TUỔI NÀO CON CẦN CHA?
Sau một hồi lướt điện thoại, đặt xe mãi không được, nó đành chặc lưỡi.
– Thôi để tớ gọi bố ra đón?
Con bạn liếc nhìn điện thoại, hơn 1 giờ sáng.
– Tuổi này…lại đi vào giờ này…cậu còn gọi cho bố đi đón được sao?
Mới đầu, chưa để ý đến câu nói dằn từng từ của bạn, nó cứ cười ngây ngất.
– Tuổi nào…nhờ bố đón chẳng được? Mà giờ này, không đặt được xe, người yêu thì chưa có, không nhờ bố thì tớ biết gọi ai?
Thấy bạn im bặt, đoạn nó quay qua, nhìn cô bạn đồng nghiệp trân trân một thoáng, trong lòng không khỏi thắc mắc.
– Không lẽ…cậu…không bao giờ gọi điện nhờ bố đi đón sao?
Tự dưng câu hỏi bất ngờ của nó khiến bạn ứa nước mắt. Đứa con gái đã 25 tuổi đầu, ấy vậy mà trong đời, chưa một lần được bố đón đưa.
– Bố tớ bị bệnh mất lúc tớ còn chưa vào lớp 1! Tớ chỉ nhớ gương mặt của bố qua những tấm hình cũ, mẹ cho xem!
Bạn nó cúi mặt, bỏ hai tay vào túi áo, môi run run chẳng biết vì trời về khuya lạnh hay vì xúc động.
Từ xa, thấy một người đàn ông lớn tuổi đang đưa tay lên vẫy gọi, con bạn vội hẩy vào vai nó, hối thúc.
– Chắc bố cậu đến đón…
– Để tớ bảo bố chở cả hai đứa một lượt.
Nhưng bạn nó vội lắc đầu, từ chối. Bạn kéo vali, quay đi thật nhanh như để tránh cho nó khỏi lúng túng, khó xử.
Bố nó đến vẫn càu nhàu, trách mắng như mọi khi, vì con gái cái tật đi du lịch cứ đặt vé xe về khuya khoắt. Nhưng hôm ấy, nó chẳng thanh minh, thanh nga như mọi khi mà ngoan ngoãn ngồi nép sau vai ông.
Trên đường, gió quạt liên hồi vào mặt hai bố con nhưng nó không hề thấy lạnh lẽo. Có lẽ hơi ấm tình cha đang lan tỏa khắp trong tim nó.
Xưa nay, nó luôn nghĩ việc được bố đưa đón mỗi khi đi sớm, về khuya là chuyện nghiễm nhiên với mọi cô gái độc thân. Nhưng giờ nó nhận ra, trên đời này, có những điều là bình thường với người này nhưng lại là ước mơ xa vời của người khác… Nó nhớ đến cái dáng lẻ loi của cô bạn, bỗng thấy thương bạn vô cùng!NN