Mấy hôm nay cư dân mạng bàn nhiều về sư Minh Tuệ, nhà cháu không rành lắm món này nên không quan tâm. Không quan tâm nhưng cứ đập vào mắt, nên bèn phải quan tâm. Và vì quan tâm nên cuối cùng lại bị ông này khuất phục, và giờ thì, rất nể ông này.
Này nhé, rất trẻ, từng đi bộ đội, bố mẹ còn. Đùng phát xuất gia. Và không tuyên ngôn, không rao giảng, không đệ tử, ông lẳng lặng làm điều mình cho là đúng, là Sư Minh Tuệ thực hành 13 Hạnh Đầu Đà.
Và té ra để làm được điều mình cho là đúng ấy khó vô cùng.
Trước hết là bị các “thầy có danh” tấn công, có ông thầy tấn công sư Minh Tuệ rất chợ búa, rất… xôi thịt, như thể ông Minh Tuệ cướp đi của ông ta miếng thịt đã sắp vào miệng.
Sau nữa là bị các đệ tử làm phiền, dù ông nói rất nhiêu lần, không nhận ai làm đệ tử, ai đi theo ông là làm bạn ông, thầy ông, chứ ông không làm thầy ai.
Chuyện ông đi trên đường té ra bây giờ là việc hết sức khó khăn khi xung quanh ông luôn có hàng trăm người, hâm mộ có, yêu quý có, phật tử có và tò mò cũng có, ticktoker có, facebooker có vân vân, khiến cho có người lo lắng, rằng các nhu cầu cá nhân của ông sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, ví dụ… đầu ra.
Có cái clip ông đi bộ qua Vinh, những người yêu và ủng hộ ông phải đi vòng ngoài, nắm tay nhau để bảo vệ ông, để ông không bị quấy rầy bởi những người tò mò, hâm mộ và cả hàng trăm máy quay, điện thoại livestream.
Có chị phụ nữ biếu ông chai nước, ông cám ơn, nói mình có rồi xin phép không nhận, nhưng vẫn lôi ông đứng lại hỏi chuyện, vấn đề là, tay kia lăm lăm cái điện thoại đang quay và hỏi những câu chả ăn nhập gì.
Than ôi, giờ muốn tịnh tâm mà hành đạo cũng khó quá.
Tới tận khi mệt, kiếm được gốc cây ngồi nghỉ, ông vẫn bị bao vây bởi các… máy điện thoại và những câu phỏng vấn, có những câu rất ngô nghê, hỏi để mà hỏi, hỏi để mình có mặt trong khuôn hình…
Nhưng nghe ông nói chuyện thì rất thích. Mộc mạc, chân thành, không rao giảng, xưng con chứ không xưng thầy với ai. Khác hẳn mấy ông nhà cháu hay thấy trên ticktok, béo nhẫy, to béo, rao giảng như… thầy, lên xe xuống thảm…
Và té ra, hình như ông ở Gia Lai, hình như ông đã học ở trung cấp Lâm Nghiệp Gia Lai (hình như thôi ạ, nhà cháu nghe một nhóm các bạn trẻ bảo nhau thế).
Ông xứng đáng là một hiện tượng, khi mà cả đời và đạo bây giờ đều rất… không tĩnh lặng. Và ông cần tĩnh lặng để thực hiện ước nguyện của mình. Ôi có khi rồi ngài lại phải ngửa cổ lên mà than: ai cho tôi tịnh tâm…
Nhà cháu rất thích cái tranh vẽ ông, nên xin phép tác giả nhặt lại trên mạng đưa về. VCH