
Truyện ngắn của lm. Anmai, CSsR
GIỮA HAI NGÃ RẼ
Có những khoảnh khắc trong đời, thời gian dường như ngừng trôi, không gian như hóa thành một bức tranh tĩnh lặng, và con người ta buộc phải dừng lại. Không phải vì mỏi mệt, không phải vì chùn bước, mà vì trước mặt là một ngã rẽ định mệnh — một điểm giao thoa của hai con đường, mỗi con đường mang một vẻ đẹp riêng, một lời mời gọi thiêng liêng, sâu thẳm, vang vọng trong tận cùng trái tim. Tôi đứng đó, nhỏ bé, lặng lẽ, như một cô gái trong bức tranh của chính cuộc đời mình, đối diện với bản thân, với những câu hỏi không lời, với những khát khao chưa được gọi tên, và với một trái tim đang đập những nhịp điệu phân vân, đầy khắc khoải.
Trước mặt tôi, hai tấm gương lớn hiện lên, mỗi tấm mở ra một thế giới, một giấc mơ, một cuộc đời. Một bên là hình ảnh một cô dâu trong ngày cưới, đôi mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc, bàn tay đan chặt vào tay người bạn đời — người mà cô đã chọn để cùng bước qua những mùa nắng mưa của cuộc đời. Nụ cười của cô tựa ánh nắng ban mai, ấm áp, rạng rỡ, như lời hứa về một hành trình chung xây dựng mái ấm, nơi những đứa con sẽ là hoa trái của tình yêu, nơi những buổi tối quây quần bên mâm cơm gia đình sẽ trở thành những ký ức quý giá. Đó là bức tranh của đời sống gia đình — một giấc mơ dịu dàng, gần gũi, đầy sức hút với bất kỳ ai khao khát yêu thương và được yêu thương. Tôi nhìn vào cô dâu ấy, và trong tôi dâng lên những hình dung về một mái nhà rộn rã tiếng cười trẻ thơ, những ngày cùng người bạn đời chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, những thử thách và những khoảnh khắc giản dị nhưng tràn đầy ý nghĩa. Đó là một cuộc sống mà ở đó, tình yêu con người trở thành hiện thân của tình yêu Thiên Chúa, một hành trình thánh hóa lẫn nhau qua những điều bình dị nhất.
Bên kia tấm gương, một hình ảnh khác hiện lên, giản dị mà cao cả, thanh thoát mà sâu sắc. Một nữ tu trong chiếc áo dòng đơn sơ, khuôn mặt thanh thản, nụ cười an nhiên như làn gió nhẹ lướt qua cánh đồng lúa chín. Đôi mắt chị sâu thẳm, tựa hồ phản chiếu một tình yêu không biên giới, một ngọn lửa âm thầm cháy sáng dành trọn cho Thiên Chúa. Đó là bức tranh của một đời sống tận hiến, nơi mọi nhịp đập của trái tim đều thuộc về Đấng Tình Quân duy nhất. Một cuộc đời không ồn ào, không vướng bận, chỉ có sự đơn sơ, phục vụ, và một tình yêu tinh ròng dâng lên Ngài. Tôi nhìn vào nữ tu ấy, và trong tôi bùng lên một khát khao mãnh liệt — khát khao được thuộc trọn về Chúa, được sống một đời thanh thoát, không bị ràng buộc bởi những lo toan trần thế, để mọi hơi thở, mọi hành động đều trở thành một lời kinh sống động dâng lên Ngài. Tôi hình dung một cuộc sống nơi tôi có thể phục vụ những người nghèo khó, nâng đỡ những tâm hồn lạc lối, và trở thành ánh sáng nhỏ bé phản chiếu tình yêu của Chúa giữa thế gian.
Giữa hai tấm gương, giữa hai tiếng gọi, tôi cảm thấy lòng mình chông chênh như chiếc thuyền nhỏ trôi trên dòng sông xiết, không biết đâu là bến bờ. Tôi đứng đó, lặng người, trái tim đập những nhịp điệu vừa khắc khoải vừa bâng khuâng. Tôi không phủ nhận vẻ đẹp của đời sống gia đình. Một tình yêu chân thành, một mái ấm vẹn nguyên, những đứa con như hoa trái của tình yêu, và hành trình cùng người bạn đời đi qua những thăng trầm của cuộc đời — đó là một giấc mơ mà bất kỳ ai cũng có thể ao ước. Tôi mơ về những buổi sáng thức dậy bên người mình yêu, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau xây dựng một gia đình thánh thiện, nơi tình yêu và lòng tin vào Chúa là nền tảng vững chắc. Tôi mơ về những ngày khó khăn, khi hai trái tim cùng nắm tay nhau vượt qua giông bão, để rồi nhận ra rằng tình yêu đích thực không chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc, mà còn là sự hy sinh, tha thứ, và đồng hành.
Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể dập tắt trong tim mình một ước ao khác — một ngọn lửa không bao giờ lụi tàn, một tiếng gọi mãnh liệt kéo tôi về phía một tình yêu vĩnh cửu. Tôi khao khát được sống một đời tận hiến, nơi tôi có thể dâng trọn bản thân cho Chúa, sống đơn sơ, nghèo khó, và phục vụ Ngài qua những người xung quanh. Tôi hình dung mình trong chiếc áo dòng, bước đi trên những con đường làng bụi bặm để mang niềm an ủi đến những tâm hồn đau khổ, hay quỳ trước Thánh Thể trong thinh lặng, để trái tim mình hòa nhịp với trái tim của Chúa. Đó là một cuộc sống không dễ dàng, đòi hỏi sự từ bỏ, hy sinh, và một lòng can đảm lớn lao. Nhưng chính sự khó khăn ấy lại làm cho con đường này trở nên hấp dẫn, bởi tôi biết rằng, khi tôi dâng hiến tất cả, tôi sẽ nhận được tất cả — một tình yêu vượt trên mọi giới hạn của con người.
Giữa hai ngã rẽ, tôi cảm thấy mình nhỏ bé, yếu đuối, và đầy sợ hãi. Tôi sợ rằng, vì sự hấp dẫn của những điều trần thế — tình yêu, gia đình, sự thoải mái — tôi sẽ chọn sai con đường mà Chúa đã định sẵn cho tôi. Tôi sợ rằng, vì sự yếu đuối của bản thân, tôi sẽ không đủ can đảm để đáp lại tiếng gọi của một tình yêu vĩnh cửu, để rồi trái tim tôi mãi mang một vết thương âm thầm, một nỗi tiếc nuối không bao giờ nguôi. Tôi sợ rằng, trong sự phân vân này, tôi sẽ lạc mất Thánh Ý Chúa — điều mà tôi khao khát hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Tôi sợ rằng, nếu tôi chọn sai, tôi sẽ sống một cuộc đời không trọn vẹn, một cuộc đời thiếu đi sự bình an sâu thẳm mà chỉ có Chúa mới có thể ban tặng.
Tôi cần một linh hướng, một người bạn đồng hành thiêng liêng, không chỉ để đưa ra lời khuyên, mà để cùng tôi lắng nghe tiếng Chúa. Tôi cần một người có thể giúp tôi nhận ra đâu là con đường mà Ngài đã âm thầm vẽ nên trong trái tim tôi từ thuở đời đời. Tôi cần một ánh sáng, một dấu chỉ, một lời thì thầm từ Ngài để tôi có thể bước đi trong niềm tin và sự bình an. Tôi không muốn chọn lựa chỉ vì cảm xúc nhất thời, cũng không muốn quyết định chỉ vì sợ hãi hay áp lực. Tôi muốn chọn lựa trong sự tự do, trong tình yêu, và trên hết, trong sự vâng phục Thánh Ý Chúa. Tôi muốn nghe được tiếng Ngài, dù chỉ là một lời thì thầm nhỏ bé, để tôi biết rằng tôi đang đi đúng con đường mà Ngài đã chuẩn bị cho tôi.
Bức tranh trước mặt tôi, với hai tấm gương lộng lẫy, giờ đây không chỉ là một hình ảnh, mà đã trở thành một lời cầu nguyện thầm lặng, một tâm tình dâng lên Chúa từ sâu thẳm linh hồn tôi. Tôi khép mắt, và trong sự tĩnh lặng, tôi thưa với Ngài:
“Lạy Chúa, con đang đứng giữa hai ngã rẽ, và con không biết phải làm gì. Con không phủ nhận vẻ đẹp của đời sống gia đình, nơi con có thể yêu thương, sẻ chia, và cùng người bạn đời xây dựng một mái ấm thánh thiện. Con mơ về những ngày được sống trong tình yêu, được làm mẹ, được cùng gia đình bước đi trên con đường đức tin. Nhưng con cũng không thể dập tắt trong tim mình khát khao được thuộc trọn về Ngài, được sống một đời tận hiến, đơn sơ, chỉ để yêu mến và phục vụ Ngài. Con sợ hãi, lạy Chúa, sợ rằng con sẽ chọn sai, sợ rằng con sẽ không đủ can đảm để đáp lại tiếng gọi của Ngài. Xin Chúa đừng để con chọn lựa theo ý riêng, đừng để con bị cuốn theo những hấp dẫn của trần gian hay sự yếu đuối của bản thân. Nếu Ngài muốn con là của Ngài trọn vẹn, xin ban cho con lòng can đảm để bước đi trên con đường ấy, dù nó có hẹp và đầy thử thách. Nếu Ngài muốn con nên thánh trong đời sống gia đình, xin cho con nhận ra ý Ngài với trọn lòng tin tưởng và yêu mến. Xin dạy con biết nói lời ‘Xin Vâng’ như Mẹ Maria, để qua mọi chọn lựa, con được sống trong Thánh Ý Ngài.”
Tôi cầu nguyện, không chỉ một lần, mà nhiều lần, trong những đêm thinh lặng, trong những giờ quỳ trước Thánh Thể, trong những khoảnh khắc tôi cảm thấy mình yếu đuối nhất. Tôi cầu xin Chúa ban cho tôi sự sáng suốt để nhận ra con đường của Ngài, và lòng can đảm để bước đi trên con đường ấy, dù nó có thể dẫn tôi đến những nơi tôi chưa từng hình dung. Tôi cầu xin Ngài giúp tôi vượt qua những sợ hãi, những nghi ngờ, và những cám dỗ của trần gian, để tôi có thể đặt trọn trái tim mình vào tay Ngài.
Tôi hiểu rằng, hạnh phúc thật không nằm ở việc tôi sẽ khoác lên mình chiếc váy cưới hay chiếc áo dòng. Hạnh phúc thật không phụ thuộc vào việc tôi chọn con đường nào, mà ở việc tôi có biết đặt trọn trái tim mình vào tay Chúa hay không. Hạnh phúc thật là khi tôi học được cách lắng nghe Ngài, vâng theo Ngài, và để Ngài dẫn dắt tôi qua mọi ngã rẽ của cuộc đời. Như Mẹ Maria, tôi muốn thưa “Xin Vâng” với tất cả lòng tin yêu, dù con đường phía trước có thể đầy những chông gai hay những điều tôi chưa thể hiểu thấu. Tôi muốn sống một cuộc đời mà ở đó, mọi chọn lựa của tôi đều là một lời đáp trả cho tình yêu của Chúa, một lời cam kết rằng tôi sẽ đi theo Ngài, bất kể Ngài dẫn tôi đến đâu.
Bức tranh vẫn còn đó, hai tấm gương vẫn lấp lánh trước mắt tôi, mỗi tấm phản chiếu một giấc mơ, một lời mời gọi, một con đường. Nhưng giờ đây, tôi không còn cảm thấy cô đơn hay lạc lõng nữa. Trong sâu thẳm trái tim mình, tôi nghe thấy tiếng Ngài, nhẹ nhàng mà rõ ràng, thì thầm với tôi: “Con ơi, đừng sợ. Ta luôn ở với con. Hãy để Ta dẫn con đi.” Lời ấy như một ngọn gió mát lành, xoa dịu những khắc khoải trong tâm hồn tôi, mang lại cho tôi một sự bình an sâu thẳm mà không gì trên đời có thể sánh được.
Tôi mỉm cười, không phải vì tôi đã biết chắc con đường nào là của mình, mà vì tôi biết rằng, dù tôi chọn lối đi nào, Chúa cũng sẽ đi cùng tôi. Ngài không để tôi đơn độc giữa những ngã rẽ. Ngài kiên nhẫn chờ đợi, dịu dàng hướng dẫn, và yêu thương tôi bằng một tình yêu vượt trên mọi hiểu biết của con người. Ngài không bắt tôi phải tự mình quyết định trong cô quạnh, mà luôn ở đó, như một người Cha, một người Thầy, một người Bạn, sẵn sàng nắm tay tôi và dẫn tôi qua những khúc quanh của cuộc đời.
Tôi bước đi, không còn là cô gái nhỏ bé đầy sợ hãi, mà là một tâm hồn được nâng đỡ bởi bàn tay Chúa. Hai ngã rẽ vẫn ở đó, nhưng tôi không còn lo lắng. Bởi tôi biết, con đường nào dẫn tôi đến gần Ngài hơn, con đường đó sẽ là con đường của tôi. Và với Ngài bên cạnh, tôi sẽ không bao giờ lạc lối. Tôi bước đi, với trái tim rộng mở, với niềm tin vững vàng, và với một lời cầu nguyện không ngừng: “Lạy Chúa, xin dẫn con đi. Xin cho con luôn ở trong Thánh Ý Ngài, hôm nay và mãi mãi.”