
LỬA TRONG NHÀ
Trong một con hẻm nhỏ ở quận 7, Sài Gòn, ngôi nhà hai tầng của ông bà Minh và Thảo nằm lặng lẽ giữa dòng chảy hối hả của thành phố năm 2025. Ngôi nhà không lớn, nhưng luôn gọn gàng, với cây thánh giá gỗ treo trang trọng trên tường phòng khách, bên dưới là bàn thờ nhỏ với bức tượng Đức Mẹ Maria dịu dàng nhìn xuống. Góc sân trước nhà có vài chậu cây xanh, nơi bà Thảo thường tưới nước mỗi sáng, miệng lẩm nhẩm kinh Kính Mừng. Đây là nơi mà hơn ba mươi năm qua, ông Minh và bà Thảo đã xây dựng tổ ấm, nuôi dạy hai người con, Linh và Nam, với tất cả tình yêu và đức tin.
Nhưng tối hôm ấy, một tối thứ Bảy mưa lất phất, không khí trong ngôi nhà lại mang một vẻ tĩnh lặng đến lạ. Bà Thảo đứng bên bếp, tay khuấy nồi canh chua cá lóc, mùi thơm nồng nàn bay khắp căn bếp nhỏ. Đôi tay bà, dù đã in dấu thời gian với những nếp nhăn, vẫn thoăn thoắt chuẩn bị bữa cơm. Đĩa cá kho tộ, dĩa rau muống xào tỏi, tô canh chua – tất cả đều là những món mà Linh và Nam thích từ nhỏ. Nhưng khi bà dọn mâm lên bàn, chỉ có ông Minh ngồi đó, lặng lẽ đọc báo, đôi kính lão trễ xuống sống mũi. Hai chiếc ghế còn lại trống không.
“Linh gọi về chưa?” Ông Minh hỏi, giọng trầm đều, nhưng ánh mắt ông lộ chút mong chờ. Ông gấp tờ báo lại, đặt xuống bàn, cố gắng che giấu sự trống trải trong lòng.
Bà Thảo ngừng tay, đặt cái vá xuống, thở dài nhẹ. “Chưa. Nó bảo tuần này bận họp. Còn Nam thì sáng nhắn là đi Đà Lạt với bạn, chắc mai mới về.” Giọng bà đều đều, như đã quen với những câu trả lời ấy, nhưng đôi mắt bà lại ánh lên một nỗi buồn khó tả.
Ông Minh gật đầu, không nói thêm. Ông đã nghe những lời ấy quá nhiều lần. Linh, cô con gái lớn, 30 tuổi, là trưởng phòng marketing của một công ty đa quốc gia. Cô sống trong một căn hộ cao cấp ở quận 2, cách nhà chưa đầy 10 cây số, nhưng chỉ ghé về vài lần mỗi tháng, thường là vội vã, mang theo ít quà rồi lại đi. Nam, cậu con trai út, 25 tuổi, làm kỹ sư phần mềm cho một startup công nghệ. Cậu vừa chuyển ra ở riêng cách đây vài tháng, nói rằng muốn “tự do hơn”. Nam vẫn gọi về, vẫn lễ phép, nhưng những cuộc gọi ấy ngày càng ngắn, đôi khi chỉ là vài câu hỏi thăm qua loa.
Bà Thảo ngồi xuống bàn, nhìn mâm cơm còn nguyên vẹn. “Mình già rồi, Minh ơi,” bà nói, giọng buồn. “Con cái lớn, có cuộc sống riêng, mình phải quen thôi.”
“Ừ, chúng nó bận mà,” ông Minh đáp, nhưng giọng ông lạc đi. Ông cầm đũa, gắp một miếng cá kho, rồi đặt xuống. Cơm vẫn nóng, khói nghi ngút, nhưng sao mâm cơm lại lạnh lẽo đến thế. Ông nhìn sang bà Thảo, thấy bà đang cúi đầu, đôi tay đan chặt trên bàn, như đang cầu nguyện thầm. Ông biết bà đang cố giấu nỗi đau, nhưng hơn 30 năm chung sống, làm sao ông không nhận ra?
Ở một góc khác của thành phố, Linh ngồi trong căn hộ cao cấp của mình ở quận 2. Ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng hắt qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng hiện đại với nội thất tối giản. Máy tính xách tay của cô vẫn mở, màn hình hiển thị một bản kế hoạch dài dằng dặc cho chiến dịch quảng cáo sắp tới. Linh vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài, đầu óc căng như dây đàn. Cô nhìn đồng hồ: 8 giờ tối. Bụng đói cồn cào, nhưng cô chỉ mở ứng dụng giao hàng, gọi một phần salad cá hồi. “Mình không có thời gian nấu,” cô tự nhủ, như để biện minh cho sự tiện lợi.
Điện thoại Linh sáng lên, một tin nhắn từ mẹ: “Con ơi, tối nay ăn gì? Mẹ nấu canh chua, ghé về ăn không?” Linh đọc tin nhắn, ngón tay lướt qua màn hình, định trả lời, nhưng rồi một email công việc mới đến. “Khẩn cấp: Cần duyệt kế hoạch trước 9 giờ tối.” Linh đặt điện thoại xuống, mở email, và quên mất tin nhắn của mẹ. Cô không cố ý, nhưng công việc đã cuốn cô đi, như một dòng sông mạnh mẽ không ngừng chảy.
Linh không phải là người vô tâm. Cô yêu bố mẹ, luôn tự hào vì đã được nuôi dạy trong một gia đình Công giáo đầy yêu thương. Mỗi tháng, cô đều gửi tiền về cho bố mẹ, dù ông Minh và bà Thảo chưa bao giờ đòi hỏi. Tết vừa rồi, cô còn mua một chiếc máy lọc không khí đắt tiền tặng bố mẹ, vì biết bố hay bị ho khi thời tiết thay đổi. Linh nghĩ mình đã làm tròn bổn phận, thậm chí hơn thế. Nhưng cô không nhận ra rằng, những món quà, những đồng tiền, không thể thay thế một bữa cơm chung, một câu chuyện dài, hay một cái ôm thật chặt.
Cùng lúc đó, ở Đà Lạt, Nam đang ngồi trong một quán cà phê ấm cúng, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt trẻ trung của cậu. Nhóm bạn xung quanh cười đùa rôm rả, ly cà phê nóng bốc khói. Nam vừa hoàn thành một dự án lớn, được sếp khen, và đang tận hưởng cảm giác tự do. Cậu đã rời khỏi nhà bố mẹ cách đây vài tháng, thuê một căn hộ nhỏ gần công ty. “Sống riêng sẽ giúp mình trưởng thành hơn,” Nam từng nói với mẹ, và bà Thảo chỉ mỉm cười, không phản đối.
Điện thoại Nam rung, một cuộc gọi từ bố. Cậu nhìn màn hình, thấy chữ “Bố” hiện lên, lòng chợt thoáng chút áy náy. Nhưng rồi cậu nghĩ: “Chắc bố chỉ hỏi thăm thôi. Mai về mình gọi lại.” Nam tắt máy, nhét điện thoại vào túi, và quay lại câu chuyện với bạn bè. Cậu không muốn làm phiền không khí vui vẻ này. Với Nam, gia đình là nơi luôn ở đó, luôn chờ đợi, và cậu có thể trở về bất cứ lúc nào. Nhưng cậu không nghĩ rằng, mỗi lần từ chối một cuộc gọi, mỗi lần trì hoãn một chuyến thăm, cậu đang vô tình đẩy gia đình ra xa hơn.
Nam cũng giống Linh, không phải người vô ơn. Cậu vẫn nhớ những buổi tối cả nhà quây quần đọc kinh, những lần đi lễ Chủ nhật cùng bố mẹ, và cả những bữa cơm đầy ắp tiếng cười. Nhưng giờ đây, cậu bị cuốn vào guồng quay của công việc, bạn bè, và những kế hoạch cá nhân. Nam tin rằng mình vẫn là một người con ngoan – cậu không cãi lời, không làm điều gì sai trái, và luôn lễ phép. Nhưng cậu không nhận ra rằng, sự thờ ơ của mình, dù không cố ý, đang làm trái tim bố mẹ tổn thương.
Sáng Chủ nhật, cả gia đình Minh-Thảo đến nhà thờ Thánh Antôn ở quận 7 để dự Thánh lễ. Linh và Nam đều vắng mặt. Linh bận một buổi họp nhóm khẩn cấp, còn Nam vẫn đang ở Đà Lạt. Trong nhà thờ, ánh sáng từ các ô kính màu chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng lung linh trên sàn đá. Tiếng hát thánh ca vang vọng, hòa cùng lời cầu nguyện của cộng đoàn. Bà Thảo quỳ trước tượng Đức Mẹ, đôi tay đan chặt, thì thầm: “Lạy Mẹ, xin cho con cái con bình an, và xin cho gia đình con được gắn bó như xưa.”
Ông Minh ngồi ở hàng ghế phía sau, mắt nhắm lại, lắng nghe bài giảng của cha xứ. Cha Nguyễn, một linh mục lớn tuổi với giọng nói trầm ấm, đang chia sẻ về lòng hiếu thảo: “Chúa Giêsu đã dạy chúng ta: ‘Hãy yêu thương người thân cận như chính mình.’ Người thân cận nhất của chúng ta là ai, nếu không phải là cha mẹ, là gia đình? Nhưng đôi khi, chúng ta lại quên mất họ, không phải vì ác ý, mà vì chúng ta quá bận rộn với những điều khác. Hãy nhớ, tình yêu cần được thể hiện bằng hành động, không chỉ giữ trong lòng.”
Lời cha xứ như chạm vào trái tim bà Thảo. Bà cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Bà nghĩ về Linh, về Nam, về những bữa cơm ngày càng vắng bóng con cái. Bà tự hỏi: “Mình đã làm gì sai? Mình đã nuôi dạy chúng nó trong đức tin, trong tình yêu, vậy sao bây giờ lại thế này?”
Sau Thánh lễ, bà Thảo nán lại trò chuyện với cha Nguyễn. Bà kể về nỗi lòng của mình, về sự xa cách trong gia đình, dù không có cãi vã hay xung đột. “Thưa cha, con không hiểu,” bà nói, giọng nghẹn ngào. “Chúng nó ngoan, không hư, không cãi. Nhưng sao con thấy xa cách quá. Có phải con đã làm mẹ không tốt?”
Cha Nguyễn mỉm cười, đặt tay lên vai bà, an ủi. “Chị Thảo, gia đình giống như ngọn lửa. Nếu không ai châm củi, không ai giữ ấm, lửa sẽ tắt. Con cái bận rộn, nhưng chị và anh Minh cũng cần lên tiếng, cần nhắc chúng nhớ rằng gia đình là nơi chúng thuộc về. Đôi khi, bất hiếu không phải là làm sai, mà là không làm gì cả. Chúa dạy chúng ta yêu thương bằng hành động, không chỉ bằng lời nói hay ý nghĩ. Chị hãy kiên nhẫn, nhưng cũng hãy mạnh dạn.”
Bà Thảo gật đầu, lòng bớt nặng nề hơn, nhưng vẫn còn nhiều băn khoăn. Bà biết cha Nguyễn nói đúng, nhưng làm sao để kéo Linh và Nam trở về, khi cả hai đều đang sống cuộc đời của riêng mình, và dường như không nhận ra rằng gia đình đang dần nguội lạnh?
Những ngày sau đó, sự xa cách trong gia đình Minh-Thảo ngày càng rõ rệt. Linh tiếp tục bị cuốn vào công việc. Một buổi tối, cô nhận được tin nhắn từ mẹ, nhưng lại quên trả lời vì bận trả lời email khách hàng. Khi nhớ ra, đã là nửa đêm, và cô tự nhủ: “Mai mình gọi.” Nhưng ngày mai, công việc lại cuốn cô đi, và cuộc gọi ấy không bao giờ diễn ra.
Nam, dù đã trở về Sài Gòn, vẫn ít ghé nhà. Cậu bận rộn với dự án mới, với những buổi cà phê cùng bạn bè, và những chuyến đi ngắn ngày. Một lần, cậu định ghé thăm bố mẹ, nhưng rồi một người bạn rủ đi xem phim, và cậu lại hoãn lại. “Cuối tuần mình về,” cậu nghĩ, nhưng cuối tuần đến, cậu lại có lý do khác.
Ông Minh và bà Thảo vẫn giữ thói quen nấu cơm mỗi tối, vẫn dọn mâm đủ bốn người, dù biết rằng Linh và Nam khó có mặt. Mỗi lần ngồi xuống bàn, nhìn hai chiếc ghế trống, trái tim họ lại nhói lên. Ông Minh ít nói hơn, thường ngồi lặng lẽ đọc báo hoặc xem tin tức. Bà Thảo bắt đầu hay ngồi một mình trong phòng khách, lật giở album ảnh cũ. Những bức ảnh chụp Linh và Nam lúc nhỏ, cả gia đình quây quần bên mâm cơm, đi nhà thờ, hay cùng nhau trang trí cây thông Noel. Bà mỉm cười, nhưng nước mắt lăn dài trên má.
Một buổi tối, bà Thảo ngồi trước bàn thờ, tay lần chuỗi Mân Côi. Ánh nến lung linh chiếu lên bức tượng Đức Mẹ. Bà thì thầm: “Lạy Chúa, lạy Mẹ, con đã làm gì sai? Sao gia đình con lại thế này? Xin Chúa soi sáng, để con biết phải làm gì.” Bà cầu nguyện, nhưng trong lòng vẫn là một khoảng trống không lời đáp.
Trong khi đó, Linh, sau một ngày làm việc mệt mỏi, ngồi một mình trong căn hộ của mình. Cô mở điện thoại, lướt qua mạng xã hội, và tình cờ đọc được một bài viết: “Có những kiểu bất hiếu không lời. Không cãi vã, không bỏ rơi, nhưng tình thân dần nguội lạnh vì sự thờ ơ.” Bài viết khiến cô giật mình. Cô nhớ lại những lần từ chối về ăn cơm với mẹ, những tin nhắn chưa trả lời, và ánh mắt buồn của bố. “Mình có phải là người như thế?” cô tự hỏi.
Linh nhìn quanh căn hộ của mình – hiện đại, tiện nghi, nhưng lạnh lẽo. Cô chợt nhận ra rằng, dù có thành công đến đâu, cô vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó. Cô cầm điện thoại, mở tin nhắn của mẹ, và lần này, cô trả lời: “Mẹ ơi, cuối tuần con về.” Nhưng khi nhấn gửi, cô không biết rằng, chỉ một tin nhắn thôi chưa đủ để hàn gắn khoảng cách đã hình thành.
Ở Đà Lạt, Nam cũng đang ngồi một mình trong quán cà phê, khi nhóm bạn đã về hết. Cậu mở điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ từ bố. Lòng cậu chợt nặng trĩu. Cậu nhớ lại những ngày còn nhỏ, khi bố thường chở cậu đi nhà thờ, dạy cậu đọc kinh. “Mình đã không gọi lại cho bố cả tuần nay,” cậu nghĩ. Nam bấm số gọi về, nhưng rồi lại ngập ngừng. “Thôi, mai về mình ghé nhà,” cậu tự nhủ. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết rằng, mỗi lần trì hoãn, cậu lại đẩy gia đình ra xa hơn một chút.
Mâm cơm nhà ông Minh và bà Thảo vẫn được dọn mỗi tối, nhưng ngày càng ít tiếng nói cười. Ngọn lửa tình thân, dù chưa tắt, đang dần yếu đi. Không ai trong gia đình làm điều gì sai, nhưng chính sự thờ ơ, sự bận rộn, và sự thiếu kết nối đang âm thầm gặm nhấm mái ấm ấy. Liệu Linh và Nam có nhận ra điều đó trước khi quá muộn? Liệu ông Minh và bà Thảo có tìm được cách thắp lại ngọn lửa trong nhà? Hành trình của gia đình này chỉ vừa bắt đầu, và phía trước còn nhiều thử thách, nhưng cũng đầy hy vọng, khi họ còn đức tin và tình yêu dành cho nhau.
Linh ngồi trong văn phòng tầng 25 của một tòa cao ốc ở quận 1, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt cô, đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn tập trung. Đồng hồ trên tường chỉ 7 giờ tối, nhưng với Linh, ngày làm việc vẫn chưa kết thúc. Cô đang chuẩn bị cho một buổi thuyết trình quan trọng với đối tác nước ngoài, một dự án quảng cáo có thể đưa cô lên một vị trí cao hơn trong công ty. Điện thoại rung liên tục với những thông báo từ email, tin nhắn nhóm, và ứng dụng quản lý công việc. Linh lướt qua màn hình, trả lời từng tin nhắn, từng email, như một cỗ máy được lập trình hoàn hảo.
Căn phòng làm việc của Linh là hình ảnh thu nhỏ của sự thành công: bàn gỗ bóng loáng, ghế xoay êm ái, và một tấm bằng khen treo trên tường – “Nhân viên xuất sắc năm 2024”. Ở tuổi 30, Linh đã đạt được những gì mà nhiều người chỉ dám mơ: một công việc đáng mơ ước, một căn hộ cao cấp ở quận 2, và một cuộc sống độc lập mà cô luôn tự hào. Cô thường nói với bạn bè: “Mình không cần dựa vào ai. Mình tự lo được mọi thứ.” Và cô tin rằng, đó là cách sống đúng đắn.
Nhưng tối hôm ấy, khi ánh đèn neon từ các tòa nhà bên ngoài hắt vào, Linh chợt cảm thấy một khoảng trống khó tả. Cô dừng tay gõ phím, tựa lưng vào ghế, và nhìn ra cửa sổ. Thành phố Sài Gòn vẫn rực rỡ, nhưng sao lòng cô lại trống trải đến thế? Cô nhớ lại tin nhắn đã gửi cho mẹ hôm qua: “Mẹ ơi, cuối tuần con về.” Nhưng rồi sáng nay, sếp gọi cô vào một cuộc họp khẩn, và kế hoạch về nhà lại bị gác lại. Linh tự nhủ: “Mẹ sẽ hiểu mà. Công việc quan trọng lắm.”
Căn hộ của Linh ở quận 2 là một không gian hiện đại, với nội thất tối giản và tầm nhìn ra sông Sài Gòn. Mỗi tối, cô trở về đây, thường là sau 9 giờ, đôi khi gần nửa đêm. Bữa tối của cô thường là một phần salad giao tận cửa, hoặc một ly cà phê sữa đá mua vội ở quán quen. Cô không có thời gian nấu ăn, cũng không muốn. “Đời mình là để làm việc lớn, không phải để quanh quẩn trong bếp,” Linh từng nói đùa với một đồng nghiệp. Nhưng sâu trong lòng, cô biết đó không hẳn là lý do thật sự. Cô chỉ đang chạy trốn – khỏi sự tĩnh lặng, khỏi những khoảnh khắc buộc cô phải đối diện với chính mình.
Tối thứ Sáu, Linh ngồi trên ghế sofa, mở laptop để kiểm tra email lần cuối trước khi đi ngủ. Điện thoại sáng lên, một tin nhắn từ mẹ: “Con ơi, mai mẹ làm bánh xèo, ghé về ăn nhé? Bố con nhắc con hoài.” Linh đọc tin nhắn, mỉm cười. Cô nhớ những buổi chiều cả nhà quây quần bên chảo bánh xèo nóng hổi, tiếng bố kể chuyện cười, tiếng Nam trêu mẹ. Nhưng rồi cô nhìn lịch làm việc trên màn hình: sáng mai có buổi họp nhóm, chiều phải gặp khách hàng. Linh thở dài, trả lời: “Mẹ ơi, mai con bận, để tuần sau con về nha.” Cô nhấn gửi, rồi đặt điện thoại xuống, không biết rằng tin nhắn ấy, dù ngắn gọn, lại khiến trái tim mẹ cô nhói lên.
Linh không phải người vô tâm. Cô yêu bố mẹ, luôn biết ơn vì những gì họ đã làm cho cô. Từ nhỏ, cô được nuôi dạy trong một gia đình Công giáo, nơi tình yêu và đức tin là nền tảng. Cô vẫn nhớ những buổi tối cả nhà đọc kinh Mân Côi, những lần đi lễ Chủ nhật, và những lời mẹ dạy: “Con ơi, Chúa luôn ở bên con, nhưng con cũng phải yêu thương người bên cạnh, nhất là gia đình.” Linh đã cố gắng sống đúng với những lời ấy. Cô gửi tiền về cho bố mẹ mỗi tháng, dù họ chưa bao giờ đòi hỏi. Tết vừa rồi, cô mua một chiếc máy lọc không khí đắt tiền tặng bố, vì biết ông hay bị ho. Cô nghĩ mình đã làm tròn bổn phận, thậm chí hơn thế. Nhưng cô không nhận ra rằng, những món quà, những đồng tiền, không thể thay thế một bữa cơm chung, một câu chuyện dài, hay một cái ôm thật chặt.
Cuối tuần, Linh quyết định dành một buổi tối để thư giãn. Cô rủ vài người bạn đi ăn ở một nhà hàng sang trọng ở quận 1. Không khí trong nhà hàng rộn ràng, tiếng cười nói vang lên khắp nơi. Linh mặc một chiếc váy thanh lịch, tóc búi cao, trông cô nổi bật giữa đám đông. Bạn bè khen cô thành công, xinh đẹp, và độc lập. “Mày đúng là hình mẫu lý tưởng,” một người bạn nói, nâng ly rượu chúc mừng. Linh cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến mắt cô.
Trong lúc chờ món ăn, Linh lướt điện thoại, và tình cờ đọc được một bài viết trên mạng xã hội. Tiêu đề khiến cô chú ý: “Bất hiếu hiện đại: Khi con cái ngoan ngoãn nhưng cha mẹ vẫn cô đơn.” Linh tò mò nhấn vào. Bài viết kể về những gia đình tưởng như bình yên, nhưng lại rạn nứt vì sự thờ ơ. “Có những đứa con lễ phép, thành đạt, gửi tiền về nhà, tặng quà lễ Tết, nhưng lại để cha mẹ cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Họ không cãi vã, không bỏ rơi, nhưng tình thân dần nguội lạnh vì thiếu sự quan tâm, thiếu những khoảnh khắc bên nhau.”
Linh đọc từng dòng, lòng chợt nhói lên. Cô nhớ lại những lần từ chối về ăn cơm với mẹ, những tin nhắn chưa trả lời, và ánh mắt buồn của bố khi cô vội vã rời nhà sau mỗi lần ghé thăm. “Mình có phải là người như thế?” cô tự hỏi. Bài viết kết thúc bằng một câu hỏi: “Bạn đã bao lâu rồi chưa ngồi xuống ăn một bữa cơm thật sự với bố mẹ? Không phải vì bổn phận, mà vì bạn muốn ở bên họ?”
Linh đặt điện thoại xuống, lòng nặng trĩu. Cô nhìn bạn bè đang cười đùa, nhưng đột nhiên cảm thấy lạc lõng. Cô nghĩ về bố mẹ, về ngôi nhà ở quận 7, về mâm cơm mà mẹ vẫn dọn mỗi tối dù cô và Nam hiếm khi có mặt. “Mình không làm gì sai,” Linh tự nhủ, cố xua đi cảm giác tội lỗi. “Mình bận, mình có cuộc sống riêng. Bố mẹ hiểu mà.” Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng những lời biện minh ấy không thể lấp đầy khoảng trống đang lớn dần trong gia đình.
Tối Chủ nhật, Linh trở về căn hộ, mệt mỏi sau một ngày làm việc. Cô mở tủ lạnh, lấy một chai nước, và ngồi xuống sofa. Căn hộ im lặng, chỉ có tiếng máy điều hòa khe khẽ. Linh nhìn quanh – mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng sao cô lại cảm thấy cô đơn? Cô cầm điện thoại, mở album ảnh, và lướt qua những bức ảnh cũ. Một bức ảnh chụp cả gia đình trong dịp Giáng sinh cách đây mười năm: Linh, Nam, bố, và mẹ đứng bên cây thông Noel, cười rạng rỡ. Linh nhớ cảm giác ấm áp của những ngày ấy, khi gia đình là tất cả với cô.
Cô mở tin nhắn của mẹ, đọc lại những dòng chữ: “Con ơi, mai mẹ làm bánh xèo, ghé về ăn nhé?” Linh chợt nhận ra rằng, đã hơn một tháng cô không về nhà, dù nhà bố mẹ chỉ cách chỗ cô chưa đầy 30 phút đi xe. Cô nhắn lại: “Mẹ ơi, tối mai con về ăn cơm nha.” Nhưng khi nhấn gửi, cô không chắc mình có thể giữ lời. Lịch làm việc tuần tới dày đặc, và cô không muốn làm sếp thất vọng.
Sáng thứ Hai, Linh thức dậy sớm, chuẩn bị cho một ngày bận rộn. Cô đến công ty, tham gia các cuộc họp, và xử lý hàng loạt email. Nhưng trong đầu cô, bài viết về “bất hiếu hiện đại” vẫn ám ảnh. Giờ nghỉ trưa, Linh ngồi một mình trong phòng ăn của công ty, mở điện thoại và tìm lại bài viết ấy. Cô đọc kỹ hơn, và lần này, một câu trong bài khiến cô dừng lại: “Tình thân giống như ngọn lửa. Nếu không ai châm củi, không ai giữ ấm, nó sẽ tắt. Đừng đợi đến khi chỉ còn tro tàn mới nhận ra mình đã mất đi điều quý giá nhất.”
Linh nghĩ về mẹ, về những bữa cơm mẹ vẫn nấu, về ánh mắt bố khi ông hỏi: “Linh gọi về chưa?” Cô nhớ lại lời cha xứ từng nói trong một buổi lễ mà cô tham dự cách đây lâu: “Chúa dạy chúng ta yêu thương bằng hành động. Một lời nói, một cử chỉ nhỏ, có thể làm nên điều kỳ diệu.” Linh tự hỏi: “Mình đã làm gì để thể hiện tình yêu với bố mẹ, ngoài những món quà và những đồng tiền?”
Chiều hôm ấy, Linh quyết định gọi điện cho mẹ. Chuông reo vài lần, rồi giọng bà Thảo vang lên, dịu dàng như mọi khi: “Linh hả con? Con khỏe không? Mẹ đang nấu cơm, tối nay có cá kho, con thích mà.” Linh mỉm cười, nhưng lòng cô nhói lên. “Dạ, con khỏe, mẹ ơi. Tối nay… con về ăn cơm được không?” Cô nói, giọng hơi ngập ngừng.
Bà Thảo im lặng một giây, rồi trả lời, giọng vui hẳn: “Được chứ con! Mẹ chờ con. Bố con nghe chắc mừng lắm.” Linh cúp máy, lòng nhẹ nhõm, nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng. Cô biết mình cần làm nhiều hơn một bữa cơm để hàn gắn khoảng cách đã hình thành. Nhưng ít nhất, đây là một bước đầu tiên.
Tối hôm ấy, Linh lái xe về nhà bố mẹ. Con hẻm nhỏ ở quận 7 vẫn quen thuộc, với tiếng trẻ con chơi đùa và mùi thức ăn thoảng ra từ các căn nhà. Linh bước vào sân, thấy mẹ đang tưới cây, còn bố ngồi ở phòng khách, đọc báo. “Con về rồi!” Linh gọi, cố làm giọng mình vui vẻ.
Bà Thảo quay lại, khuôn mặt rạng rỡ. “Linh! Vào nhà đi con, mẹ dọn cơm ngay.” Ông Minh gấp báo, đứng dậy, ánh mắt ông sáng lên. “Lâu quá không thấy con,” ông nói, giọng trầm nhưng ấm áp.
Linh ngồi xuống bàn ăn, nhìn mâm cơm quen thuộc: cá kho, canh chua, rau muống xào tỏi. Mọi thứ vẫn như xưa, nhưng có gì đó khác lạ. Cô nhận ra rằng, dù bố mẹ vẫn niềm nở, vẫn nấu những món cô thích, nhưng không khí không còn tràn đầy tiếng cười như trước. Bữa cơm diễn ra trong yên lặng, chỉ có vài câu hỏi thăm qua loa. “Công việc con ổn không?” “Dạ, ổn ạ.” “Con ăn thêm cá đi, mẹ kho mềm lắm.” “Dạ, cảm ơn mẹ.”
Linh nhìn hai chiếc ghế trống – chỗ của cô và Nam – và chợt hiểu rằng, sự vắng mặt của cô đã để lại một khoảng trống lớn hơn cô tưởng. Cô muốn nói gì đó, muốn hỏi bố mẹ về những ngày qua, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu. Sau bữa cơm, Linh giúp mẹ rửa chén, một việc mà cô hiếm khi làm trong những lần ghé thăm trước. “Mẹ ơi, con xin lỗi,” Linh nói, giọng nhỏ. “Con bận quá, nên ít về.”
Bà Thảo mỉm cười, đặt tay lên vai cô. “Mẹ biết con bận. Nhưng con về là mẹ vui rồi. Chỉ mong con đừng quên bố mẹ thôi.” Lời nói của mẹ nhẹ nhàng, nhưng khiến Linh nghẹn ngào. Cô nhận ra rằng, mẹ không trách cô, nhưng sự chờ đợi âm thầm của mẹ còn đau hơn bất kỳ lời trách móc nào.
Khi rời nhà, Linh lái xe về căn hộ, lòng trĩu nặng. Cô nghĩ về bài viết, về lời cha xứ, và về bữa cơm tối nay. Cô nhận ra rằng, thành công của mình, dù lớn đến đâu, cũng không thể lấp đầy khoảng trống mà cô đã vô tình tạo ra trong gia đình. Linh mở điện thoại, tìm một bài kinh Mân Côi trên mạng, và bắt đầu cầu nguyện, như cách mẹ từng dạy cô khi còn nhỏ. “Lạy Chúa, xin giúp con biết yêu thương gia đình bằng hành động, không chỉ bằng ý nghĩ. Xin giúp con thắp lại ngọn lửa trong nhà.”
Linh biết rằng, hành trình để hàn gắn gia đình sẽ không dễ dàng. Cô đã quen với sự độc lập, quen với việc đặt công việc lên trên hết. Nhưng tối hôm ấy, cô quyết tâm thay đổi, dù chỉ là những bước nhỏ. Cô nhắn tin cho mẹ: “Mẹ ơi, cuối tuần con về ăn bánh xèo nha. Con sẽ cố sắp xếp.” Lần này, cô tự hứa sẽ giữ lời.
Trong khi đó, ở nhà, bà Thảo ngồi trước bàn thờ, lần chuỗi Mân Côi. Ánh nến lung linh chiếu lên bức tượng Đức Mẹ. Bà cầu nguyện: “Lạy Mẹ, cảm ơn Mẹ đã đưa Linh về hôm nay. Xin Mẹ tiếp tục soi sáng cho con cái con, để chúng biết rằng gia đình là nơi chúng luôn thuộc về.” Bà mỉm cười, lòng nhẹ nhõm hơn. Ngọn lửa trong nhà, dù yếu, vẫn chưa tắt. Và bà tin rằng, với đức tin và tình yêu, ngọn lửa ấy sẽ được thắp sáng trở lại.
Trong căn nhà hai tầng ở quận 7, Sài Gòn, ánh đèn vàng dịu nhẹ từ phòng khách hắt ra sân, nơi bà Thảo đang tưới mấy chậu cây xanh. Đã gần 7 giờ tối, nhưng bà vẫn giữ thói quen chăm sóc khu vườn nhỏ mỗi ngày, như một cách để lấp đầy sự tĩnh lặng trong ngôi nhà giờ đây thường chỉ có hai người. Ông Minh ngồi trong phòng khách, đôi kính lão trễ xuống sống mũi, tay lật từng trang báo nhưng mắt ông không thực sự đọc. Tiếng tivi phát bản tin thời sự, nhưng không ai để tâm. Không khí trong nhà yên ả, nhưng là thứ yên ả khiến lòng người nặng trĩu.
Bà Thảo bước vào, lau tay vào tạp dề, nhìn ông Minh. “Minh ơi, cơm xong rồi. Dọn bàn ăn không?” Giọng bà nhẹ nhàng, nhưng mang một chút hy vọng mong manh. Ông Minh gật đầu, đặt tờ báo xuống. “Ừ, dọn đi. Biết đâu tối nay Linh hay Nam ghé về.” Lời ông nói như một thói quen, dù cả hai đều biết rằng khả năng ấy rất nhỏ. Linh, cô con gái lớn, đã về ăn cơm tuần trước, một lần hiếm hoi sau nhiều tháng. Nam, cậu con trai út, cũng vừa ghé qua, nhưng chỉ vội vã ăn một bữa rồi đi. Mâm cơm nhà ông Minh và bà Thảo vẫn được dọn đủ bốn người, nhưng hai chiếc ghế trống đã trở thành hình ảnh quen thuộc.
Bà Thảo vào bếp, mang ra tô canh chua cá lóc, đĩa thịt kho tàu, và dĩa rau muống xào tỏi. Mùi thức ăn thơm lừng, nhưng không đủ để xua tan sự lạnh lẽo trong không khí. Bà ngồi xuống, nhìn ông Minh, rồi nhìn hai chiếc ghế trống. “Hôm nay Nam nhắn là bận họp nhóm,” bà nói, như để phá vỡ sự im lặng. “Còn Linh thì sáng gọi, bảo tuần này phải đi công tác Đà Nẵng.”
Ông Minh gắp một miếng thịt, nhưng không ăn ngay. “Ừ, chúng nó bận mà,” ông đáp, giọng trầm đều, nhưng ánh mắt ông lộ rõ sự thất vọng. Ông đã nghe những lời ấy quá nhiều lần – “Con bận,” “Con họp,” “Con sẽ về sau.” Ông không trách con, vì ông biết Linh và Nam đều là những đứa con ngoan, lễ phép, và thành đạt. Nhưng ông không hiểu tại sao, dù không có cãi vã, không có xung đột, gia đình ông lại ngày càng xa cách. “Có phải mình già rồi, không còn quan trọng với chúng nó nữa?” ông nghĩ, nhưng không nói ra.
Bà Thảo cúi đầu, đan tay trên bàn, lẩm nhẩm một lời cầu nguyện ngắn trước bữa ăn: “Lạy Chúa, chúng con tạ ơn Chúa vì lương thực hôm nay. Xin Chúa chúc lành cho con cái chúng con, và xin giữ gia đình chúng con luôn gắn bó.” Ông Minh nhắm mắt, đáp “Amen,” nhưng trong lòng ông, lời cầu nguyện ấy mang một nỗi đau âm thầm. Ông cầu xin không chỉ cho bữa cơm, mà cho cả ngọn lửa tình thân đang dần yếu đi trong ngôi nhà này.
Ông Minh và bà Thảo đã cưới nhau hơn 35 năm. Họ gặp nhau trong một buổi sinh hoạt giáo xứ, khi cả hai còn trẻ, đầy nhiệt huyết và đức tin. Ông Minh, một kỹ sư xây dựng, luôn là người đàn ông trầm tính nhưng đáng tin cậy. Bà Thảo, từng là giáo viên tiểu học, là người phụ nữ dịu dàng, luôn đặt gia đình lên trên hết. Họ đã cùng nhau xây dựng một mái ấm, nuôi dạy Linh và Nam với tất cả tình yêu và sự hy sinh. Những năm tháng khó khăn, khi kinh tế gia đình eo hẹp, họ vẫn cố gắng cho con cái học hành tử tế, tham gia các hoạt động giáo xứ, và sống theo lời Chúa dạy: “Hãy yêu thương nhau như Ta đã yêu thương các con.”
Nhưng giờ đây, khi Linh và Nam đã lớn, đã thành đạt, ông Minh và bà Thảo lại cảm thấy mình như những người thừa trong chính ngôi nhà mình xây dựng. Linh, 30 tuổi, là trưởng phòng marketing của một công ty lớn. Cô độc lập, thông minh, và luôn bận rộn với công việc. Nam, 25 tuổi, là kỹ sư phần mềm, sống tự do trong căn hộ riêng và hiếm khi về nhà. Cả hai đều ngoan ngoãn, lễ phép, vẫn gọi về, vẫn tặng quà lễ Tết, nhưng những cuộc gọi ngày càng ngắn, những lần ghé thăm ngày càng thưa thớt. Ông Minh và bà Thảo không trách con, nhưng trái tim họ đau nhói mỗi lần nhìn mâm cơm chỉ có hai người.
Bà Thảo thường ngồi một mình trong phòng khách, lật giở album ảnh cũ. Những bức ảnh chụp Linh và Nam lúc nhỏ, cả gia đình quây quần bên mâm cơm, đi nhà thờ, hay cùng nhau trang trí cây thông Noel. Bà nhớ những ngày Linh còn bé, hay ôm mẹ hỏi: “Mẹ ơi, mai ăn gì?” Bà nhớ những lần Nam chạy theo bố, đòi được chở đi câu cá. Những khoảnh khắc ấy giờ đây như một giấc mơ xa xôi. “Chúa ơi, con đã làm gì sai?” bà thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. Bà không trách con, nhưng bà tự hỏi: “Tại sao gia đình mình lại thế này? Tại sao tình thân lại nguội lạnh, dù không ai làm điều gì sai?”
Ông Minh, dù ít nói, cũng mang một nỗi đau không kém. Ông luôn là người cha nghiêm khắc nhưng yêu thương. Ông tự hào khi thấy Linh và Nam trưởng thành, thành công. Nhưng ông không hiểu tại sao, dù ông đã cố gắng làm tròn vai trò của mình, gia đình ông lại thiếu đi sự gắn kết. Ông nhớ những buổi tối cả nhà đọc kinh Mân Côi, khi Linh và Nam còn nhỏ, ngồi bên ông, giọng non nớt đọc theo mẹ. Giờ đây, ông và bà Thảo vẫn đọc kinh mỗi tối, nhưng chỉ có hai người, và tiếng kinh vang lên trong sự tĩnh lặng buồn bã.
Một buổi chiều Chủ nhật, ông Minh và bà Thảo đến nhà thờ Thánh Antôn dự Thánh lễ. Như mọi khi, Linh và Nam vắng mặt. Linh đang ở Đà Nẵng, còn Nam bận một buổi họp nhóm. Trong nhà thờ, ánh sáng từ các ô kính màu chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng lung linh trên sàn đá. Tiếng hát thánh ca vang vọng, hòa cùng lời cầu nguyện của cộng đoàn. Bà Thảo quỳ trước tượng Đức Mẹ, đôi tay đan chặt, thì thầm: “Lạy Mẹ, xin cho con cái con bình an, và xin cho gia đình con được gắn bó như xưa.”
Bài giảng hôm ấy của cha Nguyễn, linh mục lớn tuổi, nói về lòng hiếu thảo. “Chúa Giêsu đã dạy chúng ta: ‘Hãy tôn kính cha mẹ.’ Nhưng lòng hiếu thảo không chỉ là chu cấp vật chất, không chỉ là lời nói lễ phép. Đó là sự quan tâm, là thời gian, là tình yêu được thể hiện bằng hành động. Cha mẹ không mong con cái giàu có, chỉ mong con cái nhớ rằng gia đình là nơi chúng thuộc về.” Lời cha xứ như chạm vào trái tim bà Thảo. Bà cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Bà nghĩ về Linh, về Nam, về những bữa cơm ngày càng vắng bóng con cái.
Ông Minh ngồi ở hàng ghế phía sau, lắng nghe từng lời. Ông nhớ lại lời Chúa trong Tin Mừng Mátthêu: “Hãy đến với Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho các ngươi” (Mt 11, 28). Ông cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, như đang mang một gánh nặng không tên. Ông cầu nguyện thầm: “Lạy Chúa, xin giúp con kiên nhẫn. Xin giúp gia đình con tìm lại tình thân đã mất.”
Sau Thánh lễ, bà Thảo nán lại trò chuyện với cha Nguyễn. Bà kể về nỗi lòng của mình, về sự xa cách trong gia đình, dù không có cãi vã hay xung đột. “Thưa cha, con không biết phải làm gì,” bà nói, giọng nghẹn ngào. “Chúng nó ngoan, không hư, nhưng sao con thấy xa cách quá. Có phải con đã làm mẹ không tốt?”
Cha Nguyễn mỉm cười, đặt tay lên vai bà, an ủi. “Chị Thảo, gia đình giống như ngọn lửa. Nếu không ai châm củi, không ai giữ ấm, lửa sẽ tắt. Con cái bận rộn, nhưng chị và anh Minh cũng cần lên tiếng, cần nhắc chúng nhớ rằng gia đình là nơi chúng thuộc về. Đôi khi, bất hiếu không phải là làm sai, mà là không làm gì cả. Chúa dạy chúng ta yêu thương bằng hành động, không chỉ bằng lời nói hay ý nghĩ. Chị hãy kiên nhẫn, nhưng cũng hãy mạnh dạn.”
Bà Thảo gật đầu, lòng bớt nặng nề hơn. Cha Nguyễn tiếp tục: “Chị nhớ câu chuyện Mát-ta và Maria trong Tin Mừng Luca chứ? Mát-ta bận rộn với công việc, nhưng Maria chọn ngồi bên Chúa, lắng nghe Ngài. Đôi khi, chúng ta cần dừng lại, lắng nghe nhau, thay vì chỉ lo toan những thứ bên ngoài. Chị và anh Minh hãy thử mời con cái về, không phải để trách móc, mà để chia sẻ, để nhắc chúng rằng gia đình là điều quan trọng nhất.”
Lời cha xứ khiến bà Thảo suy ngẫm. Bà nghĩ về những lần Linh và Nam về nhà, nhưng chỉ vội vã, như hoàn thành một nghĩa vụ. Bà tự hỏi: “Có phải mình cũng đã quá im lặng, đã quá chấp nhận sự xa cách này?” Bà quyết định sẽ làm điều gì đó, dù nhỏ, để thắp lại ngọn lửa trong gia đình.
Tối thứ Hai, bà Thảo gọi điện cho Linh. Chuông reo vài lần, rồi giọng Linh vang lên, hơi vội vã: “Mẹ ơi, con đang họp, có gì không mẹ?” Bà Thảo mỉm cười, dù biết Linh khó có thời gian nghe. “Không có gì đâu con. Mẹ chỉ muốn hỏi con khỏe không, và… cuối tuần về ăn cơm với bố mẹ nhé? Mẹ làm bánh xèo, món con thích.” Linh im lặng một giây, rồi trả lời: “Dạ, để con xem lịch, mẹ ơi. Tuần này con bận lắm, nhưng con sẽ cố.” Bà Thảo gật đầu, dù Linh không thấy. “Ừ, con cố nhé. Bố mẹ chờ con.”
Cúp máy, bà Thảo cảm thấy một chút hy vọng, nhưng cũng xen lẫn nỗi buồn. Bà biết Linh sẽ cố gắng, nhưng cô thường bị cuốn vào công việc, và lời hứa ấy có thể lại bị quên. Bà quay sang ông Minh, đang ngồi đọc báo. “Minh ơi, em vừa gọi cho Linh. Nó bảo sẽ cố về cuối tuần.” Ông Minh gật đầu, nhưng không nói gì. Ông đã quen với những lời hứa ấy, và ông không muốn hy vọng quá nhiều để rồi thất vọng.
Bà Thảo tiếp tục gọi cho Nam. Lần này, Nam bắt máy ngay. “Mẹ ơi, con khỏe, mẹ khỏe không?” giọng cậu vui vẻ, nhưng bà Thảo cảm nhận được sự vội vàng. “Mẹ khỏe, con. Cuối tuần con về ăn cơm nhé? Mẹ làm bún bò, món con thích.” Nam cười: “Dạ, để con xem, mẹ ơi. Cuối tuần con có hẹn với bạn, nhưng con sẽ sắp xếp.” Bà Thảo mỉm cười, nhưng lòng bà nhói lên. “Ừ, con cố nhé. Bố mẹ nhớ con.”
Sau cuộc gọi, bà Thảo ngồi xuống bàn thờ, lần chuỗi Mân Côi. Ánh nến lung linh chiếu lên bức tượng Đức Mẹ. Bà cầu nguyện: “Lạy Mẹ, xin giúp con cái con nhận ra giá trị của gia đình. Xin giúp con đủ kiên nhẫn để chờ đợi, và đủ can đảm để lên tiếng.” Bà nhớ lời cha Nguyễn: “Yêu thương bằng hành động.” Bà quyết định, nếu Linh và Nam không về cuối tuần này, bà sẽ đến thăm họ, mang theo một ít thức ăn, như một cách để nhắc họ rằng bố mẹ vẫn ở đây, vẫn chờ.
Những ngày sau đó, ông Minh bắt đầu thay đổi, dù rất nhỏ. Ông vốn ít nói, nhưng giờ ông cố gắng trò chuyện nhiều hơn với bà Thảo. Một buổi tối, khi cả hai ngồi ở phòng khách, ông nói: “Thảo ơi, em có nghĩ là mình nên làm gì đó không? Ý anh là, với Linh và Nam. Chúng nó bận, nhưng có phải mình cũng quá im lặng, quá dễ dàng chấp nhận chuyện chúng ít về?”
Bà Thảo nhìn ông, ngạc nhiên. Ông Minh hiếm khi bày tỏ cảm xúc, và lời nói ấy cho thấy ông cũng đang đau, cũng đang tìm cách cứu vãn gia đình. “Em cũng nghĩ thế, Minh ơi,” bà đáp. “Cha Nguyễn nói gia đình như ngọn lửa, cần châm củi để giữ ấm. Em định cuối tuần này, nếu chúng nó không về, em sẽ mang cơm qua cho Linh, rồi ghé chỗ Nam. Không phải để trách, chỉ để nhắc chúng rằng mình vẫn ở đây.”
Ông Minh gật đầu, ánh mắt ông sáng lên. “Ừ, em làm thế đi. Anh cũng sẽ gọi cho chúng, nói chuyện nhiều hơn. Anh không muốn… không muốn đến một ngày chúng ta chỉ còn là ký ức với chúng nó.” Lời ông nghẹn lại, và bà Thảo nắm tay ông, an ủi. Họ nhìn nhau, nhận ra rằng, dù đau, họ vẫn có nhau, vẫn có đức tin để tiếp tục.
Cuối tuần đến, Linh nhắn tin xin lỗi, nói rằng cô phải ở lại Đà Nẵng thêm vài ngày. Nam cũng nhắn, nói rằng cậu bận một buổi tiệc với bạn. Bà Thảo không trách, nhưng trái tim bà nhói lên. Bà chuẩn bị hai hộp cơm – một hộp cá kho và bánh xèo cho Linh, một hộp bún bò cho Nam – và quyết định mang đến cho con. Ông Minh đi cùng bà, dù ông không nói nhiều.
Khi đến căn hộ của Linh, bà Thảo gọi điện, nhưng Linh không ở nhà. Bà để hộp cơm trước cửa, kèm một mẩu giấy: “Linh ơi, mẹ mang cơm qua cho con. Khi nào rảnh, về ăn cơm với bố mẹ nhé. Bố mẹ yêu con.” Ở căn hộ của Nam, cậu đang ở nhà, nhưng đang bận họp trực tuyến. Nam ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy bố mẹ. “Mẹ ơi, bố ơi, sao bố mẹ qua đây?” cậu hỏi, giọng vừa vui vừa lúng túng.
Bà Thảo mỉm cười, đưa hộp cơm. “Mẹ mang bún bò cho con. Bố mẹ chỉ muốn thăm con một chút.” Nam cầm hộp cơm, lòng chợt ấm áp, nhưng cậu không biết phải nói gì. Ông Minh vỗ vai cậu: “Rảnh thì về nhà, Nam. Bố mẹ đợi.” Nam gật đầu, hứa sẽ về sớm, nhưng khi bố mẹ rời đi, cậu đứng lặng, nhìn hộp cơm, cảm giác tội lỗi dâng lên.
Tối hôm ấy, ông Minh và bà Thảo ngồi trước bàn thờ, đọc kinh Mân Côi. Ánh nến lung linh chiếu lên bức tượng Đức Mẹ. Họ cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin giúp chúng con giữ ngọn lửa gia đình không tắt. Xin soi sáng cho Linh và Nam, để chúng biết rằng gia đình là nơi chúng luôn thuộc về.” Họ không biết rằng, những hành động nhỏ của họ – những cuộc gọi, những hộp cơm, những lời nhắc nhở – đang gieo mầm cho sự thay đổi trong lòng con cái.
Bà Thảo nghĩ về lời cha Nguyễn: “Chỉ có một điều cần thiết thôi: Maria đã chọn phần tốt nhất” (Lc 10, 42). Bà nhận ra rằng, điều cần thiết nhất không phải là con cái thành công, mà là tình thân, là sự hiện diện của nhau. Bà quyết tâm tiếp tục chờ đợi, tiếp tục yêu thương, dù trái tim bà đôi khi đau nhói.
Ông Minh, dù ít nói, cũng tìm thấy sức mạnh trong đức tin. Ông nhớ lời Chúa: “Hãy mang lấy ách của Ta, vì ách của Ta thì êm ái” (Mt 11, 30). Ông biết rằng, gánh nặng của sự xa cách không thể biến mất ngay lập tức, nhưng với sự kiên nhẫn và tình yêu, họ có thể thắp lại ngọn lửa trong nhà.
Ngọn lửa ấy, dù yếu, vẫn chưa tắt. Và ông Minh, bà Thảo tin rằng, với ơn Chúa và sự nỗ lực của cả gia đình, nó sẽ bùng cháy trở lại, ấm áp hơn bao giờ hết.
Căn nhà ở quận 7 đã bắt đầu lấy lại chút không khí ấm áp, dù vẫn còn mong manh. Bà Thảo, sau một tuần nằm viện vì đột quỵ nhẹ, đã được về nhà, nhưng sức khỏe của bà vẫn yếu. Bác sĩ dặn bà phải nghỉ ngơi tuyệt đối, tránh căng thẳng, và theo dõi huyết áp thường xuyên. Ông Minh, Linh, và Nam thay nhau chăm sóc bà, từ việc nấu những bữa ăn nhẹ đến nhắc bà uống thuốc đúng giờ. Những ngày này, ngôi nhà không còn tĩnh lặng như trước. Tiếng nói cười, dù còn dè dặt, đã quay trở lại, như những tia lửa nhỏ đang cố gắng bùng lên trong lò sưởi gia đình.
Linh và Nam, sau cú sốc về sức khỏe của mẹ, bắt đầu thay đổi. Linh sắp xếp lại công việc, dành hai buổi tối mỗi tuần để về nhà ăn cơm. Nam cũng gác bớt những buổi tiệc với bạn, ghé nhà thường xuyên hơn. Họ không còn xem gia đình như một “nghĩa vụ” mà bắt đầu nhận ra rằng, những khoảnh khắc bên bố mẹ là món quà quý giá, có thể mất đi bất cứ lúc nào. Nhưng cả hai cũng hiểu rằng, sự thay đổi này không dễ dàng. Thói quen bận rộn, sự độc lập, và những khoảng cách vô hình đã hình thành qua nhiều tháng năm không thể xóa bỏ chỉ trong vài ngày. Họ cần một cú hích mạnh mẽ hơn, một lời nhắc nhở sâu sắc hơn, để thực sự quay về với gia đình.
Cơ hội ấy đến khi giáo xứ Thánh Antôn tổ chức một buổi tĩnh tâm cuối tuần với chủ đề “Gia đình – Ngọn lửa của Chúa”. Cha Nguyễn, linh mục phụ trách giáo xứ, đã mời cả gia đình Minh-Thảo tham gia, nhưng bà Thảo còn yếu, nên chỉ ông Minh, Linh, và Nam đi. Linh ban đầu ngần ngại, vì cô đã quen với nhịp sống vội vã và hiếm khi tham gia các hoạt động giáo xứ. Nam cũng không hào hứng, nghĩ rằng tĩnh tâm chỉ dành cho những người lớn tuổi. Nhưng cả hai đồng ý, một phần vì muốn làm bố mẹ vui, một phần vì họ cảm thấy cần tìm lại điều gì đó đã mất.
Buổi tĩnh tâm diễn ra tại một trung tâm mục vụ ở ngoại ô Sài Gòn, nơi có không gian yên bình với cây xanh và một nhà nguyện nhỏ. Khi gia đình Minh-Thảo đến, khoảng 50 người đã có mặt, từ những cặp vợ chồng lớn tuổi đến các bạn trẻ. Cha Nguyễn đứng trước cộng đoàn, nụ cười hiền hậu, giọng nói trầm ấm: “Hôm nay, chúng ta tụ họp để suy ngẫm về gia đình, nơi Chúa đã đặt ngọn lửa tình yêu. Nhưng ngọn lửa ấy, nếu không được chăm sóc, sẽ tắt. Chúng ta ở đây để học cách thắp lại nó, không chỉ cho chính mình, mà cho những người thân yêu.”
Linh ngồi ở hàng ghế giữa, cạnh bố và Nam. Cô lướt mắt quanh căn phòng, thấy những gương mặt khác nhau, nhưng tất cả đều mang một điểm chung: sự khao khát tìm lại ý nghĩa trong các mối quan hệ. Nam, ngồi bên cạnh, nghịch điện thoại, nhưng khi cha Nguyễn bắt đầu nói, cậu cất máy đi, lắng nghe. Bài giảng đầu tiên của cha dựa trên Tin Mừng Mátthêu: “Hãy yêu thương người thân cận như chính mình” (Mt 22, 39). Cha giải thích: “Người thân cận nhất của chúng ta là gia đình – cha mẹ, anh chị em, con cái. Nhưng đôi khi, chính những người gần gũi nhất lại bị chúng ta lãng quên. Không phải vì chúng ta ác ý, mà vì chúng ta quá bận rộn, quá mải mê với cuộc sống riêng.”
Lời cha Nguyễn chạm vào trái tim Linh. Cô nhớ lại những lần từ chối về ăn cơm với mẹ, những tin nhắn chưa trả lời, và ánh mắt buồn của bố. Cô cúi đầu, cảm giác tội lỗi dâng lên. Nam cũng không thoải mái. Cậu nghĩ về mẹ, về những hộp cơm mẹ mang đến căn hộ của cậu, về những lời hứa “tuần sau con về” mà cậu không giữ. Cậu tự hỏi: “Mình đã làm gì cho mẹ, ngoài những câu nói qua loa?”
Sau bài giảng, cha Nguyễn mời mọi người chia sẻ. Một người phụ nữ trung niên đứng lên, giọng nghẹn ngào: “Thưa cha, con luôn nghĩ mình là người con hiếu thảo. Con gửi tiền về cho bố mẹ, mua quà cho họ, nhưng con hiếm khi về nhà. Năm ngoái, bố con qua đời, và con nhận ra rằng, những món quà ấy không thể thay thế một bữa cơm, một câu chuyện. Con hối hận vì đã không dành thời gian cho bố.” Linh nghe, nước mắt chực trào. Cô nghĩ về mẹ, về cơn đột quỵ vừa qua. “Nếu mẹ không qua khỏi, mình sẽ thế nào?” cô tự hỏi.
Nam cũng bị câu chuyện ấy đánh động. Cậu nhớ buổi tĩnh tâm trước, khi cậu viết lá thư cho bố mẹ nhưng không nộp, vì thấy nó sáo rỗng. Giờ đây, cậu nhận ra rằng, dù vụng về, lá thư ấy là cách cậu đối diện với sự thật: cậu đã quá thờ ơ với gia đình. Cậu nhìn sang bố, thấy ông Minh ngồi lặng, ánh mắt xa xăm. Nam chợt nghĩ: “Bố cũng đang đau, nhưng bố không nói. Mình đã làm gì để bố vui?”
Buổi chiều, cha Nguyễn tổ chức một hoạt động: mỗi người viết một lá thư cho người thân, bày tỏ những điều chưa từng nói. “Đừng sợ vụng về,” cha nói. “Chúa không cần những lời hoa mỹ. Ngài chỉ cần trái tim chân thành.” Linh và Nam được giao nhiệm vụ viết thư cho bố mẹ. Họ ngồi ở hai góc khác nhau của căn phòng, mỗi người cầm một tờ giấy và cây bút, đối diện với những cảm xúc mà họ đã né tránh từ lâu.
Linh bắt đầu viết:
Kính gửi bố mẹ,
Con xin lỗi vì đã không ở bên bố mẹ nhiều hơn. Con luôn nghĩ rằng mình bận, rằng công việc quan trọng, nhưng con đã sai. Con đã để bố mẹ cô đơn, đặc biệt là mẹ, khi mẹ cần con nhất. Con nhớ những bữa cơm mẹ nấu, những lần bố chở con đi nhà thờ. Con hứa sẽ thay đổi, sẽ về nhà thường xuyên hơn, không chỉ để ăn cơm, mà để lắng nghe bố mẹ, để cùng bố mẹ đọc kinh như ngày xưa. Con yêu bố mẹ rất nhiều, dù con hiếm khi nói ra.
Con của bố mẹ, Linh.
Linh đọc lại, nước mắt rơi xuống giấy. Cô nhận ra rằng, viết những lời này không khó, nhưng sống theo chúng mới là thử thách. Cô gấp lá thư, định sẽ đưa cho mẹ khi về nhà.
Nam, ở góc kia, cũng viết, nhưng chậm hơn. Cậu không giỏi bày tỏ cảm xúc, và mỗi dòng chữ là một lần cậu đấu tranh với chính mình:
Kính gửi bố mẹ,
Con xin lỗi vì đã không làm tròn bổn phận của một người con. Con luôn nghĩ rằng mình còn thời gian, rằng bố mẹ sẽ mãi ở đó, nhưng khi mẹ bệnh, con mới nhận ra mình đã sai. Con đã quá mải mê với cuộc sống riêng, quên mất rằng bố mẹ đang chờ con. Con cảm ơn mẹ vì những hộp cơm, cảm ơn bố vì những lần dạy con làm người. Con hứa sẽ về nhà nhiều hơn, sẽ dành thời gian cho bố mẹ. Con yêu bố mẹ, dù con không giỏi nói ra.
Con của bố mẹ, Nam.
Nam gấp lá thư, nhưng không nộp ngay. Cậu muốn tự tay đưa nó cho bố mẹ, như một lời cam kết với chính mình. Cậu nhìn sang Linh, thấy chị đang lau nước mắt, và cậu biết rằng, cả hai đang cùng trải qua một hành trình sám hối.
Buổi tối, cha Nguyễn chia sẻ một bài giảng dựa trên Tin Mừng Luca, câu chuyện về Mát-ta và Maria (Lc 10, 38-42). “Mát-ta bận rộn với công việc, còn Maria chọn ngồi bên Chúa, lắng nghe Ngài. Cả hai đều yêu Chúa, nhưng Maria đã chọn phần tốt nhất. Trong gia đình, chúng ta thường giống Mát-ta, bận rộn với công việc, với cuộc sống, mà quên mất điều quan trọng nhất: lắng nghe nhau, yêu thương nhau bằng sự hiện diện.”
Linh nghe, cảm thấy như cha đang nói với chính cô. Cô đã sống như Mát-ta, luôn bận rộn với công việc, với những kế hoạch lớn, nhưng quên mất mẹ, quên mất bố. Cô nhớ lại lời mẹ nói trong bệnh viện: “Mẹ chỉ mong hai đứa ở đây.” Cô nhận ra rằng, điều mẹ cần không phải là tiền, không phải là quà, mà là sự hiện diện của cô.
Nam cũng bị bài giảng đánh động. Cậu nghĩ về những lần từ chối về nhà vì “bận đi với bạn,” những lần tắt máy khi bố gọi. Cậu nhận ra rằng, tự do mà cậu theo đuổi đã khiến cậu đánh mất những khoảnh khắc quý giá bên gia đình. Cậu thì thầm: “Lạy Chúa, xin giúp con chọn phần tốt nhất, như Maria.”
Sau bài giảng, cha Nguyễn mời mọi người cầu nguyện trước Thánh Thể. Trong nhà nguyện nhỏ, ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên Thánh Thể, tạo nên một không khí thiêng liêng. Linh quỳ xuống, lần chuỗi Mân Côi, cầu xin Chúa giúp cô thay đổi. “Lạy Chúa, xin tha thứ cho con vì đã thờ ơ với bố mẹ. Xin giúp con biết yêu thương bằng hành động, không chỉ bằng lời nói.” Nam cũng quỳ bên cạnh, cầu nguyện vụng về: “Lạy Chúa, xin giúp con làm một người con tốt. Xin cho mẹ con khỏe lại, và xin cho gia đình con gắn bó hơn.”
Ông Minh, ngồi ở hàng ghế sau, cũng cầu nguyện. Ông không viết lá thư như Linh và Nam, nhưng trong lòng, ông xin Chúa tha thứ vì đã quá im lặng, đã không đủ mạnh mẽ để kéo con cái về gần. Ông cầu xin: “Lạy Chúa, xin giúp gia đình con tìm lại ngọn lửa tình thân. Xin cho Thảo khỏe lại, và xin cho Linh, Nam biết trân trọng gia đình.”
Sau buổi tĩnh tâm, Linh và Nam trở về nhà với một tâm trạng khác. Họ không còn xem gia đình như một phần phụ trong cuộc sống, mà như một ưu tiên. Tối hôm ấy, cả gia đình quây quần ở phòng khách, dù bà Thảo vẫn yếu và phải ngồi trên ghế bành. Linh lấy lá thư ra, đọc cho bố mẹ nghe. Giọng cô run run, nhưng cô cố gắng nói hết. Khi đọc xong, cô ôm mẹ, nước mắt rơi: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con sẽ không để mẹ cô đơn nữa.”
Bà Thảo vuốt tóc con, mỉm cười: “Mẹ không trách con. Con về, mẹ vui rồi.” Ông Minh, dù ít nói, cũng đặt tay lên vai Linh, ánh mắt ông sáng lên. Nam, sau một lúc ngập ngừng, cũng đưa lá thư của mình cho bố. Ông Minh đọc, giọng ông nghẹn lại: “Nam, bố cảm ơn con. Bố mẹ chỉ mong hai đứa nhớ rằng, gia đình là nơi luôn chờ các con.”
Buổi tối hôm ấy, cả gia đình đọc kinh Mân Côi cùng nhau, lần đầu tiên sau nhiều năm. Tiếng kinh vang lên, hòa cùng ánh nến lung linh trước bàn thờ. Linh và Nam, dù vụng về, vẫn đọc theo mẹ, giọng non nớt như khi còn nhỏ. Bà Thảo nắm tay chồng, mỉm cười. Họ biết rằng, hành trình hàn gắn gia đình không thể hoàn thành trong một đêm, nhưng những bước nhỏ này – một lá thư, một lời xin lỗi, một buổi đọc kinh – là những tia lửa đang thắp lại ngọn lửa tình thân.
Những ngày sau, Linh và Nam bắt đầu tham gia nhiều hơn vào các hoạt động giáo xứ. Linh tình nguyện giúp tổ chức các buổi sinh hoạt cho giới trẻ, nơi cô chia sẻ câu chuyện của mình để nhắc nhở các bạn trẻ về giá trị của gia đình. Nam tham gia ca đoàn, dù giọng cậu không hay, nhưng cậu tìm thấy niềm vui khi hát thánh ca cùng mọi người. Họ nhận ra rằng, đức tin không chỉ là việc cầu nguyện một mình, mà là sống trong cộng đoàn, nơi họ học cách yêu thương và tha thứ.
Cha Nguyễn, trong một buổi gặp gỡ, nói với Linh và Nam: “Các con đang đi đúng hướng. Nhưng hãy nhớ, yêu thương gia đình là một hành trình dài. Sẽ có lúc các con mệt mỏi, muốn quay lại thói quen cũ. Khi ấy, hãy cầu nguyện, hãy tìm đến Chúa. Ngài sẽ ban sức mạnh để các con tiếp tục.”
Linh và Nam gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Họ biết rằng, “bất hiếu hiện đại” không chỉ là sự thờ ơ, mà là sự thiếu tỉnh thức trước tình yêu của gia đình. Họ cầu nguyện mỗi ngày, xin Chúa giúp họ sống tốt hơn, yêu thương nhiều hơn. Và trong trái tim họ, một ngọn lửa mới đang cháy – ngọn lửa của sự sám hối, của lòng biết ơn, và của tình thân.
Linh ngồi trong văn phòng ở quận 1, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt cô. Dù đã xin nghỉ phép một tuần khi mẹ nhập viện, cô nhanh chóng bị cuốn vào guồng quay công việc ngay sau đó. Dự án quảng cáo lớn mà cô phụ trách đang đến giai đoạn nước rút, và sếp liên tục nhắc nhở về tầm quan trọng của nó. Linh biết cô không thể bỏ bê công việc – đó là thành quả của bao năm phấn đấu – nhưng cô cũng không muốn lặp lại sai lầm cũ: đặt sự nghiệp lên trên gia đình.
Tối thứ Tư, Linh lái xe về nhà bố mẹ, mang theo một hộp bánh flan mà mẹ thích. Cô bước vào nhà, thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách, đan len, còn bố xem tin tức trên tivi. “Con về rồi!” Linh gọi, cố làm giọng mình vui vẻ. Bà Thảo ngẩng lên, khuôn mặt sáng rạng. “Linh! Vào ăn cơm đi con, mẹ nấu canh chua, món con thích.” Ông Minh gấp báo, đứng dậy, ánh mắt ông dịu dàng hơn thường lệ.
Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm áp, nhưng Linh nhận ra rằng, cô không biết phải nói gì để kéo dài câu chuyện. Cô hỏi: “Mẹ khỏe không? Bố có đi khám bác sĩ chưa?” Ông Minh và bà Thảo trả lời ngắn gọn, rồi hỏi lại về công việc của cô. Linh kể vài câu về dự án, nhưng rồi không khí lại rơi vào im lặng. Cô muốn chia sẻ nhiều hơn, muốn hỏi về những ngày mẹ ở bệnh viện, về những nỗi buồn mà mẹ từng giấu, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu. Thói quen sống độc lập, luôn tập trung vào bản thân, khiến cô vụng về trong việc kết nối.
Sau bữa cơm, Linh giúp mẹ rửa chén, một việc mà cô bắt đầu làm thường xuyên hơn. “Mẹ ơi, con xin lỗi,” cô nói, giọng nhỏ. “Con muốn về nhiều hơn, nhưng công việc bận quá. Con sợ không làm tròn được lời hứa.” Bà Thảo mỉm cười, đặt tay lên vai cô. “Mẹ biết con bận. Nhưng con cố gắng được thế này, mẹ vui rồi. Chỉ mong con đừng quên bố mẹ thôi.” Lời mẹ dịu dàng, nhưng khiến Linh nghẹn ngào. Cô nhận ra rằng, mẹ không đòi hỏi cô phải thay đổi ngay lập tức, nhưng sự chờ đợi âm thầm của mẹ là một lời nhắc nhở rằng, cô cần cố gắng hơn.
Vài ngày sau, Linh nhận được một email khẩn từ sếp, yêu cầu cô ở lại làm thêm giờ vào tối thứ Chủ nhật – đúng ngày cô hứa sẽ về ăn cơm với bố mẹ. Cô định từ chối, nhưng sếp nhấn mạnh rằng, đây là cơ hội để cô được cân nhắc thăng chức. Linh do dự, rồi trả lời: “Dạ, em sẽ ở lại.” Nhưng khi nhấn gửi, cô cảm thấy một luồng tội lỗi dâng lên. Cô gọi điện cho mẹ, giọng ngập ngừng: “Mẹ ơi, Chủ nhật này con phải làm thêm, chắc không về được. Con xin lỗi.”
Bà Thảo, ở đầu dây bên kia, im lặng một giây, rồi nói: “Không sao đâu con. Công việc quan trọng. Khi nào rảnh, con về.” Giọng mẹ vẫn dịu dàng, nhưng Linh nghe thấy một chút thất vọng. Cô cúp máy, ngồi lặng trong văn phòng, nghĩ về lá thư cô viết trong buổi tĩnh tâm: “Con hứa sẽ thay đổi.” Cô tự hỏi: “Mình thay đổi được bao nhiêu, hay chỉ là những lời nói suông?”
Nam, trong căn hộ nhỏ ở quận Bình Thạnh, cũng đang đối mặt với những thử thách của riêng mình. Sau buổi tĩnh tâm, cậu quyết tâm về nhà bố mẹ thường xuyên hơn, không chỉ để ăn cơm, mà để thực sự hiện diện. Cậu bắt đầu tham gia ca đoàn giáo xứ, dù giọng hát không hay, như một cách để giữ kết nối với đức tin và cộng đoàn. Nhưng cuộc sống của một kỹ sư phần mềm trẻ tuổi, với những dự án gấp rút và những buổi tụ tập bạn bè, không dễ để thay đổi.
Tối thứ Sáu, Nam ghé nhà bố mẹ, mang theo một chai nước ép táo – loại mẹ thích vì tốt cho huyết áp. Cậu bước vào nhà, thấy mẹ đang ngồi đan len, còn bố đang sửa một chiếc đèn bàn cũ. “Con về rồi!” Nam gọi, nụ cười rạng rỡ. Bà Thảo đứng dậy, ôm cậu. “Nam! Mẹ vừa nấu bún bò xong, vào ăn đi con.” Ông Minh nhìn cậu, ánh mắt ông có chút hài lòng, nhưng vẫn nghiêm nghị.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ hơn những lần trước. Nam kể về dự án mới ở công ty, về một lần cậu suýt làm hỏng phần mềm nhưng được đồng nghiệp cứu. Bà Thảo cười, còn ông Minh trêu: “Ngày xưa con nghịch thế, bố cũng cứu con hoài.” Nam cười lớn, cảm thấy không khí gia đình gần gũi hơn. Nhưng khi mẹ hỏi: “Cuối tuần con có về không? Mẹ định làm bánh xèo,” Nam ngập ngừng. Cậu nhớ rằng, nhóm bạn vừa rủ cậu đi Vũng Tàu cuối tuần. “Dạ, để con xem, mẹ ơi,” cậu trả lời, nhưng trong lòng biết rằng, cậu đang nghiêng về chuyến đi.
Sau bữa cơm, Nam ngồi lại với bố mẹ ở phòng khách. Bà Thảo lấy ra cuốn album ảnh cũ, chỉ cho Nam những bức ảnh thời cậu còn nhỏ. “Con nhớ cái này không?” bà hỏi, chỉ vào bức ảnh Nam mặc áo dài, đứng trước nhà thờ trong ngày Rước lễ lần đầu. Nam cười: “Dạ, nhớ. Lúc đó con hồi hộp lắm, sợ quên lời kinh.” Ông Minh xen vào: “Hồi đó con nghịch, nhưng ngoan. Bây giờ lớn rồi, bận rồi, ít về với bố mẹ.” Lời bố khiến Nam im lặng. Cậu muốn nói rằng cậu đang cố gắng, nhưng cậu biết rằng, những lần về nhà của cậu vẫn chưa đủ.
Cuối tuần, Nam quyết định đi Vũng Tàu với bạn, dù đã hứa với mẹ sẽ về ăn bánh xèo. Cậu nhắn tin xin lỗi: “Mẹ ơi, cuối tuần này con bận, để tuần sau con về nha.” Khi nhấn gửi, cậu cảm thấy một chút áy náy, nhưng rồi tự nhủ: “Mình còn trẻ, mình cần vui chơi. Mẹ sẽ hiểu.” Ở Vũng Tàu, cậu cười đùa với bạn, nhưng trong lòng, cậu không thực sự thoải mái. Cậu nghĩ về mẹ, về ánh mắt bố, và về lời cha Nguyễn trong buổi tĩnh tâm: “Yêu thương bằng hành động, không chỉ bằng ý nghĩ.”
Trong khi Linh và Nam vật lộn với những thói quen cũ, ông Minh và bà Thảo tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Bà Thảo, dù sức khỏe yếu, vẫn cố gắng nấu những bữa cơm mà con thích, vẫn gọi điện hỏi thăm, và vẫn cầu nguyện mỗi tối trước bàn thờ. Ông Minh, dù ít nói, bắt đầu chủ động hơn. Ông gọi điện cho Linh và Nam, không chỉ để nhắc họ về nhà, mà để chia sẻ những câu chuyện nhỏ, như việc ông sửa xong chiếc đèn bàn hay việc mẹ trồng thêm một chậu hoa mới.
Một buổi tối, khi Linh và Nam đều không về, ông Minh và bà Thảo ngồi ở phòng khách, đọc kinh Mân Côi. Ánh nến lung linh chiếu lên bức tượng Đức Mẹ. Bà Thảo cầu nguyện: “Lạy Mẹ, xin giúp con cái con tìm đường về. Xin cho chúng con đủ kiên nhẫn để chờ đợi.” Ông Minh nắm tay vợ, nói: “Thảo ơi, chúng nó đang cố. Anh thấy Linh và Nam khác rồi. Chỉ cần mình không bỏ cuộc, chúng nó sẽ về.”
Bà Thảo gật đầu, mỉm cười. Bà nhớ lời cha Nguyễn: “Gia đình giống như ngọn lửa. Cần châm củi, cần giữ ấm.” Bà quyết định làm điều gì đó để kéo con cái gần hơn. Bà gọi điện cho Linh và Nam, mời cả hai về ăn một bữa cơm đặc biệt vào cuối tuần sau, nhân dịp kỷ niệm 35 năm ngày cưới của bà và ông Minh. “Bố mẹ không tổ chức lớn, chỉ muốn cả nhà ngồi với nhau,” bà nói. Linh và Nam đều hứa sẽ về, và lần này, cả hai quyết tâm giữ lời.
Cuối tuần, Linh và Nam cùng về nhà bố mẹ. Linh mang theo một bó hoa cẩm chướng, còn Nam mang một chiếc bánh kem nhỏ. Bà Thảo, dù vẫn yếu, đã chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn: cá kho tộ, canh chua, bánh xèo, và bún bò – những món mà cả gia đình yêu thích. Ông Minh, lần đầu tiên sau nhiều năm, mặc áo sơ mi trắng, trông ông trẻ trung hơn thường lệ.
Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm áp, nhưng không phải không có những khoảnh khắc vụng về. Linh cố gắng kể một câu chuyện vui về công việc, nhưng rồi lại rơi vào im lặng. Nam hỏi bố về chiếc đèn bàn, nhưng không biết tiếp lời thế nào. Ông Minh và bà Thảo, với sự kiên nhẫn của mình, dẫn dắt câu chuyện, kể về những ngày đầu họ gặp nhau, về những khó khăn khi nuôi Linh và Nam khôn lớn. “Bố mẹ không mong gì nhiều,” bà Thảo nói, giọng dịu dàng. “Chỉ mong hai con khỏe, và thỉnh thoảng về với bố mẹ, thế là đủ.”
Linh và Nam nhìn nhau, ánh mắt đầy cảm xúc. Linh đứng dậy, ôm mẹ. “Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã không ở bên bố mẹ nhiều hơn. Con hứa sẽ cố gắng, không chỉ là về ăn cơm, mà là thực sự ở đây, với bố mẹ.” Nam cũng nói, giọng nghẹn: “Con cũng xin lỗi. Con sẽ không để công việc hay bạn bè làm con quên gia đình nữa.” Ông Minh vỗ vai hai con, ánh mắt ông rưng rưng: “Bố mẹ chỉ cần thế. Gia đình mình, dù có lúc xa cách, vẫn là nhà.”
Sau bữa cơm, cả gia đình ngồi ở phòng khách, đọc kinh Mân Côi. Tiếng kinh vang lên, hòa cùng ánh nến lung linh. Linh và Nam, dù vẫn chưa quen, đọc theo mẹ, giọng nhỏ nhưng chân thành. Bà Thảo nắm tay chồng, mỉm cười. Họ biết rằng, ngọn lửa gia đình đang được thắp lại, dù còn yếu, nhưng đã có những tia sáng đầu tiên.
Những ngày sau, Linh và Nam tiếp tục cố gắng. Linh từ chối một buổi làm thêm để về ăn cơm với bố mẹ, dù điều đó khiến cô bị sếp phê bình. Nam hủy một chuyến đi chơi với bạn để ở nhà giúp bố sửa lại hàng rào sân. Nhưng không phải lúc nào họ cũng thành công. Có lần, Linh lỡ hẹn vì một cuộc họp bất ngờ, và Nam quên gọi lại khi mẹ nhắn tin. Mỗi lần vấp ngã, họ lại cảm thấy tội lỗi, nhưng họ không bỏ cuộc. Họ cầu nguyện mỗi ngày, xin Chúa ban sức mạnh để vượt qua thói quen cũ.
Ông Minh và bà Thảo, với lòng kiên nhẫn và đức tin, tiếp tục chờ đợi và khuyến khích con. Họ không trách khi Linh hay Nam lỡ hẹn, mà chỉ nhẹ nhàng nhắc: “Khi nào rảnh, về với bố mẹ nhé.” Họ biết rằng, tình yêu thương là cách duy nhất để kéo con cái trở về.
Cha Nguyễn, trong một buổi gặp gỡ giáo xứ, nói với Linh và Nam: “Các con đang đi đúng hướng, nhưng hành trình chuộc lỗi không bao giờ dễ. Hãy nhớ lời Chúa: ‘Hãy mang lấy ách của Ta, vì ách của Ta thì êm ái’ (Mt 11, 30). Chúa sẽ ban sức mạnh, nếu các con kiên nhẫn và khiêm nhường.”
Linh và Nam gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng. Họ biết rằng, để thắp lại ngọn lửa gia đình, họ cần thời gian, cần sự chân thành, và cần đức tin. Nhưng họ sẵn sàng, vì họ đã nhận ra rằng, gia đình là nơi họ thuộc về, là ngọn lửa đáng để gìn giữ mãi mãi.
Nam, trong căn hộ nhỏ ở quận Bình Thạnh, cũng đang đấu tranh với hành trình của riêng mình. Sau buổi tĩnh tâm và bữa cơm kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ, cậu quyết tâm thay đổi. Cậu về nhà thường xuyên hơn, tham gia ca đoàn giáo xứ, và cố gắng trò chuyện nhiều hơn với bố mẹ. Nhưng Nam không giỏi bày tỏ cảm xúc, và mỗi lần cố gắng, cậu lại cảm thấy vụng về, như một đứa trẻ tập đi.
Một buổi tối thứ Sáu, Nam ghé nhà bố mẹ, mang theo một lọ mật ong mà mẹ thích dùng để pha trà. Cậu bước vào nhà, thấy mẹ đang ngồi đan len, còn bố đang đọc báo. “Con về rồi!” Nam gọi, nụ cười rạng rỡ. Bà Thảo đứng dậy, ôm cậu. “Nam! Mẹ vừa nấu bún bò xong, vào ăn đi con.” Ông Minh nhìn cậu, ánh mắt ông có chút hài lòng, nhưng vẫn nghiêm nghị.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ, nhưng Nam nhận ra rằng, cậu không biết cách kéo dài câu chuyện. Cậu hỏi: “Mẹ khỏe không? Bố có đi câu cá nữa không?” Ông Minh trả lời ngắn gọn: “Bố già rồi, ít đi. Mẹ con khỏe hơn, nhưng phải nghỉ ngơi nhiều.” Nam gật đầu, nhưng không biết nói gì tiếp. Cậu muốn hỏi về những ngày mẹ ở bệnh viện, về những lần bố mẹ chờ cậu, nhưng cậu sợ chạm vào những vết thương cũ.
Sau bữa cơm, Nam ngồi lại với bố ở phòng khách, trong khi Linh và mẹ rửa chén. Ông Minh kể về một lần ông sửa chiếc xe đạp cho Nam khi cậu còn nhỏ. “Hồi đó con nghịch lắm, làm gãy cả bánh xe, nhưng bố sửa được. Bây giờ con lớn rồi, bố không sửa được gì cho con nữa.” Lời bố khiến Nam nghẹn lại. Cậu muốn nói rằng cậu cần bố, không chỉ để sửa xe, mà để dạy cậu làm người, nhưng cậu chỉ gật đầu, mỉm cười.
Tối hôm ấy, Nam gọi điện cho Linh, chia sẻ nỗi lòng. “Chị ơi, em muốn gần bố mẹ hơn, nhưng em không biết làm sao. Mỗi lần nói chuyện, em thấy mình vụng về quá. Em sợ mình không làm được như chị.” Linh, ở đầu dây bên kia, mỉm cười: “Nam, chị cũng vụng về. Nhưng bố mẹ không cần mình hoàn hảo. Họ chỉ cần mình ở đó, thật lòng. Em cứ thử, từng chút một. Cầu nguyện đi, Chúa sẽ giúp.”
Nam nghe lời chị, quỳ trước bàn thờ nhỏ trong căn hộ, lần chuỗi Mân Côi. “Lạy Chúa, xin giúp con biết yêu thương bố mẹ. Xin giúp con vượt qua sự vụng về, để con có thể nói những điều con muốn.” Cậu nhận ra rằng, để chuộc lỗi, cậu cần kiên nhẫn với chính mình, cần học cách mở lòng, dù điều đó không dễ.
Trong khi Linh và Nam cố gắng thay đổi, ông Minh và bà Thảo cũng đang trải qua hành trình của riêng mình. Họ đã tha thứ cho con cái từ lâu, nhưng họ cũng cần tha thứ cho chính mình – vì những lần im lặng, vì những lần không đủ mạnh mẽ để kéo Linh và Nam về. Bà Thảo, dù sức khỏe yếu, vẫn giữ thói quen nấu cơm, gọi điện cho con, và cầu nguyện mỗi tối. Ông Minh, dù ít nói, bắt đầu chủ động hơn, từ việc sửa lại sân vườn đến việc trò chuyện với con về những chuyện nhỏ nhặt.
Một buổi chiều, bà Thảo ngồi với ông Minh ở sân trước, nhìn mấy chậu cây xanh. “Minh ơi, anh có thấy không? Linh và Nam đang cố gắng. Chúng nó không hoàn hảo, nhưng chúng nó đang về với mình.” Ông Minh gật đầu, ánh mắt ông dịu dàng. “Ừ, anh thấy. Anh cũng xin lỗi em, Thảo. Anh là chồng, là bố, mà không làm tốt. Anh để em cô đơn quá lâu.” Bà Thảo nắm tay chồng, mỉm cười: “Mình có nhau, có Chúa, là đủ rồi. Linh và Nam đang thay đổi, mình phải tin.”
Tối hôm ấy, cả gia đình quây quần ở phòng khách, đọc kinh Mân Côi. Linh và Nam, dù vẫn vụng về, đọc theo mẹ, giọng nhỏ nhưng chân thành. Ông Minh nhìn con, lòng ông nhẹ nhõm. Ông nhớ lời cha Nguyễn: “Tha thứ là cách chúng ta thắp lại ngọn lửa gia đình. Chúa đã tha thứ cho chúng ta, chúng ta cũng phải tha thứ cho nhau.” Ông nhận ra rằng, tha thứ không chỉ là buông bỏ oán trách, mà là mở lòng để yêu thương trở lại.
Ngày lễ Giáng sinh đến, mang theo cơ hội để gia đình Minh-Thảo thực sự đoàn tụ. Linh đề xuất cả nhà cùng trang trí cây thông Noel, như khi cô và Nam còn nhỏ. Nam đồng ý, và cả hai xin nghỉ làm sớm để về nhà. Họ mang theo đèn nháy, quả châu, và một ngôi sao nhỏ để đặt trên đỉnh cây. Bà Thảo, dù yếu, vẫn ngồi ở phòng khách, hướng dẫn con cách treo đèn. Ông Minh, lần đầu tiên sau nhiều năm, tham gia, dù ông chỉ lặng lẽ đưa đồ cho con.
Khi cây thông hoàn thành, cả gia đình đứng quanh, ngắm những ánh đèn lấp lánh. Linh bật một bài thánh ca Giáng sinh, và tiếng nhạc vang lên, hòa cùng không khí ấm áp. “Như ngày xưa, phải không mẹ?” Linh hỏi, giọng rưng rưng. Bà Thảo gật đầu, nước mắt lăn dài: “Ừ, như ngày xưa. Mẹ mừng vì cả nhà mình lại ở đây.”
Sau đó, cả gia đình đi dự Thánh lễ Đêm Giáng sinh tại nhà thờ Thánh Antôn. Trong nhà thờ, ánh sáng từ các ô kính màu chiếu xuống, tiếng hát “Hang Bê-lem” vang vọng. Cha Nguyễn chia sẻ: “Giáng sinh là thời gian của sự tha thứ và đoàn tụ. Chúa đã đến thế gian để mang tình yêu, và Ngài mời gọi chúng ta mang tình yêu ấy đến gia đình mình.” Linh và Nam lắng nghe, lòng tràn đầy cảm xúc. Họ nhìn bố mẹ, nhận ra rằng, dù họ đã vấp ngã, dù họ từng thờ ơ, tình yêu của bố mẹ vẫn không đổi.
Sau Thánh lễ, cả gia đình trở về nhà, ăn một bữa cơm đơn giản nhưng đầy ý nghĩa: bánh xèo, cá kho, và một ít bánh quy mẹ làm. Họ trò chuyện, cười đùa, và lần đầu tiên sau nhiều năm, không khí gia đình thực sự tràn ngập niềm vui. Linh kể về một lần cô làm hỏng kế hoạch quảng cáo, và Nam trêu: “Chị mà cũng sai à? Em tưởng chị hoàn hảo!” Cả nhà cười lớn, và ông Minh, dù ít nói, cũng xen vào: “Hồi nhỏ hai đứa sai hoài, bố mẹ vẫn thương.”
Những ngày sau Giáng sinh, Linh và Nam tiếp tục cố gắng. Linh bắt đầu từ chối những buổi làm thêm không cần thiết, dành thời gian giúp mẹ nấu ăn hoặc cùng bố đi chợ. Nam tham gia ca đoàn thường xuyên hơn, và mỗi lần về nhà, cậu cố gắng trò chuyện nhiều hơn, dù vẫn vụng về. Họ không còn xem gia đình như một nghĩa vụ, mà như một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Ông Minh và bà Thảo, với lòng kiên nhẫn và đức tin, tiếp tục khuyến khích con. Họ không nhắc lại những lần Linh và Nam vắng nhà, mà chỉ trân trọng những khoảnh khắc hiện tại. Mỗi tối, cả gia đình đọc kinh Mân Côi, và tiếng kinh trở thành sợi dây gắn kết họ. Linh và Nam, qua những lời cầu nguyện, học cách tha thứ cho chính mình, buông bỏ cảm giác tội lỗi để tập trung vào việc yêu thương.
Cha Nguyễn, trong một buổi gặp gỡ giáo xứ, nói với cả gia đình: “Các con đã thắp lại ngọn lửa gia đình, nhưng hãy nhớ, lửa cần được chăm sóc mỗi ngày. Hãy tiếp tục cầu nguyện, tiếp tục yêu thương, và Chúa sẽ ban ơn để các con đi tiếp.” Linh và Nam gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng. Họ biết rằng, hành trình hàn gắn không bao giờ kết thúc, nhưng với sự tha thứ, lòng khiêm nhường, và đức tin, ngọn lửa gia đình sẽ không bao giờ tắt.
Tối hôm ấy, cả gia đình ngồi quanh mâm cơm, ánh nến lung linh trên bàn thờ. Linh gắp một miếng cá kho cho mẹ, Nam rót nước cho bố, và ông Minh, lần đầu tiên, nói: “Bố mẹ cảm ơn hai con, vì đã về.” Bà Thảo nắm tay chồng, mỉm cười: “Gia đình mình là món quà của Chúa.” Ngọn lửa tình thân, từng yếu ớt, giờ đây đang cháy sáng, ấm áp và bền bỉ, như ánh sáng Giáng sinh vẫn còn lưu lại trong lòng họ.
Căn nhà hai tầng ở quận 7, Sài Gòn, giờ đây tràn ngập ánh sáng và hơi ấm. Những chậu cây xanh trước sân được bà Thảo chăm sóc mỗi ngày vẫn tươi tốt, như biểu tượng cho sức sống mới của gia đình Minh-Thảo. Trong phòng khách, cây thánh giá gỗ treo trên tường và bức tượng Đức Mẹ ở góc sân như những người bạn thầm lặng, chứng kiến hành trình dài của gia đình từ sự xa cách đến đoàn tụ. Mâm cơm tối không còn chỉ có hai người. Linh và Nam, sau những biến cố, những lần vấp ngã, và những nỗ lực chuộc lỗi, đã trở thành những người con thực sự của ngôi nhà này – không chỉ về mặt thể chất, mà còn trong trái tim.
Hành trình của gia đình Minh-Thảo không hề dễ dàng. Biến cố sức khỏe của bà Thảo, buổi tĩnh tâm tại giáo xứ, và những bước đi vụng về để hàn gắn đã dạy họ một bài học sâu sắc: gia đình là ngọn lửa cần được chăm sóc mỗi ngày, bằng tình yêu, sự tha thứ, và đức tin. Giờ đây, khi mùa Phục sinh năm 2026 đến gần, gia đình này đã sẵn sàng để khép lại một chương đau buồn và mở ra một chương mới, nơi tình thân là trung tâm của mọi điều.
Linh đứng trong bếp nhà bố mẹ, tay khuấy nồi canh chua cá lóc, mùi thơm nồng nàn bay khắp căn bếp nhỏ. Cô mặc một chiếc áo thun đơn giản, tóc buộc cao, trông gần gũi hơn so với hình ảnh trưởng phòng marketing trong bộ vest thanh lịch. Hôm nay là thứ Bảy, và Linh đã xin nghỉ cả ngày để về nhà, không chỉ để ăn cơm, mà để cùng mẹ chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ cho mùa Phục sinh. Cô đã thay đổi nhiều kể từ sau Giáng sinh, khi cả gia đình quây quần trang trí cây thông Noel và dự Thánh lễ Đêm Giáng sinh. Cô không còn đặt công việc lên trên hết, mà học cách cân bằng, đặt gia đình làm ưu tiên.
Sự thay đổi của Linh không diễn ra ngay lập tức. Cô từng vấp ngã, từng lỡ hẹn với bố mẹ vì những cuộc họp khẩn, từng bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi vì những năm tháng thờ ơ. Nhưng qua những lời cầu nguyện, những lời nhắc nhở từ cha Nguyễn, và tình yêu vô điều kiện của bố mẹ, Linh đã học cách tha thứ cho chính mình. Cô bắt đầu từ những điều nhỏ: về nhà ăn cơm ba buổi mỗi tuần, giúp mẹ nấu ăn, cùng bố sửa lại sân vườn, và tham gia tích cực hơn vào các hoạt động giáo xứ. Cô tình nguyện tổ chức các buổi sinh hoạt cho giới trẻ, chia sẻ câu chuyện của mình để nhắc nhở họ về giá trị của gia đình.
Hôm nay, Linh đang chuẩn bị một mâm cơm đặc biệt để chào đón mùa Phục sinh. Cô nhìn mẹ, đang ngồi ở bàn bếp, thái rau muống với đôi tay còn hơi run vì di chứng của cơn đột quỵ. “Mẹ ơi, mẹ nghỉ đi, để con làm hết,” Linh nói, giọng dịu dàng. Bà Thảo mỉm cười: “Mẹ khỏe mà, Linh. Thấy con về, mẹ vui lắm. Hồi nhỏ con hay đòi mẹ dạy nấu canh chua, giờ con nấu ngon hơn mẹ rồi.” Linh cười, nhưng mắt cô rưng rưng. Cô nhớ những ngày cô xem nhẹ những bữa cơm mẹ nấu, những lần cô từ chối về nhà vì “bận”. Giờ đây, mỗi khoảnh khắc bên mẹ là một món quà mà cô trân trọng.
Nam bước vào nhà, tay xách một túi hoa quả và một chai nước ép táo – món mẹ thích. Cậu mặc áo thun, quần jeans, trông trẻ trung và gần gũi. Kể từ sau Giáng sinh, Nam đã thay đổi đáng kể. Cậu không còn xem căn hộ ở quận Bình Thạnh là “thế giới tự do” của mình, mà nhận ra rằng, ngôi nhà thực sự là nơi có bố mẹ, có chị Linh, có những bữa cơm và những lời kinh chung. Cậu vẫn làm việc chăm chỉ ở công ty khởi nghiệp, nhưng cậu đã học cách nói “không” với những buổi tiệc không cần thiết, những chuyến đi chơi xa, để dành thời gian cho gia đình.
Sự thay đổi của Nam cũng không dễ dàng. Cậu từng vụng về trong việc trò chuyện với bố mẹ, từng hủy lời hứa về nhà vì một chuyến đi với bạn. Nhưng qua buổi tĩnh tâm, qua những lần đọc kinh Mân Côi cùng gia đình, Nam đã tìm thấy sức mạnh trong đức tin. Cậu tiếp tục tham gia ca đoàn giáo xứ, dù giọng hát vẫn chưa hay, và mỗi lần hát thánh ca, cậu cảm thấy gần gũi hơn với Chúa và với gia đình. Cậu cũng bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình với các bạn trẻ trong giáo xứ, khuyến khích họ dành thời gian cho bố mẹ trước khi quá muộn.
Hôm nay, Nam vào bếp, thấy Linh và mẹ đang chuẩn bị cơm. “Chị Linh, chị nấu canh chua mà ngon hơn mẹ là em không tin đâu!” cậu trêu, làm cả ba cười lớn. Bà Thảo vỗ vai cậu: “Nam nghịch thế, hồi nhỏ cũng đòi ăn canh chua, giờ lớn rồi, có chịu giúp mẹ nấu đâu.” Nam cười, xắn tay áo: “Hôm nay con giúp, mẹ ơi. Chị Linh, chỉ em cách kho cá đi!” Linh giả vờ nghiêm nghị: “Học thì học, nhưng đừng làm hỏng món của chị!” Không khí bếp rộn ràng tiếng cười, như những ngày xưa, khi Linh và Nam còn nhỏ, quây quần bên mẹ.
Ông Minh ngồi ở sân trước, sửa lại một chậu cây bị nghiêng. Ông mặc áo sơ mi cũ, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt sáng rực. Kể từ khi Linh và Nam bắt đầu về nhà thường xuyên, ông Minh đã thay đổi. Ông không còn im lặng như trước, mà chủ động trò chuyện với con, từ những chuyện nhỏ như sửa đồ trong nhà đến những kỷ niệm ngày xưa. Ông cũng bắt đầu tham gia nhiều hơn vào các hoạt động giáo xứ, cùng bà Thảo chuẩn bị cho các buổi lễ lớn như Phục sinh.
Bà Thảo, dù sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục, đã tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Bà vẫn nấu những bữa cơm mà con thích, vẫn đan len, và vẫn cầu nguyện mỗi tối trước bàn thờ. Biến cố đột quỵ, dù đau đớn, đã trở thành một ân sủng, vì nó đánh thức Linh và Nam, kéo họ trở về với gia đình. Bà thường nói với ông Minh: “Chúa đã ban cho mình một cơ hội, Minh ơi. Mình phải cảm ơn Ngài.”
Hôm nay, bà Thảo ngồi ở phòng khách, nhìn Linh và Nam trong bếp, lòng tràn đầy hạnh phúc. Ông Minh bước vào, đặt chậu cây xuống, và ngồi cạnh vợ. “Thảo ơi, em thấy không? Nhà mình lại như xưa rồi,” ông nói, giọng trầm ấm. Bà Thảo nắm tay chồng, mỉm cười: “Ừ, như xưa, mà còn hơn thế. Linh và Nam không chỉ về, chúng nó thực sự ở đây, với mình.” Ông Minh gật đầu, mắt ông rưng rưng. Ông nhớ những ngày chỉ có hai vợ chồng bên mâm cơm, những lần chờ đợi con trong cô đơn. Giờ đây, nỗi đau ấy đã được thay bằng niềm vui.
Chiều thứ Bảy, cả gia đình Minh-Thảo quây quần trong bếp, chuẩn bị một mâm cơm đặc biệt để chào đón mùa Phục sinh. Linh và Nam cùng mẹ làm bánh xèo, cá kho, canh chua, và một đĩa gà nướng – món mà bố thích. Ông Minh, dù không vào bếp, vẫn phụ giúp bằng cách bày bàn, đặt một lọ hoa cẩm chướng ở giữa. Không khí rộn ràng, tràn ngập tiếng cười và những câu trêu đùa.
Khi mâm cơm được dọn lên, cả gia đình ngồi quanh bàn, ánh nến lung linh từ bàn thờ chiếu sáng căn phòng. Bà Thảo dẫn đầu lời cầu nguyện trước bữa ăn: “Lạy Chúa, chúng con tạ ơn Ngài vì mùa Phục sinh, vì tình yêu và sự tha thứ của Ngài. Xin chúc lành cho gia đình chúng con, để chúng con luôn biết yêu thương và gìn giữ nhau.” Cả nhà đáp “Amen,” và Linh, Nam, ông Minh đều cảm nhận một sự bình an sâu sắc.
Bữa cơm bắt đầu với những câu chuyện rôm rả. Linh kể về một buổi sinh hoạt giới trẻ ở giáo xứ, nơi cô chia sẻ câu chuyện của gia đình mình và nhận được nhiều sự đồng cảm. Nam kể về một lần cậu hát sai nốt trong ca đoàn, làm mọi người cười nghiêng ngả. Ông Minh, lần đầu tiên, kể một câu chuyện hài hước về thời ông còn trẻ, khi ông cố gắng gây ấn tượng với bà Thảo nhưng làm đổ cả ly cà phê lên áo. Bà Thảo cười lớn, xen vào: “Hồi đó bố các con vụng về, nhưng mẹ vẫn thương!” Cả nhà cười vang, và Linh, Nam nhận ra rằng, những khoảnh khắc như thế này mới là điều làm nên một gia đình.
Giữa bữa cơm, Linh đứng dậy, nâng ly nước ép táo. “Bố mẹ, Nam, con muốn nói một điều,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Con xin lỗi vì những năm tháng con đã thờ ơ, đã để bố mẹ cô đơn. Con cảm ơn bố mẹ vì đã luôn chờ con, và cảm ơn Nam vì đã cùng con thay đổi. Con hứa sẽ tiếp tục cố gắng, để gia đình mình mãi là ngọn lửa không tắt.” Cô nhìn bố mẹ, mắt rưng rưng.
Nam cũng đứng lên, hơi lúng túng nhưng chân thành: “Con cũng xin lỗi. Con từng nghĩ tự do là tất cả, nhưng con sai. Gia đình mới là nơi con thuộc về. Con cảm ơn bố mẹ, cảm ơn chị Linh, và cảm ơn Chúa vì đã cho con cơ hội sửa sai.” Cậu nhìn bố mẹ, giọng run run.
Ông Minh và bà Thảo nhìn con, nước mắt lăn dài. Ông Minh, dù ít nói, cũng đứng dậy, giọng trầm ấm: “Bố mẹ không trách hai con. Các con đã về, đã thay đổi, là món quà lớn nhất với bố mẹ. Bố mẹ cảm ơn Chúa vì gia đình mình.” Bà Thảo nắm tay chồng, nói: “Gia đình mình là ân sủng của Chúa. Mẹ chỉ mong chúng ta mãi ở bên nhau, như hôm nay.”
Cả gia đình ôm nhau, tiếng cười hòa lẫn với nước mắt. Mâm cơm, dù đơn giản, trở thành biểu tượng cho tình thân đã được hàn gắn, cho ngọn lửa đã được thắp sáng sau bao ngày lụi tàn.
Sau bữa cơm, cả gia đình đi dự Thánh lễ Phục sinh tại nhà thờ Thánh Antôn. Trong nhà thờ, ánh sáng từ các ô kính màu chiếu xuống, tiếng hát “Chúa đã sống lại” vang vọng. Cha Nguyễn chia sẻ: “Phục sinh là thời gian của sự sống mới, của sự tha thứ và đoàn tụ. Chúa đã sống lại để mang tình yêu đến thế gian, và Ngài mời gọi chúng ta mang tình yêu ấy đến gia đình, đến cộng đoàn.” Linh và Nam lắng nghe, lòng tràn đầy cảm xúc. Họ nhìn bố mẹ, nhận ra rằng, hành trình của họ không chỉ là hàn gắn gia đình, mà là sống theo lời Chúa, lan tỏa tình yêu đến những người xung quanh.
Sau Thánh lễ, Linh và Nam tiếp tục tham gia các hoạt động giáo xứ. Linh tổ chức một buổi hội thảo về “Gia đình trong thời hiện đại”, mời các bạn trẻ và phụ huynh đến chia sẻ. Cô kể câu chuyện của gia đình mình, về cách họ vượt qua “bất hiếu hiện đại” để tìm lại tình thân. Nhiều người trẻ xúc động, hứa sẽ gọi điện cho bố mẹ, sẽ về nhà thường xuyên hơn. Nam cũng tham gia, dù hơi ngại ngùng, chia sẻ về việc cậu học cách yêu thương gia đình qua những hành động nhỏ. Cậu khuyến khích các bạn trong ca đoàn: “Đừng đợi đến khi bố mẹ bệnh mới nhận ra họ quan trọng. Hãy về nhà, ngay hôm nay.”
Ông Minh và bà Thảo, dù không đứng lên chia sẻ, là nguồn cảm hứng thầm lặng. Họ tham gia các buổi cầu nguyện của giáo xứ, hỗ trợ chuẩn bị cho các lễ lớn, và luôn mỉm cười khi thấy con cái trưởng thành. Họ biết rằng, ngọn lửa gia đình không chỉ cháy trong nhà họ, mà đang lan tỏa đến cộng đoàn, như ánh sáng Phục sinh lan tỏa khắp thế gian.
Những tháng sau, gia đình Minh-Thảo tiếp tục duy trì thói quen quây quần. Linh chuyển về gần nhà bố mẹ hơn, thuê một căn hộ ở quận 7 để tiện ghé thăm. Nam, dù vẫn ở căn hộ cũ, dành hầu hết cuối tuần ở nhà, giúp bố sửa đồ hoặc cùng mẹ nấu ăn. Họ không còn xem gia đình như một phần phụ, mà như trung tâm của cuộc sống. Mỗi tối, cả gia đình đọc kinh Mân Côi, và tiếng kinh trở thành sợi dây gắn kết họ, nhắc họ về tình yêu và đức tin.
Một buổi tối, cả gia đình ngồi quanh mâm cơm, ánh nến lung linh trên bàn thờ. Linh gắp một miếng cá kho cho mẹ, Nam rót nước cho bố, và ông Minh, lần hiếm hoi, kể một câu chuyện cười, làm cả nhà cười vang. Bà Thảo nhìn con, nhìn chồng, lòng tràn đầy hạnh phúc. “Gia đình mình là món quà của Chúa,” bà nói, giọng dịu dàng. “Mẹ cảm ơn các con, cảm ơn Minh, và cảm ơn Chúa vì đã đưa chúng ta trở lại với nhau.”
Linh nắm tay mẹ, nói: “Con cảm ơn mẹ, vì đã luôn chờ con.” Nam cũng nói: “Con cảm ơn bố, vì đã dạy con làm người.” Ông Minh nhìn cả nhà, ánh mắt ông sáng rực: “Bố mẹ chỉ mong thế này, mãi mãi.”
Ngọn lửa gia đình, từng yếu ớt, giờ đây cháy sáng, ấm áp và bền bỉ. Nó không chỉ là ngọn lửa trong ngôi nhà quận 7, mà là ánh sáng của tình yêu, sự tha thứ, và đức tin, lan tỏa đến những người xung quanh. Gia đình Minh-Thảo, qua hành trình dài, đã tìm lại nhau, và họ biết rằng, với Chúa ở bên, ngọn lửa ấy sẽ không bao giờ tắt.
Câu chuyện khép lại với hình ảnh mâm cơm ấm áp, nơi bốn người quây quần, cười nói, và cầu nguyện. Bên ngoài, thành phố Sài Gòn vẫn hối hả, nhưng trong ngôi nhà nhỏ, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại tình thân – món quà quý giá nhất mà Chúa đã ban tặng.
Lm. Anmai, CSsR