Mục vụ gia đình

TỈNH BƠ KHI NGHE TIN CHỒNG TRĂNG HOA.

TỈNH BƠ KHI NGHE TIN CHỒNG TRĂNG HOA.
Năm trước, bạn thân chị gửi ảnh, nói khăng khăng rằng, thấy anh ngoại tình. Chị đáp lại thờ ơ: “Người giống người, có khi nhầm thì sao ?”.
Đó không phải lần đầu tiên chị được cảnh báo về chuyện trăng hoa của chồng. Có lần chị được em gái nhắc khéo, hãy yêu thương bản thân hơn, đừng quá săn sóc anh mà bỏ quên mình. Có lần mẹ chồng gọi chị về, tâm sự một hồi dài chuyện nhẫn nhịn trong hôn nhân, khéo léo kể ngày xưa ông chú họ cũng “ăn vụng” nhưng chưa bao giờ bỏ vợ con mình…
Chị nghe hết, hiểu hết nhưng làm lơ như chưa biết gì. Mọi người vẫn thấy chị chung nhà với anh, sáng sáng hai vợ chồng vẫn đèo nhau đi làm, tối vẫn về cùng nhau dùng cơm tối. Gần như không có gì thay đổi trong cuộc sống của chị, dẫu cho bên ngoài có vô số lời xì xầm bàn tán.
Họ ngạc nhiên vì sao trong nhà có “biến” mà chị vẫn tỉnh như không. Hay là chị cam chịu, ngậm bồ hòn làm ngọt ? Hay là chị thật sự bị che mắt dẫu cho chồng chở người đàn bà ấy đi ăn, đi du lịch, chơi bời ngày này tháng khác một cách gần như công khai, không sợ chỗ quen có người nhìn thấy.
Chuyện càng lớn hơn, khi có ngày người ta gửi cho chị clip anh ôm hôn bồ say đắm trước cửa khách sạn để chia tay sau một cuộc vui. Chị thẫn thờ, mở ra rồi lập tức tắt màn hình. Làm sao chị không nhận ra đó chính là chồng mình ? Làm sao chị không đau đớn khi bị phản bội, làm sao chị không tủi hờn, muốn phát điên lên được khi mà có lời ra tiếng vào liên tục.
Ai nói gì, hỏi gì, đánh động thế nào chị cũng từng cười xòa cho qua. Người ta nói mãi rồi cũng nản, cho rằng chị dại khờ chấp nhận. Nhưng họ đâu biết rằng, mỗi đêm chị nuốt nghẹn vào lòng mà nhìn người đàn ông phản bội ấy vẫn chung giường chung gối với mình. Thế rồi đùng một cái, một tuần trước chị đề nghị ly hôn, chị công bố bỏ chồng với dòng họ, bạn bè. Ai nấy đều sốc.
Lúc này mọi người mới vồn vã hỏi chị lý do, khuyên chị chịu đựng được rồi thì ráng chịu thêm vì con. Nhưng chị đã quyết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chị lên tiếng để kết thúc chuyện này. Còn anh, trước giờ anh luôn nghĩ chị níu giữ, không dám ly hôn, anh nghĩ chị sống vì con cái, thể diện. Hôm nay anh mới bàng hoàng.
Chị đã chuẩn bị đủ giấy tờ ra tòa, bằng chứng chị lo cho con từ chuyện học hành, chăm sóc cho đến chứng minh tài sản. Anh rối rít năn nỉ chị nghĩ lại, viện đủ lý do rằng, anh chỉ vui chơi qua đường, rằng anh hứa sẽ thay đổi. Nhưng chị không còn muốn suy nghĩ lại thêm lần nào nữa. Chị đã dành hơn một năm nay để suy nghĩ rồi, đã im lặng và ngầm cho người đàn ông ấy cơ hội, vậy mà anh không sửa đổi quay đầu.
Giờ họ hàng, người quen mới hiểu ra, tại sao chị làm ngơ như không biết. Hóa ra chị chôn chặt nỗi buồn, sự tức giận, để mà chuẩn bị mọi thứ cho mình. Suốt thời gian qua, chị phấn đấu cho công việc, lên chức, chuẩn bị tài chính ổn thỏa, nên giờ là lúc phù hợp để chị ra đi.
Dạo này anh thất thểu thấy rõ, còn chị, ai ai cũng thấy chị nhẹ nhõm hơn, rạng rỡ hơn. Dường như sắp bước ra khỏi cuộc hôn nhân đau lòng, chị càng có thêm động lực để mà vui sống. Phải rồi, giờ chị có nhà cửa ổn định, con là thuộc quyền chị nuôi, ở ngoài xã hội chị là một phụ nữ độc lập giỏi giang. Từng ấy thời gian nhẫn nhịn, lúc này buông rồi, chị mừng cho mình hơn chứ.
Quãng thời gian như chưa từng biết ấy dạy chị rất nhiều, dạy chị kiên nhẫn để vượt qua, nhìn rõ từng người đối xử tệ bạc và cười cợt chị, nhìn thấu tình cảm của chồng bao năm chung sống, cuối cùng chẳng còn đọng lại chút gì.
Ngày hôm nay chị có thể dõng dạc nói là chị biết hết, nhưng càng biết rõ hơn mình muốn gì. Chị muốn tự do và không còn muốn là vợ của người đàn ông phản bội này nữa !!!
( Sưu tầm ).

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!