
ĐỪNG ĐỂ CƠN GIẬN DẦN DẦN PHÁ HỦY CHÍNH BẠN
Cơn giận, như một ngọn lửa âm ỉ, có thể thiêu rụi mọi vẻ đẹp trong tâm hồn nếu không được kiểm soát. Đặc biệt, khi cơn giận ấy hướng vào chính mình, nó không chỉ làm tổn thương bản thân mà còn đẩy chúng ta xa khỏi tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa. Trong cuộc sống, ai trong chúng ta cũng từng trải qua những khoảnh khắc thất bại, sai lầm hay cảm giác bất lực trước những yếu đuối của bản thân. Phản ứng tự nhiên của nhiều người là tự trách, tự phán xét, và thậm chí tự ghét bỏ chính mình. Nhưng liệu cơn giận ấy có thực sự mang lại điều gì tốt đẹp? Hay nó chỉ như một lưỡi dao sắc bén, âm thầm cắt xé trái tim và linh hồn chúng ta?
Thiên Chúa, Đấng yêu thương chúng ta vô điều kiện, không nhìn chúng ta qua lăng kính của sự khắt khe hay chỉ trích. Ngài mời gọi chúng ta hướng lòng về tình yêu, lòng thương xót, và sự dịu dàng – không chỉ với tha nhân, mà còn với chính mình. Thánh Phanxicô de Sales, trong tác phẩm Lời Giới Thiệu về Đời Sống Đạo Đức, đã nhấn mạnh rằng sự dịu dàng với bản thân là con đường dẫn ta đến sự bình an nội tâm và sự hiệp nhất với Thiên Chúa. Để không để cơn giận tự hủy hoại, chúng ta cần học cách đối diện với những lỗi lầm của mình bằng sự khiêm nhường, lòng ăn năn chân thành, và niềm hy vọng vào lòng thương xót của Chúa. Bài viết này sẽ triển khai sâu sắc vấn đề này qua năm chiều kích: bản chất của cơn giận với chính mình, hậu quả của sự tự trách, sự dịu dàng như liều thuốc chữa lành, con đường hướng về lòng thương xót của Chúa, và hành trình xây dựng một trái tim bình an.
Bản chất của cơn giận với chính mình: Một phản ứng tự nhiên nhưng nguy hiểm
Cơn giận là một phần tự nhiên của con người, được Thiên Chúa ban tặng như một cơ chế để phản ứng trước những bất công hay sai trái. Tuy nhiên, khi cơn giận hướng vào chính mình, nó thường trở thành một con dao hai lưỡi. Khi mắc sai lầm – một lời nói lỡ làng, một hành động bất cẩn, hay một quyết định sai lầm – phản ứng đầu tiên của nhiều người là tự trách. Chúng ta có xu hướng phóng đại lỗi lầm của mình, coi bản thân là nguyên nhân của mọi vấn đề, và tự gán cho mình những nhãn mác như “vô dụng,” “ngu ngốc,” hay “không xứng đáng.” Sự tự trách này, thoạt đầu, có thể xuất phát từ lòng mong muốn cải thiện bản thân, nhưng nếu không được kiểm soát, nó sẽ nhanh chóng biến thành một cơn giận dữ nội tâm, gặm nhấm sự bình an và niềm vui trong tâm hồn.
Thánh Phanxicô de Sales nhận định rằng việc không hài lòng với những lỗi lầm của mình là điều tự nhiên và thậm chí lành mạnh, bởi nó khuyến khích chúng ta cố gắng hơn. Tuy nhiên, khi sự không hài lòng ấy chuyển thành cay đắng, tức giận, hay bực bội với chính mình, nó trở thành một cái bẫy nguy hiểm. Cơn giận này không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng, mà còn nuôi dưỡng lòng kiêu ngã – một thứ kiêu ngã tinh vi ẩn dưới vỏ bọc của sự tự trách. Khi chúng ta quá tập trung vào lỗi lầm của mình, chúng ta vô tình đặt bản thân làm trung tâm, quên đi rằng Thiên Chúa mới là Đấng duy nhất có quyền phán xét và chữa lành.
Hơn nữa, cơn giận với chính mình thường xuất phát từ lòng tự ái bị tổn thương. Chúng ta tức giận vì bản thân không đạt được kỳ vọng, không hoàn hảo như chúng ta mong muốn, hay không được người khác nhìn nhận như chúng ta hy vọng. Nhưng Thiên Chúa không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo ngay lập tức. Ngài yêu thương chúng ta như chúng ta là – những con người yếu đuối, dễ sa ngã, nhưng luôn được mời gọi để lớn lên trong tình yêu và ân sủng của Ngài. Vì thế, việc để cơn giận kiểm soát tâm hồn không chỉ vô ích, mà còn là một sự phản bội lại tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chúng ta.
Hậu quả của sự tự trách: Con đường dẫn đến tự hủy hoại
Khi cơn giận với chính mình không được kiểm soát, nó sẽ để lại những hậu quả nghiêm trọng, cả về mặt tinh thần lẫn thiêng liêng. Trước hết, sự tự trách quá mức làm tổn thương lòng tự trọng, khiến chúng ta cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu của Thiên Chúa hay của tha nhân. Cảm giác này có thể dẫn đến sự chán nản, tuyệt vọng, và thậm chí là mất niềm tin vào chính mình. Một trái tim bị giam cầm trong sự tự trách sẽ khó mở ra để đón nhận lòng thương xót, bởi nó bị mắc kẹt trong vòng xoáy của những suy nghĩ tiêu cực.
Thứ hai, cơn giận với chính mình nuôi dưỡng lòng kiêu ngã, như Thánh Phanxicô de Sales đã chỉ ra. Khi chúng ta tự phán xét bản thân một cách khắt khe, chúng ta vô tình đóng vai trò của một thẩm phán bất công, thay vì để Thiên Chúa – Đấng duy nhất công minh và đầy lòng thương xót – hướng dẫn chúng ta. Sự kiêu ngã này biểu hiện qua việc chúng ta quá tập trung vào cái “tôi,” quên đi rằng mọi sự đều nằm trong bàn tay quan phòng của Chúa. Thay vì hướng lòng về Ngài, chúng ta lại chìm đắm trong sự tự thương hại hoặc tự chỉ trích, điều này chỉ làm sâu thêm vết thương trong tâm hồn.
Thứ ba, cơn giận với chính mình có thể đẩy chúng ta xa khỏi Thiên Chúa. Khi chúng ta quá bận rộn với việc tự trách, chúng ta không còn thời gian hay tâm trí để cầu nguyện, suy niệm, hay tìm kiếm sự an ủi nơi Chúa. Thay vì chạy đến với lòng thương xót của Ngài, chúng ta lại tự giam mình trong ngục tù của sự cay đắng, để cho ma quỷ lợi dụng sự yếu đuối của chúng ta để gieo rắc nghi ngờ và tuyệt vọng. Thiên Chúa mong muốn chúng ta hiệp nhất với Ngài trên thiên đàng, nhưng cơn giận với chính mình, nếu không được kiểm soát, sẽ kéo chúng ta đi theo hướng ngược lại, khiến chúng ta lạc lối trên con đường thiêng liêng.
Cuối cùng, sự tự trách quá mức còn ảnh hưởng đến các mối quan hệ của chúng ta. Một người không yêu thương và tha thứ cho chính mình sẽ khó lòng yêu thương và tha thứ cho tha nhân. Cơn giận nội tâm có thể biến thành sự cáu kỉnh, bực bội, hay xa cách với những người xung quanh, làm tổn thương những mối dây liên kết yêu thương mà Thiên Chúa đã đặt để trong cuộc đời chúng ta. Vì thế, để không để cơn giận phá hủy chính mình, chúng ta cần học cách đối diện với lỗi lầm bằng sự dịu dàng và khiêm nhường.
Sự dịu dàng: Liều thuốc chữa lành tâm hồn
Thánh Phanxicô de Sales, với sự khôn ngoan và lòng nhân hậu, đã chỉ cho chúng ta một con đường để vượt qua cơn giận với chính mình: sự dịu dàng. Dịu dàng không phải là sự nuông chiều bản thân hay xem nhẹ lỗi lầm, mà là thái độ chấp nhận sự yếu đuối của mình với lòng khiêm nhường và niềm tin vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Dịu dàng với chính mình là cách chúng ta phản ánh tình yêu của Chúa, Đấng không bao giờ phán xét chúng ta bằng sự khắc nghiệt, mà luôn mở rộng vòng tay để đón chúng ta trở về.
Sự dịu dàng bắt đầu từ việc nhìn nhận rằng chúng ta là con người, với những giới hạn và khiếm khuyết. Sai lầm là một phần tất yếu của hành trình trưởng thành, và thay vì để chúng trở thành gánh nặng, chúng ta có thể biến chúng thành cơ hội để lớn lên trong ân sủng. Khi mắc lỗi, thay vì tự trách, chúng ta có thể tự nhủ: “Tôi đã sai, nhưng tôi sẽ học từ sai lầm này và cố gắng làm tốt hơn.” Thái độ này không chỉ giúp chúng ta giữ được sự bình an nội tâm, mà còn khuyến khích chúng ta hướng tới sự hoàn thiện với một tinh thần tích cực.
Hơn nữa, sự dịu dàng với chính mình giúp chúng ta tránh được cạm bẫy của lòng kiêu ngã. Khi chúng ta chấp nhận sự yếu đuối của mình với lòng khiêm nhường, chúng ta đặt mình dưới ánh sáng của Thiên Chúa, thay vì tự coi mình là trung tâm của mọi sự. Một trái tim dịu dàng không tự phán xét, mà để cho Chúa dẫn dắt, tin tưởng rằng Ngài có thể biến đổi những sai lầm của chúng ta thành những cơ hội để chúng ta trở nên giống Ngài hơn.
Sự dịu dàng cũng là chìa khóa để chúng ta học cách yêu thương bản thân theo cách mà Thiên Chúa yêu thương chúng ta. Yêu thương bản thân không phải là sự tự cao hay ích kỷ, mà là việc trân trọng món quà sự sống mà Chúa đã ban tặng. Khi chúng ta dịu dàng với chính mình, chúng ta mở lòng để đón nhận tình yêu của Chúa, và từ đó, chúng ta có thể chia sẻ tình yêu ấy với tha nhân. Một trái tim biết yêu thương bản thân sẽ trở thành nguồn mạch của lòng nhân ái, sự tha thứ, và niềm hy vọng cho những người xung quanh.
Hướng về lòng thương xót của Chúa: Con đường của sự bình an
Khi đối diện với những sai lầm và yếu đuối của mình, điều quan trọng nhất là hướng lòng về lòng thương xót của Thiên Chúa. Chúa không phải là một thẩm phán khắc nghiệt, sẵn sàng trừng phạt chúng ta vì những lỗi lầm. Ngài là Cha nhân từ, luôn chờ đợi để ôm chúng ta vào lòng và chữa lành những vết thương trong tâm hồn. Thánh Phanxicô de Sales khuyên chúng ta: “Hãy tìm kiếm lòng thương xót của Chúa, hy vọng vào Ngài, cầu xin Ngài giữ bạn khỏi sa ngã lần nữa, và bắt đầu bước đi trên con đường khiêm nhường một lần nữa.”
Lòng thương xót của Chúa là nguồn mạch của sự chữa lành và đổi mới. Trong bí tích Hòa Giải, chúng ta được mời gọi để đặt những lỗi lầm của mình trước mặt Chúa, không phải để bị phán xét, mà để được tha thứ và nâng đỡ. Mỗi lần chúng ta chạy đến với lòng thương xót của Ngài, chúng ta được nhắc nhở rằng tình yêu của Chúa lớn hơn mọi tội lỗi, và không có sai lầm nào mà Ngài không thể tha thứ. Điều này mang lại cho chúng ta niềm hy vọng và sức mạnh để tiếp tục hành trình thiêng liêng, ngay cả khi con đường ấy đầy thử thách.
Hơn nữa, hướng về lòng thương xót của Chúa giúp chúng ta thoát khỏi cạm bẫy của sự tự phán xét. Khi chúng ta để Chúa làm thẩm phán, chúng ta học cách nhìn nhận lỗi lầm của mình một cách khách quan và công bằng, thay vì để cảm xúc tiêu cực chi phối. Một sự ăn năn chân thành, như Thánh Phanxicô de Sales nhấn mạnh, là sự ăn năn “âm thầm và kiên định,” không bị cuốn theo những cảm xúc bốc đồng hay những lời tự trách khắc nghiệt. Sự ăn năn này dẫn chúng ta đến một quyết tâm vững chắc để sửa đổi, không phải vì sợ hãi hay xấu hổ, mà vì lòng yêu mến Chúa và khát khao sống theo thánh ý Ngài.
Hành trình hướng về lòng thương xót của Chúa cũng là hành trình của sự khiêm nhường. Khiêm nhường không phải là tự hạ thấp bản thân hay phủ nhận giá trị của mình, mà là nhìn nhận rằng chúng ta cần đến Chúa trong mọi sự. Một trái tim khiêm nhường biết rằng chỉ có Chúa mới có thể chữa lành những vết thương sâu kín nhất, và chỉ có Ngài mới có thể dẫn dắt chúng ta trên con đường của sự thánh thiện. Vì thế, thay vì để cơn giận với chính mình kéo chúng ta xuống, chúng ta hãy để lòng thương xót của Chúa nâng chúng ta lên, để chúng ta có thể bước đi trong ánh sáng của tình yêu Ngài.
Xây dựng một trái tim bình an: Hành trình của sự biến đổi
Để không để cơn giận phá hủy chính mình, chúng ta cần xây dựng một trái tim bình an – một trái tim biết dịu dàng với bản thân, biết hướng về lòng thương xót của Chúa, và biết lớn lên qua những sai lầm. Hành trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn, lòng tin, và một nỗ lực không ngừng để sống theo tinh thần của Chúa Giêsu – Đấng đã yêu thương chúng ta đến cùng, ngay cả khi chúng ta yếu đuối và bất xứng.
- Học cách tha thứ cho chính mình
Tha thứ cho chính mình là bước đầu tiên để xây dựng một trái tim bình an. Tha thứ không có nghĩa là phủ nhận lỗi lầm, mà là chấp nhận rằng sai lầm không định nghĩa con người chúng ta. Chúng ta được Thiên Chúa tạo dựng theo hình ảnh Ngài (St 1,27), và giá trị của chúng ta không nằm ở sự hoàn hảo, mà ở tình yêu mà Ngài dành cho chúng ta. Khi chúng ta tha thứ cho chính mình, chúng ta mở lòng để đón nhận sự tha thứ của Chúa, và từ đó, chúng ta có thể tha thứ cho tha nhân một cách dễ dàng hơn. - Rèn luyện lòng khiêm nhường
Lòng khiêm nhường là nền tảng của sự bình an nội tâm. Một trái tim khiêm nhường không tự cao, cũng không tự hạ thấp, mà biết đặt mình trong bàn tay của Thiên Chúa. Khi chúng ta khiêm nhường nhìn nhận sự yếu đu~ Khi chúng ta mắc lỗi, thay vì tức giận với chính mình, chúng ta có thể học cách nhìn nhận sai lầm của mình như một cơ hội để trưởng thành. Lòng khiêm nhường giúp chúng ta tránh được cạm bẫy của sự tự trách, bởi nó nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta không phải là trung tâm của vũ trụ, mà là một phần trong kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa. - Nuôi dưỡng đời sống cầu nguyện
Cầu nguyện là nguồn mạch của sự bình an và sức mạnh thiêng liêng. Qua cầu nguyện, chúng ta kết hợp với Thiên Chúa, lắng nghe tiếng Ngài, và kín múc ơn sủng để vượt qua những thử thách nội tâm. Một đời sống cầu nguyện sâu sắc giúp chúng ta giữ được sự cân bằng, tránh bị cuốn vào vòng xoáy của những cảm xúc tiêu cực, và luôn hướng lòng về tình yêu của Chúa. - Tìm kiếm sự hướng dẫn thiêng liêng
Trong hành trình vượt qua cơn giận với chính mình, sự hướng dẫn của một linh mục, một người cố vấn thiêng liêng, hay một cộng đoàn đức tin có thể mang lại ánh sáng và sự hỗ trợ quý giá. Họ có thể giúp chúng ta nhìn nhận lỗi lầm của mình một cách khách quan, đồng thời nhắc nhở chúng ta về lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. - Sống với lòng biết ơn
Lòng biết ơn là liều thuốc giải độc cho sự tự trách. Khi chúng ta tập trung vào những ân sủng mà Thiên Chúa đã ban tặng – sự sống, gia đình, bạn bè, và vô số điều tốt đẹp trong cuộc đời – chúng ta sẽ ít có xu hướng chìm đắm trong sự cay đắng hay tức giận. Một trái tim biết ơn là một trái tim tràn đầy niềm vui, và niềm vui ấy sẽ xua tan bóng tối của sự tự trách.
Hành trình vượt qua cơn giận
Cơn giận với chính mình, nếu không được kiểm soát, có thể trở thành một ngọn lửa thiêu rụi sự bình an và niềm vui trong tâm hồn. Nhưng Thiên Chúa, trong tình yêu vô biên của Ngài, mời gọi chúng ta vượt qua cơn giận ấy bằng sự dịu dàng, lòng khiêm nhường, và niềm tin vào lòng thương xót của Ngài. Thay vì tự phán xét và tự trách, chúng ta được mời gọi để nhìn nhận những sai lầm của mình như những cơ hội để lớn lên trong ân sủng, để trở nên giống Chúa Giêsu hơn – Đấng đã yêu thương chúng ta đến cùng, ngay cả khi chúng ta yếu đuối và bất xứng.
Hành trình vượt qua cơn giận với chính mình không hề dễ dàng, nhưng với ơn Chúa, chúng ta có thể biến những vết thương thành những cánh cửa dẫn đến sự chữa lành và bình an. Hãy để lời của Thánh Phanxicô de Sales vang vọng trong tâm hồn chúng ta: “Hãy dịu dàng với chính mình, và hướng về lòng thương xót của Chúa.” Xin cho mỗi chúng ta, qua sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần, biết yêu thương bản thân như Chúa yêu thương chúng ta, để trái tim chúng ta trở thành một ngôi đền của sự bình an, niềm vui, và tình yêu.
Lm. Anmai, CSsR