Một đoạn dây ống mềm!
( câu chuyện nhân văn ấm áp tình người )
Cách đây mấy hôm, trên đường đi làm về, tôi nhìn thấy một đoạn ống nhựa nhỏ trong cuộn tròn ai đó bỏ lại trên đường. Vượt qua một đoạn khá xa, bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi quay xe lại, nhặt nó lên, lấy khăn lau sạch bụi rồi cất vào cốp xe.
Chiều nay, cũng trên đoạn đường ấy, trời mưa lâm râm. Tôi nhìn thấy một cậu thanh niên dắt xe đi cùng chiều, đến gần tôi hỏi cậu:
– Hết xăng hả cháu?
Chẳng biết do mưa hay mệt, áo cậu ướt đẫm, trán vã mồ hôi.
– Dạ, có cây xăng gần đây không chú?
– Cách chừng hơn ba cây số theo hướng ngược lại đó cháu!
Tôi ngừng xe sát cháu, cậu bé đưa tay chùi mồ hôi trên mặt.
– Mở bình xăng ra, chú share cho ít, chạy đỡ đến cây xăng rồi đổ thêm. Cháu về đâu, xa không?
– Dạ cháu ở Diên Khánh.
– Chạy lên cây xăng Mã Vòng đổ cho tiện.
– Dạ, cháu cảm ơn chú!
Tôi mở cốp xe lấy đoạn ống ra rồi hút chuyền qua xe em chừng nửa lít. Cậu bé mừng rỡ, cảm ơn rối rít.
– Sao chú lại chuẩn bị ống nầy?
– Chú mới nhặt được hôm kia, cháu có duyên đó!
Cậu bé cười hiền, khuôn mặt toát ra sự trong sáng.
– Mai cháu cũng sẽ mua một đoạn như chú.
Tôi cười và chào tạm biệt cháu. Vừa đi, tôi vừa ngẫm nghĩ: một đoạn dây vô nghĩa, chẳng có chút giá trị. Có thể người ta đã vứt bỏ nó! Nhưng ở một lúc, một nơi nào đó, trong một tình huống… nó trở nên có nghĩa có tình.
“Ngày mai cháu sẽ mua một đoạn dây như chú”..!
Hy vọng sẽ có nhiều đoạn dây như thế nối dài hơn nữa, nối dài mãi cho tình người gần gũi hơn, và đủ ấm.
Tối nay, tôi lấy đoạn dây ra để trên bàn, chụp cho em nó một tấm chân dung rồi mỉm cười nói với nó:
Từ đây cuộc sống mầy sẽ không vô nghĩa, không bị vứt bỏ và được sự trân trọng từ tao. Cảm ơn mầy đã làm được một điều tốt đẹp, dù nhỏ nhắn. Chỉ cần thế thôi..!!!
Sống trên đời cần có một tình thương . st