Kỹ năng sống

LINH MỤC CŨNG LÀ CON NGƯỜI; HÃY TRỞ VỀ VỚI GIÁO HỘI

LINH MỤC CŨNG LÀ CON NGƯỜI; HÃY TRỞ VỀ VỚI GIÁO HỘI

Tôi nhìn thấy bạn. Tôi nhìn thấy những vết thương sâu sắc, những nỗi thất vọng đắng cay, và những cơn đau âm ỉ mà bạn đang mang trong lòng. Những vết thương ấy có thể bắt nguồn từ những lời nói sắc nhọn, những hành động thiếu yêu thương, hoặc những thất bại đạo đức từ chính những người được giao phó sứ vụ cao cả: đại diện cho Đức Kitô trên trần gian. Tôi biết có những người đã rời xa Giáo hội vì họ cảm thấy bị tổn thương bởi chính những người trong Giáo hội – những người lẽ ra phải là ánh sáng, là muối đất, là biểu tượng của tình yêu và lòng thương xót. Có những người không còn tham dự Thánh lễ vì một linh mục nào đó, vì họ nói rằng đời sống của vị linh mục ấy đã làm lung lay niềm tin của họ. Có những người quay lưng lại với Giáo hội vì họ chứng kiến sự thiếu nhất quán, sự giả hình, hay những hành vi không phù hợp từ những người mang danh là “người của Chúa”. Và thế là họ ra đi, mang theo nỗi đau, sự nghi ngờ, và có khi là sự từ bỏ vĩnh viễn.

Nếu bạn là một trong những người ấy, trước tiên, từ tận đáy lòng, tôi muốn nói rằng: Tôi vô cùng xin lỗi. Xin lỗi vì những tổn thương mà bạn đã phải chịu đựng từ chính nơi lẽ ra phải là mái ấm thiêng liêng, là nơi chữa lành và nâng đỡ bạn. Xin lỗi vì những lần bạn tìm kiếm tình yêu của Thiên Chúa nhưng lại gặp phải sự thờ ơ, phán xét, hay thậm chí là sự phản bội từ những con người bất toàn. Nỗi đau ấy là có thật, và nó giống như một nhát dao đâm vào trái tim, bởi Giáo hội – nơi được gọi là Thân Thể Mầu Nhiệm của Đức Kitô – đáng lẽ phải là nơi an toàn nhất để bạn tìm thấy sự bình an và ân sủng.

Nhưng bạn thân mến, xin hãy lắng nghe tôi, dù chỉ một khoảnh khắc. Giáo hội, dù mang trong mình sự thánh thiện của Đức Kitô, lại được tạo nên bởi những con người – những con người yếu đuối, bất toàn, và đầy giới hạn. Linh mục, dù được thánh hiến để phục vụ Thiên Chúa và dân Người, cũng là con người. Họ không phải là những thiên thần vô tội, không phải là những vị thánh đã đạt tới sự hoàn hảo. Họ có thân xác, có cảm xúc, có những phút giây hỉ nộ ái ố, và cũng mang trong mình những vết thương, cám dỗ, và yếu đuối như bất kỳ ai trong chúng ta. Họ cũng có những ngày mệt mỏi, những giây phút nghi ngờ, và cả những lần vấp ngã. Đôi khi, họ có thể nói những lời làm tổn thương, hành động thiếu khôn ngoan, hoặc thậm chí đi ngược lại với chính những gì họ rao giảng. Nhưng những lỗi lầm ấy, dù đau đớn đến đâu, không phải là toàn bộ câu chuyện về Giáo hội, và chắc chắn không phải là chân dung của Đức Kitô.

Hãy tưởng tượng một chiếc bình đất sét, mỏng manh và dễ vỡ, được dùng để chứa đựng một kho tàng quý giá. Chiếc bình ấy có thể bị nứt, bị sứt mẻ, thậm chí bị vỡ tan. Nhưng kho tàng bên trong – tình yêu, ân sủng, và sự thật của Đức Kitô – vẫn mãi mãi tinh tuyền, không hề bị vấy bẩn bởi những khuyết điểm của chiếc bình. Thánh Phaolô đã viết: “Chúng tôi chứa đựng kho tàng ấy trong những bình sành, để làm nổi bật quyền năng phi thường của Thiên Chúa, chứ không phải từ chúng tôi” (2 Cr 4,7). Giáo hội, với tất cả những con người bất toàn trong đó, chính là chiếc bình sành ấy. Và Đức Giêsu, Đấng là kho tàng, vẫn đang hiện diện, vẫn đang chờ đợi bạn, bất chấp những vết nứt của chiếc bình.

Chúng ta thường đặt kỳ vọng rất cao vào các linh mục. Chúng ta mong họ là hình ảnh sống động của Đức Kitô – luôn nhân từ, luôn thánh thiện, luôn hoàn hảo. Nhưng sự thật là, ngay cả khi họ được gọi để sống một đời sống thánh hiến, họ vẫn là những con người mang trong mình những giới hạn của nhân tính. Họ cũng phải đối diện với những cám dỗ, những áp lực, và những cuộc chiến nội tâm. Một số linh mục có thể thất bại trong việc sống đúng với ơn gọi của mình. Một số có thể khiến bạn thất vọng bởi những lời nói thiếu tế nhị, những hành động thiếu yêu thương, hoặc thậm chí là những scandal nghiêm trọng. Những điều ấy là có thật, và chúng để lại những vết thương không dễ lành.

Nhưng xin bạn đừng để những thất bại của con người làm lu mờ ánh sáng của Đức Kitô. Một linh mục, dù bất toàn đến đâu, không phải là Đức Giêsu. Họ chỉ là những người được gọi để phục vụ, để làm cầu nối giữa bạn và Thiên Chúa. Khi họ vấp ngã, điều đó không có nghĩa là Thiên Chúa cũng vấp ngã. Khi họ làm bạn tổn thương, điều đó không có nghĩa là Thiên Chúa từ chối bạn. Đức Giêsu vẫn trung tín, vẫn yêu thương, và vẫn mở rộng vòng tay để đón bạn trở về.

Hãy nhớ đến Thánh Phêrô, người mà Đức Giêsu đã chọn làm tảng đá để xây dựng Giáo hội. Phêrô không phải là một người hoàn hảo. Ông đã chối Chúa ba lần trong giờ phút đen tối nhất của Người. Ông đã nghi ngờ, đã sợ hãi, đã hành động bốc đồng. Nhưng Đức Giêsu vẫn yêu thương ông, vẫn tha thứ cho ông, và vẫn giao phó cho ông sứ vụ cao cả. Giuđa, một trong mười hai tông đồ, đã phản bội Thầy mình vì ba mươi đồng bạc. Nhưng sự phản bội của Giuđa không làm cho sứ điệp của Đức Giêsu trở nên vô giá trị. Ngược lại, chính qua những yếu đuối của con người, Thiên Chúa làm nổi bật quyền năng và lòng thương xót của Người.

Thánh Augustinô, một trong những vị thánh vĩ đại của Giáo hội, đã từng nói: “Giáo hội không phải là bảo tàng của các thánh, mà là bệnh viện dành cho tội nhân”. Đây là một chân lý sâu sắc mà chúng ta cần khắc ghi. Giáo hội không phải là nơi chỉ dành cho những người hoàn hảo, những người không bao giờ vấp ngã. Giáo hội là nơi dành cho tất cả chúng ta – linh mục, giáo dân, tội nhân, và những người đang tìm kiếm sự chữa lành. Tất cả chúng ta đều là những bệnh nhân cần đến Vị Lương Y thần linh, là Đức Giêsu Kitô.

Đúng vậy, trong “bệnh viện” này, có những lúc bạn sẽ gặp phải những “bác sĩ” không làm tròn trách nhiệm của mình. Có những người trong Giáo hội sẽ làm bạn tổn thương, sẽ khiến bạn nghi ngờ, sẽ làm bạn muốn rời bỏ tất cả. Nhưng xin bạn đừng quên rằng, Vị Lương Y tối cao – Đức Giêsu – không bao giờ thất bại. Người không bao giờ phán xét bạn, không bao giờ quay lưng với bạn, không bao giờ để bạn đơn độc trong nỗi đau. Người biết mọi vết thương của bạn, Người hiểu mọi nỗi thất vọng của bạn, và Người đang chờ đợi bạn với trái tim rộng mở.

Nếu bạn đã rời xa Giáo hội vì những tổn thương, tôi xin bạn, hãy dành một khoảnh khắc để suy nghĩ lại. Đừng trở về vì con người, vì họ có thể khiến bạn thất vọng lần nữa. Hãy trở về vì Đức Giêsu. Người là Đấng đã yêu thương bạn đến nỗi hiến mạng sống mình trên thập giá. Người là Đấng đã chạm vào những người bị xã hội ruồng bỏ, tha thứ cho những kẻ tội lỗi, và gọi những người yếu đuối nhất để trở thành môn đệ của Người. Tình yêu của Người không bao giờ thay đổi, ân sủng của Người không bao giờ cạn kiệt, và lòng thương xót của Người đủ để chữa lành mọi vết thương.

Thư gửi tín hữu Do Thái nhắc nhở chúng ta: “Hãy hướng nhìn về Đức Giêsu, Đấng khai mở và kiện toàn đức tin” (Dt 12,2). Đừng hướng mắt về con người, vì con người sẽ khiến bạn thất vọng. Đừng đặt niềm tin của bạn vào những chiếc bình sành, vì chúng có thể nứt vỡ. Hãy đặt niềm tin vào Đức Giêsu, Đấng là kho tàng vĩnh cửu, là nguồn mạch của mọi ân sủng và sự thật.

Giáo hội, dù bất toàn, vẫn là Thân Thể của Đức Kitô. Chính qua những yếu đuối của các thành viên, Thiên Chúa làm nổi bật quyền năng của Người. Chính qua những vết nứt của chiếc bình sành, ánh sáng của Đức Kitô chiếu tỏa rực rỡ hơn. Giáo hội không phải là một tổ chức hoàn hảo, nhưng là một gia đình thiêng liêng, nơi mà tất cả chúng ta – linh mục, giáo dân, và cả bạn – được mời gọi để lớn lên trong ân sủng, để học cách tha thứ, và để tìm thấy sự chữa lành trong tình yêu của Thiên Chúa.

Bạn thân mến, tôi biết rằng việc trở về không hề dễ dàng. Những vết thương có thể vẫn còn đau, những ký ức có thể vẫn còn ám ảnh. Nhưng xin bạn hãy nhớ rằng, Đức Giêsu không bao giờ từ bỏ bạn. Người vẫn đang chờ đợi bạn trong Bí tích Thánh Thể, trong Bí tích Hòa giải, và trong cộng đoàn đức tin. Người đang mời gọi bạn trở về, không phải để bị phán xét, mà để được yêu thương, được chữa lành, và được đổi mới.

Hãy tha thứ cho những người đã làm bạn tổn thương, không phải vì họ xứng đáng, mà vì bạn xứng đáng được bình an. Hãy mở lòng để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa, bởi vì Người có thể biến những vết thương của bạn thành những dấu chỉ của lòng thương xót. Và hãy trở về với Giáo hội, không phải vì Giáo hội hoàn hảo, mà vì Giáo hội là nhà của Đức Kitô, là nơi mà bạn sẽ tìm thấy Người, Đấng yêu thương bạn hơn tất cả.

Đức Giêsu đang chờ bạn. Người chưa bao giờ rời xa bạn, ngay cả khi bạn cảm thấy cô đơn nhất. Đừng từ bỏ Người. Hãy trở về, và bạn sẽ tìm thấy một tình yêu vượt trên mọi bất toàn của con người, một ân sủng đủ để chữa lành mọi vết thương, và một ngôi nhà thiêng liêng nơi bạn thực sự thuộc về.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!