Bước vào Tuần Thánh, chúng ta cùng mở lòng đón nhận những hồng ân đặc biệt và nhất là đón nhận chính Chúa trong niềm vui Phục Sinh: Ngày Chúa Nhật Lễ Lá, Chúa Giêsu vào thành Giêrusalem trên lưng lừa con, thế là niềm vui của lừa con được trọn vẹn.
Người ta ca ngợi sức mạnh của con hổ và gọi “ông” là chúa sơn lâm. Bất kỳ nghệ sỹ múa nào cũng phải ngưỡng mộ trước dáng điệu thanh tú của con công. Ca sĩ nào cũng ganh tị với giọng ca của “chị” hoàng yến. Tuy vậy, không con vật nào lại hạnh phúc như con lừa. Đơn giản vì lừa con được chở Vua Nước Trời vào thủ đô trần thế thiết lập vương quốc mới.
Lời Chúa ngày Chúa nhật Lễ Lá, hai tâm trạng, hai dung nhan khác nhau của Đức Vua khiêm hạ và yêu thương. Đức Vua khiêm hạ cưỡi trên lưng lừa con tiến vào thành thiết lập vương quốc tình yêu. Chính vì lẽ đó mà niềm vui rạng rỡ chiếu toả trên dung nhan chú lừa.
Lừa con luôn biết mình chậm chạp, yếu đuối, lười biếng và còn rất ương bướng thế mà lại được Vua Giêsu dùng làm phương tiện. Lừa con hiểu rằng niềm vui của mình không do mình mà bởi Đức Vua đang ngồi trên lưng mình. Vì thế, lừa con hết sức cẩn trọng không ngó ngang trông dọc, không liếc mắt ngắm nàng lừa của chú kẻo chân vấp vào đá làm xóc đau Đức Vua đang ngồi trên lưng.
Còn nhớ cũng là chú lừa con hôm nào đã mang trên mình Người Nữ diễm phúc, vượt đường xa, thăm viếng chị họ, mang niềm vui cho bà ngay khi Vua Nhỏ cư ngụ trong cung lòng Trinh Nữ. Lại chính chú lừa đã cõng Hài Nhi và Mẹ Người di cư ngoại quốc khi vua mình sợ không tiếp đón. Lừa con thật diễm phúc. Chú được hiện diện trong những thời điểm quan trọng của Vua Cả: Khi Tin Mừng được loan báo (Lc 1, 38 – 46); Khi Đức Vua ra đời (Lc 2, 1-20); Khi Tin Mừng gặp chống đối (Mt 2, 13-18) và khi Lời được tung hô (Mc 11,3 và Mt 21,1-10).
Hẳn lừa ta cũng đã thầm nghĩ sao Vua Giêsu không dùng “anh” ngựa, “ông” hổ hay ít ra cũng là “bác” trâu. Vì dùng ngựa Ngài sẽ đi nhanh hơn, ngồi trên lưng hổ, Ngài sẽ oai phong hơn nhiều… thế mà Ngài lại dùng mình, chú lừa chập chạm. Lừa con cần biết vương quốc tình yêu phải được xây dựng trên sự khiêm nhường. Đức Vua muốn phục vụ và dạy mọi người trong vương quốc biết khiêm tốn phục vụ. Cũng chính vì điều đó mà lừa con được chọn, nên nó hẳn phải hãnh diện và vui sướng.
Niềm vui của chú lừa tuy bé nhỏ nhưng lại tròn đầy. Lừa con được phục vụ Vua muôn vua. Có người ước mong được niềm vui của chú lừa. Niềm vui được phục vụ Đức Vua đích thực, dù Ngài chỉ dùng một lần thì cũng làm cho cuộc đời trở nên có ý nghĩa. Đức Vua cứ dùng thần dân theo ý Ngài muốn, dù chỉ một lần như chú lừa con. Dùng xong việc Ngài có thể bỏ đi, hay thậm chí khi cần Ngài có thể làm thịt lừa con để chung vui với bạn bè hay mời khách… thì lừa con cũng mãn nguyện. Vì lừa con là của Đức Vua. Ngài muốn làm gì cũng được.
Niềm vui của lừa con không ai lấy đi được, vì nó được chính Đức Vua ban tặng. Khi nhận biết điều này lừa con sẽ chăm chỉ hơn, nhanh hơn và nhất là ngoan hơn.
Lừa con của Đức Vua
Phêrô Tạ Văn Tuân