Kỹ năng sống

Thư gửi em, người hay nói: mình ổn!

Thư gửi em, người hay nói: mình ổn!

 

 

Em thương mến,​
Cám ơn em về câu chuyện cafe hôm nay, tôi xin phép em được viết lại, có thể đâu đó sẽ có bạn trẻ thấy mình trong câu chuyện đời của em.​
Cover_thư gửi em người hay nói mình ổn_phailamgi.jpg

Ảnh: lifeway.com

Sáng em dậy từ 5h30 tất bật nấu ăn sáng cho cả nhà, hò hét ba đứa nhỏ dậy đi học, lấy quần áo ra khỏi máy giặt, đưa đứa nhỏ nhất đi học. Rồi mới cuống cuồng vệ sinh thay đồ đi làm.

Em nhìn ra cửa sổ thấy hai chú chim sẻ đang đùa giỡn trên cành và thầm ước…

Với cái nóng của Sài Gòn kết hợp với tiếng còi xe, tiếng động cơ và mùi khói bốc lên từ hàng ngàn cái xe máy đang túa ra đường 3 tháng 2, em kẹt cứng cùng dòng xe cộ gần 40 phút rồi lại kẹt tiếp ở đường Điện Biên Phủ. Sau 1 tiếng 14ph em có mặt ở chỗ làm. Em lại trễ!

Chắc nay trời nóng 36⁰C kết hợp với sức ép công việc cuối năm, sếp mắng em xối xả, trưởng phòng vứt cho em một núi giấy tờ yêu cầu giải quyết trong hôm nay.

Chiến đấu với cơn buồn ngủ mang tên 10h10 sáng, em vật vờ đi rửa mặt uống thêm ly cafe mà vẫn thấy nhớ cái giường êm ái của mình. Rồi cũng tới giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp hú nhau đi ăn, em từ chối và lôi ra phần cơm đã chuẩn bị từ sáng với thịt kho và rau cải bắp luộc.

Đang nhai tới miếng thứ hai thì điện thoại kêu. Em nhìn màn hình và thấy: My warm hug (mẹ em) đang gọi. Mẹ hỏi:

– Con sao rồi? Tết này về chứ? Em cười nói:

– Con ổn Mẹ à, để con xem có mua được vé cho cả nhà ra Bắc không? Con sẽ cố thu xếp! Em nói mà thấy mắt cay cay.

– Cố về nhé, bố năm nay yếu hơn nhiều. Mong gặp tụi nhỏ lắm. Nước mắt em trào ra và sụt sùi:

– Con biết rồi ạ. Thôi con phải làm việc tiếp đây. Con cúp máy nhé. Nhìn lại thời gian 18 năm em vào Nam, số lần em ra thăm nhà chỉ là đếm trên 1 bàn tay. Em chợt hoang mang không hiểu mình đang cố vì điều gì… buồn, mông lung, vô định…

Em làm việc tới 6h30 tối mới được về nhà. Cũng may, vì về trễ nên đường xá cũng đỡ tắt hơn giờ tan tầm nhiều. Về tới nhà, ba đứa nhỏ kêu đói, em lại tất bật vào bếp nấu nướng lo bữa tối cho gia đình, chồng em đang ngồi với chiếc laptop tranh thủ làm nốt việc. Cơm nước dọn dẹp xong cũng là 8.30 tối. Em tranh thủ mở máy tính làm nốt công việc ngày hôm nay. Chồng em nhìn sang em im lặng.

Xong công việc, tắm vệ sinh 23h00. Em cùng chồng đọc kinh tối, em vừa đọc vừa ngủ gật. Kinh hạt xong là lúc em được nằm xuống nghỉ ngơi. Chồng em hỏi:
– Em ổn chứ? Em trả lời:
– Em ổn mà. Chồng em khẽ ôm em và nói:
– Em có thể nói là em không ổn được mà. Anh và các con thấy sự vất vả và hy sinh của em. Anh và các con ở bên em, nhớ nhé.

Em bật khóc nức nở như một đứa bé. Em nói: Năm nay, gia đình mình ra Bắc ăn Tết cùng bố mẹ nhé!
….

Cám ơn em lần nữa về câu chuyện và khi viết câu chuyện của em gợi lên trong đầu tôi về những lời sau:

“Tôi được yêu thương vô điều kiện: đó là trải nghiệm không thể thay thế mà người ta có khi sống trong một gia đình đúng nghĩa. Những thế hệ khác nhau sống bên nhau và cảm nhận được tình yêu thương, đoàn kết, thái độ trân trọng, tận tâm không nhuốm màu ích kỷ, sự nâng đỡ, và công bằng. Mỗi thành viên trong gia đình được những thành viên còn lại nhìn nhận, chấp nhận, và tôn trọng, chỉ vì phẩm giá của người ấy, chứ không phải vì người ấy đã phải làm gì mới xứng đáng được trân trọng. Mỗi người được yêu thương, theo đúng như bản tính của mình. Mỗi người không phải là phương tiện để đạt mục đích nào đó của ai khác, nhưng là cùng đích nơi chính mình. Kết quả là, trong gia đình, nền văn hoá sự sống hình thành…” (Docat #115)

Chúc em một cuối tuần ổn và có thể không ổn nhé,

Yeuthuong,

Happypencil​

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!