Kỹ năng sống

Sống thánh thiện

Thưa anh chị em, hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày chúng ta cùng nhau quây quần trong tình yêu của Chúa để suy ngẫm về ơn gọi sống thánh thiện, một lời mời gọi mà Chúa Giêsu dành cho mỗi người chúng ta, từ những người đang bận rộn với công việc, những người mẹ tần tảo chăm lo gia đình, đến các bạn trẻ đang tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời. Thánh Phaolô đã viết trong thư gửi tín hữu Thessalonica: “Ý muốn của Thiên Chúa là anh em nên thánh” (1 Tx 4:3). Nhưng làm sao để sống thánh thiện giữa một thế giới đầy cám dỗ, tội lỗi, và những yếu đuối của con người? Làm sao để tâm hồn chúng ta, vốn giống như một ngôi nhà cũ kỹ đầy bụi bặm, được sửa chữa, lau chùi, và trở nên rạng rỡ trong ánh sáng ân sủng của Chúa? Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với anh chị em về con đường sửa đổi tâm hồn, vượt qua những cám dỗ của kiêu ngạo, giận dữ, mê muội, và sống một đời sống phản chiếu tình yêu, lòng thương xót, và sự bình an của Thiên Chúa.

Sống thánh thiện, anh chị em ạ, không phải là điều xa vời, chỉ dành cho các thánh nhân sống trong tu viện hay những người có cuộc đời phi thường. Không, đó là ơn gọi của mỗi người chúng ta, ngay trong những khoảnh khắc bình dị của cuộc sống hằng ngày. Là người nhân viên văn phòng làm việc với lương tâm trong sạch, là người mẹ cầu nguyện cho con cái trước khi đi ngủ, là học sinh chia sẻ niềm vui với bạn bè trong lớp học. Sống thánh thiện là để tâm hồn mình giống Chúa Giêsu hơn mỗi ngày, là để khuôn mặt chúng ta không chỉ đẹp bởi son phấn, quần áo, hay những thứ phù phiếm bên ngoài, mà đẹp bởi tình yêu, lòng khoan dung, và sự bình an mà Chúa ban tặng. Hãy tưởng tượng một ngôi nhà cũ, tường loang lổ, cửa sổ mờ bụi. Khi được sửa chữa, lau chùi, sơn phết lại, nó trở nên sáng sủa, ấm áp. Tâm hồn chúng ta cũng vậy, cần được thanh tẩy, đổi mới qua cầu nguyện, sám hối, và đời sống đức tin. Khi tâm hồn thay đổi, diện mạo của chúng ta cũng thay đổi. Anh chị em có bao giờ gặp một người mà khi nhìn vào ánh mắt họ, ta cảm nhận được sự bình an, lòng từ bi, dù họ không ăn mặc lộng lẫy? Đó chính là vẻ đẹp của một tâm hồn đã được Chúa chạm đến, một tâm hồn phản chiếu ánh sáng của Ngài.

Nhưng để đạt được vẻ đẹp ấy, chúng ta phải đối diện với một thực tế: tâm hồn chúng ta thường bị vấy bẩn bởi tội lỗi. Trong đức tin Công giáo, tội lỗi là sự xa cách Thiên Chúa, là khi chúng ta chọn điều trái với ý Ngài, đặt ý muốn của mình trên kế hoạch yêu thương của Ngài. Tội lỗi có nhiều dạng, nhưng tôi muốn nói đến ba loại chính, như những căn bệnh của tâm hồn, mà chúng ta cần nhận ra để chữa lành. Thứ nhất là kiêu ngạo, khi chúng ta đặt bản thân trên hết, chạy theo danh vọng, tiền bạc, khoái lạc, quên rằng mọi sự đều là hồng ân từ Chúa. Kiêu ngạo giống như một cơn gió mạnh, thổi bay sự khiêm nhường, làm tâm hồn chúng ta rối loạn, không còn chỗ cho tình yêu của Chúa. Thứ hai là giận dữ, khi chúng ta để cảm xúc tiêu cực bùng nổ, dẫn đến oán hận, bất khoan dung, và thiếu tha thứ. Giận dữ giống như ngọn lửa, thiêu đốt sự bình an trong lòng, làm rạn nứt các mối tương quan với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Thứ ba là mê muội, khi chúng ta sống trong mù lòa thiêng liêng, không nhận ra chân lý và tình yêu của Chúa. Mê muội giống như bóng tối, khiến chúng ta lạc lối, không biết đâu là con đường dẫn đến hạnh phúc thật.

Thánh Gioan Tông đồ đã nhắc nhở trong thư thứ nhất: “Nếu chúng ta nói rằng chúng ta không có tội, thì chúng ta tự lừa dối mình, và sự thật không ở trong chúng ta” (1 Ga 1:8). Anh chị em có bao giờ ngồi lại, xét mình, và nhận ra những lúc ta kiêu ngạo, nghĩ mình giỏi hơn người khác, coi thường những người nghèo khổ hay khác biệt? Có bao giờ ta giữ lòng oán giận, không muốn tha thứ cho người đã làm ta tổn thương, dù chỉ là một lời nói vô tình? Có bao giờ ta quá bận rộn với công việc, tiền bạc, hay những thú vui trần thế, mà quên dành thời gian cầu nguyện, quên tham dự Thánh lễ, quên rằng Chúa đang chờ ta trong Bí tích Thánh Thể? Đó chính là những dấu hiệu của tội lỗi đang len lỏi trong tâm hồn. Tội lỗi làm chúng ta bất an, giống như một người sống trong ngôi nhà bừa bộn, đầy bụi bặm, không tìm được sự thoải mái. Một người kiêu ngạo sẽ luôn cảm thấy thiếu thốn, vì họ không bao giờ thỏa mãn với những gì mình có. Một người giận dữ sẽ sống trong oán hận, không tìm được bình an. Một người mê muội sẽ lang thang trong bóng tối, không biết đâu là ý nghĩa thật của cuộc đời.

Hãy nhớ đến dụ ngôn Người Con Hoang Đàng trong Tin Mừng theo thánh Luca (Lc 15:11-32). Người con út, vì kiêu ngạo và ham muốn khoái lạc, đã đòi cha chia gia tài, rời bỏ gia đình, tiêu xài hoang phí, và cuối cùng rơi vào cảnh khốn cùng, phải ăn thức ăn của heo. Nhưng khi anh nhận ra lỗi lầm, sám hối, và trở về, cha anh đã dang rộng vòng tay đón nhận, không một lời trách móc, còn tổ chức tiệc mừng. Đó là hình ảnh của Thiên Chúa, Đấng luôn sẵn sàng tha thứ khi chúng ta thành tâm sám hối. Câu chuyện này nhắc chúng ta rằng, dù tội lỗi của chúng ta có lớn đến đâu, lòng thương xót của Chúa luôn lớn hơn. Nhưng để nhận được lòng thương xót ấy, chúng ta phải dũng cảm nhìn vào tâm hồn mình, nhận ra những vết bẩn của kiêu ngạo, giận dữ, mê muội, và quyết tâm sửa đổi.

Tôi muốn kể thêm một câu chuyện từ Kinh Thánh, về ông Giakêu, người thu thuế trong Tin Mừng Luca (Lc 19:1-10). Giakêu là một người giàu có, nhưng bị dân chúng khinh miệt vì làm việc cho người Rôma và thường gian lận. Ông sống trong kiêu ngạo và mê muội, nghĩ rằng tiền bạc có thể mang lại hạnh phúc. Nhưng khi Chúa Giêsu đến thành Giêrikhô, Giakêu khao khát được gặp Ngài, dù chỉ từ xa. Vì thấp bé, ông trèo lên cây sung để nhìn. Chúa Giêsu không chỉ thấy ông, mà còn gọi tên ông: “Giakêu, hãy xuống mau, vì hôm nay Ta phải ở lại nhà ngươi.” Lời mời gọi ấy đã đánh động tâm hồn Giakêu. Ông sám hối, hứa đền gấp bốn lần cho những ai bị ông lừa đảo, và bố thí nửa gia tài cho người nghèo. Từ một người bị khinh miệt, Giakêu trở thành con cái của Chúa. Câu chuyện này nhắc chúng ta rằng, không ai là không thể thay đổi, miễn là họ mở lòng đón nhận ân sủng của Chúa.

Sám hối, anh chị em ạ, là chìa khóa để trở về với Chúa. Sám hối không chỉ là nói lời xin lỗi, mà là một hành trình của tâm hồn: nhận ra tội lỗi, ăn năn, quyết tâm sửa đổi, và lãnh nhận ơn tha thứ qua Bí tích Hòa giải. Thánh Gioan Tẩy Giả đã kêu gọi: “Hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần” (Mt 3:2). Khi chúng ta sám hối, chúng ta mở lòng đón nhận ân sủng của Chúa, để Ngài thanh tẩy tâm hồn chúng ta, giống như một người lau chùi cửa sổ để ánh sáng mặt trời tràn vào. Sám hối đòi hỏi sự khiêm nhường, vì không dễ để thừa nhận rằng chúng ta yếu đuối, rằng chúng ta đã sai lầm. Nhưng chính trong sự khiêm nhường ấy, chúng ta tìm thấy sức mạnh của Chúa.

Hãy tưởng tượng một người thợ gốm đang nặn một chiếc bình. Nếu chiếc bình bị nứt, người thợ không vứt bỏ nó, mà kiên nhẫn sửa chữa, thêm đất sét, và nung lại để nó trở nên hoàn hảo hơn. Chúa cũng vậy, Ngài không bao giờ bỏ rơi chúng ta, dù chúng ta có nứt vỡ bởi tội lỗi. Qua Bí tích Hòa giải, Ngài sửa chữa tâm hồn chúng ta, ban cho chúng ta một khởi đầu mới. Anh chị em có nhớ lần cuối mình xưng tội là khi nào không? Có phải sau khi xưng tội, ta cảm thấy lòng nhẹ nhàng, như vừa trút bỏ một gánh nặng? Đó là sức mạnh của lòng thương xót Chúa, là ân sủng mà Ngài ban để chúng ta tiếp tục hành trình sống thánh thiện.

Để sám hối một cách trọn vẹn, chúng ta cần thực hiện các bước cụ thể. Trước tiên là xét mình. Mỗi tối, hãy dành vài phút nhìn lại ngày sống: Tôi đã làm gì để tôn vinh Chúa? Tôi có xúc phạm đến Ngài hay tha nhân không? Có những lúc nào tôi để kiêu ngạo, giận dữ, hay mê muội chi phối? Ví dụ, hôm nay tôi có nói lời khó nghe với đồng nghiệp không? Tôi có thờ ơ khi thấy một người cần giúp đỡ không? Thứ hai là ăn năn, thật lòng hối tiếc vì những lỗi lầm đã phạm. Ăn năn không chỉ là cảm giác buồn, mà là quyết tâm quay về với Chúa, khao khát sống theo ý Ngài. Thứ ba là quyết tâm sửa đổi, cam kết thay đổi cách sống, tránh xa dịp tội, và sống theo các giới răn. Nếu ta hay giận dữ với con cái, hãy quyết tâm kiềm chế lời nói, cầu nguyện trước khi trách mắng. Nếu ta hay chạy theo tiền bạc, hãy quyết tâm dành thời gian cho gia đình và cầu nguyện. Thứ tư là xưng tội, đến với linh mục trong Bí tích Hòa giải, nói ra những lỗi lầm, và lãnh nhận ơn tha thứ. Đừng ngại, vì linh mục không ở đó để phán xét, mà để thay mặt Chúa ban ơn tha thứ. Cuối cùng là đền tội, làm những việc lành để bù đắp, như bố thí, cầu nguyện, hay giúp đỡ người khác. Ví dụ, nếu ta từng nói xấu ai đó, hãy cầu nguyện cho họ và nói một lời tốt đẹp về họ.

Tôi muốn kể câu chuyện về thánh Augustinô, một người từng sống lầm lạc trước khi trở thành giám mục và tiến sĩ Hội Thánh. Khi còn trẻ, Augustinô chạy theo khoái lạc, danh vọng, và những tư tưởng sai lầm. Ông sống trong kiêu ngạo và mê muội, xa cách Chúa. Nhưng nhờ lời cầu nguyện không ngừng của mẹ ông, thánh Mônica, và ơn Chúa, Augustinô đã sám hối. Một ngày, khi đang ngồi dưới gốc cây, ông nghe một giọng nói: “Hãy cầm lấy và đọc.” Ông mở Kinh Thánh và đọc được lời thánh Phaolô: “Hãy sống đoan trang, như giữa ban ngày” (Rm 13:13). Lời ấy đã đánh động tâm hồn ông, khiến ông từ bỏ đời sống tội lỗi và trở về với Chúa. Cuộc đời thánh Augustinô là bằng chứng rằng không ai là không thể thay đổi, miễn là họ mở lòng đón nhận ân sủng. Anh chị em có bao giờ cảm thấy mình đã đi quá xa Chúa, rằng tội lỗi của mình không thể tha thứ? Hãy nhớ rằng, Chúa không bao giờ từ bỏ chúng ta. Như thánh Mônica đã kiên trì cầu nguyện cho con trai, chúng ta cũng hãy kiên trì cầu nguyện cho chính mình và những người thân yêu.

Sám hối là bước đầu tiên, nhưng để sống thánh thiện, chúng ta cần nuôi dưỡng tâm hồn bằng cầu nguyện. Cầu nguyện là hơi thở của tâm hồn, là cách chúng ta kết nối với Thiên Chúa. Chúa Giêsu dạy: “Hãy tỉnh thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ” (Mt 26:41). Khi chúng ta cầu nguyện, tâm hồn được bình an, trí óc được sáng suốt, và chúng ta có sức mạnh để vượt qua kiêu ngạo, giận dữ, mê muội. Cầu nguyện không chỉ là đọc kinh, mà là sống trong sự hiện diện của Chúa, là để mọi khoảnh khắc của cuộc đời hướng về Ngài. Anh chị em có bao giờ để ý rằng, khi tâm hồn rối loạn, chỉ cần dừng lại, đọc một kinh Lạy Cha, hay thầm thĩ: “Lạy Chúa Giêsu, xin thương xót con,” là lòng ta đã nhẹ nhàng hơn? Đó là sức mạnh của cầu nguyện, là ân sủng mà Chúa ban để nâng đỡ chúng ta.

Trong truyền thống Công giáo, có nhiều cách cầu nguyện giúp chúng ta định tâm và sống thánh thiện. Cầu nguyện cá nhân, như đọc kinh sáng tối, lần chuỗi Mân Côi, hay suy niệm Lời Chúa, giúp chúng ta giữ lòng trung tín với Chúa. Mỗi buổi sáng, anh chị em có thể đọc Kinh Sáng, dâng ngày mới cho Chúa, xin Ngài hướng dẫn từng lời nói, việc làm. Mỗi tối, có thể đọc Kinh Tối, cảm tạ Chúa vì những ơn lành trong ngày và xin lỗi vì những thiếu sót. Cầu nguyện cộng đoàn, như tham dự Thánh lễ hay chầu Thánh Thể, nuôi dưỡng đức tin qua sự hiệp thông với anh em. Thánh lễ là nguồn mạch ân sủng, nơi chúng ta được nuôi dưỡng bằng Lời Chúa và Thánh Thể, được kết hiệp với Chúa Giêsu trong mầu nhiệm Thánh Giá. Cầu nguyện liên lỉ, như thánh Phaolô dạy: “Hãy cầu nguyện không ngừng” (1 Tx 5:17), là cách giữ tâm hồn luôn hướng về Chúa, dù đang làm việc, lái xe, hay nghỉ ngơi. Ví dụ, khi đang nấu ăn, ta có thể thầm thĩ: “Lạy Mẹ Maria, xin cầu cho con.” Khi đang lái xe, ta có thể lặp lại: “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác nơi Ngài.” Suy niệm, như suy ngẫm về cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu hay các mầu nhiệm Mân Côi, giúp chúng ta học cách tha thứ, chịu đựng khó khăn, và yêu thương tha nhân.

Hãy nhìn gương thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, vị thánh của những việc nhỏ bé. Dù sống một đời đơn sơ trong tu viện, ngài đã trở thành thánh nhờ đời sống cầu nguyện và hy sinh. Ngài dạy rằng những việc nhỏ làm với tình yêu lớn có thể thay đổi thế giới. Ví dụ, khi bị một nữ tu khác đối xử lạnh nhạt, thay vì giận dữ, Têrêsa cầu nguyện cho người ấy và mỉm cười với họ. Hành động nhỏ ấy đã cảm hóa trái tim của nữ tu kia. Mỗi lần chúng ta cầu nguyện với lòng thành, dù chỉ là một kinh Kính Mừng, chúng ta đang góp phần vào kế hoạch cứu độ của Chúa. Anh chị em thử nghĩ xem, nếu mỗi ngày ta dành 5 phút để cầu nguyện, 5 phút để suy niệm Lời Chúa, thì qua một năm, tâm hồn ta sẽ thay đổi biết bao! Cầu nguyện không chỉ giúp ta vượt qua cám dỗ, mà còn làm cho cuộc sống ta tràn đầy ý nghĩa, vì ta biết rằng mình không đi một mình, mà có Chúa đồng hành.

Tôi muốn kể câu chuyện về một người mẹ bận rộn, vừa làm việc vừa chăm sóc ba đứa con nhỏ. Cuộc sống của cô đầy áp lực, từ việc đưa con đi học, nấu ăn, đến những hóa đơn phải trả. Cô thường cảm thấy tâm trí rối loạn, không còn thời gian để cầu nguyện. Nhưng một ngày, cô tham dự một buổi tĩnh tâm ở giáo xứ, và được khuyên thực hành cầu nguyện liên lỉ. Cô bắt đầu lặp lại lời cầu nguyện ngắn: “Lạy Chúa, xin ban bình an,” mỗi khi cảm thấy căng thẳng. Khi rửa chén, cô thầm thĩ: “Lạy Mẹ Maria, xin cầu cho con.” Khi lái xe, cô lần chuỗi Mân Côi trong tâm trí. Dần dần, cô nhận ra rằng lòng mình bình an hơn, và cô có sức mạnh để đối diện với những khó khăn hằng ngày. Cô nói: “Cầu nguyện không làm tôi bớt bận rộn, nhưng làm tôi mạnh mẽ hơn, vì tôi biết Chúa đang ở bên tôi.” Câu chuyện này nhắc chúng ta rằng, dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, cầu nguyện luôn là nguồn sức mạnh, là hơi thở nuôi dưỡng tâm hồn.

Cầu nguyện là nền tảng, nhưng để sống thánh thiện, chúng ta cần có những phương pháp cụ thể để vượt qua cám dỗ và chiến đấu với những căn bệnh của tâm hồn. Tôi muốn chia sẻ với anh chị em năm phương pháp định tâm, giúp chúng ta sống theo ý Chúa. Thứ nhất, để vượt qua kiêu ngạo, chúng ta cần sống khiêm nhường. Kiêu ngạo khiến ta đặt bản thân trên hết, nhưng Chúa Giêsu dạy: “Ai tự nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai tự hạ mình xuống sẽ được nâng lên” (Lc 14:11). Hãy xét mình mỗi ngày: Có lúc nào ta coi thường người khác không? Có lúc nào ta nghĩ mình giỏi hơn người khác không? Khi nhận ra kiêu ngạo, hãy cầu xin Chúa ban ơn khiêm nhường, và làm một việc bác ái nhỏ, như giúp một người nghèo, lắng nghe một người đang đau khổ, hay nhường nhịn trong một cuộc tranh luận. Khiêm nhường giúp ta nhận ra rằng mọi sự ta có đều là hồng ân từ Chúa, và ta không thể sống mà không cần đến Ngài.

Tôi từng gặp một người đàn ông thành đạt, sở hữu một công ty lớn, nhưng luôn kiêu ngạo, coi thường nhân viên và đối tác. Ông nghĩ rằng thành công của mình là do tài năng cá nhân, không cần ai giúp đỡ. Nhưng một ngày, công ty của ông gặp khủng hoảng, và ông mất hầu hết tài sản. Trong lúc tuyệt vọng, ông đến nhà thờ, quỳ trước Thánh Thể, và lần đầu tiên cầu xin Chúa giúp đỡ. Ông nhận ra rằng kiêu ngạo đã khiến ông xa cách mọi người, và ông bắt đầu sống khiêm nhường hơn, lắng nghe nhân viên, và giúp đỡ những người khó khăn. Dần dần, công ty của ông phục hồi, nhưng quan trọng hơn, ông tìm thấy bình an trong tâm hồn. Câu chuyện này nhắc chúng ta rằng, kiêu ngạo có thể mang lại thành công tạm thời, nhưng chỉ có khiêm nhường mới mang lại hạnh phúc lâu dài.

Thứ hai, để vượt qua giận dữ, chúng ta cần thực hành tha thứ. Giận dữ giống như ngọn lửa, thiêu đốt sự bình an trong lòng. Nhưng Chúa Giêsu dạy: “Hãy tha thứ, thì Cha các ngươi trên trời cũng sẽ tha thứ cho các ngươi” (Mt 6:14). Tha thứ không dễ, nhất là khi ta bị tổn thương sâu sắc. Nhưng hãy nhớ rằng, khi Chúa Giêsu bị đóng đinh trên thập giá, Ngài vẫn cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23:34). Khi ta giận ai đó, hãy cầu nguyện cho họ, và nhớ rằng tất cả chúng ta đều là con cái Chúa, đều cần lòng thương xót. Tham dự Bí tích Hòa giải là cách tuyệt vời để được chữa lành khỏi oán hận. Tôi biết một người phụ nữ từng giữ lòng oán giận với người chị em đã nói xấu cô trong gia đình. Cô cảm thấy bị tổn thương, không muốn gặp lại người chị em ấy. Nhưng sau khi tham dự một buổi tĩnh tâm, cô quyết định gọi điện xin lỗi và làm hòa. Dù ban đầu khó khăn, nhưng sau đó, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng, như vừa trút bỏ một gánh nặng. Cô nói: “Tha thứ không chỉ giúp tôi làm hòa với chị em, mà còn giúp tôi làm hòa với chính mình.”

Thứ ba, để vượt qua mê muội, chúng ta cần suy niệm Lời Chúa. Mê muội là khi ta không nhận ra chân lý của Chúa, sống như người mù trong bóng tối. Nhưng Lời Chúa là ánh sáng: “Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi” (Tv 119:105). Mỗi ngày, hãy dành thời gian đọc một đoạn Kinh Thánh và suy ngẫm ý nghĩa. Ví dụ, đọc dụ ngôn Người Samaritano Nhân Lành (Lc 10:25-37) để học cách yêu thương tha nhân, kể cả những người khác biệt với ta. Suy niệm Lời Chúa giúp ta hiểu rõ hơn về kế hoạch của Ngài, và nhận ra rằng mọi sự xảy ra đều có ý nghĩa trong bàn tay yêu thương của Chúa. Tôi từng gặp một bạn trẻ cảm thấy cuộc đời vô nghĩa, không biết sống để làm gì. Bạn ấy nghiện trò chơi điện tử, dành hàng giờ mỗi ngày trước màn hình, nhưng lòng vẫn trống rỗng. Một ngày, bạn được mời tham gia nhóm suy niệm Lời Chúa ở giáo xứ. Ban đầu, bạn miễn cưỡng, nhưng khi đọc câu: “Ta đến để cho chiên được sống và sống dồi dào” (Ga 10:10), bạn nhận ra rằng Chúa có một kế hoạch đặc biệt cho mình. Bạn bắt đầu cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, và dần tìm thấy niềm vui trong việc giúp đỡ người khác. Câu chuyện này nhắc chúng ta rằng, Lời Chúa có sức mạnh biến đổi tâm hồn, đưa ta từ bóng tối đến ánh sáng.

Thứ tư, để vượt qua tâm trạng tán loạn, chúng ta cần cầu nguyện liên lỉ. Tâm hồn tán loạn là khi ta để tâm trí lang thang, nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, không tập trung vào Chúa. Thánh Phaolô dạy: “Hãy cầu nguyện không ngừng” (1 Tx 5:17). Một cách đơn giản là lặp lại lời cầu nguyện ngắn: “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác nơi Ngài.” Hoặc khi tâm trí rối loạn, hãy đếm hơi thở và thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin ban bình an.” Lần chuỗi Mân Côi cũng là cách tuyệt vời để giữ tâm hồn tập trung. Tôi biết một người đàn ông làm nghề lái xe tải, thường xuyên phải đi xa, và tâm trí hay bị phân tâm bởi những lo toan về gia đình, tiền bạc. Ông học được cách cầu nguyện liên lỉ từ một linh mục. Mỗi khi lái xe, ông lặp lại: “Lạy Chúa Giêsu, xin che chở cho con.” Khi dừng đèn đỏ, ông lần một chục kinh Mân Côi. Dần dần, ông cảm thấy lòng mình bình an hơn, và công việc của ông cũng thuận lợi hơn, vì ông làm việc với tâm trí tập trung và lòng tin cậy vào Chúa.

Thứ năm, để vượt qua chướng ngại, chúng ta cần chấp nhận thập giá. Chướng ngại là những khó khăn trong đời sống, như bệnh tật, đau khổ, hay cám dỗ. Nhưng Chúa Giêsu dạy: “Ai muốn theo Ta, hãy vác thập giá mình mà theo” (Mt 16:24). Chấp nhận thập giá không có nghĩa là cam chịu, mà là dâng những đau khổ của ta lên Chúa, xin Ngài ban sức mạnh. Khi gặp khó khăn, hãy cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin giúp con vác thập giá này với tình yêu.” Làm một việc hy sinh nhỏ, như nhịn ăn hoặc cầu nguyện thêm, là cách kết hiệp với thập giá Chúa. Tôi từng gặp một người phụ nữ bị bệnh ung thư, phải chịu đựng nhiều đau đớn. Thay vì tuyệt vọng, bà dâng bệnh tật của mình cho Chúa, cầu nguyện cho những bệnh nhân khác. Bà nói: “Tôi không xin Chúa cất bệnh đi, mà xin Ngài cho tôi sức mạnh để vác thập giá này.” Kỳ diệu thay, không chỉ bà được chữa lành, mà đức tin của bà còn truyền cảm hứng cho cả cộng đoàn giáo xứ. Câu chuyện này nhắc chúng ta rằng, thập giá không phải là dấu chấm hết, mà là con đường dẫn đến vinh quang, nếu chúng ta vác nó với tình yêu và niềm tin.

Sống thánh thiện không chỉ là việc cá nhân, mà còn là cách chúng ta xây dựng gia đình, cộng đoàn, và xã hội. Gia đình là ngôi trường đầu tiên của đức tin. Cha mẹ có trách nhiệm dạy con cái cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, và sống theo các giới răn. Nhưng đôi khi, con cái đi lạc lối, như người con hoang đàng, hay như những đứa con không nghe lời trong cuộc sống. Khi đó, cha mẹ cần kiên nhẫn, cầu nguyện, và sám hối cho chính mình. Tôi biết một người mẹ có con trai nghiện ma túy. Bà đau khổ, nhưng thay vì trách móc, bà bắt đầu cầu nguyện chuỗi Mân Côi mỗi ngày, xin Chúa chạm đến lòng con trai. Bà cũng xét mình, nhận ra có lúc bà quá nuông chiều con, không dạy con những giá trị đúng đắn. Sau nhiều năm kiên trì cầu nguyện, con trai bà từ bỏ ma túy, trở về với gia đình, và hiện đang làm việc bác ái trong giáo xứ. Câu chuyện này nhắc chúng ta rằng, dù con cái có đi lạc, Chúa vẫn có thể đưa chúng trở về, nếu chúng ta tin tưởng và cầu nguyện.

Cộng đoàn giáo xứ là chỗ dựa thiêng liêng, nơi chúng ta hỗ trợ nhau trong hành trình đức tin. Tham dự Thánh lễ, sinh hoạt hội đoàn, hay làm việc bác ái giúp chúng ta lớn lên trong đức tin. Thánh Phaolô ví cộng đoàn như một thân thể, trong đó mỗi người là một chi thể (1 Cr 12:12-27). Tôi từng gặp một giáo dân sống xa cách Chúa, không tham dự Thánh lễ suốt nhiều năm. Nhưng nhờ được mời tham gia ca đoàn giáo xứ, anh tìm lại niềm vui trong đức tin. Ca đoàn không chỉ là nơi hát thánh ca, mà còn là nơi anh học cách chia sẻ, lắng nghe, và phục vụ. Anh chị em có tham gia hội đoàn nào trong giáo xứ không? Nếu chưa, hãy thử, vì đó là cách tuyệt vời để lớn lên trong đức tin và xây dựng cộng đoàn.

Công việc hằng ngày cũng là cánh đồng truyền giáo. Dù là nhân viên văn phòng, công nhân, hay nội trợ, chúng ta có thể làm chứng cho Chúa bằng cách làm việc với lương tâm, trung thực, và yêu thương. Thánh Giuse, người thợ mộc, là gương sáng về việc thánh hóa công việc. Tôi biết một nhân viên ngân hàng từng tham lam, gian lận để kiếm thêm tiền. Nhưng sau khi tham dự một buổi tĩnh tâm, anh quyết tâm sống trung thực, dù bị đồng nghiệp chế giễu. Dần dần, sự chân thành của anh đã cảm hóa những người xung quanh, và anh trở thành một tấm gương sáng trong công ty. Anh chị em có thể làm gì trong công việc của mình để tôn vinh Chúa? Có thể là một nụ cười với đồng nghiệp, một lời nói tử tế, hay một hành động trung thực.

Lòng thương xót là trung tâm của đời sống thánh thiện. Chúa Giêsu đã đến để cứu chuộc nhân loại, không phải để kết án (Ga 3:17). Dù tội lỗi của chúng ta có như núi cao, Ngài vẫn sẵn sàng tha thứ, như Ngài đã tha thứ cho người phụ nữ ngoại tình (Ga 8:1-11). Thánh nữ Faustina, tông đồ của Lòng Chúa Thương Xót, dạy rằng không có tội lỗi nào lớn hơn lòng thương xót của Chúa. Chúng ta cũng được mời gọi thực hành lòng thương xót, như Chúa dạy: “Hãy thương xót như Cha các ngươi là Đấng Thương Xót” (Lc 6:36). Thực hành lòng thương xót qua bảy việc thương xác – như cho kẻ đói ăn, thăm viếng bệnh nhân – và bảy việc thương linh hồn – như khuyên bảo kẻ có tội, cầu nguyện cho kẻ sống và kẻ chết. Tôi biết một giáo dân thấy người hàng xóm nghèo khó, không chỉ giúp họ thực phẩm mà còn mời họ đến nhà cầu nguyện chung. Hành động này đã khơi dậy đức tin trong lòng người hàng xóm, và họ bắt đầu tham dự Thánh lễ đều đặn.

Sống thánh thiện là một hành trình dài, đầy thử thách, nhưng cũng tràn ngập ân sủng. Tội lỗi có thể làm tâm hồn chúng ta rối loạn, nhưng lòng thương xót của Chúa luôn sẵn sàng thanh tẩy. Qua sám hối, cầu nguyện, và thực hành đức ái, chúng ta có thể vượt qua cám dỗ và trở nên giống Chúa Giêsu hơn mỗi ngày. Hãy nhớ lời thánh Phaolô: “Tôi sống, nhưng không còn là tôi, mà là Chúa Kitô sống trong tôi” (Gl 2:20). Mỗi ngày, chúng ta hãy dâng tâm hồn cho Chúa, xin Ngài hướng dẫn, và sống với lòng tin rằng Ngài luôn đồng hành cùng chúng ta.

Thưa anh chị em, cuộc đời này là tạm bợ, như một chuyến lữ hành về nhà Cha trên trời. Mọi sự rồi sẽ qua đi – danh vọng, tiền bạc, sức khỏe – nhưng tình yêu của Chúa là vĩnh cửu. Hãy sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng, sống với lòng yêu mến Chúa và tha nhân. Khi gặp khó khăn, hãy dâng lên Chúa, như thánh Phêrô đã thốt lên: “Lạy Chúa, xin cứu con!” (Mt 14:30). Khi gặp cám dỗ, hãy chạy đến với Mẹ Maria, Mẹ của Lòng Thương Xót, xin Mẹ cầu bầu cho chúng ta. Và khi tâm hồn mệt mỏi, hãy nhớ rằng Chúa Giêsu đang chờ chúng ta trong Bí tích Thánh Thể, sẵn sàng ban sức mạnh và bình an.

Tôi muốn kết thúc bằng một câu chuyện. Có một người đàn ông lớn tuổi, từng sống xa cách Chúa suốt nhiều năm. Ông làm việc chăm chỉ, kiếm được nhiều tiền, nhưng lòng ông luôn trống rỗng. Một ngày, ông bị bệnh nặng, phải nằm viện. Trong những ngày cô đơn trên giường bệnh, ông bắt đầu cầu nguyện, lần đầu tiên sau hàng chục năm. Ông đọc kinh Lạy Cha, kinh mà mẹ ông đã dạy khi ông còn nhỏ. Lời kinh ấy như một dòng suối mát, làm dịu tâm hồn ông. Ông xưng tội với linh mục, và lần đầu tiên, ông cảm nhận được lòng thương xót của Chúa. Sau khi khỏi bệnh, ông trở thành một thành viên tích cực trong giáo xứ, giúp đỡ người nghèo và chia sẻ đức tin với mọi người. Ông nói: “Tôi đã mất nửa cuộc đời để chạy theo những thứ phù du, nhưng Chúa đã tìm lại tôi, và giờ tôi sống cho Ngài.”

Anh chị em ạ, Chúa cũng đang tìm kiếm mỗi người chúng ta. Ngài không nhìn đến tội lỗi của ta, mà nhìn đến lòng sám hối và khát khao sống thánh thiện của ta. Hãy mở lòng đón nhận ân sủng Ngài, qua cầu nguyện, sám hối, và đời sống đức ái. Hãy sống mỗi ngày với lòng biết ơn, vì chúng ta được làm con cái Chúa, được Ngài yêu thương và cứu chuộc. Và hãy luôn nhớ rằng, dù con đường sống thánh thiện có gian nan, chúng ta không đi một mình. Chúa Giêsu, Mẹ Maria, và các thánh đang đồng hành cùng chúng ta, dẫn chúng ta về nhà Cha trên trời. Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!