiều về nhà, và tối… tối là thời gian anh để mình lạc lối trong những quán rượu, nơi ánh đèn mờ ảo và tiếng cười vang che giấu đi sự trống rỗng trong lòng.

Trong túi áo khoác len màu xám của Nam là một mẩu giấy nhỏ, nhàu nhĩ như thể đã bị vo tròn rồi lại mở ra hàng chục lần. Trên đó, bằng nét chữ nguệch ngoạc của chính anh, là bốn dòng ngắn ngủi mà ông Tín – một người bạn già từng làm việc chung với anh – đã nói trong một lần họ ngồi bên nhau ở quán “Mưa Rơi”. Ông Tín, với mái tóc bạc và giọng nói trầm như dòng sông mùa lũ, đã nhìn thẳng vào mắt Nam và nói: “Nam à, khi con người đến một độ tuổi nhất định, họ phải vứt bỏ bốn thứ: quán rượu vô nghĩa, người không yêu mình, người thân khinh thường mình, và những người bạn giả dối.” Lúc đó, Nam chỉ cười, nghĩ rằng đó là lời nói đùa của một ông già đã uống quá nhiều. Nhưng giờ đây, khi ngồi đây, dưới ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả thị trấn, anh không thể ngừng nghĩ về những lời ấy.

Nam lôi mẩu giấy ra, mở nó bằng những ngón tay run nhẹ. Anh đọc từng dòng, từng chữ, như thể chúng là một lời tiên tri. “Quán rượu vô nghĩa,” anh lẩm bẩm, và hình ảnh những đêm dài ở quán “Mưa Rơi” hiện lên trong tâm trí. Những ly bia lạnh, những câu chuyện không đầu không cuối, và những nụ cười giả tạo của những người chẳng bao giờ nhớ tên nhau khi bình minh đến. Anh từng nghĩ đó là niềm vui, là cách để quên đi những áp lực của cuộc sống. Nhưng sáng nào tỉnh dậy, anh cũng thấy mình trống rỗng hơn, như thể mỗi ly rượu không chỉ làm mờ tâm trí mà còn đánh cắp một phần linh hồn anh.

Dòng thứ hai: “Người không yêu mình.” Nam nhắm mắt, và hình ảnh Mai hiện lên rõ mồn một. Mai – cô gái với nụ cười sáng như ánh nắng mùa xuân, người mà anh đã yêu thầm suốt những năm đại học và cả những năm sau đó. Anh đã làm mọi thứ vì Mai, từ những việc nhỏ nhặt như sửa chiếc xe đạp bị hỏng của cô đến những lần thức khuya để giúp cô hoàn thành bài luận. Nhưng Mai chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt của một người yêu. Cô gọi anh là “bạn tốt,” và mỗi lần nghe câu nói ấy, trái tim Nam như bị bóp nghẹt. Anh biết Mai không yêu mình, nhưng anh vẫn hy vọng, vẫn chờ đợi một phép màu sẽ thay đổi trái tim cô. Giờ đây, khi đọc dòng chữ ấy trên mẩu giấy, anh tự hỏi: Liệu mình có đủ can đảm để buông tay?

Dòng thứ ba: “Người thân khinh thường mình.” Nam cắn môi, cố kìm lại cảm giác nhói đau trong lồng ngực. Chị Hồng, chị gái của anh, là người mà anh vừa yêu thương vừa sợ hãi. Hồng hơn anh tám tuổi, luôn là niềm tự hào của gia đình với tấm bằng đại học loại ưu, công việc ổn định, và một gia đình hạnh phúc. Trong khi đó, Nam là “cậu em trai thất bại” trong mắt chị. Những lần anh mắc sai lầm – bỏ học giữa chừng, thất bại trong công việc đầu tiên, hay những đêm say xỉn khiến mẹ khóc – Hồng đều không ngần ngại chỉ trích anh bằng những lời sắc như dao. “Cậu chẳng bao giờ lớn lên được, Nam ạ,” chị từng nói, và ánh mắt chị khi ấy như đâm thẳng vào lòng tự trọng của anh. Nam muốn chứng minh rằng chị đã sai, nhưng mỗi lần đối mặt với Hồng, anh lại thấy mình nhỏ bé, như một đứa trẻ lạc lối.

Dòng cuối cùng: “Những người bạn giả dối.” Nam bật cười, nhưng là một nụ cười đầy cay đắng. Anh từng nghĩ mình có những người bạn tuyệt vời – những người luôn có mặt trong những buổi tiệc tùng, những người vỗ vai anh và gọi anh là “anh em.” Nhưng khi công ty của anh gặp khó khăn và anh bị cắt giảm lương, những người bạn ấy dần biến mất. Một số còn lợi dụng anh, vay tiền mà không trả, hoặc nói xấu anh sau lưng. Anh nhớ đến Tuấn, người bạn mà anh từng tin tưởng nhất, người đã hứa sẽ giúp anh tìm một công việc mới nhưng lại bỏ rơi anh khi anh cần nhất. Những người bạn ấy, giờ đây, chỉ còn là những cái tên mờ nhạt trong ký ức.

Nam gấp mẩu giấy lại, bỏ vào túi, và ngẩng đầu nhìn lên cây thánh giá trên đỉnh nhà thờ. Anh không phải là một người sùng đạo. Gia đình anh là người Công giáo, nhưng anh chỉ đi lễ vào những dịp lớn như Giáng sinh hay Phục sinh, và ngay cả khi đó, anh cũng chỉ làm cho có lệ. Nhưng hôm nay, ngồi đây, anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, như thể có ai đó đang gọi anh bước vào nhà thờ. Anh lắc đầu, tự nhủ rằng mình chỉ đang tưởng tượng. Nhưng đôi chân anh, như có ý chí riêng, đã đứng dậy và dẫn anh qua cánh cửa gỗ nặng trịch của giáo đường.

Bên trong nhà thờ, không khí mát lạnh và yên tĩnh. Ánh sáng từ những ô kính màu trên cao chiếu xuống, tạo thành những mảng màu rực rỡ trên sàn đá. Nam bước đi chậm rãi, tiếng giày của anh vang lên khe khẽ trong không gian tĩnh lặng. Anh dừng lại trước bàn thờ, nơi một cây thánh giá lớn được đặt giữa những ngọn nến lung linh. Anh không biết phải làm gì, không biết phải cầu nguyện thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy một sự bình an kỳ lạ, như thể có một bàn tay vô hình đang xoa dịu những vết thương trong lòng anh.

“Con đang tìm gì vậy, con trai?” Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau. Nam giật mình quay lại, thấy một linh mục già đứng đó, đôi mắt hiền hậu ánh lên dưới ánh nến. Đó là cha Tâm, người mà Nam từng gặp vài lần khi còn nhỏ, nhưng đã lâu không trò chuyện. Cha Tâm mặc áo dòng đơn sơ, tay cầm một cuốn sách nhỏ, có lẽ là sách kinh.

“Con… con không biết, thưa cha,” Nam đáp, giọng anh lạc đi. Anh cảm thấy ngượng ngùng, như thể mình không thuộc về nơi này. “Con chỉ… chỉ muốn ngồi đây một lát.”

Cha Tâm mỉm cười, nụ cười của một người đã nhìn thấy quá nhiều nỗi đau của nhân thế. “Đôi khi, chúng ta không cần biết mình đang tìm gì. Chỉ cần chúng ta đến đây, Thiên Chúa sẽ tìm thấy chúng ta.” Cha chỉ tay về phía băng ghế gỗ gần bàn thờ. “Ngồi xuống đi, con. Có muốn uống một tách trà với cha không?”

Nam do dự, nhưng rồi anh gật đầu. Anh theo cha Tâm vào một căn phòng nhỏ phía sau nhà thờ, nơi có một chiếc bàn gỗ cũ, vài cuốn sách Kinh Thánh, và một ấm trà đang tỏa hương thơm dịu nhẹ. Trong căn phòng ấy, dưới ánh sáng vàng của ngọn đèn treo, Nam bắt đầu kể. Anh kể về những đêm dài ở quán rượu, về Mai, về chị Hồng, về những người bạn đã phản bội anh. Anh kể như thể đang xưng tội, dù anh không chắc mình có đang làm đúng hay không. Cha Tâm lắng nghe, không phán xét, không ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc đặt một câu hỏi nhẹ nhàng.

Khi Nam kể xong, cha Tâm im lặng một lúc, rồi nói: “Nam, con có biết câu chuyện về người con hoang đàng trong Kinh Thánh không? Người con ấy đã rời bỏ cha mình, tiêu xài hoang phí, và lạc lối trong những thú vui tạm bợ. Nhưng khi cậu trở về, cha cậu không trách mắng, mà dang rộng vòng tay đón cậu. Thiên Chúa cũng vậy, Nam. Ngài không quan tâm con đã đi xa đến đâu, chỉ cần con sẵn sàng trở về.”

Những lời của cha Tâm chạm vào một nơi sâu thẳm trong lòng Nam. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu, cảm thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh không chắc mình đã sẵn sàng “trở về” hay chưa, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy mình không còn cô đơn.

Khi rời khỏi nhà thờ, trời đã tối. Những ngôi sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời, và Nam cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ bé trong lòng. Anh không biết hành trình phía trước sẽ ra sao, nhưng anh biết rằng mình cần phải bắt đầu – bắt đầu buông bỏ những gì đang trói buộc anh, để tìm thấy con đường mà Thiên Chúa đã chuẩn bị cho anh.

Làng An Thạnh thức dậy trong ánh bình minh mờ sương, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua tán lá, chiếu lên dòng sông lấp lánh như dát bạc. Tiếng gà gáy vang vọng từ những mái tranh, hòa cùng tiếng lúa xào xạc ngoài đồng. Ở góc làng, ngôi nhà nhỏ của gia đình Maria Linh lặng lẽ nằm bên con đường đất đỏ, với bức tường vôi đã loang lổ vì mưa nắng. Trong nhà, mùi cơm mới thoang thoảng, xen lẫn tiếng lạch cạch của máy may cũ mà bà Anna, mẹ Linh, vẫn dùng để kiếm sống.

Maria Linh, cô gái vừa tròn hai mươi tuổi, đã dậy từ khi trời còn tối. Cô đứng bên bếp, khuấy nồi cháo loãng cho bữa sáng của cả nhà. Đôi tay cô nhanh nhẹn, nhưng ánh mắt lại mang một nét trầm tư. Là chị cả trong gia đình, Linh quen với việc gánh vác từ nhỏ. Cha cô qua đời khi cô mới mười tuổi, để lại bà Anna cùng ba chị em: Linh, cậu em trai Tâm mười lăm tuổi, và cô em út Thảo mới lên tám. Cuộc sống của họ chẳng bao giờ dễ dàng, nhưng Linh luôn tin rằng Chúa không bao giờ bỏ rơi những ai đặt niềm tin nơi Ngài.

“Linh ơi, chị pha sữa cho em chưa?” Tiếng Thảo líu lo từ góc nhà, nơi cô bé đang ngồi ôm con búp bê vải do mẹ may.

“Xong rồi đây, cô gái nhỏ.” Linh mỉm cười, đặt ly sữa ấm vào tay em. “Uống xong thì chuẩn bị sách vở đi học, đừng để chị Tâm phải đợi nhé.”

Tâm, cậu em trai nghịch ngợm, vừa bước vào nhà, tay cầm chiếc diều giấy mới làm. “Chị Linh, chiều nay chị đi hát thánh ca với hội nhóm không? Em muốn đi theo xem!”

Linh bật cười. “Hát thánh ca chứ có phải đi hội chợ đâu mà xem. Nhưng được thôi, nếu em ngoan thì chị dẫn đi.”

Gia đình họ sống giản dị, nhưng luôn đầy ắp tiếng cười. Dù nghèo, bà Anna vẫn dạy các con rằng hạnh phúc không đến từ tiền bạc, mà từ tình yêu và lòng biết ơn. Mỗi tối, cả nhà quây quần bên bàn thờ nhỏ, nơi bức tượng Đức Mẹ Maria mỉm cười hiền từ. Họ đọc kinh, cầu nguyện, và chia sẻ những câu chuyện trong ngày. Với Linh, những khoảnh khắc ấy là ánh sáng giữa những khó khăn của cuộc sống.

Nhưng ánh sáng ấy dường như mờ đi vào một buổi chiều mùa hè, khi cơn giông kéo đến bất ngờ. Linh đang ở trường, nơi cô học năm cuối ngành sư phạm, thì nhận được tin mẹ ngã bệnh. Cô vội vã chạy về nhà, trái tim đập thình thịch vì lo lắng. Khi bước vào nhà, cô thấy bà Anna nằm trên chiếc giường cũ, khuôn mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Ông Tám, người hàng xóm tốt bụng, đang đứng bên cạnh, lắc đầu buồn bã.

“Linh ơi, mẹ con bị ngất ngoài chợ. May mà có người đưa về. Tôi đã gọi bác sĩ ở trạm xá tới, nhưng… tình hình không ổn lắm.”

Linh quỳ bên giường, nắm chặt tay mẹ. “Mẹ ơi, mẹ sao thế? Mẹ tỉnh lại đi, con xin mẹ…”

Bà Anna mở mắt, mỉm cười yếu ớt. “Linh… đừng sợ. Mẹ chỉ mệt chút thôi. Con… cầu nguyện cho mẹ nhé.”

Bác sĩ từ trạm xá đến ngay sau đó. Sau khi khám, ông kéo Linh ra ngoài và nói với giọng trầm: “Mẹ cháu bị suy tim, tình trạng khá nghiêm trọng. Cần đưa lên bệnh viện tỉnh để phẫu thuật gấp. Nhưng tôi nói thật, chi phí không hề nhỏ. Gia đình cháu nên chuẩn bị tinh thần.”

Linh đứng lặng, cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ. Phẫu thuật? Chi phí? Nhà cô thậm chí còn chẳng đủ tiền mua gạo cho cả tháng, lấy đâu ra tiền để cứu mẹ? Cô quay vào nhìn bà Anna, nước mắt lặng lẽ rơi. “Mẹ ơi, con phải làm gì bây giờ?”

Bà Anna nắm tay con gái, giọng thều thào nhưng đầy yêu thương: “Linh, con đừng tuyệt vọng. Hãy tin vào Chúa. Ngài luôn có cách của Ngài. Chỉ cần con sống tốt, làm việc tốt, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Lời mẹ như một ngọn lửa nhỏ thắp lên trong lòng Linh. Cô lau nước mắt, đứng dậy, và quyết định rằng mình không thể ngồi yên. Nhưng làm gì, khi cô chỉ là một cô gái nghèo, không tiền bạc, không thế lực? Linh chợt nhớ đến nhà thờ, nơi cô luôn tìm thấy bình an. Cô mặc vội chiếc áo dài trắng, đội chiếc nón lá đã sờn, và chạy ra giáo xứ Thánh Giuse.

Nhà thờ Thánh Giuse nằm ở trung tâm làng, với cánh cổng gỗ cũ kỹ và hàng cây bàng xanh mát. Tiếng chuông chiều vừa vang lên, ngân nga như một bài thánh ca. Cha Gioan, vị linh mục già của giáo xứ, đang quét sân nhà thờ. Mái tóc ông bạc trắng, nhưng đôi mắt vẫn sáng lên sự hiền từ. Thấy Linh bước vào với khuôn mặt đầy lo âu, ông dừng tay, đặt cây chổi sang một bên và hỏi: “Con có chuyện gì buồn à, Linh?”

Linh kể hết mọi chuyện: bệnh tình của mẹ, chi phí phẫu thuật, và cả nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt trái tim cô. Cha Gioan lắng nghe, không ngắt lời, chỉ khẽ gật đầu như thấu hiểu cả những điều cô chưa nói. Khi Linh kể xong, ông mỉm cười: “Linh, con có nhớ câu chuyện về người gieo giống không? Có những hạt giống rơi vào đất tốt, dù ban đầu bị vùi trong bóng tối, nhưng rồi vẫn mọc lên thành cây xanh tươi. Con cũng vậy. Đừng sợ bóng tối. Hãy gieo những hạt giống tốt bằng tình yêu và lòng tin, rồi Chúa sẽ làm cho nó nảy mầm.”

Linh ngẫm nghĩ lời cha. Cô chưa biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng trong lòng cô, một ý nghĩ lóe lên. Cô không thể cứu mẹ một mình, nhưng có lẽ cả cộng đồng có thể cùng nhau làm điều đó. Linh nhớ đến nhóm hát thánh ca của giáo xứ, nơi cô và các bạn trẻ thường tụ họp mỗi tuần. Nếu cô tổ chức một buổi hát gây quỹ, liệu có ai sẵn lòng giúp? Ý nghĩ ấy vừa làm cô hy vọng, vừa khiến cô sợ hãi. Làng An Thạnh tuy thân thiện, nhưng không phải ai cũng sẵn lòng mở hầu bao cho một gia đình nghèo như nhà cô.

“Cha ơi, con muốn làm gì đó để cứu mẹ,” Linh nói, giọng run run. “Con nghĩ… con sẽ tổ chức một buổi hát thánh ca để quyên góp. Nhưng con sợ không ai đến, hoặc… mọi người sẽ nghĩ con xin xỏ.”

Cha Gioan đặt tay lên vai cô, giọng ấm áp: “Linh, đừng sợ bị đánh giá. Những ai có trái tim rộng mở sẽ hiểu. Còn những ai không hiểu, con hãy cầu nguyện cho họ. Cứ làm điều con tin là đúng, và để Chúa lo phần còn lại.”

Trở về nhà, Linh ngồi bên mẹ, nhìn bà ngủ thiếp đi trong ánh đèn dầu leo lét. Tâm và Thảo ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe. “Chị Linh, mẹ sẽ khỏe lại, đúng không?” Thảo hỏi, giọng ngây thơ.

Linh ôm em vào lòng. “Ừ, mẹ sẽ khỏe. Chị sẽ tìm cách, em đừng lo.”

Đêm ấy, Linh quỳ trước bức tượng Đức Mẹ trong góc nhà. Cô nhắm mắt, thì thầm: “Lạy Mẹ, con không biết mình có làm được không. Nhưng con tin Mẹ sẽ dẫn đường. Xin cho con sức mạnh để sống tốt, làm việc tốt, và mang lại hy vọng cho mẹ con.”

Ngoài trời, cơn giông đã tan, để lại bầu trời đầy sao lấp lánh. Linh mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Cô biết hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cô cũng tin rằng, như cha Gioan đã nói, những hạt giống tốt sẽ nảy mầm, ngay cả trong bóng tối.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Linh đã dậy sớm hơn thường lệ. Cô đứng bên bếp, nấu một nồi cháo đậu xanh cho mẹ, nhưng tâm trí cô không ngừng nghĩ về kế hoạch tổ chức buổi hát thánh ca. Ý tưởng ấy vừa khiến cô phấn khởi, vừa làm cô lo lắng. Làng An Thạnh tuy nhỏ, nhưng không phải ai cũng sẵn lòng bỏ tiền giúp đỡ một gia đình như nhà cô. Hơn nữa, cô chưa từng làm điều gì lớn lao như vậy. Liệu cô có đủ sức để thuyết phục mọi người?

Bà Anna tỉnh dậy, nhìn con gái với ánh mắt trìu mến. “Linh, con đang nghĩ gì mà mặt mày căng thẳng thế?”

Linh đặt bát cháo xuống bên giường, mỉm cười gượng gạo. “Mẹ ơi, con muốn tổ chức một buổi hát thánh ca ở nhà thờ để quyên góp tiền chữa bệnh cho mẹ. Nhưng con không biết bắt đầu từ đâu, và… con sợ không ai đến.”

Bà Anna nắm tay con, giọng yếu nhưng đầy tin tưởng: “Linh, con cứ làm đi. Mẹ tin con. Dù kết quả thế nào, con cũng đã làm điều tốt. Mẹ chỉ mong con đừng để nỗi sợ ngăn cản mình.”

Lời mẹ như một luồng gió mát lành thổi qua trái tim Linh. Cô gật đầu, đứng dậy, và quyết định rằng hôm nay sẽ là ngày cô bắt đầu. Sau khi dặn Tâm và Thảo ở nhà trông mẹ, Linh đội nón lá, bước ra khỏi nhà. Điểm đến đầu tiên của cô là nhà thờ, nơi cô hy vọng sẽ nhận được sự đồng ý và hướng dẫn từ cha Gioan.

Nhà thờ Thánh Giuse sáng nay yên bình như mọi ngày. Cha Gioan đang chăm sóc mấy chậu hoa trước sân, đôi tay ông thoăn thoắt cắt tỉa những cành khô. Thấy Linh bước vào, ông ngẩng lên, nở nụ cười hiền. “Linh, con đến sớm thế này chắc là đã có ý tưởng gì rồi, đúng không?”

Linh ngồi xuống băng ghế gỗ cạnh cha, kể lại kế hoạch của mình. Cô nói nhanh, giọng đầy háo hức xen lẫn lo lắng: “Con muốn tổ chức một buổi hát thánh ca để gây quỹ cho mẹ. Con nghĩ nếu nhóm hát của giáo xứ tham gia, và mọi người trong làng đến xem, có thể sẽ đủ tiền đưa mẹ lên bệnh viện tỉnh. Nhưng cha ơi, con chưa biết làm sao để mọi người đồng ý giúp.”

Cha Gioan vuốt chòm râu bạc, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ý tưởng của con rất đẹp, Linh. Nhà thờ luôn là nơi để mọi người chia sẻ yêu thương. Cha đồng ý cho con dùng sân nhà thờ, và cha sẽ thông báo trong thánh lễ Chủ nhật. Nhưng con phải nhớ, không phải ai cũng sẽ ủng hộ ngay. Có người sẽ nghi ngờ, có người sẽ từ chối. Con có sẵn sàng đối mặt không?”

Linh gật đầu, dù trong lòng vẫn còn chút e ngại. “Con sẽ cố, thưa cha. Con tin Chúa sẽ giúp con.”

Cha Gioan cười lớn. “Tốt lắm! Vậy chiều nay con tập hợp nhóm hát thánh ca đi. Cha sẽ nói chuyện với vài người trong giáo xứ để hỗ trợ con. Cứ bắt đầu bằng lòng tin, Linh, rồi mọi chuyện sẽ dần sáng tỏ.”

Chiều hôm ấy, Linh đến nhà Mai, cô bạn thân nhất trong nhóm hát thánh ca. Mai lớn hơn Linh hai tuổi, là một cô gái xinh đẹp nhưng tính tình hơi kiêu kỳ. Nhà Mai khá giả hơn nhà Linh, bố mẹ cô làm nghề buôn bán ở chợ huyện. Khi Linh gõ cửa, Mai đang ngồi trước gương, chải mái tóc dài đen nhánh.

“Linh, cậu đến làm gì thế? Trời nóng thế này mà chạy khắp làng à?” Mai hỏi, giọng có chút trêu chọc.

Linh ngồi xuống ghế, kể lại mọi chuyện. Cô kết thúc bằng lời mời: “Mai, mình cần cậu giúp. Cậu hát hay nhất nhóm, nếu cậu tham gia, chắc chắn buổi hát sẽ thành công.”

Mai nhíu mày, đặt chiếc lược xuống. “Linh, mình hiểu cậu lo cho mẹ. Nhưng tổ chức buổi hát để xin tiền? Nghe… hơi kỳ kỳ. Người ta sẽ nghĩ cậu đang lợi dụng giáo xứ đấy. Với lại, mình bận lắm, tuần sau nhà mình phải đi chợ phiên ở huyện.”

Linh cúi đầu, lòng nặng trĩu. Cô đã hy vọng Mai sẽ là người đầu tiên ủng hộ. “Mình không ép cậu, Mai. Nhưng đây là cơ hội duy nhất để cứu mẹ mình. Nếu cậu đổi ý, cứ đến nhà thờ chiều mai nhé.”

Mai không đáp, chỉ gật đầu qua loa. Linh đứng dậy, rời khỏi nhà bạn với cảm giác thất vọng. Nhưng cô tự nhủ rằng không thể bỏ cuộc chỉ vì một lời từ chối. Cô tiếp tục đi đến nhà các thành viên khác trong nhóm hát: anh Hòa, chị Thủy, và mấy bạn trẻ khác. May mắn thay, hầu hết họ đều đồng ý tham gia, dù một số người tỏ ra nghi ngờ về việc có đủ tiền hay không.

Ngày hôm sau, tại sân nhà thờ, nhóm hát thánh ca tập trung đông đủ, trừ Mai. Linh đứng giữa mọi người, cầm tờ giấy ghi mấy bài thánh ca cô đã chọn: Ave Maria, Hãy Đến Với Chúa, và Tình Yêu Thiên Chúa. Cô nói với giọng run run: “Cảm ơn mọi người đã đến. Mình biết việc này không dễ, nhưng mình tin nếu chúng ta cùng cố gắng, Chúa sẽ ban ơn.”

Anh Hòa, người chơi đàn organ trong nhóm, vỗ vai Linh. “Cậu đừng lo. Tụi mình sẽ giúp hết sức. Nhưng cậu định làm sao để mời mọi người trong làng đến?”

Linh ngẫm nghĩ. “Mình sẽ đi từng nhà, mời mọi người. Còn lại, mình nhờ cha Gioan thông báo trong thánh lễ.”

Chị Thủy, một người phụ nữ lớn tuổi trong nhóm, cười hiền. “Tốt lắm, Linh. Chị sẽ làm bánh bao bán ở buổi hát, góp thêm chút tiền. Cứ làm đi, đừng ngại.”

Linh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cô bắt đầu tập hát cùng nhóm, tiếng nhạc vang lên giữa sân nhà thờ, hòa cùng tiếng gió chiều mát lành. Dù vẫn còn nhiều thử thách phía trước, cô tin rằng mình đã gieo những hạt giống đầu tiên.

Nhưng không phải mọi chuyện đều suôn sẻ. Khi Linh bắt đầu đi mời người dân trong làng, cô gặp không ít lời xì xào. Bà Tư, một người bán rau ở chợ, nhìn Linh với ánh mắt nghi ngờ: “Linh, cô tổ chức hát hò để xin tiền à? Nhà cô nghèo thì tự lo đi, đừng làm phiền người khác.”

Ông Ba, người thợ rèn gần nhà thờ, thì thẳng thừng hơn: “Tôi không tin mấy chuyện quyên góp này. Ai biết tiền có đến tay mẹ cô thật không?”

Những lời ấy như mũi dao đâm vào lòng Linh, nhưng cô cố giữ bình tĩnh. Cô mỉm cười, đáp nhẹ nhàng: “Dạ, cháu hiểu cô chú lo lắng. Nhưng cháu làm vì mẹ, và cháu sẽ minh bạch mọi thứ. Nếu cô chú không giúp được, cháu xin phép cầu nguyện cho gia đình mình bình an.”

Dần dần, một số người bị lay động bởi sự chân thành của Linh. Ông Tám, người hàng xóm từng giúp đưa bà Anna về nhà, vỗ vai cô: “Linh, chú sẽ đến. Chú không có nhiều tiền, nhưng chú sẽ góp một ít. Cố lên nhé!”

Chiều Chúa Nhật, trong thánh lễ, cha Gioan đứng trên bục giảng, nói với giáo dân: “Hôm nay, tôi muốn kể các con nghe về một cô gái trẻ trong giáo xứ chúng ta. Maria Linh đang làm một việc tốt để cứu mẹ mình. Cô ấy sẽ tổ chức một buổi hát thánh ca vào tối thứ Sáu tới, tại sân nhà thờ. Tôi mong các con đến, không chỉ để nghe nhạc, mà để chia sẻ tình yêu như Chúa đã dạy.”

Sau thánh lễ, nhiều người đến gặp Linh, hứa sẽ tham gia. Cô cảm thấy hy vọng lại trỗi dậy. Nhưng khi về nhà, cô nhận tin xấu từ Tâm: “Chị Linh, mẹ ho nhiều lắm, cứ nói là khó thở. Em sợ quá…”

Linh chạy vào phòng, thấy mẹ nằm đó, khuôn mặt nhợt nhạt hơn trước. Cô quỳ bên giường, nắm tay mẹ, nước mắt lặng lẽ rơi. “Mẹ ơi, mẹ ráng lên. Con đang cố đây. Con sẽ không để mẹ rời xa tụi con.”

Đêm ấy, Linh lại quỳ trước bức tượng Đức Mẹ. “Lạy Mẹ, xin cho con sức mạnh. Con biết con không làm được hết, nhưng xin Mẹ giúp con mang ánh sáng đến cho mẹ con.”

Ngoài trời, ánh trăng rằm chiếu sáng cả làng An Thạnh. Linh nhìn lên bầu trời, tin rằng những nốt nhạc sắp vang lên sẽ là ánh sáng đầu tiên xuyên qua bóng tối.

Dưới đây là Chương 3 của câu chuyện HÃY SỐNG TỐT, LÀM VIỆC TỐT VÀ ĐỂ LẠI NHỮNG KỶ NIỆM ĐẸP, tiếp nối Chương 2. Chương này dài khoảng 2.000 từ, tập trung vào buổi hát thánh ca gây quỹ của Maria Linh, những cảm xúc đan xen giữa hy vọng và thử thách, cùng sự thay đổi trong lòng những người xung quanh. Tôi tiếp tục giữ tinh thần Công giáo, nhấn mạnh vào sức mạnh của đức tin, tình yêu thương và sự đoàn kết cộng đồng.

HÃY SỐNG TỐT, LÀM VIỆC TỐT VÀ ĐỂ LẠI NHỮNG KỶ NIỆM ĐẸP

Chương 3: Tiếng hát vang trong đêm

Tối thứ Sáu đến với làng An Thạnh trong một bầu không khí dịu dàng. Gió thổi nhẹ qua những cánh đồng lúa, mang theo hương thơm thoang thoảng của đất trời. Sân nhà thờ Thánh Giuse sáng rực ánh đèn dầu và những ngọn nến lung linh, được nhóm hát thánh ca tỉ mỉ sắp đặt. Một chiếc bàn nhỏ đặt giữa sân, trên đó là hòm gỗ để mọi người quyên góp, bên cạnh là những khay bánh bao nóng hổi do chị Thủy chuẩn bị. Tiếng cười nói rộn ràng vang lên khi người dân trong làng dần kéo đến, mang theo ghế nhựa, chiếu cói, và cả những ánh mắt tò mò.

Maria Linh đứng bên cạnh sân khấu tạm – một bục gỗ do anh Hòa và mấy thanh niên trong giáo xứ dựng lên – lòng cô đập thình thịch. Cô mặc chiếc áo dài trắng giản dị, tóc buộc cao, tay cầm tờ giấy ghi lời mở đầu mà cô đã chuẩn bị cả đêm qua. Nhóm hát thánh ca đã sẵn sàng: anh Hòa ngồi bên cây đàn organ cũ, chị Thủy cầm micro thử âm, còn mấy bạn trẻ khác thì chỉnh lại trang phục. Tâm và Thảo, hai đứa em của Linh, cũng có mặt, ngồi ở hàng ghế đầu, mắt sáng long lanh vì phấn khích.

Cha Gioan bước ra giữa sân, giơ tay chào mọi người. Tiếng nói chuyện dần lắng xuống, nhường chỗ cho giọng nói trầm ấm của ông: “Cảm ơn các con đã đến đây tối nay. Chúng ta tụ họp không chỉ để nghe những bài thánh ca, mà còn để cùng nhau làm một việc tốt. Maria Linh, một cô gái trong giáo xứ chúng ta, đang cần sự giúp đỡ để cứu mẹ mình. Tôi tin rằng, như Chúa Giêsu đã nói: ‘Ai cho một trong những kẻ bé mọn này uống một chén nước lã thôi, vì danh Thầy, thì kẻ ấy sẽ không mất phần thưởng đâu’ (Mt 10:42). Hôm nay, chúng ta hãy mở lòng ra, nhé?”

Tiếng vỗ tay vang lên rải rác, xen lẫn vài tiếng xì xào. Linh bước lên bục, hít một hơi thật sâu, rồi cất lời: “Con xin cảm ơn cha Gioan và mọi người đã đến. Mẹ con đang bệnh nặng, và con không biết làm gì ngoài việc cầu xin Chúa và nhờ đến lòng tốt của cô bác. Tối nay, tụi con sẽ hát những bài thánh ca để tôn vinh Chúa và Đức Mẹ. Nếu cô bác có lòng, xin bỏ chút ít vào hòm. Con không dám mong nhiều, chỉ xin đủ để đưa mẹ con đi chữa bệnh.”

Giọng Linh run run, nhưng ánh mắt cô sáng lên sự chân thành. Cô cúi đầu chào, rồi ra hiệu cho nhóm bắt đầu. Anh Hòa gõ phím đàn, và tiếng nhạc của bài Ave Maria vang lên, trong trẻo và dịu dàng như một lời cầu nguyện. Linh cất giọng hát đầu tiên, hòa cùng các bạn trong nhóm. Tiếng hát bay xa, len lỏi qua những mái nhà tranh, chạm đến trái tim của những người đang ngồi dưới sân.

Dưới khán đài, người dân An Thạnh phản ứng khác nhau. Ông Tám, người hàng xóm tốt bụng, ngồi ở hàng đầu, mắt nhắm nghiền như đang thấm từng lời hát. Ông lặng lẽ lấy từ túi áo một tờ tiền nhàu nhĩ, bỏ vào hòm gỗ. Chị Thủy bán bánh bao gần đó, vừa đưa bánh cho khách vừa hát theo, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Nhưng không phải ai cũng xúc động. Bà Tư, người bán rau từng nghi ngờ Linh, ngồi ở góc sân, khoanh tay nhìn lên sân khấu với ánh mắt lạnh lùng. “Hát hay thì có, nhưng tiền này ai dám chắc không vào túi riêng?” bà thì thào với người bên cạnh.

Linh nghe thấy những lời ấy khi bước xuống lấy nước giữa giờ nghỉ. Cô cúi đầu, lòng nặng trĩu, nhưng không đáp lại. Cô nhớ lời cha Gioan: “Đừng sợ bị đánh giá. Cứ làm điều con tin là đúng.” Cô quay lại sân khấu, tiếp tục hát bài Hãy Đến Với Chúa, giọng cô càng thêm tha thiết, như muốn gửi gắm tất cả hy vọng vào từng nốt nhạc.

Bất ngờ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng nhà thờ. Là Mai, cô bạn thân từng từ chối Linh. Mai mặc chiếc áo dài xanh nhạt, tay ôm một bó hoa đồng tiền nhỏ. Cô bước đến gần Linh, thì thầm: “Mình xin lỗi vì hôm trước. Mình nghe cậu hát từ xa, thấy… xấu hổ vì đã không tin cậu. Mình muốn giúp.”

Linh ngỡ ngàng, nước mắt chực trào. “Mai, cậu đến là mình vui rồi. Cảm ơn cậu.”

Mai mỉm cười, rồi bước lên sân khấu, tham gia cùng nhóm. Giọng hát cao vút của cô hòa cùng Linh, làm bài Tình Yêu Thiên Chúa thêm phần lay động. Đám đông bắt đầu vỗ tay, không khí dần trở nên ấm áp hơn. Một vài người lặng lẽ đứng dậy, bỏ tiền vào hòm. Có người chỉ góp vài đồng lẻ, có người đưa cả tờ tiền lớn, nhưng với Linh, mỗi đồng đều là một món quà quý giá.

Khi buổi hát gần kết thúc, Linh nhìn xuống khán đài, lòng cô tràn ngập biết ơn. Dù chưa biết số tiền có đủ không, cô cảm nhận được tình yêu thương từ những người xung quanh. Nhưng ngay lúc ấy, Tâm chạy đến, khuôn mặt cậu bé tái nhợt: “Chị Linh, mẹ… mẹ khó thở lắm. Chị về ngay đi!”

Linh sững sờ, vội vã chạy theo Tâm về nhà, để lại nhóm hát và khán giả phía sau. Cha Gioan nhanh chóng đứng lên, thông báo: “Các con cứ ở lại, cha sẽ đi với Linh. Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho bà Anna.”

Trên đường về, Linh vừa chạy vừa khóc. “Chúa ơi, xin đừng để mẹ con ra đi. Con chưa kịp làm gì cho mẹ…” Cô nắm tay cha Gioan, tìm chút an ủi từ ông.

Khi đến nhà, Linh thấy bà Anna nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, mắt nhắm nghiền. Thảo ngồi bên cạnh, ôm con búp bê vải, khóc nức nở. Linh quỳ xuống, nắm tay mẹ: “Mẹ ơi, con đây. Mẹ ráng lên, tụi con vừa hát xong, mọi người đang giúp mẹ đây.”

Bà Anna mở mắt, mỉm cười yếu ớt. “Linh… mẹ nghe tiếng con hát. Mẹ… tự hào lắm.”

Cha Gioan đặt tay lên đầu bà Anna, đọc kinh cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin thương xót tôi tớ Ngài. Xin ban ơn lành cho Anna, để bà được bình an trong tay Ngài.” Ông quay sang Linh: “Con đừng sợ. Mẹ con đang ở trong tay Chúa.”

Linh gật đầu, dù nước mắt vẫn rơi. Cô ôm mẹ, cảm nhận hơi ấm từ đôi tay gầy guộc của bà. Đêm ấy, bà Anna dần ổn định lại, dù vẫn rất yếu. Linh ngồi bên mẹ đến khuya, lòng cô vừa đau đớn vừa biết ơn vì mẹ vẫn còn ở lại.

Sáng hôm sau, nhóm hát thánh ca và cha Gioan mang hòm quyên góp đến nhà Linh. Khi mở ra, họ đếm được gần mười triệu đồng – một số tiền lớn với một ngôi làng nghèo như An Thạnh. Anh Hòa cười lớn: “Linh, đủ để đưa mẹ cậu lên bệnh viện tỉnh rồi! Mọi người góp ít góp nhiều, nhưng ai cũng muốn giúp.”

Mai đứng cạnh, đưa bó hoa đồng tiền cho Linh. “Mình đã sai khi nghi ngờ cậu. Hôm qua, nghe cậu hát, mình mới hiểu cậu làm vì tình yêu. Mình sẽ cùng cậu đưa cô Anna đi bệnh viện.”

Linh ôm chầm lấy Mai, nước mắt lăn dài. “Cảm ơn cậu, Mai. Cảm ơn mọi người. Mình không biết nói gì hơn.”

Cha Gioan mỉm cười: “Linh, con đã gieo những hạt giống tốt, và đây là hoa trái của chúng. Nhưng hành trình chưa kết thúc. Hãy tiếp tục tin tưởng, nhé?”

Linh gật đầu, nhìn sang mẹ đang nằm trên giường. Cô biết rằng dù kết quả thế nào, những tiếng hát đêm qua đã mang lại ánh sáng – không chỉ cho gia đình cô, mà cho cả những trái tim từng đóng kín trong làng An Thạnh.

Sáng hôm sau buổi hát thánh ca, làng An Thạnh thức dậy trong một bầu không khí khác lạ. Tin tức về số tiền quyên góp được lan nhanh, mang theo cả sự ngạc nhiên lẫn niềm vui. Maria Linh ngồi bên giường mẹ, tay cầm xấp tiền mà nhóm hát và cha Gioan đã mang đến. Gần mười triệu đồng – một con số mà cô chưa từng dám mơ tới. Nhưng cô biết, hành trình cứu mẹ vẫn còn phía trước, và thời gian không chờ đợi ai.

Bà Anna tỉnh dậy, đôi mắt mờ đục nhưng vẫn ánh lên chút hy vọng. “Linh… con đã làm được rồi sao?”

Linh mỉm cười, nắm tay mẹ. “Dạ, mẹ ơi. Mọi người trong làng đã giúp con. Hôm nay con sẽ đưa mẹ lên bệnh viện tỉnh. Mẹ ráng lên nhé.”

Bà Anna gật đầu yếu ớt, thì thầm: “Con là niềm tự hào của mẹ. Nhưng Linh… đừng để gánh nặng đè lên con. Nếu Chúa muốn gọi mẹ về, con hãy để mẹ đi.”

Lời mẹ như một nhát dao xuyên qua tim Linh, nhưng cô cố giữ vẻ mạnh mẽ. “Mẹ đừng nói thế. Con sẽ làm mọi thứ để mẹ khỏe lại.”

Mai đến nhà Linh ngay sau đó, mang theo một chiếc túi nhỏ đựng quần áo và ít đồ dùng cá nhân. “Linh, mình đã xin bố mẹ cho mình đi cùng cậu. Xe đò lên tỉnh khởi hành lúc tám giờ, mình sẽ giúp cậu đưa cô Anna đi.”

Linh ôm chầm lấy Mai, lòng tràn ngập biết ơn. “Mai, cảm ơn cậu. Mình không biết phải làm sao nếu không có cậu.”

Tâm và Thảo đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe. Tâm lên tiếng: “Chị Linh, em muốn đi cùng, nhưng em phải ở nhà trông Thảo. Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc nhà cửa.”

Linh xoa đầu em trai, cười hiền. “Tâm ngoan lắm. Chị đi vài ngày thôi, em ở nhà cầu nguyện cho mẹ nhé.”

Chiếc xe đò cũ kỹ lăn bánh rời làng An Thạnh trong ánh bình minh nhạt dần. Linh ngồi cạnh mẹ, để bà tựa đầu vào vai mình, còn Mai ngồi phía trước, tay cầm bó hoa đồng tiền như một lời cầu chúc bình an. Con đường lên tỉnh gập ghềnh, đầy ổ gà, nhưng Linh không để ý đến những cú xóc. Cô chỉ chăm chú nhìn mẹ, thì thầm cầu nguyện trong lòng: “Lạy Chúa, xin giữ mẹ con lại. Con xin Ngài.”

Bệnh viện tỉnh nằm cách làng hơn ba giờ đi xe. Khi xe dừng lại trước cổng, Linh và Mai đỡ bà Anna xuống, bước vào khu vực cấp cứu. Không khí bệnh viện ồn ào, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến Linh hơi choáng. Một y tá dẫn họ đến quầy đăng ký, và sau một hồi chờ đợi, bà Anna được đưa vào phòng khám.

Bác sĩ, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị, xem xét hồ sơ rồi nhìn Linh. “Cô là con gái bà Anna? Tình trạng mẹ cô rất nặng. Suy tim giai đoạn cuối, cần phẫu thuật ngay. Chi phí khoảng hai mươi triệu, chưa kể tiền thuốc và nằm viện. Cô có đủ tiền không?”

Linh sững sờ. Hai mươi triệu? Cô chỉ có gần mười triệu từ buổi hát thánh ca. Cô lắp bắp: “Dạ… con chỉ có gần mười triệu thôi. Nhưng con sẽ tìm cách. Xin bác sĩ cứ làm, con xin bác sĩ!”

Bác sĩ thở dài. “Tôi hiểu, nhưng bệnh viện có quy định. Nếu không đủ tiền đặt cọc, chúng tôi không thể bắt đầu. Cô nên về gom góp thêm, hoặc tìm người bảo lãnh.”

Linh cảm thấy đất trời như sụp đổ. Cô quay sang Mai, nước mắt lăn dài. “Mai, mình phải làm sao? Mình không thể để mẹ chết…”

Mai nắm tay Linh, giọng kiên định: “Linh, đừng hoảng. Để mình về làng nói với cha Gioan và mọi người. Cậu ở đây với cô Anna, mình sẽ quay lại nhanh nhất có thể.”

Mai rời đi ngay lập tức, để lại Linh ngồi bên giường mẹ trong phòng cấp cứu tạm thời. Bà Anna được thở oxy, nhưng hơi thở vẫn yếu ớt. Linh quỳ bên giường, thì thầm: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con chưa làm đủ để cứu mẹ…”

Bà Anna mở mắt, giọng thều thào: “Linh… đừng tự trách. Con đã làm hết sức rồi. Mẹ… chỉ muốn thấy con cười thôi.”

Linh nắm tay mẹ, khóc nức nở. Cô không biết phải làm gì ngoài cầu nguyện. Cô nhắm mắt, thì thầm: “Lạy Đức Mẹ, xin cứu mẹ con. Con xin dâng mọi nỗi đau này lên Mẹ.”

Trong khi đó, Mai chạy về làng An Thạnh với tốc độ nhanh nhất có thể. Cô đến thẳng nhà thờ, nơi cha Gioan đang đọc kinh chiều. Thấy Mai hớt hải chạy vào, ông ngừng lại, hỏi: “Mai, có chuyện gì mà con vội thế?”

Mai kể lại tất cả: tình trạng của bà Anna, số tiền còn thiếu, và nỗi tuyệt vọng của Linh. Cô kết thúc bằng lời cầu xin: “Cha ơi, cha giúp Linh với. Con biết mọi người vừa góp tiền, nhưng đây là lúc cô Anna cần nhất.”

Cha Gioan gật đầu, khuôn mặt ông trầm ngâm nhưng không mất đi sự bình an. “Mai, con làm tốt lắm khi quay về. Cha sẽ召 tập giáo dân ngay bây giờ. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách.”

Chỉ trong một giờ, sân nhà thờ lại đông kín người. Cha Gioan đứng giữa mọi người, giọng vang vọng: “Các con, hôm nay tôi gọi các con đến vì một việc khẩn cấp. Bà Anna, mẹ của Maria Linh, đang nguy kịch ở bệnh viện tỉnh. Chúng ta đã giúp họ một lần bằng buổi hát thánh ca, nhưng giờ họ cần thêm mười triệu nữa để phẫu thuật. Tôi không ép ai, nhưng tôi xin các con, nếu có thể, hãy mở lòng một lần nữa.”

Tiếng xì xào vang lên. Một số người gật đầu đồng ý, nhưng bà Tư, người từng nghi ngờ Linh, đứng dậy, giọng gay gắt: “Cha ơi, tụi con vừa góp hôm trước rồi. Giờ lại xin nữa, ai mà chịu nổi? Nhà nào cũng khó khăn cả!”

Ông Tám đứng lên phản bác: “Bà Tư, bà nói thế mà nghe được à? Nhà tôi nghèo hơn nhà bà, nhưng tôi vẫn góp được. Linh nó làm vì mẹ, không phải vì nó. Bà không giúp thì thôi, đừng nói lời tổn thương.”

Bà Tư im lặng, nhưng ánh mắt vẫn đầy bất mãn. Cha Gioan giơ tay, ra hiệu mọi người bình tĩnh. “Các con, tôi hiểu mỗi người có hoàn cảnh khác nhau. Ai giúp được thì giúp, ai không thì hãy cầu nguyện. Điều quan trọng là chúng ta đừng để lòng mình đóng lại.”

Sau lời cha, nhiều người bắt đầu bước lên, bỏ tiền vào hòm. Ông Tám góp thêm hai trăm ngàn, chị Thủy mang đến năm trăm ngàn từ tiền bán bánh bao, anh Hòa gom góp từ bạn bè được một triệu. Mai cũng xin bố mẹ mình, mang đến hai triệu – một số tiền lớn mà cô phải năn nỉ rất lâu. Dần dần, số tiền tăng lên, nhưng vẫn còn thiếu một khoảng.

Bất ngờ, một người lạ bước vào sân nhà thờ. Đó là ông Sơn, một người buôn bán từ huyện bên, từng nghe tiếng hát của Linh trong buổi thánh ca qua lời kể của người quen. Ông nói: “Tôi không ở làng này, nhưng tôi nghe chuyện của cô Linh. Tôi góp năm triệu, mong bà Anna qua khỏi.”

Mọi người vỗ tay, mắt ai cũng sáng lên hy vọng. Cha Gioan cảm ơn ông Sơn, rồi quay sang Mai: “Con mang tiền này lên bệnh viện ngay. Cha sẽ ở lại cầu nguyện cùng mọi người.”

Mai trở lại bệnh viện vào tối muộn, mang theo số tiền vừa gom được. Linh vẫn ngồi bên mẹ, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy bạn. “Mai, cậu làm được rồi sao?”

Mai gật đầu, đưa xấp tiền cho Linh. “Đủ rồi, Linh. Mọi người trong làng và cả một người lạ đã giúp. Cậu đưa cho bác sĩ đi, để cô Anna được phẫu thuật.”

Linh chạy đến phòng bác sĩ, nộp tiền đặt cọc. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ gật đầu: “Được rồi, chúng tôi sẽ chuẩn bị phẫu thuật ngay tối nay. Cô chờ ở ngoài nhé.”

Linh và Mai ngồi ngoài hành lang, tay đan vào nhau, cùng cầu nguyện. Giờ phút chờ đợi dài như vô tận, nhưng Linh không còn cảm thấy tuyệt vọng. Cô tin rằng, dù kết quả thế nào, tình yêu của mẹ và sự giúp đỡ của mọi người đã là một phép màu.

Khi bình minh ló dạng, bác sĩ bước ra, mỉm cười: “Phẫu thuật thành công. Mẹ cô đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần thời gian hồi phục. Cô chăm sóc bà ấy tốt nhé.”

Linh ôm chầm lấy Mai, khóc trong niềm hạnh phúc. “Mai, mẹ mình sống rồi! Cảm ơn cậu, cảm ơn mọi người…”

Mai cười, lau nước mắt cho Linh. “Không phải mình, mà là cậu. Cậu đã làm mọi người tin vào điều tốt đẹp.”

Trên con đường trở về làng vài ngày sau, bà Anna ngồi giữa Linh và Mai, yếu ớt nhưng nụ cười đã trở lại. Linh nhìn ra cửa sổ, thấy ánh bình minh rực rỡ trải dài trên cánh đồng. Cô biết rằng con đường này không chỉ dẫn mẹ về nhà, mà còn là con đường của yêu thương và hy vọng mà cả làng An Thạnh đã cùng cô bước đi.

Ba tuần sau ca phẫu thuật, bà Anna được xuất viện. Chiếc xe đò cũ kỹ lại lăn bánh trên con đường quen thuộc từ tỉnh về làng An Thạnh, mang theo niềm vui mà cả gia đình Linh từng không dám mơ tới. Linh ngồi cạnh mẹ, tay nắm chặt tay bà, cảm nhận hơi ấm đã trở lại trên làn da từng nhợt nhạt. Mai ngồi phía trước, thỉnh thoảng quay lại trò chuyện, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sớm mai. Tâm và Thảo đứng chờ ở đầu làng, tay cầm một tấm bảng nhỏ nguệch ngoạc dòng chữ: “Chào mừng mẹ về nhà!”

Khi xe dừng lại, tiếng cười vang lên giữa cánh đồng lúa. Tâm chạy đến ôm mẹ, còn Thảo nhảy nhót bên cạnh, ôm con búp bê vải mà bà Anna từng may. “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm! Chị Linh bảo mẹ khỏe rồi, đúng không?” Thảo hỏi, giọng líu lo.

Bà Anna cười yếu ớt, xoa đầu con gái út. “Ừ, mẹ khỏe rồi. Nhờ các con và mọi người trong làng mà mẹ được về nhà.”

Linh đỡ mẹ bước vào ngôi nhà nhỏ, nơi mùi cơm mới thoang thoảng từ bếp. Cô đã chuẩn bị một bữa cơm đơn giản: cháo gà, rau luộc và ít cá kho – những món bà Anna yêu thích. Cả gia đình quây quần bên bàn, lần đầu tiên sau nhiều tháng không còn nỗi lo sợ bao trùm. Linh nhìn mẹ, lòng tràn đầy biết ơn. Cô biết rằng phép màu không chỉ là ca phẫu thuật thành công, mà còn là tình yêu của những người xung quanh đã giúp gia đình cô vượt qua bóng tối.

Tin bà Anna hồi phục lan nhanh trong làng An Thạnh. Người dân kéo đến thăm hỏi, mang theo ít quà giản dị: người thì tặng nắm rau, người thì gửi chai mật ong, người thì đem mấy quả trứng gà mới đẻ. Ông Tám, người hàng xóm tốt bụng, đến sớm nhất, tay cầm một bó lúa mới gặt. “Anna, thấy cô khỏe lại là tôi mừng lắm. Linh nó giỏi thật, làm cả làng tin tưởng mà giúp cô.”

Bà Anna cười, giọng còn yếu nhưng ấm áp: “Tôi biết ơn chú lắm, chú Tám. Không có mọi người, tôi đâu còn ngồi đây được.”

Chị Thủy, người từng bán bánh bao trong buổi hát thánh ca, mang đến một khay bánh mới làm. “Linh, em làm chị cảm động lắm. Nhờ em mà làng mình gần gũi hơn. Chị quyết định mỗi tháng sẽ làm bánh bán, góp tiền cho quỹ giáo xứ giúp người nghèo.”

Linh ngạc nhiên, cúi đầu cảm ơn: “Chị Thủy, em không dám nhận công đâu. Là mọi người đã mở lòng thôi.”

Nhưng không phải ai cũng vui vẻ đến thăm. Bà Tư, người từng nghi ngờ Linh, không xuất hiện. Linh nghe người ta kể rằng bà vẫn đi chợ mỗi ngày, nhưng luôn tránh nhắc đến gia đình cô. Một lần, khi đi ngang qua nhà bà Tư để về nhà thờ, Linh thấy bà đang ngồi trước hiên, ánh mắt xa xăm. Cô dừng lại, ngập ngừng, rồi bước đến chào: “Dạ, cháu chào cô Tư. Mẹ cháu khỏe rồi, cháu muốn cảm ơn cô dù cô không đến buổi hát hôm đó.”

Bà Tư quay đi, giọng lạnh lùng: “Tôi không giúp gì thì cảm ơn làm chi? Đừng giả vờ tốt lành với tôi.”

Linh cúi đầu, lòng thoáng buồn nhưng không giận. “Dạ, cháu không giả vờ. Cháu chỉ muốn cô biết cháu không trách cô. Nếu có dịp, cháu mời cô đến nhà chơi.”

Bà Tư không đáp, chỉ lặng lẽ đứng dậy đi vào nhà. Linh thở dài, nhưng cô tin rằng thời gian và lòng chân thành có thể làm mềm những trái tim cứng rắn.

Chủ nhật sau đó, trong thánh lễ tại nhà thờ Thánh Giuse, cha Gioan đứng trên bục giảng, giọng ông vang vọng giữa không gian yên bình. “Hôm nay, tôi muốn nói về một phép màu nhỏ trong giáo xứ chúng ta. Maria Linh và gia đình đã vượt qua thử thách lớn nhờ tình yêu thương của các con. Nhưng phép màu không chỉ là việc bà Anna được cứu sống, mà là cách các con đã mở lòng, cùng nhau gieo những hạt giống tốt. Tôi mong rằng từ nay, chúng ta sẽ tiếp tục sống như thế: sống tốt, làm việc tốt, và để lại những kỷ niệm đẹp cho nhau.”

Sau thánh lễ, Linh đứng trước giáo dân, tay cầm micro, giọng run run: “Con xin cảm ơn cha Gioan và tất cả cô bác. Nhờ mọi người mà mẹ con được sống. Con không có gì để trả ơn, chỉ xin hứa sẽ sống thật tốt, để không phụ lòng mọi người.”

Tiếng vỗ tay vang lên, ấm áp như một bài thánh ca. Mai đứng cạnh Linh, thì thầm: “Cậu làm được rồi, Linh. Mình tự hào về cậu.”

Từ ngày đó, làng An Thạnh thay đổi. Nhóm hát thánh ca không chỉ hát trong nhà thờ, mà còn tổ chức những buổi biểu diễn nhỏ để quyên góp cho người nghèo. Chị Thủy bắt đầu quỹ bánh bao, mỗi tháng gom được một ít tiền gửi lên giáo xứ. Ông Tám, dù tuổi đã cao, vẫn tình nguyện quét sân nhà thờ mỗi ngày, nói rằng đó là cách ông cảm ơn Chúa. Ngay cả Tâm, cậu em trai nghịch ngợm của Linh, cũng bắt đầu chăm chỉ hơn, giúp đỡ hàng xóm sửa xe đạp hay gánh nước.

Một buổi chiều, Linh dẫn mẹ ra ngồi dưới gốc đa đầu làng, nơi gió mát thổi qua làm bay những sợi tóc bạc của bà Anna. Bà nhìn con gái, hỏi: “Linh, con có bao giờ hối hận vì đã làm những điều này không? Nó không dễ dàng với con mà.”

Linh lắc đầu, mỉm cười: “Dạ không, mẹ ơi. Con chỉ thấy biết ơn. Nhờ mẹ mà con học được rằng sống tốt không phải là làm điều lớn lao, mà là làm điều nhỏ bé với tình yêu lớn.”

Bà Anna gật đầu, mắt long lanh. “Mẹ cũng học từ con nhiều lắm. Con đã để lại cho mẹ một kỷ niệm đẹp nhất: thấy con lớn lên thành một người mạnh mẽ và yêu thương.”

Đêm ấy, gia đình Linh lại quây quần bên bàn thờ nhỏ. Họ đọc kinh, cảm tạ Chúa và Đức Mẹ vì những ngày tháng đã qua. Linh nhìn bức tượng Đức Mẹ, thì thầm: “Lạy Mẹ, con cảm ơn Mẹ đã dẫn đường. Con xin hứa sẽ tiếp tục gieo những hạt giống tốt, để không chỉ gia đình con, mà cả làng này được sống trong ánh sáng của Mẹ.”

Nhiều tháng trôi qua, cuộc sống ở An Thạnh dần trở lại bình yên. Bà Anna khỏe mạnh hơn, dù vẫn phải uống thuốc đều đặn. Linh hoàn thành năm cuối đại học, trở thành cô giáo dạy tiểu học ngay tại làng, mang kiến thức và tình yêu đến cho những đứa trẻ. Mai, sau những ngày đồng hành cùng Linh, thay đổi hẳn tính cách kiêu kỳ, trở thành người bạn thân thiết không chỉ của Linh mà của cả giáo xứ.

Một ngày nọ, khi Linh đang dạy học, bà Tư bất ngờ xuất hiện trước cửa lớp. Bà cầm một giỏ rau nhỏ, giọng ngập ngừng: “Linh… tôi đến xin lỗi cô. Hồi đó tôi nghi ngờ cô, nhưng giờ thấy cô làm nhiều điều tốt, tôi thấy xấu hổ. Cái này là rau nhà trồng, cô nhận giùm tôi.”

Linh mỉm cười, nhận giỏ rau từ tay bà. “Dạ, cháu cảm ơn cô Tư. Cháu vui lắm vì cô đến. Có dịp, cô ghé nhà cháu chơi nhé.”

Bà Tư gật đầu, khóe mắt hơi đỏ. Từ hôm đó, bà bắt đầu tham gia các hoạt động của giáo xứ, dù chỉ là những việc nhỏ như nhặt rác quanh sân nhà thờ. Linh nhìn bà, lòng thầm cảm ơn Chúa vì đã làm mềm một trái tim từng đóng kín.

Mùa xuân năm sau, làng An Thạnh tổ chức lễ kỷ niệm một năm buổi hát thánh ca. Sân nhà thờ lại rực sáng ánh đèn, tiếng nhạc lại vang lên, nhưng lần này không phải để quyên góp, mà để cảm tạ. Linh đứng giữa mọi người, hát bài Ave Maria với giọng trong trẻo như ngày nào. Bà Anna ngồi ở hàng đầu, bên cạnh Tâm và Thảo, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt. Cha Gioan nhìn cả làng, nói: “Các con đã làm được điều Chúa mong muốn: yêu thương nhau như chính Ngài đã yêu thương chúng ta.”

Khi tiếng hát kết thúc, Linh nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng cô nhẹ nhàng như cánh chim bay về tổ. Cô biết rằng hành trình này không chỉ cứu mẹ, mà còn cứu cả chính cô và những người xung quanh. Những kỷ niệm đẹp mà họ để lại không nằm ở số tiền, không nằm ở những lời khen, mà ở tình yêu và niềm tin đã gắn kết họ mãi mãi.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!