Tâm tình độc giả

ĐẤT ĐAI

ĐẤT ĐAI
Trong tim người dân, đất đai nhà cửa là tài sản lớn nhất của đời mình, có tính truyền đời. Cha mẹ có được miếng đất căn nhà, yên tâm con cái có nơi lưu ngụ, yên tâm lỡ mai này mất hết thì vẫn còn tài sản này đây.
Trên miếng đất căn nhà mọc lên, trong căn nhà là ấm êm những thân phận, có thể mâu thuẫn, có thể giận hờn, nhưng cùng nhau lớn lên dưới một mái nhà làm sao có thể bạc với nhau.
Một khoảng đất, một căn nhà, một hàng cây là bao nhiêu ký ức đi liền cảm xúc. Chỗ này là nơi ba ngồi, chỗ kia là nơi chị phơi áo, chỗ này là chốn mẹ nằm, chỗ ấy là nơi kê bàn học của em.
Trên miếng đất trong căn nhà ấy là ước mơ, là khát vọng, là hy vọng. Là nơi cha dạy con là nơi mẹ mỉm cười, là nơi tuổi già vui vầy cháu nhỏ, là hương khói tiên tổ, là kỷ vật ông bà. Là cây mai ngoài ngõ hay cây nhãn sau nhà, là cả những tinh mơ chiều muộn, nắng sớm mưa khuya…
Và rồi, miếng đất ấy, căn nhà ấy lọt vào mắt quan.
Quan không nhìn thấy thân phận, không nhìn thấy ký ức hay tương lai, không nhìn thấy niềm tin sụp đổ tan tành theo từng nhát đập cưỡng chế, không thấy những yêu thương của những thành viên trong ngôi nhà kia vỡ vụn.
Quan không thấy tương lai của lũ trẻ con, không nhìn thấy niềm ủi an của người già hay nếp nhăn trên khoé mắt của những vợ chồng người dân cực khổ vun đắp lên mái ấm ấy.
Và rồi dân khóc, vẫn cứ khóc như đã từng khóc nhiều năm trước, khi nhìn máy xúc máy đập phá nát một hạnh phúc, một êm đềm.
Miền quá vãng ấy, vĩnh viễn không thể quay lại được nữa rồi.
Mà căn nguyên, không từ phía người dân! st
*****

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!