Kỹ năng sống

CẦM BÚT VIẾT NÊN THIÊN HÙNG CA CUỘC ĐỜI MÌNH

CẦM BÚT VIẾT NÊN THIÊN HÙNG CA CUỘC ĐỜI MÌNH

Trong vũ trụ vô tận của những số phận, mỗi cá thể chúng ta đều là một vì sao độc nhất, mang trong mình ánh sáng và quỹ đạo riêng, lấp lánh giữa dải ngân hà của sự sống. Không một vì sao nào giống hệt vì sao nào, không một quỹ đạo nào trùng lặp hoàn toàn với quỹ đạo khác; mỗi sự tồn tại là một phép màu của sự độc đáo và riêng biệt, một bản thể không thể bị sao chép hay thay thế. Cuộc đời, tựa như một cuốn tiểu thuyết vĩ đại, một thiên hùng ca đồ sộ, một bản giao hưởng phức tạp với vô vàn cung bậc cảm xúc, được viết nên từ những trang giấy thời gian mỏng manh nhưng vô giá, những dòng mực trải nghiệm in hằn dấu ấn của vui buồn, thành công và thất bại, của những khám phá và những mất mát, và những nét chữ của lựa chọn, khắc họa nên từng cung bậc cảm xúc, từng biến cố, từng khoảnh khắc định mệnh, từng bước ngoặt làm thay đổi dòng chảy số phận. Từ khoảnh khắc đầu tiên ta cất tiếng khóc chào đời, một trang giấy trắng tinh khôi đã được mở ra, chờ đợi những nét vẽ đầu tiên, những dòng chữ đầu tiên định hình nên câu chuyện độc nhất vô nhị của mình, một câu chuyện chưa từng được kể và sẽ không bao giờ lặp lại, một bản trường ca về sự tồn tại.

Thế nhưng, giữa dòng chảy hối hả của cuộc sống hiện đại, giữa muôn vàn tiếng nói vọng lại từ thế giới bên ngoài, giữa những áp lực vô hình và hữu hình từ gia đình, xã hội, bạn bè, đồng nghiệp, và cả những kỳ vọng tự áp đặt lên chính mình do ảnh hưởng từ môi trường xung quanh, liệu có bao giờ chúng ta dừng lại, hít thở thật sâu, lắng nghe tiếng lòng, tiếng vọng từ sâu thẳm tâm hồn và tự hỏi: Ai đang thực sự cầm cây bút định mệnh ấy, viết nên từng chương, từng đoạn, từng câu chữ của câu chuyện cuộc đời mình? Phải chăng, chúng ta đang vô tình trở thành những nhân vật phụ mờ nhạt, chỉ biết diễn theo kịch bản có sẵn trong vở kịch của người khác, một vở kịch mà ta không hề được tham gia vào quá trình sáng tạo, không được góp ý về nội dung hay kết thúc; hay tệ hơn, chỉ là một bản sao mờ nhạt, thiếu sức sống, được phác thảo từ những bản nháp đã định sẵn của xã hội, những lý tưởng được tô vẽ bởi truyền thông, những lời khuyên “khôn ngoan” từ những người đi trước mà đôi khi không còn phù hợp với thời đại, hay những tiêu chuẩn “thành công” được số đông công nhận mà ta chưa bao giờ thực sự khao khát? Câu hỏi này, tưởng chừng đơn giản, lại ẩn chứa một triết lý sống sâu sắc, một lời nhắc nhở khẩn thiết về quyền năng và trách nhiệm tối thượng của mỗi cá nhân: Điều quan trọng nhất, hãy là nhân vật chính trong tiểu thuyết của cuộc đời mình. Hãy là người kiến tạo, là tác giả, là đạo diễn cho chính bộ phim cuộc đời bạn, chứ không phải là một diễn viên chỉ biết tuân theo kịch bản của người khác, một vai diễn mà bạn không hề yêu thích hay cảm thấy thuộc về.

Thật vậy, cuộc đời mỗi người là một tác phẩm nghệ thuật độc bản, một kiệt tác không thể sao chép hay thay thế, mang dấu ấn riêng biệt của tâm hồn và trí tuệ, của những trải nghiệm cá nhân và những giấc mơ thầm kín, những nỗi sợ hãi và những khát vọng cháy bỏng, những niềm tin và những giá trị cốt lõi. Ngay từ khi còn là những đứa trẻ chập chững bước vào đời, chúng ta đã được bao bọc bởi vô vàn những định kiến xã hội, những khuôn mẫu gia đình được truyền từ đời này sang đời khác, những lời khuyên “chân thành” từ bạn bè, người thân, và cả những ánh mắt đánh giá, soi xét từ người đời. Những tiếng nói ấy, dù xuất phát từ tình yêu thương, sự quan tâm hay chỉ là thói quen phán xét, đều có thể trở thành những nét bút vô hình, vẽ lên trang đời của ta, biến chúng ta thành một phiên bản không phải của chính mình, mà là của những gì người khác mong muốn, những gì họ cho là đúng đắn, là “hoàn hảo” theo tiêu chuẩn của họ.

Chúng ta lớn lên với những kỳ vọng được đặt lên vai, đôi khi nặng trĩu đến mức ta không dám thở, không dám cất lên tiếng nói của riêng mình. Cha mẹ mong con cái thành công theo định nghĩa của họ, thường là những con đường an toàn, ổn định mà họ đã biết hoặc mong muốn nhưng chưa đạt được; bạn bè mong ta sống theo những chuẩn mực của nhóm, sợ hãi sự khác biệt và cô lập; xã hội kỳ vọng ta phải đạt được những cột mốc nhất định ở những độ tuổi nhất định – phải có bằng cấp, phải có công việc ổn định, phải kết hôn, phải có con, phải có nhà, có xe. Chúng ta học cách đi theo con đường mà cha mẹ vạch ra, đôi khi bỏ qua tiếng gọi của đam mê thực sự, tiếng lòng mách bảo về con đường mình muốn đi, con đường có thể chông gai nhưng lại là nơi ta thuộc về, nơi ta có thể phát huy tối đa tiềm năng của mình; chúng ta chọn nghề nghiệp theo xu hướng xã hội, theo sự ổn định được định nghĩa bởi số đông, theo những con số lương bậu bĩnh, thay vì lắng nghe khát vọng cháy bỏng bên trong, khao khát được cống hiến và sống với giá trị thật của mình, khao khát được làm điều mình yêu thích, điều khiến ta cảm thấy có ý nghĩa; chúng ta kết hôn theo tiêu chuẩn “đẹp đôi” của hàng xóm, theo sự sắp đặt của gia đình, theo những áp lực về tuổi tác và địa vị, mà quên đi cảm xúc chân thật của trái tim, quên đi sự đồng điệu của tâm hồn, quên đi tiếng gọi của tình yêu đích thực, một tình yêu dựa trên sự thấu hiểu và sẻ chia; và thậm chí, chúng ta định nghĩa hạnh phúc của mình dựa trên những thước đo thành công vật chất, những biểu tượng địa vị mà người đời áp đặt, như một chiếc xe sang, một căn biệt thự lộng lẫy, hay những chuyến du lịch xa hoa chỉ để khoe khoang trên mạng xã hội, để nhận về những lượt thích ảo và lời khen ngợi phù phiếm, những thứ không mang lại giá trị bền vững cho tâm hồn.

Đó chính là khi chúng ta sống theo bản nháp của người khác, một bản nháp không có linh hồn, không có dấu ấn cá nhân, không có sự tự do, và quan trọng hơn, không có sự chân thật. Cuộc sống ấy, dù có vẻ “hoàn hảo” trên bề mặt, dù có thể nhận được vô vàn lời khen ngợi và sự ngưỡng mộ từ bên ngoài, nhưng bên trong lại là một khoảng trống rỗng khôn cùng, một nỗi buồn man mác của sự lạc lõng, của một linh hồn bị giam cầm trong chính cơ thể mình, bị trói buộc bởi những xiềng xích vô hình của sự kỳ vọng, của những định nghĩa về thành công không phải của mình, của những giá trị mà ta không thực sự tin tưởng. Chúng ta trở thành những diễn viên giỏi, đóng vai một nhân vật không phải mình, diễn một vở kịch không phải của mình, và dần dần, chính chúng ta cũng quên mất gương mặt thật của bản thân, quên mất tiếng nói nội tâm, quên mất những gì thực sự khiến mình rung động và hạnh phúc, quên mất mình là ai và mình muốn gì, quên mất mục đích sống thực sự của mình. Sự đánh mất bản thân này là một bi kịch thầm lặng, bởi nó tước đi quyền được sống một cuộc đời đích thực, một cuộc đời do chính mình kiến tạo, một cuộc đời mang đậm dấu ấn cá nhân, một cuộc đời có ý nghĩa sâu sắc. Nó biến chúng ta thành những cái bóng, những bản sao vô hồn, lang thang trong cuộc đời mà không tìm thấy ý nghĩa thực sự, không cảm nhận được niềm vui trọn vẹn.

Sự tự do đích thực, sự giải thoát khỏi những xiềng xích vô hình ấy, nằm ở khả năng tự định đoạt, tự lựa chọn, và tự chịu trách nhiệm cho mọi ngã rẽ, mọi bước đi trên hành trình của mình. Nó đòi hỏi một sự dũng cảm phi thường để đối mặt với những nỗi sợ hãi cố hữu: sợ bị từ chối khi không đi theo số đông, sợ bị chỉ trích khi dám khác biệt, sợ thất bại khi dám thử những điều mới mẻ, và thậm chí là sợ thành công theo cách riêng của mình vì nó có thể khiến ta nổi bật và bị chú ý. Đừng mượn lời phán xét của thiên hạ để viết nên chương đời của bạn. Lời phán xét, dù là khen ngợi tâng bốc đến mức phi thực tế hay chỉ trích cay nghiệt đến mức làm tổn thương sâu sắc, cũng chỉ là một góc nhìn chủ quan, được hình thành từ lăng kính và trải nghiệm riêng của người khác, từ những nỗi sợ hãi, những kỳ vọng, hay thậm chí là những định kiến sâu xa, những vết thương lòng của họ. Một người có thể khen ngợi bạn vì bạn phù hợp với hình mẫu họ mong muốn, vì bạn làm theo những gì họ cho là đúng, nhưng cũng chính người đó có thể chỉ trích bạn khi bạn đi chệch khỏi quỹ đạo mà họ đã định sẵn, khi bạn dám sống khác biệt, dám theo đuổi ước mơ của riêng mình.

Chúng ta không thể làm hài lòng tất cả mọi người, và việc cố gắng làm như vậy chỉ khiến chúng ta lạc lối trong mê cung của những kỳ vọng không ngừng, một mê cung không lối thoát mà ở đó, ta đánh mất chính mình, đánh mất phương hướng và mục tiêu sống, đánh mất cả niềm vui và sự bình yên nội tại. Khi chúng ta để cho những lời chỉ trích làm lung lay niềm tin vào bản thân, khiến ta nghi ngờ giá trị của mình, khiến ta co mình lại và không dám thể hiện cá tính, không dám theo đuổi ước mơ, không dám sống thật; hay khi chúng ta để cho những lời tán dương biến mình thành kẻ ngạo mạn, tự mãn, ngủ quên trên chiến thắng, không ngừng học hỏi và phát triển, chúng ta đã vô tình trao đi quyền năng tối thượng của mình cho người khác – quyền được sống, được cảm nhận, được là chính mình, được định hình con người mình, được quyết định số phận mình, được tự do lựa chọn con đường của mình. Cuộc đời của bạn không phải là một vở kịch được dàn dựng để nhận tràng pháo tay hay những tiếng la ó từ khán giả, nó không phải là một cuộc thi sắc đẹp hay tài năng để chờ đợi sự chấm điểm của ban giám khảo, cũng không phải là một cuộc đua để chứng tỏ mình hơn người khác, để giành lấy vị trí cao nhất trên bảng xếp hạng xã hội, để nhận được sự ngưỡng mộ hời hợt.

Nó là một hành trình tự khám phá bản thân, tự hoàn thiện tâm hồn, và tự chấp nhận mọi khuyết điểm, mọi góc khuất, mọi sự không hoàn hảo của chính mình. Nó là một quá trình liên tục của sự trưởng thành, của việc học cách yêu thương bản thân một cách vô điều kiện, học cách tha thứ cho những sai lầm của mình và của người khác. Hãy học cách lắng nghe tiếng nói bên trong mình, tiếng nói của trực giác mách bảo, của đam mê cháy bỏng, của những giá trị cốt lõi mà bạn tin tưởng và theo đuổi, tiếng nói của linh hồn bạn, tiếng nói của trái tim bạn, tiếng nói của sự thật. Tiếng nói ấy, dù nhỏ bé, yếu ớt ban đầu, nhưng lại là kim chỉ nam chân thật nhất, dẫn lối bạn đi trên con đường của riêng mình, con đường dẫn đến sự bình yên và hạnh phúc đích thực. Chỉ khi đó, bạn mới có thể viết nên những chương đời chân thực nhất, không tô vẽ, không giả dối, không bị chi phối bởi bất kỳ yếu tố bên ngoài nào, không bị bóp méo bởi những định kiến hay áp lực. Sự dũng cảm để sống thật với chính mình, bất chấp mọi lời đàm tiếu, mọi ánh mắt dò xét, mọi sự hiểu lầm, chính là chìa khóa mở ra cánh cửa của sự bình yên nội tại và hạnh phúc đích thực, một hạnh phúc bền vững và sâu sắc, một hạnh phúc không phụ thuộc vào bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì bên ngoài, mà chỉ phụ thuộc vào chính bạn.

Hãy tự cầm bút – kể cả những chương đầy nước mắt hay dang dở – vẫn phải do chính bạn chọn cách kể. Cuộc đời không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, không phải lúc nào cũng là những con đường bằng phẳng trải thảm đỏ, và những trang giấy của nó không phải lúc nào cũng rạng rỡ ánh nắng chói chang. Sẽ có những chương đầy nước mắt, những nỗi đau xé lòng tưởng chừng không thể vượt qua, những thất bại ê chề khiến ta gục ngã, mất hết niềm tin vào bản thân và cuộc sống, những mất mát không thể bù đắp để lại vết sẹo sâu thẳm trong tâm hồn, những đêm dài trằn trọc không ngủ, những khoảng lặng đầy tuyệt vọng, những khoảnh khắc mà ta cảm thấy mình đơn độc giữa thế gian. Sẽ có những chương dang dở, những ước mơ chưa thành hiện thực dù đã cố gắng hết sức, những mối quan hệ chưa trọn vẹn để lại tiếc nuối, những con đường chưa đi đến cuối cùng, để lại trong ta sự hoài niệm và những câu hỏi không lời đáp, những điều chưa kịp nói, chưa kịp làm, những cơ hội đã vụt mất.

Nhưng chính những khoảnh khắc ấy, những vết sẹo ấy, những khoảng trống ấy, những trang giấy ố vàng vì nước mắt, lại là những nét chấm phá độc đáo, tạo nên chiều sâu, sự phong phú và tính nhân văn cho câu chuyện của bạn. Chúng là những bằng chứng sống động cho thấy bạn đã sống, đã cảm nhận, đã chiến đấu, đã vấp ngã, đã đứng dậy và đã trưởng thành. Chúng là những minh chứng cho sự kiên cường của bạn, cho khả năng vượt qua nghịch cảnh. Nếu bạn để người khác viết hộ những chương này, họ có thể sẽ cố gắng che giấu những nỗi đau, bỏ qua những thất bại, hoặc thậm chí, bóp méo sự thật để câu chuyện trở nên “hoàn hảo” hơn, “đáng ngưỡng mộ” hơn trong mắt họ, biến bạn thành một hình tượng không tì vết nhưng thiếu đi sự chân thật, thiếu đi sự gần gũi và tính người, một hình tượng xa lạ với chính bạn. Nhưng sự hoàn hảo giả tạo ấy sẽ tước đi cơ hội để bạn đối diện với chính mình, học hỏi từ sai lầm, và trưởng thành từ những vấp ngã. Chính từ những khó khăn, con người mới tôi luyện được ý chí, phát hiện ra sức mạnh tiềm ẩn, và tìm thấy những bài học quý giá mà không trường lớp nào có thể dạy được. Đó là những bài học về sự kiên cường, về lòng trắc ẩn, về sự thấu hiểu bản thân và người khác, về khả năng phục hồi sau tổn thương, về giá trị của sự tha thứ và lòng biết ơn.

Hãy dũng cảm đối diện với những trang đời khó khăn nhất, những thử thách cam go nhất, những khoảnh khắc tăm tối nhất, và tự mình chọn cách kể về chúng – với sự chân thành, với lòng dũng cảm, và với niềm tin sắt đá rằng mỗi thử thách, mỗi nỗi đau đều là một phần không thể thiếu của hành trình vĩ đại, là chất xúc tác để bạn trở nên mạnh mẽ, kiên cường và khôn ngoan hơn, để bạn thấu hiểu sâu sắc hơn về cuộc sống và về chính mình, để bạn biết trân trọng những khoảnh khắc bình yên. Kể cả khi câu chuyện của bạn không có một cái kết viên mãn như cổ tích, thì việc bạn tự tay viết nên nó, tự mình trải nghiệm và cảm nhận từng cung bậc cảm xúc, tự mình rút ra bài học, đã là một chiến thắng vĩ đại, một minh chứng cho sự tự chủ và bản lĩnh của bạn. Bởi lẽ, giá trị của một câu chuyện không nằm ở sự hoàn hảo, mà ở sự chân thực, ở những bài học mà nó mang lại, và ở khả năng truyền cảm hứng cho người khác.

Đừng để ai khác quyết định bạn hạnh phúc hay không. Hạnh phúc không phải là một điểm đến xa xôi mà ta phải chạy theo suốt đời, không phải là một đích đến cuối cùng mà ta phải đạt được sau khi vượt qua mọi thử thách, mà là một hành trình, một dòng chảy liên tục của những khoảnh khắc, những cảm xúc, những trải nghiệm. Nó không phải là một trạng thái cố định, bất biến, mà là một chuỗi những rung động tinh tế, những niềm vui nhỏ bé được tìm thấy trong cuộc sống hàng ngày, trong những điều bình dị nhất, trong sự kết nối với thiên nhiên, với những người thân yêu, trong việc thực hiện những hành động nhỏ bé nhưng ý nghĩa, trong việc cống hiến cho cộng đồng, trong việc học hỏi và phát triển bản thân. Xã hội thường định nghĩa hạnh phúc bằng những tiêu chuẩn vật chất hào nhoáng, những biểu tượng của sự thành công bên ngoài: một ngôi nhà lớn lộng lẫy, một chiếc xe sang trọng bóng loáng, một công việc lương cao với địa vị xã hội đáng mơ ước, một gia đình “kiểu mẫu” được người đời ca tụng, những chuyến du lịch vòng quanh thế giới, hay những món đồ hiệu đắt tiền.

Nhưng liệu có bao nhiêu người đạt được tất cả những điều đó mà vẫn cảm thấy trống rỗng, cô đơn, hay bất mãn, vẫn chìm đắm trong một cuộc sống vô vị, thiếu đi ý nghĩa thực sự? Liệu có bao nhiêu người có tất cả nhưng lại đánh mất chính mình, đánh mất khả năng cảm nhận niềm vui từ những điều giản dị, đánh mất khả năng kết nối sâu sắc với tâm hồn mình? Hạnh phúc đích thực đến từ bên trong, từ sự bình yên trong tâm hồn, từ lòng biết ơn sâu sắc với những gì mình đang có, dù là nhỏ bé nhất, từ khả năng tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị nhất – một bữa cơm gia đình ấm cúng, một buổi chiều tà ngắm hoàng hôn, một cuốn sách hay, một nụ cười của người thân, một lời động viên chân thành, một cái ôm ấm áp, từ sự kết nối sâu sắc với bản thân và những người xung quanh, từ việc sống đúng với giá trị của mình, từ việc theo đuổi đam mê mà không cần sự công nhận từ bên ngoài. Khi chúng ta để người khác định nghĩa hạnh phúc cho mình, chúng ta sẽ mãi mãi chạy theo những ảo ảnh, những mục tiêu không phải của mình, những thứ không thực sự thuộc về mình, và không bao giờ thực sự chạm tới được niềm vui trọn vẹn, chân thật, một niềm vui bền vững. Chúng ta sẽ mãi mãi là kẻ đuổi bắt một cái bóng, một cái đích không bao giờ tới, một vòng luẩn quẩn không lối thoát, một cuộc sống không ngừng tìm kiếm sự công nhận từ bên ngoài, một cuộc sống đầy mệt mỏi và áp lực.

Hãy tự hỏi bản thân: Điều gì thực sự khiến tôi hạnh phúc? Điều gì mang lại cho tôi sự bình yên sâu thẳm trong tâm hồn, một sự bình yên không thể mua được bằng tiền bạc hay danh vọng, không thể bị lung lay bởi những biến động bên ngoài, một sự bình yên đến từ sự chấp nhận chính mình và cuộc sống? Điều gì khiến trái tim tôi rung động, reo vui mỗi ngày, khiến tôi cảm thấy mình đang sống trọn vẹn, đang là chính mình, đang thực sự tồn tại và có ý nghĩa? Câu trả lời nằm trong chính bạn, trong những giá trị cốt lõi của bạn, trong những khát khao thầm kín, trong những điều bạn thực sự trân quý, trong những khoảnh khắc bạn cảm thấy được là chính mình nhất, không phải trong ánh mắt hay lời nói của bất kỳ ai khác. Hạnh phúc là sự tự do được sống thật với chính mình, được theo đuổi những gì mình tin tưởng, và được yêu thương, được cống hiến theo cách của riêng mình, một cách chân thành và không toan tính, không cần phải chứng tỏ với bất kỳ ai, không cần phải so sánh với bất kỳ ai. Đó là khả năng tự tạo ra ánh sáng cho chính mình, thay vì chờ đợi ánh sáng từ người khác, khả năng tự tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống của mình.

Bạn có thể chưa là ai trong mắt người đời, bạn có thể không có danh tiếng lẫy lừng, không có tài sản kếch xù, không có vị trí cao trong xã hội, không phải là người được hàng triệu người biết đến, không phải là người được báo chí ca ngợi hay được công chúng tung hô, nhưng hãy là “ai đó thật ý nghĩa” với chính mình và người thân yêu. Trong một thế giới bị ám ảnh bởi danh tiếng, quyền lực và sự công nhận từ bên ngoài, nơi mà giá trị con người thường được đo đếm bằng những con số và danh hiệu, bằng số lượng người theo dõi trên mạng xã hội, bằng những thành tích hào nhoáng, chúng ta thường quên đi giá trị thực sự của sự tồn tại, của một cuộc đời có ý nghĩa sâu sắc, một cuộc đời được sống một cách trọn vẹn và chân thật, một cuộc đời được xây dựng trên nền tảng của tình yêu thương và sự tử tế. Không phải ai cũng có thể trở thành một nhân vật lịch sử vĩ đại, một ngôi sao sáng chói trên bầu trời danh vọng, hay một tỷ phú lừng danh với khối tài sản khổng lồ. Và điều đó hoàn toàn ổn, bởi lẽ, giá trị của một con người không nằm ở số lượng người biết đến họ, mà ở chất lượng của những mối quan hệ họ xây dựng, ở những ảnh hưởng tích cực họ tạo ra trong cuộc sống của những người xung quanh, ở những giá trị mà họ mang lại cho cộng đồng, dù là nhỏ bé nhất, và ở sự bình yên, tự tại mà họ tìm thấy trong chính mình, trong tâm hồn mình, trong sự chấp nhận bản thân.

Hãy là một người con hiếu thảo, luôn biết ơn và phụng dưỡng cha mẹ, là điểm tựa vững chắc cho gia đình, là nguồn an ủi cho những người thân yêu, là người mang lại niềm vui và sự ấm áp cho mái ấm của mình; một người bạn chân thành, luôn ở bên chia sẻ mọi buồn vui, là bờ vai để bạn bè tựa vào trong những lúc khó khăn, là người bạn có thể tin tưởng tuyệt đối, người luôn lắng nghe và thấu hiểu; một người đồng nghiệp đáng tin cậy, luôn sẵn lòng giúp đỡ, là nguồn cảm hứng cho những người xung quanh bằng sự tận tâm và chuyên nghiệp của mình, bằng thái độ tích cực và tinh thần hợp tác; một người yêu thương hết lòng, luôn vun đắp cho hạnh phúc lứa đôi, là ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn, là người bạn đời cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, cùng nhau xây dựng một tương lai chung. Hãy là người mà khi bạn nhìn vào gương, bạn thấy một tâm hồn lương thiện, một trái tim dũng cảm, một ý chí kiên cường, một con người đầy nghị lực, luôn sẵn sàng đối mặt với thử thách, luôn sẵn sàng học hỏi và phát triển, luôn sẵn sàng đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Hãy là người mà khi những người thân yêu nghĩ về bạn, họ cảm thấy ấm áp, được truyền cảm hứng, được yêu thương vô điều kiện, và cảm thấy cuộc sống của họ trở nên tốt đẹp hơn nhờ có bạn, nhờ sự hiện diện của bạn, nhờ những giá trị mà bạn mang lại, nhờ tình yêu thương mà bạn trao đi. Đó mới chính là ý nghĩa đích thực của cuộc đời, một ý nghĩa vượt lên trên mọi danh vọng phù phiếm, mọi hào quang giả tạo, mọi sự công nhận nhất thời của thế giới bên ngoài, một ý nghĩa được khắc ghi không phải trên bia đá lạnh lẽo, mà trong trái tim ấm áp của những người bạn yêu thương và những người yêu thương bạn. Đó là một di sản vô giá, được xây dựng bằng tình yêu, sự chân thành, sự tử tế và những giá trị nhân văn sâu sắc, một di sản sẽ tồn tại mãi mãi, vượt qua mọi giới hạn của thời gian và không gian, một di sản được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác qua những câu chuyện và ký ức.

Cuối cùng, hãy nhớ rằng mỗi ngày trôi qua là một trang giấy mới đang chờ đợi bạn viết nên những dòng chữ tiếp theo của câu chuyện cuộc đời mình. Đừng ngần ngại gạch bỏ những dòng chữ sai lầm, sửa lại những câu văn chưa ưng ý, hay thậm chí, xé bỏ một chương cũ để bắt đầu một chương mới đầy hứa hẹn, một chương tươi sáng hơn, ý nghĩa hơn, phù hợp hơn với con người bạn ở hiện tại, với những gì bạn đã học được và những gì bạn muốn trở thành. Cuộc đời là một quá trình liên tục của sự học hỏi, thay đổi, phát triển và hoàn thiện bản thân. Nó không phải là một cuốn sách đã được in sẵn, đã đóng bìa, đã hoàn thành, mà là một bản thảo sống động, luôn được bổ sung và chỉnh sửa, luôn có thể viết lại, luôn có thể thêm thắt những chi tiết mới, những nhân vật mới, những tình tiết bất ngờ, những khúc quanh không thể đoán trước. Hãy cầm chắc cây bút của mình, với tất cả sự dũng cảm để đối diện với sự thật, sự chân thành để sống thật với cảm xúc, và niềm tin sắt đá vào bản thân, vào khả năng của chính mình, vào tiếng nói nội tâm của mình, vào con đường mà bạn đã chọn.

Hãy viết nên một câu chuyện mà bạn tự hào được kể, một câu chuyện phản ánh đúng con người thật của bạn, với tất cả những thăng trầm, những niềm vui và nỗi buồn, những chiến thắng và thất bại, những ước mơ và cả những nuối tiếc, những vết sẹo và những bài học, những khoảnh khắc tỏa sáng và những giây phút chìm trong bóng tối. Bởi vì, khi bạn là nhân vật chính trong tiểu thuyết của cuộc đời mình, khi bạn tự mình cầm bút viết nên từng dòng, từng chữ, tự mình trải nghiệm và tự mình chịu trách nhiệm cho mọi lựa chọn, bạn không chỉ tạo ra một cuộc đời có ý nghĩa cho riêng mình, một cuộc đời đáng sống, một cuộc đời mà bạn thực sự yêu quý, một cuộc đời mà bạn không phải hối tiếc, mà còn truyền cảm hứng mạnh mẽ cho những người khác cũng tự tin cầm bút, dũng cảm viết nên thiên hùng ca độc đáo của chính họ, một thiên hùng ca tràn đầy mục đích, ý nghĩa và niềm hạnh phúc đích thực, một cuộc đời do chính họ làm chủ, không bị ràng buộc bởi bất kỳ bản nháp nào của người khác, không bị chi phối bởi những định kiến hay áp lực từ bên ngoài. Hãy để câu chuyện của bạn trở thành ngọn hải đăng, soi đường cho những tâm hồn đang lạc lối, khơi dậy ngọn lửa dũng cảm trong mỗi con người, để họ cũng dám sống cuộc đời của riêng mình, một cuộc đời chân thật, ý nghĩa và trọn vẹn. Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!