Làm thế nào giúp đỡ các linh mục? Đâu là sứ mạng của tôi trong giáo xứ? Sự phân định này ngang qua cuộc gặp gỡ giữa ước muốn, khả năng và ơn gọi, với ý thức “Chúa đã dựng nên tôi cho một sứ mạng duy nhất mà Ngài không giao phó cho ai khác”.
Tôi có thực sự hữu ích không?
Sự hiện diện và sự giúp đỡ mà chúng ta có thể mang đến cho các linh mục trên thực địa thường ngày có hữu ích thực sự không? Hay chúng là những thứ không đáng kể, vô nghĩa bên cạnh những nhu cầu thực sự mà chúng ta không thể tưởng tượng được bản chất và tầm quan trọng? “Viên đá sống động” (1P 2, 5) mà tôi mang đến cho tòa nhà Giáo hội, có thực chỉ là một hạt cát nhỏ? Liệu những gì tôi có thể làm với phương tiện hạn chế của mình, thời gian quá ngắn, sự hiểu biết một phần của tôi về thực tại, cuối cùng có thay đổi được điều gì không?
Vâng, có thay đổi một cái gì đó. Khi chúng ta cảm thấy mình đang trượt dài trên con dốc của sự phiền muộn, chúng ta có thể nhớ đến thánh Inhaxiô, người đã khuyên chúng ta hãy neo mình vào những nơi an ủi của chúng ta, vào những gì chúng ta biết là luôn luôn đúng và là nguồn bình an, của niềm vui sâu xa và bền vững, của sức sống và nhiệt huyết. Trong trường hợp hiện tại, đâu là những điều chắc chắn mà chúng ta có thể dựa vào?
Nhờ phép rửa tội, chúng ta trở thành “chi thể của thân thể Đức Kitô” và tham dự vào “phẩm giá tư tế, ngôn sứ và vương đế” của Người. Do đó, chúng ta luôn được tháp nhập vào thân thể Chúa Kitô là Giáo hội. Một ngày nọ, một giáo dân đã từng kết thúc cuộc trò chuyện bên lề với một người rất dấn thân bằng câu nói: “Giáo hội sẽ tìm ra giải pháp”. Người đó trả lời: “Nhưng Giáo hội là chúng ta! ” Lời nói rất đơn giản này có sức biến đổi đối với tất cả những người nghe phần cuối cuộc trao đổi này.
Thực hành phân định
Vì vậy, câu hỏi đặt ra: cụ thể tôi có thể làm gì thực sự hữu ích? Tôi có phần nào trong vườn nho của Chúa để sinh hoa trái? Tôi phải phục vụ ở đâu? Đức Hồng y Newman viết trong một lời cầu nguyện: “Tôi là một mắt xích trong toàn thể. Chúa đã dựng nên tôi cho một sứ mạng duy nhất mà Ngài không giao phó cho ai khác”. Lời này, cực kỳ an ủi trong những thử thách, là lời đảm bảo hàng ngày rằng công việc của mỗi người đều xứng đáng, quý giá và độc đáo trong Nước Trời.
Nhận ra Thiên Chúa muốn chúng ta ở đâu vì lợi ích của Giáo hội và vì cuộc sống vui tươi và phong nhiêu của chúng ta, đó là một bài tập phân định vốn diễn ra trong việc lắng nghe Chúa Thánh Thần và trong cộng đoàn. Đó là sự gặp gỡ giữa ước muốn, khả năng và ơn gọi. Có lẽ tôi phải lắng nghe trái tim mình nhiều hơn: tôi bị thu hút bởi điều gì? Điều gì mang lại cho tôi niềm vui? Ca hát, cắm hoa, giáo dục, tổ chức, nói chuyện, sửa chữa, viết lách, đón tiếp, đồng hành, cầu nguyện…? Có lẽ tôi cần được đào tạo thêm để mang lại những điều tốt nhất của bản thân vì lợi ích của Giáo hội?
Chúng ta sẽ vui hơn nếu chúng ta cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi phục vụ, và chính những người khác, đôi khi là những giáo dân không quen biết, được cử đến để xác nhận với chúng ta rằng chúng ta đang ở đúng nơi mình cần đến. Có lẽ có những thiết bị kinh tế mới mẻ sẽ được phát minh để tài trợ cho việc đào tạo các tín hữu để thực hiện công việc này và công việc kia một cách có năng lực và tự chủ.
Phát minh ra các mô hình khác
Các tổ chức giáo xứ của chúng ta trong các nhóm và hội đồng chắc chắn sẽ được đại tu và thiết kế lại các chu vi trong tương lai gần. Đây là cơ hội để thoát ra khỏi khuôn khổ, để phát minh ra các mô hình làm việc cùng nhau khác. Làm thế nào để làm cho nó hấp dẫn hơn? Làm sao để thu hút những người năng động, hay các sinh viên? Bằng cách thay đổi địa điểm, bằng cách gặp gỡ ở nơi khác ngoài các hội trường giáo xứ, bằng cách tạo ra một không khí vui vẻ mới vốn sẽ bao quanh công việc phục vụ, bằng cách cùng nhau thực hiện các hoạt động khác chẳng hạn như thể thao.
Cũng ngang qua sự ghi nhận cá nhân, lời cảm ơn cá nhân chú ý đến sứ mạng mà mỗi mắt xích trong toàn thể đã hoàn thành. Theo nghĩa của phụng vụ phép Rửa, tất cả chúng ta đều là tư tế, nghĩa là tất cả chúng ta đều hiệp nhất với nhau, cùng nhìn về một hướng và cùng làm một công việc. Cầu nguyện, làm việc và thư giãn với các linh mục của chúng ta sẽ không giải quyết được mọi vấn đề, nhưng sẽ thay đổi cuộc sống của họ ở đây với chúng ta và cho phép họ sinh hoa trái thiêng liêng. Mỗi người chỉ có thể hoàn thành nghĩa vụ bậc sống của mình một cách tốt nhất có thể, và đây là phẩm giá của chúng ta, là lời đáp lại ơn gọi của chúng ta và là sứ mạng của chúng ta với tư cách là một “mắt xích trong toàn thể”.
Theo nhật báo Aleteia