Kỹ năng sống

LỢI ÍCH CỦA ĐAU KHỔ

LỢI ÍCH CỦA ĐAU KHỔ

Chúng ta cùng nhau suy niệm về một chủ đề sâu sắc và đầy ý nghĩa trong đời sống đức tin: Lợi ích của đau khổ. Đau khổ, dù thường bị xem như một gánh nặng, lại là con đường Chúa dùng để dẫn dắt chúng ta đến gần Ngài, thanh luyện tâm hồn, và giúp ta sống đúng với căn tính Kitô hữu. Trong bài giảng dài này, cha muốn cùng anh chị em khám phá ba khía cạnh chính của đau khổ: đau khổ giúp ta tự giải thoát, đau khổ dẫn ta đến với Chúa, và đau khổ làm ta nhận ra sự mong manh của cuộc sống trần thế. Cuối cùng, chúng ta sẽ suy niệm về cách đón nhận đau khổ như một ân sủng để sống thánh thiện hơn, với những ví dụ thực tiễn và lời mời gọi cụ thể để áp dụng vào đời sống hằng ngày.

  1. Đau khổ giúp tự giải thoát
  2. Đau khổ như một người thầy nghiêm khắc

Thưa anh chị em, trong cuộc sống, không ai trong chúng ta tránh khỏi những lúc đau khổ. Đó có thể là nỗi đau mất đi người thân, sự thất bại trong công việc, hay những lời chỉ trích, hiểu lầm từ người xung quanh. Khi đối diện với những nghịch cảnh ấy, ta thường cảm thấy tổn thương, bất công, và đôi khi muốn đổ lỗi cho hoàn cảnh hoặc cho người khác. Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, đau khổ trở thành một người thầy nghiêm khắc, dạy ta những bài học sâu sắc mà sự dễ dãi hay thành công không bao giờ mang lại.

Đau khổ buộc ta phải “hồi tâm”, tức là quay về với nội tâm, nhìn nhận lại chính mình. Nó đặt ra những câu hỏi căn bản: Ta đang sống vì điều gì? Ta có đang đặt hy vọng vào những thứ tạm bợ như tiền bạc, danh vọng, hay sự công nhận của người đời? Đau khổ, giống như một chiếc gương, soi chiếu những yếu đuối, kiêu ngạo, và ảo tưởng mà ta từng bám víu. Chẳng hạn, khi bị một người bạn thân hiểu lầm, ta có thể cảm thấy đau lòng, nhưng chính nỗi đau ấy giúp ta nhận ra rằng ta không thể kiểm soát mọi thứ, và rằng chỉ có Chúa mới là điểm tựa vững chắc.

  1. Khiêm nhường và tránh xa phù phiếm

Một trong những lợi ích lớn nhất của đau khổ là nó giúp ta trở nên khiêm nhường. Khi mọi chuyện suôn sẻ, ta dễ rơi vào cạm bẫy của sự tự mãn. Ta nghĩ rằng mình tài giỏi, mình xứng đáng được yêu mến, được tôn trọng. Nhưng khi đau khổ ập đến – một lời nói ác ý, một sự phản bội từ người thân, hay một thất bại bất ngờ – ta nhận ra mình nhỏ bé và yếu đuối biết bao. Chính trong sự nhận ra ấy, ta học cách từ bỏ sự kiêu ngạo và sống khiêm nhường hơn.

Hãy nghĩ đến câu chuyện của ông Gióp trong Cựu Ước. Ông là một người giàu có, đạo đức, và được mọi người kính trọng. Nhưng khi đau khổ ập đến – mất tài sản, mất con cái, mất sức khỏe – ông bị đẩy vào một cuộc khủng hoảng đức tin. Tuy nhiên, chính qua đau khổ, ông nhận ra sự vĩ đại của Thiên Chúa và sự nhỏ bé của mình. Ông thưa lên: “Tôi chỉ biết Chúa qua lời nghe thuật lại, nhưng giờ đây, chính mắt tôi đã thấy Ngài” (Gióp 42,5). Đau khổ, vì thế, trở thành con đường dẫn ta đến sự khiêm nhường và sự nhận biết sâu sắc hơn về Chúa.

Hơn nữa, đau khổ giúp ta tránh xa sự phù phiếm của thế gian. Những lời khen ngợi, danh vọng, hay sự công nhận từ người đời, dù ngọt ngào, cũng chỉ là những thứ tạm bợ. Khi bị người đời quay lưng, ta nhận ra rằng những thứ ấy không thể mang lại hạnh phúc thật. Đau khổ, như một liều thuốc giải độc, giúp ta giải thoát khỏi những ràng buộc của danh vọng và hướng lòng về những giá trị vĩnh cửu. Thay vì chạy theo sự công nhận của người đời, ta học cách sống để làm đẹp lòng Chúa.

  1. Đau khổ giúp ta nhìn đời như “nhà tù” tạm bợ

Thánh Augustinô từng nói: “Lạy Chúa, tâm hồn con khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Ngài.” Đau khổ nhắc nhở ta rằng cuộc sống này không phải là đích đến cuối cùng, mà chỉ là một hành trình tạm bợ, giống như một “nhà tù” giam giữ ta trong những giới hạn của thế gian. Khi đối diện với đau khổ, ta nhận ra rằng không có gì trên đời này – tiền bạc, danh vọng, hay thậm chí tình yêu con người – có thể mang lại sự bình an tuyệt đối.

Chẳng hạn, một người từng đặt hy vọng vào sự nghiệp có thể cảm thấy sụp đổ khi bị mất việc. Nhưng chính trong nỗi đau ấy, họ nhận ra rằng công việc, dù quan trọng, không phải là tất cả. Đau khổ giúp ta nhìn cuộc đời như một hành trình lữ hành, nơi mọi thứ đều chỉ là tạm thời. Chỉ khi hướng lòng về Chúa, ta mới tìm thấy tự do thực sự và sự bình an vĩnh cửu.

Thưa anh chị em, đau khổ không phải là lời nguyền, mà là ân sủng. Nó phá vỡ những xiềng xích của thế gian, giải thoát ta khỏi những ảo tưởng, và dạy ta sống với lòng khiêm nhường, hướng về Chúa như nguồn hạnh phúc duy nhất. Hãy nhớ rằng, mỗi lần ta đối diện với đau khổ, Chúa đang mời gọi ta bước ra khỏi chính mình để đến với Ngài.

  1. Đau khổ đưa tới Chúa
  2. Đau khổ là nhịp cầu dẫn đến Chúa

Khi mọi thứ trong cuộc sống đều tốt đẹp, ta thường dễ quên Chúa. Ta bận rộn với công việc, với gia đình, với những thú vui trần thế, và đôi khi quên rằng Chúa là trung tâm của đời mình. Nhưng khi đau khổ ập đến – một căn bệnh bất ngờ, một sự mất mát lớn lao, hay một nỗi đau tinh thần không thể sẻ chia – ta nhận ra mình cần Chúa hơn bao giờ hết.

Trong những lúc bị người đời khinh rẻ, ngộ nhận, hay xét đoán oan uổng, ta cảm thấy cô đơn và bất lực. Chính trong sự cô đơn ấy, Chúa trở thành người bạn đồng hành duy nhất, Đấng thấu hiểu mọi nỗi đau của ta. Đau khổ, vì thế, không phải là bức tường ngăn cách ta với Chúa, mà là nhịp cầu dẫn ta đến gần Ngài hơn. Như Thánh Phaolô đã nói: “Tôi vui mừng khi chịu đau khổ vì anh em, vì trong thân xác tôi, tôi bổ sung những gì còn thiếu trong các nỗi đau của Đức Kitô” (Col 1,24). Đau khổ giúp ta tham dự vào thập giá của Chúa Giêsu, và qua đó, tìm thấy ý nghĩa sâu sắc của đức tin.

Hãy nghĩ đến câu chuyện của Thánh Monica, mẹ của Thánh Augustinô. Bà đã chịu đau khổ suốt nhiều năm vì người con trai sống buông thả, xa rời đức tin. Nhưng chính qua những giọt nước mắt và lời cầu nguyện trong đau khổ, bà đã dẫn đưa Augustinô trở về với Chúa, để rồi ông trở thành một trong những vị thánh vĩ đại của Giáo hội. Đau khổ của Thánh Monica không vô nghĩa; nó là nhịp cầu dẫn cả bà và con trai đến với Chúa.

  1. Từ bỏ an ủi thế gian, đặt niềm tin vào Chúa

Một trong những cám dỗ lớn nhất của con người là tìm kiếm sự an ủi từ người đời. Ta muốn được khen ngợi, được yêu mến, được công nhận. Nhưng khi đau khổ đến, khi ta bị người khác quay lưng hay hiểu lầm, ta nhận ra rằng sự an ủi từ con người chỉ là tạm thời và mong manh. Chỉ có Chúa, Đấng không bao giờ thay đổi, mới có thể mang lại sự an ủi thực sự.

Đau khổ dạy ta từ bỏ việc chạy theo sự công nhận của thế gian và đặt niềm tin vững vàng vào Chúa. Khi một người có thiện chí bị thử thách, bị xét đoán oan uổng, họ cảm thấy mình bất lực và không thể làm được gì tốt đẹp nếu không có Chúa. Chính trong sự bất lực ấy, ta học cách phó thác hoàn toàn vào bàn tay yêu thương của Ngài. Như Thánh Vịnh 62 đã nói: “Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi, hồn tôi được nghỉ ngơi yên hàn” (Tv 62,2).

Thưa anh chị em, hãy tưởng tượng một người bị đồng nghiệp vu oan, bị gia đình hiểu lầm, hay bị bạn bè xa lánh. Trong những lúc ấy, họ có thể cảm thấy thế giới sụp đổ. Nhưng nếu họ biết chạy đến với Chúa, họ sẽ tìm thấy một nguồn an ủi vượt trên mọi sự an ủi của thế gian. Đau khổ, vì thế, trở thành lời mời gọi để ta đặt hy vọng vào Chúa, chứ không vào những thứ chóng qua.

  1. Đau khổ làm sâu sắc mối tương quan với Chúa

Đau khổ không chỉ dẫn ta đến với Chúa, mà còn giúp ta xây dựng một mối tương quan sâu sắc hơn với Ngài. Trong những lúc đau khổ, ta cầu nguyện nhiều hơn, ta suy niệm sâu sắc hơn, và ta cảm nhận sự hiện diện của Chúa rõ ràng hơn. Những lời cầu nguyện trong đau khổ không chỉ là lời van xin, mà còn là lời tâm sự, là sự phó thác, và là lời tuyên xưng niềm tin vào tình yêu của Chúa.

Hãy nghĩ đến Chúa Giêsu trong vườn Cây Dầu. Trong giờ phút đau khổ tột cùng, khi đối diện với cái chết trên thập giá, Ngài đã cầu nguyện: “Lạy Cha, nếu có thể, xin cho con khỏi uống chén này. Nhưng xin đừng theo ý con, mà theo ý Cha” (Mt 26,39). Lời cầu nguyện ấy cho thấy rằng ngay cả trong đau khổ, Chúa Giêsu vẫn đặt trọn niềm tin vào Chúa Cha. Đau khổ của Ngài không phải là dấu chấm hết, mà là con đường dẫn đến sự phục sinh và vinh quang.

Thưa anh chị em, khi chúng ta đối diện với đau khổ, hãy học theo gương Chúa Giêsu. Hãy biến những nỗi đau của mình thành lời cầu nguyện, thành sự phó thác, và thành cơ hội để gắn bó mật thiết hơn với Chúa. Đau khổ, nếu được đón nhận với đức tin, sẽ trở thành nguồn ơn thánh, giúp ta lớn lên trong tình yêu và sự thánh thiện.

  1. Đau khổ giúp ta đồng cảm với người khác

Một lợi ích khác của đau khổ là nó giúp ta trở nên đồng cảm hơn với những người đang chịu đau khổ xung quanh mình. Khi ta trải qua những nỗi đau, ta hiểu được cảm giác của những người khác khi họ đối diện với nghịch cảnh. Một người từng mất đi người thân sẽ dễ dàng an ủi một người đang chịu tang. Một người từng bị hiểu lầm sẽ biết cách lắng nghe và cảm thông với những ai bị xét đoán oan uổng.

Đau khổ, vì thế, không chỉ kéo ta đến gần Chúa, mà còn giúp ta trở thành khí cụ của Chúa để mang tình yêu và sự an ủi đến cho tha nhân. Như Thánh Phaolô đã nói: “Chúng ta được an ủi để chúng ta cũng an ủi những ai đang lâm cảnh gian nan” (2 Cr 1,4). Đau khổ, khi được sống với đức tin, trở thành nguồn mạch của lòng bác ái, giúp ta yêu thương và phục vụ anh chị em mình cách sâu sắc hơn.

III. Đau khổ làm ta nhận ra sự mong manh của cuộc sống

  1. Đau khổ làm ta chán ngán cuộc sống tạm bợ

Khi đối diện với đau khổ, ta thường cảm thấy buồn bã, chán nản, và đôi khi muốn buông bỏ tất cả. Nhưng thưa anh chị em, chính sự “chán ngán” ấy lại là một ơn huệ. Đau khổ giúp ta nhận ra rằng cuộc sống này không có gì là chắc chắn, không có bình an nào là vĩnh cửu nếu chỉ dựa vào những giá trị trần thế. Tiền bạc có thể mất đi, sức khỏe có thể suy tàn, và ngay cả những mối quan hệ thân thiết nhất cũng có thể tan vỡ.

Hãy nghĩ đến một người từng đặt hy vọng vào sự giàu có, nhưng rồi mất tất cả trong một cơn khủng hoảng kinh tế. Nỗi đau ấy có thể khiến họ tuyệt vọng, nhưng cũng có thể mở mắt họ để nhận ra rằng chỉ có Chúa mới là kho tàng vĩnh cửu. Đau khổ, vì thế, trở thành lời cảnh tỉnh, nhắc nhở ta rằng quê hương thật của ta không phải là trần gian, mà là Nước Trời.

Trong những lúc đau khổ, ta khao khát được giải thoát khỏi những vương vấn của thế gian. Ta mong ước được kết hợp với Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã chiến thắng sự chết và mang lại cho ta sự sống đời đời. Như Thánh Phaolô đã viết: “Tôi khao khát được chết để được ở với Chúa Kitô, điều đó tốt hơn biết bao” (Phil 1,23). Đau khổ không chỉ làm ta chán ngán cuộc sống tạm bợ, mà còn thôi thúc ta hướng lòng về những giá trị vĩnh cửu.

  1. Đau khổ dạy ta buông bỏ vương vấn thế gian

Đau khổ giúp ta từ bỏ những tham ái và ràng buộc với thế gian. Khi mọi thứ trở nên vô nghĩa trong ánh sáng của nỗi đau, ta nhận ra rằng những thứ ta từng coi trọng – danh vọng, tiền bạc, hay sự thoải mái – đều là phù vân. Đau khổ dạy ta sống đơn sơ hơn, yêu thương hơn, và đặt Chúa làm trung tâm của đời mình.

Chẳng hạn, khi một người đối diện với căn bệnh hiểm nghèo, họ có thể nhận ra rằng những tranh chấp nhỏ nhặt trong gia đình, những tham vọng cá nhân, hay những lo toan vật chất đều không còn quan trọng nữa. Thay vào đó, họ học cách trân trọng những khoảnh khắc bên người thân, tìm kiếm sự tha thứ, và chuẩn bị tâm hồn để gặp gỡ Chúa. Đau khổ, vì thế, trở thành “…”.

Đau khổ, vì thế, trở thành động lực để ta sống thánh thiện hơn, sống cho Chúa và cho tha nhân. Nó dạy ta buông bỏ những gì không cần thiết, tập trung vào những gì thực sự quan trọng, và sống với tâm thế của một người lữ hành luôn hướng về quê trời.

  1. Đau khổ chuẩn bị ta cho Nước Trời

Cuối cùng, đau khổ chuẩn bị ta cho cuộc sống vĩnh cửu. Khi ta nhận ra rằng đời này không có gì là vĩnh viễn, ta học cách sống với tâm thế của một người lữ hành, luôn hướng về quê trời. Đau khổ giúp ta sống với lòng phó thác, chấp nhận mọi sự xảy đến như ý Chúa, và tin rằng mọi thử thách đều có ý nghĩa trong kế hoạch yêu thương của Ngài.

Như vàng được thử trong lửa, tâm hồn ta được thanh luyện qua đau khổ để trở nên xứng đáng với Chúa. Những nỗi đau, dù lớn hay nhỏ, đều là cơ hội để ta tham dự vào thập giá của Chúa Giêsu, và qua đó, được kết hợp với Ngài trong vinh quang phục sinh. Như sách Khôn Ngoan đã nói: “Linh hồn người công chính ở trong tay Chúa, và đau khổ không thể chạm đến họ” (Kn 3,1). Đau khổ, khi được đón nhận với đức tin, trở thành con đường dẫn ta đến sự sống đời đời.

  1. Đau khổ giúp ta sống với ý thức về sự chết

Đau khổ nhắc nhở ta rằng cuộc sống này là tạm bợ, và cái chết là điều không thể tránh khỏi. Khi đối diện với nỗi đau, ta thường suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc đời và những gì sẽ xảy ra sau khi ta rời bỏ thế gian. Đau khổ, vì thế, trở thành lời mời gọi để ta sống mỗi ngày với ý thức rằng ta đang tiến gần hơn đến cuộc gặp gỡ cuối cùng với Chúa.

Hãy nghĩ đến một người nhận được chẩn đoán bệnh nan y. Nỗi đau ấy có thể khiến họ sợ hãi, nhưng cũng có thể giúp họ sống ý nghĩa hơn trong những ngày còn lại. Họ có thể tìm cách hòa giải với những người mình từng tổn thương, dành thời gian cầu nguyện nhiều hơn, và chuẩn bị tâm hồn để bước vào sự sống đời đời. Đau khổ, vì thế, không chỉ làm ta chán ngán cuộc sống tạm bợ, mà còn giúp ta sống với ý thức về sự vĩnh cửu.

  1. Đón nhận đau khổ như ân sủng

Thưa anh chị em, đau khổ không phải là sự trừng phạt, mà là ân sủng. Chúa cho phép ta gặp những trái ý, những phản kháng, và những thử thách để thanh luyện tâm hồn ta, để dạy ta yêu thương cao thượng, và để kéo ta gần Ngài hơn. Những đau khổ ấy, dù đến từ người thân, bạn bè, hay những hoàn cảnh ngoài ý muốn, đều là cơ hội để ta sống đúng với căn tính Kitô hữu của mình.

  1. Đau khổ thử thách lòng kính mến

Hạnh phúc tâm hồn chỉ thực sự tỏa sáng khi được thử thách qua đau khổ. Như vàng được luyện trong lửa, lòng kính mến của ta được thanh luyện qua những nghịch cảnh. Chúa cho phép ta gặp đau khổ không phải để làm ta khổ sở, mà để giúp ta trưởng thành trong tình yêu. Những cám dỗ, thử thách, và nỗi đau không nhằm mục đích làm ta xa cách Chúa, mà để thắt chặt mối dây liên kết giữa ta với Ngài.

Lời của Đấng Khôn Ngoan: “Chính nhờ đó mà họ xứng đáng được Chúa và dễ am hợp với Chúa” (Kn 3,5) là một lời nhắc nhở rằng đau khổ, nếu được đón nhận với đức tin, sẽ dẫn ta đến sự thánh thiện. Qua đau khổ, ta học cách yêu thương không vì lợi ích cá nhân, mà vì Chúa và vì tha nhân. Chẳng hạn, khi một người bị người thân hiểu lầm, họ có thể chọn cách tha thứ và cầu nguyện cho người ấy, thay vì giữ lòng oán giận. Tình yêu ấy, được thử thách qua đau khổ, trở nên tinh ròng và giống với tình yêu của Chúa Giêsu.

  1. Phó thác trong đau khổ

Trong những lúc đau khổ, ta được mời gọi thưa lên: “Vâng ý Cha dưới đất cũng như ở trên trời vậy” (Mt 6,10). Lời cầu nguyện này không chỉ là sự chấp nhận, mà còn là lời tuyên xưng niềm tin rằng Chúa luôn có một kế hoạch tốt đẹp cho ta, ngay cả khi ta không hiểu được. Phó thác không có nghĩa là ta phủ nhận nỗi đau, mà là ta đặt nỗi đau ấy vào bàn tay yêu thương của Chúa, tin rằng Ngài sẽ biến nó thành nguồn ơn thánh.

Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu từng nói: “Mọi sự đều là ân sủng.” Ngay cả đau khổ, nếu được đón nhận với lòng tin, cũng trở thành ân sủng, vì nó giúp ta tham dự vào sự đau khổ của Chúa Giêsu và chuẩn bị ta cho vinh quang Nước Trời. Thưa anh chị em, khi đối diện với những thử thách trong cuộc sống, hãy học cách phó thác như Thánh Têrêsa. Hãy tin rằng Chúa đang đồng hành với ta, ngay cả trong những cơn bão tố của cuộc đời.

  1. Đau khổ và tình yêu

Đau khổ dạy ta yêu thương cách cao thượng. Khi ta bị người thân hiểu lầm, bị bạn bè quay lưng, hay bị xét đoán oan uổng, ta được mời gọi yêu thương họ không vì họ đáng yêu, mà vì Chúa. Tình yêu ấy, được thử thách qua đau khổ, trở nên tinh ròng và giống với tình yêu của Chúa Giêsu trên thập giá, Đấng đã cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23,34).

Thưa anh chị em, đau khổ không được phép dập tắt ngọn lửa bác ái trong ta. Thay vào đó, nó phải trở thành nhiên liệu để ngọn lửa ấy bùng cháy mạnh mẽ hơn, chiếu sáng thế gian bằng tình yêu và lòng thương xót. Hãy nghĩ đến Mẹ Têrêsa Calcutta, người đã dành cả đời mình để phục vụ những người nghèo khổ nhất. Chính vì bà đã trải qua những đau khổ tinh thần và thể xác, bà hiểu được nỗi đau của những người bị bỏ rơi, và bà đã mang tình yêu của Chúa đến cho họ. Đau khổ, khi được sống với tình yêu, trở thành nguồn mạch của sự thánh thiện và lòng bác ái.

  1. Đau khổ và sự tha thứ

Một khía cạnh quan trọng khác của đau khổ là nó dạy ta tha thứ. Khi ta bị tổn thương, bị phản bội, hay bị xét đoán oan uổng, lòng oán giận có thể trỗi dậy trong ta. Nhưng đau khổ mời gọi ta vượt lên trên những cảm xúc tiêu cực ấy để chọn tha thứ, như Chúa Giêsu đã tha thứ cho những kẻ đóng đinh Ngài. Tha thứ không phải là phủ nhận nỗi đau, mà là giải thoát chính mình khỏi gánh nặng của sự thù hận, để ta có thể yêu thương và sống trong bình an.

Hãy nghĩ đến câu chuyện của Thánh Gioan Phaolô II. Khi ngài bị ám sát hụt vào năm 1981, ngài đã chịu đau khổ lớn lao cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng thay vì giữ lòng oán gi Trabajo, ngài đã đến thăm và tha thứ cho kẻ ám sát mình. Hành động ấy không chỉ là một gương sáng về sự tha thứ, mà còn là minh chứng rằng đau khổ, khi được đón nhận với đức tin, có thể trở thành nguồn mạch của lòng thương xót và sự hòa giải.

  1. Đau khổ và sự kiên nhẫn

Cuối cùng, đau khổ dạy ta kiên nhẫn. Trong thế giới hiện đại, ta thường muốn mọi thứ diễn ra nhanh chóng và dễ dàng. Nhưng đau khổ nhắc nhở ta rằng sự thánh thiện và sự trưởng thành tâm linh cần thời gian và sự kiên trì. Khi đối diện với những thử thách kéo dài – một căn bệnh mãn tính, một mối quan hệ rạn nứt, hay một nỗi đau không thể xoa dịu ngay lập tức – ta học cách chờ đợi trong đức tin, tin rằng Chúa đang làm việc trong ta, ngay cả khi ta không thấy kết quả tức thì.

Như Thánh Giacôbê đã nói: “Anh em hãy coi mọi thử thách là niềm vui, vì biết rằng đức tin được thử luyện sẽ sinh ra kiên nhẫn” (Gc 1,2-3). Đau khổ, vì thế, trở thành trường học của sự kiên nhẫn, giúp ta lớn lên trong đức tin và sự phó thác.

  1. Kết luận: Sống với đau khổ trong đức tin

Kính thưa cộng đoàn,
Đau khổ là một phần không thể tránh khỏi trong cuộc sống Kitô hữu, nhưng nó cũng là một món quà thiêng liêng mà Chúa ban tặng để giúp ta trưởng thành trong đức tin. Qua đau khổ, ta được giải thoát khỏi những ràng buộc của thế gian, được dẫn đến gần Chúa hơn, và được chuẩn bị cho cuộc sống vĩnh cửu. Đau khổ, nếu được đón nhận với lòng tin và sự phó thác, sẽ trở thành con đường dẫn ta đến sự thánh thiện và hạnh phúc đích thực.

Cha mời gọi mỗi người chúng ta, khi đối diện với những thử thách trong cuộc sống, hãy thưa lên với Chúa: “Lạy Chúa, xin giúp con trong những đau khổ và phản kháng mà Chúa cho phép xảy đến. Xin đừng để chúng giập tắt lửa bác ái trong con. Xin cho những cám dỗ, thay vì làm con xa Chúa, thắt chặt con lại với Chúa hơn.” Hãy để đau khổ trở thành lời mời gọi để ta sống khiêm nhường hơn, yêu thương hơn, và trung thành hơn với Chúa.

Để áp dụng bài giảng này vào đời sống, cha đề nghị anh chị em thực hiện một số việc cụ thể:

  1. Cầu nguyện trong đau khổ: Mỗi khi gặp thử thách, hãy dành thời gian cầu nguyện, phó thác nỗi đau của mình cho Chúa, và xin Ngài ban sức mạnh để vượt qua.
  2. Tha thứ và yêu thương: Nếu ai đó làm tổn thương anh chị em, hãy chọn tha thứ và cầu nguyện cho họ, như Chúa Giêsu đã làm trên thập giá.
  3. Phục vụ người khác: Hãy dùng những kinh nghiệm đau khổ của mình để an ủi và nâng đỡ những người đang đau khổ xung quanh, như một khí cụ của lòng thương xót Chúa.
  4. Sống với ý thức về Nước Trời: Hãy nhớ rằng cuộc sống này là tạm bợ, và hãy sống mỗi ngày với tâm thế của một người lữ hành, luôn hướng về quê trời.

Nguyện xin Chúa Giêsu, Đấng đã chịu đau khổ trên thập giá vì yêu thương chúng ta, ban cho chúng ta sức mạnh để mang vác thập giá của mình với lòng tin và tình yêu. Xin Mẹ Maria, Mẹ Sầu Bi, đồng hành với chúng ta trong những lúc đau khổ, và dẫn chúng ta đến với Con Mẹ, nguồn mạch của mọi ơn thánh. Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!