Mục vụ gia đình

CÓ MỘT GIA ĐÌNH NHƯ THẾ

CÓ MỘT GIA ĐÌNH NHƯ THẾ
Tôi mới quen biết và chơi bời qua lại với gia đình anh, chị ba bốn năm nay. Gia đình anh cũng có cuộc sống kinh tế bình thường như bao gia đình khác. Có khác chăng là gia đình truyền thống. Cha, mẹ anh là giáo viên. Anh, chị cũng là giáo viên. Năm nay anh “mới có sáu mươi sáu tuổi thôi”. Ở tuổi này tất nhiên là con, cháu đề huề, nội ngoại đầy đủ. Chúng cũng đã phương trưởng và ở riêng. Anh, chị vẫn ở chung với cha, mẹ. Cha sinh năm 1927 vừa khuất núi được 5 năm. Hiện tại còn Mẹ, cụ sanh 1931, nay 93 tuổi. Mẹ rất minh mẫn, khỏe mạnh.
Vì thường lui tới thăm chơi nên tôi chứng kiến rất nhiều chuyện. Xin kể vài chuyện điển hình các bạn cùng suy ngẫm.
Buổi chiều khoảng 17 giờ, tôi cùng mấy anh bạn tới nhà anh nhậu (hẹn trước). Chị làm con gà nấu cháo cho tụi tôi nhậu. Mẹ ngồi uống nước vối ở bàn bên. Tụi tôi lăng xăng người một tay dọn bàn nhậu. Tôi thấy chị đến bên Mẹ, chị nhỏ nhẹ
– Mẹ ơi! Con nấu cháo gà, con múc mẹ ăn thử một miếng xem có ngon không nha mẹ. Nếu mẹ thấy ngon thì ăn thêm.
– Không, mẹ đã bảo mẹ không ăn mà cứ bắt mẹ ăn là sao!?
– Dạ không, con có bắt mẹ ăn đâu. í là con mời mẹ ăn thử một ít xem con nấu có ngon không để con đem cho các anh ấy nhậu mà. Mẹ thử giùm con nha, một ít thôi.
Rồi chị bưng chén cháo tới (chị múc nãy giờ cũng đã nguội vừa ăn)
– Mẹ thử giùm con xem có ngon không nha.
Bà mẹ tươi cười ăn hết chén cháo vơi.
Tôi đã lặng người, đứng im hồi nào không hay. Bất giác tôi nghẹn ngào vội đưa tay quẹt nhanh ngấn lệ.
Chị ấy là nàng dâu. Vậy còn anh ấy, con trai mẹ thì sao?
Sáu mươi sáu tuổi đầu nhưng chưa bao giờ bước chân khỏi nhà mà không xin phép mẹ.
Bây giờ đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng muốn đi chơi phải xin phép hẳn hoi. Mẹ cho mới được đi nếu không cho phải cáo bạn ở nhà. Mỗi khi cho đi, ra tận nơi dặn dò. Đi cẩn thận, nhớ về đúng giờ vv… chuẩn bị đến giờ về là gọi điện nhắc chừng. Có điều mẹ vẫn rất sáng suốt. Đó là đi chơi, đi nhậu thôi. Sợ con say, sợ đường xa, sợ tai nạn vv… chứ còn đi làm, đi công việc thì thoải mái.
Có một lần tôi ghé nhà rủ anh đi nhậu xa. Anh lại xin mẹ. Mẹ đồng ý nhưng dặn:
– Con phải về trước 9 giờ đừng để mẹ trông nha.
– Dạ con biết rồi ạ.
Đương nhiên gần tới giờ về là mẹ gọi điện nhắc anh, nhưng tôi đâu biết (đi chung xe), mải vui nên cứ nhậu. Khi về tới nhà thì đã 10 giờ. Tôi thấy mẹ không đi ngủ mà bắc ghế ngồi chờ , bên cạnh có một cây roi nhỏ đúng nghĩa. Vì đã hiểu gia đình, tôi dắt xe ra khỏi cổng rình coi chứ không về. Bà mẹ gọi
– Con lại đây mẹ bảo
– Dạ! Anh tới khoanh tay đứng trước mặt mẹ.
– Mẹ bảo thế nào? Còn nhớ không?
– Dạ, mẹ dặn 9 giờ về
– Sao giờ mới về?
– Dạ, vì vui bạn nên con ngồi thêm một chút.
– Vui bạn mà quên lời mẹ à. Tưởng lý do gì chính đáng thì mẹ tha chứ vui bạn mà quên lời mẹ thì phải đánh cho chừa. Quay lại! Lần này mẹ đánh một roi chứ lần sau là ba roi nghe chưa.
– Dạ con xin lỗi mẹ không có lần sau đâu ạ.
Tôi biết, một roi đó không hề đau trên da thịt.
Hôm sau gặp anh tôi thỏ thẻ.
– Hồi hôm em đứng ngoài xem anh ăn đòn
– Ừ anh biết, em có nổ máy đâu.
– Nhưng sao anh không nói lý do gì cho mẹ khỏi đánh?
– Thứ nhất, mẹ đánh có đau đâu. Thứ hai không nên nói dối mẹ, mẹ già rồi sống bao lâu nữa. Thứ ba, mẹ rất cần cảm giác được làm mẹ dạy dỗ con cái. Nên chiều mẹ một chút kẻo hối không kịp đó em. Nói thật với em anh làm tất cả để mẹ vui sống. Khi đã chết là hết có muốn ăn đòn cũng không ai đánh nữa đâu.! st

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!