Kỹ năng sống

LỜI CẦU NGUYỆN THINH LẶNG ĐỂ ĐÁNH TAN QUỶ CHIA RẼ

LỜI CẦU NGUYỆN THINH LẶNG ĐỂ ĐÁNH TAN QUỶ CHIA RẼ

Trong Tin Mừng, chúng ta thấy Chúa Giêsu cho phép các môn đệ trừ quỷ, nhưng có một trường hợp duy nhất khiến họ bất lực: con quỷ nhập vào người câm điếc, một thực tại cho thấy “có những quỷ không thể bị trục xuất bằng lời cầu nguyện” thông thường. Đó không phải là lời nói suông, mà là chỉ dẫn sâu xa về bản chất của ác thần—chúng không chỉ hoành hành qua tiếng la gào lộng ngôn, mà khéo léo len lỏi qua những lỗ hổng tinh thần, qua cơn cớ hiểu lầm, qua những rạn nứt trong tình người. Hôm nay, tôi muốn vén màn một “con quỷ” khác, không kém phần nguy hiểm: quỷ hiểu lầm và chia rẽ trong gia đình, cộng đồng và Giáo hội chúng ta, một thứ quỷ không dễ gì bị trục xuất chỉ bằng lời kinh tụng vội vã.

Con quỷ này cắm những mầm mống nghi kỵ ngay trong tâm hồn, biến yêu thương thành căm ghét, khơi gợi hận thù, gieo chia rẽ. Nó không làm ầm ĩ như quỷ dữ nhập xác, mà lặng lẽ phá tan những mối dây thâm giao, khiến ta khép kín trong nỗi cô đơn, xa rời nhau ngay giữa lòng cộng đoàn. Chúng ta đã thử cầu nguyện cách nồng nhiệt, đã tụng kinh, đã niệm danh Thánh, nhưng vẫn không diệt được con quỷ này. Bởi lời cầu nguyện vội vã thường chỉ chạm đến bề mặt, không đủ sức xuyên thấu bức tường băng đang che khuất con tim.

Vậy lời cầu nguyện nào đủ quyền năng để đánh bật quỷ chia rẽ? Đó chính là lời cầu nguyện thinh lặng chung—một nghi thức rất quen mà rất lạ, không ồn ào, không rao giảng, nhưng đủ để Thiên Chúa tận dụng quyền năng mềm mại của Ngài mà hàn gắn vết thương, xây đắp hiệp thông. Lời cầu nguyện này bắt nguồn từ truyền thống Quaker, nhưng không gói gọn trong khuôn khổ một giáo phái: nó là phương thức thâm sâu giúp ta đặt mình giữa cõi thinh lặng, chờ Thiên Chúa kết nối ta với nhau, chứ không chờ lời ta vang dội.

Quaker và nguồn gốc của lời cầu nguyện thinh lặng Quaker, hay Hội Anh Em Ngày Sau, ra đời giữa thế kỷ 17, do George Fox (1624–1691) khai sáng. Ông là người tiên phong phản kháng chế độ Giáo hội Anh đối lập với Chính thống giáo. Chuyện kể rằng khi bị quan lại hăm dọa, Fox giơ cao cuốn Kinh Thánh và tuyên bố: “Đây là lời của Thiên Chúa, hãy run rẩy đi!” (“Quake” nghĩa là “run rẩy”), từ đó họ mang biệt danh Quaker. Nhưng điều quan trọng hơn là cách họ thực hành đời sống đức tin: mọi thành viên ngồi thinh lặng chung, không phân biệt già trẻ, nam nữ, địa vị, chờ đợi tiếng phán dạy từ Thần Khí.

Khi ngồi trong thinh lặng, họ không đọc kinh sách, không giảng thuyết, mà để Thiên Chúa phán. Mỗi lần Thần Khí thắp lên một ý nghĩ, một lời nhắn nhủ, một khát khao hiệp nhất, người đến trước mặt cộng đoàn cất tiếng nói, và cả nhóm lặng im tiếp nhận và xét đoán theo tình yêu. Cứ thế, sự hiệp thông dần hình thành, không qua bàn tay con người, mà qua quyền năng thánh hóa của Thiên Chúa.

Con quỷ chia rẽ và bất lực của lời cầu nguyện ồn ào

Khi rạn nứt xuất hiện—trong hôn nhân, giữa cha mẹ và con cái, giữa bạn hữu, giữa anh em đồng đạo—chúng ta vội vã dùng lời kinh, huy động những vị linh mục, mục sư ngồi cùng để cầu nguyện. Nhưng niềm chia rẽ vẫn tồn tại, đôi khi còn gia tăng bởi chính những cuộc đối thoại sôi nổi, tranh luận gay gắt. Quỷ hiểu lầm không bị đánh tan bằng âm lượng, mà chỉ bị tan biến khi tình yêu và sự lắng nghe thấm vào tĩnh mịch.

Hãy tưởng tượng một dòng sông cuồn cuộn, ta cố gắng lội ngược dòng bằng sức mạnh cường điệu, nhưng dòng nước vẫn xô ta lội ngược hoài. Trong khi đó, nếu ta hòa mình vào nước, biết cách chèo nhẹ nhàng, con thuyền vẫn nhẹ nhàng xuôi theo dòng chảy. Lời cầu nguyện thinh lặng giống như chiếc chèo ấy: không đập phá ầm ĩ, mà khéo léo dẫn chuyển sức mạnh của Thiên Chúa len vào tâm hồn, xua tan những bức tường vô hình.

Lời cầu nguyện thinh lặng trong đời sống Giáo hội

Tín hữu Công giáo vốn quen với việc cầu nguyện riêng lẻ—khiêng kinh Mân Côi, đọc kinh dâng Mẹ, hay chiêm ngắm Lời Chúa theo Oraison của Thánh Eugène de Mazenod. Nhưng lời cầu nguyện thinh lặng chung đòi hỏi chúng ta vượt qua khoảng cách vật lý: mỗi người ở một nơi, nhưng cùng ngồi trong tâm hồn chung, hướng về cùng một Thần Khí. Mỗi ngày, chúng ta dành 15–20 phút để ngồi thinh lặng, không để tâm nói chuyện cá nhân, mà để tâm hiệp thông với tất cả anh em trong Thân Thể Chúa Kitô, xin Thiên Chúa hóa phép khoảng cách và làm nên sự hiệp thông độc đáo.

Khi giáo xứ hay dòng tu áp dụng phương thức này, họ không cần bàn ghế đông đủ, không cần lễ nghi phức tạp, chỉ cần một không gian yên tĩnh—thánh đường, phòng họp, hay ngay tại nhà—và cả cộng đoàn cùng ngồi. Thinh lặng là nghi thức tôn trọng con tim nhau, là cách chúng ta công nhận: chỉ Thiên Chúa mới có thể hàn gắn vết thương chia rẽ, chỉ Ngài mới có thể thực sự làm nên “một con người mới” vượt qua hiểu lầm.

Áp dụng trong hôn nhân và gia đình

Trong hôn nhân, xung đột nảy sinh từ muôn mặt áp lực: công việc, tài chính, việc nhà, con cái, cách giáo dục, thậm chí cách xem truyền hình hay nấu cơm. Lời khuyên xưa nay thường là “cứ nói chuyện thẳng thắn”, nhưng nhiều khi “thẳng thắn” biến thành “vạch trần” và tổn thương nhau thêm. Thử thay đổi: hai vợ chồng chọn giờ ngồi thinh lặng chung, không để mục tiêu “giải quyết vấn đề”, mà chỉ để “hiệp thông”. Cả hai ngồi đó, mắt nhắm hoặc mở, nương theo hơi thở, hướng về Thiên Chúa, cùng mong Ngài gợi lên nơi mỗi người khả năng thấu hiểu và bao dung. Sau đó, thay vì vội vã tranh luận, họ chia sẻ những gì cảm nghiệm được: thay vì chỉ trích, họ kể về những nỗi niềm ẩn giấu.

Tại gia đình tôi, nghi thức lần chuỗi chung mỗi tối từng là nguồn bình an. Tôi còn nhớ, sau một ngày căng thẳng, chúng tôi im lặng dâng lên mười biến kinh, không ai nói với ai câu nào, nhưng trái tim mọi thành viên đều cảm thấy yên ắng. Có khi mẹ rất buồn, tôi cảm nhận mẹ cần an ủi; có khi cha mệt mỏi, chị em tôi hiểu cần im lặng tôn trọng. Đó chính là quyền năng của thinh lặng chung—nó cho ta khả năng cảm nghiệm nhau trong ngôn ngữ vượt lời nói.

Lời cầu nguyện thinh lặng như tia hy vọng cho cộng đồng
Trong thế giới hôm nay, chúng ta chứng kiến quá nhiều chia rẽ: chính trị, tôn giáo, sắc tộc, khoảng cách thế hệ. Mỗi nhóm tôn giáo, mỗi tổ chức xã hội có thể ngồi riêng, nhưng lời cầu nguyện thinh lặng chung mời gọi vượt lên ranh giới. Chúng ta cùng ngồi—công giáo với tin lành, phật tử với đạo khác—nhưng cùng cầu xin Thiên Chúa Tình Yêu chữa lành vết thương chia rẽ. Ngôn ngữ có thể khác nhau, nhưng thinh lặng là ngôn ngữ chung: thinh lặng không có rào cản, thinh lặng cho ta cùng nghe một tiếng nói thiêng liêng.

Hướng dẫn thực hành

Chọn thời gian cố định: Quý vị có thể bắt đầu với 15–20 phút mỗi ngày, tốt nhất cùng giờ, để tạo nhịp độ.

Chọn không gian thanh tịnh: Nhà thờ, phòng họp, phòng khách tại gia đình hoặc ngay cả công viên yên tĩnh.

Giữ thinh lặng tuyệt đối: Không đọc kinh sách, không giảng đạo, không nói chuyện cá nhân. Chỉ ngồi yên, hướng lòng về Thiên Chúa và hiệp nhất với tất cả cộng đoàn.

Chờ đợi quyền năng Thiên Chúa: Đôi khi, chúng ta sẽ cảm nhận một cảm nghiệm sâu sắc, một lời khuyên hiển hiện trong tâm hồn; có khi chỉ là sự bình an lạ lùng. Dù hình thức thế nào, đó là dấu chỉ Thiên Chúa đang can thiệp.

Chia sẻ sau cùng: Nếu thực hành chung, mỗi người có thể có cơ hội chia sẻ ngắn gọn về điều mình cảm nghiệm, để củng cố sự hiệp thông.

Kết luận

Khi Chúa Giêsu nhắc đến con quỷ không thể trừ bằng lời cầu nguyện, Ngài không chê bai cầu nguyện, mà mời gọi chúng ta mở rộng tâm hồn để đón nhận hình thức cầu nguyện cần thiết nhất. Con quỷ hiểu lầm và chia rẽ không bị đánh tan bởi ngôn từ hùng hồn, mà chỉ tan biến khi chúng ta học cách ngồi yên, cùng nhau đợi Chúa đến và trao cho ta điều ta không thể tự tạo: thứ sự hiệp thông đến từ Thần Khí, hàn gắn những vết thương sâu kín, nối những khoảng cách tưởng chừng không thể vượt qua.

Hãy để lời cầu nguyện thinh lặng chung trở thành hơi thở của cộng đoàn chúng ta—trong giáo xứ, trong gia đình, giữa anh em đạo khác—một hơi thở mang sự sống mới, xua tan quỷ chia rẽ và đưa ta vào hiệp thông đích thực, để chúng ta không bị ràng buộc bởi hiểu lầm, mà được tự do đón nhận và trao ban tình yêu Chúa Kitô cho hết mọi người.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!