Góc tư vấn

Bình An Trong Thời Đại Biến Động

Bình An Trong Thời Đại Biến Động

Chúng ta đang sống trong một thời đại đầy biến động và lo toan. Những bất an không chỉ len lỏi trong đời sống thường nhật mà còn thách thức đời sống thiêng liêng và đức tin của mỗi người. Khuynh hướng lo âu không chỉ hiển hiện trong đời sống của những người đương thời mà còn thường xuyên biểu lộ trong hành trình tìm kiếm Thiên Chúa và yêu thương phục vụ tha nhân.

Những nỗ lực sống thánh thiện và phụng sự của chúng ta thường bị đe dọa bởi muôn vàn lo âu và biến động, thay vì tràn đầy tin tưởng và bình an – điều mà Tin Mừng mời gọi qua tinh thần trẻ thơ. Tuy nhiên, con đường dẫn đến Thiên Chúa, con đường nên thánh, sẽ trở nên ngắn hơn, hiệu quả hơn và rõ ràng hơn khi chúng ta học cách giữ lấy sự bình an sâu thẳm trong tâm hồn, bất kể hoàn cảnh nào.

Khi tâm hồn phó thác cho sự dẫn dắt của Chúa Thánh Thần, với ân sủng của Ngài, Thiên Chúa có thể hành động vượt xa những gì chúng ta tự mình đạt được. Cuốn sách này được viết với hy vọng làm sáng tỏ chân lý ấy.

Phần một của tác phẩm trình bày những suy tư về bình an nội tâm như con đường nên thánh. Phần hai phân tích những hoàn cảnh khiến chúng ta dễ đánh mất bình an, đồng thời đề xuất cách ứng xử dưới ánh sáng Tin Mừng để giữ vững sự bình an. Phần ba giới thiệu các bản văn chọn lọc từ những tác giả qua các thời đại, minh họa cho hành trình tìm kiếm bình an theo truyền thống linh hướng của Hội Thánh.

Phần Một: Bình An Nội Tâm – Con Đường Nên Thánh

1. Không Có Thầy, Các Con Không Thể Làm Gì Được

Để hiểu tầm quan trọng của bình an nội tâm, chúng ta cần xác tín rằng mọi điều thiện hảo đều bắt nguồn từ Thiên Chúa và chỉ từ một mình Ngài. Chúa Giêsu đã phán: “Không có Thầy, các con không làm gì được” (Ga 15,5). Ngài không nói “các con làm được ít”, mà là “không làm gì được”. Chân lý này đòi hỏi chúng ta trải qua những thất bại, thử thách và đôi khi cả sự sỉ nhục, để nhận ra sự bất lực của mình và hoàn toàn cậy dựa vào Thiên Chúa.

Nếu muốn, Thiên Chúa có thể miễn trừ chúng ta khỏi những thử thách ấy. Tuy nhiên, Ngài cho phép chúng xảy ra để chúng ta tin rằng tự sức mình, chúng ta không thể làm điều thiện. Theo chứng từ của các thánh, việc lĩnh hội chân lý này là khúc dạo đầu cần thiết cho những công trình vĩ đại mà Thiên Chúa sẽ thực hiện trong chúng ta qua ân sủng.

Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu từng chia sẻ: “Điều kỳ diệu nhất mà Thiên Chúa thực hiện trong tâm hồn chị là cho chị thấy sự nhỏ bé và bất lực của mình.” Khi nhận ra sự yếu đuối, chúng ta mở lòng cho ân sủng Thiên Chúa, để Ngài dẫn dắt chúng ta đến sự trọn lành.

Câu hỏi cốt lõi của đời sống thiêng liêng là: “Làm sao để Chúa Giêsu hành động trong tôi? Làm sao để ân sủng Thiên Chúa tự do hoạt động trong đời sống tôi?” Đích đến không phải là áp đặt những kế hoạch cá nhân, mà là khám phá thiên hướng sâu xa của tâm hồn, thái độ nội tâm và hiện trạng thiêng liêng, để Thiên Chúa thực hiện những hoa trái vĩnh cửu qua chúng ta.

Không có chìa khóa vạn năng hay câu trả lời duy nhất cho câu hỏi này. Để trả lời trọn vẹn, cần viết một linh đạo hoàn chỉnh về đời sống Kitô hữu, bao gồm cầu nguyện, các bí tích, thanh tẩy tâm hồn, sự vâng phục Chúa Thánh Thần, và mọi phương cách để ân sủng thấm sâu vào đời sống. Trong tác phẩm này, chúng tôi chỉ tập trung vào một yếu tố cốt lõi: bình an nội tâm. Đây là yếu tố thường bị xem nhẹ, nhưng tối cần thiết để ân sủng Thiên Chúa hoạt động và trổ sinh hoa trái trong chúng ta.

2. Bình An – Điều Kiện Để Ân Sủng Hoạt Động

Để ân sủng Thiên Chúa trổ sinh, với sự cộng tác của ý chí, trí năng và khả năng của chúng ta, điều quan trọng nhất là ra sức đạt được và giữ lấy sự bình an sâu thẳm trong tâm hồn. Hãy tưởng tượng tâm hồn như một mặt hồ phẳng lặng. Khi hồ nước yên ả, ánh mặt trời phản chiếu trọn vẹn; nhưng khi sóng gió nổi lên, hình ảnh mặt trời bị méo mó. Tương tự, tâm hồn càng bình an, hình ảnh Thiên Chúa càng được phản chiếu rõ nét, và ân sủng Ngài càng dễ dàng hoạt động. Ngược lại, khi tâm hồn xao xuyến, ân sủng Thiên Chúa khó có thể tác động.

Thánh Vịnh 29:11 chép: “Xin Chúa ban quyền lực cho dân Ngài, tuôn đổ phúc lành để dân hưởng bình an.” Thiên Chúa là Chúa của bình an, Ngài không hành động trong rối loạn hay lo âu, nhưng trong sự tĩnh lặng dịu dàng, như “tiếng gió hiu hiu” mà ngôn sứ Êlia cảm nhận trên núi Horeb (1 V 19).

Thay vì để mình bị cuốn vào bồn chồn, chúng ta được mời gọi ở lại trong bình an trước cái nhìn của Thiên Chúa, để Ngài hành động với sự khôn ngoan và quyền năng vượt xa sức lực của chúng ta. Sách Isaia nhắc nhở: “Nếu các ngươi trở lại và ở yên, hẳn các ngươi đã được cứu thoát. Nếu các ngươi bình tĩnh và tin tưởng, hẳn các ngươi đã nên hùng mạnh. Nhưng các ngươi đã không muốn” (Is 30,15).

Sự nhiệt thành của chúng ta, kể cả vì Thiên Chúa, đôi khi bị lệch lạc. Thánh Vinhsơn Phaolô, người không ai có thể nghi ngờ là lười biếng, từng nói: “Sự thiện Thiên Chúa thực hiện được thực hiện bởi chính Ngài, mà chúng ta hầu như không hay biết. Chúng ta cần bị động hơn là chủ động.”

3. Bình An và Hoa Trái Tông Đồ

Một số người cho rằng tìm kiếm bình an nội tâm là ích kỷ, khi thế giới còn đầy đau khổ. Tuy nhiên, bình an mà chúng ta nói đến là bình an của Tin Mừng – không phải sự vô cảm hay khép kín, mà là hoa trái của tình yêu, của sự nhạy cảm trước nỗi đau của tha nhân. Chỉ những ai sở hữu bình an mới có thể lan tỏa nó đến người khác.

Thánh Seraphim Sarov từng nói: “Hãy đạt được bình an nội tâm, và vô số người sẽ tìm thấy ơn cứu độ qua bạn.” Sau 16 năm làm ẩn sĩ, 16 năm sống đơn độc, và 16 năm giam mình trong một tịnh thất chật hẹp, thánh nhân đã tỏa sáng như ngọn đuốc thiêng, trở thành nguồn an ủi cho hàng ngàn người hành hương. Những người đến với ngài được giải thoát khỏi lo âu, được khai sáng trong ơn gọi, và được chữa lành cả hồn lẫn xác.

Bình an nội tâm, đạt được qua cầu nguyện liên lỉ, là điều kiện tiên quyết để phục vụ tha nhân hiệu quả. Làm sao chúng ta có thể trao ban bình an nếu chính mình không có? Làm sao có bình an trong gia đình, xã hội, nếu trước tiên không có bình an trong tâm hồn mỗi người?

4. Bình An và Cuộc Chiến Đấu Thiêng Liêng

Đời sống Kitô hữu là một cuộc chiến không khoan nhượng chống lại sự dữ, cám dỗ và tội lỗi trong chính mình. Thánh Phaolô kêu gọi: “Hãy mặc lấy binh giáp của Thiên Chúa để chiến đấu, không phải với phàm nhân, nhưng với những bậc thống trị thế giới tối tăm và những thần linh quái ác chốn trời cao” (Ep 6,12). Cuộc chiến này không phải là một hành trình đơn điệu, mà là một chiến trường cam go, kéo dài đến cuối đời.

Tuy nhiên, đây không phải là cuộc chiến vô vọng. Người Kitô hữu chiến đấu với niềm xác tín rằng chiến thắng đã thuộc về Đức Giêsu Phục Sinh. Sách Khải Huyền chép: “Đừng khóc nữa! Đây, Sư Tử xuất thân từ chi tộc Giuđa, Chồi Non của Đavít, sẽ chiến thắng” (Kh 5,5). Chúng ta không chiến đấu bằng sức riêng, nhưng bằng dũng lực của Đức Giêsu, Đấng phán: “Ơn của Thầy đủ cho con, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối” (2 Cr 12,9).

Vũ khí chủ lực của chúng ta là đức tin – sự gắn kết trọn vẹn với Đức Kitô, phó thác hoàn toàn vào Ngài, ngay cả trong những thời khắc tăm tối nhất. Thánh Vịnh 27:1 tuyên xưng: “Chúa là ánh sáng và ơn cứu độ của tôi, tôi còn sợ người nào?” Người Kitô hữu chiến đấu với tâm hồn bình an, và càng bình an, họ càng chiến đấu hiệu quả, vì họ cậy dựa vào sức mạnh của Thiên Chúa.

5. Bảo Vệ Bình An Trong Cuộc Chiến

Trong cuộc chiến thiêng liêng, bình an nội tâm không chỉ là điều kiện để chiến đấu, mà còn là mục tiêu cần bảo vệ. Ma quỷ thường tìm cách cướp đi bình an bằng cách gieo rắc lo âu và nản chí. Dom Lorenzo Scupoli, một bậc thầy linh hướng thế kỷ 16, được Thánh Phanxicô Salêsiô kính trọng, khẳng định: “Ma quỷ làm mọi cách để xua tan bình an khỏi tâm hồn, vì nó biết Thiên Chúa cư ngụ trong bình an và thực hiện những kỳ công trong đó.”

Cuộc chiến thật sự không phải là đánh bại mọi lầm lỗi, mà là học cách giữ bình an trong mọi hoàn cảnh, kể cả khi thất bại. Nguyên tắc cốt lõi là: “Mục tiêu số một của cuộc chiến thiêng liêng không phải là luôn giành chiến thắng, mà là giữ lấy bình an trong tâm hồn, ngay cả khi thất bại.” Chỉ khi tâm hồn bình an, chúng ta mới có thể phó thác để Thiên Chúa chiến đấu thay cho mình, và từ đó loại trừ dần những lầm lỗi và tội lỗi.

6. Những Lý Do Khiến Bình An Bị Đe Dọa

Một chân lý quan trọng cần nhận thức là: mọi lý do khiến chúng ta mất bình an đều không chính đáng. Chân lý này không dựa trên lý lẽ thế gian, mà trên đức tin vào lời Chúa Giêsu: “Thầy để lại bình an cho anh em. Thầy ban bình an của Thầy cho anh em, không như thế gian ban tặng. Anh em đừng xao xuyến, cũng đừng sợ hãi” (Ga 14,27).

Nếu tìm kiếm bình an theo kiểu thế gian – khi mọi sự ổn thỏa, không phiền toái, mọi khao khát được thỏa mãn – chúng ta sẽ không bao giờ đạt được bình an đích thực, hoặc chỉ là một bình an mong manh. Với người Kitô hữu, lý do cốt lõi của bình an bắt nguồn từ niềm tin vào lời Đức Giêsu: “Thầy nói với anh em những điều ấy để trong Thầy, anh em được bình an. Trong thế gian, anh em phải gian nan khốn khó, nhưng can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16,33).

Bình an của Đức Giêsu là ân huệ vĩnh cửu, không thể bị lấy đi, vì “khi Thiên Chúa đã ban ơn kêu gọi, Ngài không hề đổi ý” (Rm 11,29). Tuy nhiên, chính chúng ta thường không biết cách đạt được hoặc giữ lấy bình an, vì thiếu đức tin.

7. Thiện Tâm – Điều Kiện Cần Để Có Bình An

Bình an nội tâm không phải ai cũng có được, mà đòi hỏi một thái độ đúng đắn đối với Thiên Chúa. Những ai chống lại Ngài, sống xa cách hoặc trốn tránh lời mời gọi của Ngài, không thể sống trong bình an. Ngược lại, những ai đến gần Thiên Chúa, yêu mến và phụng sự Ngài, sẽ được Ngài ban bình an, dù ma quỷ luôn tìm cách cướp đi điều đó.

Thánh Augustinô thốt lên: “Lạy Chúa, Ngài dựng nên con cho Ngài, và tâm hồn con mãi khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Ngài” (Tự Thuật). Điều kiện cần để có bình an là thiện tâm – sự quyết tâm yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự, khao khát vâng theo thánh ý Ngài trong mọi hoàn cảnh, dù vẫn còn những bất toàn.

Thiện tâm không phải là sự trọn lành, mà là một hướng đi, dựa trên các nhân đức tin, cậy, mến. Người có thiện tâm có thể sa ngã, nhưng luôn cầu xin lòng thương xót của Thiên Chúa, nỗ lực sửa đổi, và quay về với ý hướng yêu mến Ngài.

8. Thiện Tâm – Điều Kiện Đủ Để Có Bình An

Dù còn nhiều lầm lỗi, thiện tâm vẫn đủ để chúng ta giữ được bình an nội tâm. Bản dịch Thánh Kinh Latinh Vulgata chép: “Bình an dưới thế cho người thiện tâm.” Thiên Chúa, Đấng nhân từ và xót thương, chỉ đòi hỏi chúng ta có thiện tâm – khao khát yêu mến Ngài, đau khổ khi chưa yêu Ngài đủ, và sẵn sàng từ bỏ những gì trái ý Ngài, dù biết mình bất lực.

Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu, qua lời kể của chị ruột Céline, đã chia sẻ một câu chuyện minh họa. Céline từng buồn bã vì những thiếu sót của mình, nghĩ rằng mình còn xa các nhân đức. Nhưng khi đọc lời Chúa phán với Thánh Jeanne d’Arc: “Trong tất cả mọi sự, con phải có ý ngay lành. Chỉ ý hướng tốt lành này mới đem lại ánh sáng và phúc thưởng cho linh hồn”, Céline được an ủi. Têrêsa bổ sung: “Quỷ dữ từng nói với cha Surin rằng chúng có thể vượt qua mọi khó khăn, trừ ‘thiện tâm chết tiệt’ mà chúng không bao giờ đối phó được.” Thiện tâm, dù chưa hoàn hảo, là lá chắn bảo vệ chúng ta và dẫn chúng ta đến thiên đàng.

Phần Hai: Ứng Phó Với Những Thách Thức Làm Mất Bình An

1. Những Khó Khăn Trong Cuộc Sống và Nỗi Sợ Thất Bại

Lý do phổ biến nhất khiến chúng ta mất bình an là nỗi sợ hãi – sợ thiếu thốn, sợ thất bại, sợ đối diện với khó khăn. Những lo âu này thường xoay quanh các thiện ích vật chất (tiền bạc, sức khỏe), luân lý (niềm kính trọng, tình yêu), hoặc thiêng liêng (nhân đức, ơn gọi). Trạng thái bồn chồn vì thiếu thốn, hoặc nỗi sợ thiếu thốn, trở thành nguyên nhân khiến chúng ta đánh mất bình an.

Chúa Giêsu dạy: “Hỏi có ai trong anh em nhờ lo lắng mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang tay?” (Mt 6,27). Không bảo đảm nào của con người có thể mang lại bình an tuyệt đối. Cách duy nhất là phó thác hoàn toàn vào Thiên Chúa, Đấng biết chúng ta cần gì. Ngài phán: “Đừng lo cho mạng sống, lấy gì mà ăn, lấy gì mà mặc… Cha trên trời biết anh em cần tất cả những thứ đó” (Mt 6,25-32).

Ngài không cấm chúng ta làm việc để đáp ứng nhu cầu, nhưng muốn giải thoát chúng ta khỏi những lo âu hủy hoại tâm hồn. Thiếu niềm tin vào Thiên Chúa là bi kịch lớn nhất, khiến chúng ta tìm cách tự cứu mình bằng sức riêng, để rồi chuốc lấy bất hạnh.

Thánh nữ Catarina Siena truyền lời Chúa: “Tại sao con không tin vào Ta, Đấng tạo thành con, mà lại cậy dựa vào bản thân? Ta không trung thành với con sao? Ta đã cứu chuộc con bằng máu Con Một của Ta. Lẽ nào Ta không đủ quyền uy, mạnh mẽ, khôn ngoan, hay bao dung để ban cho con những gì cần thiết?”

2. Khó Khăn Trong Việc Tin Vào Sự Quan Phòng

Trở ngại lớn trong việc phó thác là chưa cảm nghiệm được sự quan phòng của Thiên Chúa. Chúng ta thường cứng lòng, đòi thấy dấu chỉ cụ thể mới tin. Nhưng để cảm nghiệm sự quan phòng, chúng ta phải “nhảy vào khoảng không” của đức tin, để Thiên Chúa có cơ hội can thiệp.

Thánh Gioan Thánh Giá dạy: “Thiên Chúa trao ban theo mức chúng ta trông chờ.” Thánh Phanxicô Salêsiô nói: “Mức độ quan phòng của Thiên Chúa hoạt động nơi chúng ta tỷ lệ thuận với niềm tin chúng ta đặt vào đó.” Các đấng lập dòng xưa kia đã sống đức tin táo bạo, dám bắt đầu những công việc lớn lao dù không có gì trong tay, và Thiên Chúa đã làm phép lạ.

Nếu chúng ta cân nhắc mọi sự, cậy dựa vào sức mình, sự quan phòng sẽ không có chỗ để biểu lộ. Một linh mục chuẩn bị bài giảng tỉ mỉ đến từng chi tiết, nhưng không cầu nguyện và phó thác, sẽ khó cảm nghiệm được Chúa Thánh Thần nói qua môi miệng mình. Tin Mừng dạy: “Đừng lo phải nói gì, vì trong giờ đó, Thiên Chúa sẽ cho anh em biết phải nói gì” (Mt 10,19-20).

3. Sợ Đau Khổ

Đau khổ là một thực tại không thể tránh khỏi, ngay cả với những ai phó thác. Gia đình thánh nữ Bernadette ở Lộ Đức từng sống trong cảnh nghèo túng, nhưng Thiên Chúa không bao giờ lấy đi những gì thiết yếu nhất: sự hiện diện của Ngài, bình an của Ngài, và ân sủng để hoàn tất kế hoạch của Ngài.

Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu khẳng định: “Thiên Chúa đủ tốt lành và quyền năng để sử dụng mọi sự dữ và đau khổ để ban ơn cho chúng ta.” Sự Phục Sinh của Đức Giêsu là chiến thắng dứt khoát trên sự dữ, mời gọi chúng ta nhìn đau khổ với hy vọng. Dù sự dữ là một mầu nhiệm, Thiên Chúa có thể biến nó thành phương tiện cứu độ. Sách Isaia chép: “Trời cao hơn đất chừng nào, thì đường lối của Ta cũng cao hơn đường lối các ngươi” (Is 55,8-9).

4. Để Lớn Lên Trong Niềm Tin

Để lớn lên trong niềm tin vào Thiên Chúa, chúng ta cần chiêm ngắm Đức Giêsu, Đấng đã hy sinh mạng sống vì chúng ta. Tình yêu tuyệt đỉnh của Ngài trên thập giá khơi dậy niềm tin không lay chuyển. Lẽ nào Thiên Chúa, Đấng ban Con Một cho chúng ta, lại không làm tất cả để ban ơn cứu độ?

Cầu nguyện là nguồn mạch bình an, giúp chúng ta nhận ra tình yêu của Thiên Chúa. Sách Gióp chép: “Trước kia con chỉ được biết về Ngài qua lời người ta nói, nhưng giờ đây chính mắt con đã chứng kiến” (G 42,5). Hãy học phó thác như trẻ thơ, và Thiên Chúa sẽ biểu lộ sự dịu dàng của Ngài, đôi khi qua những dấu chỉ bất ngờ, như bụi măng tây kỳ diệu mà Thánh Gioan Thánh Giá nhận được trong lúc kiệt sức.

5. Phó Thác Hoàn Toàn

Phó thác phải là phó thác hoàn toàn, không giữ lại bất kỳ lĩnh vực nào của đời sống. Mức độ bình an tỷ lệ thuận với mức độ phó thác và từ bỏ. Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng thốt lên: “Ôi, giá mà người ta biết phần phúc khi từ bỏ mọi sự!” Khi dứt bỏ mọi sự vào tay Thiên Chúa, Ngài sẽ trả lại gấp trăm ngay từ đời này.

6. Thiên Chúa Không Luôn Lấy Đi Tất Cả

Ma quỷ thường khiến chúng ta sợ rằng phó thác sẽ mất hết mọi sự. Nhưng Thiên Chúa chỉ đòi hỏi một thái độ từ bỏ trong tâm hồn, không nhất thiết lấy đi mọi thứ. Ngài để chúng ta thanh thản sở hữu những gì không trái ý Ngài, và nếu đòi hỏi từ bỏ, Ngài sẽ ban sức mạnh để vượt qua, mang lại bình an sâu thẳm.

7. Khi Không Thể Từ Bỏ

Bà Marthe Robin, khi được hỏi phải làm gì khi không thể từ bỏ, trả lời: “Dù thế nào, cứ phó mình cho Chúa.” Phó thác là ân sủng cần cầu xin cách kiên trì. Chúa Giêsu phán: “Phương chi Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Ngài sao?” (Lc 11,13).

8. Chúa Là Đấng Chăn Dắt Tôi

Thánh Vịnh 23 là lời tuyên xưng tuyệt đẹp về sự phó thác: “Chúa là Đấng chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi… Dầu qua lũng âm u, tôi không sợ nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.” Xác tín này giúp chúng ta vượt qua cám dỗ nghĩ rằng mình thiếu điều kiện để nên thánh. Thiên Chúa luôn cung cấp những gì cần thiết để chúng ta yêu mến Ngài và tha nhân.

9. Thái Độ Trước Đau Khổ Của Người Thân

Khi người thân đau khổ, chúng ta dễ mất bình an. Tuy nhiên, lòng thương xót đích thực phải xuất phát từ tình yêu, không từ nỗi sợ hãi hay ích kỷ. Thiên Chúa yêu thương họ hơn chúng ta vô cùng, và Ngài mời gọi chúng ta phó thác họ vào tay Ngài. Những người đau khổ cần sự hiện diện của những tâm hồn bình an, vui tươi, hơn là những lo âu làm nặng thêm nỗi đau.

10. Trong Tất Cả Những Ai Đau Khổ Có Chúa Giêsu

Chúa Giêsu phán: “Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé mọn của Ta, là các ngươi đã làm cho chính Ta” (Mt 25,40). Trong mọi người đau khổ, Chúa Giêsu hiện diện, hoàn tất cuộc Thương Khó của Ngài. Nhìn đau khổ với niềm hy vọng Phục Sinh giúp chúng ta giữ bình an và dấn thân xoa dịu nỗi đau.

11. Lầm Lỗi Của Những Người Khác

Chúng ta thường mất bình an vì lầm lỗi của người khác. Giải pháp là hành động thanh thản để giúp họ cải thiện, đồng thời phó thác mọi sự cho Thiên Chúa. Nguyên tắc quan trọng là: không chỉ mong điều lành cho tha nhân, mà còn phải mong ước cách ngay lành, với sự nhẫn nại và phó thác.

12. Kiên Nhẫn Với Những Người Khác

Thiên Chúa kiên nhẫn với mỗi người, và chúng ta cũng được mời gọi làm như vậy. Thánh Giacôbê dạy: “Hãy kiên nhẫn như người nông dân chờ đất trổ sinh hoa màu” (Gc 5,7). Kiên nhẫn giúp chúng ta thanh tẩy ý riêng, để điều lành được thực hiện theo kế hoạch của Thiên Chúa.

13. Kiên Nhẫn Với Lầm Lỗi Của Chính Mình

Buồn phiền và nản chí khi sa ngã không giúp ích gì, mà còn cản trở ân sủng. Nguyên tắc căn bản là lấy lại bình an nhanh nhất có thể, vì Thiên Chúa hành động trong sự bình an. Sau khi sa ngã, hãy thưa với Chúa: “Lạy Chúa, xin tha thứ cho con. Con cậy dựa vào lòng thương xót của Ngài, và xin Ngài làm con nên khiêm nhường hơn.”

14. Thiên Chúa Rút Ra Điều Lành Từ Lỗi Lầm

Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng yêu thích lời Thánh Gioan Thánh Giá: “Tình yêu có thể sinh lợi từ mọi sự, điều lành cũng như điều dữ.” Thiên Chúa đủ quyền năng để biến lỗi lầm thành cơ hội nên thánh, dạy chúng ta khiêm nhường và thương xót tha nhân.

15. Làm Gì Khi Phạm Tội?

Khi phạm tội, hãy hối tiếc, xin Chúa tha thứ, kiên quyết sửa đổi, và đi xưng tội. Đừng chìm trong buồn phiền, mà hãy lấy lại bình an và tiếp tục đời sống thiêng liêng như chưa từng sa ngã. Đặc biệt, đừng bỏ cầu nguyện, vì chính trong yếu đuối, chúng ta càng cần đến gần Chúa Giêsu.

16. Lo Lắng Khi Quyết Định

Sự thiếu xác tín khi quyết định khiến chúng ta mất bình an. Hãy suy nghĩ cẩn trọng, cầu xin ánh sáng Chúa Thánh Thần, và tìm lời khuyên. Nếu vẫn lưỡng lự, hãy chấp nhận và quyết định với ý ngay lành, phó thác kết quả cho Thiên Chúa. Thánh nữ Faustina dạy: “Điều chúng ta cho là tốt, Thiên Chúa chấp nhận và coi là tốt.”

17. Con Đường Vương Giả Của Tình Yêu

Sự trọn lành đích thực là sự trọn lành của tình yêu. Phúc thay ai nhận ra sự nghèo khó của mình, vì họ đặt trọn hy vọng vào Thiên Chúa. Thánh Têrêsa Hài Đồng nói: “Lửa tình yêu tẩy sạch hơn lửa luyện ngục.” Con đường nên thánh là con đường yêu mến, phó thác để Thiên Chúa hoạt động trong chúng ta.

18. Lời Khuyên Kết Luận

Hành trình tìm kiếm bình an đòi hỏi kiên nhẫn và bền chí. Thánh Têrêsa Avila dạy: “Kiên nhẫn đạt được mọi sự.” Nếu chưa thể làm việc lớn, hãy bắt đầu từ những việc nhỏ: làm tốt công việc hằng ngày, nói lời dịu dàng, sống giây phút hiện tại với lòng yêu mến. Những việc nhỏ được làm vì Chúa sẽ trở thành nguồn mạch bình an và niềm vui.

Thánh Phaolô nhắn nhủ: “Đừng lo lắng gì cả, nhưng trong mọi hoàn cảnh, hãy đem lời cầu xin và tạ ơn trình bày với Thiên Chúa. Bình an của Ngài sẽ giữ lòng trí anh em trong Đức Giêsu Kitô” (Pl 4,6-7).

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!