
Sống Trong Ánh Sáng Phúc Âm: Hành Trình Giáo Dục Công Giáo
Giây Phút Hiện Tại – Nơi Gặp Gỡ Thiên Chúa
Trong giáo dục Công giáo, mỗi khoảnh khắc của cuộc sống đều là cơ hội để con người gặp gỡ Thiên Chúa và sống theo ý Ngài. Lời Chúa Giêsu trong Tin Mừng dạy chúng ta: “Đừng lo lắng về ngày mai, vì ngày mai sẽ tự lo liệu. Mỗi ngày có đủ nỗi khó khăn của riêng nó” (Mt 6,34). Tương tự, bài giảng được chia sẻ nhấn mạnh khái niệm “Đã về, đã tới, bây giờ và ở đây”, như một lời mời gọi sống trọn vẹn trong hiện tại, nơi Thiên Chúa hiện diện và ban ân sủng.
Giáo dục Công giáo không chỉ dừng lại ở việc truyền đạt kiến thức học thuật mà còn hướng dẫn con người sống theo tinh thần Phúc Âm, với trái tim rộng mở, lòng nhiệt thành, và đức tin vững chắc. Bài giảng kể về một ngày thứ Sáu đông đảo tín hữu tham dự, và niềm hy vọng rằng ngày thứ Bảy sẽ còn đông hơn. Trong bối cảnh Công giáo, điều này phản ánh lòng khao khát cộng đoàn quy tụ quanh bàn tiệc Thánh Thể, nơi Chúa Giêsu hiện diện cách đặc biệt. Dù ngày mai có đông người hay không, điều quan trọng là hôm nay chúng ta sống với lòng yêu mến, sẵn sàng dâng lên Chúa những gì tốt đẹp nhất trong giây phút hiện tại.
Chúng ta cùng khám phá cách giáo dục Công giáo giúp học sinh, giáo viên, và cộng đoàn sống với ý thức về sự hiện diện của Thiên Chúa, thực hành các nhân đức Kitô giáo, và áp dụng những bài học từ bài giảng vào đời sống hằng ngày. Từ khái niệm “tham hướng thượng” đến việc “an trú trong hiện tại”, từ hình ảnh “đèn giao thông” đến tiếng chuông tỉnh thức, tất cả đều được diễn giải trong ánh sáng của đức tin Công giáo, nhằm nuôi dưỡng một thế hệ sống động trong tình yêu và ân sủng.
Tham Hướng Thượng: Lòng Khao Khát Thánh Thiện
Khái niệm “tham hướng thượng” như một dạng khao khát tích cực, hướng về những điều tốt đẹp và cao cả. Trong giáo dục Công giáo, lòng khao khát này được hiểu như sự thúc đẩy bởi Chúa Thánh Thần, dẫn dắt con người đến với sự hoàn thiện trong tình yêu và ân sủng. Thánh Phaolô đã viết: “Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới” (Cl 3,2). Lòng khao khát này không phải là tham lam ích kỷ, mà là mong muốn sống theo ý Chúa, phát triển những ân huệ Ngài ban, và phục vụ tha nhân.
Chẳng hạn, trong môi trường học đường Công giáo, một học sinh nỗ lực học tập không chỉ để đạt điểm cao mà còn để sử dụng kiến thức phục vụ cộng đồng, đó là “tham hướng thượng”. Tương tự, một giáo viên tận tâm chuẩn bị bài giảng kỹ lưỡng, không chỉ vì trách nhiệm nghề nghiệp mà còn vì mong muốn giúp học sinh nhận ra chân lý và vẻ đẹp của tạo dựng, cũng là biểu hiện của lòng khao khát thánh thiện. Bài giảng nhấn mạnh rằng “tham” không sai, miễn là nó được kiểm soát bởi “chánh niệm”. Trong ngôn ngữ Công giáo, “chánh niệm” có thể được hiểu là sự phân định thiêng liêng, nơi chúng ta cầu xin Chúa soi sáng để hành động theo ý Ngài.
Ví dụ, bài giảng kể về việc thích ăn ngon nhưng sẵn sàng nhường phần ăn cho người khác. Trong tinh thần Công giáo, điều này phản ánh lời dạy của Chúa Giêsu: “Ai muốn làm lớn trong anh em, thì phải làm người phục vụ” (Mc 10,43). Một học sinh nhường phần ăn trưa cho bạn đang đói, hay một giáo viên chia sẻ thời gian và kiến thức để giúp học sinh yếu kém, đều là những hành động “tham dễ thương”. Giáo dục Công giáo khuyến khích học sinh và giáo viên thực hành sự hào phóng, biết đặt nhu cầu của người khác lên trên ham muốn cá nhân, và sống với lòng khiêm nhường như Chúa đã nêu gương.
Hơn nữa, giáo dục Công giáo dạy rằng lòng khao khát thánh thiện phải đi đôi với sự tự chủ. Thánh Phaolô nhắc nhở: “Tất cả đều được phép, nhưng không phải tất cả đều có ích” (1Cr 10,23). Khi một học sinh khao khát thành công, họ được dạy rằng thành công thực sự không nằm ở danh vọng hay của cải, mà ở việc sống đúng với giá trị Phúc Âm. Một giáo viên có thể hướng dẫn học sinh cầu nguyện trước khi đưa ra quyết định, để phân định xem điều họ khao khát có phù hợp với ý Chúa hay không. Qua đó, giáo dục Công giáo nuôi dưỡng những tâm hồn biết khao khát điều tốt lành, nhưng luôn đặt Thiên Chúa làm trung tâm.
An Trú Trong Hiện Tại: Sống Với Đức Tin Sống Động
Cụm từ “Đã về, đã tới” trong bài giảng là lời mời gọi sống trọn vẹn trong giây phút hiện tại, nơi chúng ta gặp gỡ Thiên Chúa. Trong truyền thống Công giáo, điều này tương ứng với việc sống trong sự hiện diện của Ngài, như thánh Phaolô khuyên: “Hãy cầu nguyện không ngừng” (1Tx 5,17). Giáo dục Công giáo dạy rằng mỗi khoảnh khắc – từ giờ học, giờ cầu nguyện, đến giờ phục vụ – đều là cơ hội để cảm nhận tình yêu của Chúa và đáp lại bằng hành động cụ thể.
Bài giảng cảnh báo rằng chúng ta thường trì hoãn việc sống đạo, nghĩ rằng “ngày mai sẽ tu thật”. Nhưng cuộc đời là vô thường, và ngày mai có thể không đến. Chúa Giêsu kể dụ ngôn về người phú hộ tích trữ của cải nhưng qua đời trước khi kịp hưởng (Lc 12,16-21), để nhắc nhở rằng chúng ta phải sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng. Giáo dục Công giáo khuyến khích học sinh và giáo viên sống với ý thức này, bằng cách thực hành các nhân đức như lòng sám hối, yêu thương, và cống hiến trong từng khoảnh khắc.
Ví dụ, một học sinh Công giáo được dạy rằng khi làm bài kiểm tra, họ không chỉ cần cố gắng đạt điểm cao mà còn phải trung thực, vì sự trung thực là cách sống trong hiện tại với Chúa. Khi tham gia các hoạt động xã hội, học sinh được khuyến khích phục vụ người nghèo với lòng chân thành, không chờ đợi một “thời điểm hoàn hảo” để làm điều tốt. Một giáo viên có thể bắt đầu mỗi buổi học bằng một lời cầu nguyện ngắn, giúp học sinh ý thức rằng giờ học là cơ hội để tôn vinh Chúa qua sự chăm chỉ và đoàn kết.
Việc trì hoãn sống đạo có thể khiến chúng ta bỏ lỡ những cơ hội quý giá. Trong giáo dục Công giáo, điều này được thể hiện qua việc khuyến khích học sinh tham gia các bí tích thường xuyên, như Thánh Thể và Hòa Giải, để làm mới tâm hồn và sống trọn vẹn trong ân sủng. Một học sinh tham dự thánh lễ không chỉ vì nghĩa vụ, mà vì lòng yêu mến Chúa, sẽ tìm thấy niềm vui và bình an trong giây phút hiện tại. Tương tự, một giáo viên tham gia giờ chầu Thánh Thể sau giờ dạy sẽ cảm nhận được sự hiện diện của Chúa, giúp họ tìm thấy sức mạnh để tiếp tục sứ mạng giáo dục.
Hơn nữa, giáo dục Công giáo dạy rằng sống trong hiện tại không có nghĩa là phủ nhận tương lai, mà là chuẩn bị cho tương lai bằng cách sống tốt hôm nay. Bài giảng nhắc rằng “ngày mai chưa tới, và cuộc đời có thể xảy ra những điều bất ngờ”. Trong tinh thần Công giáo, điều này tương ứng với việc phó thác cho Chúa, như thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã nói: “Tất cả là ân sủng”. Học sinh được dạy rằng dù họ có kế hoạch cho tương lai – như thi đỗ đại học hay theo đuổi một nghề nghiệp – họ vẫn cần phó thác những kế hoạch đó cho Chúa, và sống mỗi ngày với lòng tin tưởng vào sự quan phòng của Ngài.
Đèn Giao Thông: Những Hướng Dẫn Thiêng Liêng
Chúng ta thấy dụng hình ảnh đèn giao thông minh họa những lời dạy giúp chúng ta điều chỉnh hành vi. Trong giáo dục Công giáo, các giới răn của Chúa và giáo huấn của Giáo hội đóng vai trò như những “đèn giao thông” trong đời sống thiêng liêng. Chẳng hạn, giới răn “Ngươi phải yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn” (Mt 22,37) là “đèn xanh”, thúc đẩy chúng ta tiến bước trong tình yêu và sự thờ phượng. Giới răn “Hãy yêu thương người lân cận như chính mình” (Mt 22,39) là “đèn vàng”, nhắc nhở chúng ta chậm lại để suy nghĩ về nhu cầu của người khác. Và khi lương tâm cảnh báo chúng ta về lỗi lầm, đó là “đèn đỏ”, kêu gọi chúng ta dừng lại, sám hối, và cầu xin ơn tha thứ.
Trong môi trường học đường, giáo dục Công giáo dạy học sinh nhận diện những “đèn giao thông” này qua việc xét mình hằng ngày. Ví dụ, khi một học sinh nhận ra mình đã nói dối để tránh bị phạt, đó là “đèn đỏ” từ lương tâm, thúc đẩy họ xin lỗi và sửa đổi. Khi một học sinh thấy bạn mình đang buồn và quyết định an ủi, đó là “đèn xanh”, dẫn họ đến hành động yêu thương. Giáo viên cũng được khuyến khích thực hành sự phân định, chẳng hạn bằng cách cầu nguyện trước khi đưa ra quyết định kỷ luật, để đảm bảo rằng họ hành động với công bằng và lòng trắc ẩn.
Khi về Bhutan, nơi các biển báo giao thông mang những thông điệp ý nghĩa như “Đừng vội vã về nhà mà khiến người khác không thể về”. Trong giáo dục Công giáo, điều này tương ứng với việc sống chậm lại, suy nghĩ trước khi hành động, và đặt tình yêu thương lên trên sự ích kỷ. Một học sinh có thể được dạy rằng khi vội vã hoàn thành bài tập để về sớm, họ không nên sao chép bài của bạn, vì điều đó có thể gây hại cho cả hai. Tương tự, một giáo viên được khuyến khích dành thời gian lắng nghe học sinh, thay vì vội vàng kết thúc buổi học để hoàn thành công việc cá nhân.
Hình ảnh đèn giao thông cũng nhắc nhở rằng đôi khi chúng ta cố vượt “đèn vàng” vì lòng tham hay sự thiếu kiên nhẫn, dẫn đến hậu quả không mong muốn. Trong giáo dục Công giáo, điều này được diễn giải qua các câu chuyện Tin Mừng, như dụ ngôn về người con hoang đàng (Lc 15,11-32), người đã vội vã rời bỏ cha mình để chạy theo dục vọng, nhưng cuối cùng phải trả giá bằng sự đau khổ. Học sinh được dạy rằng sự kiên nhẫn và vâng lời là cách tránh những “tai nạn” trong đời sống thiêng liêng, và rằng Chúa luôn sẵn sàng tha thứ khi chúng ta quay về với Ngài.
Sám Hối: Con Đường Làm Mới Tâm Hồn
Sám hối được mô tả như một cách để dừng lại, nhìn nhận lỗi lầm, và hướng tâm về điều thiện. Trong giáo dục Công giáo, bí tích Hòa Giải là trung tâm của sự sám hối, nơi con người nhận được ơn tha thứ và sức mạnh để bắt đầu lại. Chúa Giêsu đã nói: “Hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần” (Mt 4,17). Bài giảng nhấn mạnh rằng sám hối không chỉ làm chúng ta “hết tội”, mà còn giúp chúng ta khởi sinh lòng thiện lành và cam kết sống tốt hơn: “Nguyện không lặp lại lỗi lầm xưa”.
Giáo dục Công giáo dạy học sinh rằng sám hối là dấu hiệu của lòng khiêm nhường và đức tin. Khi một học sinh xin lỗi bạn vì đã nói lời tổn thương, đó là hành động sám hối, giúp xây dựng hòa bình và tình bạn. Khi một giáo viên nhận ra mình đã thiếu kiên nhẫn với học sinh, việc xin lỗi và sửa đổi là cách thể hiện tinh thần Kitô giáo. Bí tích Hòa Giải được khuyến khích như một phương tiện thiêng liêng để học sinh và giáo viên làm mới tâm hồn, đặc biệt trong các mùa phụng vụ như Mùa Chay và Mùa Vọng.
Ngay cả khi chúng ta sám hối nhưng vẫn tái phạm, giây phút sám hối đó vẫn có giá trị vì nó giúp tâm hồn “trùng xuống” và hướng về sự thiện. Trong giáo dục Công giáo, điều này tương ứng với việc khuyến khích học sinh không nản lòng khi họ vấp ngã. Chẳng hạn, một học sinh có thể cảm thấy xấu hổ vì đã nói dối nhiều lần, nhưng giáo viên có thể nhắc nhở rằng Chúa Giêsu đã tha thứ cho thánh Phêrô dù ông chối Thầy ba lần (Ga 21,15-19). Qua đó, học sinh học được rằng sám hối là hành trình liên tục, và Chúa luôn sẵn sàng ban ơn để họ trưởng thành.
Hơn nữa, giáo dục Công giáo nhấn mạnh rằng sám hối không chỉ là việc cá nhân mà còn mang tính cộng đoàn. Khi tham gia lễ sám hối, chúng ta tạm dừng việc tạo nghiệp để nhìn lại mình. Trong các trường Công giáo, các buổi cầu nguyện cộng đoàn hoặc thánh lễ sám hối thường được tổ chức để học sinh và giáo viên cùng nhau xét mình, xin lỗi Chúa và xin lỗi lẫn nhau. Những khoảnh khắc này giúp xây dựng một cộng đoàn yêu thương, nơi mọi người học cách tha thứ và hỗ trợ nhau trên hành trình đức tin.
Vững Chãi Và Thảnh Thơi: Sống Với Niềm Vui Phúc Âm
Cụm từ “vững chãi như núi xanh, thảnh thơi giường mây trắng” trong bài giảng phản ánh trạng thái tâm hồn an bình và tự do. Trong giáo dục Công giáo, điều này tương ứng với việc sống trong ân sủng của Chúa, nơi chúng ta tìm thấy niềm vui và sự bình an bất chấp những thử thách của cuộc đời. Chúa Giêsu đã nói: “Hãy đến với Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ các con” (Mt 11,28). Giáo dục Công giáo khuyến khích học sinh và giáo viên sống với đức tin vui tươi, không bị ràng buộc bởi lo toan hay áp lực.
Ví dụ, khi một học sinh ăn chay trong Mùa Chay, họ được dạy rằng việc ăn chay không chỉ là kiêng thịt mà còn là cơ hội để sống đơn giản, chia sẻ với người nghèo, và tìm niềm vui trong sự hy sinh. Một học sinh có thể chọn nhường tiền ăn vặt để quyên góp cho người vô gia cư, và qua đó cảm nhận được niềm vui của việc cho đi. Tương tự, một giáo viên có thể tổ chức các hoạt động từ thiện trong lớp, như quyên góp quần áo hoặc sách vở, để giúp học sinh hiểu rằng sự thảnh thơi không đến từ của cải vật chất mà từ tình yêu và sự phục vụ.
Sự “vững chãi” không có nghĩa là gò bó hay cứng nhắc. Trong giáo dục Công giáo, điều này được thể hiện qua việc khuyến khích học sinh sống linh hoạt nhưng trung thành với các giá trị Kitô giáo. Chẳng hạn, một học sinh ăn chay có thể vui vẻ tham gia bữa tiệc với bạn bè, chọn những món phù hợp với mình mà không phàn nàn hay làm người khác khó chịu. Sự linh hoạt này phản ánh tinh thần của Chúa Giêsu, người đã ăn uống với những người tội lỗi để đưa họ đến với tình yêu của Chúa Cha (Lc 15,2).
Hơn nữa, giáo dục Công giáo dạy rằng sự thảnh thơi đến từ việc phó thác cho Chúa. Bài giảng kể về việc chấp nhận những thiếu sót trong cuộc sống, như ăn một bữa ăn đơn giản mà không phàn nàn. Trong môi trường học đường, học sinh được khuyến khích phó thác những khó khăn – như bài kiểm tra khó hay mâu thuẫn với bạn bè – cho Chúa qua cầu nguyện. Một giáo viên có thể chia sẻ câu chuyện về thánh Têrêsa Lisieux, người đã tìm thấy niềm vui trong những việc nhỏ bé, để truyền cảm hứng cho học sinh sống với lòng biết ơn và bình an.
Tiếng Chuông: Lời Mời Gọi Tỉnh Thức
Tiếng chuông Nhà Thờ như một lời mời gọi tỉnh thức, giúp con người thoát khỏi giấc mộng của cuộc đời. Trong giáo dục Công giáo, tiếng chuông nhà thờ đóng vai trò tương tự, kêu gọi cộng đoàn cầu nguyện và nhớ đến sự hiện diện của Thiên Chúa. Mỗi tiếng chuông là lời nhắc nhở rằng cuộc đời là tạm bợ, và chúng ta được mời gọi sống mỗi ngày với ý nghĩa và mục đích.
Trong các trường Công giáo, tiếng chuông thường vang lên để báo hiệu giờ cầu nguyện, giờ học, hoặc giờ chầu Thánh Thể. Những khoảnh khắc này giúp học sinh và giáo viên dừng lại, hướng lòng về Chúa, và suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống. Ví dụ, một học sinh nghe tiếng chuông báo giờ cầu nguyện có thể dừng lại để đọc một kinh Lạy Cha, qua đó làm mới tâm hồn và tìm thấy bình an. Một giáo viên có thể sử dụng tiếng chuông như lời mời gọi học sinh suy nghĩ về những ân sủng họ nhận được trong ngày, từ đó nuôi dưỡng lòng biết ơn.
Chúng ta nhớ về tiếng chuông Nhà Thờ như một biểu tượng của sự tỉnh thức, giúp con người nhận ra rằng cuộc đời là “đại mộng”. Trong giáo dục Công giáo, điều này tương ứng với lời dạy của Chúa Giêsu: “Hãy tỉnh thức và cầu nguyện, vì anh em không biết ngày nào Chúa sẽ đến” (Mt 24,42). Học sinh được dạy rằng những “tiếng chuông” trong cuộc sống – như lời khuyên của cha mẹ, lời dạy của thầy cô, hay lời cảnh báo từ lương tâm – là cách Chúa nói với họ. Khi một học sinh nghe lời khuyên từ giáo viên về việc học hành chăm chỉ, đó là “tiếng chuông” giúp họ định hướng tương lai. Khi một người bạn nhắc nhở về việc giữ lời hứa, đó là cơ hội để sống trung thực và trách nhiệm.
Hơn nữa, giáo dục Công giáo nhấn mạnh rằng tiếng chuông không chỉ nhắc nhở về sự tỉnh thức mà còn khơi dậy lòng trắc ẩn. Bài giảng kể về những khoảnh khắc khi một tin tức buồn – như cái chết của một người quen – khiến chúng ta dừng lại để suy ngẫm về lẽ vô thường. Trong môi trường học đường, học sinh có thể được khuyến khích cầu nguyện cho những người đang đau khổ, như nạn nhân của thiên tai hoặc chiến tranh, để nuôi dưỡng lòng cảm thông và trách nhiệm xã hội. Những khoảnh khắc này giúp học sinh nhận ra rằng cuộc đời là quý giá, và họ được mời gọi sống mỗi ngày với tình yêu và ý nghĩa.
Nhường Nhịn Và Khiêm Nhường: Con Đường Của Tình Yêu
Chúng ta thấy tầm quan trọng của sự nhường nhịn, như việc nhường phần ăn ngon hay chấp nhận đi sau người khác. Trong giáo dục Công giáo, sự nhường nhịn là biểu hiện của lòng khiêm nhường, một nhân đức được Chúa Giêsu thể hiện qua việc rửa chân cho các môn đệ (Ga 13,1-17). Học sinh được dạy rằng khi họ nhường nhịn, họ không mất đi giá trị của mình, mà trái lại, họ trở thành ánh sáng cho thế giới, như Chúa đã nói: “Ánh sáng của các con phải chiếu tỏa trước mặt mọi người” (Mt 5,16).
Ví dụ, trong một trận bóng đá ở trường, một học sinh có thể nhường cơ hội ghi bàn cho bạn đồng đội, thể hiện tinh thần đoàn kết và tình yêu. Khi một học sinh nhường chỗ ngồi trên xe buýt cho người lớn tuổi, đó là cách họ sống theo lời dạy của Chúa: “Hãy làm cho người khác điều anh em muốn họ làm cho mình” (Mt 7,12). Giáo viên cũng được khuyến khích nêu gương khiêm nhường, chẳng hạn bằng cách lắng nghe ý kiến của học sinh thay vì áp đặt quan điểm của mình, qua đó xây dựng một cộng đoàn học đường dựa trên sự tôn trọng và yêu thương.
Bài giảng cảnh báo rằng nếu chúng ta luôn muốn “thắng” và chen lấn lên trước, chúng ta có thể gây ra oán giận và mất hòa bình. Trong giáo dục Công giáo, điều này được minh họa qua câu chuyện về hai môn đệ xin ngồi bên tả bên hữu Chúa Giêsu (Mc 10,35-45). Chúa đã dạy rằng sự vĩ đại không nằm ở quyền lực hay vị trí, mà ở việc phục vụ. Học sinh được khuyến khích thực hành sự nhường nhịn trong các hoạt động nhóm, như chia sẻ ý tưởng hoặc chấp nhận vai trò ít nổi bật, để xây dựng tinh thần cộng đoàn.
Hơn nữa, giáo dục Công giáo dạy rằng sự nhường nhịn không chỉ là hành động bên ngoài mà còn là thái độ nội tâm. Bài giảng kể về việc “đi sau” để tránh bị dòm ngó, điều này tương ứng với lời dạy của Chúa: “Ai hạ mình xuống, sẽ được nâng lên” (Mt 23,12). Một học sinh có thể học cách vui vẻ chấp nhận điểm số thấp hơn bạn, thay vì ganh tị, bằng cách cầu nguyện và phó thác cho Chúa. Một giáo viên có thể chọn cách khen ngợi đồng nghiệp thay vì tìm kiếm sự chú ý, qua đó sống với lòng khiêm nhường và thảnh thơi.
Hành Trình Giáo Dục Công Giáo Trong Ánh Sáng Phúc Âm
Giáo dục Công giáo là một hành trình giúp con người sống trọn vẹn trong tình yêu và ân sủng của Thiên Chúa. Bài giảng đã nhấn mạnh rằng cuộc sống là một lộ trình với những “đèn giao thông” và “tiếng chuông”, nhắc nhở chúng ta dừng lại, suy ngẫm, và làm mới tâm hồn. Trong tinh thần Công giáo, mỗi khoảnh khắc là cơ hội để gặp gỡ Chúa, để sám hối, yêu thương, và phục vụ.
Học sinh và giáo viên Công giáo được mời gọi sống “vững chãi như núi xanh, thảnh thơi giường mây trắng”, với đức tin rằng Chúa luôn đồng hành. Bằng cách an trú trong hiện tại, thực hành lòng khiêm nhường, và sống với tình yêu, họ không chỉ chu toàn sứ mạng giáo dục mà còn làm chứng cho niềm vui Phúc Âm trong thế giới hôm nay. Như bài giảng đã nhấn mạnh, cuộc đời là một “đại mộng”, nhưng qua đức tin và tình yêu, chúng ta có thể tỉnh thức để sống mỗi ngày với ý nghĩa và mục đích.
Giáo dục Công giáo không chỉ chuẩn bị học sinh cho sự nghiệp mà còn cho cuộc sống vĩnh cửu. Bằng cách nuôi dưỡng những tâm hồn biết yêu thương, tha thứ, và phó thác, giáo dục Công giáo giúp mỗi người trở thành “ánh sáng thế gian” (Mt 5,14), chiếu tỏa tình yêu của Chúa trong mọi hoàn cảnh. Chúng ta hãy cùng nhau sống trong giây phút hiện tại, với lòng nhiệt thành và đức tin, để mỗi ngày là một bài ca ngợi khen Thiên Chúa.Lm. Anmai, CSsR