Kỹ năng sống

ĐÀN ÔNG NGOẠI TÌNH HÃY NHỚ… (Truyện ngắn của Lm. Anmai, CSsR)

ĐÀN ÔNG NGOẠI TÌNH HÃY NHỚ…

Tiếng chuông nhà thờ vang lên đều đặn trong buổi chiều tà, hòa cùng ánh nắng vàng nhạt chiếu qua những tán cây xoài trước sân giáo xứ Thánh Tâm. Chị Lan đứng lặng bên khung cửa sổ, tay cầm tràng hạt, đôi mắt đượm buồn nhìn ra khoảng sân nơi bọn trẻ đang chơi đùa. Đã ba tháng nay, anh Tuấn – chồng chị – về nhà với vẻ mặt lạnh tanh, chẳng còn những câu hỏi han dịu dàng như trước. Chị biết, nhưng chị không dám hỏi. Người ta bảo, đàn bà khôn ngoan là đàn bà biết giả vờ ngốc. Nhưng với Lan, sự im lặng ấy không phải là khôn ngoan, mà là một hy sinh thầm lặng vì hai đứa con và vì lời thề trước bàn thờ Chúa ngày nào.

Anh Tuấn bước vào nhà, mùi nước hoa lạ lẫm thoảng qua khiến Lan khựng lại. “Cô nấu cơm chưa? Tôi đói rồi,” anh quát, giọng khô khốc như người ta nói với kẻ hầu. Lan gật đầu, lặng lẽ vào bếp. Đĩa cơm nguội chị hâm lại từ trưa được đặt trước mặt anh, nhưng anh chỉ liếc qua rồi đẩy ra. “Cơm thế này mà cũng bày ra à? Cô đúng là chẳng biết lo gì cho chồng!” Anh đứng dậy, lấy áo khoác và rời đi, để lại Lan với nỗi đau câm lặng.

Ở một góc khác của thị trấn, trong căn hộ sang trọng, Hương – cô bồ trẻ trung của Tuấn – đang cười khúc khích khi anh đặt trước mặt cô chiếc túi xách hàng hiệu. “Anh đúng là tuyệt vời!” Hương ôm chầm lấy anh, đôi môi đỏ mọng khẽ thì thầm những lời ngọt ngào. Với Tuấn, Hương như viên kim cương lấp lánh, thứ mà anh sẵn sàng đánh đổi để có được. Cô không phải lo cơm áo gạo tiền, không phải thức khuya dỗ con, cũng chẳng phải chăm sóc bố mẹ già. Cô đẹp, vì cô chẳng phải lo nghĩ.

Nhưng đêm ấy, khi Tuấn lái xe về nhà, lòng anh chợt trĩu nặng. Hình ảnh Lan trong chiếc áo dài trắng ngày cưới, tay cầm bó hoa đứng bên anh trước bàn thờ Chúa, thoáng qua trong tâm trí. Anh lắc đầu xua đi, tự nhủ: “Đàn ông mà, ai chẳng thế. Vợ thì mãi là vợ, còn bồ là để vui.” Nhưng anh không biết rằng, trong căn nhà nhỏ kia, Lan đang quỳ trước tượng Chúa, nước mắt lăn dài trên má, cầu xin: “Lạy Chúa, xin cứu lấy chồng con, xin cho anh ấy thấy ánh sáng của Ngài.”

Những ngày sau đó, không khí trong nhà Tuấn và Lan càng nặng nề hơn. Anh Tuấn đi sớm về khuya, đôi khi còn chẳng buồn bước qua ngưỡng cửa. Bé Minh, cậu con trai lớn, bắt đầu nhận ra sự thay đổi của cha. Một tối, khi Lan đang ngồi vá lại chiếc áo rách của bé Hoa, Minh đứng nép ở cửa bếp, hỏi: “Mẹ ơi, sao dạo này bố không ăn cơm với mình nữa? Bố giận mẹ à?” Lan ngừng tay, mỉm cười gượng gạo: “Bố bận công việc thôi con. Con cầu nguyện cho bố nhé, Chúa sẽ giúp bố.” Minh gật đầu, nhưng ánh mắt cậu bé 12 tuổi đã ánh lên nỗi nghi ngờ mà Lan không muốn thấy.

Trong khi đó, Tuấn ngày càng say mê Hương. Anh đưa cô đi ăn nhà hàng sang trọng, mua cho cô những món trang sức đắt tiền, và cảm thấy mình như một người hùng mỗi khi cô cười rạng rỡ. “Anh là người đàn ông tuyệt nhất em từng gặp,” Hương nói, tay vuốt ve chiếc vòng cổ anh vừa tặng. Tuấn cười đắc ý, nhưng sâu trong lòng, anh không nhận ra rằng mỗi lời ngọt ngào của Hương đều đi kèm một cái giá – tiền bạc, thời gian, và cả linh hồn anh đang dần xa cách Chúa.

Một buổi chiều Chủ nhật, Lan dẫn hai con đến nhà thờ dự Thánh lễ như thường lệ. Cha Phêrô, vị linh mục già với mái tóc bạc phơ, giảng về Bí tích Hôn phối. “Hôn nhân là giao ước thiêng liêng giữa hai người trước mặt Chúa,” giọng Cha vang lên ấm áp nhưng nghiêm nghị. “Đừng để cám dỗ của thế gian phá vỡ lời thề ấy. Chúa luôn tha thứ, nhưng chúng ta phải biết quay về với Ngài.” Lan ngồi dưới hàng ghế, tay siết chặt tràng hạt, nước mắt lặng lẽ rơi. Chị biết Tuấn đang lạc lối, nhưng chị không muốn từ bỏ. Chị tin rằng tình yêu và lời cầu nguyện có thể cảm hóa anh.

Sau Thánh lễ, Lan tìm đến Cha Phêrô. “Thưa Cha, con không biết phải làm gì nữa,” chị thổn thức. “Chồng con… anh ấy thay đổi. Con sợ gia đình tan vỡ.” Cha Phêrô đặt tay lên vai chị, ánh mắt hiền từ: “Con ơi, Chúa không bỏ rơi ai. Hãy kiên nhẫn, cầu nguyện, và sống gương mẫu. Đôi khi, người lạc lối cần thời gian để thấy ánh sáng. Con có sẵn lòng tha thứ không, nếu anh ấy quay về?” Lan gật đầu, dù lòng chị vẫn đau như cắt. “Con sẽ cố, thưa Cha. Vì Chúa và vì các con.”

Nhưng với Tuấn, mọi thứ dường như vẫn là một trò chơi. Cho đến một ngày, công ty của anh gặp rắc rối lớn. Một đối tác quan trọng rút vốn, đẩy anh vào cảnh nợ nần. Tuấn tìm đến Hương để trút bầu tâm sự, hy vọng cô sẽ an ủi anh như mọi lần. Nhưng khi anh nói: “Anh đang khó khăn, em giúp anh một thời gian được không?” Hương cười nhạt: “Anh à, em đâu phải ngân hàng. Anh không lo được cho em thì em ở với anh làm gì?” Chỉ vài ngày sau, Tuấn phát hiện Hương đã qua lại với một người đàn ông khác – giàu có hơn, hào phóng hơn.

Đêm đó, Tuấn ngồi một mình trong căn phòng trọ rẻ tiền, chai rượu trên tay đã cạn một nửa. Anh nhớ đến Lan, nhớ đến những ngày khó khăn khi anh mới khởi nghiệp, chị đã bán cả chiếc vòng cưới để giúp anh. Anh nhớ đến nụ cười của Minh và Hoa, nhớ đến những buổi tối cả gia đình quây quần đọc kinh. Nhưng giờ đây, anh chỉ còn lại sự trống rỗng. “Mình đã làm gì với đời mình vậy?” Tuấn tự hỏi, giọng nghẹn lại. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh quỳ xuống, run rẩy thốt lên: “Lạy Chúa, con sai rồi. Xin cứu con.”

Sáng hôm sau, Tuấn đứng trước cửa nhà, tay cầm chìa khóa nhưng không dám mở. Đêm qua, sau lời cầu nguyện nghẹn ngào, anh đã khóc đến cạn nước mắt. Hương đã rời bỏ anh, công ty đứng bên bờ phá sản, và anh nhận ra mình chẳng còn gì ngoài một gia đình mà anh đã quay lưng. Nhưng liệu Lan có chấp nhận anh trở lại? Liệu Chúa có tha thứ cho một kẻ tội lỗi như anh? Tuấn hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa bước vào.

Lan đang lau bàn thờ nhỏ trong góc nhà, nơi cây thánh giá gỗ được đặt trang trọng bên cạnh bức ảnh gia đình chụp ngày bé Hoa rửa tội. Nghe tiếng bước chân, chị quay lại, đôi mắt mở to khi thấy Tuấn. Anh trông tiều tụy, áo quần nhăn nhúm, đôi mắt đỏ hoe. “Lan…” Tuấn lên tiếng, giọng khàn đặc. “Anh xin lỗi. Anh biết anh không xứng đáng, nhưng anh muốn xin em một cơ hội.” Lan đứng lặng, tay vẫn cầm khăn lau, không nói gì. Bé Minh và bé Hoa từ trong phòng chạy ra, ngỡ ngàng nhìn cha.

“Anh đi đâu mấy ngày nay mà giờ mới về?” Lan cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lùng. “Em biết hết rồi, Tuấn. Anh đừng nghĩ em ngốc.” Tuấn quỳ xuống, đầu cúi gằm. “Anh sai rồi, Lan. Anh bị cám dỗ, anh mù quáng. Cô ta bỏ anh khi anh không còn tiền. Anh nhận ra em và các con mới là điều quý giá nhất.” Lan nhìn anh, nước mắt lăn dài nhưng chị cố kìm nén. “Anh nghĩ lời xin lỗi là đủ sao? Anh có biết em đã cầu nguyện bao nhiêu đêm để anh tỉnh ngộ không? Anh có biết các con hỏi em về anh thế nào không?”

Tuấn không đáp, chỉ cúi đầu thấp hơn. Bé Hoa rụt rè bước đến, kéo tay anh: “Bố đừng làm mẹ khóc nữa, bố nhé?” Câu nói ngây thơ của con gái như mũi dao đâm vào tim Tuấn. Anh ôm chầm lấy Hoa, nước mắt rơi không kiểm soát. “Bố xin lỗi con. Bố xin lỗi tất cả.” Lan quay mặt đi, không muốn anh thấy chị yếu đuối. Chị nhớ lời Cha Phêrô: “Tha thứ là con đường của Chúa, nhưng cũng cần thời gian để chữa lành.” Chị hít một hơi sâu, nói: “Anh muốn quay về, em không cấm. Nhưng anh phải chứng minh bằng hành động, không phải lời nói. Em sẽ không để các con chịu tổn thương lần nữa.”

Tuấn gật đầu lia lịa. Anh biết đây không phải sự tha thứ hoàn toàn, nhưng ít nhất là một cánh cửa mở ra. Ngày hôm sau, anh tìm đến nhà thờ, quỳ trước Cha Phêrô trong tòa giải tội. “Thưa Cha, con đã phản bội vợ con, phản bội Chúa. Con không biết làm sao để sửa sai.” Cha Phêrô lắng nghe, rồi nhẹ nhàng nói: “Con trai, Chúa Giêsu đã tha thứ cho kẻ tội lỗi trên thập giá. Ngài không từ chối ai thành tâm sám hối. Nhưng con phải chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra. Hãy sống xứng đáng với ơn tha thứ ấy.” Cha giao cho Tuấn một tuần tĩnh tâm, đọc Kinh Thánh, và làm việc thiện để chuộc lỗi.

Những ngày sau đó, Tuấn thay đổi hẳn. Anh dậy sớm phụ Lan nấu ăn, đưa các con đi học, và mỗi tối quỳ cùng gia đình đọc kinh. Lan vẫn giữ khoảng cách, nhưng chị nhận ra ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước. Một buổi tối, khi cả nhà ngồi quanh bàn ăn, Tuấn nắm tay Lan, nói: “Anh không hứa sẽ cho em cả thế giới như ngày xưa, nhưng anh hứa sẽ dành cả đời còn lại để yêu thương và trân trọng em.” Lan mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên sau nhiều tháng. Chị biết hành trình này còn dài, nhưng chị tin rằng với ơn Chúa, gia đình họ sẽ được chữa lành.

Những tháng sau đó, ngôi nhà nhỏ của Tuấn và Lan dần lấy lại hơi ấm. Tuấn không còn là người chồng lạnh lùng hay người cha xa cách. Anh dành thời gian sửa lại chiếc xe đạp cũ cho bé Minh, dạy bé Hoa tập viết, và mỗi sáng đều pha cà phê cho Lan trước khi chị bắt đầu ngày mới. Anh không còn nhắc đến những ngày huy hoàng của công ty hay những chuyến đi xa hoa với Hương. Thay vào đó, anh tìm niềm vui trong những điều giản dị: tiếng cười của các con, ánh mắt dịu dàng của Lan khi chị đặt đĩa cơm trước mặt anh.

Lan vẫn thận trọng, nhưng chị không thể phủ nhận sự thay đổi của Tuấn. Mỗi tối, khi cả gia đình quỳ đọc kinh, chị nghe giọng anh run run trong lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin tha thứ cho con, và xin giúp con yêu thương gia đình con như Ngài đã yêu thương Hội Thánh.” Những lời ấy không chỉ là lời nói, mà là cam kết Tuấn khắc sâu trong tim. Chị nhớ câu Kinh Thánh mà Cha Phêrô từng đọc trong Thánh lễ: “Tình yêu tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả” (1 Cr 13:7). Chị quyết định đặt niềm tin vào Chúa và vào chồng mình một lần nữa.

Một ngày nọ, giáo xứ tổ chức lễ kỷ niệm Bí tích Hôn phối. Cha Phêrô mời các cặp vợ chồng lên làm lại lời thề nguyện trước bàn thờ. Tuấn ngập ngừng nắm tay Lan, hỏi: “Em có muốn cùng anh làm lại lời thề không? Anh muốn chứng minh với Chúa và em rằng anh sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm.” Lan nhìn anh, đôi mắt chị ánh lên sự xúc động. “Nếu anh thực sự muốn, em sẵn sàng,” chị đáp. Trước sự chứng kiến của cộng đoàn, Tuấn và Lan quỳ trước bàn thờ, tay trong tay, lặp lại lời thề ngày cưới: “Anh/em nguyện yêu thương và tôn trọng em/anh suốt đời, trong lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.” Khi họ đứng dậy, bé Minh và bé Hoa chạy lên ôm chặt cha mẹ, cả giáo xứ vỗ tay chúc mừng. Tuấn quay sang Lan, thì thầm: “Cảm ơn em, vì đã không từ bỏ anh.”

Nhưng hành trình của Tuấn không dừng lại ở đó. Anh tham gia nhóm thiện nguyện của giáo xứ, giúp đỡ những gia đình khó khăn trong thị trấn. Anh mang kinh nghiệm của mình để khuyên nhủ những người đàn ông khác, những người đang đứng trước cám dỗ giống anh ngày trước. “Đừng đánh đổi viên ngọc quý trong nhà để lấy những thứ phù du,” anh nói với họ. “Tôi đã suýt mất tất cả, nhưng Chúa và vợ tôi đã cho tôi cơ hội làm lại.” Những lời ấy không chỉ là lời khuyên, mà là chứng từ sống động về ơn cứu rỗi.

Một buổi chiều mùa Giáng sinh, gia đình Tuấn quây quần trang trí hang đá. Lan mặc chiếc áo dài trắng, tô chút son môi, trông rạng rỡ hơn bao giờ hết. Tuấn nhìn chị, mỉm cười: “Em đẹp lắm, Lan. Anh từng nghĩ bồ đẹp vì không phải lo nghĩ, nhưng giờ anh biết, em mới là người đẹp nhất – vì em đã gánh vác gia đình này cùng anh.” Lan cười nhẹ, đáp: “Anh chịu khó nâng em như nâng trứng, hứng như hứng hoa, thì em chẳng thua ai đâu.” Cả hai cùng bật cười, tiếng cười hòa với tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu mùa yêu thương.

Đêm ấy, khi cả nhà quỳ trước hang đá cầu nguyện, Tuấn cảm nhận một sự bình an mà anh chưa từng có. Anh hiểu rằng, hạnh phúc thật sự không nằm ở những thứ hào nhoáng bên ngoài, mà ở tình yêu bền vững được xây dựng trên đức tin và lòng trung thành. Anh thầm tạ ơn Chúa, vì đã dẫn anh từ bóng tối trở về ánh sáng.

Mấy năm trôi qua kể từ ngày Tuấn tìm lại con đường sáng. Công ty của anh không còn ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng anh đã vực dậy được một cửa hàng nhỏ bán đồ gia dụng, đủ để gia đình sống ổn định. Lan vẫn là người phụ nữ đảm đang, nhưng giờ đây chị không còn lặng lẽ gánh vác một mình. Tuấn luôn ở bên, từ việc sửa ống nước trong nhà đến cùng chị đi chợ cuối tuần. Bé Minh giờ đã là thiếu niên 16 tuổi, cao lớn và chững chạc, trong khi bé Hoa, 12 tuổi, vẫn giữ nét hồn nhiên nhưng bắt đầu thích giúp mẹ làm bánh cho các buổi sinh hoạt giáo xứ.

Một buổi tối, trong giờ kinh gia đình, Tuấn cầm cuốn Kinh Thánh, đọc đoạn Tin Mừng theo thánh Máccô: “Ai muốn làm lớn trong các ngươi, thì hãy làm đầy tớ các ngươi” (Mc 10:43). Anh ngước lên nhìn các con, nói: “Bố từng nghĩ làm lớn là kiếm thật nhiều tiền, sống thật sung sướng. Nhưng Chúa dạy bố rằng, làm lớn là phục vụ – phục vụ gia đình, phục vụ người khác. Các con nhớ nhé, đừng để lòng kiêu ngạo hay cám dỗ dẫn mình lạc lối như bố ngày xưa.” Minh gật đầu, ánh mắt sáng lên: “Con muốn giống bố bây giờ, chứ không phải bố ngày xưa.” Câu nói của con trai khiến Tuấn và Lan bật cười, nhưng trong lòng họ biết, hạt giống đức tin đã được gieo vào tâm hồn bọn trẻ.

Tuấn và Lan không giữ câu chuyện của mình trong bốn bức tường nhà. Họ bắt đầu tham gia tích cực hơn vào các hoạt động của giáo xứ Thánh Tâm. Tuấn gia nhập nhóm tông đồ giáo dân, thường xuyên tổ chức các buổi chia sẻ cho những người đàn ông trẻ về giá trị của hôn nhân. Anh không ngại kể lại quá khứ của mình, từ những ngày sa ngã đến giây phút anh quỳ xin Chúa và Lan tha thứ. “Đàn ông chúng ta thường nghĩ bồ đẹp vì họ không phải lo nghĩ,” anh nói trong một buổi họp nhóm. “Nhưng sự thật là, vợ chúng ta đẹp hơn gấp trăm lần – không phải vì son phấn, mà vì tình yêu họ dành cho gia đình. Đừng để Satan cám dỗ chúng ta đánh đổi viên ngọc quý ấy.” Những lời ấy chạm đến nhiều người, và không ít người đàn ông đã tìm đến Cha Phêrô để xưng tội sau những buổi chia sẻ của Tuấn.

Lan cũng không đứng ngoài. Chị dẫn dắt nhóm các bà mẹ trong giáo xứ, dạy họ cách nuôi dưỡng con cái trong đức tin và giữ lửa gia đình ngay cả khi gặp khó khăn. Một lần, khi một chị phụ nữ khóc lóc kể rằng chồng mình ngoại tình, Lan nắm tay chị, dịu dàng nói: “Chị đừng vội bỏ cuộc. Hãy cầu nguyện, sống gương mẫu, và để Chúa hành động. Em từng ở vị trí của chị, và em tin rằng không có gì là không thể với ơn Chúa.” Chị còn khuyến khích các bà mẹ dạy con cái đọc kinh, tham gia Thánh lễ, và làm việc thiện – những điều mà Lan đã làm để giữ gia đình mình đứng vững.

Mùa Phục Sinh năm ấy, giáo xứ tổ chức một buổi diễn nguyện về cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu. Minh đóng vai người lính Rôma, còn Hoa tham gia đội múa phụng vụ. Tuấn và Lan ngồi dưới khán đài, nhìn các con với niềm tự hào. Khi vở kịch kết thúc với cảnh Chúa sống lại, Tuấn nắm tay Lan, thì thầm: “Anh từng nghĩ đời mình đã chấm hết, nhưng Chúa đã cho anh sống lại – qua em và các con.” Lan mỉm cười, đáp: “Chúa không chỉ cứu anh, mà còn dùng anh để cứu người khác. Đó mới là ý nghĩa thật sự của đời sống Công giáo.”

Đêm đó, khi ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, Tuấn quỳ trước bàn thờ gia đình, thầm tạ ơn: “Lạy Chúa, con từng là kẻ lạc lối, nhưng Ngài đã biến con thành ngọn đèn nhỏ. Xin cho gia đình con mãi là ánh sáng cho đời.” Bên cạnh anh, Lan và các con cùng cầu nguyện, tiếng kinh hòa quyện như một khúc ca hy vọng.

Thời gian trôi qua, gia đình Tuấn và Lan trở thành một điểm tựa tinh thần trong giáo xứ Thánh Tâm. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng yên bình như mặt hồ mùa xuân. Một ngày nọ, tin dữ ập đến: cha của Tuấn, ông Tín, được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Ông Tín sống một mình ở quê, cách thị trấn gần trăm cây số, từ lâu đã góa vợ và ít liên lạc với con cái. Tuấn nhận được điện thoại từ bệnh viện, lòng anh nặng trĩu. Anh nhớ lại những năm tháng bất hiếu, khi anh mải mê chạy theo tiền bạc và lạc thú, bỏ mặc cha già cô đơn.

Tuấn bàn với Lan: “Anh muốn đưa cha về đây sống cùng mình. Cha yếu lắm rồi, anh không muốn cha ra đi mà không có con cái bên cạnh.” Lan gật đầu ngay, không chút do dự: “Anh cứ làm điều anh thấy đúng. Nhà mình tuy nhỏ, nhưng luôn có chỗ cho cha.” Nhưng trong lòng chị biết, việc này sẽ mang đến nhiều thay đổi. Ông Tín là người khó tính, từng không ưa Lan vì cho rằng chị “không môn đăng hộ đối” với con trai ông. Dù vậy, Lan thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho con sức mạnh để yêu thương như Ngài đã yêu.”

Khi ông Tín chuyển đến, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Ông thường cáu gắt, chê cơm Lan nấu nhạt, trách Tuấn không thành đạt như bạn bè cùng lứa. Bé Minh và bé Hoa đôi lúc sợ hãi, không dám lại gần ông nội. Tuấn cố gắng kiên nhẫn, nhưng có những đêm anh ngồi ngoài sân, thở dài: “Anh không biết mình có làm đúng không, Lan. Cha cứ thế này, anh sợ các con chịu không nổi.” Lan đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng nói: “Chúa dạy chúng ta hiếu thảo, và yêu thương kẻ khó khăn. Cha đang đau khổ, anh đừng bỏ cuộc. Em sẽ cùng anh.”

Lan bắt đầu thay đổi cách tiếp cận. Chị kiên nhẫn lắng nghe những lời cằn nhằn của ông Tín, nấu những món ông thích dù phải thức khuya, và mời ông cùng đọc kinh với gia đình mỗi tối. Dần dần, ông Tín mềm lòng. Một lần, khi Lan đỡ ông ra sân hóng mát, ông nắm tay chị, giọng run run: “Con dâu, ta xin lỗi. Ta già rồi, chỉ biết gây phiền. Con tốt với ta thế này, ta không xứng.” Lan mỉm cười: “Cha đừng nói vậy. Chúng con là gia đình, mà gia đình thì không ai bỏ ai cả.”

Tuấn cũng tìm cách gần gũi cha hơn. Anh kể cho ông nghe về những ngày anh lạc lối, và cách Chúa đã dùng Lan để cứu anh. “Con từng nghĩ tiền bạc là tất cả, nhưng giờ con biết, gia đình mới là tài sản lớn nhất,” anh nói. Ông Tín im lặng, nhưng ánh mắt ông ánh lên sự xúc động. Một buổi tối, ông gọi cả nhà lại, yếu ớt nói: “Ta muốn đi xưng tội trước khi ra đi. Ta đã sống ích kỷ, không tốt với mẹ các con và cả các con. Giờ ta muốn gặp Chúa với tâm hồn nhẹ nhàng.” Tuấn xúc động, lập tức mời Cha Phêrô đến làm Bí tích Xức Dầu và Hòa Giải cho cha.

Vài tuần sau, ông Tín qua đời trong vòng tay gia đình. Trước khi nhắm mắt, ông nắm tay Tuấn và Lan, thì thầm: “Cảm ơn các con. Ta yên tâm rồi.” Tang lễ của ông được tổ chức đơn sơ nhưng ấm áp tại nhà thờ Thánh Tâm. Cộng đoàn giáo xứ đến chia buồn, nhiều người nói với Tuấn: “Anh chị đã sống đúng lời Chúa, chăm sóc cha đến phút cuối. Đó là bài học lớn cho chúng tôi.”

Sau tang lễ, Tuấn và Lan ngồi bên nhau, nhìn các con chơi đùa ngoài sân. Tuấn nói: “Anh từng nghĩ ngoại tình là sai lầm lớn nhất đời mình. Nhưng giờ anh hiểu, sai lầm lớn hơn là không trân trọng những người bên mình khi còn có thể.” Lan tựa đầu vào vai anh, đáp: “Chúa cho chúng ta thử thách để chúng ta lớn lên. Chỉ cần có Ngài, gia đình mình sẽ vượt qua tất cả.”

Sau cái chết của ông Tín, gia đình Tuấn và Lan tưởng như đã tìm lại được sự bình yên trọn vẹn. Nhưng thử thách mới lại đến, lần này từ chính những đứa con mà họ yêu thương. Bé Minh, giờ đã 17 tuổi, bước vào tuổi nổi loạn. Cậu bắt đầu xa cách gia đình, ít tham gia giờ kinh tối, và thường xuyên tụ tập với nhóm bạn ngoài giáo xứ. Một lần, Tuấn phát hiện Minh trốn đi chơi khuya, trên người còn thoảng mùi rượu. Anh giận dữ kéo Minh về, quát: “Con học thói hư ở đâu vậy? Bố mẹ nuôi con thế này để con phá đời mình à?”

Minh gằn giọng đáp lại: “Bố đừng dạy đời con! Bố cũng từng tệ bạc với mẹ, giờ giả vờ tốt lành sao nổi?” Lời nói của con trai như nhát dao đâm vào tim Tuấn. Anh đứng lặng, không biết phải trả lời thế nào. Lan bước vào, đặt tay lên vai Minh, nhẹ nhàng nói: “Con ơi, ai cũng có sai lầm. Bố con đã thay đổi vì Chúa, và mẹ tin con cũng có thể. Đừng để giận dữ che mờ lòng con.” Minh hậm hực bỏ vào phòng, để lại Tuấn và Lan với nỗi lo lắng day dứt.

Tuấn ngồi xuống, ôm đầu: “Anh không ngờ Minh lại nghĩ về anh như vậy. Anh tưởng mình đã chuộc lỗi rồi.” Lan nắm tay anh, an ủi: “Làm cha mẹ không phải lúc nào cũng dễ. Chúng ta không thể ép con tin mình, nhưng chúng ta có thể cầu nguyện và làm gương. Chúa sẽ lo phần còn lại.” Đêm đó, họ quỳ trước bàn thờ gia đình, xin Chúa soi sáng cho Minh. Lan thì thầm: “Lạy Mẹ Maria, xin dẫn dắt con trai con, như Mẹ đã dẫn Chúa Giêsu khi Ngài còn trẻ.”

Ngày hôm sau, Tuấn tìm đến Cha Phêrô để xin lời khuyên. Cha mỉm cười: “Con trai, giáo dục con cái giống như gieo hạt. Có hạt rơi trên đất tốt, có hạt rơi vào bụi gai. Minh đang bị cám dỗ của tuổi trẻ, nhưng nó vẫn là con của Chúa. Hãy kiên nhẫn, yêu thương, và đừng ngừng cầu nguyện.” Cha gợi ý Tuấn đưa Minh tham gia nhóm thanh niên giáo xứ, nơi cậu có thể tìm thấy những người bạn cùng đức tin.

Tuấn làm theo lời Cha. Anh không ép Minh, mà chỉ nhẹ nhàng mời: “Con đi với bố một buổi thôi, xem thế nào. Nếu không thích, bố không bắt.” Minh miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều bất ngờ là cậu bị cuốn hút bởi không khí vui vẻ của nhóm. Họ cùng hát thánh ca, chơi bóng, và chia sẻ về những khó khăn trong cuộc sống. Một anh trưởng nhóm kể về thời anh từng sa ngã vào ma túy, nhưng đã được ơn Chúa cứu thoát. Minh lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dần thay đổi.

Trong khi đó, bé Hoa lại trở thành niềm an ủi lớn cho gia đình. Cô bé 13 tuổi bắt đầu tham gia đội giúp lễ, chăm chỉ học giáo lý, và thường xuyên mang những câu hỏi ngây ngô về hỏi cha mẹ. Một lần, Hoa hỏi: “Mẹ ơi, sao Chúa để anh Minh hư vậy? Con cầu nguyện mà anh vẫn không nghe lời.” Lan ôm con, giải thích: “Chúa cho mỗi người tự do chọn lựa, Hoa à. Nhưng Ngài luôn chờ chúng ta quay về. Con cứ cầu nguyện, anh sẽ thay đổi khi sẵn sàng.” Hoa gật đầu, từ đó mỗi tối cô bé đều thêm một kinh Kính Mừng cho anh trai.

Dần dần, Minh bắt đầu thay đổi. Cậu ít đi chơi khuya, chủ động xin lỗi Tuấn vì những lời hỗn hào trước đây. Một tối, cậu quỳ cùng gia đình đọc kinh, lần đầu tiên sau nhiều tháng. Tuấn hỏi: “Điều gì khiến con quay lại?” Minh đáp: “Con thấy bố mẹ không bỏ cuộc với con, dù con tệ thế nào. Con nghĩ, nếu Chúa tha thứ cho bố, thì Ngài cũng sẽ tha thứ cho con.” Tuấn ôm chầm lấy con trai, nước mắt lăn dài.

Gia đình Tuấn và Lan tiếp tục lan tỏa đức tin qua cách sống của mình. Họ tổ chức một buổi tĩnh tâm nhỏ cho các gia đình trong giáo xứ, chia sẻ về hành trình vượt qua thử thách. Tuấn nói với mọi người: “Đừng nghĩ con cái hư là hết hy vọng. Hãy gieo hạt đức tin bằng tình yêu và kiên nhẫn, Chúa sẽ làm chúng nảy mầm.” Lan mỉm cười bên cạnh, biết rằng gia đình họ không chỉ được chữa lành, mà còn trở thành ngọn lửa soi sáng cho người khác.

Cuộc sống của gia đình Tuấn và Lan dần ổn định sau những sóng gió. Minh đã trưởng thành hơn, bắt đầu học nghề sửa xe với cha, còn Hoa trở thành một thiếu nữ năng động trong đội thiếu nhi thánh thể. Nhưng một ngày nọ, thị trấn nhỏ của họ xôn xao vì sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ mặt – chị Hạnh, một người mẹ đơn thân vừa chuyển đến cùng đứa con trai nhỏ. Tin đồn lan nhanh: chị Hạnh từng làm nghề không đứng đắn để nuôi con, và giờ đây cố gắng làm lại cuộc đời bằng công việc bán rau ở chợ. Nhiều người trong giáo xứ xa lánh chị, thì thầm sau lưng: “Loại người đó không đáng đứng chung với chúng ta trong nhà thờ.”

Tuấn tình cờ gặp chị Hạnh khi chị mang rau đến cửa hàng của anh để bán lại. Nhìn đôi tay chai sần và ánh mắt mệt mỏi của chị, anh chợt nhớ đến Hương – người tình cũ từng bỏ rơi anh khi anh sa cơ. Nhưng chị Hạnh khác hẳn: chị không tìm cách quyến rũ ai, chỉ lặng lẽ làm việc để nuôi con. Tuấn mua một ít rau, rồi về kể cho Lan: “Anh thấy thương chị ấy. Người ta phán xét chị, nhưng anh nghĩ chị đang cố gắng thay đổi.” Lan gật đầu: “Chúa Giêsu từng tha thứ cho người phụ nữ ngoại tình, bảo mọi người đừng ném đá. Nếu chị ấy cần giúp đỡ, mình không nên quay lưng.”

Lan quyết định hành động. Chị mời chị Hạnh đến nhà ăn tối, bất chấp những ánh mắt dò xét từ hàng xóm. Khi chị Hạnh bước vào, rụt rè ôm bó rau làm quà, Lan mỉm cười: “Chị đừng ngại, nhà em đơn sơ thôi. Chị em mình cùng nấu ăn, coi như chị giúp em một tay.” Bữa ăn diễn ra ấm áp, Minh và Hoa nhanh chóng làm quen với cậu bé con của chị Hạnh – bé Tí, một đứa trẻ gầy gò nhưng lanh lợi. Tuấn kể cho chị Hạnh nghe về quá khứ của mình: “Tôi cũng từng lạc lối, chị ạ. Nhưng Chúa và vợ tôi đã không bỏ rơi tôi. Chị đừng để lời người ta làm mình nản.”

Chị Hạnh rưng rưng: “Tôi không dám mơ được ai chấp nhận. Tôi chỉ muốn con tôi lớn lên không phải xấu hổ vì mẹ.” Lan nắm tay chị: “Chị cứ đến nhà thờ với tụi em. Chúa không từ chối ai, mà giáo xứ cũng là gia đình, không phải chỗ để phán xét.” Ngày Chủ nhật sau đó, gia đình Tuấn dẫn chị Hạnh và bé Tí đến Thánh lễ. Một số người xì xào, nhưng Cha Phêrô, trong bài giảng, nhấn mạnh: “Chúa phán, ‘Hãy để trẻ em đến với Ta.’ Ai trong chúng ta dám nói mình vô tội để đẩy người khác ra khỏi nhà Chúa?” Lời Cha khiến nhiều người cúi đầu suy nghĩ.

Dần dần, Tuấn và Lan giúp chị Hạnh hòa nhập. Tuấn giới thiệu chị với một vài người bán hàng để chị có thêm khách, còn Lan dạy chị cách may vá để kiếm thêm thu nhập. Hoa thì tình nguyện trông bé Tí mỗi chiều để chị Hạnh yên tâm làm việc. Minh, ban đầu ngại ngùng, cũng bắt đầu trò chuyện với chị Hạnh, thậm chí sửa lại chiếc xe đạp cũ cho bé Tí. Một lần, cậu nói với mẹ: “Con hiểu sao bố mẹ làm vậy. Giúp người khác cũng là giúp chính mình, đúng không mẹ?” Lan gật đầu, lòng tràn đầy niềm vui vì con trai đã thấm nhuần tinh thần bác ái.

Thời gian trôi qua, chị Hạnh trở thành thành viên quen thuộc trong giáo xứ. Chị tham gia nhóm cầu nguyện của Lan, và bé Tí bắt đầu học giáo lý cùng Hoa. Một buổi tối, khi cả gia đình Tuấn quỳ đọc kinh, chị Hạnh đến cảm ơn: “Nhờ anh chị, tôi không chỉ có chỗ dựa, mà còn tìm thấy Chúa. Tôi sẽ sống tốt để không phụ lòng mọi người.” Tuấn đáp: “Chị đừng cảm ơn tụi tôi. Chính Chúa đã đặt chị trên đường chúng tôi, để cả nhà tôi học cách yêu thương nhiều hơn.”

Đêm ấy, nhìn ánh đèn dầu lập lòe trên bàn thờ, Tuấn thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa, con từng chạy theo ánh sáng giả dối, nhưng giờ con biết, ánh sáng thật là tình yêu Ngài đặt trong gia đình và tha nhân. Xin cho chúng con mãi là ngọn đèn nhỏ giữa đời.” Lan mỉm cười bên cạnh, biết rằng sứ mệnh của họ không chỉ là giữ gìn gia đình, mà còn là mang Chúa đến với mọi người.

Những năm tháng trôi qua, cửa hàng nhỏ của Tuấn không chỉ trụ vững mà còn phát triển vượt mong đợi. Nhờ sự chăm chỉ và uy tín, anh nhận được hợp đồng cung cấp đồ gia dụng cho một chuỗi siêu thị lớn. Tiền bạc bắt đầu dư dả, gia đình Tuấn chuyển sang một ngôi nhà khang trang hơn, và Minh được gửi đi học ở một trường kỹ thuật danh tiếng. Hoa cũng bắt đầu mơ về việc thi vào đại học sau này. Giáo xứ Thánh Tâm tự hào về gia đình họ, thường nhắc đến Tuấn và Lan như tấm gương vượt khó và sống đức tin.

Nhưng sự thành công ấy lại mang đến một thử thách mới. Một số người bạn cũ của Tuấn, những người từng quen biết anh trong thời kỳ sa ngã, tìm đến. Họ vỗ vai anh trong những buổi gặp gỡ: “Tuấn, mày giờ khá rồi, phải biết hưởng thụ chứ! Đàn ông có tiền mà không chơi bời thì phí.” Một người còn giới thiệu anh với những buổi tiệc xa hoa, nơi rượu chảy tràn và những cô gái trẻ đẹp sẵn sàng chờ đợi. Tuấn ban đầu từ chối, nhưng ánh hào quang của tiền bạc và lời khen ngợi dần khiến anh xao động. Anh tự nhủ: “Mình chỉ đi xã giao thôi, không làm gì sai cả.”

Lan nhận ra sự thay đổi. Tuấn về nhà muộn hơn, đôi khi thoảng mùi rượu, và ít tham gia giờ kinh gia đình. Chị lo lắng, nhưng thay vì trách móc, chị quỳ cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin giữ chồng con khỏi cám dỗ. Con biết anh ấy yếu đuối, nhưng con tin Ngài sẽ dẫn anh ấy về.” Một tối, khi Tuấn bước vào nhà với vẻ mặt mệt mỏi, Lan nhẹ nhàng hỏi: “Anh ơi, anh có nhớ ngày anh quỳ xin Chúa tha thứ không? Giờ anh giàu có hơn, nhưng anh có đang xa Ngài không?” Tuấn giật mình, im lặng hồi lâu, rồi thở dài: “Em nói đúng. Anh lại để lòng kiêu ngạo dẫn dắt mình.”

Cùng lúc đó, Minh cũng bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi của gia đình. Ở trường mới, cậu bắt đầu khoe khoang về sự giàu có của cha, xa rời những người bạn giản dị trong giáo xứ. Một lần, cậu cãi nhau với Hoa vì cô bé từ chối mặc chiếc váy đắt tiền mà anh mua: “Anh tưởng em thích mấy thứ này chứ? Nhà mình giờ khác rồi!” Hoa đáp: “Em không cần đồ đẹp để vui. Em chỉ muốn anh giống anh ngày trước, hay giúp đỡ người khác với bố mẹ.” Lời nói của em gái khiến Minh suy nghĩ. Cậu nhớ lại những ngày cùng cha sửa xe đạp cho bé Tí, và tự hỏi liệu mình có đang đánh mất điều gì.

Tuấn quyết định tìm đến Cha Phêrô. Anh thú nhận: “Thưa Cha, con lại yếu đuối. Tiền bạc làm con quên mất mình là ai.” Cha mỉm cười hiền từ: “Con trai, Chúa ban phước lành không phải để chúng ta kiêu ngạo, mà để chúng ta chia sẻ. Hãy nhớ lời Ngài: ‘Ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên.’ Con có muốn dùng những gì Chúa ban để phục vụ Ngài không?” Tuấn gật đầu, lòng chợt sáng tỏ.

Anh trở về, cả gia đình lại. “Bố xin lỗi,” anh nói với Minh và Hoa. “Bố để tiền bạc che mắt, quên rằng gia đình mình từng sống hạnh phúc với những điều đơn sơ. Từ nay, bố muốn chúng ta dùng những gì mình có để giúp người khác, như Chúa dạy.” Lan mỉm cười, thêm vào: “Mẹ đồng ý. Chúng ta có thể mở một quỹ nhỏ, hỗ trợ những người như chị Hạnh ngày trước.” Minh cúi đầu: “Con cũng xin lỗi. Con sẽ không khoe khoang nữa, mà sẽ học cách sống như bố mẹ.”

Gia đình bắt đầu hành động. Họ trích một phần lợi nhuận từ cửa hàng để lập quỹ giúp đỡ các gia đình khó khăn trong giáo xứ, từ việc mua sách cho trẻ em đến sửa nhà cho người nghèo. Tuấn từ chối những buổi tiệc phù phiếm, thay vào đó mời bạn bè đến nhà thờ cùng anh. Minh quay lại nhóm thanh niên giáo xứ, dùng kỹ năng sửa xe để giúp đỡ miễn phí. Hoa thì tổ chức lớp học giáo lý nhỏ cho trẻ em nghèo.

Đêm Giáng sinh năm ấy, khi cả nhà quỳ trước hang đá, Tuấn cầu nguyện: “Lạy Chúa, con từng chạy theo ánh sáng giả dối, nhưng Ngài dạy con rằng ánh sáng thật là sự khiêm nhường và yêu thương. Xin cho gia đình con mãi là dụng cụ của Ngài.” Lan nắm tay anh, biết rằng thử thách này đã làm họ mạnh mẽ hơn trong đức tin.

Gia đình Tuấn và Lan tiếp tục sống trong niềm vui và sự phục vụ sau khi vượt qua cám dỗ của sự thành công. Quỹ bác ái của họ ngày càng lớn mạnh, giúp đỡ nhiều người trong giáo xứ Thánh Tâm thoát khỏi cảnh túng thiếu. Nhưng cuộc đời, như Cha Phêrô từng nói, “là một hành trình dưới cây thánh giá,” và một thử thách mới lại ập đến, lần này không phải từ cám dỗ bên ngoài, mà từ chính nỗi đau trong gia đình.

Một buổi chiều mưa, Hoa, giờ đã 16 tuổi, đi xe đạp từ lớp giáo lý về thì gặp tai nạn. Một chiếc xe tải mất lái lao vào cô bé trên con đường nhỏ. Tin dữ đến với Tuấn và Lan như sét đánh. Họ chạy đến bệnh viện, lòng rối bời, chỉ kịp thấy Hoa nằm bất động trên giường với khuôn mặt trắng nhợt. Bác sĩ thông báo: “Cháu bị chấn thương nặng ở đầu. Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng cô bé không qua khỏi.” Lan ngã khuỵu, ôm lấy Tuấn khóc nức nở, còn anh đứng lặng, tay nắm chặt đến run rẩy. Minh, đứng bên cạnh, gào lên: “Sao Chúa lại để chuyện này xảy ra? Hoa tốt thế mà!”

Những ngày sau đó, ngôi nhà vốn rộn rã tiếng cười giờ chìm trong tang tóc. Tuấn không nói gì nhiều, chỉ ngồi thẫn thờ bên bàn thờ gia đình, nhìn bức ảnh Hoa chụp trong bộ áo lễ trắng. Lan, dù đau đớn, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để an ủi Minh. Cậu từ chối đi nhà thờ, tuyên bố: “Con không tin Chúa nữa. Nếu Ngài tốt, sao Ngài lấy Hoa đi?” Tuấn nghe vậy, lòng quặn thắt, nhưng anh không biết trả lời thế nào. Chính anh cũng đang đấu tranh với câu hỏi ấy.

Lan tìm đến Cha Phêrô, nước mắt lăn dài: “Thưa Cha, con không hiểu thánh ý Chúa. Sao Ngài lại để con mất Hoa?” Cha nắm tay chị, giọng trầm ấm: “Lan, ta không thể hiểu hết ý Chúa, nhưng ta tin Ngài không bao giờ bỏ rơi con cái Ngài. Hoa giờ đang ở bên Ngài, trong nơi không còn đau khổ. Con có thể biến nỗi đau này thành lời cầu nguyện, để nâng đỡ gia đình và những người khác không?” Lan gật đầu, dù lòng chị vẫn nặng trĩu.

Đêm đó, Lan gọi Tuấn và Minh lại, đặt tay lên cây thánh giá nhỏ trên bàn thờ. “Mẹ biết chúng ta đang đau,” chị nói, giọng nghẹn ngào. “Nhưng mẹ tin Hoa không muốn chúng ta gục ngã. Chúa đã chịu chết trên cây thánh giá để chúng ta có hy vọng. Mẹ muốn chúng ta phó thác cho Ngài, dù khó đến đâu.” Tuấn nhìn vợ, rồi quỳ xuống: “Anh xin lỗi vì đã im lặng. Em đúng, chúng ta không thể để mất đức tin.” Anh nắm tay Minh: “Con trai, bố cũng đau, nhưng bố tin Hoa đang cầu nguyện cho chúng ta ở trên thiên đàng.”

Tang lễ của Hoa được tổ chức trong nhà thờ Thánh Tâm. Cả giáo xứ đến chia buồn, nhiều người khóc khi nhớ đến nụ cười rạng rỡ của cô bé. Cha Phêrô giảng: “Hoa là món quà Chúa ban cho chúng ta, và giờ Ngài gọi em về. Qua em, chúng ta học được rằng cuộc sống này tạm bợ, nhưng tình yêu và đức tin thì vĩnh cửu.” Sau lễ, Tuấn và Lan quyết định dùng số tiền tiết kiệm để lập một quỹ học bổng mang tên Hoa, giúp trẻ em nghèo tiếp tục học hành – điều mà Hoa luôn mơ ước.

Thời gian trôi qua, nỗi đau dần dịu lại, dù không bao giờ biến mất. Minh quay lại nhóm thanh niên giáo xứ, tìm an ủi trong việc phục vụ người khác. Một lần, cậu nói với cha mẹ: “Con mơ thấy Hoa, cô ấy cười và bảo con đừng giận Chúa. Con nghĩ cô ấy đúng.” Tuấn và Lan mỉm cười, biết rằng con gái vẫn sống trong lòng họ qua đức tin.

Mỗi tối, gia đình quỳ trước bàn thờ, thêm một kinh Cầu Các Thánh cho Hoa. Tuấn cầu nguyện: “Lạy Chúa, con không hiểu hết thánh ý Ngài, nhưng con phó thác gia đình con cho Ngài. Xin cho chúng con sức mạnh để mang thánh giá này, và dùng nó để làm sáng danh Ngài.” Lan nắm tay anh, ánh mắt ánh lên niềm hy vọng giữa đêm tối.

Dưới đây là phần kết thúc cuối cùng của câu chuyện “ĐÀN ÔNG NGOẠI TÌNH HÃY NHỚ… BỒ ĐẸP VÌ KHÔNG PHẢI LO NGHĨ”, dài khoảng 600-700 từ, theo hướng giáo dục Công giáo. Phần này tập trung vào sự hoàn thiện hành trình đức tin của gia đình Tuấn và Lan sau những thử thách, nhấn mạnh thông điệp về sự bình an trong Chúa, giá trị của đời sống gia đình thánh thiện, và sứ mệnh làm chứng cho tình yêu Ngài trong cuộc đời. Đây sẽ là lời kết trọn vẹn, khép lại câu chuyện với niềm hy vọng và ánh sáng.

Phần kết: BÌNH AN DƯỚI ÁNH SÁNG CHÚA

Nhiều năm trôi qua kể từ ngày Hoa ra đi, gia đình Tuấn và Lan bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời. Tuấn giờ đã ngoài 50, tóc điểm bạc, nhưng ánh mắt anh sáng lên sự bình an mà anh từng đánh mất trong những ngày tháng lầm lạc. Lan vẫn giữ nét dịu dàng, đôi tay chai sần vì làm việc giờ đây trở thành biểu tượng của tình yêu hy sinh. Minh, nay 23 tuổi, đã trở thành một thợ sửa xe lành nghề, mở một tiệm nhỏ gần nhà và thường xuyên giúp đỡ những người khó khăn bằng cách sửa xe miễn phí. Quỹ học bổng mang tên Hoa tiếp tục phát triển, mang lại cơ hội học hành cho hàng chục trẻ em trong vùng.

Giáo xứ Thánh Tâm không còn chỉ nhìn Tuấn và Lan như một gia đình từng vượt qua sóng gió, mà như những trụ cột tinh thần. Họ thường được mời chia sẻ trong các buổi tĩnh tâm, kể lại câu chuyện của mình – từ những ngày Tuấn sa ngã vào ngoại tình, đến hành trình sám hối, và cách họ đối mặt với mất mát bằng đức tin. Tuấn nói với mọi người: “Tôi từng nghĩ bồ đẹp vì không phải lo nghĩ, nhưng tôi sai. Vợ tôi, gia đình tôi, mới là viên ngọc quý mà Chúa ban. Đừng để cám dỗ thế gian làm chúng ta quên điều đó.” Lan bổ sung: “Hôn nhân không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng nếu có Chúa, không thử thách nào là không thể vượt qua.”

Một ngày mùa Chay, Cha Phêrô, giờ đã già yếu, gọi Tuấn và Lan đến. Ông trao cho họ một cây thánh giá gỗ nhỏ, nói: “Ta sắp về với Chúa rồi. Ta muốn các con giữ cây thánh giá này, như lời nhắc nhở rằng mọi đau khổ đều có ý nghĩa khi chúng ta mang nó cùng Chúa Giêsu.” Tuấn nắm chặt cây thánh giá, xúc động: “Thưa Cha, chúng con sẽ không quên những gì Cha dạy. Chính Cha đã dẫn chúng con về với Chúa.” Cha Phêrô mỉm cười, rồi nhắm mắt thanh thản vài ngày sau đó. Tang lễ của Cha là một dịp để cả giáo xứ nhớ lại những bài học về lòng thương xót mà ông để lại, và gia đình Tuấn là minh chứng sống động cho điều ấy.

Minh, sau nhiều năm đấu tranh với nỗi đau mất em, giờ đã tìm thấy hướng đi cho đời mình. Cậu quyết định tham gia một khóa đào tạo tông đồ giáo dân, mơ ước trở thành người hướng dẫn thanh niên trong giáo xứ. Một tối, cậu nói với cha mẹ: “Con từng giận Chúa vì mất Hoa, nhưng giờ con hiểu, Ngài để Hoa đi để con học cách yêu thương và phục vụ nhiều hơn.” Tuấn và Lan ôm con trai, biết rằng hạt giống đức tin họ gieo đã đơm hoa kết trái.

Ngày kỷ niệm 25 năm hôn nhân của Tuấn và Lan, giáo xứ tổ chức một Thánh lễ đặc biệt. Trước bàn thờ, họ nắm tay nhau làm lại lời thề, giọng run run nhưng tràn đầy niềm tin: “Anh/em nguyện yêu thương và tôn trọng em/anh suốt đời, trong lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.” Minh đứng bên, cầm bó hoa đặt trước tượng Đức Mẹ, thầm cầu nguyện cho cha mẹ và em gái. Sau lễ, cả gia đình cùng giáo dân quây quần trong bữa tiệc đơn sơ, tiếng cười hòa với tiếng hát thánh ca vang vọng dưới bầu trời đêm.

Đêm ấy, khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Tuấn và Lan quỳ trước bàn thờ gia đình, cây thánh giá của Cha Phêrô nằm giữa những ngọn nến lung linh. Tuấn cầu nguyện: “Lạy Chúa, con từng là kẻ lạc lối, nhưng Ngài đã dùng vợ con, con cái con, và cả những đau khổ để dẫn con về. Xin cho chúng con mãi là ánh sáng nhỏ trong tay Ngài.” Lan thêm vào: “Lạy Mẹ Maria, xin gìn giữ gia đình con, và dẫn chúng con đến cùng Con Mẹ khi giờ chúng con đến.”

Họ đứng dậy, nắm tay nhau, nhìn ra khoảng sân nơi Minh đang dạy bé Tí – con trai chị Hạnh – cách đạp xe. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, như lời nhắc rằng cuộc đời này, dù đầy thử thách, vẫn đẹp đẽ dưới ánh sáng Chúa. Gia đình Tuấn và Lan, từ những mảnh vỡ, đã trở thành một bài ca tạ ơn, minh chứng rằng tình yêu thật sự – tình yêu trong Chúa – luôn chiến thắng mọi cám dỗ và đau thương.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!