Mục vụ gia đình

CHÉN NƯỚC BÊN MÂM CƠM

CHÉN NƯỚC BÊN MÂM CƠM

Dưới ánh nắng vàng rực của một buổi chiều tháng Năm, thị trấn nhỏ ven sông Thu Bồn như được phủ một lớp bụi ánh sáng dịu dàng. Những con đường đất đỏ dẫn vào khu dân cư thơm mùi lúa chín từ cánh đồng xa, hòa quyện với hương khói bếp từ những ngôi nhà lợp ngói. Trong một căn nhà nhỏ mới xây, tường còn thơm mùi vôi, Minh và Lan đang bắt đầu hành trình mới của mình – cuộc sống vợ chồng.

Căn nhà không lớn, chỉ vừa đủ cho hai người, với một phòng khách nhỏ, một phòng ngủ ấm cúng, và một góc bếp xinh xắn mà Lan đã tỉ mỉ trang trí. Những chiếc bát đĩa bằng sành được xếp ngay ngắn trên kệ, cạnh đó là lọ hoa cúc họa mi mà Minh hái ở cánh đồng gần nhà mang về tặng Lan trong ngày cưới. Mọi thứ trong căn nhà đều toát lên sự tươi mới, như chính tình yêu của họ, vừa chớm nở nhưng đã đầy ắp hy vọng.

Lan đứng bên bếp, đôi tay thoăn thoắt cắt rau, tiếng dao chạm thớt vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng xèo xèo của dầu nóng trong chảo. Cô mặc chiếc áo bà ba màu xanh nhạt, tóc buộc cao, vài sợi tóc lòa xòa trước trán. Mỗi lần nấu ăn, Lan luôn cảm thấy một niềm vui giản dị, như thể cô đang vẽ nên một bức tranh gia đình mà cô từng mơ ước từ nhỏ. Hôm nay là bữa cơm chiều đầu tiên kể từ khi hai người chính thức về chung một nhà, và Lan muốn nó thật đặc biệt.

Cô nghĩ về những ngày tháng yêu nhau, khi Minh chở cô trên chiếc xe máy cũ, lượn qua những con đường làng đầy gió. Anh hay kể về ước mơ làm kỹ sư xây dựng, mang những cây cầu, con đường đến những vùng quê xa xôi. Còn Lan, cô chỉ mỉm cười, nắm chặt áo anh, mơ về một mái ấm giản dị, nơi cô có thể nấu những bữa cơm ngon cho người mình yêu. Giờ đây, giấc mơ ấy đang thành hiện thực, và Lan không khỏi hồi hộp.

“Em nấu canh chua cá lóc, cơm trắng, với đĩa rau muống xào tỏi. Anh thấy ổn không?” Lan quay sang hỏi, giọng nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh như mặt sông dưới nắng chiều.

Minh đang ngồi ở bàn ăn, lướt điện thoại, ngẩng lên khi nghe tiếng Lan. Anh mặc áo thun trắng, tóc hơi rối, trông vẫn còn nét trẻ trung của một chàng trai vừa bước qua tuổi thanh xuân. “Nghe ngon đấy,” anh đáp, nở nụ cười toe toét. “Nhưng… em cho thêm ít ớt vào món xào đi, anh thích vị cay cay một chút. Không có ớt là anh ăn không vô đâu.”

Lan khựng lại, đôi tay đang nhặt rau thoáng ngừng. Nụ cười trên môi cô khẽ chùng xuống, nhưng cô cố giữ giọng vui vẻ. “Ớt hả? Em… em không ăn được cay đâu, anh biết mà. Lần trước ăn món bún bò của anh, em ho sặc sụa cả buổi.”

Minh nhún vai, giọng đùa cợt: “Thì em ăn nhạt, anh ăn cay. Có sao đâu, mình chia đôi đĩa rau là được. Em xào riêng một ít có ớt cho anh, còn lại để nhạt cho em. Đơn giản mà!”

Lan gật đầu, nhưng trong lòng cô thoáng một chút hụt hẫng. Cô đã tưởng tượng cảnh cả hai cùng ngồi quanh mâm cơm, cùng tấm tắc khen ngon, cùng cười đùa như những cặp vợ chồng hạnh phúc trên phim. Nhưng ý nghĩ về việc chia đôi đĩa rau, một bên cay, một bên nhạt, khiến cô cảm thấy như có một ranh giới vô hình giữa họ. Cô lắc đầu, tự nhủ mình đang nghĩ quá nhiều, rồi tiếp tục công việc.

Trong lúc chờ dầu nóng, Lan nhìn ra cửa sổ, nơi những cây chuối sau nhà đung đưa trong gió. Cô nhớ đến mẹ mình, bà Hương, người luôn dạy cô rằng hôn nhân không chỉ là tình yêu mà còn là sự thấu hiểu và hy sinh. “Con ơi, yêu nhau dễ, sống với nhau mới khó,” mẹ từng nói. “Nhưng nếu biết đặt mình vào vị trí của người kia, mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn.” Lan mỉm cười, tự nhủ sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, dù việc nhỏ như chuyện ăn uống cũng khiến cô phải suy nghĩ.

Bữa cơm được dọn ra trên chiếc bàn gỗ nhỏ kê giữa phòng khách. Mùi thơm từ tô canh chua cá lóc bốc lên nghi ngút, hòa quyện với hương tỏi phi từ đĩa rau muống xào. Cơm trắng được Lan xúc ra hai chén, hạt cơm óng ánh như những viên ngọc. Cô đặt mâm cơm xuống, không quên lau sạch bàn bằng chiếc khăn tay thêu hình hoa sen – món quà cưới từ mẹ cô.

Minh hít một hơi dài, tỏ ra hào hứng. “Nhìn ngon quá, vợ ơi! Em đúng là khéo tay, chắc anh phải ăn hai chén cơm mất.” Anh gắp một miếng rau muống, nhai vài cái rồi khẽ nhíu mày. “Nhưng… nhạt quá, Lan ơi. Không có ớt gì cả, anh ăn cứ thấy thiếu thiếu. Lần sau em cho tí ớt vào nhé, hoặc để chén ớt riêng cũng được.”

Lan mỉm cười gượng gạo, gắp một miếng cá từ tô canh chua. “Ừ, em sẽ thử. Anh ăn thêm canh đi, em nấu đúng kiểu mẹ dạy đấy. Cá lóc tươi, em ra chợ chọn từ sáng.”

Minh gật đầu, gắp một miếng cá, chấm nước mắm rồi ăn thử. “Canh ngon thật, chua chua đúng gu anh. Nhưng mà…” Anh ngừng lại, như thể đang tìm từ. “Nếu có thêm ít ớt tươi bỏ vào canh, chắc chắn sẽ đỉnh hơn.”

Lan cúi đầu, giả vờ tập trung vào chén cơm. Cô không muốn Minh thấy đôi mắt mình đang thoáng buồn. Cô đã cố gắng nấu những món mà anh thích, thậm chí còn hỏi ý kiến anh trước, nhưng dường như mọi thứ vẫn chưa đủ. Cô tự hỏi, liệu mình có đang làm sai điều gì?

Minh, không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Lan, tiếp tục ăn vài muỗng canh rồi buông đũa. Anh lấy điện thoại ra, lướt qua vài tin tức, thi thoảng cười khúc khích khi đọc được một bài đăng hài hước trên mạng. Lan ngồi đối diện, lặng lẽ ăn nốt phần cơm của mình. Mâm cơm còn lại gần như nguyên vẹn, chỉ có tô canh chua là vơi đi một chút.

Khi dọn dẹp, Lan nhìn những món ăn còn lại, lòng nặng trĩu. Cô cẩn thận bọc đĩa rau và tô canh bằng màng bọc thực phẩm, để vào tủ lạnh. “Mai mình hâm lại ăn tiếp nhé,” cô nói, giọng cố giữ vẻ tự nhiên.

Minh gật đầu, mắt vẫn dán vào điện thoại. “Ừ, được. Mai anh nấu cho, đổi món gì đó cho vui.”

Lan không đáp, chỉ lặng lẽ rửa bát. Tiếng nước chảy xối xả như cuốn đi những suy nghĩ rối bời trong lòng cô. Cô tự nhủ, có lẽ đây chỉ là những ngày đầu, cả hai cần thời gian để làm quen với nhau. Nhưng sâu thẳm trong tim, cô khao khát một bữa cơm mà cả hai cùng ăn ngon miệng, cùng cười đùa, không ai phải buông đũa sớm.

Tối hôm đó, khi ánh trăng rằm treo lơ lửng trên bầu trời, Lan nằm bên cạnh Minh, nghe tiếng anh thở đều đều trong giấc ngủ. Cô nhìn lên trần nhà, nơi những vệt sáng từ ánh trăng chiếu qua khe cửa sổ tạo thành những hình thù kỳ lạ. Hôn nhân, hóa ra, không giống như những gì cô từng tưởng tượng. Nó không chỉ là những khoảnh khắc lãng mạn, những lời yêu thương ngọt ngào, mà còn là những điều nhỏ nhặt như chuyện ăn uống, thói quen, hay cách mỗi người nhìn nhận cuộc sống.

Lan nhớ lại một lần đi lễ nhà thờ cùng mẹ. Cha xứ từng kể về thánh Giuse, người đàn ông thầm lặng, luôn hy sinh ý riêng để chăm sóc Mẹ Maria và Chúa Giêsu. “Thánh Giuse không bao giờ phàn nàn,” cha xứ nói. “Ngài yêu bằng hành động, bằng sự nhẫn nại và trung tín.” Lúc đó, Lan chỉ thấy câu chuyện ấy đẹp, nhưng giờ đây, cô bắt đầu cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của nó. Yêu, có lẽ, không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự lựa chọn – lựa chọn đặt người kia lên trên chính mình.

Cô quay sang nhìn Minh, gương mặt anh trong bóng tối trông thật bình yên. Dù bữa cơm hôm nay không như ý, cô vẫn tin rằng họ có thể vượt qua những khác biệt nhỏ này. Cô khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, và thì thầm trong lòng: “Mình sẽ cố gắng, anh nhé. Vì anh, và vì chúng ta.”

Sáng thứ Bảy, ánh nắng sớm len qua khe cửa sổ, chiếu lên những giọt sương long lanh đọng trên lá chuối ngoài vườn. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan ngập trong mùi thơm của cà phê phin mà Lan vừa pha, một thói quen cô học từ mẹ. Tiếng chim sẻ ríu rít trên mái nhà hòa cùng tiếng xoong chảo leng keng từ góc bếp, nơi Lan đang chuẩn bị bữa sáng.

Minh ngồi ở bàn ăn, tay cầm tờ báo địa phương, nhưng mắt lại lướt nhanh qua những dòng chữ mà không thực sự tập trung. Anh đang nghĩ về bữa cơm chiều hôm trước, khi Lan lặng lẽ dọn mâm cơm còn thừa vào tủ lạnh. Dù Lan không nói gì, Minh vẫn cảm nhận được một chút gì đó không ổn, như thể nụ cười của cô có phần gượng gạo. Anh tự nhủ, có lẽ mình nên làm gì đó để thay đổi không khí.

“Lan ơi,” Minh gọi, giọng hào hứng, “hôm nay anh vào bếp nhé? Để anh trổ tài cho em thấy, chứ cứ để em nấu hoài, anh mang tiếng chồng lười bây giờ.”

Lan, đang chiên trứng ở bếp, quay lại, đôi mắt sáng lên. “Thật hả? Anh nấu gì? Món gì đặc biệt mà em chưa biết à?” Cô lau tay vào chiếc tạp dề màu xanh, bước ra đứng cạnh bàn, tò mò.

Minh cười lớn, gấp tờ báo lại. “Bí mật! Nhưng đảm bảo em sẽ bất ngờ. Anh nấu món hồi còn học đại học, tụi bạn ăn là mê. Chiều nay em nghỉ ngơi đi, để anh lo hết.”

Lan gật đầu, nụ cười rạng rỡ. Cô thích những khoảnh khắc Minh tỏ ra nhiệt tình như thế này. Nó làm cô nhớ lại những ngày đầu yêu nhau, khi anh luôn tìm cách làm cô vui, từ việc bất ngờ mua cho cô một chiếc kẹp tóc nhỏ đến việc ngồi hàng giờ nghe cô kể về những câu chuyện trẻ con ở trường tiểu học, nơi cô dạy học. “Vậy em chờ xem tài nghệ của anh nhé,” cô nói, rồi quay lại bếp, lòng nhẹ nhàng hơn.

Cả ngày hôm đó, Minh tất bật chuẩn bị. Anh đạp xe ra chợ, chọn mua gói mì Hàn Quốc, ít thịt bò, nấm kim châm, và quan trọng nhất là một túi ớt tươi đỏ rực. Anh còn ghé tiệm tạp hóa mua thêm một lọ ớt bột, loại cay xè mà hồi sinh viên anh và bạn bè thường dùng để thách nhau. Trong đầu Minh, món mì cay bảy cấp độ là một ký ức đẹp, gắn liền với những đêm thức khuya học bài, những tiếng cười giòn tan bên bàn ăn chật chội ở ký túc xá. Anh muốn mang cảm giác ấy vào bữa cơm hôm nay, hy vọng Lan sẽ thích.

Chiều đến, căn bếp nhỏ ngập trong mùi thơm cay nồng của nước dùng sôi sùng sục. Minh đứng bên bếp, áo thun dính vài vệt nước, tóc bết mồ hôi, nhưng gương mặt thì rạng ngời. Anh huýt sáo một giai điệu vui vẻ, thi thoảng nếm thử nước dùng, thêm chút ớt bột, chút muối, rồi gật gù hài lòng. “Đỉnh thật,” anh lẩm bẩm, tưởng tượng cảnh Lan sẽ trầm trồ khi nếm món mì.

Lan ngồi ở phòng khách, đọc một cuốn sách giáo khoa để chuẩn bị bài giảng tuần tới. Thỉnh thoảng, cô ngẩng lên, ngửi thấy mùi cay xộc vào mũi, khẽ nhăn mặt nhưng không nói gì. Cô tự nhủ, Minh đã hào hứng cả ngày, chắc chắn anh muốn làm điều gì đó đặc biệt. Có lẽ cô nên thử, dù chỉ một miếng, để làm anh vui.

Khi mâm cơm được dọn ra, Minh đặt hai tô mì lớn lên bàn, nước dùng đỏ rực với những lát ớt tươi nổi lềnh bềnh, điểm xuyết vài lát thịt bò và nấm kim châm. Anh vỗ tay, tự hào: “Tada! Mì cay Hàn Quốc, chuẩn vị bảy cấp độ cay. Em thử đi, anh nấu đúng công thức hồi xưa, tụi bạn ăn là ghiền.”

Lan nhìn tô mì, khẽ nuốt nước bọt. Mùi cay nồng khiến mũi cô hơi rát, nhưng cô vẫn mỉm cười. “Nhìn ngon thật, anh. Mà… chắc cay lắm nhỉ? Em không quen ăn cay đâu, anh biết mà.”

Minh khoát tay, giọng đầy phấn khích: “Cay mới ngon! Em cứ thử một miếng, không thích thì để anh ăn hết. Anh làm hai tô to, đủ cho cả hai no nê luôn.” Anh gắp một đũa mì, thổi phù phù rồi đưa lên miệng, nhai ngon lành. “Ừ, đúng vị! Cay xè mà đã lắm!”

Lan cầm đũa, hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết can đảm. Cô gắp một sợi mì, kèm theo một ít nước dùng, rồi chậm rãi đưa lên miệng. Vừa nhai được vài giây, vị cay xộc thẳng lên mũi, như một ngọn lửa bùng cháy trong miệng cô. Lan ho sặc sụa, nước mắt trào ra, tay vội che miệng. “Trời ơi… cay quá!” cô thốt lên, chạy vội đến vòi nước ở góc bếp, uống một ngụm lớn.

Minh bật cười, vỗ tay như trẻ con. “Ôi, em đáng yêu thế! Không ăn được thì để anh ăn, em lấy cơm nguội ăn tạm nhé. Trong tủ còn ít rau muống hôm qua, đúng không?”

Lan lau nước mắt, cố nở một nụ cười gượng. “Ừ, không sao đâu. Anh ăn đi, em… em no rồi.” Cô quay lại bàn, ngồi xuống, nhìn Minh tiếp tục ăn tô mì một cách ngon lành. Anh vừa ăn vừa kể lại chuyện hồi đại học, khi cả đám bạn cá cược ai ăn được mì cay cấp độ cao nhất. Nhưng Lan chỉ nghe loáng thoáng, tâm trí cô đang trôi đi nơi khác.

Cô nhìn tô mì trước mặt mình, nước dùng vẫn còn bốc khói, những lát ớt tươi như đang thách thức. Cô nghĩ về bữa cơm hôm trước, khi Minh buông đũa sớm vì món ăn nhạt, và giờ là chính cô, không thể động đũa vì món mì cay. Hôn nhân, hóa ra, không chỉ là chuyện yêu nhau, mà còn là những khoảnh khắc như thế này – khi cả hai cố gắng làm điều gì đó cho người kia, nhưng lại vô tình đẩy nhau ra xa.

Tối hôm đó, khi Minh đã ngủ say, Lan nằm bên cạnh, nhìn lên trần nhà. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Cô nghĩ về mẹ mình, bà Hương, người luôn kể những câu chuyện về tình yêu và sự hy sinh. “Con ơi, yêu là phải biết nhường nhịn,” mẹ từng nói. “Nhưng nhường không có nghĩa là ép mình chịu đựng. Hai người phải cùng tìm cách, để cả hai đều vui.”

Lan tự hỏi, liệu cô và Minh có đang thực sự tìm cách để cả hai cùng vui? Mỗi người đều giữ lấy sở thích của mình – Minh thích cay, cô thích nhạt – và cố gắng sống chung mà không thực sự hòa hợp. Ý nghĩ ấy khiến cô trằn trọc đến tận khuya.

Cô nhớ lại một lần đi lễ nhà thờ cùng mẹ, khi cha xứ kể về thánh Giuse. “Ngài là người chồng, người cha thầm lặng,” cha nói. “Ngài không bao giờ đòi hỏi, chỉ lặng lẽ làm mọi thứ vì tình yêu dành cho Mẹ Maria và Chúa Giêsu.” Lan từng nghĩ câu chuyện ấy chỉ là một bài học đạo đức, nhưng giờ đây, cô bắt đầu cảm nhận được sức nặng của nó. Yêu, có lẽ, là học cách đặt người kia lên trên chính mình, dù chỉ là trong những việc nhỏ như chuyện ăn uống.

Sáng hôm sau, khi Lan đang pha cà phê, Minh bước ra từ phòng ngủ, tóc rối bù, nhưng gương mặt rạng rỡ. “Hôm qua món mì cay thế nào, em? Anh thấy mình nấu được phết, đúng không?” Anh cười, ngồi xuống bàn, chờ Lan trả lời.

Lan đặt tách cà phê trước mặt anh, mỉm cười nhẹ. “Ngon lắm, anh. Nhưng… lần sau anh làm ít cay một chút được không? Để em ăn cùng anh.”

Minh gật đầu, nhưng giọng vẫn đùa cợt: “Ừ, để anh thử cấp độ năm thay vì bảy. Nhưng cay ít thì mất vị, em chịu được không?”

Lan không đáp, chỉ cúi đầu, khuấy ly cà phê của mình. Cô biết Minh không cố ý làm cô buồn, nhưng cô vẫn cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa họ. Cô tự nhủ, có lẽ cô cần kiên nhẫn hơn, hoặc tìm cách để cả hai cùng thay đổi.

Buổi chiều hôm đó, điện thoại reo. Là mẹ Lan, bà Hương, gọi mời hai vợ chồng về ăn cơm cuối tuần. “Về đi con, mẹ kho thịt kho tàu, món mà Lan thích từ nhỏ. Minh cũng thích món này, đúng không?”

Minh, ngồi cạnh Lan, nghe thấy, cười lớn: “Dạ, con thích lắm ạ. Miễn là có tí ớt là con ăn hết nồi luôn!”

Bà Hương cười qua điện thoại: “Ừ, mẹ sẽ chuẩn bị ớt riêng cho con. Về sớm nhé!”

Lan cúp máy, khẽ mỉm cười. Cô nghĩ về bố mẹ mình, về những bữa cơm gia đình ấm cúng mà cô từng lớn lên. Có lẽ, về nhà bố mẹ sẽ giúp cô và Minh tìm lại cảm giác gần gũi đã dần phai nhạt. Cô hy vọng, trong những ngày sắp tới, họ sẽ tìm ra cách để mâm cơm của mình không chỉ đầy đủ hương vị, mà còn đầy ắp tình yêu.

Buổi sáng Chủ nhật, không khí thị trấn ven sông Thu Bồn dịu mát lạ thường. Những cơn gió nhẹ mang theo hơi nước từ sông thổi qua, làm lay động hàng tre trước nhà Minh và Lan. Lan thức dậy sớm, chuẩn bị một giỏ quà nhỏ gồm ít bánh in mẹ cô thích và một chai nước mắm nhĩ loại ngon mà cô đã cẩn thận chọn ở chợ. Hôm nay, hai vợ chồng sẽ về thăm bố mẹ Lan, và cô không giấu được niềm háo hức.

Minh, vẫn còn ngái ngủ, ngồi trên ghế mây ở hiên nhà, cầm ly cà phê đen sóng sánh. Anh nhìn Lan tất bật đi lại, miệng huýt sáo một giai điệu vui vẻ. “Em chuẩn bị kỹ thế, như đi cưới lần hai ấy,” anh trêu, nháy mắt.

Lan cười, buộc lại chiếc khăn tay quanh giỏ quà. “Lâu rồi mình chưa về, em muốn bố mẹ vui. Với lại, mẹ kho thịt kho tàu, món anh thích mà. Nhưng đừng đòi thêm ớt ngay trên bàn ăn nhé, bố em không thích ồn ào đâu.”

Minh gật đầu, nhưng trong đầu đã nghĩ đến chén ớt tươi mà anh định mang theo. “Yên tâm, anh biết cư xử mà. Miễn là có thịt kho tàu, anh ăn sạch mâm luôn!”

Lan lắc đầu, bật cười. Cô yêu cái tính vô tư của Minh, dù đôi lúc nó khiến cô phải nhắc nhở. Cô hy vọng chuyến về nhà hôm nay sẽ mang lại không khí ấm áp, giúp cả hai quên đi những khoảnh khắc lặng lẽ khó chịu trong mấy bữa cơm gần đây.

Con đường về nhà bố mẹ Lan không xa, chỉ mất hơn nửa giờ đi xe máy. Minh lái xe, còn Lan ngồi sau, ôm chặt eo anh, giỏ quà được buộc cẩn thận ở yên sau. Những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài hai bên đường, xen lẫn vài thửa ruộng sen đang nở hoa, tỏa hương thơm ngát. Lan hít một hơi dài, cảm giác như đang trở về tuổi thơ, khi cô còn đạp xe qua những con đường này, miệng hát nghêu ngao.

Nhà bố mẹ Lan nằm ở cuối làng, một ngôi nhà ngói ba gian đơn sơ nhưng ấm cúng. Cây mít trước sân đã cao lớn, sai trĩu quả, và bụi chuối sau nhà vẫn xanh mướt như ngày Lan còn nhỏ. Bà Hương, mẹ Lan, đang đứng ở cổng, mặc áo bà ba màu tím nhạt, nụ cười rạng rỡ khi thấy xe Minh dừng lại.

“Lan ơi, Minh ơi, về rồi hả con? Vào nhà nhanh, mẹ đang nấu cơm, nóng hổi luôn!” Bà Hương chạy ra, ôm Lan thật chặt, rồi vỗ vai Minh. “Coi thằng rể mẹ, mới có mấy tuần mà trông chững chạc hẳn!”

Minh cười, gãi đầu. “Dạ, tại vợ con chăm tốt quá, mẹ ạ. Hôm nay mẹ kho thịt kho tàu đúng không? Con thèm từ hôm nghe mẹ nói rồi!”

Bà Hương cười lớn, kéo cả hai vào nhà. Ông Tâm, bố Lan, đang ngồi ở bàn thờ, lau khung ảnh tổ tiên. Ông ngẩng lên, gật đầu chào Minh và Lan, ánh mắt điềm tĩnh nhưng ấm áp. “Vào đi con, bố mới hái ít mít ngoài vườn, để tí ăn tráng miệng.”

Lan chạy đến ôm bố, cảm nhận mùi trầu quen thuộc từ chiếc áo ông mặc. Cô luôn yêu những khoảnh khắc trở về nhà, nơi mọi thứ dường như vẫn như xưa, từ chiếc bàn gỗ cũ kỹ đến tiếng quạt trần kêu lạch cạch. Cô nhìn Minh, hy vọng anh cũng cảm nhận được sự ấm áp này.

Bữa cơm được dọn ra trên chiếc mâm đồng đặt giữa nhà. Mùi thịt kho tàu thơm lừng, hòa quyện với hương nước mắm và tiêu, khiến Minh nuốt nước bọt. Ngoài thịt kho, bà Hương còn chuẩn bị một đĩa cá chiên giòn, một tô canh cải ngọt nấu tôm, và một đĩa dưa chua giòn rụm. Lan nhìn mâm cơm, lòng trào dâng niềm vui. Đây chính là hương vị tuổi thơ của cô, là những bữa cơm mà mẹ luôn tỉ mỉ chuẩn bị để cả nhà quây quần.

Minh, ngồi cạnh Lan, gắp một miếng thịt kho, đưa lên miệng. Nhưng vừa nhai được vài giây, anh khẽ nhíu mày. “Mẹ ơi, thịt kho ngon lắm, nhưng… hơi mặn một tí, đúng không?” Anh cười, cố giữ giọng vui vẻ để không làm bà Hương phật lòng.

Lan liếc Minh, khẽ đá nhẹ chân anh dưới bàn, ra hiệu đừng nói thêm. Cô biết mẹ mình luôn tự hào về món thịt kho, và bất kỳ lời nhận xét nào cũng có thể làm mẹ buồn. Nhưng bà Hương chỉ cười, gật đầu. “Ừ, chắc mẹ lỡ tay cho nhiều nước mắm. Con ăn với cơm trắng là vừa. Để mẹ lấy thêm dưa chua cho con nhé?”

Minh gật đầu, nhưng ánh mắt anh thoáng vẻ thất vọng. Anh thích món thịt kho tàu, nhưng vị mặn đậm khiến anh khó nuốt. Lan, nhận ra điều đó, vội gắp một miếng dưa chua vào chén anh. “Anh ăn với dưa này đi, đỡ mặn hơn,” cô nói nhỏ, cố làm không khí nhẹ nhàng.

Trong lúc đó, ông Tâm, ngồi đối diện, vẫn ăn một cách thản nhiên. Ông gắp một miếng thịt kho, nhưng thay vì cho thẳng vào miệng, ông nhẹ nhàng nhúng miếng thịt vào chén nước trắng đặt cạnh chén cơm. Ông làm động tác ấy rất tự nhiên, như một thói quen, rồi cho miếng thịt vào chén cơm, ăn ngon lành. Minh và Lan, đang lặng lẽ quan sát, bất chợt nhìn nhau. Ánh mắt họ gặp nhau, không nói thành lời, nhưng dường như cả hai đều cảm nhận được điều gì đó sâu sắc.

Bà Hương, không để ý đến hành động của chồng, tiếp tục gắp thức ăn cho Minh và Lan. “Ăn nhiều vào, Minh. Con làm kỹ sư, vất vả lắm, phải ăn cho khỏe. Lan nữa, dạy học mà ốm nhom, mẹ nhìn là thương.”

Lan cười, gật đầu. “Dạ, con ăn được mà, mẹ. Món nào mẹ nấu con cũng thích.” Cô gắp một miếng cá chiên, nhai chậm rãi, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng liếc về phía bố. Hành động của ông Tâm cứ lặp lại: nhúng thịt vào chén nước, rồi ăn, không một lời phàn nàn, không một dấu hiệu khó chịu.

Minh, dù vẫn đang ăn, cũng bắt đầu để ý. Anh nhận ra ông Tâm không chỉ làm thế với thịt kho, mà cả với miếng cá chiên, vốn cũng hơi mặn vì chấm nước mắm. Ông làm mọi thứ một cách lặng lẽ, như thể đó là điều hiển nhiên. Minh bất giác cảm thấy một chút ngượng ngùng. Anh đã buột miệng chê món ăn mặn, trong khi ông Tâm, người lớn tuổi hơn, lại chọn cách im lặng và điều chỉnh theo cách của mình.

Sau bữa cơm, Minh và Lan ngồi ở hiên nhà, nhâm nhi trà và ăn mít. Bà Hương kể chuyện làng xóm, còn ông Tâm lặng lẽ ra vườn chăm sóc mấy luống rau. Lan nhìn theo bóng dáng bố, lòng trào dâng một cảm giác khó tả. Cô nhớ những lần còn nhỏ, khi mẹ nấu món gì đó không vừa ý, bố luôn ăn hết mà không phàn nàn. Cô từng nghĩ đó chỉ là tính cách của bố, nhưng giờ đây, cô nhận ra đó là tình yêu – tình yêu thầm lặng, được thể hiện qua những hành động nhỏ.

Minh, ngồi bên cạnh, bóc một múi mít, quay sang Lan. “Bố em ăn giỏi thật. Mặn thế mà bác vẫn ăn ngon lành. Chắc bác quen rồi, đúng không?”

Lan mỉm cười, giọng nhẹ nhàng. “Không hẳn đâu, anh. Bố em không thích đồ mặn, nhưng vì mẹ hay lỡ tay nêm đậm, nên bố làm vậy để mẹ vui. Từ nhỏ em đã thấy bố làm thế, nhưng hôm nay mới thực sự hiểu.”

Minh khựng lại, miếng mít trên tay như nặng hơn. Anh nghĩ về những bữa cơm ở nhà, khi anh buông đũa vì món ăn nhạt, hay khi Lan ho sặc sụa vì món mì cay của anh. Anh tự hỏi, liệu mình có đang quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến sở thích của bản thân mà quên mất cảm nhận của Lan?

Bà Hương, nghe câu chuyện, xen vào. “Ừ, bố con thế đấy. Có lần mẹ nấu canh mặn đến mức mẹ ăn còn thấy khó chịu, vậy mà ổng vẫn ăn hết, còn khen ngon. Mẹ hỏi sao không nói, ổng chỉ cười, bảo: ‘Mặn một chút mà vợ vui thì đáng gì.’ Hồi trẻ mẹ không hiểu, nhưng giờ thì mẹ biết, đó là cách ổng yêu mẹ.”

Lan nắm tay mẹ, mắt lấp lánh. Minh ngồi bên, lặng lẽ nghe, lòng dậy lên một cảm giác mới mẻ. Anh nhìn Lan, thấy cô đang mỉm cười với mẹ, và bất chợt cảm thấy mình cần thay đổi. Không phải chỉ vì Lan, mà vì chính tình yêu mà anh đã hứa sẽ dành cho cô.

Trên đường về, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ con đường làng, Lan ngồi sau xe, ôm chặt Minh. Cô nghĩ về hành động của bố, về cách ông lặng lẽ nhúng thịt vào chén nước, và tự hỏi liệu cô có thể làm điều gì đó tương tự cho Minh. Cô yêu anh, và cô muốn cả hai cùng tìm được niềm vui trong những bữa cơm, dù điều đó có nghĩa là cô phải thử ăn cay, hay Minh phải học cách ăn nhạt.

Minh, đang lái xe, bỗng lên tiếng. “Lan này, hôm nay anh thấy bố em… đặc biệt thật. Anh nghĩ, mình cũng nên học cách làm nhau vui, đúng không?”

Lan mỉm cười, siết chặt tay quanh eo anh. “Ừ, anh. Mình sẽ cố, nhé?”

Dưới ánh hoàng hôn, chiếc xe máy lướt qua những cánh đồng lúa, mang theo hy vọng về một hành trình mới – hành trình của yêu thương và hy sinh.

Sáng thứ Hai, ánh nắng sớm len qua những tán lá chuối, chiếu vào căn bếp nhỏ của Minh và Lan. Tiếng chim sẻ ríu rít ngoài vườn hòa cùng tiếng xoong chảo leng keng khi Lan chuẩn bị bữa sáng. Sau chuyến về nhà bố mẹ hôm qua, Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, như thể hành động thầm lặng của bố đã thắp lên một ngọn lửa nhỏ trong cô. Cô muốn làm điều gì đó cho Minh, không chỉ để làm anh vui, mà còn để cả hai tìm được sự hòa hợp trong những bữa cơm.

Lan đứng bên bếp, tay cầm dao thái ớt tươi. Những lát ớt đỏ mọng nằm gọn trên thớt, tỏa ra mùi cay nồng khiến cô khẽ nhăn mũi. Cô không quen với việc nấu món cay, nhưng hôm nay, cô quyết định thử. Cô nhớ ánh mắt của Minh khi anh ăn món mì cay, sự hào hứng và niềm vui hiện rõ trên gương mặt. Nếu bố cô có thể nhúng thịt mặn vào chén nước để làm mẹ vui, thì cô cũng có thể học cách thêm ớt vào món ăn vì Minh.

Cô chọn nấu món thịt bò xào ớt chuông, một món mà Minh từng nhắc đến với vẻ thích thú. Lan cẩn thận phi tỏi cho thơm, cho thịt bò vào chảo, rồi thêm ớt chuông và một ít ớt tươi. Mùi cay xộc lên khiến cô ho khẽ, nhưng cô mỉm cười, tự nhủ rằng chỉ cần Minh thích, mọi thứ đều đáng. Bên cạnh, cô nấu thêm một tô canh bí đao nhạt, món mà cô yêu thích, để cân bằng cho chính mình.

Minh, vừa thức dậy, ngáp dài khi bước ra khỏi phòng ngủ. Anh mặc áo thun trắng, tóc rối bù, ngửi thấy mùi thơm từ bếp thì mắt sáng lên. “Ôi, mùi gì ngon thế này? Vợ anh hôm nay trổ tài món mới à?” Anh bước đến, đứng sau lưng Lan, nhìn vào chảo thịt bò xào đang sôi xèo xèo.

Lan quay lại, nụ cười rạng rỡ. “Anh đoán xem, em nấu gì? Món anh thích đấy, nhưng em không nói đâu, ngồi vào bàn đi rồi biết.” Cô tắt bếp, múc thức ăn ra đĩa, không quên đặt một chén nước trắng nhỏ bên cạnh chén cơm của mình – một chi tiết cô học từ bố.

Minh nhướn mày, tò mò. “Hài, bí mật thế? Thôi được, để anh thưởng thức tài nghệ của vợ.” Anh ngồi xuống bàn, xoa tay hào hứng, chờ Lan dọn cơm.

Mâm cơm được dọn ra, đơn giản nhưng ấm áp. Đĩa thịt bò xào ớt chuông đỏ xanh bắt mắt, điểm xuyết những lát ớt tươi lấp lánh dầu. Tô canh bí đao trong veo, thoảng mùi hành lá. Cơm trắng được Lan xúc ra hai chén, hạt cơm óng ánh như những viên ngọc nhỏ. Minh hít một hơi dài, mắt sáng rực. “Trời ơi, thịt bò xào ớt chuông! Em mà cũng biết làm món này á? Anh mê món này từ hồi nhỏ luôn!”

Lan mỉm cười, ngồi xuống đối diện anh. “Thử đi, em làm lần đầu, không biết có hợp khẩu vị anh không.” Cô gắp một miếng thịt bò, nhúng nhẹ vào chén nước trắng bên cạnh, rồi cho vào miệng. Vị cay vẫn len lỏi qua lưỡi, khiến cô khẽ nhăn mặt, nhưng cô cố nhai chậm rãi, giữ nụ cười trên môi.

Minh gắp một miếng thịt bò, nhai ngon lành. “Ngon, ngon thật! Cay đúng chuẩn, thịt bò mềm, ớt chuông giòn. Em học ở đâu mà khéo thế này?” Anh gắp thêm một miếng, ăn cùng cơm, miệng xuýt xoa. “Coi như hôm nay anh được ăn đúng gu luôn!”

Lan cười, nhưng ánh mắt cô lặng lẽ quan sát Minh. Cô tiếp tục gắp thức ăn, mỗi lần đều nhúng qua chén nước trước khi ăn. Động tác của cô nhẹ nhàng, gần như không thu hút sự chú ý, nhưng Minh, giữa lúc đang ăn, bỗng khựng lại. Anh nhìn chén nước bên cạnh chén cơm của Lan, rồi nhìn cách cô nhúng thức ăn, và một ký ức từ hôm qua chợt ùa về – hình ảnh ông Tâm, bố Lan, nhúng miếng thịt mặn vào chén nước, ăn ngon lành mà không một lời phàn nàn.

“Anh… Lan này,” Minh ngập ngừng, đũa vẫn cầm trên tay. “Em không ăn được cay, đúng không? Sao hôm nay lại nấu món này? Với cái chén nước kia…” Anh chỉ vào chén nước, giọng bỗng trầm xuống.

Lan khẽ cúi đầu, gắp một miếng bí đao từ tô canh, như để che đi chút ngại ngùng. “Em muốn thử, anh thích món cay mà. Em nghĩ, nếu bố em có thể ăn món mặn vì mẹ, thì em cũng có thể làm món cay cho anh. Chén nước này… giúp em ăn được, không khó lắm đâu.” Cô ngẩng lên, nụ cười dịu dàng, nhưng đôi mắt lấp lánh như có chút nước.

Minh lặng người. Anh nhìn Lan, nhìn chén nước nhỏ bên cạnh chén cơm của cô, và cảm thấy lòng mình như bị ai bóp chặt. Anh nhớ những bữa cơm trước, khi anh buông đũa vì món ăn nhạt, hay khi Lan ho sặc sụa vì món mì cay của anh. Anh đã vô tư nghĩ rằng mỗi người có thể giữ sở thích của mình, mà không nhận ra Lan đã âm thầm cố gắng vì anh. Hành động nhỏ bé của cô – nấu món cay, nhúng thức ăn vào chén nước – bỗng trở thành một lời nhắc nhở mạnh mẽ về tình yêu và sự hy sinh.

“Lan… anh xin lỗi,” Minh nói, giọng khàn khàn. “Anh không nghĩ em phải cố đến vậy. Anh cứ nghĩ mình chia đôi món ăn là được, nhưng hóa ra… anh ích kỷ quá.” Anh đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt Lan. “Cảm ơn em, thật đấy. Anh… anh cảm động lắm.”

Lan lắc đầu, vươn tay nắm lấy tay Minh. “Đừng nói thế, anh. Em làm vì em muốn chúng ta vui, muốn mâm cơm của mình không ai phải buông đũa sớm. Em tin mình sẽ tìm được cách, đúng không?”

Minh gật đầu, siết chặt tay cô. Anh nhìn mâm cơm, nhìn đĩa thịt bò xào vẫn còn nóng hổi, và lần đầu tiên, anh cảm thấy nó không chỉ là một món ăn, mà là một món quà – món quà của tình yêu mà Lan dành cho anh. Anh gắp một miếng bí đao từ tô canh, món mà anh biết Lan yêu thích, và ăn thử. Vị nhạt thanh của canh khiến anh khẽ mỉm cười. “Canh này ngon thật. Lần sau anh sẽ thử nấu món nhạt cho em, được không?”

Lan bật cười, nước mắt lấp lánh trong khóe mắt. “Thật hả? Anh mà nấu món nhạt, em phải chụp ảnh lại làm kỷ niệm!” Cả hai cùng cười, không khí trong căn nhà nhỏ bỗng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

Tối hôm đó, khi dọn dẹp bếp, Lan đứng bên bồn rửa, ngâm nga một bài hát cũ. Cô nghĩ về bữa cơm chiều, về ánh mắt của Minh khi anh nhận ra sự hy sinh của cô. Cô nhớ đến câu chuyện về thánh Giuse mà mẹ từng kể, về cách ngài lặng lẽ chăm sóc Mẹ Maria, không bao giờ đòi hỏi gì cho riêng mình. Lan tự hỏi, liệu cô có thể noi gương ngài, không chỉ trong chuyện ăn uống, mà trong cả những thử thách lớn hơn của cuộc sống.

Minh, từ phòng khách, bước vào bếp, ôm Lan từ phía sau. “Vợ ơi, mai anh nghỉ làm sớm, để anh vào bếp nhé? Anh muốn thử nấu món gì đó em thích. Không ớt, anh hứa!” Anh cười, giọng đùa cợt, nhưng ánh mắt đầy chân thành.

Lan quay lại, ôm lấy anh. “Được thôi, nhưng anh đừng làm cháy bếp là em biết ơn lắm rồi!” Cô cười, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn. Cô biết, hành trình hôn nhân của họ vẫn còn dài, nhưng khoảnh khắc này – khi cả hai bắt đầu học cách đặt nhau lên trên chính mình – là một khởi đầu đẹp.

Những ngày tiếp theo, Lan tiếp tục nấu những món cay mà Minh yêu thích, luôn kèm theo chén nước bên chén cơm. Minh, đúng như lời hứa, bắt đầu thử nấu những món nhạt, dù đôi lúc anh vẫn lén cho thêm một chút ớt vào chén riêng của mình. Những bữa cơm của họ dần trở nên rộn ràng hơn, không chỉ vì hương vị, mà vì tình yêu và sự thấu hiểu đang lớn dần trong trái tim cả hai.

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm. Một buổi chiều, khi Minh trở về từ công trường, gương mặt anh nặng trĩu. Anh ngồi xuống ghế, nhìn Lan đang chuẩn bị cơm tối, và nói với giọng trầm: “Lan ơi, công ty anh vừa thông báo cắt giảm nhân sự. Có thể… anh sẽ mất việc.”

Lan khựng lại, con dao trên tay run nhẹ. Cô nhìn Minh, thấy sự lo lắng trong mắt anh, và biết rằng thử thách lớn hơn đang đến. Nhưng cô mỉm cười, bước đến nắm tay anh. “Không sao đâu, anh. Mình sẽ cùng vượt qua. Như cách mình học cách ăn cơm cùng nhau, đúng không?”

Minh nhìn cô, ánh mắt dần dịu lại. Anh gật đầu, siết chặt tay cô, và trong lòng thầm cầu nguyện, xin thánh Giuse – người mà Lan từng nhắc đến – ban cho họ sức mạnh để đối diện với những ngày sắp tới.

Buổi chiều hôm ấy, căn nhà nhỏ của Minh và Lan như chìm trong một sự tĩnh lặng khác thường. Ánh nắng nhạt dần ngoài cửa sổ, để lại những vệt sáng vàng cam mờ nhạt trên sàn nhà. Lan đứng bên bếp, tay cầm muôi khuấy nồi canh rau muống, nhưng tâm trí cô không còn ở đó. Lời nói của Minh về việc công ty cắt giảm nhân sự vẫn vang vọng trong đầu cô, như một cơn gió lạnh thổi qua, làm trái tim cô run lên.

Minh ngồi ở bàn ăn, hai tay đan chặt vào nhau, ánh mắt nhìn xuống sàn. Chiếc áo thun dính bụi từ công trường vẫn chưa được thay, như thể anh không còn tâm trí để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt. Anh đã làm kỹ sư xây dựng được gần ba năm, và công việc này không chỉ là nguồn thu nhập mà còn là niềm tự hào của anh – niềm tự hào của một người đàn ông muốn mang lại cuộc sống tốt đẹp cho vợ. Nhưng giờ đây, mọi thứ đang lung lay.

Lan tắt bếp, múc canh ra tô, rồi lặng lẽ dọn mâm cơm. Cô chọn nấu những món đơn giản: cơm trắng, rau muống luộc, một đĩa cá kho tộ, và một chén ớt tươi cho Minh. Cô đặt chén nước trắng bên chén cơm của mình, như thói quen những ngày gần đây, nhưng lần này, cô không còn cảm thấy niềm vui khi làm điều đó. Cô lo lắng, không chỉ cho Minh, mà còn cho tương lai của cả hai.

“Anh ăn cơm đi, để nguội mất,” Lan nói, giọng nhẹ nhàng, cố che giấu sự bất an trong lòng. Cô ngồi xuống đối diện Minh, gắp một miếng cá kho vào chén anh. “Món này em kho hơi cay, đúng kiểu anh thích.”

Minh ngẩng lên, nhìn mâm cơm, rồi nhìn Lan. Anh cố nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy không giấu được sự nặng nề trong mắt. “Cảm ơn em,” anh nói, giọng trầm. Anh gắp một miếng cá, nhai chậm rãi, nhưng dường như không cảm nhận được hương vị. Chén ớt tươi trên bàn vẫn nằm nguyên, không được động đến.

Lan quan sát Minh, thấy anh ăn mà như chỉ để làm tròn nghĩa vụ. Cô biết anh đang lo lắng, và cô muốn nói điều gì đó để an ủi, nhưng cô không chắc bắt đầu từ đâu. Cô nhớ đến mẹ mình, bà Hương, người luôn giữ bình tĩnh trong những lúc khó khăn. “Khi mọi thứ rối ren, con cứ nắm tay người bên cạnh, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi,” mẹ từng nói. Lan hít một hơi sâu, vươn tay nắm lấy tay Minh.

“Anh, mình sẽ ổn mà,” cô nói, giọng dịu dàng nhưng kiên định. “Nếu anh mất việc, mình sẽ tìm cách khác. Em vẫn đi dạy, mình tiết kiệm một chút, rồi anh sẽ tìm được công việc mới. Em tin anh.”

Minh nhìn vào mắt Lan, thấy sự chân thành và mạnh mẽ trong đó. Anh siết chặt tay cô, cảm thấy một chút ấm áp len lỏi vào trái tim đang lạnh giá. “Em không lo sao, Lan? Anh… anh sợ mình không lo được cho em. Nhà mình mới xây, còn nợ ngân hàng, giờ lại thế này…” Anh ngừng lại, giọng nghẹn lại.

Lan lắc đầu, mỉm cười. “Lo thì ai mà chẳng lo, anh. Nhưng lo một mình thì ích gì? Mình là vợ chồng, chuyện gì cũng cùng nhau giải quyết. Anh nhớ hôm mình về nhà bố mẹ không? Bố em từng nói, khó khăn nào rồi cũng qua, miễn là mình không bỏ nhau.”

Minh gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn đượm buồn. Anh nghĩ về ông Tâm, về cách ông lặng lẽ nhúng thịt mặn vào chén nước, không một lời phàn nàn. Anh tự hỏi, liệu mình có đủ sức mạnh để làm chỗ dựa cho Lan, như ông Tâm đã làm cho bà Hương? Anh muốn nói gì đó, nhưng chỉ lặng lẽ ăn tiếp, cố gắng không để Lan thấy sự yếu đuối của mình.

Những ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên trầm lắng. Minh vẫn đi làm, nhưng mỗi ngày anh trở về với gương mặt nặng nề hơn. Tin đồn về việc công ty cắt giảm nhân sự ngày càng rõ ràng, và Minh biết mình nằm trong danh sách nguy cơ. Anh cố gắng tìm việc mới, lén lút gửi hồ sơ qua email vào ban đêm, nhưng thị trường việc làm không dễ dàng, đặc biệt với một kỹ sư trẻ như anh.

Lan, dù vẫn đi dạy học, cũng bắt đầu cảm nhận được áp lực. Mỗi lần đi chợ, cô tính toán từng đồng, chọn mua những thứ rẻ hơn, bỏ qua những món ăn mà cô biết Minh thích vì chúng đắt đỏ. Cô vẫn nấu những món cay, đặt chén nước bên chén cơm, nhưng nụ cười của cô không còn rạng rỡ như trước. Cô lo cho Minh, lo cho sức khỏe của anh, và lo cho cả những giấc mơ mà họ từng vẽ ra khi mới cưới.

Một tối, khi Minh đang ngồi ở hiên nhà, nhìn ra cánh đồng lúa tối đen, Lan bước ra, mang theo một ly trà nóng. Cô ngồi xuống bên anh, đặt ly trà vào tay anh. “Anh, em muốn nói chuyện,” cô nói, giọng nhẹ nhàng.

Minh quay sang, thấy ánh mắt nghiêm túc của Lan. “Chuyện gì, em? Có gì không ổn à?” Anh lo lắng, sợ rằng Lan đã nhận ra sự bất an của anh và cảm thấy mệt mỏi.

Lan lắc đầu, nắm tay anh. “Không, không có gì không ổn. Em chỉ muốn nói, dù chuyện gì xảy ra, em vẫn ở đây, bên anh. Hôm nay em đọc lại bài giảng về thánh Giuse, em nghĩ… ngài cũng từng đối diện với những lúc khó khăn, đúng không? Khi ngài đưa Mẹ Maria và Chúa Giêsu trốn sang Ai Cập, ngài không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ngài vẫn đi, vì ngài tin.”

Minh lắng nghe, cảm thấy lời nói của Lan như một làn gió mát lành. Anh không phải người sùng đạo như Lan, nhưng những câu chuyện về thánh Giuse mà cô kể luôn khiến anh suy ngẫm. “Ừ, anh nhớ em từng kể. Nhưng… anh không phải thánh Giuse, Lan. Anh chỉ là một thằng kỹ sư, giờ còn sắp mất việc. Anh sợ mình không đủ sức lo cho em.”

Lan mỉm cười, siết chặt tay anh. “Anh không cần phải là thánh Giuse. Anh chỉ cần là Minh – người chồng của em. Mình không cần làm gì lớn lao, chỉ cần cùng nhau bước qua khó khăn này. Như cách em học nấu món cay, như cách anh thử ăn món nhạt. Nhỏ thôi, nhưng đủ để mình không buông tay.”

Minh nhìn Lan, thấy đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh trăng. Anh bỗng nhớ đến chén nước bên chén cơm của cô, nhớ cách cô lặng lẽ nhúng thức ăn để ăn cùng anh. Anh nhận ra, trong khi anh lo lắng về việc làm và tiền bạc, Lan đã âm thầm gánh vác những nỗi lo khác, bằng tình yêu và sự kiên nhẫn của cô.

“Anh hứa, Lan,” Minh nói, giọng chắc chắn hơn. “Anh sẽ không để em một mình. Dù có chuyện gì, anh sẽ cố hết sức. Cảm ơn em, vì đã ở đây.”

Lan tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Minh. Cô nghĩ về thánh Giuse, về cách ngài lặng lẽ bảo vệ gia đình mình, và cô cầu nguyện, xin ngài ban cho họ sức mạnh để vượt qua những ngày khó khăn phía trước.

Vài ngày sau, tin xấu chính thức đến. Minh nhận được email từ công ty, thông báo anh nằm trong danh sách cắt giảm. Anh ngồi lặng lẽ trong phòng khách, nhìn màn hình laptop, cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ. Lan, vừa đi dạy về, thấy gương mặt anh thì hiểu ngay. Cô không nói gì, chỉ bước đến, ôm anh từ phía sau.

“Anh, mình bắt đầu lại, được không?” cô thì thầm. “Em sẽ tăng ca dạy thêm, anh tìm việc mới. Mình còn nhau, là còn tất cả.”

Minh quay lại, ôm chặt Lan. Anh không nói gì, nhưng trong lòng, anh cảm nhận được một sức mạnh mới – sức mạnh từ tình yêu của Lan, từ bài học của ông Tâm, và từ hình ảnh thánh Giuse mà cô luôn nhắc đến. Anh biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng với Lan bên cạnh, anh sẵn sàng đối diện.

Tối hôm đó, mâm cơm của họ vẫn giản dị, nhưng lần đầu tiên sau nhiều ngày, Minh gắp một miếng rau muống luộc, món mà Lan yêu thích, và ăn ngon lành. Anh nhìn chén nước bên chén cơm của Lan, rồi nhìn vào mắt cô. “Mai anh sẽ nấu cơm, em nhé. Không ớt, anh hứa.”

Lan bật cười, nước mắt lấp lánh. “Thật hả? Vậy em chờ xem tài nghệ của anh.” Cả hai cùng cười, và trong căn nhà nhỏ, tiếng cười ấy như xua tan đi cái lạnh của những ngày khó khăn.

Những ngày sau khi nhận tin mất việc, Minh dường như trở thành một người khác. Anh vẫn dậy sớm, pha cà phê cho Lan như thói quen, nhưng ánh mắt anh không còn nét vô tư của những ngày trước. Thay vào đó là sự trầm tư, như thể anh đang mang trên vai một gánh nặng vô hình. Căn nhà nhỏ ven sông Thu Bồn vẫn yên bình, nhưng không khí bên trong giờ đây pha chút căng thẳng, dù cả Minh và Lan đều cố gắng che giấu.

Mỗi sáng, Minh ngồi trước laptop, lướt qua các trang tuyển dụng, gửi hồ sơ đến hàng chục công ty xây dựng trong và ngoài tỉnh. Anh ghi chú cẩn thận từng nơi đã nộp, nhưng những email trả lời thường chỉ là lời cảm ơn lịch sự hoặc im lặng hoàn toàn. Anh biết thị trường việc làm đang khó khăn, nhưng mỗi ngày trôi qua, sự tự tin của anh lại vơi đi một chút.

Lan, dù vẫn đi dạy học, cũng bắt đầu tăng ca dạy thêm vào buổi tối để bù đắp khoản thu nhập thiếu hụt. Cô đứng trước lớp, giảng bài cho những học sinh tiểu học với nụ cười dịu dàng, nhưng khi trở về nhà, cô thường kiệt sức. Cô cố gắng giữ cho mâm cơm của họ vẫn đầy đủ, dù đôi khi chỉ là rau luộc, cá kho, và một chén ớt tươi cho Minh. Chén nước trắng bên chén cơm của cô vẫn luôn hiện diện, như một lời nhắc nhở về sự hy sinh thầm lặng mà cô học từ bố.

Một buổi chiều, khi Lan đang đi chợ, cô bỗng cảm thấy một cơn chóng mặt. Chợ quê đông đúc, tiếng người mua kẻ bán vang lên ồn ào, nhưng Lan phải dừng lại, tựa vào một gốc cây bên đường. Cô nghĩ có lẽ mình mệt vì làm việc quá sức, nhưng một linh cảm lạ lùng khiến cô quyết định ghé tiệm thuốc mua que thử thai. Khi trở về nhà, cô lặng lẽ vào phòng tắm, trái tim đập thình thịch.

Kết quả hiện lên rõ ràng: hai vạch. Lan ngồi bệt xuống sàn, tay ôm lấy que thử, vừa vui mừng vừa lo lắng. Cô đã mơ về một ngày được làm mẹ, nhưng không ngờ khoảnh khắc ấy lại đến đúng lúc này, khi họ đang đối mặt với khó khăn tài chính. Cô nghĩ đến Minh, đến gương mặt nặng trĩu của anh những ngày qua, và tự hỏi liệu tin này sẽ mang lại niềm vui hay thêm một gánh nặng cho anh.

Tối hôm đó, Minh trở về nhà muộn hơn thường lệ. Anh đã đến một công ty xây dựng ở Đà Nẵng để phỏng vấn, nhưng kết quả không khả quan. Anh bước vào nhà, thấy Lan đang dọn mâm cơm, nhưng ánh mắt cô có gì đó khác lạ. Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy pha chút ngập ngừng.

“Anh, ăn cơm đi, em nấu cá kho tiêu với rau cải luộc. Có cả ớt tươi cho anh nữa,” Lan nói, giọng nhẹ nhàng. Cô đặt chén nước bên chén cơm của mình, như mọi ngày, nhưng tay cô khẽ run khi gắp thức ăn.

Minh ngồi xuống, gắp một miếng cá, nhưng anh nhận ra Lan không ăn mà chỉ nhìn anh. “Em sao thế, Lan? Có chuyện gì à? Em không khỏe hả?” Anh đặt đũa xuống, lo lắng.

Lan hít một hơi sâu, lấy hết can đảm. “Anh… em có chuyện muốn nói.” Cô ngừng lại, nhìn vào mắt Minh, rồi mỉm cười. “Em… em mang thai rồi. Hôm nay em thử, hai vạch rõ ràng.”

Minh lặng người, như thể thời gian ngừng trôi. Anh nhìn Lan, thấy đôi mắt cô lấp lánh vừa hạnh phúc vừa lo âu, và cảm thấy trái tim mình đập mạnh. “Thật hả, Lan? Mình… mình sắp có con?” Anh đứng bật dậy, bước đến ôm chặt cô, nhưng ngay sau đó, gương mặt anh thoáng nét lo lắng. “Nhưng… giờ anh chưa có việc, em lại mang thai… Mình sẽ xoay xở thế nào?”

Lan nắm tay anh, kéo anh ngồi xuống. “Em cũng lo, anh. Nhưng em tin, đây là món quà Chúa ban cho mình. Mình sẽ tìm cách, như cách mình học cách ăn cơm cùng nhau. Anh nhớ không, chỉ là một chén nước thôi, nhưng nó đã thay đổi mọi thứ.”

Minh gật đầu, nhưng trong lòng anh là một cơn bão cảm xúc. Anh vui mừng vì sắp được làm bố, nhưng áp lực tài chính khiến anh nghẹt thở. Anh nghĩ về khoản nợ ngân hàng cho căn nhà, về những hóa đơn sắp đến, và về sức khỏe của Lan. Anh muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng chỉ ôm cô chặt hơn, như thể sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ mất đi điểm tựa duy nhất của mình.

Những ngày tiếp theo, Lan bắt đầu cảm nhận rõ hơn những thay đổi trong cơ thể. Cô thường xuyên mệt mỏi, đôi lúc buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng đi dạy và chăm sóc Minh. Cô đến bác sĩ, được khuyên nghỉ ngơi nhiều hơn và bổ sung dinh dưỡng, nhưng cô biết điều đó không dễ khi ngân sách gia đình đang eo hẹp. Cô lén cắt giảm phần ăn của mình, nhường những món bổ dưỡng hơn cho Minh, với hy vọng anh sẽ có sức khỏe để tiếp tục tìm việc.

Minh, dù cố gắng che giấu, cũng nhận ra sự hy sinh của Lan. Anh thấy cô ăn ít hơn, thấy cô lặng lẽ đếm từng đồng khi đi chợ, và cảm thấy lòng mình như bị dao cứa. Một đêm, khi Lan đã ngủ say, Minh ngồi ở hiên nhà, nhìn ra cánh đồng lúa tối đen. Anh nghĩ về những ngày khó khăn, về đứa con sắp chào đời, và bất giác nhớ đến câu chuyện về thánh Giuse mà Lan từng kể.

Anh không phải người sùng đạo, nhưng hình ảnh thánh Giuse – người đàn ông lặng lẽ đưa gia đình trốn sang Ai Cập, đối diện với hiểm nguy mà không một lời oán thán – khiến anh suy ngẫm. Anh tự hỏi, liệu mình có thể giống ngài, hy sinh cái tôi của mình để bảo vệ Lan và đứa con chưa ra đời? Anh nhắm mắt, thì thầm một lời cầu nguyện vụng về, xin thánh Giuse ban cho anh sức mạnh và sự kiên nhẫn.

Đêm đó, Minh mơ một giấc mơ lạ. Anh thấy mình đứng trên một con đường đất đỏ, hai bên là đồng lúa xanh mướt. Phía xa, một người đàn ông mặc áo choàng giản dị, tay cầm gậy, đang dẫn một người phụ nữ và một đứa trẻ đi về phía trước. Người đàn ông quay lại nhìn Minh, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, như muốn nói: “Hãy tin và bước tiếp.” Khi tỉnh dậy, Minh cảm thấy lòng mình nhẹ hơn, như thể giấc mơ ấy đã gieo vào anh một hạt giống hy vọng.

Sáng hôm sau, Minh quyết định thay đổi cách tiếp cận. Thay vì chỉ tìm việc kỹ sư, anh bắt đầu hỏi thăm những công việc tạm thời, như phụ hồ hoặc làm việc ở các công trình nhỏ trong thị trấn. Anh liên lạc với một người bạn cũ, anh Hùng, người đang quản lý một đội xây dựng ở Quảng Nam. Hùng hứa sẽ giới thiệu Minh vào một dự án nhỏ, dù lương không cao, nhưng đủ để trang trải tạm thời.

Khi Minh kể cho Lan nghe, cô mỉm cười, mắt sáng lên. “Thấy chưa, anh. Mình cứ cố gắng, rồi mọi thứ sẽ ổn. Em biết anh sẽ làm được mà.” Cô ôm anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, và thầm cảm ơn thánh Giuse vì đã cho họ một tia sáng giữa những ngày u ám.

Nhưng thử thách vẫn chưa dừng lại. Một buổi chiều, khi Lan đang dạy thêm, cô bỗng cảm thấy đau bụng dữ dội. Cô cố gắng hoàn thành buổi học, nhưng phải nhờ một đồng nghiệp chở về nhà. Minh, vừa đi làm về, thấy Lan nằm trên giường, mặt tái nhợt, thì hoảng hốt. “Lan, em sao thế? Đau ở đâu? Anh đưa em đi bác sĩ ngay!” Anh đỡ cô dậy, giọng run rẩy.

Lan nắm tay anh, cố mỉm cười. “Không sao đâu, anh. Chắc em mệt thôi. Để em nghỉ một chút là ổn.” Nhưng cơn đau không giảm, và Minh nhất quyết đưa cô đến bệnh viện.

Tại bệnh viện, bác sĩ thông báo Lan bị thiếu dinh dưỡng và căng thẳng quá mức, có nguy cơ ảnh hưởng đến thai nhi. Cô cần nghỉ ngơi tuyệt đối và bổ sung dinh dưỡng, nhưng chi phí khám và thuốc khiến Minh lặng người. Anh nhìn hóa đơn, nghĩ đến số tiền ít ỏi còn lại trong tài khoản, và cảm thấy mình như đang đứng trước một bức tường không lối thoát.

Tối hôm đó, khi Lan đã ngủ say nhờ thuốc, Minh ngồi bên giường, nắm tay cô. Anh nhìn gương mặt cô, thấy những quầng thâm dưới mắt, và nhận ra cô đã hy sinh quá nhiều. Anh nghĩ về chén nước bên chén cơm, về cách cô lặng lẽ nhúng thức ăn để ăn cùng anh, và giờ là cách cô nhường phần ăn bổ dưỡng cho anh, dù chính cô đang mang thai. Anh cúi đầu, thì thầm: “Lan, anh hứa sẽ không để em và con phải khổ. Anh sẽ làm tất cả, như thánh Giuse đã làm.”

Anh đứng dậy, mở laptop, và bắt đầu viết email cho anh Hùng, chấp nhận công việc phụ hồ với mức lương thấp. Anh biết đó không phải ước mơ của mình, nhưng vì Lan và đứa con, anh sẵn sàng bắt đầu lại. Trong lòng anh, hạt giống hy vọng từ giấc mơ đêm trước bắt đầu nảy mầm, nhỏ bé nhưng mạnh mẽ.

Ánh bình minh lấp ló trên cánh đồng lúa ven sông Thu Bồn, mang theo hơi sương mát lành. Minh thức dậy sớm hơn thường lệ, mặc chiếc áo thun cũ và quần jeans sờn, chuẩn bị cho ngày làm việc đầu tiên trong vai trò phụ hồ. Công việc này, dù chỉ là tạm thời, là tia hy vọng nhỏ bé mà anh nắm lấy để giữ cho gia đình không rơi vào bế tắc. Anh nhìn Lan, vẫn còn ngủ say trên giường, gương mặt cô dịu dàng nhưng đôi mắt vẫn còn quầng thâm. Minh khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, thì thầm: “Anh sẽ cố, em nhé.”

Căn nhà nhỏ vẫn yên tĩnh khi Minh đạp xe ra công trường. Dự án mà anh Hùng giới thiệu là một ngôi nhà hai tầng ở ngoại ô thị trấn, không lớn nhưng cần nhiều nhân công. Minh, từng là kỹ sư giám sát những công trình như thế này, giờ đây cầm xẻng và xô vữa, đứng giữa những người thợ xa lạ. Anh cảm thấy một chút ngượng ngùng, nhưng mỗi khi nghĩ đến Lan và đứa con sắp chào đời, anh siết chặt tay, tự nhủ phải mạnh mẽ.

Công việc phụ hồ không dễ dàng. Minh phải khuân vác xi măng, trộn vữa, và chuyền gạch dưới cái nắng gay gắt. Mồ hôi thấm đẫm áo, đôi tay anh nhanh chóng chai sần. Những người thợ khác, phần lớn là dân địa phương, đối xử với anh thân thiện nhưng không giấu được sự tò mò. “Cậu Minh, nghe nói cậu là kỹ sư, sao lại làm phụ hồ?” một anh thợ lớn tuổi hỏi, giọng đùa cợt.

Minh cười gượng, lau mồ hôi trên trán. “Đời mà, anh. Có lúc phải bắt đầu lại. Làm gì cũng được, miễn là có tiền lo cho vợ con.” Anh nói thế, nhưng trong lòng không khỏi chạnh lòng. Anh nhớ những ngày đứng trên công trường với bản vẽ trong tay, chỉ đạo đội thợ, và mơ về một tương lai rực rỡ. Giờ đây, anh chỉ là một người thợ bình thường, nhưng anh biết, mỗi viên gạch anh chuyền là một bước để xây lại cuộc sống cho gia đình.

Trong khi đó, Lan ở nhà, tuân theo lời bác sĩ, cố gắng nghỉ ngơi nhiều hơn. Cô giảm bớt các buổi dạy thêm, chỉ giữ lại vài lớp vào buổi sáng để không quá sức. Mỗi ngày, cô uống thuốc bổ, ăn những món giàu dinh dưỡng mà cô có thể mua với số tiền ít ỏi. Cô thường xuyên gọi điện cho mẹ, bà Hương, để được nghe những lời động viên. “Con ơi, mang thai là niềm vui, nhưng cũng là thử thách. Con phải giữ sức khỏe, đừng lo quá, để Minh lo phần còn lại,” bà Hương nói, giọng ấm áp.

Lan gật đầu qua điện thoại, nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu. Cô biết Minh đang cố gắng, nhưng mỗi lần thấy anh trở về với đôi tay sưng đỏ và gương mặt mệt mỏi, cô không khỏi xót xa. Cô muốn làm gì đó để chia sẻ gánh nặng, nhưng cơ thể yếu ớt của mình khiến cô bất lực. Cô thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra cánh đồng lúa, và cầu nguyện với thánh Giuse, xin ngài ban sức mạnh cho cả hai.

Một buổi chiều, khi Minh trở về nhà, anh thấy Lan đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một đĩa bánh xèo nhỏ. Mùi bột gạo chiên giòn hòa quyện với hương tôm và giá đỗ khiến Minh bất ngờ. “Lan, em làm bánh xèo à? Bác sĩ bảo em nghỉ ngơi, sao lại vào bếp?” Anh vừa lo lắng vừa cảm động, ngồi xuống bên cô.

Lan mỉm cười, đẩy đĩa bánh xèo về phía anh. “Em muốn làm gì đó cho anh. Bánh xèo không khó, em làm ít thôi, đủ cho hai người. Anh ăn đi, em có chén nước chấm nhạt cho em, còn chén cay cho anh.” Cô chỉ vào hai chén nước chấm trên bàn, một chén đỏ rực ớt, một chén chỉ có nước mắm và chanh.

Minh nhìn chén nước chấm, rồi nhìn Lan, cảm thấy trái tim mình ấm lên. Anh nhớ đến chén nước bên chén cơm của cô, nhớ cách cô lặng lẽ hy sinh để làm anh vui. Anh gắp một miếng bánh xèo, chấm vào chén nước cay, rồi bất ngờ chấm một miếng khác vào chén nhạt của Lan, đưa lên miệng. “Ngon thật, Lan. Chén nhạt này… cũng không tệ đâu,” anh nói, nháy mắt.

Lan bật cười, nước mắt lấp lánh. “Anh mà ăn nhạt được, em phải ghi vào sổ làm kỷ niệm!” Cả hai cùng cười, và trong khoảnh khắc ấy, căn nhà nhỏ như sáng lên bởi tình yêu của họ.

Những ngày tiếp theo, Minh dần quen với công việc phụ hồ. Dù vất vả, anh bắt đầu tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị: tiếng cười của các anh thợ, cảm giác thỏa mãn khi hoàn thành một bức tường, và những đồng lương đầu tiên anh mang về. Anh dùng số tiền đó để mua một ít trái cây và sữa cho Lan, dù cô luôn nhắc anh giữ lại để trả nợ.

Lan, dù sức khỏe còn yếu, cũng cố gắng làm những việc nhỏ trong khả năng. Cô bắt đầu may vá lại quần áo cũ, sửa sang căn nhà để tiết kiệm chi phí. Cô còn viết thư tay gửi mẹ, kể về những ngày khó khăn nhưng đầy hy vọng, và nhờ mẹ cầu nguyện cho họ. Trong lòng cô, thánh Giuse luôn là hình ảnh của sự kiên nhẫn và trung tín, nhắc nhở cô rằng mọi thử thách rồi sẽ qua.

Một đêm, khi Minh và Lan nằm bên nhau, anh bất ngờ kể về giấc mơ của mình. “Lan, anh mơ thấy thánh Giuse lần nữa. Lần này, ngài không nói gì, chỉ đứng bên một ngôi nhà nhỏ, tay cầm dụng cụ xây dựng. Anh nghĩ… ngài muốn nhắc anh rằng, dù làm gì, chỉ cần vì gia đình, mọi thứ đều đáng giá.”

Lan nắm tay anh, mỉm cười. “Em cũng cầu nguyện với ngài mỗi ngày, anh. Em tin, ngài đang dẫn đường cho mình. Như cách ngài dẫn Mẹ Maria và Chúa Giêsu, ngài sẽ giúp mình vượt qua.”

Minh gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ hơn. Anh nghĩ về những viên gạch anh đã chuyền, về ngôi nhà mà anh và Lan đang xây – không chỉ là căn nhà vật chất, mà là một mái ấm đầy tình yêu. Anh ôm Lan, thì thầm: “Cảm ơn em, vì đã không bỏ anh. Anh hứa, mình sẽ sớm ổn thôi.”

Một tuần sau, một tia sáng bất ngờ xuất hiện. Anh Hùng, người bạn của Minh, gọi điện thông báo rằng một công ty xây dựng ở Đà Nẵng đang cần kỹ sư giám sát cho một dự án mới. “Cậu thử nộp hồ sơ đi, Minh. Tớ nói tốt cho cậu rồi. Lương không cao như trước, nhưng ổn định, đủ để cậu lo cho gia đình,” Hùng nói.

Minh vội vàng chuẩn bị hồ sơ, lòng tràn đầy hy vọng. Khi kể cho Lan nghe, cô ôm chầm lấy anh, nước mắt lấp lánh. “Thấy chưa, anh! Em biết mà, mình cứ cố gắng, rồi Chúa sẽ mở đường. Thánh Giuse không bỏ mình đâu.”

Minh cười, siết chặt tay cô. “Ừ, em nói đúng. Nhưng dù có được việc hay không, anh vẫn sẽ làm tất cả vì em và con. Như cách em làm vì anh, với cái chén nước đó.”

Lan bật cười, tựa đầu vào vai anh. Cô nghĩ về chén nước bên chén cơm, về hành động của bố mình, và về thánh Giuse. Cô biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với Minh bên cạnh, cô không sợ hãi. Họ đang gieo những hạt giống mới – hạt giống của tình yêu, hy sinh, và niềm tin – và cô tin, một ngày nào đó, chúng sẽ nở thành những bông hoa rực rỡ.

Tối hôm đó, mâm cơm của họ vẫn giản dị: cơm trắng, rau muống xào tỏi, và một ít cá kho. Minh, lần đầu tiên sau nhiều tuần, gắp một miếng rau xào nhạt, ăn ngon lành mà không cần chén ớt. Lan nhìn anh, mỉm cười, và đặt chén nước bên chén cơm của mình, như một lời hứa thầm lặng rằng cô sẽ luôn ở đó, cùng anh vượt qua mọi gian khó.

Trong căn nhà nhỏ, dưới ánh đèn vàng ấm áp, tiếng cười của họ vang lên, như một bản nhạc của hy vọng, hòa quyện với tiếng gió nhẹ thổi qua cánh đồng lúa ngoài kia.

Dưới ánh nắng gay gắt của một buổi trưa tháng Sáu, Minh đứng trước tòa nhà văn phòng của công ty xây dựng ở Đà Nẵng, tay cầm bộ hồ sơ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng được Lan ủi phẳng phiu, đôi giày da cũ nhưng sạch sẽ. Dù chỉ mới làm phụ hồ được vài tuần, Minh cảm thấy cơ hội này như một cánh cửa vừa hé mở, và anh quyết tâm nắm lấy nó, không chỉ cho mình, mà còn cho Lan và đứa con sắp chào đời.

Công việc kỹ sư giám sát mà anh Hùng giới thiệu không phải vị trí cấp cao, nhưng với Minh, nó là bước ngoặt để anh trở lại con đường sự nghiệp mà anh từng mơ ước. Anh hít một hơi sâu, bước vào phòng phỏng vấn, lòng thầm cầu nguyện với thánh Giuse, người mà Lan luôn nhắc đến như biểu tượng của sự kiên nhẫn và trung tín.

Trong phòng, ba người phỏng vấn ngồi phía trước, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không lạnh lùng. Họ hỏi Minh về kinh nghiệm, về những dự án anh từng tham gia, và cả lý do tại sao một kỹ sư lại chuyển sang làm phụ hồ. Minh trả lời chân thành, không giấu giếm hoàn cảnh của mình. “Tôi mất việc vì công ty cũ cắt giảm nhân sự,” anh nói, giọng chắc chắn. “Nhưng tôi không ngừng học hỏi. Làm phụ hồ, tôi hiểu công việc ở công trường từ góc độ của người thợ, và tôi tin điều đó sẽ giúp tôi giám sát tốt hơn.”

Một người phỏng vấn gật đầu, ghi chú gì đó. “Cậu có gia đình chưa, Minh? Điều gì khiến cậu muốn quay lại làm kỹ sư?” ông hỏi, ánh mắt dò xét.

Minh mỉm cười, nghĩ đến Lan và cái chén nước bên chén cơm của cô. “Dạ, tôi có vợ, và cô ấy đang mang thai. Tôi muốn mang lại cuộc sống tốt hơn cho gia đình, để vợ tôi không phải lo lắng, và để con tôi lớn lên trong một mái ấm đầy đủ. Đó là lý do tôi ở đây.”

Cuộc phỏng vấn kéo dài hơn một giờ, và khi Minh bước ra, anh cảm thấy nhẹ nhõm, dù chưa biết kết quả. Anh đạp xe về nhà, lòng tràn đầy hy vọng, nhưng cũng chuẩn bị tinh thần cho khả năng thất bại. Anh biết, dù kết quả thế nào, anh vẫn sẽ tiếp tục, như cách Lan luôn ở bên anh, bất kể khó khăn.

Trong khi đó, ở nhà, Lan đang đối mặt với những thử thách của riêng mình. Thai kỳ của cô bước vào tháng thứ ba, và dù sức khỏe đã cải thiện nhờ nghỉ ngơi và thuốc bổ, cô vẫn thường xuyên mệt mỏi. Những cơn buồn nôn vẫn đến bất chợt, và đôi lúc cô cảm thấy đau lưng khi đứng dạy quá lâu. Bác sĩ khuyên cô giảm hoàn toàn các buổi dạy thêm, nhưng Lan lo rằng nếu làm vậy, thu nhập của họ sẽ càng eo hẹp.

Cô ngồi ở phòng khách, tay cầm cuốn sổ nhỏ, ghi chép chi tiêu của gia đình. Mỗi con số là một lời nhắc nhở về thực tại khắc nghiệt, nhưng Lan không để mình chìm vào tuyệt vọng. Cô nhớ lời mẹ, bà Hương, từng nói: “Khi khó khăn, con cứ nhìn những điều tốt đẹp mình đang có, rồi sẽ tìm ra cách.” Lan nhìn quanh căn nhà nhỏ, nghĩ về Minh, về đứa con trong bụng, và mỉm cười. Cô đặt tay lên bụng, thì thầm: “Con ơi, bố mẹ sẽ lo cho con, đừng lo nhé.”

Để đỡ buồn, Lan bắt đầu làm những việc nhỏ trong nhà. Cô trồng một luống rau cải ngoài vườn, sửa lại chiếc rèm cửa sổ đã sờn, và thậm chí thử làm một ít mứt dừa để bán cho hàng xóm. Những việc này không mang lại nhiều tiền, nhưng chúng giúp cô cảm thấy mình đang góp phần vào cuộc sống gia đình, thay vì chỉ là gánh nặng cho Minh.

Một buổi chiều, khi Minh chưa về, bà Hương bất ngờ ghé thăm. Bà mang theo một giỏ trứng gà và ít trái cây từ vườn nhà, gương mặt rạng rỡ. “Lan, con sao rồi? Mẹ nghe Minh nói con mệt, mẹ lo lắm, phải chạy qua ngay,” bà nói, ôm chặt cô.

Lan cười, kéo mẹ ngồi xuống. “Con ổn, mẹ ạ. Chỉ là mệt một chút thôi, bác sĩ bảo bình thường mà. Minh đang cố tìm việc mới, con cũng đang làm mấy việc lặt vặt để đỡ anh ấy.”

Bà Hương gật đầu, ánh mắt đầy yêu thương. “Mẹ biết hai đứa khổ, nhưng mẹ tự hào lắm. Con nhớ bố con không? Hồi mẹ mang thai con, bố con cũng vất vả, làm đủ việc để lo cho mẹ. Nhưng ổng không bao giờ kêu ca, chỉ lặng lẽ làm, như cách ổng nhúng thịt vào chén nước. Con và Minh cũng vậy, cứ yêu thương nhau, rồi mọi thứ sẽ qua.”

Lan nắm tay mẹ, mắt lấp lánh. “Dạ, con nhớ. Con với Minh đang học cách làm như bố, như thánh Giuse nữa. Con tin, chỉ cần mình không bỏ cuộc, Chúa sẽ giúp.”

Bà Hương cười, vỗ vai cô. “Ừ, con nói đúng. Mẹ sẽ cầu nguyện cho hai đứa. Giờ mẹ về, mai mẹ mang thêm ít rau qua cho con nhé.” Bà đứng dậy, không quên nhét vào tay Lan một ít tiền, dù cô cố từ chối. “Coi như mẹ cho cháu ngoại,” bà nói, nháy mắt.

Tối hôm đó, khi Minh trở về, anh mang theo một tin vui nhỏ. Công ty ở Đà Nẵng gọi lại, yêu cầu anh tham gia một buổi phỏng vấn thứ hai. “Chưa chắc chắn được nhận, Lan, nhưng anh thấy có hy vọng,” Minh nói, giọng phấn khởi. Anh kể về buổi phỏng vấn, về cách anh trả lời, và lần đầu tiên sau nhiều tuần, anh cười thoải mái.

Lan ôm chầm lấy anh, nước mắt lấp lánh. “Em biết anh sẽ làm được mà! Anh cứ cố lên, em và con ở đây chờ anh.” Cô chỉ vào bụng mình, mỉm cười.

Minh nhìn cô, thấy gương mặt cô vẫn còn nét mệt mỏi, và cảm thấy lòng mình xót xa. Anh biết Lan đang cố gắng che giấu sự yếu đuối, như cách cô luôn đặt chén nước bên chén cơm để ăn cùng anh. “Lan, em nghỉ dạy thêm đi, được không? Anh lo cho sức khỏe của em và con. Công việc phụ hồ của anh đủ để mình xoay xở tạm thời. Nếu được nhận việc kỹ sư, mình sẽ ổn hơn.”

Lan lắc đầu, giọng kiên định. “Em không sao, anh. Em nghỉ thì mình sẽ khó hơn. Em hứa sẽ không làm quá sức, chỉ dạy vài buổi thôi. Mình cùng cố, như cách mình học cách ăn cơm cùng nhau, nhớ không?”

Minh gật đầu, ôm chặt cô. Anh nghĩ về chén nước của Lan, về hành động của ông Tâm, và về thánh Giuse trong giấc mơ của anh. Anh biết, họ đang đi trên một con đường gập ghềnh, nhưng chỉ cần có nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua.

Vài ngày sau, Minh tham gia buổi phỏng vấn thứ hai. Lần này, anh được yêu cầu trình bày kế hoạch giám sát một dự án giả định. Minh dành cả đêm chuẩn bị, ôn lại kiến thức cũ, và viết ra những ý tưởng dựa trên kinh nghiệm thực tế. Khi đứng trước ban phỏng vấn, anh nói với tất cả sự tự tin và chân thành. “Tôi không hứa sẽ làm tốt nhất, nhưng tôi hứa sẽ làm hết sức, vì gia đình tôi đang chờ tôi,” anh kết thúc, giọng chắc chắn.

Trên đường về, Minh dừng lại bên một cánh đồng sen, nhìn những bông hoa nở rộ dưới ánh hoàng hôn. Anh nghĩ về Lan, về đứa con, và về giấc mơ với thánh Giuse. Anh lấy điện thoại, nhắn cho Lan một dòng tin: “Anh vừa xong phỏng vấn. Dù kết quả thế nào, anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Yêu em.”

Lan, đang ngồi ở nhà, đọc tin nhắn và mỉm cười. Cô đặt tay lên bụng, thì thầm với con: “Bố con giỏi lắm, con ơi. Mình sẽ ổn thôi.” Cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh hoàng hôn đỏ rực, và cảm thấy một tia sáng hy vọng đang len lỏi vào trái tim mình.

Tối hôm đó, mâm cơm của họ vẫn giản dị: cơm trắng, rau muống luộc, và một ít cá kho. Minh, dù mệt sau một ngày dài, vẫn gắp một miếng rau nhạt, ăn ngon lành. Lan đặt chén nước bên chén cơm của mình, nhưng lần này, cô không cần nhúng thức ăn, vì món ăn đã là sự hòa quyện của cả hai – nhạt cho cô, cay cho anh.

Minh nhìn cô, mỉm cười. “Lan, nếu anh được nhận việc, anh sẽ nấu một bữa thật ngon, không ớt, chỉ dành cho em và con. Đồng ý không?”

Lan bật cười, gật đầu. “Đồng ý! Nhưng anh phải giữ lời đấy, không là em bắt đền.” Cả hai cùng cười, và trong căn nhà nhỏ, tiếng cười ấy như ánh sáng cuối con đường, soi lối cho họ qua những ngày khó khăn.

Ánh nắng buổi sớm len qua những tán lá chuối, chiếu lên căn nhà nhỏ của Minh và Lan, mang theo hơi mát lành của một ngày mới. Đã một tuần trôi qua kể từ buổi phỏng vấn thứ hai của Minh, và mỗi ngày, anh kiểm tra email với trái tim đập thình thịch, vừa hy vọng vừa lo lắng. Lan, dù đang trong giai đoạn thai kỳ đầy thử thách, luôn giữ nụ cười để động viên anh, nhưng cô cũng không giấu được sự căng thẳng khi nghĩ về tương lai.

Minh ngồi ở bàn ăn, tay cầm điện thoại, lướt qua hộp thư đến. Anh đã quen với những email từ chối hoặc sự im lặng, nhưng sáng nay, một dòng chữ mới khiến anh khựng lại: “Thư mời làm việc từ Công ty Xây dựng Phát Đạt.” Anh nhấp vào, đọc lướt qua, rồi bật dậy, hét lên: “Lan! Lan ơi! Anh được nhận rồi!”

Lan, đang tưới luống rau cải ngoài vườn, giật mình quay lại. Cô chạy vào nhà, thấy Minh đứng đó, gương mặt rạng rỡ như chưa từng có trong nhiều tháng qua. “Thật hả, anh? Anh được nhận thật hả?” Cô ôm chầm lấy anh, nước mắt lấp lánh trên khóe mắt.

Minh gật đầu, ôm chặt cô, giọng run run. “Thật, Lan. Họ nhận anh làm kỹ sư giám sát, lương không cao như trước, nhưng đủ để mình trang trải. Anh… anh không dám tin luôn!” Anh đưa điện thoại cho Lan, chỉ vào email, như thể cần cô xác nhận để chắc chắn đó không phải giấc mơ.

Lan đọc từng dòng, mỉm cười. “Em biết mà, anh. Anh cố gắng thế, làm sao mà không được chứ? Thánh Giuse chắc chắn đã nghe lời cầu nguyện của mình.” Cô đặt tay lên bụng, thì thầm: “Con nghe không, bố con giỏi lắm!”

Minh cười lớn, kéo Lan ngồi xuống ghế. “Cảm ơn em, Lan. Nếu không có em, không có cái chén nước bên chén cơm của em, anh không biết mình có đủ sức để đi tiếp không. Giờ anh chỉ muốn làm thật tốt, để em và con không phải lo nữa.”

Lan nắm tay anh, ánh mắt dịu dàng. “Mình cùng cố, anh. Như cách bố em làm vì mẹ, như cách thánh Giuse làm vì Mẹ Maria. Mình không cần giàu có, chỉ cần có nhau là đủ.”

Tin vui về công việc của Minh như một luồng gió mới thổi vào cuộc sống của họ. Minh bắt đầu công việc mới vào tuần sau, và dù phải đi sớm về muộn vì công trường ở Đà Nẵng, anh cảm thấy tràn đầy năng lượng. Mỗi sáng, anh thức dậy sớm, pha cà phê cho Lan, và chuẩn bị một hộp cơm trưa đơn giản để mang đi. Anh không còn là người kỹ sư đầy tham vọng như trước, nhưng anh hài lòng với vai trò mới – người chồng, người cha, người xây dựng mái ấm cho gia đình.

Lan, với sự động viên của Minh, chính thức nghỉ các buổi dạy thêm để tập trung chăm sóc sức khỏe. Cô vẫn dạy vài lớp buổi sáng, nhưng dành phần lớn thời gian nghỉ ngơi và làm những việc nhẹ nhàng trong nhà. Cô trồng thêm rau, làm mứt dừa để bán, và bắt đầu học cách đan len để làm áo cho con. Mỗi lần cảm thấy mệt, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra cánh đồng lúa, và cầu nguyện với thánh Giuse, xin ngài ban sức khỏe cho mình và đứa con.

Nhưng thai kỳ của Lan không hề dễ dàng. Dù đã bổ sung dinh dưỡng, cô vẫn thường xuyên đau lưng và mất ngủ. Một buổi chiều, khi đang gấp quần áo, cô bỗng cảm thấy một cơn đau nhói ở bụng. Cô ngồi xuống, hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi len lỏi vào lòng. Cô gọi điện cho Minh, giọng run rẩy: “Anh, em đau bụng… Không mạnh lắm, nhưng em sợ…”

Minh, đang ở công trường, lập tức xin nghỉ và chạy về. Khi thấy Lan ngồi trên ghế, mặt tái nhợt, anh hoảng hốt. “Lan, em ổn không? Anh đưa em đi bác sĩ ngay!” Anh đỡ cô dậy, gọi xe đưa cô đến bệnh viện, lòng thầm cầu nguyện không ngừng.

Tại bệnh viện, bác sĩ kiểm tra và trấn an rằng đó chỉ là cơn đau do tử cung giãn nở, một hiện tượng bình thường trong thai kỳ, nhưng Lan cần nghỉ ngơi tuyệt đối và tránh căng thẳng. “Cô đang mang thai lần đầu, cơ thể còn yếu, phải cẩn thận hơn,” bác sĩ nói, kê thêm thuốc bổ và yêu cầu tái khám thường xuyên.

Minh nắm tay Lan, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Anh nhìn cô, thấy gương mặt cô mệt mỏi, và cảm thấy mình chưa làm đủ để bảo vệ cô. “Lan, từ giờ em nghỉ dạy luôn đi, được không? Anh sẽ làm thêm giờ, mình sẽ xoay xở được. Anh không muốn em và con gặp nguy hiểm.”

Lan lắc đầu, mỉm cười yếu ớt. “Em không sao, anh. Em sẽ nghe bác sĩ, nghỉ nhiều hơn, nhưng em không muốn anh gánh hết. Mình là vợ chồng, phải cùng nhau, như cách mình học cách ăn cơm chung.”

Minh gật đầu, nhưng trong lòng anh đã quyết tâm làm việc chăm chỉ hơn để Lan không phải lo lắng. Anh nghĩ về thánh Giuse, về cách ngài lặng lẽ đưa gia đình qua những hiểm nguy, và tự nhủ rằng mình cũng phải mạnh mẽ như thế.

Trên đường về nhà, Minh dừng xe bên một cánh đồng sen, mua một bó hoa sen nhỏ từ một bà cụ bán rong. Anh đưa cho Lan, cười: “Tặng em, để em vui. Anh hứa, từ giờ anh sẽ chăm em kỹ hơn, không để em lo nữa.”

Lan cầm bó hoa, ngửi mùi hương thanh khiết, và mỉm cười. “Cảm ơn anh. Nhưng anh đừng lo quá, em mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy. Chỉ cần anh ở bên, em không sợ gì cả.”

Tối hôm đó, mâm cơm của họ vẫn giản dị: cơm trắng, rau muống xào tỏi, và một ít cá kho. Lan đặt chén nước bên chén cơm của mình, nhưng Minh, lần đầu tiên, gắp một miếng rau xào nhạt và ăn ngon lành mà không cần chén ớt. “Thấy chưa, anh cũng học được cách ăn nhạt rồi,” anh nói, nháy mắt.

Lan bật cười, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn. Cô nghĩ về hành động của bố mình, về chén nước bên mâm cơm, và về thánh Giuse. Cô biết, họ đang đi trên một con đường không dễ dàng, nhưng mỗi bước chân của họ đều được dẫn dắt bởi tình yêu và niềm tin.

Vài tuần sau, Minh dần quen với công việc mới. Anh được giao giám sát một đoạn đường giao thông ở ngoại ô Đà Nẵng, một dự án nhỏ nhưng đầy ý nghĩa với anh. Mỗi ngày, anh làm việc chăm chỉ, học hỏi từ các đồng nghiệp, và ghi chép cẩn thận để cải thiện kỹ năng. Đồng lương ổn định giúp họ trả một phần nợ ngân hàng và chi trả các chi phí y tế cho Lan.

Lan, dù vẫn còn mệt mỏi, bắt đầu cảm nhận được niềm vui của việc làm mẹ. Cô thường xuyên nói chuyện với đứa con trong bụng, kể cho con nghe về Minh, về những bữa cơm với chén nước, và về tình yêu của họ. Cô cũng bắt đầu chuẩn bị cho đứa trẻ, may những chiếc khăn nhỏ và mua một chiếc nôi cũ từ hàng xóm.

Một buổi tối, khi Minh trở về với một túi trái cây, anh thấy Lan đang ngồi ở hiên nhà, tay cầm một cuốn sách về thánh Giuse. “Anh, em đọc lại chuyện ngài đưa Mẹ Maria đi trốn. Em nghĩ, ngài chắc cũng lo lắm, nhưng ngài vẫn đi, vì ngài tin. Mình cũng thế, đúng không?” cô nói, ánh mắt lấp lánh.

Minh ngồi xuống bên cô, nắm tay cô. “Ừ, em nói đúng. Anh không hứa sẽ cho em và con cuộc sống giàu sang, nhưng anh hứa sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Như thánh Giuse, anh sẽ làm tất cả vì gia đình mình.”

Lan tựa đầu vào vai anh, nhìn ra cánh đồng lúa tối đen. Cô nghĩ về những ngày khó khăn đã qua, về những thử thách phía trước, và cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng. Họ không chỉ đang xây dựng một gia đình, mà còn đang xây dựng một câu chuyện – câu chuyện về yêu và hy sinh, về những chén nước bên mâm cơm, và về niềm tin vào những điều tốt đẹp.

Tối hôm đó, khi dọn mâm cơm, Lan bất ngờ đặt một chén ớt nhỏ bên chén cơm của Minh. “Hôm nay em nấu món nhạt, nhưng anh vẫn có ớt đây. Mình cùng vui, nhé?” cô nói, cười tinh nghịch.

Minh bật cười, gắp một miếng rau, chấm vào chén ớt, rồi gắp một miếng khác cho Lan. “Cùng vui, vợ ơi. Từ giờ, mâm cơm của mình sẽ luôn có cả cay và nhạt, đúng không?”

Lan gật đầu, và trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của họ vang lên, hòa cùng tiếng gió nhẹ thổi qua cánh đồng lúa, như một lời hứa về một tương lai sáng ngời.

Ánh nắng sớm mai trải dài trên cánh đồng lúa ven sông Thu Bồn, nhuộm vàng những giọt sương long lanh trên lá. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan tràn ngập mùi thơm của cà phê phin, hòa quyện với hương lá chanh từ luống rau ngoài vườn. Sau nhiều tháng khó khăn, cuộc sống của họ dần ổn định, như một con thuyền tìm được bến đỗ sau cơn bão. Minh đã bắt đầu công việc kỹ sư giám sát, còn Lan, với thai kỳ bước vào tháng thứ năm, đang chuẩn bị cho vai trò làm mẹ với cả niềm vui và lo lắng.

Minh thức dậy sớm, mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt mà Lan ủi sẵn tối qua. Anh đứng trước gương, vuốt lại tóc, mỉm cười với chính mình. Công việc mới ở công ty xây dựng Phát Đạt không chỉ mang lại thu nhập ổn định mà còn giúp anh lấy lại niềm tin vào bản thân. Mỗi ngày, anh giám sát việc thi công một đoạn đường giao thông ở ngoại ô Đà Nẵng, làm việc cùng đội thợ và các kỹ sư khác. Dù công việc đôi lúc áp lực, anh luôn nghĩ đến Lan và đứa con, và điều đó cho anh sức mạnh để vượt qua mọi mệt mỏi.

Lan, dù đã nghỉ dạy thêm, vẫn giữ thói quen dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Minh. Hôm nay, cô làm bánh bèo chén, món mà Minh thích từ hồi họ còn hẹn hò. Cô cẩn thận rắc hành phi và tóp mỡ lên từng chén bánh, không quên làm một chén nước chấm cay cho Minh và một chén nhạt cho mình. Cô đặt chén nước trắng bên chén bánh của mình, mỉm cười khi nghĩ về hành động của bố và cách nó đã thay đổi mâm cơm của họ.

Minh bước vào bếp, ngửi thấy mùi thơm thì mắt sáng lên. “Trời ơi, bánh bèo! Vợ anh đúng là số một!” Anh ngồi xuống, gắp một miếng bánh, chấm vào chén nước chấm cay, xuýt xoa. “Ngon tuyệt, Lan. Em mà mở tiệm bánh bèo, anh cá cả thị trấn này sẽ xếp hàng mua.”

Lan cười, ngồi đối diện anh, gắp một miếng bánh chấm vào chén nhạt. “Thôi, em làm cho anh ăn là đủ rồi. Mở tiệm chắc mệt lắm, em chỉ muốn lo cho anh và con thôi.” Cô đặt tay lên bụng, cảm nhận những cú đạp nhẹ của đứa bé, và mỉm cười.

Minh nhìn cô, thấy gương mặt cô rạng rỡ nhưng vẫn còn nét mệt mỏi. Anh biết thai kỳ không dễ dàng với cô, và anh luôn cảm thấy biết ơn vì sự kiên cường của cô. “Lan, em nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, đừng làm gì nặng. Anh lo lắm, nhất là sau lần em đau bụng hôm trước.”

Lan gật đầu, nắm tay anh. “Em biết, anh. Em hứa sẽ cẩn thận. Anh cũng thế, làm việc đừng quá sức, kẻo em với con ở nhà mong.” Cả hai nhìn nhau, mỉm cười, và trong khoảnh khắc ấy, căn nhà nhỏ như tràn ngập ánh sáng của tình yêu.

Nhưng cuộc sống, dù đã ổn định, không phải lúc nào cũng êm ả. Ở công trường, Minh bắt đầu gặp khó khăn với một đồng nghiệp, anh Tuấn, một kỹ sư kỳ cựu nhưng tính tình khó chịu. Tuấn thường xuyên chỉ trích cách làm việc của Minh, cho rằng anh thiếu kinh nghiệm và không đủ năng lực. “Cậu mới vào, đừng nghĩ làm được vài tuần là giỏi. Công trình này không phải chỗ cho người non tay,” Tuấn nói một lần, giọng đầy mỉa mai.

Minh, dù tức giận, cố giữ bình tĩnh. Anh biết mình cần công việc này, và gây mâu thuẫn với Tuấn sẽ không giúp ích gì. Nhưng mỗi lần bị chỉ trích, anh cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Anh nhớ những ngày làm phụ hồ, khi anh phải nuốt cái tôi để lo cho gia đình, và tự nhủ rằng mình có thể vượt qua chuyện này. Anh nghĩ đến thánh Giuse, người lặng lẽ làm việc như một thợ mộc để nuôi gia đình, và lấy đó làm động lực để nhẫn nhịn.

Một buổi chiều, khi Tuấn lại lớn tiếng trách Minh vì một sai sót nhỏ trong báo cáo, Minh không kìm được nữa. “Anh Tuấn, tôi biết mình mới, nhưng tôi làm việc nghiêm túc. Nếu anh thấy sai, cứ chỉ ra, tôi sửa, không cần phải nói kiểu đó,” anh nói, giọng cứng rắn.

Tuấn nhếch môi, bỏ đi, nhưng từ đó, anh ta càng tỏ ra khó chịu hơn. Minh trở về nhà với gương mặt nặng trĩu, không muốn Lan lo, nhưng cô nhận ra ngay. “Anh, có chuyện gì ở công trường hả? Anh không vui như mọi ngày,” cô hỏi, đặt tay lên vai anh.

Minh thở dài, kể lại chuyện với Tuấn. “Anh không muốn gây lộn, Lan, nhưng anh ta làm anh thấy mình vô dụng. Anh chỉ muốn làm tốt để lo cho em và con, vậy mà…”

Lan nắm tay anh, giọng dịu dàng. “Anh, em biết anh giỏi mà. Đừng để lời người khác làm anh nghi ngờ bản thân. Anh nhớ bố em không? Có lần mẹ nấu món mặn quá, cả làng chê, nhưng bố vẫn ăn ngon lành, vì bố biết mẹ đã cố. Anh cũng thế, cứ làm hết sức, rồi mọi người sẽ thấy.”

Minh gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ hơn. Anh ôm Lan, thì thầm: “Cảm ơn em. Anh sẽ cố, như cách em luôn cố vì anh.”

Trong khi Minh đối mặt với thử thách ở công trường, Lan cũng bắt đầu lo lắng về vai trò làm mẹ. Thai kỳ của cô tiến triển tốt, nhưng mỗi lần đi khám, cô lại nghe bác sĩ nhắc về trách nhiệm của một người mẹ. Cô đọc sách, học cách chăm sóc trẻ sơ sinh, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô sợ mình không đủ giỏi. “Nếu con khóc mà em không biết dỗ? Nếu em làm sai điều gì?” cô từng hỏi mẹ trong một lần gọi điện.

Bà Hương cười qua điện thoại. “Lan, mẹ cũng từng sợ như con. Nhưng làm mẹ không phải là làm mọi thứ hoàn hảo, mà là yêu con bằng cả trái tim. Con và Minh yêu nhau thế nào, thì sẽ yêu con mình như vậy. Cứ tin, rồi mọi thứ sẽ ổn.”

Lời mẹ làm Lan yên tâm phần nào, nhưng cô vẫn thường cầu nguyện với thánh Giuse vào ban đêm, xin ngài ban cho cô sự mạnh mẽ và khôn ngoan. Cô nghĩ về cách ngài chăm sóc Chúa Giêsu, dù ngài chỉ là một người thợ mộc bình thường, và điều đó giúp cô tin rằng mình cũng có thể làm tốt.

Một buổi chiều, Lan quyết định làm một việc nhỏ để chuẩn bị cho con. Cô lấy một chiếc hộp gỗ cũ, sơn lại bằng màu xanh nhạt, và bắt đầu xếp vào đó những món đồ nhỏ: một chiếc khăn len cô đan, một đôi tất nhỏ, và một bức tranh nhỏ về thánh Giuse mà cô mua ở nhà thờ. Cô mỉm cười, nghĩ rằng chiếc hộp này sẽ là món quà đầu tiên cho con, chứa đựng tình yêu của cô và Minh.

Tối hôm đó, khi Minh trở về, anh thấy Lan đang ngồi ở hiên nhà, tay ôm chiếc hộp gỗ. “Em làm gì thế, Lan? Hộp này xinh quá,” anh hỏi, ngồi xuống bên cô.

Lan mở hộp, chỉ cho anh từng món đồ. “Em chuẩn bị cho con. Đây là những thứ nhỏ thôi, nhưng em muốn con biết bố mẹ yêu con thế nào. Anh thấy cái tranh thánh Giuse không? Em muốn con lớn lên, biết rằng mình luôn được che chở.”

Minh nhìn bức tranh, cảm thấy lòng mình ấm áp. Anh nghĩ về giấc mơ của mình, về người đàn ông với ánh mắt kiên định, và bất giác nắm tay Lan. “Em đúng là người mẹ tuyệt vời. Anh hứa, anh sẽ làm việc chăm chỉ, để con mình không thiếu thốn. Và anh sẽ nói chuyện với anh Tuấn, không để chuyện ở công trường làm mình mất tập trung.”

Lan tựa đầu vào vai anh, mỉm cười. “Cảm ơn anh. Mình cứ như thế này, cùng nhau, là đủ rồi.”

Vài ngày sau, Minh quyết định đối mặt với Tuấn. Anh mời Tuấn uống cà phê sau giờ làm, và thẳng thắn chia sẻ. “Anh Tuấn, tôi biết anh không ưa tôi, nhưng tôi muốn làm tốt công việc này. Nếu anh có gì không hài lòng, cứ nói, tôi sẵn sàng học hỏi.”

Tuấn, bất ngờ trước thái độ của Minh, im lặng một lúc, rồi thở dài. “Cậu nói đúng, tôi hơi khắt khe. Tại tôi làm ở đây lâu, sợ người mới làm hỏng dự án. Thôi, từ giờ tôi sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng cậu cũng phải cố lên, đừng để tôi bắt lỗi.”

Minh gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm. Dù chưa hoàn toàn hòa thuận, anh biết mình đã bước qua một rào cản, và điều đó cho anh thêm tự tin để tiếp tục.

Tối hôm đó, mâm cơm của Minh và Lan vẫn giản dị: cơm trắng, cá kho tộ, và một đĩa rau cải luộc. Lan đặt chén nước bên chén cơm, nhưng Minh, như để làm cô bất ngờ, gắp một miếng cá kho không chấm ớt, ăn ngon lành. “Thấy chưa, anh giờ ăn nhạt được rồi. Nhưng em vẫn giữ chén nước nhé, anh thích nhìn em làm thế,” anh nói, nháy mắt.

Lan bật cười, nước mắt lấp lánh. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì con, và vì mình.” Cả hai cùng cười, và trong căn nhà nhỏ, tiếng cười ấy như hương vị của hy vọng, lan tỏa qua những ngày tháng khó khăn, dẫn họ đến một tương lai sáng ngời.

Mùa thu đến với thị trấn ven sông Thu Bồn, mang theo những cơn gió mát lành và sắc vàng của những cánh đồng lúa chín. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan giờ đây không chỉ là nơi trú ngụ của hai người, mà còn là tổ ấm chuẩn bị chào đón một thành viên mới. Thai kỳ của Lan đã bước vào tháng thứ tám, và mỗi ngày, cô cảm nhận rõ hơn những cú đạp mạnh mẽ của đứa bé trong bụng, như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống của họ sắp thay đổi mãi mãi.

Minh, với công việc kỹ sư giám sát ổn định, làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết. Anh thường xuyên đi sớm về muộn, nhưng luôn dành thời gian buổi tối để ở bên Lan, giúp cô chuẩn bị những thứ cần thiết cho đứa con. Anh sơn lại chiếc nôi cũ mà Lan mua từ hàng xóm, đóng thêm một kệ gỗ nhỏ để đặt quần áo và tã lót. Mỗi lần nhìn Lan mỉm cười khi vuốt ve bụng bầu, anh cảm thấy lòng mình tràn đầy động lực, như thể mọi khó khăn trước đây đều đáng giá để có được khoảnh khắc này.

Lan, dù sức khỏe đã tốt hơn, vẫn phải cẩn thận với từng bước đi. Cô nghỉ dạy hoàn toàn theo lời khuyên của bác sĩ, dành thời gian nghỉ ngơi và chuẩn bị tâm lý làm mẹ. Cô thường ngồi ở hiên nhà, đọc sách về chăm sóc trẻ sơ sinh, hoặc cầu nguyện với thánh Giuse, xin ngài ban sức mạnh và sự khôn ngoan. Cô nghĩ về cách ngài lặng lẽ chăm sóc Chúa Giêsu, và điều đó giúp cô bớt lo lắng về những thử thách sắp tới.

Một buổi chiều, khi Lan đang gấp những chiếc khăn len nhỏ, cô bất ngờ cảm thấy một cơn đau quặn thắt ở bụng. Khác với những cơn đau trước, lần này mạnh hơn, kéo dài hơn. Cô hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng khi cơn đau tiếp tục, cô gọi Minh. “Anh… anh về ngay được không? Em… em nghĩ em sắp sinh rồi.”

Minh, đang ở công trường, lập tức bỏ dở công việc, nhảy lên xe máy và chạy về. Khi thấy Lan ngồi trên ghế, tay ôm bụng, mặt tái nhợt, anh hoảng hốt. “Lan, em chịu được không? Anh đưa em đi bệnh viện ngay!” Anh đỡ cô dậy, gọi taxi, và trên suốt chặng đường, anh nắm chặt tay cô, thì thầm: “Không sao đâu, em. Anh ở đây, mình sẽ ổn.”

Tại bệnh viện, không khí căng thẳng bao trùm. Lan được đưa vào phòng sinh, còn Minh đứng ngoài hành lang, lòng như lửa đốt. Anh đi qua đi lại, tay đan chặt, không ngừng cầu nguyện. Anh nghĩ về thánh Giuse, về cách ngài bảo vệ Mẹ Maria trong đêm Chúa Giêsu ra đời, và thì thầm: “Xin ngài giúp Lan và con bình an.” Anh nhớ đến chén nước bên chén cơm của Lan, về cách cô hy sinh để làm anh vui, và cảm thấy mình cần mạnh mẽ hơn bao giờ hết để làm chỗ dựa cho cô.

Sau hơn ba giờ chờ đợi, tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên từ phòng sinh khiến Minh giật mình. Một y tá bước ra, mỉm cười: “Anh Minh, chúc mừng anh! Mẹ tròn con vuông, là một bé gái khỏe mạnh.”

Minh cảm thấy chân mình như khuỵu xuống vì nhẹ nhõm. Anh chạy vào phòng, thấy Lan nằm trên giường, mệt mỏi nhưng gương mặt rạng rỡ. Bên cạnh cô là một bé gái nhỏ xíu, đôi mắt nhắm nghiền, làn da hồng hào. Minh nắm tay Lan, nước mắt lấp lánh. “Lan, em giỏi lắm… Cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh một gia đình.”

Lan mỉm cười yếu ớt, vuốt ve bàn tay nhỏ xíu của con. “Anh, em muốn đặt tên con là Maria, được không? Để nhớ đến Mẹ Maria, và để thánh Giuse luôn che chở cho con.”

Minh gật đầu, ôm cả hai vào lòng. “Maria, cái tên đẹp lắm. Từ giờ, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ hai mẹ con.” Anh nhìn cô con gái nhỏ, cảm thấy trái tim mình như tan chảy, và trong khoảnh khắc ấy, mọi khó khăn của những tháng qua dường như tan biến.

Những ngày đầu làm cha mẹ là một thử thách lớn với Minh và Lan. Bé Maria, dù khỏe mạnh, thường khóc đêm, khiến cả hai gần như không ngủ. Lan, dù còn yếu sau sinh, dành hết sức để chăm con, từ việc cho con bú đến thay tã. Cô thường xuyên mệt mỏi, nhưng mỗi lần nhìn Maria ngủ say trong nôi, cô lại mỉm cười, cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Minh, dù bận rộn với công việc, luôn cố gắng về nhà sớm để giúp Lan. Anh học cách bế con, ru con ngủ, và thậm chí thử thay tã, dù lần đầu anh làm vụng về đến mức Lan phải bật cười. “Anh Minh, kỹ sư giám sát mà thay tã thế này, chắc công trường loạn mất!” cô trêu, ánh mắt lấp lánh.

Minh cười, gãi đầu. “Thì anh mới học mà! Nhưng em yên tâm, anh sẽ thành chuyên gia sớm thôi. Để em nghỉ ngơi, anh lo được.” Anh bế Maria, hát khe khẽ một bài ru mà mẹ anh từng hát, và khi bé ngủ say, anh đặt con vào nôi, quay sang ôm Lan. “Em vất vả quá, Lan. Anh thương em lắm.”

Lan tựa đầu vào vai anh, thì thầm: “Em cũng thương anh. Làm cha mẹ khó thật, nhưng có anh bên cạnh, em không sợ gì cả. Mình cứ như thế này, cùng nhau, là được.”

Nhưng niềm vui làm cha mẹ cũng đi kèm với những lo lắng mới. Chi phí chăm sóc Maria, từ sữa, tã, đến các lần khám sức khỏe, khiến ngân sách gia đình lại căng thẳng. Minh, dù đã có công việc ổn định, bắt đầu làm thêm giờ để tăng thu nhập. Anh ít có thời gian ở nhà, và điều đó khiến Lan đôi lúc cảm thấy cô đơn. Cô nhớ những bữa cơm mà cả hai cùng cười đùa, nhưng giờ đây, Minh thường ăn vội để quay lại công trường.

Một buổi tối, khi Minh trở về muộn, anh thấy Lan ngồi ở phòng khách, mắt đỏ hoe. Maria đang ngủ trong nôi, nhưng Lan trông mệt mỏi hơn thường lệ. “Lan, em sao thế? Con quấy hay em không khỏe?” Minh lo lắng, ngồi xuống bên cô.

Lan lắc đầu, giọng nghẹn ngào. “Em không sao, chỉ là… em nhớ anh. Anh đi làm cả ngày, em ở nhà với con, đôi lúc em sợ mình làm không tốt. Em sợ Maria lớn lên mà em không phải người mẹ giỏi.”

Minh ôm chặt cô, cảm thấy lòng mình đau nhói. Anh nhận ra, trong khi anh mải mê làm việc để lo cho gia đình, anh đã vô tình để Lan một mình với những lo lắng của cô. “Lan, anh xin lỗi. Anh cứ nghĩ đi làm nhiều là tốt cho em và con, nhưng anh quên rằng em cần anh ở đây. Từ giờ, anh sẽ sắp xếp thời gian, không để em một mình nữa.”

Lan gật đầu, nước mắt lăn dài. “Em không trách anh, chỉ là em mệt. Nhưng nghe anh nói thế, em thấy nhẹ lòng rồi. Mình cứ như cách mình học ăn cơm chung, đúng không? Có cay, có nhạt, nhưng vẫn cùng nhau.”

Minh mỉm cười, hôn lên trán cô. “Ừ, cùng nhau. Anh hứa, từ giờ mâm cơm nhà mình sẽ luôn có cả hai, không ai phải ngồi một mình.”

Vài ngày sau, Minh xin giảm giờ làm thêm để có thời gian ở nhà. Anh bắt đầu giúp Lan chăm Maria, từ việc tắm cho con đến dọn dẹp nhà cửa. Anh cũng mang về một bó hoa cúc họa mi, giống như ngày họ mới cưới, và đặt lên bàn ăn. “Tặng em, để em vui. Anh muốn nhà mình lúc nào cũng có hoa, như tình yêu của mình,” anh nói, nháy mắt.

Lan cười, ôm anh. “Anh đúng là biết làm em vui. Cảm ơn anh, vì tất cả.” Cô nhìn bó hoa, nghĩ về chén nước bên chén cơm, về hành động của bố mình, và về thánh Giuse. Cô biết, họ không chỉ đang chăm sóc Maria, mà còn đang xây dựng một gia đình – một gia đình được dẫn dắt bởi tình yêu và hy sinh.

Tối hôm đó, mâm cơm của họ vẫn giản dị: cơm trắng, cá kho tiêu, và một đĩa rau muống luộc. Lan đặt chén nước bên chén cơm, nhưng Minh, như để làm cô bất ngờ, gắp một miếng cá kho không chấm ớt, ăn ngon lành. “Thấy chưa, anh giờ nghiện món nhạt rồi. Nhưng em vẫn giữ chén nước nhé, anh thích nhìn em làm thế,” anh nói, cười lớn.

Lan bật cười, nhìn Maria đang ngủ say trong nôi. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì con, và vì mình.” Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của họ hòa cùng tiếng khóc nhỏ của Maria, như một bản nhạc của hạnh phúc, vang vọng qua những ngày tháng khó khăn, dẫn họ đến một tương lai đầy hy vọng.

Những ngày đầu đông ở thị trấn ven sông Thu Bồn mang theo cái se lạnh dễ chịu, xen lẫn mùi thơm của lúa chín từ cánh đồng xa. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan giờ đây rộn ràng hơn bao giờ hết, với tiếng khóc, tiếng cười, và những bước chân vội vã của một gia đình mới. Bé Maria, giờ đã được hai tháng tuổi, trở thành trung tâm của thế giới họ, mang lại niềm vui vô bờ nhưng cũng không ít thử thách.

Lan thức dậy sớm, như thói quen của một người mẹ mới. Cô nhẹ nhàng bước đến chiếc nôi gỗ, nhìn Maria đang ngủ say, đôi môi nhỏ xíu mấp máy như đang mơ. Cô mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc tơ của con, cảm thấy trái tim mình tràn đầy yêu thương. Dù những đêm thức trắng vì Maria quấy khóc khiến cô mệt mỏi, mỗi ánh mắt trong veo của con đều như tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Minh, với công việc kỹ sư giám sát, vẫn đi sớm về muộn, nhưng anh luôn dành thời gian buổi tối để ở bên Lan và Maria. Anh thích bế con, hát những bài ru vụng về, và kể cho Maria nghe về những cây cầu, con đường mà anh đang xây. “Con ơi, lớn lên con phải giỏi hơn bố, nhé,” anh thì thầm, nhìn con bé ngủ say trong vòng tay mình.

Sáng nay, Lan chuẩn bị bữa sáng với cháo thịt bằm và một đĩa rau muống xào tỏi. Cô đặt chén nước trắng bên chén cơm của mình, như một thói quen không thể thiếu, và làm một chén nước chấm cay cho Minh. Khi Minh bước vào bếp, ngửi thấy mùi thơm, anh cười lớn. “Vợ anh đúng là siêu nhân! Chăm con cả đêm mà sáng vẫn nấu được bữa ngon thế này.”

Lan cười, gắp một miếng rau vào chén anh. “Siêu nhân gì đâu, chỉ là muốn anh ăn ngon để có sức làm việc thôi. Anh nhớ ăn nhiều vào, đừng để em lo.” Cô ngồi xuống, gắp một miếng rau, nhúng qua chén nước, và ăn ngon lành.

Minh nhìn chén nước, nhớ lại những ngày khó khăn khi họ học cách ăn cơm cùng nhau. Anh gắp một miếng rau xào không chấm ớt, nhai chậm rãi. “Thấy chưa, anh giờ ăn nhạt được rồi. Nhưng em vẫn giữ chén nước, anh thích nhìn em làm thế. Nó nhắc anh rằng mình đã đi qua bao nhiêu thứ cùng nhau.”

Lan mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. “Ừ, cái chén nước này là chứng nhân cho tình yêu của mình. Em sẽ giữ mãi, vì anh, vì Maria, và vì gia đình mình.”

Nhưng niềm vui của việc làm cha mẹ không thể che lấp những thử thách mới. Chi phí chăm sóc Maria ngày càng tăng, từ sữa, tã, đến các lần khám sức khỏe định kỳ. Dù Minh có công việc ổn định, khoản nợ ngân hàng cho căn nhà vẫn là gánh nặng. Anh bắt đầu tính toán lại chi tiêu, cắt giảm những thứ không cần thiết, nhưng đôi lúc anh cảm thấy bất lực khi không thể cho Lan và Maria cuộc sống dư dả hơn.

Lan, dù không nói ra, cũng nhận ra sự căng thẳng của Minh. Cô thấy anh thường xuyên kiểm tra sổ tiết kiệm, hoặc ngồi lặng lẽ ở hiên nhà sau giờ làm. Cô muốn chia sẻ gánh nặng, nhưng với Maria còn nhỏ, cô chỉ có thể làm những việc nhỏ như bán mứt dừa hoặc may vá quần áo cho hàng xóm. Cô thường cầu nguyện với thánh Giuse vào ban đêm, xin ngài ban cho họ sự khôn ngoan để vượt qua khó khăn.

Một buổi tối, khi Maria quấy khóc không ngừng, Minh và Lan nảy sinh mâu thuẫn nhỏ về cách chăm con. Lan muốn cho Maria bú sữa mẹ hoàn toàn, tin rằng điều đó tốt nhất cho con, nhưng Minh, lo lắng vì Lan mệt mỏi và gầy đi, đề nghị bổ sung sữa công thức. “Lan, em nghỉ ngơi đi, để anh mua sữa ngoài cho Maria. Em cứ thế này, anh sợ em kiệt sức,” Minh nói, giọng lo lắng.

Lan lắc đầu, ôm Maria chặt hơn. “Không, anh. Em muốn con được bú sữa mẹ, ít nhất là trong sáu tháng đầu. Em chịu được, anh đừng lo.” Cô cố giữ giọng nhẹ nhàng, nhưng sự mệt mỏi khiến cô cáu kỉnh hơn bình thường.

Minh thở dài, ngồi xuống ghế. “Anh chỉ muốn tốt cho em và con, Lan. Anh đi làm cả ngày, thấy em ở nhà vất vả, anh xót lắm. Nếu sữa công thức giúp em nhẹ nhàng hơn, sao mình không thử?”

Lan im lặng, nhìn Maria đang dần ngủ say. Cô biết Minh chỉ lo cho cô, nhưng cô cảm thấy áp lực khi phải làm mọi thứ hoàn hảo cho con. Cô nhớ đến mẹ mình, bà Hương, và cách bà luôn nhường nhịn bố để giữ hòa khí gia đình. Cô hít một hơi sâu, đặt Maria vào nôi, rồi quay sang Minh. “Anh, em xin lỗi. Em biết anh lo cho em, nhưng em chỉ muốn làm điều tốt nhất cho Maria. Mình nói chuyện lại, được không?”

Minh gật đầu, vươn tay nắm tay cô. “Anh cũng xin lỗi, Lan. Anh không muốn ép em. Mình cùng tìm cách, nhé? Như cách mình học ăn cơm chung, cay và nhạt, nhưng vẫn vui.”

Lan mỉm cười, tựa đầu vào vai anh. “Ừ, cùng nhau. Em sẽ thử cho Maria bú ít sữa công thức, nhưng chỉ khi em mệt thôi. Anh đồng ý không?”

Minh cười, hôn lên trán cô. “Đồng ý! Vợ anh nói gì anh cũng nghe.” Cả hai bật cười, và tiếng cười ấy như xua tan không khí nặng nề, mang lại sự ấm áp cho căn nhà nhỏ.

Vài ngày sau, bà Hương và ông Tâm ghé thăm, mang theo một giỏ trứng gà, ít rau vườn, và một chiếc chăn nhỏ cho Maria. Bà Hương ôm cháu nội, mắt lấp lánh. “Maria giống con hồi nhỏ, Lan. Nhìn là biết lớn lên sẽ lanh lợi như mẹ,” bà nói, cười lớn.

Ông Tâm, như thường lệ, ít nói, nhưng ông lặng lẽ sửa lại chiếc nôi gỗ cho chắc chắn hơn. Minh ngồi cạnh, học hỏi cách ông dùng cưa và đinh. “Bố, bố đúng là thợ mộc thứ thiệt. Con nhìn mà phục,” Minh nói, giọng trêu đùa.

Ông Tâm cười nhẹ, ánh mắt hiền từ. “Thợ mộc gì đâu, chỉ là làm cho con cháu thôi. Minh, con làm cha rồi, nhớ kiên nhẫn. Chăm con nhỏ không dễ, nhưng có vợ con bên cạnh, mọi thứ sẽ ổn.”

Minh gật đầu, nghĩ về hành động của ông Tâm, về chén nước bên mâm cơm, và về thánh Giuse. Anh nhận ra, làm cha không chỉ là lo tiền bạc, mà còn là sự hiện diện, sự kiên nhẫn, và tình yêu dành cho gia đình.

Bà Hương, sau khi chơi với Maria, kéo Lan vào bếp, thì thầm: “Con, mẹ thấy con mệt. Đừng cố quá, để Minh chia sẻ. Hồi mẹ sinh con, bố con cũng vụng lắm, nhưng ổng học dần, giờ thành ông bố tốt. Minh cũng thế, cứ cho cậu ấy cơ hội.”

Lan gật đầu, nắm tay mẹ. “Dạ, con biết. Con và anh đang học cách làm cha mẹ, như cách bố mẹ làm với con. Con cảm ơn mẹ, vì đã dạy con về cái chén nước.”

Bà Hương cười, vỗ vai cô. “Ừ, cái chén nước ấy là tình yêu. Con giữ nó, là giữ được gia đình.”

Tối hôm đó, sau khi bố mẹ Lan về, Minh và Lan cùng nhau dọn mâm cơm. Họ làm món cá kho tộ, rau cải luộc, và một tô canh bí đao. Lan đặt chén nước bên chén cơm, còn Minh làm một chén nước chấm cay. Khi ngồi xuống, Minh bất ngờ gắp một miếng cá kho không chấm ớt, ăn ngon lành. “Thấy chưa, anh giờ là fan của món nhạt. Nhưng em vẫn giữ chén nước, nhé?” anh nói, nháy mắt.

Lan bật cười, nhìn Maria đang ngủ say trong nôi. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì con, và vì mình.” Cô nghĩ về thánh Giuse, về cách ngài lặng lẽ chăm sóc gia đình, và cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm tin. Họ không chỉ đang nuôi dạy Maria, mà còn đang viết tiếp câu chuyện của mình – câu chuyện về yêu và hy sinh, về những chén nước bên mâm cơm, và về niềm tin vào những ngày tháng tốt đẹp phía trước.

Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của Minh và Lan hòa cùng tiếng thở đều đều của Maria, như một bản nhạc của hạnh phúc, vang vọng qua những ngày đông se lạnh, dẫn họ đến một tương lai đầy ánh sáng.

Mùa xuân về trên thị trấn ven sông Thu Bồn, mang theo sắc xanh tươi mới của những mầm lúa non và hương thơm dịu dàng của hoa cỏ. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan giờ đây rộn rã hơn bao giờ hết, với tiếng cười bi bô của bé Maria, giờ đã được sáu tháng tuổi. Cô bé, với đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ, trở thành nguồn vui bất tận của cả gia đình, nhưng cũng là thử thách không nhỏ khi Minh và Lan học cách cân bằng giữa công việc và trách nhiệm làm cha mẹ.

Lan thức dậy sớm, như mọi ngày, để chuẩn bị bữa sáng. Cô đứng bên bếp, nấu một nồi cháo yến mạch với bí đỏ cho Maria, đồng thời làm một đĩa trứng chiên và rau muống luộc cho Minh. Chén nước trắng bên chén cơm của cô vẫn là một phần không thể thiếu, như một biểu tượng của tình yêu và sự hy sinh mà cô học từ bố. Maria, ngồi trong ghế ăn trẻ em, vỗ tay thích thú khi thấy mẹ, miệng ê a những âm thanh ngọng nghịu.

Minh bước vào bếp, mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt, sẵn sàng cho một ngày làm việc. Anh cúi xuống hôn lên má Maria, rồi quay sang Lan, mỉm cười. “Vợ anh đúng là siêu nhân! Chăm con, nấu ăn, mà vẫn xinh như ngày nào.” Anh gắp một miếng trứng chiên, chấm vào chén nước chấm cay mà Lan chuẩn bị, xuýt xoa. “Ngon quá! Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng, em nhớ cầu nguyện cho anh nhé.”

Lan cười, gắp một miếng rau, nhúng qua chén nước, và ăn ngon lành. “Em luôn cầu nguyện cho anh mà, với thánh Giuse nữa. Hôm nay họp gì mà quan trọng thế? Anh kể em nghe đi.” Cô ngồi xuống, bón một thìa cháo cho Maria, ánh mắt tò mò.

Minh gật đầu, giọng phấn khởi. “Công ty đang cân nhắc chọn người phụ trách một dự án lớn, xây cầu ở huyện bên. Nếu anh được chọn, không chỉ có cơ hội thăng tiến, mà lương cũng tăng. Nhưng áp lực sẽ lớn, anh phải làm việc xa nhà nhiều hơn. Anh đang phân vân, không biết có nên nhận không.”

Lan khựng lại, thìa cháo trên tay dừng giữa không trung. Cô biết cơ hội này quan trọng với Minh, nhưng ý nghĩ anh sẽ xa nhà khiến cô lo lắng. Với Maria còn nhỏ, cô cần anh ở bên, không chỉ vì sự hỗ trợ mà còn vì những khoảnh khắc gia đình mà họ đã cùng xây dựng. Nhưng cô mỉm cười, che giấu sự bất an. “Anh cứ làm tốt đi, em tin anh sẽ chọn điều đúng. Mình sẽ bàn thêm, nhé?”

Minh gật đầu, nắm tay cô. “Ừ, anh sẽ bàn với em. Cảm ơn em, vì luôn ở bên anh.” Anh nhìn Maria, đang cười toe toét với mẹ, và cảm thấy lòng mình tràn đầy động lực. Anh nghĩ về chén nước bên chén cơm của Lan, về cách cô lặng lẽ hy sinh, và tự nhủ rằng dù quyết định thế nào, anh sẽ không để gia đình phải chịu thiệt.

Ở công trường, Minh làm việc với tất cả sự tập trung. Dự án xây cầu là một bước ngoặt lớn, không chỉ cho sự nghiệp của anh mà còn cho tương lai của gia đình. Anh chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc họp, trình bày kế hoạch chi tiết và trả lời mọi câu hỏi của ban lãnh đạo. Dù anh Tuấn, đồng nghiệp từng khó chịu với anh, vẫn đưa ra vài ý kiến trái chiều, Minh giữ bình tĩnh, trả lời một cách chuyên nghiệp. Cuối buổi họp, giám đốc gật đầu hài lòng. “Minh, cậu làm tốt lắm. Chúng tôi sẽ cân nhắc cậu cho vị trí trưởng dự án. Chuẩn bị tinh thần, công việc này không dễ đâu.”

Minh rời phòng họp với cảm giác vừa vui mừng vừa áp lực. Anh biết, nếu nhận vị trí này, anh sẽ phải đi công tác thường xuyên, có khi vài tuần mới về nhà. Anh nghĩ đến Lan, đến Maria, và tự hỏi liệu mình có thể cân bằng được giữa công việc và gia đình. Anh nhớ đến thánh Giuse, người đã đưa gia đình qua những hành trình khó khăn, và thì thầm một lời cầu nguyện ngắn, xin ngài dẫn đường.

Khi trở về nhà, Minh thấy Lan đang chơi với Maria ở hiên nhà. Cô bé cầm một chiếc xúc xắc, lắc mạnh, cười khanh khách. Lan quay sang anh, mỉm cười. “Anh về rồi! Hôm nay họp thế nào? Maria nhớ bố cả ngày đấy.”

Minh ngồi xuống, bế Maria lên, hôn lên má con. “Họp tốt, Lan. Họ đang cân nhắc anh làm trưởng dự án. Nhưng… nếu nhận, anh sẽ phải đi xa nhiều. Anh không biết em và Maria có ổn không nếu anh vắng nhà.”

Lan im lặng, vuốt tóc Maria. Cô biết đây là cơ hội lớn cho Minh, nhưng ý nghĩ anh xa nhà khiến cô thấy trống trải. Cô nhớ những ngày khó khăn khi Minh mất việc, khi họ chỉ có nhau để vượt qua, và cô không muốn mất đi những khoảnh khắc gia đình ấy. Nhưng cô hít một hơi sâu, mỉm cười. “Anh, nếu đó là điều tốt cho tương lai của mình, em ủng hộ. Nhưng anh phải hứa, dù đi đâu, anh vẫn về với em và Maria, nhé?”

Minh nắm tay cô, ánh mắt chân thành. “Anh hứa, Lan. Anh sẽ không để em và con một mình. Nếu nhận, anh sẽ sắp xếp để về nhà thường xuyên. Em là chỗ dựa của anh, anh không quên đâu.”

Lan gật đầu, tựa đầu vào vai anh. Cô nghĩ về chén nước bên chén cơm, về hành động của bố mình, và về thánh Giuse. Cô biết, yêu không chỉ là ở bên nhau, mà còn là ủng hộ nhau để cùng tiến lên. Cô cầu nguyện, xin thánh Giuse giúp họ tìm ra cách cân bằng giữa công việc và gia đình.

Trong khi Minh đối mặt với áp lực công việc, Lan cũng gặp những thử thách mới khi chăm sóc Maria. Cô bé, giờ đã bắt đầu mọc răng, thường quấy khóc và biếng ăn. Lan phải thức đêm dỗ con, thử mọi cách từ hát ru đến massage nướu, nhưng đôi lúc cô cảm thấy bất lực. Cô gọi điện cho mẹ, bà Hương, để xin lời khuyên.

“Lan, con bình tĩnh,” bà Hương nói qua điện thoại. “Hồi con nhỏ, mẹ cũng luống cuống khi con mọc răng. Bố con lúc đó chỉ biết ngồi bên, nắm tay mẹ, nhưng thế là đủ. Con cứ để Minh giúp, đừng ôm hết. Và nhớ cầu nguyện, thánh Giuse sẽ cho con sức mạnh.”

Lan gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ hơn. Cô quyết định chia sẻ nhiều hơn với Minh, thay vì cố gắng làm mọi thứ một mình. Một buổi tối, khi Maria quấy khóc, Lan gọi Minh vào. “Anh, em mệt quá. Anh bế Maria giúp em một lúc được không?”

Minh, đang xem tài liệu công việc, lập tức đứng dậy, bế Maria lên. Anh đi qua đi lại trong phòng, hát một bài ru vụng về, và bất ngờ, Maria ngừng khóc, nhìn bố với đôi mắt to tròn. Minh cười lớn, quay sang Lan. “Thấy chưa, bố cũng có tài đấy chứ! Em nghỉ đi, để anh lo.”

Lan mỉm cười, ngồi xuống ghế, cảm thấy lòng mình ấm áp. Cô nhìn Minh bế Maria, nghĩ về thánh Giuse, về cách ngài lặng lẽ chăm sóc gia đình, và nhận ra rằng họ đang học cách làm cha mẹ cùng nhau, từng bước một.

Vài ngày sau, Minh nhận được thông báo chính thức: anh được chọn làm trưởng dự án xây cầu. Anh gọi điện cho Lan ngay từ công trường, giọng phấn khởi. “Lan, anh được chọn rồi! Từ tháng sau, anh sẽ bắt đầu, nhưng anh hứa sẽ về nhà mỗi tuần. Em thấy ổn không?”

Lan, đang bế Maria, mỉm cười qua điện thoại. “Em vui lắm, anh. Anh giỏi thật! Em và Maria sẽ chờ anh về. Nhưng anh nhớ mang ớt theo, kẻo ăn cơm nhạt hoài anh thèm,” cô trêu.

Minh bật cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. “Yên tâm, anh sẽ mang cả chén ớt lẫn chén nước, để mâm cơm nhà mình luôn đủ vị!”

Tối hôm đó, Minh và Lan tổ chức một bữa cơm nhỏ để mừng tin vui. Họ làm món cá kho tộ, rau cải luộc, và một tô canh bí đao. Lan đặt chén nước bên chén cơm, còn Minh làm một chén nước chấm cay. Khi ngồi xuống, Minh gắp một miếng cá kho, chấm vào chén ớt, rồi bất ngờ gắp một miếng rau luộc, ăn ngon lành. “Thấy chưa, anh giờ ăn được cả cay lẫn nhạt. Nhưng em vẫn giữ chén nước, nhé?”

Lan bật cười, nhìn Maria đang chơi với xúc xắc trong ghế ăn. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì con, và vì mình.” Cô nghĩ về thánh Giuse, về hành động của bố mình, và về hành trình của họ – từ những mâu thuẫn nhỏ về khẩu vị đến những thử thách lớn của cuộc sống. Cô biết, con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng với Minh và Maria bên cạnh, cô không sợ hãi.

Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của Minh, Lan, và tiếng bi bô của Maria hòa quyện, như một bản nhạc của hạnh phúc, vang vọng qua những ngày xuân tươi mới, dẫn họ đến một tương lai đầy ánh sáng.

Mùa xuân ở thị trấn ven sông Thu Bồn vẫn còn lưu luyến, với những cơn gió nhẹ mang theo hương lúa non và sắc hoa dại nở rộ bên đường. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan giờ đây là nơi trú ngụ của những giấc mơ lớn, nhưng cũng là nơi họ đối mặt với những thử thách mới. Minh, với vai trò trưởng dự án xây cầu, bắt đầu một hành trình đầy áp lực, trong khi Lan, với bé Maria ngày càng hiếu động, nỗ lực giữ gìn tổ ấm dù thiếu vắng Minh nhiều ngày trong tuần.

Minh thức dậy từ sáng sớm, khi ánh bình minh còn mờ nhạt. Anh chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác đầu tiên ở huyện bên, nơi cây cầu mới đang được khởi công. Chiếc vali nhỏ chứa vài bộ quần áo, một hộp cơm Lan chuẩn bị, và một bức tranh nhỏ về thánh Giuse mà Lan lén bỏ vào, như một lời cầu chúc bình an. Anh đứng bên nôi, nhìn Maria ngủ say, rồi hôn nhẹ lên trán cô bé. “Bố đi vài ngày thôi, con ngoan với mẹ nhé,” anh thì thầm.

Lan, đã dậy từ trước, đứng ở bếp pha cà phê cho Minh. Cô mặc áo bà ba màu xanh nhạt, tóc buộc cao, cố che giấu sự lo lắng trong lòng. Cô biết dự án này quan trọng với Minh, nhưng ý nghĩ anh sẽ xa nhà vài ngày mỗi tuần khiến cô cảm thấy trống trải. Cô đặt tách cà phê lên bàn, mỉm cười. “Anh, nhớ ăn uống đầy đủ, đừng chỉ lo công việc. Em và Maria ở nhà chờ anh.”

Minh ôm cô, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô. “Cảm ơn em, Lan. Anh hứa sẽ về ngay khi xong việc. Em chăm Maria cẩn thận, có gì cứ gọi anh, nhé?” Anh nhìn chén nước trắng mà Lan đặt bên chén cơm sáng của mình, và lòng anh ấm lên khi nhớ đến sự hy sinh thầm lặng của cô.

Lan gật đầu, nắm tay anh. “Em biết, anh. Anh cứ làm tốt, em tin anh. Thánh Giuse sẽ che chở cho mình.” Cô nghĩ về chén nước, về hành động của bố mình, và về thánh Giuse, người đã dẫn dắt gia đình qua những con đường khó khăn. Cô cầu nguyện, xin ngài giúp Minh bình an và giúp cô mạnh mẽ khi ở nhà một mình.

Ở công trường, Minh đối mặt với áp lực lớn hơn anh tưởng. Dự án xây cầu không chỉ đòi hỏi kỹ thuật cao mà còn gặp khó khăn vì thời tiết thất thường và thiếu hụt vật liệu. Anh phải làm việc với đội thợ, nhà cung cấp, và ban lãnh đạo, giải quyết từng vấn đề một cách cẩn thận. Anh Tuấn, đồng nghiệp từng mâu thuẫn với anh, giờ là một trong những kỹ sư chính của dự án, và dù quan hệ đã cải thiện, vẫn có những lúc anh ta tỏ ra nghi ngờ quyết định của Minh.

Một ngày, khi mưa lớn khiến tiến độ thi công chậm lại, Tuấn lớn tiếng trong cuộc họp đội. “Minh, cậu là trưởng dự án mà để thế này à? Vật liệu không đủ, đội thợ kêu ca, cậu tính sao?” Giọng anh ta đầy trách móc, khiến cả đội im lặng.

Minh hít một hơi sâu, giữ bình tĩnh. “Anh Tuấn, tôi hiểu vấn đề. Tôi đã liên lạc với nhà cung cấp, mai vật liệu sẽ đến. Còn đội thợ, tôi sẽ nói chuyện để động viên họ. Mưa lớn là chuyện ngoài ý muốn, nhưng tôi hứa sẽ đẩy tiến độ khi thời tiết ổn.” Anh nói với giọng chắc chắn, ánh mắt kiên định.

Tuấn im lặng, nhưng ánh mắt anh ta bớt gay gắt. Sau cuộc họp, anh ta vỗ vai Minh. “Cậu được đấy. Làm trưởng dự án không dễ, nhưng cứ giữ tinh thần thế này, tôi ủng hộ.” Minh mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm. Anh nghĩ đến thánh Giuse, người lặng lẽ làm việc để nuôi gia đình, và lấy đó làm động lực để tiếp tục.

Những ngày xa nhà, Minh thường gọi điện cho Lan vào buổi tối, nghe cô kể về Maria, về những lần cô bé tập lẫy hay cười khanh khách khi thấy mẹ. Anh cảm thấy xót xa khi không thể ở bên, nhưng mỗi cuộc gọi là một lời nhắc nhở rằng anh đang làm tất cả vì gia đình. Anh giữ bức tranh thánh Giuse trong túi, thi thoảng nhìn vào để tìm sự an ủi.

Trong khi đó, ở nhà, Lan đối mặt với những thử thách của riêng mình. Maria, ở tuổi sáu tháng, ngày càng hiếu động, thích khám phá mọi thứ xung quanh. Cô bé thường bò quanh nhà, kéo rèm cửa hoặc với tay lấy đồ trên bàn, khiến Lan phải theo sát từng bước. Dù yêu con vô bờ, Lan đôi lúc cảm thấy kiệt sức, đặc biệt khi Minh vắng nhà.

Một buổi chiều, khi Lan đang phơi quần áo ngoài sân, Maria bò đến gần luống rau và kéo đổ một chậu cây. Lan chạy đến, bế con lên, nhưng không kìm được sự bực bội. “Maria, con hư quá, mẹ bảo đừng bò ra đó mà!” Cô nói, giọng cao hơn bình thường. Maria, như cảm nhận được sự căng thẳng của mẹ, òa khóc, khiến Lan lập tức hối hận.

Cô ôm con vào lòng, dỗ dành. “Mẹ xin lỗi, Maria. Mẹ mệt, nhưng không phải tại con.” Cô ngồi xuống hiên nhà, nước mắt lăn dài. Cô nghĩ về những ngày Minh ở bên, khi anh giúp cô bế Maria, và cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Cô lấy bức tranh thánh Giuse từ bàn thờ nhỏ trong nhà, thì thầm: “Xin ngài giúp con mạnh mẽ, để con chăm sóc Maria và chờ anh Minh về.”

Tối hôm đó, khi Minh gọi điện, Lan kể lại chuyện với Maria, giọng nghẹn ngào. “Anh, em mệt lắm. Maria hiếu động, em không theo kịp. Em sợ mình không làm tốt vai trò mẹ.”

Minh, ở đầu dây bên kia, cảm thấy lòng mình đau nhói. “Lan, em đừng nói thế. Em là người mẹ tuyệt vời. Anh biết em vất vả, anh xin lỗi vì không ở đó. Mai anh về, anh sẽ giúp em. Em cứ nghỉ ngơi, để anh lo Maria, nhé?”

Lan mỉm cười qua nước mắt. “Cảm ơn anh. Em chỉ cần anh về, là em ổn rồi. Mình cùng chăm Maria, như cách mình ăn cơm chung, đúng không?”

Minh gật đầu, dù cô không thấy. “Ừ, cùng nhau. Anh hứa, dù công việc bận, anh sẽ không để em và Maria một mình.”

Ngày Minh trở về, anh mang theo một món quà nhỏ: một chiếc xúc xắc mới cho Maria và một bó hoa cúc họa mi cho Lan. Anh bước vào nhà, thấy Lan đang bế Maria, hát ru khe khẽ. Maria, thấy bố, vươn tay cười toe toét, khiến Minh bật cười. “Con gái bố nhớ bố thật! Lan, em nhìn Maria kìa, lanh lợi quá!”

Lan cười, trao Maria cho anh. “Ừ, con giống bố, nghịch ngợm lắm. Anh bế con đi, em chuẩn bị cơm.” Cô vào bếp, làm món cá kho tộ, rau muống luộc, và một tô canh bí đao. Cô đặt chén nước bên chén cơm của mình, còn Minh làm một chén nước chấm cay.

Khi ngồi xuống ăn, Minh gắp một miếng cá kho, chấm vào chén ớt, rồi bất ngờ gắp một miếng rau luộc, ăn ngon lành. “Thấy chưa, anh giờ ăn nhạt được rồi. Nhưng em vẫn giữ chén nước, anh thích nhìn em làm thế. Nó nhắc anh rằng, dù anh đi đâu, em vẫn ở đây, chờ anh.”

Lan bật cười, ánh mắt lấp lánh. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì Maria, và vì mình.” Cô nhìn Maria, đang chơi với xúc xắc trong ghế ăn, và nghĩ về thánh Giuse, về hành động của bố mình. Cô biết, họ đang xây không chỉ một cây cầu ở huyện bên, mà còn một tổ ấm – nơi tình yêu và hy sinh luôn hiện diện.

Vài tuần sau, dự án xây cầu của Minh tiến triển tốt, dù vẫn còn nhiều thách thức. Anh học cách sắp xếp thời gian, về nhà mỗi tuần, và dành trọn những ngày đó để ở bên Lan và Maria. Lan, với sự hỗ trợ của Minh, dần quen với sự hiếu động của Maria, thậm chí bắt đầu thấy niềm vui trong những trò nghịch ngợm của con.

Một buổi tối, khi Minh bế Maria đi dạo quanh sân, Lan đứng ở hiên nhà, nhìn hai bố con cười đùa. Cô nghĩ về hành trình của họ, từ những mâu thuẫn nhỏ về khẩu vị đến những thử thách lớn của cuộc sống. Cô cầu nguyện với thánh Giuse, cảm ơn ngài đã dẫn dắt họ qua những ngày khó khăn, và xin ngài tiếp tục che chở cho gia đình nhỏ của họ.

Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của Minh, Lan, và Maria hòa quyện, như một bản nhạc của hạnh phúc, vang vọng qua những ngày xuân tươi mới. Dưới ánh trăng, cây cầu trong lòng Minh và tổ ấm trong trái tim Lan đang dần hoàn thiện, được xây nên bởi tình yêu, hy sinh, và niềm tin.

Mùa xuân ở thị trấn ven sông Thu Bồn dần nhường chỗ cho những ngày hè rực rỡ, với ánh nắng vàng trải dài trên cánh đồng lúa và tiếng ve kêu râm ran trên những tán cây. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan vẫn là tổ ấm đầy ắp tình yêu, dù cuộc sống của họ giờ đây xoay quanh những thử thách mới. Minh, với vai trò trưởng dự án xây cầu, đối mặt với áp lực ngày càng lớn, trong khi Lan, với bé Maria nay đã bảy tháng tuổi, tìm cách góp sức cho gia đình qua một hoạt động cộng đồng nhỏ.

Minh đứng trên công trường, mũ bảo hộ đội lệch, tay cầm bản vẽ kỹ thuật. Dự án xây cầu ở huyện bên tiến triển tốt, nhưng một vấn đề kỹ thuật bất ngờ khiến anh đau đầu. Một phần móng cầu bị phát hiện có dấu hiệu lún do đất nền yếu hơn dự đoán, buộc đội thi công phải tạm dừng để đánh giá lại. Anh Tuấn, kỹ sư chính của dự án, ngay lập tức chỉ trích Minh trong cuộc họp đội. “Cậu là trưởng dự án, sao không kiểm tra kỹ từ đầu? Giờ lún móng, tiến độ chậm, công ty sẽ đổ lỗi cho ai?” Giọng anh ta gay gắt, khiến cả đội im lặng.

Minh hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. “Anh Tuấn, tôi hiểu vấn đề nghiêm trọng. Tôi đã liên lạc với đội khảo sát địa chất, mai họ sẽ đến kiểm tra lại. Tôi đề xuất gia cố móng bằng cọc bê tông, dù tốn thêm chi phí, nhưng đảm bảo an toàn. Tôi sẽ báo cáo ban lãnh đạo ngay hôm nay.” Anh nói với giọng chắc chắn, dù trong lòng không khỏi lo lắng.

Tuấn nhíu mày, nhưng không phản đối. “Được, cậu lo đi. Nhưng nếu dự án chậm trễ, cậu chịu trách nhiệm.” Anh ta bỏ đi, để lại Minh với một loạt câu hỏi trong đầu. Anh biết, nếu không xử lý tốt, không chỉ tiến độ mà cả uy tín của anh trong công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng. Anh nghĩ đến Lan, đến Maria, và đến thánh Giuse, người đã vượt qua những thử thách lớn hơn để bảo vệ gia đình. Anh lấy bức tranh nhỏ về thánh Giuse từ túi áo, nhìn vào ánh mắt kiên định của ngài, và thì thầm: “Xin giúp con tìm cách.”

Tối hôm đó, Minh gọi điện cho Lan từ chỗ ở tạm gần công trường. Anh kể lại vấn đề, giọng trầm. “Lan, anh lo lắm. Nếu móng không ổn, dự án có thể bị đình trệ. Anh sợ mình không làm tốt, ảnh hưởng đến cả công ty lẫn gia đình.”

Lan, đang bế Maria, lắng nghe qua điện thoại. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng anh, và dù cô cũng lo, cô cố giữ giọng nhẹ nhàng. “Anh, em biết anh sẽ tìm ra cách. Anh giỏi mà, nhớ không? Hồi anh mất việc, em cũng sợ, nhưng anh đã làm được. Giờ cứ bình tĩnh, cầu nguyện với thánh Giuse, và làm từng bước. Em và Maria ở đây, luôn tin anh.”

Minh mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ hơn. “Cảm ơn em, Lan. Cái chén nước của em đúng là liều thuốc tinh thần cho anh. Mai anh sẽ họp với đội khảo sát, anh hứa sẽ cố hết sức.”

Lan cười, dỗ Maria đang ê a trong lòng. “Ừ, anh cố lên. Khi nào về, em làm bánh xèo cho anh ăn, có chén nước chấm cay hẳn hoi!”

Trong khi Minh đối mặt với thử thách ở công trường, Lan tìm cách góp sức cho gia đình theo cách của riêng mình. Với Maria ngày càng lớn, cô bắt đầu tham gia một nhóm phụ nữ trong làng, cùng nhau làm mứt dừa và bánh in để bán trong các phiên chợ quê. Hoạt động này không chỉ mang lại một khoản thu nhập nhỏ mà còn giúp Lan cảm thấy mình đang đóng góp, thay vì chỉ ở nhà chăm con.

Một buổi chiều, Lan mang Maria đến nhà chị Hoa, trưởng nhóm phụ nữ, để cùng làm mứt dừa. Maria, ngồi trong xe đẩy, tò mò nhìn mọi người, thi thoảng cười khanh khách khi chị Hoa trêu. Chị Hoa, một người phụ nữ trung niên vui tính, nhìn Lan và nói: “Lan, em đúng là đảm đang. Chăm con nhỏ mà còn làm mứt ngon thế này, Minh nhà em sướng lắm!”

Lan cười, khuấy nồi mứt trên bếp. “Dạ, em chỉ muốn giúp anh ấy một chút, chị. Anh Minh đi làm xa, em ở nhà cũng phải cố, để Maria lớn lên không thiếu thốn.” Cô nghĩ về chén nước bên chén cơm, về cách bố mình hy sinh cho mẹ, và cảm thấy động lực để tiếp tục.

Nhưng việc tham gia nhóm không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Một lần, khi Lan mang mứt đến chợ bán, một khách hàng phàn nàn rằng mứt hơi khô, khiến cô buồn cả ngày. Cô tự hỏi liệu mình có đang làm đúng, hay chỉ đang thêm gánh nặng cho bản thân. Tối hôm đó, cô ngồi bên nôi Maria, nhìn con ngủ say, và cầu nguyện với thánh Giuse. “Xin ngài giúp con kiên nhẫn, để con làm tốt việc này, vì Maria và anh Minh.”

Sáng hôm sau, chị Hoa gọi điện, động viên Lan. “Lan, đừng buồn. Làm lần đầu ai cũng có sai sót. Chị sẽ hướng dẫn em cách làm mứt mềm hơn, lần sau bán chạy cho xem!” Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ hơn. Cô quyết định cố gắng tiếp, không chỉ vì thu nhập, mà còn vì niềm vui khi được đóng góp cho cộng đồng.

Vài ngày sau, Minh nhận được kết quả từ đội khảo sát địa chất: móng cầu cần gia cố, nhưng không quá nghiêm trọng. Anh thở phào, lập tức triển khai kế hoạch bơm cọc bê tông và điều chỉnh tiến độ. Ban lãnh đạo công ty, dù không hài lòng với chi phí tăng thêm, vẫn đánh giá cao sự xử lý nhanh chóng của Minh. Anh Tuấn, dù miễn cưỡng, cũng phải thừa nhận: “Cậu làm tốt đấy, Minh. Tiếp tục thế này, dự án sẽ ổn.”

Minh, sau một tuần bận rộn, được nghỉ hai ngày để về nhà. Anh mang theo một món quà nhỏ: một chiếc vòng tay bằng gỗ cho Lan và một con gấu bông cho Maria. Khi bước vào nhà, anh thấy Lan đang hát ru cho Maria, cô bé cười toe toét khi thấy bố. Minh ôm cả hai, cảm thấy mọi mệt mỏi tan biến. “Lan, anh về rồi! Nhớ em và Maria muốn chết!”

Lan cười, trao Maria cho anh. “Thấy chưa, bố về là con vui ngay. Anh, em nghe anh kể về móng cầu, em mừng lắm. Anh giỏi thật!” Cô vào bếp, chuẩn bị cơm tối với cá kho tộ, rau cải luộc, và một tô canh bí đao. Cô đặt chén nước bên chén cơm, còn Minh làm một chén nước chấm cay.

Khi ngồi xuống ăn, Minh kể lại những ngày ở công trường, về cách anh giải quyết vấn đề móng cầu. Lan lắng nghe, rồi chia sẻ về nhóm làm mứt dừa và lần bị khách chê. “Em buồn, nhưng chị Hoa động viên, em sẽ cố lại. Em muốn mình cùng cố, anh làm cây cầu, em làm mứt, để Maria lớn lên tự hào về bố mẹ.”

Minh nắm tay cô, ánh mắt chân thành. “Lan, em làm anh tự hào rồi. Cái chén nước của em, nhóm mứt của em, tất cả đều là cách em yêu anh và Maria. Anh hứa, dù công việc bận, anh sẽ luôn về, để mâm cơm nhà mình không thiếu ai.”

Lan mỉm cười, nghĩ về th spatula thánh Giuse, về hành động của bố mình. “Ừ, anh. Em sẽ giữ cái chén nước này, vì anh, vì Maria, và vì mình. Mình cứ như thế, cùng nhau, là đủ.”

Tối hôm đó, Minh bế Maria đi dạo quanh sân, chỉ cho con những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Lan đứng ở hiên nhà, nhìn hai bố con, và cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng. Cô nghĩ về hành trình của họ, từ những mâu thuẫn nhỏ về khẩu vị đến những thử thách lớn như mất việc, mang thai, và giờ là cây cầu và mứt dừa. Cô cầu nguyện với thánh Giuse, cảm ơn ngài đã dẫn dắt họ, và xin ngài tiếp tục che chở cho gia đình nhỏ của họ.

Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của Minh, Lan, và tiếng bi bô của Maria hòa quyện, như một bản nhạc của hạnh phúc. Dưới ánh trăng, cây cầu của Minh đang dần thành hình, và tổ ấm của Lan đang ngày càng vững chắc, được xây nên bởi những viên đá của tình yêu, hy sinh, và niềm tin.

Mùa hè ở thị trấn ven sông Thu Bồn rực rỡ với ánh nắng vàng và những cơn gió mang theo hơi nước mát lành từ sông. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan giờ đây là một tổ ấm đầy ắp tiếng cười, với bé Maria, nay đã tám tháng tuổi, bắt đầu bập bẹ những âm thanh đầu tiên. Cuộc sống của họ, dù vẫn còn những thử thách, đang dần ổn định, như một con thuyền tìm được dòng chảy êm đềm sau những ngày giông bão.

Minh đứng trên công trường, nhìn cây cầu đang dần hoàn thiện. Những cọc bê tông vững chãi, những thanh thép được lắp ghép cẩn thận, và đội thợ làm việc không ngừng nghỉ là minh chứng cho nỗ lực của anh trong vai trò trưởng dự án. Vấn đề lún móng đã được khắc phục, và tiến độ thi công giờ đây vượt mong đợi. Anh Tuấn, dù vẫn giữ vẻ nghiêm khắc, bắt đầu tôn trọng Minh hơn, thậm chí chủ động hỗ trợ anh trong các cuộc họp với ban lãnh đạo.

Một buổi chiều, giám đốc công ty đến kiểm tra công trường. Ông đi cùng Minh, lắng nghe anh báo cáo chi tiết về tiến độ và giải pháp kỹ thuật. Khi đứng trên bờ sông, nhìn cây cầu đang dần thành hình, ông vỗ vai Minh, mỉm cười. “Cậu làm tốt lắm, Minh. Dự án này hoàn thành đúng hạn, công ty sẽ có thưởng lớn. Tôi đề xuất cậu làm trưởng phòng kỹ thuật sau dự án, cậu thấy sao?”

Minh lặng người, không tin vào tai mình. Trưởng phòng kỹ thuật là một bước tiến lớn, không chỉ mang lại thu nhập cao hơn mà còn là sự công nhận cho những nỗ lực của anh. Anh gật đầu, giọng xúc động. “Dạ, cảm ơn giám đốc. Tôi sẽ cố gắng hết sức, không phụ lòng tin của công ty.”

Trên đường về chỗ ở tạm, Minh lấy bức tranh thánh Giuse từ túi áo, nhìn vào ánh mắt kiên định của ngài. Anh nghĩ về những ngày khó khăn, về Lan và Maria, và về chén nước bên chén cơm của cô. Anh gọi điện cho Lan ngay lập tức, giọng phấn khởi. “Lan, anh có tin vui! Công ty khen dự án, và họ muốn anh làm trưởng phòng sau này. Em thấy thế nào?”

Lan, đang bế Maria ở nhà, cười rạng rỡ qua điện thoại. “Trời ơi, anh Minh! Em biết anh sẽ làm được mà! Anh giỏi lắm! Khi nào về, em làm bánh xèo mừng anh, có chén nước chấm cay hẳn hoi!” Cô đặt Maria xuống ghế ăn, hôn lên má con, thì thầm: “Bố con giỏi, con nghe không?”

Minh cười lớn, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. “Ừ, anh sẽ về cuối tuần. Em và Maria chuẩn bị tinh thần, anh sẽ bế con đi dạo cả ngày!” Anh nghĩ về chén nước của Lan, về cách cô luôn ủng hộ anh, và tự nhủ sẽ làm tất cả để mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình.

Trong khi Minh tiến triển trong công việc, Lan cũng đạt được những thành công nhỏ với nhóm làm mứt dừa. Sau lần bị khách chê, cô học hỏi từ chị Hoa, điều chỉnh công thức để mứt mềm và ngọt hơn. Mứt dừa của nhóm bắt đầu được yêu thích ở chợ quê, thậm chí có vài tiệm tạp hóa đặt hàng thường xuyên. Mỗi tuần, Lan mang về một khoản tiền nhỏ, đủ để mua sữa và tã cho Maria, giảm bớt gánh nặng cho Minh.

Một buổi chiều, khi Lan và chị Hoa đang gói mứt để giao, chị Hoa nhìn cô, mỉm cười. “Lan, em đúng là người mẹ đảm đang. Chăm con nhỏ mà còn làm mứt ngon thế này, Minh nhà em may mắn lắm. Có khi sau này em mở tiệm mứt, chị đầu tư cho!”

Lan cười, lau mồ hôi trên trán. “Dạ, em chỉ muốn giúp anh Minh thôi, chị. Anh ấy làm việc xa, em ở nhà cũng phải cố, để Maria lớn lên không thiếu thốn.” Cô nghĩ về chén nước bên chén cơm, về hành động của bố mình, và cảm thấy niềm vui khi được đóng góp cho gia đình.

Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị thử thách. Một buổi tối, khi Lan đang bón cháo cho Maria, cô bé bỗng sốt nhẹ và quấy khóc không ngừng. Lan lo lắng, lấy khăn ấm lau người cho con, nhưng Maria vẫn không hạ sốt. Cô gọi điện cho Minh, giọng run rẩy. “Anh, Maria sốt. Em cho con uống thuốc hạ sốt rồi, nhưng em sợ… Anh về được không?”

Minh, đang ở công trường, lập tức xin nghỉ và bắt xe về ngay trong đêm. Khi đến nhà, anh thấy Lan ngồi bên nôi, mắt đỏ hoe, tay ôm Maria. Anh chạy đến, bế con lên, cảm nhận cơ thể nóng hổi của cô bé. “Lan, em đừng lo. Anh đưa Maria đi bác sĩ ngay. Con sẽ ổn thôi.” Anh đỡ Lan dậy, gọi taxi đưa cả nhà đến bệnh viện.

Tại bệnh viện, bác sĩ kiểm tra và thông báo Maria bị sốt do mọc răng kết hợp với nhiễm virus nhẹ. “Không nghiêm trọng, nhưng cần theo dõi và cho bé uống thuốc đúng giờ. Hai vợ chồng cứ yên tâm, bé sẽ khỏe nhanh thôi,” bác sĩ nói, kê đơn thuốc và dặn dò cẩn thận.

Minh nắm tay Lan, thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn Maria, đang ngủ say trong vòng tay mẹ, và cảm thấy lòng mình đau nhói khi nghĩ đến những ngày anh vắng nhà. “Lan, anh xin lỗi. Anh đi làm xa, để em một mình chăm Maria. Nếu anh ở nhà, có lẽ em không phải lo thế này.”

Lan lắc đầu, mỉm cười yếu ớt. “Đừng nói thế, anh. Anh làm việc vì gia đình, em biết mà. Em chỉ sợ Maria không khỏe, nhưng giờ con ổn rồi, em nhẹ lòng. Mình cùng chăm con, như cách mình ăn cơm chung, đúng không?”

Minh gật đầu, ôm cả hai vào lòng. Anh nghĩ về chén nước bên chén cơm, về cách Lan lặng lẽ hy sinh, và về thánh Giuse, người đã bảo vệ gia đình qua những đêm dài. Anh thì thầm: “Ừ, cùng nhau. Anh hứa sẽ sắp xếp công việc, không để em và Maria một mình nữa.”

Vài ngày sau, Maria dần hồi phục, nụ cười rạng rỡ trở lại trên gương mặt cô bé. Minh ở nhà thêm vài ngày, giúp Lan chăm con, từ việc bón cháo đến tắm cho Maria. Anh cũng mang về một món quà nhỏ: một chiếc đèn ngủ hình ngôi sao cho Maria và một bó hoa cúc họa mi cho Lan. “Tặng em, để em vui. Anh muốn nhà mình luôn sáng, như ánh trăng rằm,” anh nói, nháy mắt.

Lan cười, đặt bó hoa lên bàn. “Cảm ơn anh. Anh ở nhà thế này, em và Maria vui lắm. Nhưng anh nhớ giữ sức khỏe, công việc bận, đừng để mệt quá.” Cô vào bếp, chuẩn bị cơm tối với cá kho tộ, rau muống luộc, và một tô canh bí đao. Cô đặt chén nước bên chén cơm, còn Minh làm một chén nước chấm cay.

Khi ngồi xuống ăn, Minh kể về dự án xây cầu, về cách đội thợ đang làm việc cật lực để hoàn thiện. Lan chia sẻ về nhóm làm mứt, về đơn hàng mới từ tiệm tạp hóa. “Em nghĩ, nếu mứt bán tốt, em sẽ học thêm cách làm bánh in. Mình cùng cố, để Maria lớn lên tự hào về bố mẹ,” cô nói, ánh mắt lấp lánh.

Minh nắm tay cô, cười. “Lan, em đúng là chỗ dựa của anh. Cái chén nước của em, mứt dừa của em, tất cả đều là cách em yêu anh và Maria. Anh hứa, dù công việc có bận, anh sẽ luôn về, để mâm cơm nhà mình không thiếu ai.”

Lan tựa đầu vào vai anh, nghĩ về thánh Giuse, về hành động của bố mình. “Ừ, anh. Em sẽ giữ cái chén nước này, vì anh, vì Maria, và vì mình. Mình cứ như thế, cùng nhau, là đủ.”

Tối hôm đó, Minh bế Maria ra sân, chỉ cho con ánh trăng rằm sáng rực trên bầu trời. Lan đứng ở hiên nhà, nhìn hai bố con, và cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng. Cô nghĩ về hành trình của họ, từ những mâu thuẫn nhỏ về khẩu vị đến những thử thách lớn như mất việc, mang thai, và giờ là cây cầu và sức khỏe của Maria. Cô cầu nguyện với thánh Giuse, cảm ơn ngài đã dẫn dắt họ, và xin ngài tiếp tục che chở cho gia đình nhỏ của họ.

Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của Minh, Lan, và tiếng bi bô của Maria hòa quyện, như một bản nhạc của hạnh phúc. Dưới ánh trăng rằm, cây cầu của Minh đang gần hoàn thiện, và tổ ấm của Lan ngày càng vững chắc, được xây nên bởi tình yêu, hy sinh, và niềm tin.

Mùa hè ở thị trấn ven sông Thu Bồn rực rỡ với ánh nắng vàng và những cơn gió mang theo hương lúa chín từ cánh đồng xa. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan ngập trong niềm vui khi dự án xây cầu mà Minh phụ trách sắp hoàn thiện. Bé Maria, nay đã tám tháng tuổi, với nụ cười rạng rỡ và những bước bò nhanh nhẹn, là nguồn động lực lớn nhất để Minh và Lan tiếp tục vượt qua những thử thách mới. Dưới ánh trăng rằm, gia đình nhỏ của họ đang chuẩn bị đón một cột mốc quan trọng – lễ khánh thành cây cầu và những thay đổi mới trong cuộc sống.

Minh đứng trên công trường, nhìn cây cầu hoàn thiện với những đường nét chắc chắn và vẻ đẹp giản dị. Những cọc bê tông, những thanh thép, và hàng trăm ngày làm việc vất vả giờ đây trở thành một công trình nối liền hai bờ sông, mang lại hy vọng cho người dân huyện bên. Anh Tuấn, từng là người khó tính với Minh, giờ vỗ vai anh, mỉm cười. “Cậu làm được, Minh. Cây cầu này là niềm tự hào của cả đội. Tôi xin lỗi vì trước đây hơi khắt khe.”

Minh cười, gật đầu. “Cảm ơn anh Tuấn. Không có anh và đội, tôi không làm được. Giờ chỉ mong lễ khánh thành suôn sẻ, để dân làng đi lại dễ dàng hơn.” Anh nghĩ đến Lan và Maria, đến chén nước bên chén cơm của cô, và cảm thấy lòng mình tràn đầy biết ơn. Anh lấy bức tranh thánh Giuse từ túi áo, thì thầm một lời cảm tạ vì đã dẫn dắt anh qua những ngày khó khăn.

Lễ khánh thành được lên kế hoạch vào cuối tuần, với sự tham gia của ban lãnh đạo công ty, chính quyền địa phương, và người dân. Minh được mời phát biểu với tư cách trưởng dự án, một vinh dự mà anh chưa từng nghĩ đến khi bắt đầu hành trình này. Anh gọi điện cho Lan, giọng phấn khởi. “Lan, cuối tuần anh muốn em và Maria đến lễ khánh thành. Anh được phát biểu, anh muốn cả nhà mình cùng chứng kiến.”

Lan, đang bế Maria ở nhà, cười rạng rỡ qua điện thoại. “Thật hả, anh? Em và Maria sẽ đến, không thể bỏ lỡ đâu! Anh giỏi lắm, Minh. Em sẽ làm bánh xèo mừng anh, có chén nước chấm cay hẳn hoi!” Cô đặt Maria xuống ghế ăn, hôn lên má con, thì thầm: “Bố con làm được cây cầu, con nghe không?”

Minh cười lớn, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. “Ừ, anh chờ bánh xèo của em. Em nhớ mặc áo đẹp, để anh khoe vợ con với mọi người!” Anh nghĩ về chén nước của Lan, về cách cô luôn ở bên anh, và tự nhủ sẽ dành thời gian nhiều hơn cho gia đình sau dự án này.

Trong khi đó, ở nhà, Lan tiếp tục phát triển nhóm làm mứt dừa. Nhờ sự hỗ trợ của chị Hoa, mứt dừa của nhóm ngày càng được yêu thích, với đơn hàng đều đặn từ các tiệm tạp hóa và thậm chí một quán cà phê ở Đà Nẵng. Lan dùng số tiền kiếm được để mua sữa, tã, và tiết kiệm một khoản nhỏ cho Maria. Cô cảm thấy tự hào khi có thể góp phần vào thu nhập gia đình, dù công việc đôi lúc khiến cô mệt mỏi khi phải vừa chăm Maria vừa làm mứt.

Một buổi chiều, khi Lan đang gói mứt, chị Hoa đến thăm, mang theo một ý tưởng mới. “Lan, chị nghĩ nhóm mình có thể làm thêm bánh in để bán Tết. Em khéo tay, lại có công thức của mẹ, chắc chắn sẽ bán chạy. Em thấy sao?” Chị Hoa nói, mắt sáng lên.

Lan ngập ngừng, vuốt tóc Maria đang chơi bên cạnh. “Dạ, ý hay lắm, chị. Nhưng em sợ không đủ thời gian, Maria nghịch lắm, mà anh Minh cũng bận. Để em bàn với anh ấy, rồi trả lời chị nhé.” Cô nghĩ về chén nước bên chén cơm, về cách bố mình hy sinh để mẹ vui, và tự hỏi liệu mình có thể cân bằng thêm trách nhiệm mới này.

Tối hôm đó, Lan kể ý tưởng của chị Hoa cho Minh qua điện thoại. “Anh, em muốn thử làm bánh in, nhưng em sợ mình không kham nổi. Anh thấy em nên làm không?”

Minh lắng nghe, giọng dịu dàng. “Lan, em làm được mà. Em khéo lắm, mứt dừa đã thành công rồi, bánh in chắc chắn cũng sẽ tốt. Anh ủng hộ em, nhưng em phải hứa không làm quá sức. Anh sẽ cố về thường xuyên để giúp em chăm Maria, nhé?”

Lan mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp. “Cảm ơn anh. Em sẽ thử, nhưng anh cũng phải hứa giữ sức khỏe, không để mệt vì công việc.” Cô nghĩ về thánh Giuse, về cách ngài lặng lẽ làm việc để nuôi gia đình, và cảm thấy động lực để bước tiếp.

Nhưng niềm vui của lễ khánh thành và thành công của Lan bị thử thách bởi một vấn đề mới. Sau nhiều tháng làm việc căng thẳng, Minh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi bất thường. Anh thường xuyên đau đầu, mất ngủ, và đôi lúc cáu gắt mà không rõ lý do. Anh cố che giấu, không muốn Lan lo, nhưng cô nhận ra sự thay đổi qua ánh mắt và giọng nói của anh.

Một buổi tối, khi Minh trở về nhà để chuẩn bị cho lễ khánh thành, Lan thấy anh ngồi ở hiên nhà, gương mặt nặng trĩu. Maria bò đến, kéo áo bố, nhưng Minh chỉ xoa đầu con, không cười như mọi khi. Lan ngồi xuống bên anh, nắm tay anh. “Anh, em thấy anh không khỏe. Có chuyện gì hả? Anh kể em nghe đi.”

Minh thở dài, giọng trầm. “Anh không sao, Lan, chỉ là mệt thôi. Dự án bận quá, anh phải lo từ vật liệu đến đội thợ, rồi còn chuẩn bị phát biểu. Anh sợ mình không làm tốt, làm em và Maria thất vọng.”

Lan ôm anh, giọng dịu dàng. “Anh, anh đã làm được bao nhiêu thứ rồi, cây cầu sắp xong, công ty khen anh, em và Maria tự hào lắm. Anh đừng tự ép mình. Nếu mệt, anh nghỉ ngơi đi, em lo được. Mình cùng chia sẻ, như cách mình ăn cơm chung, nhớ không?”

Minh gật đầu, cảm thấy nước mắt lấp lánh trong khóe mắt. Anh nghĩ về chén nước bên chén cơm, về cách Lan lặng lẽ hy sinh, và về thánh Giuse, người đã làm việc không ngừng nghỉ vì gia đình. “Cảm ơn em, Lan. Anh hứa sẽ nghỉ ngơi sau lễ khánh thành. Anh không muốn em và Maria lo.”

Lan mỉm cười, hôn lên má anh. “Ừ, anh hứa rồi nhé. Mai em đưa Maria đến lễ khánh thành, anh phải cười tươi để mẹ con em khoe với mọi người!” Cả hai bật cười, và tiếng cười ấy như xua tan không khí nặng nề, mang lại sự ấm áp cho căn nhà nhỏ.

Ngày lễ khánh thành cây cầu diễn ra trong không khí rộn ràng. Người dân địa phương tụ tập đông đủ, với cờ hoa và tiếng trống vang lên tưng bừng. Minh, mặc áo sơ mi trắng, đứng trên bục phát biểu, bên cạnh giám đốc công ty và lãnh đạo huyện. Lan, bế Maria, đứng dưới đám đông, mỉm cười tự hào khi nhìn anh.

Minh cầm micro, giọng chắc chắn. “Cảm ơn công ty, đội thợ, và chính quyền đã tin tưởng tôi. Cây cầu này không chỉ là một công trình, mà là hy vọng cho người dân hai bờ sông. Tôi muốn cảm ơn vợ tôi, Lan, và con gái tôi, Maria, vì đã cho tôi sức mạnh để hoàn thành nó.” Anh nhìn xuống Lan, ánh mắt lấp lánh.

Đám đông vỗ tay, và Lan, ôm Maria, cảm thấy nước mắt lăn dài. Maria, như cảm nhận được niềm vui, vỗ tay theo mẹ, cười toe toét. Sau buổi lễ, Minh chạy xuống, ôm cả hai vào lòng. “Lan, cảm ơn em đã đến. Nhìn em và Maria, anh thấy mọi mệt mỏi tan biến.”

Lan cười, trao Maria cho anh. “Anh giỏi lắm, Minh. Em và Maria tự hào về anh. Giờ về nhà, em làm bánh xèo cho anh ăn, nhé?” Cô nghĩ về chén nước, về thánh Giuse, và cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm tin.

Tối hôm đó, mâm cơm của họ rộn ràng hơn bao giờ hết. Lan làm bánh xèo giòn rụm, với chén nước chấm cay cho Minh và chén nhạt cho mình. Cô đặt chén nước bên chén cơm, còn Minh gắp một miếng bánh, chấm vào chén nhạt, ăn ngon lành. “Thấy chưa, anh giờ ăn nhạt được rồi. Nhưng em vẫn giữ chén nước, anh thích nhìn em làm thế,” anh nói, nháy mắt.

Lan bật cười, nhìn Maria đang chơi với xúc xắc trong ghế ăn. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì con, và vì mình.” Cô nghĩ về hành trình của họ, từ những mâu thuẫn nhỏ về khẩu vị đến những thử thách lớn như mất việc, mang thai, và cây cầu vừa khánh thành. Cô cầu nguyện với thánh Giuse, cảm ơn ngài đã dẫn dắt họ, và xin ngài tiếp tục che chở cho gia đình nhỏ của họ.

Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của Minh, Lan, và tiếng bi bô của Maria hòa quyện, như ánh đèn trên cây cầu mới, soi sáng con đường phía trước. Dưới ánh trăng rằm, tổ ấm của họ ngày càng vững chắc, được xây nên bởi tình yêu, hy sinh, và niềm tin.

Mùa hè ở thị trấn ven sông Thu Bồn dần dịu lại, nhường chỗ cho những cơn gió mát lành của mùa thu. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan vẫn rộn ràng với tiếng cười bi bô của bé Maria, nay đã chín tháng tuổi, bắt đầu tập đi những bước chập chững. Sau lễ khánh thành cây cầu, cuộc sống của họ bước vào một giai đoạn mới, với những thành công đáng tự hào nhưng cũng không thiếu những thử thách. Minh bắt đầu vai trò trưởng phòng kỹ thuật, trong khi Lan mở rộng hoạt động làm bánh in, cả hai cùng nỗ lực xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho gia đình.

Minh thức dậy sớm, mặc chiếc áo sơ mi trắng được Lan ủi phẳng phiu. Vai trò trưởng phòng kỹ thuật tại công ty xây dựng Phát Đạt mang lại thu nhập cao hơn và cơ hội phát triển, nhưng cũng đi kèm áp lực lớn. Anh phải giám sát nhiều dự án cùng lúc, từ xây dựng đường đến các công trình dân dụng, đồng thời quản lý đội kỹ sư và báo cáo thường xuyên với ban lãnh đạo. Mỗi ngày, anh rời nhà khi ánh bình minh còn mờ nhạt, chỉ kịp hôn lên má Maria và ôm Lan một cái vội vàng.

Lan, với sự hỗ trợ của chị Hoa, bắt đầu làm bánh in để bán dịp Tết. Nhóm phụ nữ trong làng ngày càng gắn kết, và bánh in của họ, với hương vị truyền thống và bao bì xinh xắn, được khách hàng ở chợ quê và Đà Nẵng đón nhận. Lan dành buổi sáng chăm Maria, buổi chiều làm bánh, và tối đến gói hàng. Dù công việc bận rộn, cô cảm thấy hạnh phúc khi có thể góp phần vào thu nhập gia đình, giảm bớt gánh nặng cho Minh.

Sáng nay, Lan chuẩn bị bữa sáng với cháo cá cho Maria và một đĩa trứng chiên với rau muống luộc cho Minh. Cô đặt chén nước trắng bên chén cơm của mình, như một thói quen không thể thiếu, và làm một chén nước chấm cay cho anh. Khi Minh bước vào bếp, anh mỉm cười, nhưng Lan nhận ra đôi mắt anh có quầng thâm nhẹ. “Anh, anh mệt hả? Dạo này em thấy anh ít ngủ,” cô hỏi, giọng lo lắng.

Minh gắp một miếng trứng, chấm vào chén nước chấm cay, cố giữ giọng vui vẻ. “Không sao, Lan. Công việc bận chút thôi, mấy dự án mới đang khởi động, anh phải lo nhiều. Em đừng lo, anh ổn mà.” Anh gắp một miếng rau, ăn ngon lành, nhưng Lan biết anh đang che giấu sự căng thẳng.

Lan nắm tay anh, ánh mắt dịu dàng. “Anh, em biết công việc quan trọng, nhưng anh phải giữ sức khỏe. Maria lớn lên cần bố khỏe mạnh. Nếu mệt, anh nói với em, mình cùng chia sẻ, như cách mình ăn cơm chung, nhé?”

Minh gật đầu, siết chặt tay cô. “Ừ, anh hứa. Cảm ơn em, Lan. Cái chén nước của em luôn nhắc anh rằng mình có nhau.” Anh nhìn Maria, đang vỗ tay trong ghế ăn, và mỉm cười. Anh nghĩ về thánh Giuse, về cách ngài lặng lẽ làm việc để nuôi gia đình, và tự nhủ sẽ tìm cách cân bằng giữa công việc và gia đình.

Ở công ty, Minh đối mặt với áp lực ngày càng lớn. Vai trò trưởng phòng đòi hỏi anh không chỉ có kỹ năng kỹ thuật mà còn phải xử lý các vấn đề quản lý. Một dự án đường giao thông gặp trục trặc khi nhà thầu phụ giao vật liệu trễ, khiến tiến độ chậm lại. Ban lãnh đạo yêu cầu Minh giải quyết nhanh chóng, nhưng đội kỹ sư lại bất mãn vì phải làm thêm giờ. Anh Tuấn, giờ là đồng nghiệp thân thiết hơn, cố gắng hỗ trợ, nhưng anh cũng nhắc Minh: “Cậu phải cứng rắn hơn, không là đội sẽ không nghe. Nhưng đừng để áp lực làm cậu kiệt sức.”

Minh gật đầu, nhưng mỗi ngày trôi qua, anh cảm thấy mình như bị cuốn vào một vòng xoáy. Anh làm việc đến khuya, họp liên tục, và thường xuyên quên ăn trưa. Những cơn đau đầu trở lại, và anh bắt đầu cáu gắt, ngay cả với Lan. Một buổi tối, khi về nhà muộn, anh thấy Lan đang bón cháo cho Maria, nhưng anh chỉ nói vài câu cộc lốc rồi vào phòng, để lại Lan với ánh mắt buồn.

Lan ngồi bên nôi Maria, nhìn con ngủ say, và cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô biết Minh đang căng thẳng, nhưng sự xa cách của anh khiến cô lo lắng. Cô nhớ đến mẹ mình, bà Hương, và cách bà luôn kiên nhẫn khi bố mệt mỏi. Cô lấy bức tranh thánh Giuse từ bàn thờ nhỏ, thì thầm: “Xin ngài giúp anh Minh nhẹ lòng, và giúp con biết cách ở bên anh.”

Sáng hôm sau, Lan quyết định nói chuyện thẳng thắn với Minh. Cô chuẩn bị một bữa sáng đặc biệt với bánh bèo chén, món anh yêu thích, và đợi anh ngồi xuống. “Anh, em muốn nói chuyện. Em thấy anh mệt, không chỉ vì công việc, mà vì anh đang tự ép mình. Em và Maria cần anh, không phải tiền bạc, mà là anh – người bố, người chồng của chúng em.”

Minh nhìn Lan, thấy đôi mắt cô lấp lánh sự chân thành, và cảm thấy lòng mình đau nhói. Anh thở dài, nắm tay cô. “Lan, anh xin lỗi. Anh cứ nghĩ làm nhiều là tốt cho em và Maria, nhưng anh quên mất em cần anh ở đây. Công việc bận quá, anh sợ mình không làm tốt, làm em thất vọng.”

Lan lắc đầu, mỉm cười. “Anh, anh không bao giờ làm em thất vọng. Anh nhớ cái chén nước của em không? Em giữ nó vì em muốn mình cùng vui. Anh mệt, cứ nói với em, mình cùng tìm cách. Anh là trưởng phòng, nhưng anh cũng là chồng em, bố của Maria.”

Minh gật đầu, nước mắt lấp lánh. “Cảm ơn em, Lan. Anh hứa sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn, nói chuyện với công ty để giảm tải. Anh không muốn mất những bữa cơm như thế này, với em và Maria.” Anh bế Maria lên, hôn lên má con, và cảm thấy lòng mình nhẹ hơn.

Trong khi Minh tìm cách giảm áp lực công việc, Lan tiếp tục phát triển nhóm làm bánh in. Nhờ sự hướng dẫn của chị Hoa, bánh in của họ được cải tiến với nhiều hương vị, từ đậu xanh đến lá dứa, và bắt đầu được đặt hàng cho dịp Tết. Lan cảm thấy tự hào khi mang về khoản thu nhập ổn định, đủ để mua đồ chơi mới cho Maria và tiết kiệm một khoản nhỏ cho gia đình.

Nhưng công việc của Lan cũng không thiếu thử thách. Một lần, khi chuẩn bị một lô bánh lớn cho khách, lò nướng ở nhà chị Hoa bị hỏng, khiến cả nhóm phải làm thủ công, mất nhiều thời gian hơn. Lan, với Maria quấn quýt bên cạnh, làm việc đến khuya, và đôi lúc cảm thấy kiệt sức. Cô gọi điện cho mẹ, bà Hương, để chia sẻ.

“Lan, con làm tốt lắm, nhưng đừng ôm hết,” bà Hương nói qua điện thoại. “Nhớ bố con, ổng lúc mệt cũng cáu, nhưng mẹ kiên nhẫn, rồi ổng hiểu. Con cứ nói với Minh, để cậu ấy giúp. Và cầu nguyện với thánh Giuse, ngài sẽ cho con sức mạnh.”

Lan gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ hơn. Cô quyết định chia sẻ với Minh, và khi anh trở về cuối tuần, cô kể lại chuyện nhóm làm bánh. “Anh, em vui vì bánh in bán được, nhưng em mệt. Anh giúp em chăm Maria vài ngày, để em tập trung làm bánh, được không?”

Minh ôm cô, gật đầu. “Được, Lan. Anh sẽ nghỉ một ngày để ở nhà với Maria. Em cứ làm bánh, anh ủng hộ em. Mình cùng cố, như cách mình ăn cơm chung, đúng không?” Anh nghĩ về thánh Giuse, về cách ngài lặng lẽ làm việc vì gia đình, và cảm thấy động lực để hỗ trợ Lan.

Vài ngày sau, Minh nói chuyện với giám đốc công ty, đề xuất chia sẻ trách nhiệm quản lý với anh Tuấn để giảm tải. Giám đốc đồng ý, đánh giá cao sự chân thành của Minh. Anh bắt đầu làm việc hiệu quả hơn, dành thời gian cuối tuần ở nhà, chơi với Maria và giúp Lan gói bánh in. Sự căng thẳng của anh dần giảm, và nụ cười trở lại trên gương mặt.

Lan, với sự hỗ trợ của Minh, hoàn thành lô bánh in đúng hạn, nhận được lời khen từ khách hàng. Cô cảm thấy tự hào khi nhìn những hộp bánh được bày bán ở chợ, và vui hơn khi thấy Minh bế Maria, hát ru cho con ngủ. Cô nghĩ về chén nước bên chén cơm, về hành động của bố mình, và về thánh Giuse. Cô cầu nguyện, cảm ơn ngài đã dẫn dắt họ qua những ngày khó khăn, và xin ngài tiếp tục che chở cho gia đình.

Tối hôm đó, mâm cơm của họ rộn ràng với cá kho tộ, rau muống luộc, và một tô canh bí đao. Lan đặt chén nước bên chén cơm, còn Minh làm một chén nước chấm cay. Minh gắp một miếng rau, ăn ngon lành mà không chấm ớt. “Thấy chưa, anh giờ nghiện món nhạt rồi. Nhưng em vẫn giữ chén nước, anh thích nhìn em làm thế,” anh nói, nháy mắt.

Lan bật cười, nhìn Maria đang chơi với xúc xắc trong ghế ăn. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì con, và vì mình.” Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của Minh, Lan, và tiếng bi bô của Maria hòa quyện, như ánh đèn trên cây cầu, soi sáng con đường phía trước. Họ biết, cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu và hy sinh, họ sẽ luôn tìm được cách để cùng nhau vượt qua.

Mùa thu ở thị trấn ven sông Thu Bồn mang theo cái se lạnh dễ chịu, với những cơn gió nhẹ thổi qua cánh đồng lúa chín vàng. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan giờ đây rộn ràng hơn bao giờ hết, với tiếng bi bô của bé Maria, nay đã gần một tuổi, bắt đầu tập nói những từ đầu tiên như “mama” và “baba”. Cuộc sống của họ, dù đã ổn định sau những thử thách lớn, vẫn đón nhận những sóng gió nhỏ, nhưng tình yêu và sự hy sinh của cả hai luôn là ngọn lửa sưởi ấm tổ ấm.

Lan thức dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Cô nấu một nồi cháo gà cho Maria và làm một đĩa cá kho tộ với rau muống luộc cho Minh. Chén nước trắng bên chén cơm của cô vẫn là biểu tượng không thể thiếu, nhắc nhở cô về hành động của bố và bài học yêu thương mà cô đã học. Maria, ngồi trong ghế ăn, vỗ tay thích thú khi thấy mẹ, miệng ê a gọi “mama” khiến Lan bật cười.

Minh bước vào bếp, mặc áo sơ mi xanh nhạt, sẵn sàng cho một ngày làm việc. Vai trò trưởng phòng kỹ thuật tại công ty xây dựng Phát Đạt đã trở nên quen thuộc, và anh ngày càng được đồng nghiệp và ban lãnh đạo tin tưởng. Anh cúi xuống hôn lên má Maria, rồi quay sang Lan, mỉm cười. “Vợ anh đúng là siêu nhân! Chăm con, làm bánh, mà sáng nào cũng có cơm ngon cho anh.”

Lan cười, gắp một miếng cá kho vào chén anh. “Siêu nhân gì đâu, chỉ là muốn anh và Maria ăn ngon thôi. Anh hôm nay bận không? Em thấy dạo này anh hay ho, đừng làm việc quá sức.” Cô đặt chén nước chấm cay trước mặt Minh, ánh mắt lo lắng.

Minh gắp một miếng rau, chấm vào chén nước chấm cay, cố giữ giọng vui vẻ. “Anh ổn, Lan. Chỉ hơi cảm chút thôi, chắc do đổi mùa. Công việc bận, nhưng anh sắp xếp được. Em đừng lo, tập trung làm bánh in cho Tết đi, anh nghe chị Hoa khen em hoài.” Anh ăn ngon lành, nhưng Lan nhận ra giọng anh khàn hơn bình thường, và cô quyết định để ý kỹ hơn.

Ở công ty, Minh tiếp tục quản lý các dự án với sự tận tâm, nhưng sức khỏe của anh bắt đầu có dấu hiệu bất ổn. Những cơn ho kéo dài, kèm theo mệt mỏi và thỉnh thoảng sốt nhẹ, khiến anh khó tập trung. Anh tự nhủ chỉ là cảm cúm thông thường, uống thuốc và cố làm việc, không muốn Lan lo lắng khi cô đang bận rộn với Maria và nhóm làm bánh in. Nhưng mỗi ngày, anh cảm thấy cơ thể mình yếu đi, và sự căng thẳng từ công việc càng làm tình trạng tệ hơn.

Một buổi chiều, trong cuộc họp với ban lãnh đạo, Minh bỗng ho dữ dội, phải xin lỗi để ra ngoài uống nước. Anh Tuấn, giờ là đồng nghiệp thân thiết, lo lắng hỏi: “Minh, cậu không ổn à? Nhìn cậu xanh xao lắm. Đi bác sĩ đi, đừng để nặng.” Minh gật đầu, nhưng chỉ nói: “Không sao, anh. Tôi uống thuốc là ổn thôi.”

Tối hôm đó, Minh trở về nhà với gương mặt mệt mỏi. Lan, đang bế Maria, nhận ra ngay. Cô đặt con vào nôi, kéo Minh ngồi xuống. “Anh, em thấy anh không khỏe. Đừng nói là cảm cúm nữa, anh ho cả tuần rồi. Mai em đưa anh đi bác sĩ, được không?”

Minh thở dài, nắm tay cô. “Lan, anh không muốn em lo. Công việc đang bận, anh sợ nghỉ sẽ ảnh hưởng. Nhưng… anh thấy mệt thật. Thôi, mai anh đi bác sĩ, em đừng buồn, nhé?”

Lan lắc đầu, ôm anh. “Em không buồn, em chỉ lo cho anh. Anh là bố Maria, là chồng em, anh phải khỏe để ở bên chúng em. Mình cùng đi bác sĩ, như cách mình ăn cơm chung, đúng không?” Cô nghĩ về chén nước bên chén cơm, về thánh Giuse, và cầu nguyện xin ngài giúp Minh mau khỏe.

Sáng hôm sau, Lan đưa Minh đến bệnh viện, để Maria ở nhà với bà Hương. Bác sĩ kiểm tra và kết luận Minh bị viêm phổi nhẹ do làm việc quá sức và không nghỉ ngơi đủ. “Anh cần nghỉ ngơi ít nhất một tuần, uống thuốc đúng giờ, và tránh căng thẳng. Nếu không, bệnh có thể nặng hơn,” bác sĩ dặn, kê đơn thuốc và yêu cầu tái khám.

Minh thở phào khi biết bệnh không quá nghiêm trọng, nhưng anh lo lắng về công việc. “Lan, anh nghỉ một tuần, dự án đang chạy, anh sợ đội không xoay xở kịp. Nhưng anh hứa sẽ nghe bác sĩ, vì em và Maria.”

Lan nắm tay anh, mỉm cười. “Anh, công việc quan trọng, nhưng anh quan trọng hơn. Em sẽ lo cho Maria, anh cứ nghỉ ngơi. Mình cùng vượt qua, như cách anh vượt qua chuyện cây cầu.” Cô nghĩ về hành động của bố mình, về cách ông lặng lẽ nhúng thịt vào chén nước để mẹ vui, và cảm thấy động lực để hỗ trợ Minh.

Trong khi Minh nghỉ ngơi, Lan đảm nhận mọi việc trong nhà. Cô chăm Maria, làm bánh in, và giao hàng cho khách. Dù mệt mỏi, cô luôn giữ nụ cười khi ở bên Minh, bón cháo cho anh và kể chuyện về Maria để anh vui. Cô gọi điện cho mẹ, bà Hương, để xin lời khuyên. “Lan, con làm tốt lắm,” bà Hương nói. “Hồi bố con ốm, mẹ cũng lo, nhưng cứ kiên nhẫn, ổng khỏe lại. Con cầu nguyện với thánh Giuse, ngài sẽ giúp.”

Lan gật đầu, lấy bức tranh thánh Giuse từ bàn thờ nhỏ, thì thầm: “Xin ngài giúp anh Minh mau khỏe, để anh ấy ở bên con và Maria.” Cô nghĩ về hành trình của họ, từ những mâu thuẫn nhỏ về khẩu vị đến những thử thách lớn như mất việc, mang thai, và giờ là sức khỏe của Minh. Cô tin, với tình yêu và niềm tin, họ sẽ vượt qua.

Vài ngày sau, sức khỏe của Minh dần cải thiện. Anh uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi nhiều hơn, và bắt đầu cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng. Anh Tuấn và đội kỹ sư ở công ty chủ động xử lý công việc, giúp Minh yên tâm dưỡng bệnh. Một buổi chiều, khi Minh ngồi ở hiên nhà, bế Maria, anh nhìn Lan đang gói bánh in, và cảm thấy lòng mình tràn đầy biết ơn.

“Lan, cảm ơn em,” anh nói, giọng xúc động. “Anh ốm, em vừa chăm anh vừa lo cho Maria, còn làm bánh. Anh không biết mình may mắn thế nào khi có em. Cái chén nước của em đúng là liều thuốc tốt nhất.”

Lan cười, ngồi xuống bên anh. “Anh, em làm vì em yêu anh và Maria. Anh khỏe lại là em vui rồi. Mình cứ như thế, cùng nhau, là đủ.” Cô bế Maria, hôn lên má con, và nghĩ về thánh Giuse, về cách ngài lặng lẽ chăm sóc gia đình.

Minh gật đầu, ôm cả hai vào lòng. “Ừ, cùng nhau. Anh hứa, từ giờ anh sẽ giữ sức khỏe, không để em lo nữa. Sau này, anh sẽ kể cho Maria về cái chén nước của mẹ, để con biết mẹ con tuyệt vời thế nào.”

Tối hôm đó, mâm cơm của họ vẫn giản dị: cơm trắng, cá kho tộ, rau muống luộc, và một tô canh bí đao. Lan đặt chén nước bên chén cơm, còn Minh làm một chén nước chấm cay. Minh gắp một miếng rau, ăn ngon lành mà không chấm ớt. “Thấy chưa, anh giờ nghiện món nhạt rồi. Nhưng em vẫn giữ chén nước, anh thích nhìn em làm thế,” anh nói, nháy mắt.

Lan bật cười, nhìn Maria đang chơi với xúc xắc trong ghế ăn. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì con, và vì mình.” Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười của Minh, Lan, và tiếng bi bô của Maria hòa quyện, như hơi thở của gia đình, lan tỏa qua những ngày thu dịu dàng. Họ biết, cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu và hy sinh, họ sẽ luôn tìm được cách để cùng nhau vượt qua.

Mùa thu ở thị trấn ven sông Thu Bồn dịu dàng với những cơn gió mát lành, mang theo hương lúa chín và sắc vàng của những cánh đồng trải dài. Căn nhà nhỏ của Minh và Lan rực rỡ hơn bao giờ hết, với những quả bóng bay màu sắc và tiếng cười rộn ràng chuẩn bị cho sinh nhật một tuổi của bé Maria. Cô bé, với đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ, đã trở thành trung tâm của gia đình, là minh chứng sống động cho hành trình yêu và hy sinh của Minh và Lan. Hôm nay, họ không chỉ mừng sinh nhật con, mà còn nhìn lại những ngày tháng đã qua, với những thử thách và niềm vui đã đan xen để tạo nên tổ ấm của họ.

Lan thức dậy từ sáng sớm, tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc nhỏ. Cô mặc áo bà ba màu tím nhạt, tóc buộc cao, đứng bên bếp làm bánh bèo chén và cá kho tộ – những món mà Minh và gia đình yêu thích. Cô còn chuẩn bị một chiếc bánh kem nhỏ, tự tay trang trí với những bông hoa bằng kem màu hồng, dành riêng cho Maria. Chén nước trắng bên chén cơm của cô, như mọi ngày, là biểu tượng của tình yêu và sự hy sinh mà cô học từ bố, giờ đây còn mang ý nghĩa của hành trình chung với Minh.

Minh, sau khi hồi phục sức khỏe, đã ổn định trong vai trò trưởng phòng kỹ thuật tại công ty xây dựng Phát Đạt. Anh dành cả ngày nghỉ để giúp Lan trang trí nhà cửa, treo bóng bay và buộc một tấm băng rôn nhỏ ghi “Chúc mừng sinh nhật Maria”. Anh bế Maria, hôn lên má con, cười lớn khi cô bé vỗ tay thích thú. “Con gái bố lớn rồi, một tuổi mà lanh lợi thế này, chắc mai mốt làm kỹ sư như bố!”

Lan cười, bước ra từ bếp, lau mồ hôi trên trán. “Kỹ sư gì nổi, anh Minh! Maria giống mẹ, thích làm bánh, đúng không con?” Cô bế Maria, hôn lên mũi con, rồi quay sang Minh. “Anh, em mời bố mẹ em, chị Hoa, và vài người bạn. Tiệc nhỏ thôi, nhưng em muốn mọi người cùng vui với mình.”

Minh gật đầu, ôm cô từ phía sau. “Em sắp xếp thế là tuyệt rồi. Anh chỉ mong Maria vui, và em cười như thế này là anh hạnh phúc. Cái chén nước của em đúng là phép màu, Lan.” Anh nghĩ về hành trình của họ, từ những mâu thuẫn nhỏ về khẩu vị đến những thử thách lớn như mất việc, mang thai, và sức khỏe của anh, và cảm thấy lòng mình tràn đầy biết ơn.

Buổi chiều, căn nhà nhỏ trở nên nhộn nhịp khi khách đến. Bà Hương và ông Tâm, bố mẹ Lan, mang theo một giỏ trái cây và một chiếc chăn nhỏ cho Maria. Bà Hương ôm cháu nội, mắt lấp lánh. “Maria giống con hồi nhỏ, Lan. Nhìn là biết lớn lên sẽ đảm đang như mẹ!” Ông Tâm, như thường lệ, ít nói, nhưng ông lặng lẽ sửa lại chiếc ghế ăn của Maria cho chắc chắn hơn.

Chị Hoa, trưởng nhóm làm mứt dừa và bánh in, đến cùng vài chị em trong nhóm, mang theo một hộp bánh in mới làm. “Lan, hôm nay Maria là ngôi sao, nhưng em cũng là niềm tự hào của nhóm. Bánh in của em bán chạy lắm, Tết này chắc đông khách!” chị Hoa nói, cười lớn.

Minh và Lan đón khách với nụ cười rạng rỡ. Mâm cơm được dọn ra trên chiếc bàn gỗ giữa phòng khách, với bánh bèo chén, cá kho tộ, rau muống luộc, và một tô canh bí đao. Lan đặt chén nước bên chén cơm của mình, còn Minh làm một chén nước chấm cay. Maria, ngồi trong ghế ăn, vỗ tay khi thấy bánh kem được mang ra, khiến mọi người bật cười.

Khi tất cả ngồi quây quần, Minh đứng dậy, cầm ly nước, giọng xúc động. “Cảm ơn mọi người đã đến mừng sinh nhật Maria. Hôm nay không chỉ là ngày con gái tôi tròn một tuổi, mà còn là dịp để tôi và Lan nhìn lại hành trình của mình. Chúng tôi đã đi qua nhiều khó khăn, từ những ngày mâu thuẫn vì tôi thích cay, Lan thích nhạt, đến những lúc mất việc, mang thai, và cả khi tôi ốm. Nhưng nhờ gia đình, bạn bè, và đặc biệt là Lan với cái chén nước bên chén cơm, chúng tôi đã vượt qua tất cả.”

Lan nắm tay anh, mắt lấp lánh nước. Cô đứng lên, tiếp lời. “Em muốn cảm ơn bố mẹ, chị Hoa, và mọi người đã luôn ở bên chúng em. Cái chén nước mà anh Minh nhắc, em học từ bố – cách bố nhúng thịt mặn vào nước để mẹ vui. Em và anh Minh cũng học cách yêu nhau như thế, hy sinh một chút để cùng nhau hạnh phúc. Em cũng cảm ơn thánh Giuse, người đã dẫn dắt chúng em qua những ngày khó, như cách ngài che chở cho Mẹ Maria và Chúa Giêsu.”

Bà Hương lau nước mắt, mỉm cười. “Lan, Minh, hai con làm bố mẹ tự hào. Maria lớn lên chắc chắn sẽ học được tình yêu và sự hy sinh từ bố mẹ.” Ông Tâm gật đầu, ánh mắt hiền từ, như thể đồng ý với mọi lời vợ nói.

Chị Hoa giơ ly nước, cười lớn. “Thôi, nói nữa là khóc hết! Chúc Maria một tuổi vui vẻ, và chúc Minh, Lan mãi hạnh phúc. Giờ ăn bánh bèo đi, Lan làm ngon thế này, không ăn là phí!”

Mọi người bật cười, và bữa tiệc trở nên rộn ràng với tiếng nói cười và tiếng Maria ê a. Minh gắp một miếng bánh bèo, chấm vào chén nước chấm cay, rồi bất ngờ gắp một miếng rau luộc, ăn ngon lành. “Thấy chưa, anh giờ nghiện món nhạt rồi. Nhưng em vẫn giữ chén nước, anh thích nhìn em làm thế,” anh nói, nháy mắt với Lan.

Lan cười, gắp một miếng cá kho, nhúng qua chén nước, và ăn ngon lành. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì Maria, và vì mình.” Cô nhìn Maria, đang nghịch bánh kem với đôi tay nhỏ xíu, và cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui.

Sau bữa tiệc, khi khách đã về, Minh và Lan ngồi ở hiên nhà, nhìn Maria chơi với quả bóng bay. Ánh trăng rằm chiếu xuống, phủ lên cánh đồng lúa một lớp bạc lấp lánh. Minh nắm tay Lan, giọng trầm ấm. “Lan, anh nghĩ về hành trình của mình, từ ngày em nấu món cay với cái chén nước, đến khi anh mất việc, khi Maria ra đời, và cả cây cầu vừa xong. Tất cả đều nhờ em, nhờ tình yêu của em.”

Lan tựa đầu vào vai anh, mỉm cười. “Anh, em cũng nghĩ thế. Mình không giàu có, nhưng mình có nhau, có Maria, và có niềm tin. Em nhớ thánh Giuse, cách ngài lặng lẽ chăm sóc gia đình. Mình cũng thế, cứ yêu và hy sinh, mọi thứ sẽ ổn.”

Minh gật đầu, lấy bức tranh thánh Giuse từ túi áo, đặt vào tay Lan. “Cái này em bỏ vào vali anh, đúng không? Anh giữ nó suốt dự án, và anh tin ngài đã dẫn đường cho mình. Giờ anh đưa lại cho em, để em giữ cho gia đình mình.”

Lan cầm bức tranh, nước mắt lấp lánh. “Cảm ơn anh. Em sẽ đặt nó trên bàn thờ nhỏ, để thánh Giuse luôn che chở cho chúng ta.” Cô nghĩ về hành trình của họ, từ những mâu thuẫn nhỏ về khẩu vị đến những thử thách lớn như mất việc, mang thai, sức khỏe của Minh, và lễ khánh thành cây cầu. Mỗi bước đi đều là minh chứng cho tình yêu và sự hy sinh, như chén nước bên mâm cơm, giản dị nhưng đầy ý nghĩa.

Tối hôm đó, sau khi Maria ngủ say trong nôi, Minh và Lan ngồi bên mâm cơm dọn lại từ bữa tiệc. Chỉ còn cơm trắng, cá kho tộ, và một ít rau muống luộc. Lan đặt chén nước bên chén cơm, còn Minh làm một chén nước chấm cay. Minh gắp một miếng rau, ăn ngon lành mà không chấm ớt. “Thấy chưa, anh giờ là fan của món nhạt. Nhưng em vẫn giữ chén nước, anh muốn nó mãi ở đây, như tình yêu của mình,” anh nói, cười lớn.

Lan bật cười, gắp một miếng cá, nhúng qua chén nước, và ăn ngon lành. “Được, em sẽ giữ mãi cái chén nước này, vì anh, vì Maria, và vì mình.” Cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh trăng rằm chiếu sáng cánh đồng lúa, và cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng. Họ không chỉ đang nuôi dạy Maria, mà còn đang viết một câu chuyện – câu chuyện về yêu và hy sinh, về những chén nước bên mâm cơm, và về niềm tin vào những ngày tháng tốt đẹp phía trước.

Trong căn nhà nhỏ, tiếng thở đều đều của Maria hòa cùng tiếng gió nhẹ thổi qua cánh đồng. Minh và Lan nắm tay nhau, nhìn về tương lai, biết rằng dù cuộc sống còn nhiều thử thách, họ sẽ luôn có nhau, như ánh trăng rằm soi sáng con đường, dẫn họ qua mọi gian khó.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!