Chưa phân loại

LÒNG RỐI BỜI (Truyện ngắn của Lm. Anmai, CSsR)

LÒNG RỐI BỜI

Căn phòng nhỏ của Hà nằm lọt thỏm trong một con hẻm yên tĩnh ở ngoại ô thành phố. Ánh sáng từ ngọn nến trên bàn lập lòe, hắt lên bức tường loang lổ những vết thời gian. Bên ngoài, gió mùa chay thổi qua, mang theo cái lạnh buốt của những ngày đầu tháng Tư năm 2025. Trước mặt Hà là cuốn Kinh Thánh đã sờn gáy, nhưng hôm nay, cô không mở nó ra. Đôi tay cô run run đặt trên bàn, như thể đang cố giữ chặt một điều gì đó sắp tuột khỏi tầm với. Tâm hồn cô nặng trĩu, như bị đè bởi một tảng đá vô hình mà cô không biết làm thế nào để gỡ bỏ.

Hà từng là một người vợ, một người mẹ trong một gia đình nhỏ mà cô đã mơ ước từ những ngày còn trẻ. Nhưng bảy năm trước, mọi thứ đã tan vỡ. Cuộc hôn nhân của cô với Hùng, người đàn ông cô từng yêu say đắm, kết thúc trong nước mắt, những lời trách móc và sự im lặng kéo dài. Cô không phủ nhận rằng mình có lỗi. Chính sự cứng đầu, những lần cãi vã không nhượng bộ, và cả sự thiếu kiên nhẫn của cô đã góp phần đẩy gia đình đến bờ vực. Khi ly dị, Hà nghĩ mình sẽ tìm được sự giải thoát, sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới không còn những vết thương cũ. Nhưng cô đã lầm. Nỗi đau không biến mất, nó chỉ lặng lẽ âm ỉ trong lòng cô, như một ngọn lửa nhỏ không bao giờ tắt.

Hằng năm, vào mùa chay, Hà đều đến nhà thờ. Cô quỳ trước tòa giải tội, thành thật xưng những lỗi lầm của mình với cha xứ. Cô kể hết – những day dứt về cuộc hôn nhân tan vỡ, những lần cô không thể tha thứ, và cả những phút yếu lòng trong đức tin. Cha xứ lắng nghe, đôi mắt hiền từ nhìn cô qua tấm lưới gỗ. Ông nhẹ nhàng giải thích rằng, vì cuộc ly dị và những rối ren trong đời sống, cô chưa thể rước Mình Thánh Chúa. “Con cần thời gian để sắp xếp lại tâm hồn mình,” ông nói, giọng trầm ấm nhưng đầy kiên định. Hà gật đầu, cô hiểu, nhưng sự trống rỗng trong lòng không vì thế mà vơi đi. Mỗi lần rời nhà thờ, cô lại mang theo một nỗi buồn không tên, như thể cô đang bị bỏ lại phía sau cánh cửa thiên đàng.

Ba năm trước, Hùng bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà cô. Anh gầy gò, đôi mắt trũng sâu, giọng nói run run khi xin cô tha thứ. “Anh bị bệnh, Hà ạ,” anh nói, đôi tay nắm chặt mép áo như để che giấu sự yếu đuối. “Anh biết anh sai, anh muốn quay về với em.” Hà đứng lặng, nhìn người đàn ông từng là tất cả với cô. Cô nhớ những ngày đầu họ yêu nhau, khi Hùng còn là chàng trai cao lớn, luôn cười tươi và nắm tay cô thật chặt mỗi lần đi dạo bên bờ sông. Nhưng cô cũng nhớ những ngày sau đó – những lần anh nóng nảy, những lời nói cay nghiệt anh thốt ra trong cơn giận, và cả những đêm cô khóc một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Cô đã cố gắng, đã cầu nguyện, đã tự nhủ phải tha thứ như lời Chúa dạy. Nhưng mỗi lần nhìn Hùng, trái tim cô lại co thắt, những vết thương cũ trỗi dậy, và cô không thể vượt qua chính mình.

“Anh đi đi,” cô nói, giọng khàn đặc. “Em không thể.” Hùng nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, rồi lặng lẽ quay lưng bước đi. Từ đó, anh không xuất hiện nữa, nhưng bóng dáng anh vẫn ám ảnh cô trong những giấc mơ.

Rồi một năm trước, Hà gặp Nam. Anh là một người ngoại đạo, cũng đã ly hôn, và mang trong mình một câu chuyện buồn chẳng kém gì cô. Họ gặp nhau tình cờ trong một buổi chiều mưa, khi Hà đứng trú dưới mái hiên của một quán cà phê nhỏ. Nam bước đến, đưa cho cô chiếc ô của mình, kèm theo một nụ cười dịu dàng. “Cô đừng để bị ướt, cảm lạnh thì khổ,” anh nói, giọng trầm ấm. Từ đó, họ bắt đầu nói chuyện, rồi dần trở thành bạn, và cuối cùng là một điều gì đó sâu sắc hơn mà Hà không dám gọi tên.

Nam không giống Hùng. Anh kiên nhẫn, quan tâm, và yêu thương cô bằng tất cả sự chân thành. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Hà cảm thấy trái tim mình rung động. Những buổi tối anh đến thăm, mang theo một bó hoa nhỏ hay chỉ đơn giản là ngồi nghe cô kể về những ngày mệt mỏi, khiến cô cảm thấy mình không còn cô đơn. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài. Hà biết mối quan hệ này không đúng với đức tin của mình. Cô là một người Công giáo, còn Nam không tin vào Chúa. Cô đã cố gắng chia tay, không chỉ một lần, mà là rất nhiều lần. Nhưng mỗi khi cô định mở lời, Nam lại nắm tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương, và nói: “Anh không thể sống thiếu em, Hà. Đừng rời xa anh.” Lòng cô rối bời. Cô yêu Nam, nhưng cô cũng sợ – sợ rằng mình đang đi xa khỏi Chúa, xa khỏi con đường mà cô luôn tin là đúng.

Hôm nay, Hà ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh nến vẫn cháy, nhưng tâm hồn cô như chìm trong bóng tối. Cô lấy một tờ giấy, cầm bút, và bắt đầu viết một lá thư gửi cha xứ – người mà cô luôn tin tưởng:

“Thưa cha, con là Hà. Con đã theo dõi các bài viết của cha trên Facebook, con đã đọc và cảm nhận được tất cả. Con biết con là kẻ có tội, nhưng con không biết làm thế nào để thoát khỏi. Chồng con muốn quay về, nhưng con không thể tha thứ. Người đàn ông con yêu lại không cùng đức tin với con, và con không biết phải làm sao để dừng lại. Mỗi mùa chay, con xưng tội, nhưng con không được rước Mình Thánh Chúa. Tâm hồn con nặng nề quá, cha ơi. Con phải làm gì đây?”

Viết xong, Hà gấp lá thư lại, nhưng cô không gửi ngay. Cô đứng dậy, bước ra ban công, nhìn lên bầu trời đêm. Một ngôi sao lấp lánh giữa màn đen, như một tia hy vọng nhỏ nhoi. Cô nhắm mắt, thì thầm: “Lạy Chúa, xin chỉ đường cho con.”

Hà không phải lúc nào cũng là người phụ nữ mang trong mình những giằng xé như bây giờ. Hai mươi năm trước, cô là một cô gái trẻ đầy nhiệt huyết, sống trong một ngôi làng nhỏ ven sông. Gia đình cô không giàu có, nhưng luôn đầy ắp tiếng cười. Mẹ cô, một người Công giáo ngoan đạo, thường dẫn cô đến nhà thờ mỗi Chủ nhật. Chính ở đó, Hà học được những bài kinh đầu tiên, những lời dạy về tình yêu và sự tha thứ. Cô lớn lên với niềm tin rằng, chỉ cần sống đúng theo lời Chúa, mọi khó khăn sẽ qua đi.

Hùng bước vào cuộc đời Hà khi cô vừa tròn hai mươi tuổi. Anh là con trai của một gia đình trong giáo xứ, cao lớn, đẹp trai, và luôn nở nụ cười rạng rỡ. Lần đầu tiên gặp anh, Hà đã bị cuốn hút bởi sự tự tin và cách anh nói chuyện đầy cuốn hút. Họ yêu nhau nhanh chóng, như thể đó là điều đã được định sẵn. Hai năm sau, họ kết hôn trong một buổi lễ đơn sơ nhưng ấm áp tại nhà thờ làng. Hà nhớ mãi khoảnh khắc cô bước vào thánh đường, váy cưới trắng giản dị, tay trong tay với Hùng, dưới ánh mắt chúc phúc của cha xứ và gia đình.

Những năm đầu hôn nhân, họ hạnh phúc. Hùng làm thợ mộc, còn Hà ở nhà chăm sóc con trai nhỏ của họ – bé Minh. Cuộc sống tuy khó khăn, nhưng họ luôn có nhau. Hà tin rằng, chỉ cần có tình yêu và đức tin, họ sẽ vượt qua mọi thử thách. Nhưng rồi, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Hùng dần trở nên nóng nảy. Công việc không thuận lợi, anh thường về nhà với mùi rượu thoảng trên áo. Những cuộc cãi vã bắt đầu xuất hiện, ban đầu chỉ là những lời nói vô tình, nhưng sau đó là những trận tranh luận gay gắt. Hà không phải người dễ nhượng bộ. Cô cũng có cái tôi của riêng mình, và mỗi lần Hùng lớn tiếng, cô lại đáp trả bằng sự cứng rắn. “Anh nghĩ anh là ai mà quát tháo tôi?” cô từng hét lên, nước mắt lăn dài trên má. Hùng không trả lời, chỉ đập tay xuống bàn rồi bỏ ra ngoài.

Cứ thế, tình yêu giữa họ bị bào mòn bởi những vết nứt không thể hàn gắn. Khi Minh lên năm tuổi, Hà quyết định ly dị. Cô không thể chịu đựng thêm những ngày tháng sống trong im lặng và oán giận. Ngày ra tòa, Hùng không nói gì, chỉ ký vào tờ giấy rồi rời đi. Hà ôm con trai, tự nhủ rằng mình sẽ mạnh mẽ, sẽ bắt đầu lại. Nhưng cô không ngờ rằng, sự mạnh mẽ ấy lại đi kèm với một nỗi cô đơn mà cô không thể lường trước.

Sau ngày ly dị, Hà dọn ra khỏi ngôi làng ven sông, mang theo bé Minh và một vali quần áo cũ. Cô thuê một căn phòng nhỏ ở ngoại ô thành phố, bắt đầu làm việc tại một xưởng may để nuôi con. Những ngày đầu, cuộc sống khó khăn đến mức cô từng nghĩ mình không thể tiếp tục. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong veo của Minh, cô lại tự nhủ phải mạnh mẽ. Cô không muốn con trai lớn lên trong sự thiếu thốn, cũng không muốn cậu bé phải chứng kiến mẹ mình gục ngã.

Minh giờ đã mười hai tuổi, cao lớn và ít nói. Cậu sống cùng bà ngoại ở quê từ khi Hà quyết định để con về đó học hành, vì cô không đủ thời gian chăm sóc cậu ở thành phố. Mỗi tháng, Hà gửi tiền về quê, kèm theo những lá thư ngắn gọn hỏi thăm sức khỏe con trai. Minh hiếm khi trả lời, nhưng bà ngoại kể rằng cậu vẫn giữ những lá thư ấy trong một chiếc hộp gỗ nhỏ. Hà biết con trai không trách cô, nhưng sự xa cách giữa hai mẹ con khiến lòng cô thêm nặng trĩu.

Nam xuất hiện trong cuộc đời Hà vào một buổi chiều mưa tầm tã, khoảng một năm trước. Hôm đó, cô vừa tan ca, đứng trú dưới mái hiên của một quán cà phê nhỏ, áo ướt sũng vì không mang theo ô. Nam bước đến, dáng người cao gầy, mặc chiếc áo khoác màu xám đã sờn vai. Anh đưa cho cô chiếc ô của mình, kèm theo một nụ cười dịu dàng. “Cô đừng để bị ướt, cảm lạnh thì khổ,” anh nói, giọng trầm ấm như một làn gió xua tan cái lạnh của cơn mưa.

Hà ngập ngừng nhận chiếc ô, cảm ơn anh bằng một cái gật đầu nhẹ. Cô không nghĩ đó là khởi đầu của bất cứ điều gì. Nhưng vài ngày sau, cô gặp lại Nam ở chính quán cà phê ấy. Anh ngồi một mình, trước mặt là tách cà phê đen đã nguội. Hà không biết điều gì khiến cô bước đến, nhưng cô đã làm thế, và họ bắt đầu nói chuyện.

Nam lớn hơn Hà ba tuổi, từng có một cuộc hôn nhân tan vỡ giống cô. Anh kể rằng vợ cũ của anh đã rời đi cùng người khác, để lại anh với nỗi đau và một căn nhà trống rỗng. “Tôi không trách cô ấy,” Nam nói, ánh mắt xa xăm. “Có lẽ tôi không đủ tốt để giữ cô ấy lại.” Hà lắng nghe, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ. Họ đều là những con người bị tổn thương, đang tìm kiếm một nơi để nương tựa.

Từ đó, họ gặp nhau thường xuyên hơn. Nam hay ghé qua chỗ Hà làm việc, mang theo một chai nước hoặc một chiếc bánh mì nhỏ. Anh không nói nhiều, nhưng sự quan tâm của anh khiến Hà cảm thấy ấm áp. Một lần, khi Hà bị ốm, Nam đến tận nhà, nấu cháo cho cô và ngồi bên giường đến khuya. “Anh không cần làm thế đâu,” Hà nói, giọng yếu ớt. Nam chỉ cười: “Tôi muốn chăm sóc em, Hà. Đừng đuổi tôi đi.”

Tình cảm giữa họ lớn dần, như một ngọn cỏ mọc lên giữa kẽ đá. Hà biết mình đang rung động. Nhưng cùng với niềm vui ấy là nỗi sợ hãi. Nam không tin vào Chúa. Anh không bài xích đức tin của cô, nhưng anh từng nói thẳng: “Tôi không hiểu sao em phải sống khổ sở vì những quy tắc đó. Với tôi, hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.” Lời nói ấy khiến Hà trăn trở. Cô yêu Nam, nhưng cô cũng yêu đức tin của mình – thứ đã nâng đỡ cô qua những ngày đen tối nhất.

Nhiều lần, Hà cố gắng chia tay. Cô ngồi đối diện Nam, hít một hơi thật sâu, và nói: “Anh à, em nghĩ chúng ta nên dừng lại. Em không muốn làm trái với Chúa.” Nhưng mỗi lần như thế, Nam lại nắm tay cô, ánh mắt anh đầy đau đớn. “Em không yêu anh sao, Hà?” anh hỏi. “Nếu em yêu anh, sao em không cho chúng ta một cơ hội?” Hà không trả lời được. Cô yêu anh, nhưng tình yêu ấy lại kéo cô vào một vòng xoáy mà cô không biết lối ra.

Đêm nay, Hà ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh nến vẫn cháy lập lòe. Lá thư cô viết cho cha xứ nằm trên bàn, nhưng cô vẫn chưa gửi. Cô đứng dậy, bước ra ban công, nhìn lên bầu trời đêm. Một ngôi sao lấp lánh giữa màn đen, như một lời nhắc nhở rằng Chúa vẫn đang ở đâu đó, lắng nghe cô. Cô nhắm mắt, thì thầm: “Lạy Chúa, xin chỉ đường cho con. Con không biết phải làm gì nữa.”

Ngày hôm sau, Hà đến nhà thờ. Cô không mang theo lá thư, nhưng cô quỳ trước tượng Chúa, để mặc nước mắt rơi. Cô không cầu xin một câu trả lời rõ ràng, mà chỉ xin sức mạnh để đối diện với chính mình. Khi cha xứ bước đến, đặt tay lên vai cô và hỏi: “Con sao vậy, Hà?”, cô chỉ khẽ nói: “Con rối bời quá, thưa cha. Con không biết phải chọn thế nào.”

Cha xứ mỉm cười hiền từ: “Con không cần phải chọn ngay hôm nay. Hãy để Chúa dẫn dắt con, từng bước một. Điều quan trọng là con đừng từ bỏ việc tìm kiếm Ngài.”

Hà gật đầu. Lời nói của cha xứ không giải quyết được hết những giằng xé trong lòng cô, nhưng nó như một ngọn gió nhẹ, xoa dịu phần nào nỗi đau. Cô đứng dậy, lau nước mắt, và bước ra khỏi nhà thờ. Trên đường về, cô nhận được tin nhắn từ Nam: “Tối nay anh qua được không? Anh nhớ em.” Hà nhìn màn hình điện thoại, ngón tay lặng lẽ lướt qua dòng chữ. Cô không trả lời ngay, mà để điện thoại xuống, lòng vẫn ngập trong những câu hỏi không lời đáp.

Vài ngày sau, một cuộc điện thoại bất ngờ làm đảo lộn tất cả. Là Hùng. Giọng anh yếu ớt qua đường dây: “Hà, anh đang ở bệnh viện. Anh không biết mình còn bao lâu nữa. Anh chỉ muốn gặp em một lần, được không?” Hà đứng lặng, tay nắm chặt điện thoại. Cô không muốn gặp anh, nhưng một phần trong cô lại cảm thấy day dứt. Nếu anh thật sự ra đi, liệu cô có hối hận vì không cho anh một cơ hội cuối cùng?

Hà quyết định đến bệnh viện. Khi bước vào phòng bệnh, cô gần như không nhận ra Hùng. Anh nằm trên giường, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, đôi mắt trũng sâu đầy mệt mỏi. Anh nhìn cô, cố gắng mỉm cười: “Cảm ơn em đã đến.” Hà ngồi xuống bên giường, không nói gì. Hùng nắm lấy tay cô, bàn tay anh lạnh ngắt. “Anh xin lỗi, Hà. Anh biết anh đã sai rất nhiều. Anh chỉ muốn em tha thứ, dù anh không xứng đáng.”

Hà nhìn anh, những ký ức cũ ùa về – cả những ngày hạnh phúc lẫn những đêm đau khổ. Cô muốn tha thứ, nhưng trái tim cô vẫn cứng lại. “Em không biết, Hùng,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Em đã cố, nhưng em không làm được.” Hùng gật đầu, như thể anh đã đoán trước câu trả lời. “Anh hiểu. Anh chỉ mong em sống tốt, Hà. Vì em, và vì Minh.”

Hà rời bệnh viện với một tâm trạng lẫn lộn. Cô không chắc mình có thể tha thứ cho Hùng, nhưng cuộc gặp gỡ ấy khiến cô suy nghĩ nhiều hơn về những gì cô đang làm với cuộc đời mình. Nam vẫn ở đó, chờ đợi cô. Nhưng cô biết, nếu tiếp tục với anh, cô sẽ phải đối diện với một lựa chọn lớn hơn – giữa tình yêu và đức tin.

Hà ngồi trong căn phòng nhỏ sau khi trở về từ bệnh viện, ánh nến đã tắt, để lại một vệt sáp khô trên bàn. Lời nói của Hùng vẫn vang vọng trong đầu cô: “Anh chỉ mong em sống tốt, Hà. Vì em, và vì Minh.” Cô không biết phải cảm nhận thế nào. Một phần trong cô muốn chạy trốn khỏi tất cả – khỏi Hùng, khỏi Nam, khỏi những câu hỏi không lời đáp. Nhưng cô biết, chạy trốn không phải là cách.

Đêm đó, Nam đến thăm. Anh gõ cửa, mang theo một túi trái cây và một nụ cười dịu dàng như thường lệ. Hà mở cửa, nhưng cô không cười đáp lại. Nam nhận ra điều gì đó không ổn. Anh đặt túi trái cây xuống bàn, bước đến gần cô. “Em sao vậy, Hà? Em vừa đi đâu về à?” Giọng anh đầy quan tâm, nhưng Hà chỉ lắc đầu, ngồi xuống ghế, đôi tay đan chặt vào nhau.

“Anh Hùng gọi em,” cô nói, giọng trầm xuống. “Anh ấy đang ở bệnh viện. Anh ấy muốn gặp em.” Nam im lặng, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang lo lắng. “Em đã đi gặp anh ta?” anh hỏi. Hà gật đầu. “Anh ấy xin em tha thứ. Anh ấy nói anh ấy không còn nhiều thời gian.”

Nam ngồi xuống cạnh cô, không nói gì ngay. Anh biết về Hùng, về cuộc hôn nhân tan vỡ của Hà, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô nhắc đến anh ta với một cảm xúc phức tạp như vậy. “Em định làm gì?” anh hỏi sau một lúc lâu. Hà ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe. “Em không biết, Nam. Em không biết mình có thể tha thứ hay không. Nhưng em cũng không biết mình đang làm gì với anh, với chúng ta.”

Nam nắm tay cô, bàn tay anh ấm áp trái ngược với cái lạnh trong lòng cô. “Hà, anh không ép em phải chọn giữa anh và bất cứ điều gì. Anh chỉ muốn em hạnh phúc. Nếu em cần thời gian để nghĩ về anh Hùng, anh sẽ đợi.” Lời nói của anh chân thành, nhưng nó chỉ khiến lòng Hà thêm rối bời. Cô rút tay ra, đứng dậy, bước đến cửa sổ. “Anh không hiểu đâu, Nam. Không phải chỉ là anh Hùng. Mà là em, là đức tin của em. Em không muốn đánh mất chính mình.”

Nam nhìn theo bóng lưng cô, không đáp. Anh đứng dậy, bước đến ôm cô từ phía sau. “Anh không tin vào Chúa của em,” anh thì thầm, “nhưng anh tin vào em. Anh sẽ không để em đánh mất chính mình.” Hà nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên má. Cô muốn tin vào lời anh, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng tình yêu này không đơn giản như anh nghĩ.

Sau khi Nam rời đi, Hà ngồi một mình trong bóng tối. Cô lấy điện thoại, nhắn một dòng ngắn cho anh: “Em cần thời gian, Nam. Đừng đến tìm em vài ngày.” Anh không trả lời, nhưng cô biết anh sẽ tôn trọng mong muốn của cô. Hà gục đầu xuống bàn, để mặc những giọt nước mắt rơi. Cô không biết mình đang khóc vì Hùng, vì Nam, hay vì chính mình.

Ngày hôm sau, Hà quyết định về quê thăm Minh. Cô đã quá lâu không gặp con trai, và cuộc gặp với Hùng khiến cô nhận ra rằng mình không thể tiếp tục bỏ qua cậu bé – người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Cô xin nghỉ làm hai ngày, mua vé xe buýt, và lên đường về ngôi làng ven sông nơi cô từng lớn lên.

Chuyến xe lắc lư trên con đường quê gập ghềnh, đưa Hà trở về những ký ức cũ. Cô nhớ những ngày còn nhỏ, khi mẹ cô dắt tay cô đi qua cánh đồng lúa, kể cho cô nghe những câu chuyện về Chúa. “Con phải luôn tin, Hà,” mẹ cô từng nói. “Dù cuộc đời có khó khăn thế nào, Chúa sẽ không bỏ rơi con.” Hà đã sống với niềm tin ấy suốt bao năm, nhưng giờ đây, cô không chắc mình còn xứng đáng với nó nữa không.

Khi xe dừng lại ở bến làng, Hà bước xuống, hít một hơi thật sâu mùi hương của lúa và đất. Ngôi nhà nhỏ của bà ngoại hiện ra trước mắt, mái ngói đã ngả màu thời gian. Minh đang ngồi ngoài sân, tay cầm một cuốn sách, đôi mắt chăm chú. Cậu bé lớn hơn nhiều so với lần cuối Hà gặp, cao gần bằng cô, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nét ngây thơ của tuổi mười hai.

“Minh,” Hà gọi khẽ. Cậu ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên, rồi chạy đến ôm chầm lấy cô. “Mẹ! Sao mẹ về mà không báo trước?” Giọng cậu vui mừng, nhưng Hà nhận ra một chút dè dặt trong ánh mắt con trai. Cô xoa đầu cậu, mỉm cười: “Mẹ nhớ con quá. Mẹ muốn về thăm con một chút.”

Bà ngoại bước ra từ trong nhà, đôi mắt già nua sáng lên khi thấy Hà. “Con về rồi à? Sao lâu thế không ghé?” Bà kéo Hà vào nhà, đặt trước mặt cô một cốc nước chè xanh. Hà ngồi xuống, kể cho mẹ nghe những chuyện đang xảy ra – về Hùng, về Nam, về những giằng xé trong lòng cô. Minh ngồi một góc, lặng lẽ nghe, không nói gì.

Bà ngoại thở dài sau khi nghe xong. “Hà, mẹ không trách con vì ly dị thằng Hùng. Nó cũng có lỗi, mà con thì cứng đầu quá. Nhưng giờ nó bệnh, con có nghĩ đến chuyện tha thứ không?” Hà cúi đầu, tay nắm chặt cốc nước. “Con không biết, mẹ. Con muốn, nhưng mỗi lần nghĩ đến những gì nó làm, con lại không chịu được.”

Bà gật đầu, rồi quay sang Minh. “Còn con, Minh, con nghĩ sao về bố?” Minh ngẩng lên, đôi mắt thoáng chút do dự. “Con không nhớ nhiều về bố,” cậu nói khẽ. “Nhưng nếu bố bệnh thật, con muốn gặp bố một lần.” Lời nói của Minh như một nhát dao đâm vào lòng Hà. Cô nhận ra rằng, trong suốt bảy năm qua, cô không chỉ cắt đứt với Hùng, mà còn vô tình tước đi cơ hội để Minh có một người cha.

Tối đó, Hà dẫn Minh ra bờ sông. Hai mẹ con ngồi trên bãi cỏ, nhìn dòng nước lấp lánh dưới ánh trăng. “Mẹ xin lỗi, Minh,” Hà nói, giọng nghẹn ngào. “Mẹ đã làm nhiều điều sai với con, với bố con.” Minh lắc đầu, nắm tay cô. “Mẹ đừng nói thế. Con biết mẹ khổ lắm. Con chỉ mong mẹ vui thôi.”

Hà ôm con trai vào lòng, nước mắt rơi ướt vai cậu. Cô nhận ra rằng, dù cô có rối bời thế nào với Hùng hay Nam, Minh vẫn là điểm tựa lớn nhất của cô. Cô không thể để những tổn thương của mình làm tổn thương con trai thêm nữa.

Sáng hôm sau, Hà gọi điện cho Hùng. “Anh khỏe không?” cô hỏi, giọng run run. Hùng cười yếu ớt qua điện thoại. “Anh vẫn ổn, Hà. Em khỏe không? Anh nghe giọng em lạ lắm.” Hà hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Minh muốn gặp anh. Em sẽ đưa thằng bé đến bệnh viện. Anh ráng chờ tụi em, được không?”

Hùng im lặng một lúc, rồi đáp: “Cảm ơn em, Hà. Anh sẽ chờ.” Giọng anh nghẹn lại, như thể anh không dám tin vào điều mình vừa nghe.

Hà quay lại thành phố cùng Minh vào ngày hôm sau. Trên xe, cậu bé ít nói hơn thường lệ, đôi tay nắm chặt mép áo. Hà biết Minh đang lo lắng, nhưng cô không ép cậu nói ra. Cô chỉ nắm tay con, thầm cầu nguyện rằng cuộc gặp này sẽ mang lại điều gì đó tốt đẹp, dù chỉ là một chút.

Khi họ đến bệnh viện, Hùng đã yếu hơn nhiều so với lần trước. Anh nằm trên giường, hơi thở đứt quãng, nhưng mắt sáng lên khi thấy Minh. “Minh, con lớn quá,” anh nói, cố gắng ngồi dậy. Minh bước đến, đứng cạnh giường, đôi mắt đỏ hoe. “Bố ơi, bố khỏe không?” cậu hỏi, giọng run run.

Hùng nắm tay con trai, nước mắt lăn dài trên má. “Bố xin lỗi, Minh. Bố không làm tròn trách nhiệm với con.” Minh lắc đầu, cúi xuống ôm bố. “Con không trách bố. Con chỉ muốn bố khỏe lại.”

Hà đứng lặng ở góc phòng, nhìn cảnh tượng ấy. Trái tim cô đau nhói, nhưng lần này, không phải vì oán giận, mà vì một nỗi buồn sâu thẳm. Cô bước đến, đặt tay lên vai Hùng. “Anh nghỉ đi,” cô nói khẽ. “Em sẽ chăm sóc Minh. Anh đừng lo.” Hùng nhìn cô, ánh mắt đầy biết ơn. “Cảm ơn em, Hà. Anh biết em không tha thứ được, nhưng như thế này là đủ rồi.”

Cuộc gặp tại bệnh viện để lại trong lòng Hà một cảm giác lẫn lộn. Khi cô và Minh rời khỏi phòng bệnh, Hùng vẫn nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt nhưng bình yên. Minh không khóc, nhưng cậu nắm chặt tay mẹ suốt chặng đường về nhà, như thể sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ mất thêm một người nữa. Hà không nói gì, chỉ lặng lẽ siết tay con trai, để cậu cảm nhận rằng cô vẫn ở đây, vẫn là chỗ dựa của cậu.

Đêm đó, khi Minh đã ngủ say trong căn phòng nhỏ, Hà ngồi một mình bên bàn, ánh trăng rọi qua cửa sổ chiếu lên cuốn Kinh Thánh vẫn nằm im lìm. Cô mở nó ra, lật đến đoạn sách Cô-rin-tô: “Tình yêu thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc… Tình yêu tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả.” Những lời ấy như mũi dao đâm vào lòng cô. Cô đã cố yêu, đã cố tha thứ, nhưng sao trái tim cô vẫn cứng như đá?

Điện thoại rung lên, một tin nhắn từ Nam: “Em ổn không, Hà? Anh lo cho em.” Hà nhìn dòng chữ, ngón tay lướt qua màn hình nhưng không trả lời. Cô biết Nam đang chờ đợi, nhưng cô chưa sẵn sàng đối diện với anh, chưa sẵn sàng đưa ra bất kỳ quyết định nào.

Ba ngày sau, một cuộc gọi từ bệnh viện đến. Hùng đã ra đi. Người y tá nói rằng anh mất trong giấc ngủ, không đau đớn, chỉ lặng lẽ rời khỏi thế gian này. Hà đứng lặng, tay run run cầm điện thoại. Cô không khóc, nhưng một cảm giác trống rỗng lan tỏa khắp cơ thể. Hùng đã từng là tất cả với cô – người cô yêu, người cô hận, và giờ đây, người cô không còn cơ hội để nói lời tạm biệt cuối cùng.

Hà đưa Minh về quê để lo tang lễ cho Hùng. Ngôi làng ven sông chìm trong không khí u buồn, tiếng chuông nhà thờ vang lên từng hồi chậm rãi. Minh mặc áo tang trắng, đứng bên quan tài bố, đôi mắt đỏ hoe nhưng không rơi nước mắt. Hà biết con trai đang cố mạnh mẽ, nhưng cô cũng biết cậu còn quá nhỏ để hiểu hết nỗi đau này. Cô đứng cạnh Minh, đặt tay lên vai cậu, thầm cầu nguyện cho linh hồn Hùng được yên nghỉ.

Sau tang lễ, Hà ngồi lại với bà ngoại trong căn nhà cũ. Bà nắm tay cô, giọng trầm buồn: “Hà, mẹ biết con khổ tâm lắm. Nhưng thằng Hùng đi rồi, con đừng giữ mãi oán hận trong lòng. Tha thứ không phải là quên, mà là để chính con được nhẹ lòng.” Hà gật đầu, nhưng cô không chắc mình đã sẵn sàng. Cô đã tha thứ cho Hùng chưa? Hay cô chỉ đang tự dệt nên một lời an ủi để vượt qua ngày hôm nay?

Khi trở lại thành phố, Hà nhận được một phong bì từ bệnh viện. Bên trong là lá thư Hùng viết trước khi mất. Cô mở ra, những dòng chữ run run hiện lên trước mắt:

“Hà thân yêu,
Khi em đọc được những dòng này, có lẽ anh đã không còn nữa. Anh biết anh không xứng đáng được em tha thứ, nhưng anh vẫn muốn nói lời xin lỗi. Anh đã sai, đã làm tổn thương em và Minh. Những năm qua, anh sống trong hối hận, nhưng anh không dám đối diện với em. Cảm ơn em vì đã đưa Minh đến gặp anh. Nhìn thấy con, anh biết mình có thể ra đi thanh thản. Hà, anh không mong em quên những lỗi lầm của anh, nhưng anh mong em sống tốt, vì em, vì Minh, và vì chính hạnh phúc của em. Anh yêu em, mãi mãi.
Hùng.”

Hà gấp lá thư lại, nước mắt lăn dài trên má. Lần đầu tiên sau bảy năm, cô khóc vì Hùng – không phải vì oán giận, mà vì một nỗi buồn sâu thẳm và sự giải thoát mà cô không ngờ tới. Có lẽ, cô đã tha thứ, không phải bằng lời nói, mà bằng tráiоне

Sau tang lễ của Hùng, Hà cảm thấy một sự thay đổi nhỏ trong lòng mình. Cô không còn cảm thấy nặng nề như trước, dù nỗi đau vẫn còn đó, lặng lẽ như một người bạn đồng hành. Cô bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho Minh, đưa cậu về sống cùng mình ở thành phố. Minh ban đầu bỡ ngỡ với cuộc sống mới, nhưng dần dần, cậu hòa nhập, bắt đầu đi học lại và kết bạn. Hà nhìn con trai, thấy cậu lớn lên từng ngày, và cô nhận ra rằng, dù quá khứ có đau đớn thế nào, cô vẫn còn một lý do để sống – vì Minh.

Một buổi chiều, Nam đến tìm Hà. Anh đứng trước cửa, dáng vẻ vẫn như lần đầu họ gặp nhau – cao gầy, áo khoác xám sờn vai, và một nụ cười dịu dàng. “Anh không muốn ép em,” anh nói, giọng trầm ấm. “Nhưng anh muốn em biết rằng anh vẫn ở đây, nếu em cần.” Hà nhìn anh, lòng cô không còn rối bời như trước. Cô đã suy nghĩ rất nhiều trong những ngày qua, về tình yêu, về đức tin, và về chính mình.

“Nam,” cô nói khẽ, “em cảm ơn anh vì tất cả. Anh là người tốt, nhưng em không thể tiếp tục. Không phải vì anh không tin vào Chúa, mà vì em cần tìm lại chính mình trước đã.” Nam gật đầu, ánh mắt thoáng buồn nhưng không bất ngờ. “Anh hiểu,” anh nói. “Nếu em cần anh, em biết tìm anh ở đâu.” Anh quay lưng bước đi, và Hà đứng nhìn theo, lòng nhẹ nhàng hơn cô tưởng.

Hà bắt đầu quay lại nhà thờ thường xuyên hơn. Cô không còn cảm thấy áp lực khi không được rước Mình Thánh Chúa. Thay vào đó, cô tìm thấy bình an trong những giờ cầu nguyện, trong những bài giảng của cha xứ. Cha xứ từng nói với cô: “Chúa không đòi hỏi con phải hoàn hảo, Hà. Ngài chỉ muốn con bước đi cùng Ngài.” Những lời ấy như ngọn gió mới, thổi qua tâm hồn cô, mang theo hy vọng.

Một ngày nọ, Hà dẫn Minh đến nhà thờ. Cậu bé đứng cạnh cô, lặng lẽ quan sát. Khi cha xứ hỏi cậu có muốn tìm hiểu về đức tin không, Minh gật đầu. “Con muốn hiểu điều mà mẹ tin,” cậu nói. Hà mỉm cười, nước mắt lấp lánh trong mắt. Cô biết hành trình của mình vẫn chưa kết thúc, nhưng lần này, cô không đi một mình.

Sau khi chia tay Nam và đưa Minh về sống cùng mình, Hà cảm thấy cuộc sống bắt đầu có một nhịp điệu mới. Cô vẫn làm việc tại xưởng may, nhưng giờ đây, mỗi ngày tan ca, cô không còn trở về một căn phòng trống rỗng. Minh chờ cô ở nhà, đôi khi với một bữa cơm đơn giản cậu tự nấu, đôi khi chỉ là một nụ cười và câu hỏi: “Mẹ mệt không?” Những khoảnh khắc ấy, dù nhỏ bé, lại trở thành nguồn sức mạnh để Hà tiếp tục.

Minh thích nghi nhanh với cuộc sống thành phố. Cậu học ở một trường công gần nhà, không phải trường danh tiếng, nhưng đủ để cậu bắt đầu lại. Hà thường ngồi cạnh con trai vào buổi tối, giúp cậu làm bài tập hoặc chỉ đơn giản là nghe cậu kể về những người bạn mới. Minh ít nói về Hùng, nhưng đôi khi, cậu bất chợt hỏi: “Mẹ, bố có nhìn con từ trên cao không?” Hà không biết trả lời thế nào, chỉ ôm cậu vào lòng và nói: “Mẹ tin là có, Minh. Bố luôn muốn con sống tốt.”

Hà bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho nhà thờ. Cô tham gia nhóm cầu nguyện của giáo xứ, nơi cô gặp những người phụ nữ khác – những người cũng từng trải qua mất mát, đau khổ, nhưng vẫn giữ vững đức tin. Chị Lan, một người trong nhóm, trở thành bạn thân của Hà. Chị lớn hơn Hà mười tuổi, từng mất chồng trong một tai nạn, và giờ sống cùng hai đứa con đã lớn. “Em đừng tự trách mình quá nhiều,” chị Lan từng nói với Hà trong một buổi cầu nguyện. “Chúa không đếm lỗi lầm của em, Ngài đếm những bước em đi về phía Ngài.” Những lời ấy như ngọn gió mát lành, xoa dịu phần nào những vết sẹo trong lòng Hà.

Minh cũng bắt đầu tìm hiểu về đức tin. Cậu theo mẹ đến nhà thờ mỗi Chủ nhật, ngồi nghe cha xứ giảng, và dần dần tham gia lớp giáo lý dành cho thiếu niên. Hà không ép cậu, nhưng cô vui khi thấy Minh tự nguyện cầm cuốn Kinh Thánh nhỏ mà cô tặng, đọc từng đoạn với vẻ tò mò. Một lần, cậu hỏi: “Mẹ, tha thứ có khó lắm không?” Hà ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Có, Minh. Nhưng khi con làm được, con sẽ thấy nhẹ lòng.” Minh gật đầu, như thể cậu đang suy nghĩ về điều gì đó sâu xa hơn.

Cuộc sống của Hà và Minh không phải lúc nào cũng êm đềm. Có những ngày cô mệt mỏi vì công việc, những đêm cô giật mình tỉnh giấc vì những giấc mơ về Hùng hay Nam. Minh cũng có lúc buồn, nhớ quê, nhớ bà ngoại, nhưng cậu không than vãn. Hai mẹ con học cách dựa vào nhau, từng bước xây dựng một mái ấm mới, dù không hoàn hảo, nhưng đủ để họ cảm thấy an toàn.

Một buổi chiều tháng Năm, khi Hà đang chuẩn bị bữa tối, chuông cửa reo. Cô mở cửa, ngạc nhiên khi thấy chị Lan đứng đó, khuôn mặt đầy lo lắng. “Hà, em vào giúp chị với,” chị nói, giọng gấp gáp. “Con bé Thảo nhà chị bị tai nạn, đang ở bệnh viện. Chị không biết xoay xở thế nào.” Hà không do dự, để Minh ở nhà với lời dặn dò ngắn gọn, rồi theo chị Lan đến bệnh viện.

Thảo, con gái út của chị Lan, mười lăm tuổi, bị ngã xe đạp trên đường về nhà. Cô bé nằm trên giường bệnh, chân bó bột, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn cố cười khi thấy mẹ. Hà ở lại cùng chị Lan suốt đêm, chạy đi mua thuốc, pha nước chè, và cầu nguyện bên giường Thảo. Khi trời sáng, bác sĩ nói Thảo sẽ ổn, nhưng cần thời gian để hồi phục. Chị Lan nắm tay Hà, nước mắt lăn dài: “Cảm ơn em, Hà. Nếu không có em, chị không biết phải làm sao.”

Việc giúp đỡ chị Lan khiến Hà nhận ra rằng, dù cuộc đời cô từng tan vỡ, cô vẫn có thể mang lại điều gì đó tốt đẹp cho người khác. Cô bắt đầu tham gia nhiều hơn vào các hoạt động của giáo xứ, từ việc quyên góp cho người nghèo đến tổ chức các buổi sinh hoạt cho trẻ em. Minh cũng theo mẹ, phụ giúp những việc nhỏ như phát bánh mì hay xếp ghế sau mỗi buổi họp nhóm. Cậu bé dần trở nên cởi mở hơn, không còn là cậu nhóc lặng lẽ như trước.

Nhưng thử thách thực sự đến vào một ngày đầu tháng Sáu, khi Hà nhận được tin nhắn từ Nam. “Hà, anh cần gặp em. Anh không ổn.” Giọng anh qua điện thoại khàn đặc, như thể anh vừa khóc. Hà do dự, nhưng cuối cùng đồng ý gặp anh tại quán cà phê nhỏ nơi họ từng gặp nhau lần đầu.

Nam ngồi đó, gầy hơn nhiều so với lần cuối họ gặp. Anh kể rằng công việc của anh gặp khó khăn, cửa hàng sửa xe anh mở đã phá sản, và anh đang chìm trong nợ nần. “Anh không biết phải làm sao, Hà,” anh nói, đôi tay run run bám vào tách cà phê. “Anh không muốn làm phiền em, nhưng anh không còn ai để dựa vào.”

Hà nhìn anh, lòng cô đau nhói. Cô không còn yêu Nam như trước, nhưng cô không thể phủ nhận rằng anh từng là một phần quan trọng trong cuộc đời mình. “Anh cần gì?” cô hỏi. Nam cúi đầu: “Anh cần vay một ít tiền để trả nợ. Anh hứa sẽ trả lại em.” Hà im lặng. Cô không có nhiều tiền, nhưng cô biết nếu từ chối, Nam có thể rơi vào tuyệt vọng.

Sau một đêm suy nghĩ và cầu nguyện, Hà quyết định giúp Nam. Cô rút một phần tiền tiết kiệm, đưa cho anh với lời nhắn: “Đây là lần cuối cùng, Nam. Anh phải tự đứng lên. Em không thể mãi là chỗ dựa cho anh.” Nam nhận tiền, ánh mắt đầy biết ơn nhưng cũng xen lẫn xấu hổ. “Cảm ơn em, Hà. Anh sẽ không quên.” Anh rời đi, và Hà biết rằng, lần này, họ thực sự đã kết thúc.

Việc giúp Nam khiến Hà trăn trở. Cô tự hỏi liệu mình có đang làm đúng, hay chỉ đang để cảm xúc chi phối. Cô đến nhà thờ, quỳ trước tượng Chúa, và hỏi: “Con có sai không, Chúa ơi? Con muốn giúp anh ấy, nhưng con sợ mình đang đi sai đường.” Không có câu trả lời rõ ràng, nhưng khi cô đứng dậy, lòng cô nhẹ hơn. Có lẽ, cô không cần phải hiểu hết mọi thứ, chỉ cần tin rằng mình đã làm điều đúng với trái tim mình.

Trong khi Hà đối mặt với những thử thách của riêng mình, Minh cũng bắt đầu hành trình của cậu. Một ngày nọ, cậu trở về từ lớp giáo lý với một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi chép những câu Kinh Thánh cậu thích. “Mẹ, con muốn được rửa tội,” cậu nói, giọng chắc chắn. Hà ngạc nhiên, nhưng không giấu được niềm vui. “Con chắc không, Minh?” cô hỏi. Cậu gật đầu: “Con muốn giống mẹ, muốn tin vào điều gì đó lớn hơn.”

Hà đưa Minh đến gặp cha xứ. Ông mỉm cười khi nghe ý định của cậu, và sắp xếp cho Minh tham gia khóa chuẩn bị rửa tội. Trong những tháng sau, Hà nhìn con trai mình thay đổi. Minh không chỉ học về đức tin, mà còn học cách đối diện với nỗi đau về bố. Một lần, cậu nói với Hà: “Con nghĩ bố sẽ vui nếu thấy con làm điều này.” Hà ôm cậu, nước mắt lăn dài. Cô biết Hùng, ở đâu đó, chắc chắn đang mỉm cười.

Thời gian trôi qua, Hà và Minh dần tìm thấy một nhịp sống ổn định trong căn phòng nhỏ của họ. Mùa hè năm 2025 đến, mang theo cái nóng oi ả của thành phố và những cơn mưa bất chợt. Minh đã hoàn thành năm học đầu tiên ở trường mới, đạt kết quả khá tốt, dù cậu vẫn còn rụt rè trong việc kết bạn. Hà tự hào về con trai, nhưng cô cũng nhận ra rằng cậu cần nhiều hơn những gì cô có thể cho – không chỉ là tình yêu của mẹ, mà còn là một thế giới rộng lớn hơn để khám phá.

Một buổi chiều, khi Hà đang nghỉ ngơi sau ca làm, chị Lan gọi điện. “Hà, giáo xứ đang tổ chức trại hè cho bọn trẻ. Chị đăng ký cho Thảo rồi, em cho Minh đi cùng không? Nó sẽ thích lắm.” Hà ngẫm nghĩ. Minh ít khi ra ngoài chơi với bạn bè, phần lớn thời gian cậu ở nhà đọc sách hoặc giúp mẹ. Có lẽ đây là cơ hội để cậu trải nghiệm điều gì đó mới mẻ. Cô hỏi ý Minh, và cậu gật đầu, đôi mắt sáng lên: “Con muốn đi, mẹ.”

Trại hè diễn ra ở một khu đất trống gần ngoại ô, nơi giáo xứ dựng lều và tổ chức các hoạt động cho hơn ba mươi đứa trẻ. Hà đưa Minh đến, giao cậu cho chị Lan, rồi đứng nhìn từ xa khi bọn trẻ bắt đầu chơi trò kéo co. Minh ban đầu lặng lẽ, nhưng khi Thảo kéo cậu vào đội của mình, cậu dần cười nhiều hơn, hòa mình vào tiếng hò reo của đám bạn. Hà mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Cô biết Minh cần những khoảnh khắc như thế này để quên đi những ngày tháng cô đơn.

Trong lúc đứng chờ Minh, Hà gặp lại cha xứ. Ông bước đến, tay cầm một chai nước, đưa cho cô. “Con khỏe không, Hà?” ông hỏi, giọng hiền từ. “Dạo này cha thấy con hay đến nhà thờ hơn, nhưng vẫn còn điều gì đó trong lòng con chưa buông xuống, đúng không?” Hà cúi đầu, không trả lời ngay. Cô biết cha xứ nhìn thấu cô, như cách ông luôn hiểu những con chiên của mình.

“Thưa cha, con đã cố tha thứ cho anh Hùng, đã cố sống tốt vì Minh,” cô nói khẽ. “Nhưng đôi khi con vẫn tự hỏi, liệu con có đang làm đúng không. Con giúp anh Nam, nhưng giờ anh ấy không liên lạc nữa. Con sợ mình đã sai.” Cha xứ đặt tay lên vai cô, ánh mắt ấm áp. “Hà, con không cần phải hoàn hảo. Giúp đỡ người khác là điều tốt, nhưng con cũng phải học cách buông tay khi cần. Chúa không trách con vì những sai lầm, Ngài chỉ muốn con tin vào lòng thương xót của Ngài.”

Lời nói của cha xứ khiến Hà trăn trở. Cô trở về nhà sau khi đón Minh, mang theo những suy nghĩ mới. Đêm đó, cô quỳ trước tượng Chúa, cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin dạy con cách buông bỏ, cách tin tưởng. Con không muốn sống mãi trong day dứt.” Khi đứng dậy, cô cảm thấy một chút bình an, như thể một phần gánh nặng đã được nhấc đi.

Trại hè kéo dài ba ngày, và khi Minh trở về, cậu mang theo một chiếc vòng tay làm từ dây thừng – món quà cậu tự làm trong buổi sinh hoạt. “Con làm cho mẹ đấy,” cậu nói, đeo chiếc vòng vào tay Hà. Cô ôm con trai, nước mắt lấp lánh. “Cảm ơn con, Minh. Mẹ tự hào về con lắm.” Minh cười, nụ cười trong trẻo mà Hà hiếm khi thấy kể từ ngày Hùng ra đi.

Cuộc sống của Hà và Minh tưởng chừng đã yên bình, nhưng một biến cố bất ngờ xảy ra vào cuối tháng Tám. Một buổi sáng, khi Hà đang chuẩn bị đi làm, bà chủ xưởng may gọi điện. “Hà, em đến sớm được không? Xưởng vừa nhận đơn hàng lớn, nhưng hai người nghỉ đột xuất, chị cần em giúp.” Hà đồng ý, dù trong lòng hơi lo lắng. Cô dặn Minh ở nhà, chuẩn bị cơm trưa cho cậu, rồi vội vã ra khỏi nhà.

Đơn hàng lớn hóa ra là một thử thách thực sự. Xưởng phải hoàn thành hàng trăm chiếc áo trong vòng ba ngày để kịp giao cho khách. Hà làm việc không ngừng, từ sáng sớm đến khuya, đôi tay đau nhức vì may liên tục. Cô không than vãn, nhưng sự mệt mỏi khiến cô kiệt sức. Đêm thứ hai, khi đang đạp máy may, cô bất ngờ ngất xỉu ngay tại xưởng.

Khi tỉnh lại, Hà thấy mình nằm trên giường bệnh, Minh ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe. “Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!” cậu reo lên, nắm chặt tay cô. Chị Lan đứng phía sau, giải thích: “Em ngất vì làm việc quá sức, Hà. May mà chị ở đó, đưa em vào viện kịp lúc. Bác sĩ nói em bị suy nhược, cần nghỉ ngơi.” Hà gật đầu yếu ớt, nhìn con trai. “Mẹ xin lỗi, Minh. Mẹ không muốn con lo.”

Minh lắc đầu, nước mắt rơi: “Mẹ đừng nói thế. Con sợ mất mẹ như mất bố.” Lời nói của cậu khiến Hà nghẹn ngào. Cô nhận ra rằng, trong nỗ lực mang lại cuộc sống tốt hơn cho Minh, cô đã quên chăm sóc chính mình. Cô ôm con trai, thì thầm: “Mẹ sẽ không để con mất mẹ. Mẹ hứa.”

Sau khi xuất viện, Hà được bà chủ xưởng cho nghỉ một tuần để hồi phục. Chị Lan và các chị em trong nhóm cầu nguyện thay nhau đến thăm, mang theo cháo, trái cây, và những lời động viên. Minh cũng ở nhà chăm mẹ, dù cậu vụng về trong việc nấu nướng, nhưng mỗi bát cháo cậu mang đến đều khiến Hà ấm lòng. Cô nhìn con trai, thấy cậu trưởng thành hơn qua từng ngày, và cô biết rằng, dù cuộc đời có khó khăn thế nào, cô không đơn độc.

Nhưng biến cố chưa dừng lại. Một buổi tối, khi Hà đang ngồi đọc sách cùng Minh, chuông cửa reo. Cô mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Nam đứng đó. Anh gầy gò hơn trước, đôi mắt thâm quầng, giọng run run: “Hà, anh xin lỗi vì xuất hiện thế này. Anh cần em giúp một lần nữa.” Hà cau mày, mời anh vào nhà, nhưng trong lòng cô dâng lên một cảm giác bất an.

Nam kể rằng anh đã dùng số tiền Hà cho để trả nợ, nhưng lại sa vào một khoản vay mới từ một nhóm cho vay nặng lãi. “Anh không muốn thế, Hà,” anh nói, giọng tuyệt vọng. “Nhưng họ đe dọa anh, nói sẽ tìm đến gia đình anh nếu anh không trả.” Hà nhìn anh, lòng cô lẫn lộn giữa thương cảm và thất vọng. “Nam, em đã nói lần trước là lần cuối. Em không còn khả năng giúp anh nữa.”

Nam quỳ xuống, nắm tay cô: “Hà, anh cầu xin em. Chỉ lần này thôi. Anh không còn ai khác.” Minh đứng ở góc phòng, nhìn cảnh tượng ấy với ánh mắt lo lắng. Hà thở dài, đứng dậy, kéo Nam lên. “Anh về đi,” cô nói, giọng kiên quyết. “Em không thể giúp anh mãi được. Anh phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.”

Nam rời đi, bóng lưng anh khuất dần trong màn đêm. Hà đóng cửa, quay lại ôm Minh. “Mẹ làm đúng không, con?” cô hỏi. Minh gật đầu: “Mẹ không sai. Con không muốn mẹ khổ vì chú ấy.” Hà mỉm cười, dù lòng cô vẫn nặng trĩu. Cô biết mình đã đưa ra lựa chọn đúng, nhưng sự dứt khoát ấy không dễ dàng.

Sau lần từ chối Nam, Hà cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ. Cô không còn bị giằng xé bởi những cảm xúc lẫn lộn về anh, dù đôi khi, hình ảnh anh đứng trước cửa với đôi mắt tuyệt vọng vẫn thoáng qua trong tâm trí cô. Cô biết mình đã làm đúng – không chỉ vì bản thân, mà vì Minh. Cô không muốn con trai lớn lên trong một môi trường mà mẹ cậu phải gồng mình gánh vác những gánh nặng không thuộc về mình.

Thời gian trôi qua, Hà dần lấy lại sức khỏe sau biến cố ngất xỉu ở xưởng may. Cô trở lại công việc, nhưng lần này, cô học cách cân bằng. Cô không nhận thêm ca đêm, dành buổi tối để ở bên Minh, cùng cậu đọc sách hoặc xem một bộ phim đơn giản trên chiếc tivi cũ. Minh cũng thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn sau những ngày chứng kiến mẹ đối mặt với khó khăn. Cậu không còn là cậu bé rụt rè ngày nào, mà dần trở thành một thiếu niên biết quan tâm và chia sẻ.

Ngày rửa tội của Minh đến vào một sáng Chủ nhật cuối tháng Chín. Nhà thờ nhỏ của giáo xứ được trang trí đơn sơ nhưng ấm áp, với những dải ruy băng trắng treo trên các hàng ghế. Minh mặc áo dài trắng, đứng giữa nhóm thiếu niên khác, đôi mắt sáng lên khi cha xứ gọi tên cậu. Hà ngồi ở hàng ghế đầu, tay nắm chặt chiếc vòng tay dây thừng mà Minh từng làm cho cô. Khi cha xứ đổ nước thánh lên đầu Minh và đọc: “Ta rửa con nhân danh Cha, và Con, và Thánh Thần,” Hà không kìm được nước mắt. Cô nhìn con trai, thấy cậu mỉm cười, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một niềm vui sâu thẳm – niềm vui của một người mẹ chứng kiến con mình bước vào một hành trình mới.

Sau buổi lễ, giáo xứ tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Chị Lan mang đến một chiếc bánh ngọt, cười rạng rỡ: “Chúc mừng Minh, và chúc mừng em, Hà. Em đã làm tốt lắm.” Hà ôm chị, thì thầm: “Cảm ơn chị. Nếu không có chị, em không biết mình vượt qua thế nào.” Minh chạy đến, ôm mẹ từ phía sau: “Mẹ, con vui lắm. Con cảm thấy như bố đang ở đây với tụi mình.” Hà gật đầu, nước mắt lại rơi. Cô không chắc Hùng có thực sự nhìn thấy họ không, nhưng cô tin rằng, ở đâu đó, anh đang yên nghỉ trong thanh thản.

Cuộc sống của Hà và Minh tưởng chừng đã tìm thấy bình yên, nhưng một cơn bão khác lại ập đến, thử thách sức mạnh của cả hai.

Vào một đêm đầu tháng Mười, khi Hà và Minh đang ngủ, một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả khu nhà trọ. Hà giật mình tỉnh dậy, mùi khói nồng nặc xộc vào mũi. Cô bật dậy, chạy đến cửa sổ, và kinh hoàng khi thấy ngọn lửa bùng lên từ căn phòng cuối dãy trọ. “Minh! Dậy mau!” cô hét lên, lay con trai. Minh mở mắt, ho sặc sụa vì khói, nhưng nhanh chóng bật dậy theo mẹ.

Hà nắm tay Minh, lao ra khỏi phòng. Hành lang đã ngập khói, tiếng la hét vang lên từ khắp nơi. Cô kéo Minh chạy xuống cầu thang, nhưng ngọn lửa đã lan đến lối thoát chính. “Mẹ, lối này!” Minh hét lên, chỉ tay về phía cửa sổ nhỏ ở cuối hành lang. Hà không do dự, cùng con trèo qua cửa sổ, nhảy xuống khoảng sân phía sau. Họ ngã xuống đất, nhưng may mắn không bị thương nặng.

Khi chạy ra ngoài, Hà quay lại nhìn – ngọn lửa đã nuốt chửng dãy trọ, tiếng còi xe cứu hỏa vang lên trong đêm. Minh ôm chặt mẹ, run rẩy: “Mẹ ơi, tụi mình mất hết rồi.” Hà siết tay con, nước mắt lăn dài: “Không sao, Minh. Mẹ con mình còn sống là được.”

Đám cháy được dập tắt sau vài giờ, nhưng dãy trọ đã thành đống tro tàn. Hà và Minh mất hết mọi thứ – quần áo, đồ đạc, và cả những kỷ vật nhỏ như lá thư của Hùng hay cuốn Kinh Thánh cũ của cô. Họ đứng giữa đống đổ nát, tay trắng, không biết phải bắt đầu lại từ đâu.

Chị Lan đến ngay khi nghe tin, đưa Hà và Minh về nhà mình tạm trú. “Đừng lo, Hà,” chị nói, giọng chắc chắn. “Chị sẽ giúp em vượt qua. Giáo xứ cũng sẽ hỗ trợ.” Hà gật đầu, nhưng lòng cô trống rỗng. Cô không sợ nghèo khó, nhưng ý nghĩ phải làm lại từ đầu khiến cô mệt mỏi. Minh ngồi bên cạnh, nắm tay mẹ: “Mẹ, con không  lo. Tụi mình sẽ làm được mà.”

Ngày hôm sau, cha xứ và các thành viên giáo xứ đến thăm. Họ mang theo quần áo, thức ăn, và một số tiền quyên góp để giúp Hà và Minh. Cha xứ nắm tay cô, nói: “Hà, đây là thử thách lớn, nhưng con không đơn độc. Chúa luôn ở bên con, và chúng ta cũng vậy.” Hà nhìn ông, rồi nhìn Minh, và lần đầu tiên sau vụ cháy, cô mỉm cười. “Cảm ơn cha. Con sẽ không bỏ cuộc.”

Trong những ngày sau, Hà và Minh bắt đầu xây dựng lại cuộc sống. Họ thuê một căn phòng nhỏ khác, dùng số tiền quyên góp để mua những vật dụng cần thiết. Hà trở lại xưởng may, dù công việc vất vả hơn vì cô phải làm thêm để bù lại những gì đã mất. Minh cũng giúp mẹ, sau giờ học cậu đi phát tờ rơi để kiếm thêm ít tiền. “Con muốn mẹ đỡ khổ,” cậu nói khi Hà định ngăn cản. Cô ôm con trai, lòng ấm áp giữa những ngày lạnh giá.

Một buổi tối, khi Hà và Minh đang ăn bữa cơm đạm bạc trong căn phòng mới, chuông cửa reo. Hà mở cửa, ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông lạ đứng đó. Ông tự giới thiệu là anh họ của Hùng, tên Tuấn, vừa từ nước ngoài về. “Tôi nghe tin về Hùng và vụ cháy,” ông nói, giọng trầm. “Tôi muốn giúp gì đó cho chị và Minh.”

Tuấn đưa cho Hà một phong bì dày, bên trong là một khoản tiền lớn. “Đây là chút tâm ý của tôi,” ông nói. “Hùng từng kể về chị, tôi biết nó có lỗi với chị nhiều. Tôi không thay nó chuộc lỗi được, nhưng tôi muốn Minh có một tương lai tốt hơn.” Hà ngập ngừng, nhưng cuối cùng nhận lấy, nước mắt lăn dài: “Cảm ơn anh. Tôi sẽ dùng nó cho Minh, đúng như anh Hùng mong muốn.”

Khoản tiền từ Tuấn giúp Hà và Minh ổn định hơn. Cô gửi một phần vào tiết kiệm cho Minh học lên cao, phần còn lại dùng để mua một chiếc máy may nhỏ, bắt đầu nhận thêm việc về nhà làm. Minh cũng tiếp tục học hành, ngày càng chăm chỉ hơn, như thể cậu muốn chứng minh rằng những khó khăn không thể đánh gục mình.

Một ngày Chủ nhật, Hà dẫn Minh đến nhà thờ. Họ quỳ trước tượng Chúa, cùng cầu nguyện. “Lạy Chúa, cảm ơn Ngài vì đã không bỏ rơi chúng con,” Hà thì thầm. Minh nắm tay mẹ, nói khẽ: “Mẹ, con tin bố đang vui lắm.” Hà gật đầu, mỉm cười. Cô biết hành trình của họ vẫn còn dài, nhưng lần này, cô không sợ hãi nữa. Dù ngọn lửa đã thiêu rụi quá khứ, ánh sáng mới vẫn đang rực rỡ phía trước.

Sau sự giúp đỡ của Tuấn, cuộc sống của Hà và Minh dần đi vào quỹ đạo. Căn phòng mới tuy nhỏ, nhưng được họ chăm chút với những vật dụng đơn sơ: một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nhựa, và một góc nhỏ đặt tượng Chúa cùng cây thánh giá. Hà dùng chiếc máy may mới để làm thêm việc ở nhà, vừa đỡ vất vả hơn ở xưởng, vừa có thời gian ở bên Minh. Cô không còn phải chạy đua với những ca làm khuya, và mỗi tối, hai mẹ con lại ngồi cùng nhau, chia sẻ những câu chuyện nhỏ trong ngày.

Minh tiếp tục học hành chăm chỉ. Cậu không chỉ giỏi ở trường, mà còn trở thành một thành viên tích cực trong nhóm thiếu niên của giáo xứ. Cậu thường giúp cha xứ chuẩn bị cho các buổi lễ, từ việc sắp xếp ghế đến phân phát sách kinh. Hà nhìn con trai, thấy cậu ngày càng giống Hùng ở sự kiên nhẫn và trách nhiệm, nhưng cũng mang trong mình sự dịu dàng mà cô hy vọng cậu học được từ chính mình.

Thỉnh thoảng, Hà nhận được tin nhắn từ Tuấn. Anh hỏi thăm sức khỏe của Minh, gửi thêm một ít tiền khi biết cậu sắp vào kỳ thi quan trọng. “Chị đừng ngại,” anh nói qua điện thoại. “Tôi coi Minh như cháu ruột. Hùng đi rồi, tôi muốn làm gì đó cho thằng bé.” Hà cảm ơn anh, lòng biết ơn xen lẫn chút ngượng ngùng. Cô không muốn dựa dẫm, nhưng cô biết số tiền ấy sẽ giúp Minh có cơ hội học cao hơn, điều mà cô và Hùng từng mơ ước cho con.

Cuộc sống tưởng chừng đã yên ổn, nhưng một thử thách cuối cùng lại đến, như để kiểm chứng sức mạnh mà Hà và Minh đã xây dựng suốt thời gian qua.

Vào một buổi sáng cuối tháng Mười Một, khi Hà đang may váy cho một khách hàng, điện thoại reo. Là chị Lan, giọng gấp gáp: “Hà, Minh bị ngã ở trường, đang ở bệnh viện. Em đến ngay nhé!” Hà buông kim chỉ, tim đập thình thịch. Cô vội vã chạy ra đường, bắt xe đến bệnh viện, đầu óc trống rỗng chỉ còn nỗi sợ hãi.

Khi đến nơi, Hà thấy Minh nằm trên giường bệnh, chân trái băng bó, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn tỉnh táo. Chị Lan đứng bên cạnh, giải thích: “Nó ngã cầu thang ở trường, gãy xương chân. Bác sĩ nói phải bó bột vài tháng, nhưng không nguy hiểm.” Hà ôm chầm lấy Minh, nước mắt rơi: “Mẹ xin lỗi, Minh. Mẹ không ở bên con.” Minh nắm tay mẹ, cười yếu: “Mẹ đừng lo. Con không sao mà.”

Nhưng tai nạn của Minh không chỉ là một cú sốc. Bác sĩ nói rằng cậu cần nghỉ học ít nhất hai tháng để hồi phục, và chi phí điều trị không nhỏ. Hà nhìn hóa đơn bệnh viện, lòng nặng trĩu. Số tiền tiết kiệm cho Minh học lên cao giờ phải dùng để trả viện phí, và cô không biết làm sao để bù lại. Cô trở về nhà, quỳ trước tượng Chúa, cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho con sức mạnh. Con không muốn con trai con khổ.”

Ngày hôm sau–

Tuấn xuất hiện, mang theo một phong bì tiền và một lời đề nghị bất ngờ. “Tôi nghe tin về Minh,” anh nói. “Chị để tôi lo viện phí. Và nếu chị đồng ý, tôi muốn đưa Minh sang nước ngoài học sau khi nó khỏe lại. Tôi không có con, tôi muốn đầu tư cho thằng bé.” Hà ngỡ ngàng, không biết phải trả lời thế nào. Cô cảm ơn Tuấn, nhưng xin thời gian suy nghĩ. “Đây là cơ hội lớn cho Minh,” cô tự nhủ, “nhưng liệu con có muốn xa mẹ không?”

Hà hỏi ý Minh khi cậu đã đỡ hơn. Cậu nằm trên giường, chân vẫn bó bột, nhưng ánh mắt sáng lên khi nghe về lời đề nghị. “Con muốn đi, mẹ,” cậu nói. “Con muốn học thật giỏi, để sau này lo cho mẹ. Nhưng con không muốn xa mẹ mãi.” Hà mỉm cười, vuốt tóc con: “Mẹ sẽ không để con đi một mình. Nếu con đi, mẹ sẽ tìm cách theo con.”

Quyết định ấy không dễ dàng. Hà phải từ bỏ công việc ở xưởng may, bán chiếc máy may để có tiền lo thủ tục. Cô liên lạc với Tuấn, nhờ anh giúp đỡ để cả hai mẹ con có thể sang nước ngoài. Tuấn đồng ý, hứa sẽ hỗ trợ visa và chỗ ở cho họ. “Chị yên tâm,” anh nói. “Tôi sẽ lo cho Minh và chị như gia đình.”

Trong những tháng Minh hồi phục, Hà chuẩn bị mọi thứ. Cô học thêm tiếng Anh cơ bản, nhờ chị Lan hướng dẫn, để không bị lạc lõng ở nơi đất khách. Minh cũng học cùng mẹ, dù chân còn đau, cậu vẫn kiên trì viết từng từ vào vở. Hai mẹ con cùng nhau vượt qua khó khăn, không phải bằng sức mạnh của riêng ai, mà bằng tình yêu và niềm tin họ dành cho nhau.

Ngày họ rời Việt Nam đến vào một sáng đầu năm 2026. Hà và Minh đứng ở sân bay, vali nhỏ bên cạnh, nhìn về phía chân trời. Minh đã bỏ bó bột, bước đi còn khập khiễng nhưng vững vàng. Tuấn đứng cạnh, mỉm cười: “Chúc hai mẹ con may mắn. Tôi sẽ thăm thường xuyên.” Hà gật đầu, cảm ơn anh lần nữa, rồi nắm tay Minh bước lên máy bay.

Khi máy bay cất cánh, Hà nhìn qua cửa sổ, thấy thành phố dần khuất xa. Cô nhớ những ngày đau khổ, những đêm mất ngủ, và cả những khoảnh khắc bình yên bên Minh. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô tin rằng, chỉ cần có con trai bên cạnh, cô sẽ vượt qua tất cả.

Sau khi đến nước ngoài, Hà và Minh bắt đầu cuộc sống mới. Tuấn sắp xếp cho họ một căn hộ nhỏ, và Minh nhập học tại một trường trung học địa phương. Hà tìm việc làm trong một tiệm may nhỏ, dù lương không cao, nhưng đủ để hai mẹ con sống ổn định. Minh học giỏi, nhanh chóng thích nghi, và thường viết thư về cho chị Lan, kể về những ngày tháng mới.

Một ngày Chủ nhật, Hà dẫn Minh đến nhà thờ gần nhà. Họ quỳ trước bàn thờ, cùng cầu nguyện. “Lạy Chúa, cảm ơn Ngài vì đã dẫn lối cho chúng con,” Hà nói khẽ. Minh nắm tay mẹ, thì thầm: “Mẹ, con tin bố đang tự hào về tụi mình.” Hà gật đầu, nước mắt lăn dài nhưng kèm theo nụ cười. Cô biết hành trình của họ không còn là những ngày rối bời nữa, mà là một con đường mới, nơi ánh sáng luôn rực rỡ phía trước.

Hà và Minh sống ở nước ngoài được ba năm. Minh tốt nghiệp trung học với thành tích xuất sắc, nhận học bổng vào một trường đại học danh tiếng. Hà vẫn làm việc ở tiệm may, nhưng cô mở thêm một lớp dạy may nhỏ cho cộng đồng người Việt, vừa kiếm thêm thu nhập, vừa tìm thấy niềm vui trong việc giúp đỡ người khác. Họ không giàu có, nhưng hạnh phúc trong những điều giản dị.

Một ngày, khi Hà đang dọn dẹp căn hộ, cô tìm thấy chiếc vòng tay dây thừng mà Minh làm trong trại hè năm nào. Nó đã sờn cũ, nhưng vẫn nguyên vẹn. Cô đeo nó vào tay, mỉm cười. “Cảm ơn con, Minh,” cô thì thầm. “Và cảm ơn Chúa, vì đã không bỏ rơi chúng ta.”

Câu chuyện của Hà khép lại không phải bằng sự hoàn hảo, mà bằng sự bình an. Từ một người phụ nữ rối bời trong đau khổ và giằng xé, cô đã tìm thấy ánh sáng – không chỉ cho mình, mà cho cả con trai. Dù quá khứ có đau đớn thế nào, Hà biết rằng, chỉ cần có niềm tin và tình yêu, không ngọn lửa nào có thể thiêu rụi hy vọng của cô.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!