
Sống Đời Sống Cộng Đoàn và Loan Báo Tin Mừng
Gọi Mời Trở Thành Một Thân Thể Truyền Giáo
Trong ánh sáng của thông điệp từ Tổng Công Hội lần thứ XXV, Hội Dòng được mời gọi để trở thành một thân thể truyền giáo duy nhất, một cộng đoàn sống động, nơi mọi thành viên cùng nhau chia sẻ sứ mạng loan báo Tin Mừng. Lời mời gọi này không chỉ là một lý tưởng cao đẹp mà còn là một định hướng cụ thể, đòi hỏi chúng ta phải đưa ra những lựa chọn và quyết định thực tiễn để làm cho đời sống cộng đoàn trở nên phong phú và tràn đầy ý nghĩa. Một cộng đoàn truyền giáo đích thực không ngừng tự vấn và kiểm tra “sức khỏe” thiêng liêng của mình, đặt câu hỏi liệu sự trung thành sáng tạo với Tin Mừng có còn là kim chỉ nam cho mọi hành động và suy nghĩ của mình hay không.
Cộng đoàn ấy, khi trung thành với Tin Mừng, trở nên nhạy bén trong việc đọc các dấu chỉ của thời đại, nhận ra những thách thức và cơ hội mà thế giới hôm nay đặt ra. Họ đáp ứng những thách thức này không bằng sự ngẫu hứng hay cảm tính, mà bằng những khả năng, năng lực thực tế, và trên hết là lòng nhiệt thành với sứ mạng Chúa trao phó. Để hiểu rõ hơn, chúng ta hãy cùng nhìn lại đoạn trích từ tài liệu cuối cùng của Tổng Công Hội:
Để thực hiện sứ mạng của mình trong Giáo hội, Hội Dòng quy tụ những con người, sống chung với nhau, tạo thành một thân thể truyền giáo duy nhất (Hiến pháp 2). Vì thế, mọi Tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế biết mình là thành viên của một dự án chung được tất cả mọi người trong Hội Dòng chia sẻ. Chúng tôi khuyến khích tất cả hãy chăm sóc ý thức thuộc về cộng đoàn và nuôi dưỡng một đời sống cộng đoàn đích thực. Cộng đoàn mà chúng ta khao khát là nơi mà mọi anh em, già và trẻ, với những ân sủng và vết thương của mình, được đón nhận, và nơi mà sự đồng trách nhiệm trở thành hiện thực.
Lời trích dẫn này nhấn mạnh rằng cộng đoàn không chỉ là một tập hợp các cá nhân sống chung dưới một mái nhà, mà là một thân thể sống động, nơi mỗi thành viên được mời gọi để góp phần vào sứ mạng chung. Cộng đoàn ấy phải là nơi nuôi dưỡng sự hiệp nhất, nơi mọi người được chấp nhận với những điểm mạnh và yếu đuối của mình, và nơi sự đồng trách nhiệm trở thành động lực thúc đẩy mọi hoạt động truyền giáo.
Cộng Đoàn: Lời Rao Giảng Đầu Tiên
Một cộng đoàn truyền giáo không chỉ loan báo Tin Mừng qua lời nói, mà trước hết qua cách sống và hành động của mình. Chính đời sống cộng đoàn, khi được sống một cách chân thành và trung thành với Tin Mừng, trở thành lời công bố đầu tiên và thông điệp mạnh mẽ nhất gửi đến những người bị lãng quên và bỏ rơi trong xã hội. Trước khi chúng ta mở miệng rao giảng, chính cách chúng ta sống, cách chúng ta đối xử với nhau, và cách chúng ta dấn thân cho sứ mạng đã nói lên tất cả.
Dân chúng, như kinh nghiệm thực tế cho thấy, thường nhìn vào chúng ta trước khi lắng nghe chúng ta. Họ quan sát cách chúng ta sống, cách chúng ta xây dựng mối quan hệ huynh đệ, và cách chúng ta đối mặt với những thử thách trong đời sống cộng đoàn. Nếu đời sống của chúng ta mâu thuẫn với lời rao giảng của mình, thì sứ điệp Tin Mừng mà chúng ta muốn truyền tải sẽ mất đi sức mạnh và sự thuyết phục. Đây là một thực tế không chỉ đúng ở cấp độ cá nhân, mà còn ở cấp độ cộng đoàn. Một cộng đoàn thiếu sự hiệp nhất, thiếu sự chân thành trong các mối quan hệ, hoặc thiếu sự dấn thân cho sứ mạng chung sẽ khó có thể trở thành dấu chỉ sống động của Chúa Kitô trong thế giới.
Vì thế, đời sống cộng đoàn của các Tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế phải là một chứng tá sống động cho Chúa Kitô và sức mạnh của Tin Mừng. Khi cộng đoàn sống đúng với căn tính truyền giáo của mình, nó mở ra con đường để mọi người sẵn sàng đón nhận lời nói và sứ điệp của chúng ta. Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, nhưng nó là một đòi hỏi thiết yếu để chúng ta có thể thực sự trở thành những sứ giả của Tin Mừng.
Đời Sống Cộng Đoàn: Hơn Cả Việc Sống Chung
Đời sống cộng đoàn không chỉ đơn thuần là việc các thành viên sống chung với nhau trong cùng một không gian. Nó là một lối sống mang tính tiên tri, nơi các mối quan hệ huynh đệ được xây dựng trên nền tảng của tình yêu, sự tôn trọng, và sự đồng trách nhiệm. Ý thức thuộc về cộng đoàn phải vượt qua những rào cản cá nhân, những khác biệt về tuổi tác, văn hóa, hay quan điểm, để tạo nên một gia đình thiêng liêng thực sự.
Những Thách Thức Trong Đời Sống Cộng Đoàn
Sống đời sống cộng đoàn không phải lúc nào cũng dễ dàng. Có những khó khăn phát sinh từ cách chúng ta làm việc, cách chúng ta đánh giá thực tại, hay cách chúng ta xử lý những xung đột nội bộ. Những điều tưởng chừng nhỏ bé – như một lời nói thiếu tế nhị, một hành động thiếu quan tâm, hay một thái độ thiếu đồng trách nhiệm – có thể gây ra những vết rạn nứt trong đời sống cộng đoàn. Tuy nhiên, chính trong những khó khăn này, chúng ta được mời gọi để thể hiện sự trưởng thành thiêng liêng và lòng trung thành với ơn gọi của mình.
Để vượt qua những thách thức này, chúng ta cần nuôi dưỡng một tinh thần phân định cộng đoàn. Điều này có nghĩa là mọi quyết định, mọi dự án truyền giáo cần được thực hiện trong sự đồng thuận và với sự tham gia của tất cả các thành viên. Thay vì để các giải pháp cá nhân hay lợi ích riêng lẻ chi phối, chúng ta cần đặt khía cạnh cộng đoàn lên hàng đầu, đảm bảo rằng mọi hành động đều phản ánh tinh thần của Tin Mừng và sứ mạng chung của Hội Dòng.
Ý Thức Thuộc Về: Từ Địa Phương Đến Toàn Cầu
Ý thức thuộc về cộng đoàn không chỉ giới hạn trong phạm vi cộng đoàn địa phương mà chúng ta đang sống. Nó mở rộng ra toàn thể Hội Dòng, và xa hơn nữa, đến với Giáo hội phổ quát. Là những Tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế, chúng ta được mời gọi để suy nghĩ toàn cầu và hành động tại địa phương. Điều này đòi hỏi một sự cân bằng tinh tế: chúng ta không thể thờ ơ với những gì đang xảy ra trong các cộng đoàn khác trên thế giới, nhưng đồng thời, chúng ta phải trung thành với những cam kết cụ thể trong bối cảnh địa phương của mình.
Chẳng hạn, một cộng đoàn ở một quốc gia có thể đang đối mặt với những thách thức về nghèo đói, bất công, hay mất niềm tin vào Thiên Chúa. Trong khi đó, một cộng đoàn khác ở một khu vực khác có thể đang nỗ lực để bảo vệ môi trường hoặc chăm sóc những người di cư. Dù hoàn cảnh có khác nhau, tất cả các cộng đoàn đều được kết nối với nhau qua một dự án truyền giáo chung. Sự trung thành của chúng ta trong những cam kết địa phương sẽ góp phần làm phong phú thêm sứ mạng của Hội Dòng trên toàn cầu.
Lời Chúa: Ánh Sáng Soi Đường
Để hiểu rõ hơn về ý nghĩa của việc trở thành một thân thể truyền giáo, chúng ta hãy cùng suy ngẫm về đoạn Lời Chúa trong Rôma 12, 1-8. Thánh Phaolô, trong thư gửi tín hữu Rôma, đã đưa ra một lời mời gọi mạnh mẽ và sâu sắc:
“Vậy, thưa anh em, vì Thiên Chúa thương xót chúng ta, tôi khuyên nhủ anh em hãy hiến dâng thân mình làm của lễ sống động, thánh thiện và đẹp lòng Thiên Chúa. Đó là cách thờ phượng thiêng liêng của anh em. Anh em đừng rập khuôn theo đời này, nhưng hãy để Thiên Chúa biến đổi con người anh em bằng cách đổi mới tâm trí, hầu anh em có thể nhận ra đâu là ý muốn của Thiên Chúa: cái gì là tốt, đẹp lòng Ngài và hoàn hảo.” (Rôma 12, 1-2)
Phân Định và Đổi Mới Tâm Trí
Thánh Phaolô mời gọi chúng ta bước vào một tiến trình phân định, không chỉ ở cấp độ cá nhân mà còn ở cấp độ cộng đoàn. Phân định không phải là việc chạy theo những xu hướng của thế gian, mà là việc tìm kiếm ý muốn của Thiên Chúa bằng cách sử dụng lý trí, đức tin, và lòng khiêm nhường. Để làm được điều này, chúng ta cần để Thiên Chúa đổi mới tâm trí của mình, giúp chúng ta nhìn thấy thực tại bằng ánh sáng của Tin Mừng.
Trong bối cảnh của đời sống cộng đoàn, việc đổi mới tâm trí đòi hỏi chúng ta phải từ bỏ những thói quen tiêu cực, những định kiến, hay những cách làm việc thiếu tinh thần đồng trách nhiệm. Thay vào đó, chúng ta cần nuôi dưỡng một tinh thần cởi mở, sẵn sàng lắng nghe ý kiến của nhau, và cùng nhau tìm kiếm con đường tốt nhất để thực hiện sứ mạng của Hội Dòng.
Một Thân Thể Với Nhiều Chi Thể
Thánh Phaolô tiếp tục nhấn mạnh rằng chúng ta là nhiều chi thể trong một thân thể, và mỗi chi thể có một vai trò riêng biệt nhưng tất cả đều được kết nối với nhau trong Chúa Kitô. Ông viết:
“Vì cũng như trong một thân thể, chúng ta có nhiều chi thể, và không phải mọi chi thể đều có cùng một chức năng, thì chúng ta tuy nhiều, nhưng cũng chỉ là một thân thể trong Đức Kitô, và từng người chúng ta là chi thể của nhau.” (Rôma 12, 4-5)
Hình ảnh này nhắc nhở chúng ta rằng sự đa dạng trong cộng đoàn – về tuổi tác, tài năng, kinh nghiệm, hay thậm chí là những vết thương – không phải là một trở ngại, mà là một ân sủng. Mỗi thành viên đều mang đến một điều gì đó độc đáo, và chính sự đa dạng này làm cho cộng đoàn trở nên phong phú và mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, sự đa dạng chỉ có ý nghĩa khi nó được đặt trong sự hiệp nhất với Chúa Kitô, Đấng là nguồn mạch của mọi ân sủng.
Tình Yêu: Động Lực Của Đời Sống Cộng Đoàn
Cuối cùng, Thánh Phaolô nhấn mạnh rằng động lực thúc đẩy toàn bộ thân thể truyền giáo chính là tình yêu. Tình yêu không chỉ là một cảm xúc, mà là một sự dấn thân cụ thể, được thể hiện qua sự tôn trọng, sự tha thứ, và sự sẵn sàng hy sinh cho nhau. Tình yêu này phải là nền tảng cho mọi mối quan hệ trong cộng đoàn, từ những hành động nhỏ bé hàng ngày đến những quyết định lớn lao liên quan đến sứ mạng truyền giáo.
Chương 12 của thư Rôma cung cấp cho chúng ta một phương pháp tiếp cận để xây dựng đời sống cộng đoàn: bắt đầu bằng sự hy sinh và đổi mới tâm trí, tiếp tục bằng việc nhận ra cấu trúc của một thân thể với nhiều chi thể, và cuối cùng là để tình yêu trở thành động lực sống động cho mọi hành động. Phương pháp này có thể được áp dụng không chỉ cho cộng đoàn địa phương, mà còn cho toàn thể Hội Dòng và Giáo hội.
Từ Nguồn Suối Của Chúng Ta: Lời Nhắn Nhủ Từ Cha Joseph W. Tobin
Để làm sáng tỏ hơn ý nghĩa của việc sống như một thân thể truyền giáo, chúng ta hãy cùng nhìn lại những lời chia sẻ của Cha Joseph W. Tobin, cựu Bề trên Tổng quyền của Hội Dòng, trong Communicanda 3 – 2009. Những lời này không chỉ là một bản tổng kết về tình trạng của Hội Dòng, mà còn là một lời mời gọi sâu sắc để các Tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế suy ngẫm về ơn gọi và sứ mạng của mình.
Ơn Gọi: Một Lời Mời Gọi Đặc Biệt
Cha Tobin nhấn mạnh rằng ơn gọi của mỗi người không phải là điều ngẫu nhiên, mà là một lời mời gọi đặc biệt từ Thiên Chúa. Ông viết:
“Trong vấn đề ơn gọi, không có gì là tùy tiện. Mỗi Kitô hữu phải tìm kiếm ơn gọi của mình, tức là ý muốn của Thiên Chúa trong trường hợp cá nhân của mình, và một khi đã tìm thấy, giống như người lái buôn trong dụ ngôn của Chúa Giêsu, ‘vui mừng và bán tất cả những gì mình có’ để sống trung thành với lời mời gọi của Chúa.” (Mt 13,44)
Đối với các Tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế, ơn gọi này được thể hiện qua việc dâng hiến toàn bộ con người mình để sống trong một cộng đoàn cụ thể – Hội Dòng. Lời khấn của chúng ta không chỉ là một cam kết cá nhân, mà là một sự dấn thân để tìm kiếm ý muốn của Thiên Chúa trong khuôn khổ của đời sống cộng đoàn. Điều này đòi hỏi chúng ta phải sống với một tinh thần vâng phục, không chỉ đối với Thiên Chúa, mà còn đối với cộng đoàn mà chúng ta thuộc về.
Phân Định Trong Cộng Đoàn
Cha Tobin nhấn mạnh rằng việc tìm kiếm ý muốn của Thiên Chúa không thể diễn ra một cách đơn lẻ, mà phải được thực hiện trong khuôn khổ của cộng đoàn. Ông viết:
“Chúng ta không thể khẳng định rằng mình yêu mến Thiên Chúa mà chúng ta không thấy, nếu chúng ta khinh miệt anh em mà chúng ta thấy (x. 1Ga 4,20-21). Các Tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế không thể nói rằng họ đang tìm kiếm ý muốn của Thiên Chúa trừ khi cuộc tìm kiếm này diễn ra trong cộng đoàn hữu hình của Hội Dòng.”
Sự phân định cộng đoàn là một nhiệm vụ chung, nơi mỗi thành viên đều có trách nhiệm đóng góp vào việc lắng nghe, suy tư, và thực hiện ý muốn của Thiên Chúa. Những người có thẩm quyền trong cộng đoàn có vai trò đặc biệt trong việc khuyến khích và hướng dẫn quá trình này, đảm bảo rằng mọi quyết định đều được đưa ra với sự vâng phục tích cực và tinh thần đồng trách nhiệm.
Đồng Trách Nhiệm: Một Ân Sủng Chung
Cuối cùng, Cha Tobin nhắc nhở rằng mỗi Tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế đều được ban cho sự biểu lộ của Thần Khí vì lợi ích chung (x. 1Cr 12,7). Không ai trong chúng ta có thể đứng ngoài lề hay từ chối trách nhiệm của mình trong việc xây dựng một cộng đoàn vâng phục và sống động. Mỗi người, với những ân sủng và giới hạn của mình, đều được mời gọi để đóng góp vào sứ mạng chung của Hội Dòng.
Kết Luận: Hành Trình Trở Thành Một Thân Thể Truyền Giáo
Trở thành một thân thể truyền giáo duy nhất là một hành trình dài, đòi hỏi sự dấn thân, hy sinh, và trên hết là tình yêu. Là những Tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế, chúng ta được mời gọi để sống đời sống cộng đoàn không chỉ như một nghĩa vụ, mà như một lời chứng tá sống động cho Chúa Kitô và Tin Mừng của Ngài. Cộng đoàn của chúng ta phải là nơi mà mọi người, bất kể tuổi tác, kinh nghiệm, hay hoàn cảnh, đều được đón nhận và trân trọng. Nó phải là nơi mà sự đồng trách nhiệm trở thành hiện thực, và nơi mà tình yêu huynh đệ là động lực cho mọi hành động.
Hành trình này không phải lúc nào cũng dễ dàng. Sẽ có những lúc chúng ta đối mặt với những khó khăn, những bất đồng, hay những cám dỗ để đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích chung. Tuy nhiên, chính trong những thử thách này, chúng ta được mời gọi để sống trung thành với ơn gọi của mình, để để Thiên Chúa đổi mới tâm trí chúng ta, và để cùng nhau xây dựng một cộng đoàn thực sự phản ánh vinh quang của Thiên Chúa.
Hãy để Lời Chúa trong Rôma 12 tiếp tục soi sáng con đường của chúng ta, và hãy để những lời dạy từ nguồn suối của Hội Dòng – qua các tài liệu như Communicanda của Cha Tobin – tiếp tục khơi dậy trong chúng ta lòng nhiệt thành để sống như một thân thể truyền giáo duy nhất. Qua đời sống cộng đoàn, qua sự trung thành với Tin Mừng, và qua tình yêu dành cho nhau, chúng ta sẽ trở thành những sứ giả đích thực của Tin Mừng, mang ánh sáng của Chúa Kitô đến với những người bị lãng quên và bỏ rơi trong thế giới hôm nay.
Lm. Anmai, CSsR tổng hợp