Kỹ năng sống

SÂU SẮC TRONG TỪNG KHOẢNH KHẮC (Truyện ngắn của Lm. Anmai, CSsR)

SÂU SẮC TRONG TỪNG KHOẢNH KHẮC

Trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên dòng sông lặng lẽ, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận dưới bầu trời xanh thẳm, có một cậu bé tên là Minh. Minh lớn lên trong một gia đình Công giáo thuần thành, nơi mà mỗi buổi tối, cả nhà quây quần bên bàn ăn, ánh đèn dầu leo lét soi sáng những trang Kinh Thánh được đọc vang. Cha mẹ Minh, những người nông dân cần cù, luôn dạy cậu rằng cuộc sống giống như một cây bút chì trong tay Chúa – sắc nét khi mới bắt đầu, đầy hứa hẹn với những nét vẽ đầu tiên, nhưng sẽ mòn đi qua từng va chạm, từng khoảnh khắc của cuộc đời. Ông nội Minh, một người thợ mộc già với đôi tay chai sần và nụ cười hiền hậu, thường ngồi bên lò sưởi, kể cho Minh nghe câu chuyện về cây bút chì. “Cháu ơi,” ông nói, giọng trầm ấm, “mỗi lần con vẽ một nét, con để lại dấu ấn trên trang giấy cuộc đời. Nhưng đừng sợ khi cây bút mòn đi, vì chính trong sự mòn mỏi ấy, Chúa sẽ dùng con để viết nên những điều kỳ diệu.”

Minh, với đôi mắt sáng ngời và trái tim tràn đầy nhiệt huyết, luôn háo hức với cuộc sống. Cậu thích chạy nhảy trên những con đường đất đỏ, đuổi theo đàn bướm vàng trên cánh đồng, và trò chuyện với bất kỳ ai cậu gặp. Minh có một tài năng đặc biệt: cậu có thể khiến mọi người cười, ngay cả trong những ngày u ám nhất. Ở trường học nhỏ của làng, Minh là tâm điểm của sự chú ý. Thầy cô yêu mến cậu vì sự thông minh, bạn bè quý cậu vì sự hào sảng. Nhưng cuộc sống, như cây bút chì, không phải lúc nào cũng sắc nét và dễ dàng. Khi Minh lên mười hai tuổi, một biến cố lớn ập đến gia đình cậu, làm thay đổi mãi mãi cuộc đời non trẻ của cậu.

Cha Minh, một người nông dân chăm chỉ, bị tai nạn trong lúc cày ruộng. Một chiếc máy cày cũ kỹ trục trặc, khiến ông ngã và bị thương nặng ở chân. Bác sĩ ở thị trấn nói rằng ông sẽ không bao giờ đi lại được như trước. Tin này như một nhát dao cắt vào trái tim cả gia đình. Mẹ Minh, một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lặng lẽ, phải gánh vác mọi thứ. Bà làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, từ việc đồng áng đến bán rau ngoài chợ. Nhà Minh, vốn đã nghèo, nay càng thêm túng quẫn. Minh, dù còn nhỏ, cũng bắt đầu làm những công việc lặt vặt trong làng – nhặt củi, chăn bò, hay giúp các bác hàng xóm sửa hàng rào – để kiếm thêm tiền phụ giúp mẹ.

Những ngày tháng ấy, Minh cảm thấy trái tim mình như bị mài mòn. Nụ cười rạng rỡ của cậu dần tắt. Những giấc mơ về việc học hành, về một ngày được khám phá thế giới ngoài ngôi làng nhỏ bé, dường như tan biến như sương sớm. Có lần, khi ngồi một mình bên bờ sông, Minh hét lên với bầu trời: “Chúa ơi, tại sao Ngài để chuyện này xảy ra? Cháu đã làm gì sai?” Nhưng bầu trời vẫn lặng im, chỉ có tiếng gió khẽ lùa qua những ngọn lúa, như thể chẳng có câu trả lời nào dành cho cậu. Minh cảm thấy cô đơn, như thể cây bút chì trong tay cậu đã gãy đôi, không thể viết tiếp câu chuyện của mình.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng dòng sông, Minh lặng lẽ bước vào nhà thờ nhỏ của làng. Nhà thờ ấy, với những bức tường gạch cũ kỹ và cây thánh giá gỗ sờn màu, luôn là nơi Minh tìm thấy chút an ủi. Cậu ngồi ở hàng ghế cuối, đầu cúi thấp, lòng nặng trĩu. Cha xứ, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc trắng và nụ cười hiền hậu, nhìn thấy Minh. Cha bước đến, đặt tay lên vai cậu và hỏi: “Con đang nghĩ gì thế, Minh?” Minh ngập ngừng, rồi như dòng nước vỡ bờ, cậu kể hết nỗi lòng mình – về cha, về mẹ, về những khó khăn, và cả về sự im lặng của Chúa, điều khiến cậu cảm thấy như bị bỏ rơi. Cha xứ lắng nghe, không ngắt lời, đôi mắt ông ánh lên sự thấu hiểu.

Khi Minh ngừng nói, cha xứ mỉm cười và dẫn cậu ra khu vườn sau nhà thờ, nơi những khóm hoa hướng dương đang nở rộ, vươn mình kiêu hãnh dưới ánh nắng. “Minh này,” cha nói, giọng trầm tĩnh, “con có thấy những bông hoa này không? Chúng không bao giờ tranh cãi với mặt trời, không hỏi tại sao trời mưa hay tại sao nắng gắt. Chúng chỉ lặng lẽ hướng về ánh sáng, dù ngày đó có khó khăn thế nào. Cuộc sống của chúng ta cũng vậy. Có những lúc, điều khôn ngoan nhất là im lặng và tin cậy vào Chúa. Sự im lặng không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh để con mở lòng mình ra, để Chúa vẽ nên những nét đẹp trên trang giấy cuộc đời con.”

Lời của cha xứ như một ngọn gió mát lành thổi qua tâm hồn Minh. Cậu bắt đầu suy nghĩ về sự im lặng – không phải sự im lặng của sự bỏ cuộc, mà là sự im lặng của sự tin cậy. Minh nhớ đến câu Kinh Thánh mà cha xứ thường đọc trong thánh lễ, trong sách Ha-ba-cúc 2:20: “Đức Giê-hô-va ngự trong đền thánh Ngài; trước mặt Ngài, mọi người trên đất hãy lặng thinh.” Câu ấy, giờ đây, vang vọng trong lòng cậu. Minh nhận ra rằng, trong những khoảnh khắc khó khăn, Chúa không luôn trả lời bằng lời nói rõ ràng, nhưng Ngài luôn hiện diện, như ánh sáng dịu dàng của buổi sớm mai, như tiếng nước chảy êm đềm của dòng sông.

Từ đó, Minh thay đổi cách cậu đối diện với cuộc sống. Cậu bắt đầu cầu nguyện nhiều hơn, không phải để xin Chúa thay đổi hoàn cảnh, mà để xin Ngài ban cho cậu sức mạnh và sự kiên nhẫn. Cậu cũng học cách im lặng trước những lời trêu chọc của đám trẻ trong làng, những kẻ gọi cậu là “đứa trẻ nghèo khổ” hay cười nhạo gia đình cậu. Thay vì tranh cãi hay nổi giận, Minh chọn mỉm cười và tiếp tục làm việc chăm chỉ. Cậu giúp mẹ chăm sóc cha, học cách nấu những bữa cơm đơn sơ nhưng đầy yêu thương, và dành thời gian học hành vào ban đêm, dù chỉ dưới ánh đèn dầu yếu ớt.

Thời gian trôi qua, Minh lớn lên thành một chàng trai mạnh mẽ, không chỉ về thể chất mà còn về tâm hồn. Cậu quyết định học nghề thợ mộc, tiếp nối truyền thống của ông nội. Dưới sự hướng dẫn của một người thợ lành nghề trong làng, Minh học cách biến những khúc gỗ thô ráp thành những món đồ đẹp đẽ – từ chiếc bàn mộc mạc đến những khung cửa sổ tinh xảo. Mỗi sản phẩm cậu làm ra đều mang dấu ấn của sự kiên nhẫn và yêu thương, như thể cậu đang khắc lên gỗ những bài học mà cuộc đời đã dạy cậu. Minh cũng trở thành một người lãnh đạo trong cộng đoàn Công giáo của làng. Cậu tổ chức các buổi cầu nguyện, giúp đỡ những gia đình khó khăn, và đặc biệt, cậu luôn lắng nghe những ai đang đau khổ, như cách cha xứ đã từng lắng nghe cậu.

Nhưng cuộc sống không ngừng thử thách Minh. Khi cậu hai mươi lăm tuổi, một trận lũ lớn bất ngờ ập đến ngôi làng. Mưa trút xuống suốt nhiều ngày, dòng sông hiền hòa ngày nào giờ hóa thành một con thú dữ, cuốn trôi nhà cửa, mùa màng, và cả nhà thờ nhỏ bé của làng. Dân làng rơi vào tuyệt vọng. Một số người bắt đầu chỉ trích lẫn nhau, tranh cãi về việc ai đã không chuẩn bị tốt, ai đáng trách. Có người thậm chí bỏ làng mà đi, tìm kiếm một nơi khác để bắt đầu lại. Minh, dù cũng đau lòng khi thấy những gì gia đình và cộng đồng đã xây dựng bị phá hủy, chọn cách im lặng. Cậu nhớ đến câu Kinh Thánh trong Ha-ba-cúc, về sự lặng thinh trước sự hiện diện của Chúa. Minh hiểu rằng, trong lúc hỗn loạn, tiếng nói lớn nhất không phải là tiếng tranh cãi, mà là tiếng của sự đoàn kết và tin cậy.

Minh tập hợp dân làng, không phải để tranh luận hay tìm người chịu trách nhiệm, mà để cùng nhau cầu nguyện. Dưới bầu trời xám xịt, bên bờ sông giờ đây ngập bùn lầy, họ nắm tay nhau, hát thánh ca và cầu xin Chúa ban sức mạnh. Giọng hát của họ, dù yếu ớt giữa tiếng gió gào, lại mang một sức mạnh kỳ diệu, như thể Chúa đang lắng nghe. Sau buổi cầu nguyện, Minh dẫn đầu một nhóm thanh niên bắt tay vào xây dựng lại. Họ dựng những căn nhà tạm từ tre và gỗ, dọn dẹp đống đổ nát, và từng bước khôi phục ngôi làng. Minh không bao giờ nói nhiều, nhưng hành động của cậu truyền cảm hứng cho mọi người. Một cụ già trong làng, người đã chứng kiến nhiều thăng trầm, nói với Minh: “Con trai, con như ngọn đèn lặng lẽ, không cần lời nói để soi sáng, mà dùng chính cuộc sống của mình để làm chứng cho Chúa.”

Nhiều năm trôi qua, Minh lập gia đình với một cô gái hiền lành tên Thảo, người cũng lớn lên trong ngôi làng và chia sẻ niềm tin sâu sắc với cậu. Họ có ba đứa con – hai trai, một gái – và Minh dạy chúng những bài học mà cậu đã học được từ cuộc đời mình. Mỗi buổi tối, gia đình Minh quây quần bên bàn ăn, đọc Kinh Thánh và cầu nguyện, như cách gia đình cậu đã làm khi cậu còn nhỏ. Minh thường kể cho các con nghe câu chuyện về cây bút chì, về cách mỗi nét vẽ, dù làm cây bút mòn đi, lại là một phần của bức tranh lớn lao mà Chúa đang vẽ. Cậu cũng dạy chúng về sự im lặng – không phải sự im lặng của sợ hãi, mà là sự im lặng của sự tin cậy và lắng nghe.

Một ngày nọ, khi Minh đã ngoài bốn mươi, ngôi làng lại đối mặt với một thử thách mới. Một công ty lớn từ thành phố đến, muốn mua đất của làng để xây dựng một khu công nghiệp. Họ hứa hẹn mang lại việc làm, tiền bạc, và một cuộc sống hiện đại hơn. Nhưng cái giá phải trả là dân làng sẽ mất đi những cánh đồng lúa, dòng sông, và cả những giá trị truyền thống đã gắn bó bao đời. Dân làng chia rẽ. Một số người, nhất là những người trẻ, muốn bán đất để có cơ hội đổi đời. Những người khác, đặc biệt là các bậc cao niên, kiên quyết phản đối, nói rằng đất đai là máu thịt của tổ tiên. Những cuộc họp làng trở nên căng thẳng, với những tiếng la hét, những lời buộc tội, và cả những giọt nước mắt.

Minh, giờ đây là một người được cả làng kính trọng, lại chọn cách im lặng. Cậu không vội vàng đứng lên tranh luận hay thuyết phục bất kỳ ai. Thay vào đó, cậu dành thời gian cầu nguyện, xin Chúa soi sáng. Một buổi tối, Minh mời tất cả dân làng đến mảnh đất trống nơi nhà thờ cũ từng đứng, giờ đã được xây lại thành một nhà thờ mới khang trang hơn. Dưới ánh trăng bàng bạc, Minh đứng lên, không phải để tranh cãi, mà để chia sẻ. Cậu kể về những khó khăn mà làng đã vượt qua – từ trận lũ năm xưa đến những ngày tháng nghèo khó – và cách mà sự tin cậy vào Chúa đã giúp họ đứng vững. “Chúng ta không cần phải tranh cãi để tìm ai đúng, ai sai,” Minh nói, giọng trầm nhưng rõ ràng. “Điều quan trọng là chúng ta có giữ được niềm tin và tình yêu dành cho nhau, dành cho mảnh đất này, hay không. Hãy im lặng một chút, và lắng nghe trái tim mình, lắng nghe Chúa.”

Lời của Minh như một làn gió mát, làm dịu đi những căng thẳng. Dân làng bắt đầu nói chuyện với nhau, không phải để tranh thắng thua, mà để tìm một con đường chung. Cuối cùng, họ quyết định từ chối lời đề nghị của công ty, nhưng đồng thời tìm cách cải thiện cuộc sống bằng cách phát triển nông nghiệp bền vững và du lịch làng quê. Minh dẫn đầu dự án này, với sự giúp đỡ của các bạn trẻ trong làng, những người giờ đây nhìn cậu như một người anh, một người cha. Ngôi làng dần hồi sinh, không chỉ về kinh tế mà còn về tinh thần. Nhà thờ lại trở thành trung tâm của cộng đồng, nơi mọi người tụ họp để cầu nguyện, chia sẻ, và tìm thấy sức mạnh trong sự hiện diện của Chúa.

Khi Minh bước vào tuổi năm mươi, tóc đã điểm bạc, cậu vẫn giữ thói quen ngồi bên bờ sông mỗi chiều. Dòng sông giờ đây vẫn lặng lẽ chảy, như một chứng nhân thầm lặng của cuộc đời cậu. Minh thường mang theo một cây bút chì nhỏ, không phải để vẽ, mà để nhắc nhở bản thân về hành trình của mình. Cậu dạy các con, và cả các cháu, về cây bút chì, về sự im lặng, và về cách để Chúa vẽ nên những nét đẹp trong cuộc đời. Một ngày nọ, đứa cháu út của Minh, một cô bé tên Anna, hỏi: “Ông ơi, làm sao con biết Chúa đang ở với con, ngay cả khi con không nghe Ngài nói?” Minh mỉm cười, chỉ tay về phía dòng sông lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. “Cháu à,” cậu nói, “Chúa không luôn nói bằng lời. Ngài nói qua ánh sáng dịu dàng của buổi chiều, qua tiếng gió nhẹ, và qua trái tim con khi con lặng lẽ tin cậy Ngài. Chỉ cần con im lặng và lắng nghe, con sẽ thấy Ngài gần hơn con nghĩ.”

Cuộc đời Minh, như cây bút chì, đã mòn đi qua những va chạm, những tổn thương, và những thử thách. Nhưng mỗi nét mòn ấy lại trở thành một phần của bức tranh tuyệt đẹp mà Chúa đã vẽ. Minh học được rằng, trong từng khoảnh khắc của cuộc sống – dù vui hay buồn, dù thành công hay thất bại – Chúa luôn hiện diện. Và sự im lặng, không phải là sự đầu hàng, mà là cách để trái tim mở ra, để Chúa viết tiếp câu chuyện của cậu trên trang giấy của thời gian.

Dân làng, qua những năm tháng, vẫn kể về Minh – người đã sống sâu sắc trong từng khoảnh khắc, không bằng lời nói ồn ào, mà bằng một trái tim lặng lẽ tin cậy. Câu chuyện của cậu lan tỏa, không chỉ trong ngôi làng nhỏ, mà còn đến những vùng đất xa xôi, nơi những người nghe được nó học cách im lặng trước Chúa, tìm thấy sức mạnh trong sự hiện diện của Ngài, và để Ngài vẽ nên những nét đẹp trên trang giấy cuộc đời họ. Minh, với trái tim khiêm nhường, chỉ mỉm cười khi nghe những lời ấy. Cậu biết rằng, tất cả những gì cậu làm, đều là nhờ bàn tay Chúa dẫn dắt, và trong sự im lặng, cậu đã tìm thấy ý nghĩa sâu sắc nhất của cuộc sống.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!